“Mạc hộ pháp?”
Biến cố đột nhiên xuất hiện, khiến cho tất cả mọi người ở đây dừng tay. Đám người của Hồn Điện lúc này đều nhìn về phía thi thể không đầu kia, ánh mắt tràn ngập sự kinh hãi. Máu tươi phun ra, cái đầu máu me đầm đìa từ trên trời rơi xuống, lăn vài vòng trên mặt đất. Khuôn mặt kia vẫn âm lãnh giống như lúc trước khi chết, khiến cho người ta nhìn qua không rét mà run.
“Ngươi … các ngươi là ai? Nơi này là địa bàn của Hồn Điện.”
Nam tử kia hiển nhiên là có địa vị cao hơn những người khác, sắc mặt hoảng sợ nhìn hai bóng người vừa hiện ra trên không trung. Một lát sau liền lớn tiếng quát, giống như là muốn dùng phương thức này đem sự hoảng sợ trong lòng phát ra ngoài.
“Tay chân của Hồn Điện đã vươn tới tận nơi này sao.”
Trên bầu trời, bóng người một nam một nữ dần trở nên chân thật, chính là Tiêu Viêm cùng Huân Nhi vừa từ trong Yêu Hỏa không gian phá không ra ngoài. Ánh mắt của Tiêu Viêm lạnh lùng liếc nhìn mười mấy hắc y nhân của Hồn Điện, trong con ngươi bắt đầu hiện lên hàn ý.
Hàn ý phát tán khiến cho nam tử thấy cả người lạnh lẽo. Thậm chí ngay cả đấu khí trong cơ thể hắn cũng có cảm giác bị đông lại. Đối phương đã có thể tùy tiện nhấc tay liền giết đi Mạc hộ pháp có thực lực Ngũ Tinh Đấu Tông thì đối phó bọn họ cũng là chuyện cực kỳ dễ dàng.
“Gặp phải kẻ mạnh, rút!”
Trong đầu vừa nghĩ thế, nam tử kia liền quyết định thật nhanh, không nói thêm điều gì vô nghĩa nữa, thân hình nhanh chóng thối lui, khi rời đi khoảng trăm bước mới quát to một tiếng.
Nhìn thấy hắn trực tiếp xoay người chạy trốn, những tên còn lại biến sắc, cũng mặc kệ đám người của Liễu đội trưởng, xoay người chạy trối chết.
Thấy vậy, mấy người Liễu đội trưởng nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Sống sót sau tai nạn khiến cho bọn họ cảm thấy có chút hư thoát.
“Giết nhiều người như vậy còn muốn đi dễ dàng thế ư? Người của Thiên Phủ không dễ giết thế đâu.” Ở giữa không trung, Tiêu Viêm lạnh nhạt nhìn những bóng đen đang chạy loạn kia, bàn chân khẽ đạp hư không, một cỗ dao động vô hình nhanh như chớp khuếch tán ra xung quanh.
“Phốc phốc.”
Cỗ dao động vô hình này lặng yên khuếch tán ra làm cho hơn mười bóng người đang chạy trốn ở phía xa kia đứng khựng lại. Sau đó, từng cột máu phun ra, đẩy những cái đầu bắn lên không trung rồi rơi bịch xuống đất. Máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất, trong huyết tinh vô cùng.
Nhóm người Liễu đội trưởng thấy thế rùng cả mình. Bọn họ căn bản không thấy rõ đến tột cùng Tiêu Viêm ra tay như thế nào mà khiến cho đám cao thủ của Hồn Điện có thực lực hơn xa bọn họ đều biến thành thi thể không đầu.
“Đa tạ tiền bối đại nghĩa cứu giúp, chúng ta là Huyền đội của Thiên Phủ Liên Minh ngoại minh đệ tam đại đội, ân cứu mạng lần này suốt đời khó quên.” Bất quá, Liễu đội trưởng kia cũng là người thông minh, nhanh chóng áp chế sợ hãi trong lòng, cung kính thi lễ với hai người ở không trung. Tuy rằng nhìn qua hai người tuổi còn nhỏ, nhưng ở thế giới thực lực vi tôn, hai người này chỉ cần giơ tay nhấc chân có thể dễ dàng chém giết một Đấu Tông cường giả cũng đủ làm cho bọn họ cung kính xưng một tiếng tiền bối.
“Ngoại minh.”
Nghe người này nói thế, Tiêu Viêm thoáng có chút kinh ngạc, xem ra mấy năm nay Thiên Phủ Liên Minh phát triển không nhỏ đây.
“Đem đan dược này chia cho mọi người đi, chỉ cần còn thở là sẽ không chết được.” Tiêu Viêm bấm tay bắn ra, một cái bình ngọc liền xuất hiện trong tay Liễu đội trưởng. Liễu đội trưởng vô thức nhìn vào, lập tức liền trợn tròn mắt. Bên trong bình ngọc, mỗi viên đan dược đều ngập tràn linh khí, dược hương nồng đậm. Cho dù là lục phẩm đan dược với phẩm giai cao nhất hắn từng nhìn thấy cũng không thể so sánh với chúng.
“Không biết vị tiền bối này từ đâu tới, ra tay lại hào phóng như vậy. Có bán hết cả nhóm người chúng ta ở đây cũng không giá trị bằng một viên đan dược.” Liễu đội trưởng run rẩy nắm bình ngọc trong tay, vội vàng phân chia cho mấy huynh đệ bị thương nặng, sau đó mới mang vài người nòng cốt trong đội ngũ, nơm nớp lo sợ nhìn một nam một nữ từ đang không trung hạ xuống.
“Nói cho ta nghe một chút, năm đó sau khi không gian Yêu Hỏa đóng cửa đã xảy ra những chuyện gì.” Sau khi hạ xuống, Tiêu Viêm tùy ý hỏi.
“Vâng.”
Nghe vậy, Liễu đội trưởng vội vàng cung kính đáp. Hắn cũng là người thông minh, biết chuyện gì nên hỏi, chuyện gì không. Bởi vậy sau khi suy nghĩ sắp xếp một chút liền nói ra tất cả những chuyện lớn phát sinh trong hai năm này ở Trung Châu mà hắn biết được. Trong lúc kể, mấy người bọn họ không ngừng vụng trộm đánh giá thanh niên trước mặt. Chẳng biết tại sao, bọn họ lại cảm giác người này dường như có chút quen mắt.
“Thạch Tộc biến mất?”
Tiêu Viêm nghe những chuyện này chỉ thản nhiên gật đầu. Nhưng khi Liễu đội trưởng kia nói tới việc sau Linh tộc thì đến lượt Thạch Tộc lại quỷ dị biến mất, sắc mặt của Tiêu Viêm và Huân Nhi đồng thời thay đổi.
“Đúng vậy, Thạch Tộc biến mất giống hệt như Linh tôc. Nhưng trong một năm trở lại đây cũng không xuất hiện tình huống nào nữa. Có lẽ là do việc ba tộc viễn cổ khác liên minh với nhau.” Liễu đội trưởng cung kính nói.
“Không nghĩ tới, trong hai năm lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Tiêu Viêm sắc mặt ngưng trọng, khẽ lẩm bẩm. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, Thiên Phủ và Hồn Điện hoàn toàn khai chiến, Thạch Tộc biến mất, ba tộc kết minh. Những chuyện lớn kinh thiên động địa thế này cùng tập trung lại, đúng là cực kỳ náo nhiệt.
“Vị tiền bối này …”
Thấy Tiêu Viêm lâm vào trầm tư, Liễu đội trưởng nhìn quanh, chần chờ một chút, mới cẩn thận mở miệng nói: “Nơi này không xa, có một phân điện của Hồn Điện. Bình thường, nếu như hộ pháp chết, bọn hắn có thể cảm ứng được. Vì thế, chúng ta nên rời khỏi Yêu Hỏa bình nguyên trước đã. Phân điện này của Hồn Điện có thực lực rất mạnh, trong đó còn có một vị cường giả Đấu Thánh của Hồn Tộc tọa trấn. Trong hai năm giao chiến, Thiên Phủ Liên Minh chúng ta có không ít cường giả bị Đấu Thánh cường giả của Hồn điện kia giết hại.”
“Hả? Mấy tinh Đấu Thánh?”
Nghe vậy, Tiêu Viêm hơi nhướng mày, hỏi.
“Nhất tinh.” Liễu đội trưởng không biết Tiêu Viêm hỏi để làm gì, nhưng vẫn thành thật trả lời. Đối với bọn họ mà nói, loại cường giả này chính là truyền thuyết.
“Nhất tinh sao?”
Tiêu Viêm xoa xoa cằm, khẽ gật đầu. Thấy vậy, đám người Liễu đội trưởng hơi mừng rỡ, đang muốn tranh thủ bảo vị tiền bối này rời đi thì bỗng choáng váng đến ngây người khi nghe người kia nói.
“Ngươi biết đường không? Mang ta tới phân điện kia một chuyến.”
Nhìn thấy bộ dáng mỉm cười của thanh niên trước mặt, tất cả mọi người lâm vào trầm mặc. Liễu đội trưởng kia còn run lên. Đối với bọn họ thì Phân điện của Hồn Điện là cấm địa đáng sợ nhất. Bình thường ai cũng muốn tránh xa khu vực kia, chưa ai nghĩ tới đi vào đó.
“Đi thôi.”
Tiêu Viêm cười cười, cũng không để ý tới sự im lặng của bọn họ, đưa tay đặt lên vai Liễu đội trưởng, không đợi hắn nói chuyện, không gian liền dao động, ba người đã không thấy bóng dáng. Mấy người khác thấy vậy, sắc mặt nhất thời trắng bệch. Đi tới phân điện của Hồn Điện, đây không phải là muốn chết hay sao.
“Lần này thì xong rồi.”
Một gã đội hữu vẻ mặt như đưa đám, khó khăn mới nhặt lại được cái mạng, hiện giờ tự mình tặng đi.
“Làm sao bây giờ?”
“Không cần hoảng, vị tiền bối kia dường như không phải người tầm thường.”
“Nhưng trong phân điện kia còn có Đấu Thánh cường giả tọa trấn a! Vị tiền bối này cho dù lợi hại, nhưng vẫn còn trẻ như vậy, làm sao có thể là đối thủ của lão quái vật kia?”
“Chuyện này …”
Cả đám người nhìn nhau, tranh luận một phen, cuối cùng trở nên ủ rũ.
“Xuy.”
Khi mọi người im lặng không nói gì nữa thì không gian lại dao động, ba đạo thân ảnh hiện ra, đúng là ba người Tiêu Viêm vừa rời đi không bao lâu.
“Đội trưởng.”
Nhìn thấy ba người còn sống trở về, những người còn lại nhất thời mừng như điên, vội vàng tiến tới.
Nhưng mà, vị Liễu đội trưởng kia vẫn cứ ngây dại, không để ý tới những người vây quanh. Cũng đúng thôi! Không có ai sau khi nhìn thấy cường giả mà mình coi như truyền thuyết giống như lão quái trong phân điện của Hồn điện kia lại bị người thanh niên trước mặt tùy tay vung chưởng đánh thành một đống thịt nát, lại có thể duy trì sự bình tĩnh được.
“Đội trưởng, lão quái kia không có ở phân điện sao?”
Nghe được thanh âm vang lên xung quanh mình, vị Liễu đội trưởng rốt cuộc phục hồi tinh thần, lắc lắc đầu và nói: “Từ giờ trở đi, trên Yêu Hỏa Bình Nguyên không còn phân điện của Hồn Điện, cũng không còn vị Hồn Thanh thánh giả đại danh đỉnh đỉnh kia nữa.”
Nghe vậy, mọi người ngẩn ra, đến khi phục hồi tinh thần lại trong mắt tràn ngập vẻ khó tin. Chỉ trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, phân điện của Hồn Điện liền biến mất.
“Đi thôi.”
Nhìn thấy biểu tình buồn cười của bọn họ, Tiêu Viêm cười cười, xoay người, chân đạp hư không, chậm rãi đi xa.
“Trở về khu vực tìm người phụ trách. Sau này, các ngươi chính là thành viên Địa cấp của Thiên Phủ nội minh.”
Nghe thấy thanh âm nhàn nhạt kia, thân thể mọi người đều khẽ run lên. Thành viên của Thiên Phủ nội minh, chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng. Mặc dù lần này bọn họ có cống hiến không nhỏ nhưng nhiều lắm cũng chỉ có thể trở thành thành viên Hoàng cấp của Thiên Phủ nội minh mà thôi, còn cách Địa cấp xa lắm. Người này chỉ nói một câu, làm sao có thể…
“Tiền bối, không biết tôn tính đại danh của ngài.”
Liễu đội trưởng ngẩn ra, chợt vội vàng quỳ xuống, cung kính nói to.
“Ngươi nói cho bọn họ, là Tiêu Viêm cho các ngươi… Thế là được.”
Xa xa, tiếng cười khẽ theo gió mà tới, chậm rãi vang lên bên tai mọi người.
“Tiêu … Tiêu Viêm.”
Mọi người đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt khiếp sợ nhìn thân ảnh đạp hư không đang dần trở nên mơ hồ kia. Một lát sau mới có thanh âm run rẩy vì kích động vang lên.
“Hắn … Hắn dĩ nhiên là Thiếu … thiếu minh chủ.”
/1640
|