Đấu Phá Thương Khung

Chương 12 - Li Hắn Viễn Điểm

/1640




Nhìn anh tuấn thiếu niên thần tình hân hỉ, Huân Nhi khẽ nhíu mày, cũng không nghe hắn gọi, xoay người bước đi.

Huân nhi tiểu thư!

Nhìn thấy Huân Nhi xoay người, bộ mặt tái nhợt của thanh niên anh tuấn kia lập tức trở nên cấp bách, chân bước nhanh thêm mấy phần, cuối cùng đứng chắn ngang trước mặt Huân Nhi. Bị thanh niên cản đường, Huân Nhi đành phải dừng bước, đôi mắt như thu thuỷ nhíu lại, nhìn thanh niên với vẻ lười nhác, cũng không nói một lời.

Huân Nhi tiểu thư…

Bị nhìn chằm chằm bởi đôi mắt như thu thuỷ kia, thanh niên suốt ngày chạy theo mỹ nữ kia hô hấp lại trở nên gấp gáp, thường thường thì mồm năm miệng mười, bây giờ thì một câu cũng không nói ra được.

Gia liệt áo thiếu gia, nếu không có chuyện gì, xin hãy đứng tránh sang một bên, ta còn có chuyện phải làm.

Nhìn thanh niên vẻ mặt có chút đỏ lên, Huân Nhi cuối cùng cũng mở miệng, âm thanh nhỏ nhẹ mềm mại, khiến cho bộ mặt của thanh niên đang đứng đối diện chợt trở nên đỏ hồng như có bệnh.

Ha ha, Huân Nhi tiểu thư, ngươi đến phường thị để mua thứ gì? Vừa lúc tại hạ đang nhàn rỗi, không bằng chúng ta cùng đi mua sắm đi?” Trong lòng thầm hít vào một hơi, nụ cười trên mặt Gia liệt áo, sáng lạn mà ôn hoà, phối hợp với thân phận và tướng mạo của thanh niên, đã từng giúp hắn mấy lần ôm được mỹ nữ về nhà.

Gia liệt áo thiếu gia, ta đã nói rồi, ta còn có chuyện! Ngươi có thể tránh ra được không?

Huân Nhi cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên, giọng nói bình thản không có chút giao động.

Bị Huân Nhi cự tuyệt thẳng thừng, Gia liệt áo khoé miệng hơi giật giật, nhưng nụ cười trên mặt vẫn như cũ, tay thò vào trong ngức tìm tòi một hồi, cuối cùng rút ra một cái vòng tay, vòng tay có màu vàng lam nhạt, là do sắt kim lam đúc thành, ở chỗ nối của vòng tay có treo một cái ma tinh màu lục được mài thành hình tròn, ánh sáng màu lục từ đó nhè nhẹ toả ra, xem ra, chiếc vòng tay được chế tạo rất đẹp đẽ này, cũng rất là xa xỉ.

Ha ha, Huân Nhi tiểu thư có việc, Gia Liệt Áo mà ngăn trở là có chút làm khó tiểu thư rồi.

Gia Liệt Áo cẩn thận cầm chiếc vòng tay, ân cần cười nói: Đây là một chiếc vòng tay mộc linh ta mới đặc ý mua được ở phường thị, tuy không thể coi là vật quý trọng gì, nhưng trên vòng còn có một cái mộc thuộc tính ma tinh cấp một, giúp ích rất nhiều cho việc hồi phục đấu khí, Huân Nhi tiểu thư bây giờ vẫn chưa phải là đấu giả, chiếc vòng này đối với tiểu thư mà nói, quả thực là vật trang sức rất tốt, một chút thành ý, Huân Nhi tiểu thư đừng nên cự tuyệt, nếu không, Gia Liệt Áo thật là mất mặt với đám thuộc hạ đó…

Nói đến câu cuối, Gia Liệt Áo cố ý chêm chút hài hước vào, mà đám thuộc hạ đứng quanh đó cũng phối hợp cực kỳ ăn ý mà cười phá lên.

Nhìn hành động của Gia Liệt Áo, đôi mi thanh tú của Huân Nhi lại nhíu lại, trong lòng thực sự có chút không biết phải làm thế nào với tên mặt dày này. Vừa định cự tuyệt, ánh mắt lại đột nhiêu dừng lại trên cái ma tinh màu lục ở chỗ nối của chiếc vòng, nhớ đến bộ dạng tìm kiếm khổ sở một cái mộc hệ ma tinh, lông mi thon dài của Huân Nhi, không khỏi chớp nhẹ mấy cái, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, tựa hồ cũng trở nên nhu hoà một chút…

Nhìn thấy bộ dáng tựa hồ đã động tâm của Huân Nhi, Gia Liệt Áo trong lòng vui vẻ, vội vàng đem chiếc vòng mộc linh đưa ra phía trước, cười nói: Huân Nhi tiểu thư không cần khách khí, Gia Liệt gia tộc và Tiêu gia đều được liệt vào Ô Thản thành tam đại gia tộc, giữa hai gia tộc tặng nhau vài thứ đồ, không ai có thể nói ra nói vào gì được.

Cầm lấy vòng tay, đem ma tinh đưa cho Tiêu Viêm ca ca, cái vòng tay đó… thừa lúc hắn? không chú ý, vứt đi là xong.

Trong lòng hiện lên ý niệm có chút giảo hoạt, Huân Nhi không hề chần chừ, vừa định đưa tay ra nhận, một bàn tay bỗng nhanh hơn một nhịp, nắm lấy bàn tay nàng. Tay bị nắm, Huân Nhi giật mình, đấu chi khí trong cơ thể cấp tốc lưu động, cổ tay vừa định giằng ra, một tiếng hừ nhẹ của thiếu niên khiến nàng ngoan ngoãn không giãy dụa gì nữa. Ánh mắt khẽ rời, Huân Nhi nhìn Tiêu Viêm vừa đột nhiên đến phía sau mình, ánh mắt dịch lên trên một chút, cũng nhìn thấy bộ mặt non nớt có chút khó coi.

Tên này là người như thế nào chẳng lẽ nào ngươi còn không biết? Hung hăng trừng mắt với Huân Nhi, Tiêu Viêm trong lòng thầm trách cứ, sau đó ngẩng đầu mỉm cười nói: Gia Liệt Áo thiếu gia, ý tốt của ngươi, Huân Nhi xin nhận, nhưng xin lỗi, chiếc vòng này ngươi hãy thu lại đi.

Nhìn thấy không khí giữa mình và Huân Nhi đã bị phá hoại, trong mắt Gia Liệt Áo loé lên một tia giận dữ, có điều, để bảo trì phong độ trước mặt giai nhân, Gia Liệt Áo đành phải gượng cười (DG: nguyên văn là da thì cười nhưng thịt thì không cười) mà nói: Tiêu Viêm thiếu gia, ta chỉ là không thấy Huân Nhi tiểu thư đeo một thứ đồ trang sức gì, cho nên mới muốn bày tỏ chút tâm ý mà thôi, lẽ nào cậu lại không để một thứ đồ trang sức nho nhỏ tô điểm thêm cho vẻ đẹp của Huân Nhi tiểu thư hay sao?

Bất đắc dĩ thở ra một hơi, Tiêu Viêm liếc mắt nhìn chiếc vòng mộc liên Gia Liệt Áo đang cầm trong tay, cũng thò tay vào trong ngực lấy ra một chiếc vòng tay màu lục nhạt, bình thản nói: Ngươi thích vòng tay? Đây, cho ngươi, đừng lấy đồ của người khác, đã nói với ngươi rồi, không có việc gì mà lại tỏ ra ân cần, không phải là sắc lang (DG: gian là gian trong cưỡng gian mà, dịch thoát một tí…) thì cũng là đạo tặc, ngươi ngốc nghếch như vậy, có khi bị người ta mua mất mà vẫn không biết gì.

Nghe Tiêu Viêm chỉ tang mắng quý lời nói, Gia Liệt Áo mặt trở nên lạnh lùng, nhưng lúc mắt hắn đảo qua chiếc vòng tay Tiêu Viêm đang cầm, thì ngạc nhiên mà cười.

Chiếc vòng tay trong tay Tiêu Viêm, nhìn từ góc độ chất liệu, rõ ràng chỉ là một thứ hàng vỉa hè giá không quá một kim tệ, mà chiếc vòng mộc linh của hắn, lại là đồ trang sức có gắn ma tinh chính tông, lúc mua, ước chừng tiêu phí mất hơn một nghìn kim tệ, hai chiếc vòng tay, không kể hình dáng, giá cả, kể cả giá trị thực tiễn, khác nhau như trời và đất, không có gì có thể so sánh, vì thế, Gia Liệt Áo nhìn thấy Tiêu Viêm tặng cho thiếu nữ xinh đẹp Huân Nhi một thứ đồ trang sức lởm như thế, thật sự có chút nhịn không được mà châm chọc nói: Tiêu Viêm thiếu gia, dù ta đã biết địa vị của ngươi ở trong gia tộc không cao, nhưng… nhưng ngươi cũng không nên tặng thứ hàng lởm này cho Huân Nhi tiểu thư chứ?

Không để ý đến sự châm chọc của Gia Liệt Áo, Tiêu Viêm giật giật tay của Huân Nhi đang ngẩn người nhìn chiếc vòng tay của cậu, có chút không kiên nhẫn nói: Rốt cuộc ngươi có muốn hay không? Dù sao thì cũng chỉ mua mất hai ba kim tệ mà thôi.

Xuy… (DG: bó tay mấy cái tượng âm này)Nghe Tiêu Viêm nói, không chỉ Gia Liệt Áo mà ngay cả bọn thuộc hạ của hắn cũng trào phúng cười rống lên. Nhưng mà bọn chúng không cười được bao lâu thì bỗng dừng lại, tiếng cười như bị chẹn lại ở cổ, tất cả há hốc mồm ra trông cực kỳ buồn cười.

Thiếu nữ vốn đang ngẩn người ra bị hành động của Tiêu Viêm đánh thức, hai tay như là không tự chủ được mà giật lấy vòng tay từ tay Tiêu Viêm, đến lúc vòng tay ở trong tay mình rồi, Huân Nhi mới hồi phục tinh thần, hành động của chính mình hình như có chút quá háo hức rồi…

Bộ mặt xinh đẹp trắng nõn ửng đỏ lên, có điều Huân Nhi cũng không phải như người thường, sau một thoáng ngượng ngùng, liền vội vội vàng vàng đeo vòng tay lên cổ tay trắng muốt của mình, ngầng đầu nở một nụ cười duyên dáng thanh nhã với Tiêu Viêm: Cảm ơn Tiêu Viêm ca ca.

Vẻ mặt có chút không tự nhiên nhìn Huân Nhi đang lộ ra tư thái của một thiếu nữ bình thường trước mặt Tiêu Viêm, Gia Liệt Áo trên mặt lộ ra vẻ ghen tỵ, cười khan nói: Ha ha, không nghĩ tới sở thích của Huân Nhi tiểu thư lại khác người như vậy, xem ra ta tính nhầm mất rồi.

Tiêu Viêm liếc mắt nhìn Gia Liệt Áo trước mặt mình, ánh mắt đảo qua một ngôi sao trên ngực Gia Liệt Áo, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc: Năm trước nhìn thấy tên này, hắn không phải là cửu đoạn đấu khí sao? Không ngờ năm nay đã lại thành công ngưng tụ đấu chi khí toàn rồi, có điều hai mươi mốt tuổi mới trở thành nhất tinh đấu giả, thiên phú này, miễn cưỡng chỉ có thể coi là thượng đẳng mà thôi (DG: sặc, bố TV nổ ghê quá, thượng đẳng còn chê…)

Nhìn thấy Gia Liệt Áo vẫn không có ý định rời đi, Tiêu Viêm miệng hơi động đậy, lời nói mang vẻ lười nhác, hoàn toàn không vì thực lực của đối phương mà khách khí vài phần, quan hệ giữa Tiêu gia và Gia Liệt gia tộc vốn không được tốt, cho nên Tiêu Viêm cũng không cần tỏ ra nhún nhường gì cả, sờ sờ mũi, Tiêu Viêm nhàn nhạt nói: Gia Liệt Áo thiếu gia, tính phong lưu của ngươi, cả Ô Thản thành đều biết, nhưng Huân Nhi vẫn còn nhỏ, không có thời gian chơi trò yêu đương trước tuổi với ngươi, vì thế, sau này phiền ngươi đi tán tỉnh khuê nữ của các nhà khác đi.

Sau này cách hắn ra một chút.

Nói xong câu này, Tiêu Viêm cũng không để ý đến sắc mặt khó coi của Gia Liệt Áo, dựa vào ưu thế hơn tuổi của mình, quay đầu lão khí hoành thu giáo huấn Huân Nhi.

Nga.

Đôi mắt linh động của Huân Nhi chớp chớp, không để ý gì gật gật đầu, Gia Liệt Áo đối với nàng mà nói, chẳng qua là có duyên gặp mặt vài lần mà thôi, còn Tiêu Viêm đối với nàng mà nói, lại là một người không thể thay thế được, hắn đã nói thế, thì Huân Nhi cũng không phản đối. Vấn đề này đối với Huân Nhi mà nói căn bản không phải suy nghĩ


/1640

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status