Trong rừng trúc, nhìn vẻ xấu hổ trên mặt Tiêu Viêm, sau đó lại nhìn về phía căn phòng trúc u tĩnh, Cổ Nguyên chỉ có thể thở dài một tiếng. Dù thân là cha Huân Nhi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng thân cận với một nam tử như vậy.
“Chắc ngươi đã gặp Tiêu Huyền rồi?” Bước dưới ánh trăng, Cổ Nguyên chậm rãi đi về phía Tiêu Viêm, thản nhiên nói.
Tiêu Viêm hơi nao nao, ngập ngừng nói: “Dạ, đã gặp rồi.”
“Ta cảm ứng được huyết mạch lực trong cơ thể ngươi. Nói vậy, chắc nó chính là phần cuối cùng của Tiêu tộc.” Cổ Nguyên chắt lưỡi, thở dài nói: “Cũng thật khổ cho Tiêu Huyền, vì bảo tồn một mầm mống cuối cùng cho Tiêu tộc, tự nguyện biến bản thân thành bộ dạng như vậy.”
Tiêu Viêm yên lặng, hắn tự nhiên hiểu được rằng Thiên Mộ này thật ra là một nhà giam khổng lồ. Mà những năng lượng thể như Tiêu Huyền chính là tù phạm bên trong. Mặc dù họ có thể tồn tại theo một phương thức khác, nhưng lại phải chịu đựng giày vò từ sự cô độc vô tận.
“Cổ Nguyên tiền bối, không có cách nào để giải thoát sao?” Giọng Tiêu Viêm có chút trầm thấp hỏi.
“Ít nhất, ngay cả ta cũng không có năng lực này. Nghe nói Thiên Mộ là thứ do một vị Đấu Đế sáng tạo ra từ rất lâu trước. Muốn phá vỡ quy tắc của nó, giúp cho Tiêu Huyền giải thoát thì có lẽ ít nhất cũng phải đạt đến cảnh giới này…” Cổ Nguyên nhẹ lắc đầu. Khi nhắc tới hai chữ Đấu Đế, Tiêu Viêm có thể rõ ràng cảm thấy được sắc mặt hắn khá phức tạp. Cảnh giới này, đối với những chủng tộc viễn cổ như bọn hắn mà nói, chính là một tảng đá luôn đè nặng lên linh hồn, gần như điều khiển tất cả tộc nhân vì nó mà cố gắng cả đời.
“Đấu Đế…” Tiêu Viêm cười khổ, cảnh giới gần như chỉ có trong truyền thuyết này thật sự quá xa xôi. Dù là tộc trưởng Cổ tộc, một trong những người mạnh nhất của Đấu Khí Đại Lục này, khi nói ra hai chữ Đấu Đế thì trong lòng cũng tràn đầy vẻ kính sợ.
“Trên thế giới này, thật sự có Đấu Đế tồn tại sao?”
Nghe được vấn đề này của Tiêu Viêm, Cổ Nguyên trầm mặc, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: “Điều này thì đâu có ai biết được, đến cảnh giới đó, họ như những vị thần vậy, phủ thị xuống cả mảnh đại lục này. Sợ rằng bất cứ kẻ nào trong mắt bọn họ đều nhỏ bé như những con kiến…”
“Bọn họ?”
Hai mắt Tiêu Viêm hơi híp lại, hắn không hiểu “bọn họ” trong lời của Cổ Nguyên rốt cục là có ý gì. “Bọn họ” này thật sự tồn tại hay chỉ là hư ảo?
Khi Tiêu Viêm đang trầm ngâm, Cổ Nguyên bỗng vung tay lên, nói: “Ngày mai ngươi sẽ lên đường rời đi, phải tự cẩn thận một chút. Lấy thực lực bây giờ của ngươi, các trưởng lão của Cổ tộc sẽ không làm khó như trước nữa. Vì việc của Linh tộc, trong khoảng thời gian này Huân Nhi sẽ không thể rời khỏi Cổ giới…”
Tiêu Viêm gật gật đầu, nói: “Cổ Nguyên tiền bối, ngài đoán biến cố lần này của Linh giới là do ai đó làm hay thiên tai?”
Đối với vấn đề này của Tiêu Viêm, Cổ Nguyên hơi nhíu mày, nói: “Chúng ta cũng không rõ về việc này lắm, nhưng ta nghĩ việc họ gặp chắc chắn là một rắc rối cực kỳ lớn. Về phần do người làm, tỷ lệ có lẽ là rất nhỏ. Dù sao thực lực của Linh tộc cũng đủ để đứng trong hàng ngũ những thế lực lớn nhất đại lục. Muốn ép họ đến bước này, dù là Cổ tộc cũng rất khó làm được.”
“Vậy nếu là do Hồn tộc thì sao?” Tiêu Viêm chậm rãi hỏi. Ở Thiên Mộ, Tiêu Huyền từng nói Hồn tộc vô cùng thần bí, dù Tiêu tộc và Cổ tộc từng đối địch với chúng nhiều năm, nhưng cũng không dám nói mình hiểu rõ về chủng tộc quỷ dị này.
Nghe vậy, Cổ Nguyên chợt ngẩn ra, sau đó lắc lắc đầu, nói: “Chắc không phải như vậy đâu, nếu muốn ép Linh tộc tới nước này, chắc chắn Hồn tộc sẽ phải hưng sư động chúng. Mà nếu như vậy, Cổ tộc chúng ta không thể không thu được tin tức. Mà dù Hồn tộc có thực lực này, bọn họ cũng sẽ không dại gì mà rước thêm một kình địch như Linh tộc. Tuy những năm gần đây Linh tộc có phần suy tàn, nhưng cũng không phải dạng dễ đối phó…”
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, sự nghi ngờ trong lòng lại càng nhiều thêm. Nếu không phải Hồn tộc, vậy rốt cục là thế lực nào đã ép Linh tộc tới mức này? Hay thật sự là do một kiếp nạn đến từ thiên nhiên nào đó?
“Tốt lắm, việc này cũng không liên quan nhiều đến ngươi. Sau này điều tra kỹ càng hơn thì tất nhiên sẽ có manh mối.” Cổ Nguyên phất phất tay, đưa mắt nhìn căn phòng trúc u tĩnh kia, có chút bất đắc dĩ nói: “Mặt khác, ngươi đừng nên quên việc đã đáp ứng với ta. Huyết mạch của Huân Nhi rất quan trọng đối với Cổ tộc. Nếu xảy ra chuyện gì, dù ta không động thủ, mấy lão già kia cũng sẽ nổi giận.”
Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng có chút xấu hổ, chỉ đành cười khan gật đầu.
“Tốt lắm, cũng muộn rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm mai còn phải lên đường.” Thấy vậy, Cổ Nguyên mới khẽ gật đầu, thân hình dần nhạt đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Nhìn vị trí mà Cổ Nguyên biến mất, Tiêu Viêm bất đắc dĩ thở dài một hơi, hơi liếm liếm môi, có chút cảm giác chưa quá thỏa mãn.
Hôm sau, khi ánh rạng đông đầu tiên vừa chiếu xuống mảnh không gian rộng lớn vô tận này, cả dãy núi yên tĩnh lại bắt đầu trở nên náo nhiệt. Trên bầu trời, từng đạo thân ảnh mang theo những tiếng xé gió không ngừng vọt lên. Tiêu Viêm và Huân Nhi đi ra từ phòng trúc, sau đó bay về phía rặng núi phía trước. Mà khi hai người tới nơi, giữa không trung đã có mấy chiếc chiến thuyền đang nhẹ nhàng phiêu phù giữa không trung. Xung quanh chiến thuyền có mây đen cuồn cuộn, thanh thế cực kỳ kinh người.
Xuất hiện giữa không trung, ánh mắt Tiêu Viêm quét qua bốn phía, thấy được không ít những thân ảnh quen thuộc, Linh Tuyền, Lâm Hủ… Tất cả những người trẻ tuổi nổi bật của Cổ tộc đều ở đây. Nhưng bây giờ, ánh mắt của tất cả những người này khi nhìn về phía Tiêu Viêm lại rõ ràng có thêm một chút né tránh cùng sợ hãi. Thực lực của Tiêu Viêm bây giờ đã tăng vọt đến Bát tinh Đấu Tôn đỉnh phong, điều này làm họ hiểu được giờ đây mình đã không hề có tư cách kiêu ngạo trước mặt người kia. Dù sao, lúc Tiêu Viêm mới chỉ có Ngũ tinh Đấu Tôn mà đã có thể đánh bại Cổ Yêu, huống chi là bây giờ?
Trong Cổ tộc này, những người trẻ tuổi có thể đánh một trận với Tiêu Viêm bây giờ cũng chỉ có Huân Nhi và mấy người Cổ Thanh Dương.
Khi Tiêu Viêm quan sát xung quanh thì bỗng nhận thấy một luồng ánh mắt đang nhìn chăm chú vào mình, hắn lập tức nhìn sang. Chỉ thấy trên một ngọn núi cách đó không xa, một đạo thân ảnh đón gió mà đứng, mái tóc màu trắng đen đã biểu hiện ra thân phận của hắn. Đây rõ ràng là Cổ Yêu đã thua trong tay Tiêu Viêm nửa năm trước.
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, nhưng cũng không có bao nhiêu địch ý. Thậm chí Cổ Yêu còn chậm rãi gật đầu coi như chào hỏi với Tiêu Viêm.
Đối với hành động bày tỏ thiện ý này của Cổ Yêu, Tiêu Viêm cũng hơi ngẩn người, sau đó chợt mỉm cười gật đầu. Xem bộ dáng này, Cổ Yêu đã bước ra khỏi bóng ma của thất bại lần trước. Người trẻ tuổi có thiên phú như hắn tất nhiên sẽ được Cổ tộc chú trọng tài bồi, nếu có thể giao hảo một chút thì cũng đỡ đi chút rắc rối không cần thiết. Đối với Tiêu Viêm mà nói, việc này cũng không hề có hại.
Thêm nữa, mặc dù Cổ Yêu có tình cảm với Huân Nhi, nhưng coi như hắn cũng là một người cầm được thì buông được. Tính cách như vậy, xem như là quang minh chính đại.
“Ô ô~~”
Theo càng lúc càng nhiều người tới, trong chiến thuyền cũng truyền ra tiếng kèn hiệu ô ô. Hiển nhiên là báo hiệu cho mọi người chuẩn bị bắt đầu rời khỏi Cổ giới.
“Tiêu Viêm!”
Ngay khi Tiêu Viêm chuẩn bị nói vài lời cáo biệt với Huân Nhi, một đạo thân ảnh đột nhiên đạp không mà tới. Tiêu Viêm đưa mắt nhìn, lại phát hiện người này chính là Dược Tinh Cực của Dược tộc, hắn hơi nhíu mày lại, thản nhiên nói: “Có việc gì sao?”
Tiêu Viêm cũng không ưa tên Dược Tinh Cực này lắm, vì vậy cũng không khách khí với hắn như những người khác.
Đối với thái độ bình thản này của Tiêu Viêm, Dược Tinh Cực hơi bĩu môi, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng lại ngại thực lực bây giờ của Tiêu Viêm nên cũng không nói điều gì châm chọc trào phúng. Hắn khẽ búng tay, một chiếc lệnh bài làm từ phỉ thúy bay về phía Tiêu Viêm.
“Đây là thiệp mời tộc điển của Dược tộc, đừng nhíu mày vội. Sư phụ ngươi sẽ nhận nó, hắn hiểu tộc điển của Dược tộc đại biểu cho điều gì. Bất kể hắn có oán hận gì với Dược tộc, nhưng tin ta đi, hắn sẽ đến!”
Tiếp nhận chiếc lệnh bài làm từ phỉ thúy này, Tiêu Viêm nhìn chằm chằm Dược Tinh Cực trong chốc lát, cũng không trả lại nó, mà đem nó thu vào nạp giới, sau đó hơi chắp tay, nói: “Đa tạ.”
“Lần này không thể tỷ thí luyện dược thuật với ngươi, hi vọng sau này còn có cơ hội.” Dược Tinh Cực cũng hơi chắp tay, sau đó không nói gì thêm, thân hình chợt động, bay vụt lên một chiếc chiến thuyền.
Thấy Dược Tinh Cực rời đi, Tiêu Viêm cũng hơi trầm tư. Bất kể tộc điển của Dược tộc này là gì, cứ đưa nó cho lão sư đã rồi tính sau. Về phần đi hay không sẽ do lão sư quyết định.
“Huân Nhi, đến lúc rồi, ta cũng nên đi.” Quay đầu sang, nhìn Huân Nhi bên cạnh, Tiêu Viêm nhẹ giọng nói.
“Bảo trọng!” Huân Nhi mỉm cười, ôn nhu nói.
Tiêu Viêm gật đầu cười, cũng không quá mùi mẫn, thân hình đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang, bay vụt lên một chiếc chiến thuyền, sau đó biến mất trong cái nhìn chăm chú của bóng hình xinh đẹp kia.
Nhìn bóng lưng Tiêu Viêm biến mất, Huân Nhi buồn bã thở dài một tiếng.
“Ô ô!”
Nương theo càng lúc càng nhiều người bay lên chiến thuyền, tiếng kèn hiệu lại chợt vang lên thêm lần nữa. Mây đen cuốn lên, chiến thuyền hơi rung rung rồi hóa thành một bóng đen vọt mạnh về phía trước, mang theo thanh thế kinh người, tiến thẳng đến cửa vào Cổ giới trong những ánh mắt chăm chú của nhiều người.
-o0o-
/1640
|