Nhiệt độ nóng cháy bao phủ mật thất phong bế, giống như đem thức ăn nướng chín trong hỏa lò. Sương mù trắng xóa nhàn nhạt từ trong dược đỉnh màu đỏ hồng bốc lên. Cuối cùng lượn lờ phía trên mật thất, quanh quẩn một chỗ không tiêu tan.
Đứng trước dược đỉnh, Tiêu Viêm sắc mặt ngưng trọng. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào bích lục hỏa diễm trong dược đỉnh, trong đó có đan dược mới chỉ có hình thức ban đầu đang chậm rãi xoay tròn. Lực lượng linh hồn hùng hồn điều khiển nhiệt độ mờ mờ ảo ảo, từ đầu đến cuối đều đem nhiệt độ trong dược đỉnh ổn định cùng một điểm.
Khi việc chưng cất bằng nhiệt độ cao kia được ước chừng nửa giờ sau thì một cổ dược hương nồng nặc từ từ bốc lên. Từ trong dược đỉnh truyền ra năng lượng dao động rất nhỏ, cuối cùng va chạm thật mạnh trên nắp đỉnh phát ra âm thanh trầm thấp như chuông đồng…
Ngửi thấy dược hương từ trong dược đỉnh càng thêm nồng nặc, sau một lúc lâu thì con mắt Tiêu Viêm đột nhiên trừng lên. Nắp dược đỉnh tự động bay lên, sau đó một viên đan dược tròn vo màu xanh tự mình bay vút ra bên ngoài, cuối cùng bị Tiêu Viêm chuẩn xác nắm vào trong tay.
Cảm thụ được đan dược còn nóng hổi trong tay, Tiêu Viêm lúc này mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, Hỗn nguyên tố cốt đan này tuy rằng trong lục phẩm đan dược thì tính ra không quá mức thượng phẩm nhưng nói như thế nào thì nói cũng là hàng thật giá thật lục phẩm đan dược. Mà luyện chế đan dược phẩm giai như vậy mặc dù là Tiêu Viêm có Lưu Ly Liên Tâm Hỏa này tương trợ nhưng hiệu suất thất bại vẫn như cũ là không thấp. Tiêu hao gần đến bốn phần dược liệu mới thành công luyện chế ra một quả.
Đem Hỗn nguyên tố cốt đan cất vào trong bình ngọc, thân hình Tiêu Viêm khẽ run, xương cốt vang lên một hồi giòn vang.
Nhìn Tiêu Viêm tốn hao thời gian cả đêm rốt cục luyện chế thành công. Dược Lão một bên gật đầu, chậm rãi nói: Do lưỡng chủng dị hỏa dung hợp mà thành kỳ hỏa mới uy lực đích xác rất lớn, bất quá cũng bởi vì nguyên nhân này mà ngươi vừa rồi thao túng không thuận buồm xuối gió như khống chế Thanh Liên địa tâm hỏa trước đây.”
Nhìn một đêm, lấy nhãn lực Dược Lão tự nhiên là nhìn ra một ít yếu điểm của Tiêu Viêm. Vài lần luyện chế thất bại đều bởi vì uy lực Lưu Ly Liên Tâm Hỏa quá mạnh mẽ, nhiệt độ đột nhiên dâng cao liền đem dược liệu đốt hủy hết.
Nghe vậy, Tiêu Viêm gật đầu, đối với tai hại của Lưu Ly Liên Tâm Hỏa hiện giờ hắn cũng biết một ít. Thế nhưng hiện tại cũng không có biện pháp gì. Dị hỏa uy lực cố nhiên vô cùng lớn, để có thể đem chỉ huy, điều khiển thành thục như cánh tay của mình thì đâu có dễ dàng như vậy.
Ngày sau có cơ hội liền tập luyện sử dụng thông thạo Lưu Ly Liên Tâm Hỏa. Cái này đối với việc đề cao xác xuất thành công trong việc luyện chế đan dược của ngươi có tác dụng không nhỏ.” Dược Lão nhắc nhở.
Tiêu Viêm mỉm cười, lần thứ hai gật đầu, đem dược đỉnh đỏ sậm trước mặt thu vào nạp giới, nhảy xuống đất, cười nói: Đi, đan dược luyện chế thành công, cũng nên cấp cho hoàng thất, đối với đầu lục giai U Hải Giao Long thú kia ta cũng có hứng thú không nhỏ.
Lời nói ngừng lại, Tiêu Viêm dẫn đầu đi về cửa chính mật thất. Sau đó, Dược Lão cười cười, thân hình từ từ trở nên hư ảo cuối cùng hoàn toàn tiêu tán không thấy. Lúc Tiêu Viêm từ mật thất đi ra liền có thị nữ đứng chờ một bên tiến lên ôn nhu bẩm báo. Nghe như lời bẩm báo kia thì không nghĩ đến người đó đã sớm tới Tiêu phủ rồi.
Hoàng thất đã đến sớm như vậy, khó dằn nổi sao… Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng ngẩn ra. Ngày đó, Nữ Hoàng đế quốc mà Gia Hình Thiên bồi dưỡng tính tình rõ ràng có chút bình tĩnh, nhưng mà hiện tại không nghĩ đến nàng hiện giờ cấp thiết như vậy. Xem ra bọn họ đối với U Hải Giao Long thú rất quan tâm.
Cười cười, Tiêu Viêm nhanh chân hơn, một lát sau đi vào phòng khách. Vừa lúc đó nhìn thấy hai người Tiêu Đỉnh cùng Yêu Dạ đang nói chuyện phiếm với nhau.
Mà Yêu Dạ đang cùng Tiêu Đỉnh nói chuyện kia tự nhiện ánh mắt nhìn thấy Tiêu Viêm hiện thân thì lập tức vội vã đứng dậy, hướng về phía Tiêu Viêm mỉm cười nói: Mới sáng sớm đã sang đây quấy rối, thật là xin lỗi…”
Tiêu Viêm cười khoát tay áo.
Tiêu Viêm tiên sinh, không biết hỗn nguyên tố cốt đan kia có luyện chế thành công? Nhìn thấy Tiêu Viêm không mở miệng, Yêu Dạ chần chờ một hồi, rốt cục nhịn không được mở miệng dò hỏi.
Liếc mắt nhìn Yêu Dạ, Tiêu Viêm nhìn thấy trên gương mặt kia tỏ rõ sự vội vàng, lập tức mỉm cười, chợt hơi gật đầu, nói: Hoàn hảo, may mắn không làm nhục mệnh.
Nghe được lời này của Tiêu Viêm, nhất thời tảng đá lớn trong lòng Yêu Dạ tiêu thất , trên gương mặt lộ ra dáng tươi cười xinh đẹp làm động lòng người.
Bàn tay vừa lộn, một cái bình ngọc xuất hiện tại lòng bàn tay Tiêu Viêm, hắn tùy ý ném sang choYêu Dạ.
Nhìn thấy bình ngọc kia vứt tới, Yêu Dạ lại kinh hãi. Vội vã tiếp nhận, liếc mắt oán trách nhìn Tiêu Viêm. Loại cao giai đan dược như thế này này mà người này cũng dám tùy ý quăng loạn …
“Cái này là hỗn nguyên tố cốt đan sao? Cẩn thận từng ly từng tí nghiêng bình ngọc đem bên hỗn nguyên tố cốt đan đang tỏa ra dược hương đặc biệt ngã vào trong cánh tay nhỏ nhắn, Yêu Dạ nhìn qua có chút kinh ngạc nói. Mặc dù hoàng thất cất dấu rất nhiều tài liệu quý hiếm nhưng với lục phẩm đan dược ngay cả bọn họ đều không thấy nhiều lắm.
“Ừ! Tiêu Viêm gật đầu, cười nói: Chỉ là loại đan dược này dược lực quá mức bá đạo. Cho nên chỉ có thể chất ma thú mới có thể dùng. Hơn nữa còn cần luyện dược sư đặc thù thôi động mới có thể đem dược lực phát ra lớn nhất.”
Nghe được đan dược này cư nhiên còn cần thủ pháp đặc thù thôi động. Yêu Dạ cũng cả kinh, chợt đôi mắt sáng nhìn phía Tiêu Viêm, có chút không có ý tứ nói: Nếu như vậy, lại muốn làm phiền Tiêu Viêm tiên sinh rồi.”
Có thể gặp một lần U Hải Giao Long thú thần bí của hoàng thất kia, ta động tay một tí cũng không hề gì.”
Tiêu Viêm cười lắc đầu, đứng dậy hướng về phía cửa chính bước ra ngoài. Sau đó, Yêu Dạ vẻ mặt mừng rỡ vội vàng đuổi theo.
Hai người mới ra khỏi Tiêu phủ thì nhìn thấy Tử Nghiên kia khuôn mặt nhỏ nhắn buồn chán đến cực điểm đang ngồi ở trên bậc thang. Sau khi người nhìn thấy Tiêu Viêm, nhất thời kinh hỉ, liền đeo dính như sam.
Đối với sự bám sát như keo của cô nàng, Tiêu Viêm cũng bất đắc dĩ, hai ngày này Mỹ Đỗ Toa chẳng biết tại sao thất tung. Đã không có bạn thì Tử Nghiên cũng cực độ buồn chán, cho nên Tiêu Viêm cũng đành phải cho nàng đi theo. . .
Tại cửa Tiêu phủ là xa giá ngự dụng xa hoa của Yêu Dạ. Tiêu Viêm cũng không khách khí lôi kéo tiểu Tử Nghiên trực tiếp đi vào. Sau đó rõ ràng thân thủ chỉ huy không khác mấy xa phu. Ứng với một tiếng này, khẽ động Giác Mã trắng như tuyết hướng về phía Hoàng Thành chạy đi. . .
Qua gần nửa tiếng lộ trình chẳng có việc gì, xe ngựa thuận lợi đi qua Hoàng Thành kia, có tầng tầng lớp lớp thủ vệ sâm nghiêm. Lúc sau xuống ngựa, hai người Tiêu Viêm cũng không dừng lại quá nhiều, trực tiếp đi theo Yêu Dạ bước nhanh tiến nhập sau núi Hoàng Thành. Cuối cùng, cước bộ dừng tại một chỗ thật lớn phía trên đỉnh núi.
Thời điểm Tiêu Viêm vừa tới nơi này, liếc mắt nhìn thấy thân ảnh Gia Hình Thiên đã đứng đợi từ bao giờ. Sau đó người kia cũng phát hiện hai người, vội vã bước ra đón.
Ha ha, làm phiền Tiêu Viêm tiên sinh.” Nhìn thấy phía trên gương mặt Yêu Dạ tỏ vẻ mừng rỡ, Gia Hình Thiên trong lòng đang buộc chặt cũng thả lỏng đi rất nhiều, khách khí cười nói với Tiêu Viêm.
Tiêu Viêm khoát tay áo, đạm mạc cười nói: Đều cần thiết cho mọi người mà thôi. . .
Yêu Dạ bước nhanh đến, đem bình ngọc cẩn thận từng ly từng tí đưa cho Gia Hình Thiên. Sau đó đem việc đan dược cần thủ pháp đặc biệt để mở ra nói ra.
Nghe được Yêu Dạ nói, Gia Hình Thiên lần thứ hai chắp tay kính lễ Tiêu Viêm, khách khí nói: Đã như vậy, sợ là lại muốn phiền phức Tiêu Viêm tiên sinh.
Tiêu Viêm mỉm cười, ánh mắt quét về phía hồ nước thật lớn kia. Ở chỗ này hắn mơ hồ cảm giác được một cổ khí tức hùng hồn sâu đậm giấu dưới đáy hồ.
Ý, trong hồ này dĩ nhiên còn có rắn lớn, thực lực hình dạng cũng không tệ lắm nha. Khi Tiêu Viêm vừa cảm ứng, Tử Nghiên bên cạnh lại đột nhiên kinh dị một tiếng, hô lên.
Nghe được Tử Nghiên mở miệng, Gia Hình Thiên cùng Yêu Dạ kia đều cả kinh. Đem ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn tiểu cô nương khuôn mặt như ngọc mài này. Hồ sâu như vậy mà muốn cảm ứng được khí tức ẩn tàng trong đó đã tương đối khó khăn, không nghĩ tới tiểu cô nương thoạt nhìn cực kỳ khả ái này cư nhiên có thể nói ra chính xác vật ẩn tàng trong đó. Như thế tất nhiên làm cho bọn hắn kinh hãi.
Tiêu Viêm một bên, đối với biểu hiện của Tử Nghiên thật ra không có gì giật mình. Bản thể cô nàng cũng là ma thú, hơn nữa sợ rằng cấp độ còn không thấp. Nàng có thể cảm ứng ra trong hồ ẩn tàng ma thú thì cũng không tính là chuyện gì quá mức ngạc nhiên.
Gia lão gọi U Hải Giao Long thú ra đi. . .
Nghe vậy, Gia Hình Thiên gật đầu, thân hình chợt lóe. Đột nhiên xuất hiện phía trên mặt hồ, hai chân đạp trên mặt nước, chợt hai tay xâm nhập trong nước, đấu khí hùng hồn dũng mãnh bạo nhập. . .
Theo đấu khí dũng mãnh tiến vào, mặt hồ yên ả kia nhất thời giống như sôi trào, nổi lên vô số sóng lớn.
Theo mặt hồ sôi trào, Tiêu Viêm trên bờ có thể cảm giác được rõ ràng một cổ khí tức hùng hồn đang từ trong đáy hồ từ từ lao lên.
Thình thịch!
Thời điểm phía trên mặt hồ sôi trào. Đột ngột một cột nước khổng lồ mạnh mẽ từ trong hồ bắn lên cuối cùng hóa thành bọt nước khắp bầu trời, rơi xuống. . .
Thình thịch!
Cột nước bắn ra phía chân trời, một tiếng thú gào trầm thấp vang lên. Hình thể khổng lồ từ trong hồ bay lên kia chiếm cứ phân nửa hồ nước.
Ma thú xuất hiện trước mặt Tiêu Viêm trong trạng thái chiến đấu, kiêu ngạo giống mãng xà đã từng tiêu diệt trước đây. Phía trên thân thể ngoằn ngoèo một mảnh lân phiến lam sắc to dầy xếp lớp. Dưới ánh mặt trời chiếu lên phản xạ hàn mang lạnh lẽo, trên cái đầu thật lớn kia có một cái sừng bằng nắm tay màu lam, một đôi mắt to như đèn lồng nhìn qua cực kỳ hung dữ.
Con thú này vừa xuất hiện, không khí xung quanh trở nên ẩm ướt hơn rất nhiều. Hiển nhiên, cự thú này chính là thú thủ hộ thần bí của Gia Mã hoàng thất, U Hải Giao Long thú!
/1640
|