“Được!”
Nghe Tiêu Viêm trả lời không chút suy nghĩ, hai mắt của Điện chủ Hồn điện sáng lên. Dù hắn không mở miệng nói thêm câu nào nhưng ai cũng cảm nhận được áp lực xung quanh đang tăng lên.
Mưa bão sắp tới!
“Ân oán trong những năm qua cũng đã đến lúc chấm dứt!”
Chờ đợi bao nhiêu năm cuối cùng cũng tới ngày này, nhưng tâm cảnh của Tiêu Viêm càng thêm bình tĩnh. Hắn vốn chỉ là một thiếu niên nho nhỏ ở Gia Mã đế quốc, cố gắng phấn đấu với mục tiêu đánh bại Vân Lam Tông mà thôi. Nhưng Hồn Điện đột nhiên xuất hiện, bắt phụ thân hắn, hủy diệt gia tộc của hắn, khiến cho huyết mạch Tiêu gia thiếu chút nữa là đứt đoạn. Mối thù này không đợi trời chung. Cũng từ lúc đó, trong lòng người thiếu niên non nớt cũng hiểu được, con đường sau này của mình chắc chắn sẽ vô cùng gian nan và vất vả. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không chùn bước mà dứt khoát tiến về phía trước.Bởi vì có nhiều thứ, cho dù đối mặt với gian khó đến đâu cũng không thể vứt bỏ được.
Ở một mặt nào đó, Tiêu Viêm có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay không thể không kể đến công lao của Hồn Điện. Chính bọn chúng đã tạo ra động lực lớn nhất cho Tiêu Viêm…
“Hắc hắc! Quyết đoán lắm…!” Bên cạnh điện chủ Hồn Điện, Hồn Ma lão nhân sắc mặt âm hàn, nhìn Tiêu Viêm, cười quái dị.
Tiêu Viêm lạnh nhạt liếc nhìn hắn, quay sang phía điện chủ Hồn Điện, nói: “Ngươi muốn chiến đấu theo hình thức nào?”
“Ba trận thắng hai, mỗi bên phái ra ba người, quyết một trận sinh tử!” Điện chủ Hồn Điện trầm thấp nói: “Đương nhiên, nếu ngươi muốn cả Hồn Điện và Thiên Phủ liên minh đều quyết chiến thì bổn tọa cũng sẽ không phản đối. Hồn Điện bọn ta có thể đứng vững vàng tại Trung Châu bao nhiêu năm qua, ngươi đừng có ngây thơ nghĩ rằng chỉ dựa vào việc mượn sức mấy thế lực rồi liên minh lại là có thể chống đỡ được chúng ta.”
“Có Hồn tộc chống đỡ ngươi mới nói được như thế!” Tiêu Viêm vừa lắc đầu vừa cười, rồi chợt nói: “Nếu khai chiến trên diện rộng, cho dù Liên Minh của chúng ta bị hủy diệt thì Hồn Điện các ngươi cũng chịu thiệt hại vô cùng. Mà xem ra, Hồn tộc cũng không nỡ hứng chịu tổn thất như vậy…!”
Hồn Điện không muốn khai chiến toàn bộ như vậy nên mới đưa ra việc chiến đấu giữa cao tầng của hai bên. Chiến đấu này tuy không có quy mô lớn nhưng sức ảnh hưởng không hề kém hơn việc khai chiến toàn bộ. Dù sao bọn họ cũng đại biểu cho trận doanh của chính mình. Nếu bên nào thua trận thì sau này sẽ luôn kém hơn đối phương một bậc.
“Một trong hai cách, tùy ngươi lựa chọn!” Điện chủ Hồn Điện thản nhiên nói.
“Ba trận thắng hai! Dù sao giúp người đạt được mong muốn cũng là phẩm tính tốt!” Tiêu Viêm khẽ mỉm cười và nói. Hồn tộc không nỡ để Hồn điện chịu tổn thất lớn thì Tiêu Viêm cũng chẳng muốn mang cả Thiên Phủ liên minh vào trận chiến này. Thiên Phủ liên minh là tiền vốn để hắn chống lại Hồn tộc, mất bao công sức mới phát triển được đến hôm nay, làm sao có thể dễ dàng để mất.
Mặc dù lời nói của Điện chủ Hồn điện khó nghe nhưng đó cũng là sự thật. Với thực lực hiện giờ, Thiên Phủ liên minh có thể chống lại Hồn Điện. Nhưng nếu muốn hủy diệt Hồn Điện thì Liên minh chắc chắn sẽ tổn thất rất lớn, thậm chí còn có thể sụp đổ. So sánh với tình cảnh đó thì phương pháp đấu ba trận thắng hai sẽ thích hợp hơn nhiều.
“Xem ra ngươi cũng không nuốt trôi được tổn thất của việc khai chiến trên diện rộng!” Nghe vậy, điện chủ Hồn Điện khẽ nhướn mày, ý vị thâm trường nói.
“Để người xuất chiến đi ra đi!” Tiêu Viêm cười nhạt, nói.
“Hắc hắc! Những năm gần đây, Hồn tộc bọn ta nhận được khiêu khích lớn nhất cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.!” Hồn Ma lão nhân âm trầm cười, rồi chậm rãi bước lên một bước: “Tiểu bối Tiêu tộc, trong ba người xuất chiến có ta.”
Hễ là người có cảm giác nhạy bén đều phát hiện được, khi Hồn Ma lão nhân bước chân ra, ngọn núi khổng lồ này đột nhiên rung nhẹ. Đồng thời, một luồng ám kình phóng ra từ lòng bàn chân của Hồn Ma lão nhân giống như nộ long điên cuồng phá vỡ lòng đất, lao thẳng về phía Tiêu Viêm.
“Phanh!”
Nhưng ngay khi cỗ ám kình kia sắp phá đất chui ra thì một bóng người từ phía sau Tiêu Viêm vượt lên, dẫm đúng vào chỗ đất có ám kình. Ngay lập tức, mặt đất cứng rắn sụp xuống nửa thước, luồng ám kình bị bóng người này đánh tan. (Mặt đất này là vùng đất trên ngọn núi nhé… Không nhiều người lại hỏi đứng trên không trung thì lấy đâu ra đất _Biên)
“Hồn tộc vẫn luôn sử dụng phương pháp hèn hạ như vậy!” Tiêu Thần lạnh nhạt nhìn Hồn Ma lão nhân, chậm rãi nói.
“Huyết Phủ Tiêu Thần?”
Khuôn mặt Hồn Ma lão nhân trở nên lạnh lẽo, hai con ngươi giống như độc xà, nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần, miệng gằn từng chữ.
“Lũ kiến hôi các ngươi không đủ tư cách để gọi tên tộc trưởng của bọn ta!” Tiêu Thần giống như một đầu hung lang vừa thức tỉnh, sát ý nhàn nhạt từ trong cơ thể bạo phát ra ngoài.
Điện chủ Hồn Điện cùng Hồn Ma lão nhân khẽ nhíu mày, trong lòng cũng không dám có chút khinh thường với Tiêu Thần, đặc biệt là điện chủ Hồn Điện. Ở trong không gian yêu hỏa, khi giao thủ với Tiêu Thần thì hầu như hắn luôn ở thế hạ phong, vẻ tương đối chật vật. Hôm nay gặp lại, trong lòng đương nhiên là kiêng kỵ.
“Ha ha! Không hổ là Huyết Phủ Tiêu Thần, đã nhiều năm không gặp, vậy mà vẫn hung hăng như cũ. Tiêu Huyền danh khí tuy lớn nhưng cuối cùng không tránh khỏi việc ngã xuống. Người của Tiêu tộc nhất định cũng sẽ như vậy, chẳng qua chỉ là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi!” Lúc Điện Chủ Hồn Điện và Hồn Ma lão nhân đang cau mày thì một bóng người già nua cầm quải trượng giống như quỷ mị đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người.
Khi bóng người già nua này xuất hiện, sắc mặt Tiêu Viêm trở nên ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào người kia. Người này xuất hiện, không gian thậm chí còn không có đến nửa điểm dao động, mà cứ như lão ta đã đứng ở đây từ trước đó rồi!
“Thực lực của người này thật là khủng khiếp!”
Tiêu Viêm và Dược Lão liếc nhìn nhau, trong mắt cả hai đều có sự chấn động.
“Hồn Thiên Mạch!”
Tiêu Thần nhìn chằm chằm vào lão già cầm quải trượng kia. Người này gầy trơ xương, trên khuôn mặt khô héo mang nụ cười làm người khác mất tự nhiên. Thế nhưng hai con ngươi của lão không hề mờ đục, ngược lại còn sáng một cách quỷ dị. Khi nhìn vào ánh mắt lão, trong linh hồn dường như truyền tới cảm giác đau đớn.
Nghe Tiêu Thần nói gằn từng chữ, đám người Tiêu Viêm rung động vô cùng. Hồn Tộc quả nhiên là phái lão già này ra đối chiến.
“Hồn Thiên Mạch? Trời ạ! Lão ta vẫn chưa chết sao? Hồn tộc phái lão ta ra sao? Xem ra Hồn tộc muốn hung hăng chèn ép Thiên Phủ liên minh rồi!” Quanh đó có không ít lão quái vật kiến thức rộng rãi. Đối với những cường giả trẻ tuổi, cái tên Hồn Thiên Mạch có lẽ rất xa lạ, nhưng với những lớp người trước như bọn họ thì ai cũng biết rõ lão già này đáng sợ đến mức nào.
“Tên phế vật năm đó từng cầu xin tộc trưởng tha mạng cũng còn có mặt mũi để xuất hiện ư?” Tiêu Thần hít sâu một hơi, đè nén sát khí đang dâng lên dữ dội, sắc mặt không chút thay đổi, nói.
Khuôn mặt khô héo của Hồn Thiên Mạch hơi run lên, hai mắt ánh lên quang mang quỷ dị, lần lượt quét qua Tiêu Thần và Tiêu Viêm, thanh âm khàn khàn giống như một xương cốt cọ xát vào nhau: “Hắn có lợi hại đến mấy thì cuối cùng cũng phải ngã xuống. Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Hồn tộc hiện nay vẫn đang đứng vững vàng ở tầng cao nhất của phiến đại lục này, còn Tiêu tộc đang ở đâu? Tiêu tộc từng có thanh danh hiển hách khắp cả đại lục, nhưng bây giờ cũng chỉ còn lại có hai, ba con mèo nhỏ, cố kéo dài hơi tàn dưới chân của Hồn tộc chúng ta. Thật đáng buồn…!”
“Phanh!”
Tiêu Thần sắc mặt lạnh lùng, thân hình chợt lóe lên, xuất hiện trước mặt Hồn Thiên Mạch, bàn tay quét qua hư không,
“Tiêu Thần…! Mặc dù ngươi may mắn sống đến hiện tại, nhưng ngươi đã không còn là Huyết Phủ Tiêu Thần năm đó nữa rồi!” Đối mặt với thế tấn công như sấm chơp của Tiêu Thần, khuôn mặt gần như chỉ có lớp da khô của Hồn Thiên Mạch lộ ra một vẻ độc ác. Bàn tay nhanh chóng nắm lại, rồi xuất ra một quyền, trực tiếp đối chọi với huyết phủ khổng lồ.
“Ầm…!”
Hai nguồn lực lượng va chạm vào nhau tạo thành một cỗ kình phong kinh khủng, làm cho mấy vị cường giả Đấu Thánh của Hồn Điện khẽ biến sắc mặt, vội vàng lui về phía sau. Chỉ có điện chủ Hồn Điện và Hồn Ma lão nhân mới có thể đứng vững tại chỗ.
“Đang…Đang…!”
Huyết phủ hung hăng bổ vào nắm đấm của Hồn Thiên Mạch, lực phản chấn cực kì khủng bố khiến cho Tiêu Thần phải chật vật lùi lại phía sau mười bước, đồng thời sắc mặt của hắn cũng trở nên âm trầm, nhìn về phía đối phương. Hắn bị vây tại yêu hỏa ảo cảnh mấy ngàn năm, cho nên thành quả tu luyện không thể so với Hồn Thiên Mạch. Điều này khiến cho hắn có chút không cam lòng. Nhớ năm đó, Hồn Thiên Mạch mỗi khi nhìn thấy hắn thì sắc mặt đại biến, phải quay đầu bỏ chạy.
“Tiêu Thần à! Lão phu đã nói rồi…Hôm nay mọi thứ đã khác xưa. Bây giờ ngươi cũng không còn là đối thủ của lão phu nữa đâu!” Hồn Thiên Mạch liếc nhìn vết máu nhợt nhạt trên nắm tay, không thèm để ý tới, chỉ thản nhiên nói. Rồi bất chợt, ánh mắt của lão nhìn về phía Tiêu Viêm, liếm liếm môi, nói: “Trong cơ thể của ngươi có mùi vị của Tiêu Huyền. Xem ra những ngày ngươi ở trong thiên mộ quả nhiên là đã đạt được truyền thừa của hắn.”
Tiêu Viêm sắc mặt bình tĩnh. Thực lực của lão bất tử chắc ở mức Lục Tinh Đấu Thánh, mạnh hơn tất cả những người ở đây. Hồn Điện quả nhiên là có chuẩn bị trước.
“Tiêu Viêm, người của Hồn Điện đã chọn xong, tới phiên ngươi đấy…”
Điện chủ Hồn Điện lạnh nhạt nhìn Tiêu Viêm, sau đó bước lên một bước. Hiển nhiên người thứ ba tham chiến bên Hồn Điện chính là hắn.
Thấy thế, hàn ý trong mắt Tiêu Viêm từ từ dâng lên. Trận đại chiến hôm nay khốc liệt hơn dự đoán của hắn. Điện chủ Hồn Điện hắn có thể ứng phó, Hồn Ma lão nhân cũng có thể giao cho Tiêu Thần tổ tiên. Thế nhưng, vấn đề lớn nhất chính là lão gia hỏa Hồn Thiên Mạch kia…
“Haiz…! Lão bất tử kia giao cho ta đi…”
Trong lúc Tiêu Viêm đang đắn đo thì một bóng người nhỏ bé, dáng vẻ trẻ con bỗng lẳng lặng xuất hiện bên cạnh hắn. Người này chính là Đan Tháp lão tổ, trước kia đã từng hiện thân trong không gian yêu hỏa…
/1640
|