Cổ khí tức này...!
Trong mắt Vân Sơn tràn ngập sự khó tin, lão đứng dậy lẩm bẩm noi:”Làm sao có thể? Tiểu tử này còn sống sao?”. Vân Sơn tựa hồ nhớ ra cái gì đó, sắc mặt đột nhiên biến đổi, thân hình chợt lóe lên quỷ dị tiêu thất khỏi mật thất tu luyện.
Lúc cảm ứng được cổ khí thế kia rõ ràng là ở phương hướng đế đô. Mà hướng đó lúc này đang tập trung đội quân của Vân Lam Tông tiến công Mễ Đặc Nhĩ gia tộc.
Lúc này, trong đại điện của Vân Lam Tông là một mảnh hỗn loạn, đủ loại âm thanh ầm ỹ, kinh hoàng vang lên khắp nơi.
Khi thân hình Vân Sơn tiến vào đại sảnh thì bị khung cảnh này làm cho nhíu mày, lão trầm giọng quát:”Im lặng hết cho ta, hỗn loạn bát nháo như vậy còn ra cái thể thống gì!”
Thấy Vân Sơn đột nhiên xuất hiện, trong đại điện, âm thanh hỗn loạn nhất thời từ từ hạ xuống, một lát sau liền hoàn toàn yên tĩnh.
Khi đại điện khôi phục yên tĩnh lại, Vân Sơn mới hừ lạnh một tiếng, tiến lên ngồi xuống vị trí chủ tọa nói:”Phát sinh chuyện gì? Có tin tức của đám người Vân Đốc không?”
Nghe Vân Sơn hỏi, một vị lão giả sắc mặt trắng bệch vội vàng bước ra run giọng nói:” Bẩm tông chủ, khí tức của Vân Phù cùng bốn vị trưởng lão đã hoàn toàn biến mất, mà khí tức của mấy người Vân Sát cũng trở nên cực kì ảm đạm vô quang, xem ra là bị trọng thương!”
Lời lão giả vừa nói ra, trong đại điện tất cả mọi người kể cả Vân Sơn, da mặt đều giật giật run rẩy. Cường giả phái tới đế đô lần này có lẽ hơn nửa lực lượng của Vân Lam Tông hiện giờ. Những người có mặt ở đây đều tin rằng tại Gia Mã Đê Quốc này ngoại trừ Vân Lam Tông bọn họ ra thì không có một thế lực nào có thể chống chọi lại lực lượng này. Nhưng mà, hiện tại sự thật xảy ra trước mắt cứ như một cái tát thật mạnh vỗ lên mặt bọn họ, khiến cho họ cực kì choáng váng.
“Vân Sát trưởng lão, ngươi có nhìn lầm không vậy?” (lão già này cũng gọi là Vân Sát, lão đi MĐN gia tộc cũng vậy, không biết phân biệt ntn, anh em trợ giúp đi ^^) sự im lặng trong đại điện đến giờ phút này bị phá vỡ bởi một giọng hơi gượng gạo vang lên.
- “Ta cũng hy vọng là vậy!” lão giả được xưng là Vân Sát trưởng lão này cười khổ một tiếng, bàn tay lật ra, một đống ngọc bài vỡ vụn hiện ra trước mắt mọi người. Nhìn thấy những ngọc bài quen thuộc này, những người trong lòng còn hoài nghi, sắc mặt hoàn toàn trở nên khó coi.
- “ Làm sao có thể chứ, đây chính là hai gã Đấu Hoàng, bảy tên Đấu Vương cường giả a. Tại đế đô, còn có thế lực nào có bản lĩnh tiêu diệt bọn họ? Chỉ bằng một cái Mễ Đặc Nhĩ gia tộc sao?” một lão giả nhìn như thân phận không thấp sắc mặt biến ảo tức giận nói.
- “Chẳng lẽ là tam đại gia tộc liên thủ với Hoàng Thất?” một người đột nhiên đưa ra ý kiến, khiến không ít người khác cũng âm thầm gật đầu. Hiện tại xem ra cũng chỉ có suy đoán này là đáng tin nhất.
- “Bọn họ dám liên thủ hướng Vân Lam Tông chúng ta khiêu khích à, vậy thỉnh tông chủ hạ lệnh đem tam đại gia tộc cùng Hoàng Thất triệt để hủy diệt tại Gia Mã Đế Quốc!”
- “Đúng vậy, tông chủ, loại khiêu khích này Vân Lam Tông không thể nhẫn nhịn được! Nhất định phải khiến bọn chúng trả giá thật đắc!”
Khuôn mặt Vân Sơn âm trầm, ánh mắt lướt đám trưởng lão cùng quản sự đang phẫn nộ một chút rồi bàn tay đột nhiên vỗ vào mặt bàn phát ra một tiếng vang khiến mọi người giật nảy mình. Nhìn sắc mặt của Vân Sơn, mọi người không rõ chuyện gì mà lão nổi giận như vậy.
- “ Không phải là cái gì chó má tam đại gia tộc liên hợp mà cái tên Tiêu gia tiểu tạp chủng kia đã quay lại.” từ trên ghế đứng dậy, thanh âm Vân Sơn âm u vang lên.
“Tiêu gia?”
Nghe vậy, mọi người đều ngẩn ra, đầu một mảng mờ mịt, một cái Tiêu gia nho nhỏ đang kéo dài hơi tàn làm gì có thể có năng lực đem đội quân khổng lồ của Vân Lam Tông đánh bại?
Nhìn thấy mọi người đều một bộ mặt mờ mịt, lửa giận trong lòng Vân Sơn càng tăng lên. Lúc hắn sắp không thể nhịn được cục giận này thì đột nhiên một tiếng kinh hô vang lên.
- “Chẳng lẽ là cái tên tiểu tử Tiêu Viêm?”
“Tiêu Viêm?” một cái tên gần như đã bị quên đi, tại trong nháy mắt thời gian đã được đào ra từ trí nhớ bị che vùi ba năm thời gian kia của mọi người. Ba năm trước, tên thiếu niên chưa đến 20 tuổi, một mình lên Vân Lam Sơn, bằng lực lượng bản thân chống đối toàn bộ Vân Lam Tông. Tuy nói cuối cùng bị đuổi giết phải chạy ra khỏi Gia Mã Đế Quốc, cái tên thanh niên như loài á clang kia cũng khiến cho nhiều người trong Vân Lam Tông hình ảnh khó thể xóa đi.
Ba năm thời gian, không một chút tin tức, đã khiến mọi người dần quên đi cái tên thiếu niên kia. Thế mà hôm nay đột nhiên cái tên này vang lên, một loạt sự việc ba năm trước chậm rãi hiện lên trong đầu mỗi người.
- “Cái tên kia không phải đã chết rồi sao?” khiếp sợ một lúc lâu, rốt cuộc cũng có người lấp bấp kinh hãi lên tiếng.
- “Ai nói cho các ngươi biết hắn đã chết?” Vân Sơn lạnh lẽo nhìn mọi người, thanh âm lạnh lung nói :”Lúc trước ta cảm nhận được hơi thở của hắn, xem ra hắn đã trở lại, mà đám người Vân Đốc có lẽ đã gặp hắn.”
- “Xem như đám người Vân Đốc trưởng lão đụng phải tên kia, thì cũng không có khả năng thương vong như vậy chứ? Đó chính là hai gã Đấu Hoàng cùng bảy tên Đấu Vương cường giả a. Cho dù gặp phải ba bốn gã Đấu Hoàng cường giả cũng không có khả năng bị đánh bại nhanh như vậy! Không lẽ Tiêu Viêm trong thời gian ngắn ngủi ba năm đã đột phá tới Đấu Tông cấp bậc?” Một trưởng lão nhịn không được có chút hoài nghi nói, lời nói khó có thể tin đến nổi ngay cả giọng điệu của hắn cũng pha chút cười nhạo.
- “ Hắn có lẽ chưa đột phá đến Đấu Tông nhưng theo cổ hơi thở kia mà xem cũng sợ ít nhất cũng là cấp bậc Đấu Hoàng.” Vân Sơn chậm rãi nói. Lời này nói ra mí mắt hắn cũng không khỏi giật giật. Đấu Hoàng lấy kinh nghiệm của hắn tự nhiên là biết có bao nhiêu khó khăn để đạt được. Năm đó sức chiến đấu của Tiêu Viêm tuy mạnh mẽ, nhưng thực lực chân chính nhiều lắm cũng chỉ là Đại Đấu Sư hoặc là Đấu Linh mà thôi. Nhưng hiện giờ, chỉ mới ba năm ngắn ngủi, cái tên kia lại đã đạt đến Đấu Hoàng cấp bậc. Loại tốc độ tu luyện này quả là đáng sợ!
Lời Vân Sơn vừa dứt, cả đại điện liền xôn xao, cho dù là vị trưởng lão mới lên tiếng vừa rồi khuôn mặt cũng ngốc trệ ra. Ngắn ngủn ba năm, tiến vào Đấu Hoàng cấp bậc. Loại thiên phú tu luyện này chỉ có thể dùng hai chữ “khủng bố” mà hình dung được thôi. Xem ra năm đó để cho tên này chạy thoát thật là một việc làm khiến người ta rất hối hận.
Ba năm thời gian hắn có thể đạt tới Đấu Hoàng cấp bậc, khó có thể tưởng tượng được, nếu cho hắn thêm ba năm thời gian nữa thì không biết hắn sẽ đạt tới cấp độ nào nữa.
Nghĩ đến đây, cho dù lấy lão Vân Sơn là cường giả cấp bậc Đấu Tông, trong lòng cũng nhịn không được mà lạnh cả người.
Thở dài một hơi, một cổ sát ý khó có thể ngăn chặn đột nhiên từ trong lòng Vân Sơn dâng lên. Tiểu tạp chủng này, tuyệt đối không thể lưu lại, nếu không hắn sẽ là một phiền toái khó có thể giải quyết! Nói không chừng, theo lời đám môn hạ nói, Vân Lam Tông sau này có thể hoàn toàn bị hủy diệt trong tay người này.
- “ Tiểu tạp chủng, năm đó để người chạy thoát, xem như ngươi may mắn, bất quá bây giờ ngươi tự động đưa tới cửa thì đừng trách lão phu ra tay độc ác!”
- “Tông chủ, hiện tại nên làm như thế nào cho phải? Có nên phái người đi giải cứu cho đám người Vân Đốc trưởng lão hay không?” trong đại điện rốt cuộc cũng có người nhớ tới đám người Vân Đốc đang đối diện với sinh tử.
Vân Sơn suy nghĩ một chút, vừa định gật đầu thì vị chưởng quản hồn bài Vân Sát trưởng lão sắc mặt đột nhiên biến đổi, thanh âm khàn khàn nói:”Ta nghĩ sợ là không cần nữa rồi, hồn bài(dùng để chứa đựng khí tức để biết được sống chết) của bọn họ toàn bộ đã bị nứt ra rồi.”
Lời này vừa nói ra, toàn trường nhất thời hoảng sợ, đầu mọi người một trận mê muội. Đó là hai gã Đấu Hoàng và bảy gã Đấu Vương cường giả a, như vậy mà chỉ ngắn ngủn trong bốn giờ tất cả đều ngã xuống. Tổn thất như vậy, cho dù là Vân Lam Tông cũng là một đả kích khó có thể thừa nhận được.
- “ Tên khốn kiếp kia, thật quá độc ác đi!” trong đại điện tiếng mắng chửi nhất thời vang lên không dứt. Mà bọn họ lúc này không hề nhớ lúc trước khi ra tay với Tiêu Viêm có từng nhân từ nương tay qua?
Dưới tổn thất nghiêm trọng như thế này, khuôn mặt âm trầm của Vân Sơn cũng thu liễm lại, mặt bình tĩnh phất phất tay, áp chế sự xôn xao trong đại điện xuống, ánh mắt chợt lóe, thanh âm hờ hững nói:”Không cần tiếp tục phái người tới đế đô, tên tiểu tạp chủng kia đã tìm tới cửa, vậy thì chúng ta im lặng chờ xem sao.”
Nghe Vân Sơn nói, mọi người lại ngẩn ra, mặc dù không cam lòng nhưng cũng không dám phản bác mệnh lệnh của Vân Sơn, bởi vậy tất cả lập tức đồng thanh đáp ứng.
- “ Phân phó xuống dưới, từ bắt đầu từ bây giờ, Vân Lam Sơn ở vào thời kì cảnh giới cao nhất, bất kỳ ai một mình vào núi, giết!”
Dạ!
Nghe được trong lời nói của Vân Sơn ẩn hàm âm lãnh sát ý, mọi người đều phát lạnh, vội vàng đáp. Vân Sơn phất tay, mọi người đều nối đuôi nhau nhanh chóng đi ra khỏi đại điện.
Sau khi mọi người rời khỏi, đại điện lại một lần nữa chìm trong yên tĩnh không một tiếng động.
- “Khặc khặc, thế nào? Lúc trước ta đã nói với ngươi, tên tiểu tử Tiêu Viêm kia tại Hắc Giác Vực làm mưa làm gió, xem ra lần này trở về sẽ gây cho Vân Lam Tông phiền toái không nhỏ.” Yên tĩnh kéo dài một hồi lâu, tại một chỗ khuất trong đại điện, một đoàn hắc vụ đột nhiên xuất hiện xoay tròn trong đại điện, tiếng cười từ trong đó truyền ra.
Vân Sơn da mặt run lên, trong mắt xẹt qua một tia hung tợn rồi điềm nhiên nói :”Một tên tiểu tạp chủng mà thôi, xem như hắn hiện giờ có Đấu Hoàng thực lực, mà bổn tông muốn giết hắn vẫn dễ như trở bàn tay. Chờ đến lúc ta bắt được hắn sẽ cho hắn biết thế nào là cảm giác sống không bằng chết!”
- “ Ta mặc kệ ngươi cùng hắn có ân oán gì, lúc này hắn trở về thì coi như đại bộ phận Tiêu gia đã hồi môn, cũng đỡ phiền chúng ta phải đi Hắc Giác Vực tìm hắn.” Hắc vụ bắt đầu chuyển động, thanh âm kia lại lần nữa vang lên:” Theo tin tức, trong cơ thể Tiêu Viêm có Dược Tôn giả Dược Trần linh hồn thể, năm đó hắn có thể bằng vào Đại Đấu Sư thực lực đánh chết Đấu Vương cường giả, như vậy là cũng được linh hồn của Dược Trần hỗ trợ. Đợi lần tới, Dược Trần giao cho ta đối phó, người chỉ để ý việc bắt Tiêu Viêm là được.”
Vân Sơn chậm rãi gật đầu, khuôn mặt toát ra một chút dữ tợn, âm trầm nói :”Yên tâm, ta sẽ đem đấu khí của tiểu tạp chủng kia phế đi rồi sẽ giao cho ngươi sử trí.”
- “Hy vọng vậy đi, bất quá ta nhắc nhở ngươi tốt nhất không nên khinh địch, nếu không đến lúc đó kết cục chỉ sợ sẽ vô cùng thê thảm đó.”
Hắc vụ lại chậm rãi chuyển động, một lần nữa truyền ra tiếng cười quái dị rồi chậm rãi tiêu tán đi, lưu lại trong đại điện một mình Vân Sơn với khuôn mặt cười lạnh cùng dữ tợn.
/1640
|