Sắc mặt Tiêu Viêm ngưng trọng, gật đầu. Nếu như thực lực của Tào Dĩnh này đúng như trong lời nói của Diệp Trọng, vậy xem ra là kẻ địch của hắn rồi.
- Tào Dĩnh…
Trong miệng lẩm bẩm, ánh mắt đen láy của Tiêu Viêm hiện lên sự hưng phấn. Kể từ khi tu luyện luyện đan thuật đến nay, hắn chưa từng gặp qua những cường giả cùng thế hệ. Cho dù là tại đại hội Luyện dược sư ở Gia Mã đế quốc năm đó, người duy nhất khiến hắn khẩn trương cũng là Phó hội trưởng công hội Luyện dược sư của một quốc gia khác cải trang mà thôi. Về phần những người cùng thế hệ, cho dù là Liễu Linh cũng chưa tạo thành uy hiếp gì với hắn. Mà hiện tại nữ tử tên Tào Dĩnh này đã có thể tính là một đi.
Theo như lời Diệp Trọng, Tiêu Viêm biết được thiên phú luyện đan của Tào Dĩnh này quả thật chính là quái vật, so với hắn sợ rằng còn cao hơn. Dù sao hào quang đỉnh cấp kia Tiêu Viêm chưa từng có được.
- Quả nhiên là áp lực không nhỏ a! Không hổ là đại hội Luyện dược sư cao cấp nhất đại lục!
Trong lòng khẽ than thầm, đột nhiên Tiêu Viêm cảm giác được Đan hội ẩn chứa biết bao lợi hại. Hiện giờ chỉ là một yêu nữ Tào gia thôi đã khiến hắn cảm thấy vô cùng khó giải quyết. Ai biết được ở những nơi khác có tồn tại những người biến thái như vậy nữa hay không? Đại lục bao la rộng lớn như thế nếu có xuất hiện thêm vài quái vật trẻ tuổi như vậy, Tiêu Viêm cũng không cảm thấy kỳ quái lắm.
- Lão sư năm đó có thể đạt được quán quân của Đan hội xem ra rất có bản lĩnh. Nếu không làm sao có thể trấn áp quần hùng?
Tiêu Viêm trong lòng đột nhiên cười cười. Hắn nhớ rõ Dược lão tựa hồ cũng đã từng một lần giành quán quân Đan hội. Chẳng qua, không biết tại sao Dược lão lại không mượn danh hiệu này mà tiến vào Đan Tháp. Nếu không, lấy thực lực lão nhân gia người, không chừng giờ đã thành một trong những lãnh tụ của Đan Tháp, không cần phải e ngại Hồn Điện.
Đương nhiên, hiện giờ ngẫm lại chuyện này, luận theo tính tình ưa nhàn nhã của Dược lão thì chỉ sợ không thích hợp với cuộc sống ở địa vị cao như vậy.
- Ha hả, bất quá Tiêu Viêm tiên sinh không cần quá lo lắng. Tào Dĩnh kia mặc dù không kém, nhưng nếu thật sự so tài còn chưa biết hưu chết về tay ai. Chỉ cần nàng ta chưa đạt đến Bát phẩm thì không thể nói trước được gì. Luyện chế đan dược phải cần trạng thái thật tốt cùng vận khí. Thất bại, ai cũng có thể gặp phải!
Nhìn thấy Tiêu Viêm lâm vào trầm mặc, Diệp Trọng còn tưởng rằng hắn đang lo lắng, vội vàng cười nói.
Tiêu Viêm khẽ gật đầu. Bát phẩm cùng Thất phẩm hoàn toàn là hai khái niệm bất đồng. Trong những năm qua, những người có thể luyện chế Bát phẩm đan dược, ngoài Dược lão ra còn chưa hề thấy qua ai khác.
Thất phẩm Luyện dược sư, sau khi Tiêu Viêm tiến vào Trung Châu cũng đã biết qua không ít người nhưng Bát phẩm vẫn chưa gặp qua một ai. Loại cấp bậc Luyện dược sư này dù là Đấu Tôn cường giả cũng phải đối xử vô cùng khách khí, cũng giống như Dược lão năm đó tại Trung Châu có được địa vị cao cao tại thượng.
Bát phẩm Luyện dược sư sở dĩ hiếm gặp là vì muốn lên tới cấp bậc này rất là khó khăn. Thất phẩm Luyện dược sư có lẽ có thể ở Trung Châu làm mây làm gió nhưng chân chính muốn đạt đến cấp độ những Đấu Tôn cường giả cam tâm tình nguyện làm người bảo hộ, ít nhất cũng phải đạt tới Bát phẩm.
Thoáng thu liễm tâm tình, Tiêu Viêm cười nói:
- Yên tâm, đối với Đan hội lần này ta nhất định sẽ thực hiện được. Mặc kệ đối thủ cường hãn đến đâu ta cũng sẽ toàn lực ứng phó.
Nghe vậy, Diệp Trọng gật đầu cười, nói:
- Tiêu Viêm tiên sinh, không đầy một tháng nữa là đến thời gian khảo hạch của Ngũ đại gia tộc rồi. Chúng ta cũng nên đến Thánh Đan thành thôi. Chỉ còn lại hai mươi ngày, chúng ta cũng nên bắt đầu đi được rồi!
An bài dồn dập như vậy khiến cho Tiêu Viêm chau mày nhưng cũng chỉ có thể gật đầu. Hiện giờ thời gian quá sức gấp gáp nên không thể lãng phí một chút nào được. Luyện đan thuật của hắn đang ở điểm rơi phong độ. Tuy nói, trước mắt còn chưa luyện chế được đan dược Thất phẩm cao cấp nhưng xác xuất thành công của sơ cấp cùng trung cấp đã đề cao không ít. Dựa theo tốc độ này mà nói, Tiêu Viêm sớm muộn cũng có thể luyện chế thành công đan dược Thất phẩm cao cấp.
- Khi nào đi, báo cho ta một tiếng là được. Ta nghỉ ngơi một ngày, vẫn còn có thể bế quan khổ tu trong một khoảng thời gian ngắn!
Nghe thấy Tiêu Viêm còn muốn tiếp tục khổ tu luyện đan, cho dù là Diệp Trọng cũng không nhịn được lau mồ hôi lạnh. Luyện đan vốn cực kỳ mệt nhọc và tiêu hao tinh thần rất nhiều. Cho dù là Thất phẩm Luyện dược sư cũng không có khả năng cả ngày luyện đan liên tục được, nếu vậy thì tiêu hao cũng quá lớn.
Dựa theo lẽ thường, nói thế quả thật không sai. Chẳng qua, linh hồn Tiêu Viêm trời sinh ra đã cường hãn dị thường. Hơn nữa còn có Dị hỏa tương trợ nên lúc luyện đan có thể giảm đi không ít lực. Vì thế Thất phẩm Luyện dược sư bình thường một ngày chỉ có thể luyện chế ba lượt đan dược còn hắn thì có thể luyện chế đến sáu lần, mười lần, thậm chí là nhiều hơn.
Nói cách khác, khi hắn bắt đầu khổ tu luyện đan thì một ngày của hắn tương đương với người khác tu luyện trong mấy ngày. Đương nhiên, khổ tu điên cuồng như vậy cũng rất vất vả. Trong những năm qua, Tiêu Viêm đã nếm không ít đau khổ nên càng trải qua rèn luyện, hắn càng cứng cỏi hơn.
Có thể nói thành tựu ngày hôm nay của Tiêu Viêm tuyệt đối không phải dựa vào một lần mà thành.
Sau khi lau mồ hôi lạnh, trong lòng Diệp Trọng có chút bội phục, trầm giọng nói:
- Được, Tiêu Viêm tiên sinh cứ việc an tâm tu luyện. Nếu dược liệu không đủ cứ nói với lão phu. Cho dù có hao hết của cải cất chứa nhiều năm qua của Diệp gia ta, lão phu cũng sẽ chống đỡ đến cùng để Tiêu Viêm tiên sinh hoàn thành tu luyện!
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, tiếp tục cùng Diệp Trọng bàn những chuyện có liên quan đến Đan hội rồi cùng đám người Tiểu Y Tiên rẽ vào phòng của mình.
Sau khi giải quyết những phiền phức do Tào gia mang lại, ngày hôm sau Tiêu Viêm một lần nữa tiến vào mật thất bế quan khổ tu luyện đan. Mà những ngày sau đó, những dược liệu quý hiếm không ngừng được chuyển ra từ trong kho hàng Diệp gia, chất từng đống đưa vào Luyện đan thất.
Bởi vì có Tiêu Viêm ra mặt, tạm thời, Diệp gia cũng không bị Tào gia quấy nhiễu. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, Tiểu Y Tiên cùng Thiên Hỏa tôn giả thỉnh thoảng lộ diện làm cho một ít thế lực lớn đang chú ý đến Diệp gia cũng phải thu liễm lại. Hai Đấu Tôn cường giả, đội hình cỡ này, không phải những thế lực bình thường có thể chống lại.
Không có ngoại giới làm phiền, Diệp gia cũng trở nên yên tĩnh rất nhiều. Mà thời gian yên tĩnh này cũng như giọt nước rơi vào đại dương, lặng lẽ trôi qua.
Có lẽ vì Đan hội sắp đến gần, toàn bộ Đan vực dần dần trở nên náo nhiệt dị thường. Cơ hồ mỗi một nơi trong Đan vực, lưu lượng người đi lại so với thường nhật đông hơn rất nhiều. Hơn nữa, một số người thận trọng tỉ mỉ quan sát liền có thể thấy một vài Luyện dược sư cũng đã bắt đầu dần dần xuất hiện trong Đan vực. Hiển nhiên, những người này vì Đan hội mà đến.
Đan hội, không chỉ là đại sự lớn nhất trong giới Luyện dược sư mà còn là việc trọng đại của Trung Châu. Mỗi khi diễn ra, Đan vực đều trở thành tiêu điểm của toàn bộ Trung Châu, thậm chí là của cả đại lục. Ở đây, vô số người, vô số thế lực đều như mèo thấy mỡ, chen nhau chạy đến.
Luyện dược sư là chức nghiệp tôn quý bậc nhất trên toàn bộ đại lục Đấu Khí, không ai không hâm mộ năng lực và lực lượng của họ. Có lẽ khi so về chiến lực thì Luyện dược sư có lẽ không mạnh bằng, nhưng chỉ cần hắn có thể lấy ra một khỏa đan dược nho nhỏ liền có thể nhờ những cường giả khác ra tay, lấy mạng đối phương giúp hắn.
Bởi vậy tất cả mọi người trên đại lục đều biết không nên trêu vào Luyện dược sư, đặc biệt là những cao giai Luyện dược sư. Bởi vì những người này giống như một cái tổ ong vò vẽ, đâm vào một nhát lập tức sẽ rước lấy vô tận phiền toái.
Một Luyện dược sư cao giai được không ít thế lực thèm thuồng. Vì muốn lôi kéo bọn họ về dưới trướng, không ít thế lực đã đưa ra những điều kiện mê người. Thậm chí, để tranh đoạt một gã cao giai Luyện dược sư mà không tiếc vung tay đại chiến đến máu chảy thành sông.
Luyện dược sư tôn quý là thế nên dĩ nhiên cũng làm cho Đan hội trở nên vô cùng quan trọng. Ai cũng biết Đan hội này quy tụ gần như toàn bộ những Luyện dược sư hàng đầu trên đại lục đến tham gia thi thố. Chỉ cần chiêu nạp những Luyện dược sư này dưới trướng, đối với một thế lực nhất lưu mà nói, không thể nghi ngờ sẽ khiến cho thực lực bành trướng rất nhanh.
Rất nhiều điều kiện như vậy đã tạo nên những dòng người đông đúc đổ xô tiến về Đan vực. Hơn nữa, theo thời gian, chỉ sợ sẽ có ngày càng nhiều người vì mộ danh, vì để mở mang kiến thức…mà tiến vào nơi này.
Khi lưu lượng người ở Đan vực bắt đầu tăng lên dữ dội, thì thời gian khảo thí Ngũ đại gia tộc cũng càng đến gần.
Ở sâu trong Luyện đan thất của Diệp gia, tất cả tộc nhân đang cung kính đứng chung quanh nhóm đầu lĩnh gồm Diệp Trọng, Hân Lam cùng các trưởng lão Diệp gia.
Hôm nay, khoảng cách khởi hành đi Thánh Đan thành chỉ còn một ngày cuối cùng, cũng chính là thời điểm Tiêu Viêm xuất quan đi ra.
Hơn hai mươi ngày này, Tiêu Viêm chưa bao giờ bước ra Luyện đan thất nửa bước. Bên trong Luyện đan thất nóng rực kia, cho dù là tộc nhân Diệp gia đi vào cũng không dám dừng lại quá lâu. Thường thường là rón rén đem dược liệu để phía sau liền vội vàng lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.
Trong hai mươi ngày này, trên bầu trời hậu viện Diệp gia thường xuyên có Ô vân hội tụ, thậm chí nhiều lần ngưng tụ lôi điện. Nhưng đến khi sắp đánh xuống lại đột nhiên tan biến.
Những biến hóa như vậy tự nhiên khiến cho bọn người Diệp Trọng chú ý và trong lòng vô cùng hoảng sợ. Bọn họ rõ ràng cảm giác được có mấy lần đan lôi sắp đánh xuống thì bên trong Luyện đan thất lại truyền ra năng lượng dao động cực kỳ mãnh liệt. Loại dao động năng lượng này tương tự như khi hình thành Thất phẩm cao cấp đan dược trong truyền thuyết vậy.
Mặc dù bọn họ không biết vì sao đến thời khắc mấu chốt cỗ năng lượng dao động mãnh liệt kia lại đột nhiên biến mất, nhưng bọn họ hiểu được đây là do Tiêu Viêm cố ý làm vậy.
Bất quá mặc kệ mục đích của Tiêu Viêm là gì, bọn họ đều mơ hồ hiểu ra một chút. Trong khoảng thời gian bế quan khổ tu luyện đan này đã khiến thuật luyện chế của Tiêu Viêm tăng lên khá đáng kể.
Ken két…
Khi Diệp Trọng đang âm thầm suy nghĩ, cánh cửa đá đang đóng chặt bỗng dưng chậm rãi mở ra. Một luồng hơi nóng cháy da cũng theo đó tuôn ra.
Một thân ảnh gầy gò chậm rãi đi ra, một lát sau liền xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Y phục thân ảnh này hơi xộc xệch, mái tóc rối tung, khuôn mặt hốc hác, nhìn qua rất quái dị nhưng đôi mắt của người này lại sáng dị thường.
Nhìn thấy Tiêu Viêm từ trong Luyện đan thất đi ra, chẳng biết tại sao Diệp Trọng lại cảm giác được hắn so với trước kia tựa hồ có chút bất đồng.
/1640
|