“Tiêu Viêm?”
Nhìn hai đạo thân ảnh chậm rãi bước ra từ hư không, sắc mặt hai người Hôn Nhai cùng Hồn Lệ đều trầm xuống, lạnh lùng nói.
Thân hình Tiêu Viêm và Huân Nhi trôi nổi giữa không trung, ánh mắt mang theo chút đùa cợt khi nhìn về phía hai người bên dưới, nói: “Hai năm không gặp, xem ra các ngươi vẫn rất khỏe a?”
Sắc mặt Hồn Nhai cực kỳ âm trầm, ánh mắt cẩn thận đảo qua xung quanh. Một lát sau, khi không phát hiện ra vị cường giả thần bí ngày đó, trong lòng hắn mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười lạnh nói: “Tiêu Viêm, đừng quá kiêu ngạo. Mặc dù trong Thiên Mộ này, chúng ta không làm gì được ngươi, nhưng đợi lúc ra ngoài, dù sớm hay muộn, ta cũng sẽ cho ngươi biến thành một con chó nhà có tang.”
“Nếu đã vậy, cứ cho hai người các ngươi chôn xác vĩnh viễn tại đây là tốt nhất. Ta nghĩ, lấy thực lực của các ngươi, dù có chết ở đây thì chắc cũng sẽ trở thành năng lượng thể chừng Bát tinh chứ nhỉ?” Tiêu Viêm mỉm cười, nhưng lời hắn nói ra lại làm cho hai người Hồn Nhai lạnh gáy. Bát tinh năng lượng thể, ở tầng thứ ba này cơ bản là thuộc về tầng lớp thấp nhất. Nếu hai người bị biến thành như vậy, thậm chí còn không thống khoái bằng chết quách đi cho xong.
“Ngươi đánh giá bản thân mình quá cao rồi đấy!”
Hồn Nhai híp mắt lại, lạnh lẽo nói. Trải qua lần giao thủ trước, hai người bọn họ cũng hiểu được việc mình không thể làm gì nổi Tiêu Viêm cùng Huân Nhi. Nhưng tương tự, nếu bọn họ muốn thoát thân, hai người Tiêu Viêm cũng chẳng đủ thực lực để mà cản lại.
“Thật sao…”
Tiêu Viêm mỉm cười, nhẹ giọng nói.
“Tên phế vật của một chủng tộc đã suy tàn như ngươi có tư cách gì mà đứng đây cuồng vọng? Nếu không ỷ vào thực lực của nữ nhân kia, không biết cái mạng nhỏ của ngươi đã mất bao nhiêu lần rồi.” Hồn Lệ quát lạnh châm chọc, sát ý trong mắt cực kỳ nồng đậm. Nếu không phải kiêng kị Huân Nhi, hắn đã sớm ra tay đánh nát tên đáng chết trước mặt này rồi.
“Không nên vọng động, nếu bọn chúng dám xuất hiện thì tự nhiên sẽ có chút chắc chắn, cứ rút lui đã.” Hồn Nhai lại có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều. Mặc dù đối phương chỉ xuất hiện hai người, nhưng trong lòng hắn vẫn mơ hồ cảm thấy sự bất an. Lập tức giữ lấy Hồn Lệ, trầm giọng nói.
Nghe Hồn Nhai nói vậy, Hồn Lệ chần chờ một chút, sau đó chỉ có thể không cam lòng gật gật đầu, lạnh lùng nói: “Tiêu Viêm, cứ nhớ cho kỹ đấy. Lần gặp tiếp theo, cũng chính là lúc chúng ta huyết tẩy Tinh Vẫn các!”
Vừa dứt lời, thân hình hai người Hồn Nhai cùng Hồn Lệ lập tức lùi mạnh về phía sau. Hai người Tiêu Viêm vốn đã sớm chú ý việc bọn chúng sẽ chạy trốn, đấu khí trong cơ thể cũng nhanh chóng vận chuyển.
“Có thể rời khỏi đây hay không, cũng không phải quyền quyết định của các ngươi.” Thấy hai người Hồn Nhai chợt lui lại, Tiêu Viêm mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Giao cho huynh!”
Khi âm tiết cuối cùng phát ra khỏi miệng, thân hình Tiêu Viêm đã biến mất tại chỗ như quỷ mị.
Thấy Tiêu Viêm biến mất, trên khuôn mặt Huân Nhi cũng hiện lên một nụ cười xinh đẹp duyên dáng.
Tiêu Viêm bây giờ đã đạt đến Bát tinh Đấu Tôn đỉnh phong. So với hai người Hồn Nhai, cảnh giới này chỉ có hơn chứ không kém. Bởi vậy, Tiêu Viêm đã có thể dễ dàng xử lý cả hai tên này.
“Hừ, muốn chết!”
Khi thân hình Tiêu Viêm biến mất, hai người Hồn Nhai đều phát hiện ra. Hung mang trong mắt Hồn Lệ chợt lóe lên, thân hình đột nhiên dừng lại, hắc vụ bùng phát trên nắm tay, sau đó hung hăng công kích về mảnh hư không trước người.
Khi nắm tay Hồn Lệ đánh về phía đó, một đạo thân ảnh có chút hư ảo cũng từ từ hiện ra. Cánh tay thon dài đưa lên, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay phủ đầy hắc vụ của Hồn Lệ.
Khi quyền chưởng giao nhau, hỏa diễm kinh khủng trào ra từ lòng bàn tay Tiêu Viêm. Những tiếng “xuy xuy” không ngừng vang lên, đốt cháy toàn bộ hắc vụ trên nắm tay của Hồn Lệ.
“Hai năm nay ngươi chỉ có chút tiến bộ như vậy sao? Thật làm cho người ta thất vọng…”
Bàn tay Tiêu Viêm cứng rắn như sắt thép, dù cho Hồn Lệ có giãy dụa thế nào cũng không chút lay động. Nhìn khuôn mặt của tên kia, Tiêu Viêm chậm rãi lắc đầu, cánh tay hơi rung lên, bàn tay quỷ dị vòng qua nắm đấm của Hồn Lệ, nhanh như chớp giật oanh kích trên ngực hắn. Ngay khoảnh khắc tiếp xúc, đấu khí chợt bùng phát ra như núi lửa phun trào.
“Bành!”
Kình khí hung hãn đánh thẳng lên lồng ngực Hồn Lệ. Mà ăn một đòn nghiêm trọng này, sắc mặt Hồn Lệ trắng bệch xuống, mồm phun máu tươi. Thân thể hắn bay ngược ra xa như diều đứt dây, kéo lê trên mặt đất hơn trăm thước mới từ từ dừng lại.
“Bát tinh Đấu Tôn?”
Nhìn Hồn Lệ đang giãy dụa muốn bò dậy từ trong rãnh đất, trên mặt Hồn Nhai cũng đột nhiên hiện lên vẻ kinh hãi, hai mắt mở lớn, khó tin nhìn về phía Tiêu Viêm. Vừa xong, khí tức bộc phát ra từ trên người Tiêu Viêm đã đạt tới cảnh giới Bát tinh, vả lại, cường độ của khí tức này thậm chí đã mạnh hơn cả hắn!
“Sao có thể?”
Khóe môi Hồn Nhai hơi giật giật, gần như là gào thét lên trong lòng. Hai năm ngắn ngủi, bọn họ không tăng nổi đến Nhất tinh, mà Tiêu Viêm lại trực tiếp nhảy từ Lục tinh Đấu Tôn lên Bát tinh Đấu Tôn. Chênh lệch giữa hai bên cao đến như vậy, làm cho Hồn Nhai thật sự có chút không thể tiếp nhận.
“Đến lượt ngươi!”
Lấy thế sét đánh không kịp bưng tai giải quyết Hồn Lệ, Tiêu Viêm nhìn về phía Hồn Nhai, cười nhạt nói.
Thấy ánh mắt Tiêu Viêm trông lại, hai tay Hồn Nhai nhanh chóng kết xuất thành từng đạo ấn quyết. Mà theo đó, trên vùng trán hắn, một đạo tộc văn kỳ dị cũng nhanh chóng xuất hiện.
“Tuy không biết vì sao thực lực của ngươi lại tăng vọt như vậy, nhưng muốn giữ chân ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!”
Tộc văn hiện lên, khí tức của Hồn Nhai tăng mạnh, áo bào không gió mà bay, những tiếng kêu gào thảm thiết của nhiều linh hồn không ngừng truyền ra từ cơ thể hắn. Tuy thực lực của Tiêu Viêm tăng mạnh, nhưng vẫn chưa đủ để làm cho Hồn Nhai sợ hãi. Lúc trước, Hồn Lệ chịu thiệt do khinh suất, ngay cả tộc văn cũng chưa gọi ra, đã phải chịu công kích trí mạng đến như vậy. Nếu không, Tiêu Viêm cũng chẳng thể xử lý Hồn Lệ nhanh đến vậy. Vì thế, hắn tin tưởng, chỉ cần hắn cẩn thận một chút, Tiêu Viêm muốn giữ chân hắn cũng không phải việc đơn giản.
Tuy triệu hồi tộc văn ra, nhưng Hồn Nhai cũng không có ý định khổ chiến. Một bên vẫn còn có Huân Nhi mạnh hơn hắn đang như hổ rình mồi, nếu nàng ra tay, hắn biết mình sẽ chết chắc. Vì vậy, Hồn Nhai lập tức xoay người, thừa dịp đấu khí trong cơ thể tăng vọt, hóa thành một đạo lưu quang lướt mạnh về phía xa.
“Hồn Lệ, yên tâm, thù này ta sẽ giúp ngươi đòi lại gấp trăm ngàn lần!” Thân hình vọt mạnh đi, Hồn Nhai cắn răng nói.
Nhưng khi mấy lời này của Hồn Nhai vừa được thốt ra, thân hình đang lướt đi của hắn chợt khựng lại, ánh mắt âm độc nhìn về phía trước. Nơi đó, một đạo thân ảnh sau lưng có cốt dực màu trong suốt đang lăng không mà đứng, vẻ mặt hài hước trêu chọc, rõ ràng chính là Tiêu Viêm.
Thấy Tiêu Viêm thần không biết quỷ không hay xuất hiện trước mặt mình, trong lòng Hồn Nhai cũng trầm xuống. Nhưng hắn không chần chừ quá lâu, bàn chân đạp mạnh vào hư không, đấu khí trong cơ thể hoàn toàn bùng phát, mang theo một cỗ uy áp năng lượng cực kỳ kinh khủng, dữ dội lướt về phía Tiêu Viêm.
Thấy vẻ liều mạng này của Hồn Nhai, khuôn mặt Tiêu Viêm cũng không có biến hóa gì quá lớn. Thân hình không chỉ không lùi, mà còn bước nhanh về phía trước, ánh mắt bình thản nhìn cỗ năng lượng đang nhanh chóng phóng đại kia.
“Tiêu Viêm, chịu chết đi!”
Thấy Tiêu Viêm không tránh không né, trong lòng Hồn Nhai cũng có chút vui mừng. Hắn đã thi triển ra tộc văn, cho dù là cường giả Bát tinh Đấu Tôn đỉnh phong cũng không dám đối mặt trực diện. Hành vi như vậy của Tiêu Viêm, không thể nghi ngờ là đang tự tìm đường chết!
“Xuy!”
Tốc độ của Hồn Nhai cực kỳ nhanh, dường như chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Tiêu Viêm, cuồng phong ép tới, đem áo báo của Tiêu Viêm thổi bay phần phật. Mà hữu chưởng hắn cũng nhanh chóng nắm thành quyền, đấu khí mênh mông trong cơ thể đều hội tụ trên nắm tay, một quyền hung hăng đánh ra!
“Phanh!”
Theo một quyền này của Hồn Nhai đánh ra, không gian trước mặt đột nhiên vỡ vụn. Một vết rách không gian đen nhánh lớn chừng nửa trượng chợt lan tràn về phía Tiêu Viêm.
“Tiêu Viêm, đây chính là kết cục của thói kiêu ngạo đấy. Nếu có kiếp sau, nên nhớ tới điều này trước khi giao thủ với người khác!”
Nắm tay ẩn chứa kình phong kinh khủng đánh mạnh về phía Tiêu Viêm. Dưới khoảng cách này, dù tốc độ của Tiêu Viêm có nhanh đến thế nào thì cũng không thể tránh né. Bởi vậy, trên mặt Hồn Nhai hiện lên một nụ cười lành lạnh.
Nhìn nụ cười lạnh trên mặt Hồn Nhai, rốt cục ánh mắt đạm mạc của Tiêu Viêm cũng xuất hiện chút dao động. Khóe môi hơi cong lên, trên mi tâm hắn, quang mang màu tím hồng bỗng lóe sáng. Cuối cùng, một đạo tộc văn kỳ dị chậm rãi xuất hiện.
“Tộc văn Tiêu tộc?”
Ngay khoảnh khắc tộc văn hiện lên, trong lòng Hồn Nhai chấn động, một cảm giác bất an bỗng trỗi dậy.
“Kết thúc rồi…”
Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo gần trong gang tấc kia, Tiêu Viêm mỉm cười, hữu quyền nắm lại, đấu khí trong cơ thể đột nhiên trào ra ngoài như nước lũ.
“Oanh!”
Hai quyền chạm nhau, tiếng nổ kinh thiên động địa như sấm giữa trời đêm đột nhiên vang lên trong mảnh thiên địa này. Trên mặt đất, từng vết nứt lớn chừng một trượng nhanh chóng lan tràn ra như mạng nhện…
“Xuy!”
Trong sóng năng lượng ngập trời, một bóng đen đột nhiên bay ngược ra, va mạnh xuống mặt đất, những tảng đá lớn phía dưới trực tiếp nổ tung thành bụi phấn.
“Phụt!”
Trong đám đất đá, một ngụm máu tươi có chứa cả những mảnh nội tạng phun ra từ trong miệng Hồn Nhai. Cảm nhận sinh cơ đang mau chóng biến mất, trong mắt hắn rốt cục cũng hiện lên vẻ sợ hãi cùng hối hận.
Trên bầu trời, đạo thân ảnh cao gầy kia chậm rãi hiện lên, thản nhiên nhìn Hồn Nhai đang giãy dụa phía dưới, sau đó hơi lắc lắc đầu, đi về phía đạo thân ảnh xinh đẹp đang đứng chờ phía xa.
“Yên tâm, về sau sẽ có rất nhiều người của Hồn tộc đoàn tụ cùng các ngươi…”
Khi hai mắt của Hồn Nhai dần bị bóng tối bao phủ, một câu nói đạm mạc cũng nhẹ nhàng truyền vào tai hắn…
-o0o-
/1640
|