Đấu Phá Thương Khung

Chương 824 - Bạch Y Nhân

/1640




Bàn ghế vỡ nát, vụn gỗ bay tung tóe nhưng sắc mặt Tiêu Viêm lại không hề biến hóa chút nào, vẫn bình thản cầm giữ chén trà trong tay. Điều đó khiến cho gương mặt vốn bình tĩnh của Uyển Như xuất hiện sự rung động dù rất nhỏ.

Đối với thanh âm lạnh lùng của vị trung niên nam tử có sắc mặt âm độc kia, Tiêu Viêm đưa mắt khẽ liếc nhìn hắn rồi chậm rãi nói: “Chỉ là vài tên rác rưởi thôi, chết thì cũng đã chết rồi.”

Nhìn thấy Tiêu Viêm quả nhiên trực tiếp thừa nhận, phần lớn người xem chung quanh cảm thấy hơi kinh ngạc, trong lòng có chút giật mình, xem ra người trẻ tuổi kia hẳn không phải là hạng người vô danh, nếu không dưới trường hợp này mà còn dám nói như thế thì chỉ có ngốc tử mà thôi.

Nghe được lời này của Tiêu Viêm, trong mắt của một số ít đại hán cởi trần bị lăng nhục trước đó chợt lóe lên hung mang, ánh mắt vô cùng dữ tợn nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, xem bộ dáng như thể chỉ cần trung niên nam tử ra lệnh một tiếng, sẽ đồng loạt vọt tới xé xác người trước mặt kia.

“Tiểu tử ngông cuồng. Mặc dù đúng như lời ngươi nói, nhưng mà đại đa số trong đám người này quá mức yếu kém, chết cũng đáng tội, với lại trong đám đó lại có cháu ruột của ta, vậy ngươi giải quyết chuyện này như thế nào đây?” Khuôn mặt của nam tử trung niên hơi rung rung, tiếng nói lạnh lùng vang lên, chứa đựng sát ý ngập tràn.

Nghe vậy, đôi mắt Tiêu Viêm hơi động, trước sự quan sát của bao người, ung dung uống một ngụm trà, thản nhiên nói: “Cho dù ta biết trước như thế, thì cũng không lưu thủ.”

Lời nói của Tiêu Viêm vừa vang lên, khiến cho mọi người chung quanh đồng thanh ồ lên, cũng làm cho sắc mặt trung niên nam tử này càng thêm âm trầm, nhưng trong cơn cuồng nộ dâng tràn thì hắn lại bình tĩnh hơn rất nhiều, có thể dưới tình huống như vậy mà vẫn thản nhiên, nếu bản thân không có thực lực siêu cường thì hẳn cũng có đại thế lực chống lưng.

Trong lòng vừa cân nhắc tới khả năng này, trung niên nam tử mạnh mẽ áp chế sát niệm trong tâm, ánh mắt chậm rãi quét qua người Tiêu Viêm, thanh âm lạnh lùng vang lên: “Ta là Bang chủ Khuê Lang - Khuê Sát, ngươi có bản lĩnh thì đưa ra một thế lực khiến ta cho kiêng kị. Nếu không cũng đừng trách ta độc ác!”

“Không cần thử, yên tâm, chúng ta chỉ đi có ba người, sau lưng cũng không có thế lực gì lớn lao lắm, cho nên ngươi cũng không cần quá dè chừng như vậy.” Nghe được ý hắn, Tiêu Viêm khẽ cười nói.

Tiêu Viêm vừa nói xong, thì trong đại sảnh vang lên một tràng cười vang dội, trong tràng cười đó còn mang đậm ý chế giễu, khóe miệng Khuê Sát khẽ run rẩy, sát ý trong mắt càng đậm

Xuy!

Sát khí mãnh liệt tuôn trào, lúc này thân hình Khuê Sát vừa động, đùi phải vung lên, thân thể xoay vòng trên không, chân phải mang theo tiếng gió chói tai trực tiếp nhắm thẳng vào đầu Tiêu Viêm đá tới.

Khuê Sát nói động thủ là lập tức ra tay, tính tình quả là tàn nhẫn, điều này làm cho không ít người kinh hô thành tiếng. Người này quả đúng như lời đồn, là một tên lưu manh chính hiệu.

Liếc mắt về thế công mãnh liệt và cực kỳ đột ngột của Khuê Sát, đôi mắt của Tiêu Viêm còn chưa thèm động đậy, thì tay phải đã nhẹ nhàng phẩy một cái. Trực tiếp va chạm với chân phải của Khuê Sát, một tiếng nổ trầm thấp vang lên, làm cho một luồng kình phong tỏa ra khiến bàn ghế xung quanh vỡ nát.

Bàn tay vừa chạm vào chân đã phân ra, thân hình Tiêu Viêm không chút tổn thương nhưng ghế ngồi dưới chân đột nhiên nổ tung thành thành bụi phấn, trái lại bên kia Khuê Sát cước bộ loạng choạng, lùi lại mấy bước liền. Song phương vừa giao thủ ngắn ngủi có một hồi, nhưng ai mạnh ai yếu liếc mắt cũng đã nhìn ra.

“Tiểu tử này lại là một gã cường giả Đấu Hoàng?” Trong đợt giao phong ngắn ngủi vừa rồi, đã bại lộ thực lực chân chính của Tiêu Viêm, lập tức khiến cho ánh mắt của những người xem hiện lên tia khiếp sợ, cường giả Đấu Hoàng tại Hắc Giác Vực không phải không có, nhưng trẻ tuổi như Tiêu Viêm thì quả vô cùng hiếm thấy.

Mà nói như vậy, càng sớm đạt tới cảnh giới Đấu Hoàng, thì càng khẳng định người đó có thiên phú sắc xuất về tu luyện, giống như trường hợp của Tiêu Viêm, người sáng suốt nhìn qua là biết, chỉ cần cho hắn thời gian, thì ngày sau tất có cơ hội trở thành một Đấu Tông cường giả, thậm chí nếu gặp phải cơ duyên thì trở thành cường giả Đấu Tôn cũng không phải là không có khả năng.

Vừa ổn định thân hình, trên mặt Khuê Sát hiện lên vẻ khiếp sợ, hắn cũng không ngờ tới, với độ tuổi như thế mà Tiêu Viêm đã trở thành một cường giả Đấu Hoàng ngang hàng với hắn, hơn nữa, dựa vào lần giao phong trước, cấp bậc của đối phương tựa hồ còn cao hơn mình một chút!

Lấy thực lực tam tinh Đấu Hoàng của Khuê Sát, căn bản khó mà nhận ra thực lực thật của Tiêu Viêm, bởi thế lúc nói chuyện hồi nãy mới kiêu ngạo như vậy.

“Lần này thực sự quá hồ đồ rồi…” Trong lòng hít vào một hơi lãnh khí, sát khí bừng bừng lúc nãy của Khuê Sát như bị dội một chậu nước lạnh, lúc trước nhận được tin tức, hắn bị cơn giận làm chi phối tâm trí, không ngờ mang nhiều người như thế đến bao vây, lại gặp phải đối thủ có thực lực khủng bố như vậy.

Dưới vô số ánh mắt soi mói như vậy, sắc mặt Khuê Sát lúc trắng lúc xanh, cấp tốc suy nghĩ, một lát sau, thu hồi sát khí lại, chắp tay nói với Tiêu Viêm: “Tại hạ tài không bằng người, ân oán này ta sẽ ghi nhớ trong lòng, ngày sau sẽ đòi lại.”

Nói xong, hắn liền vung tay lên, mang theo cả đám người chật vật rời đi.

Nhưng đang lúc xoay người lại, thì đột nhiên nghe Tiêu Viêm chậm rãi nói: “Khuê bang chủ xem tại hạ là thứ gì đây? Muốn động thủ liền động thủ? Muốn đi thì đi ngay sao?”

Thời gian hội đấu giá bắt đầu còn mấy ngày nữa, mà hắn muốn được sự yên bình trong mấy ngày này. Cho nên cần thi triển một số thủ đoạn, vừa vặn Khuê Sát tìm tới cửa, Tiêu Viêm dĩ nhiên sẽ không để hắn thoải mái rời đi như thế, có người đến tận cửa cho mình lập uy, nếu bỏ lỡ há chẳng đáng tiếc lắm sao.

Thân hình khẽ dừng lại, Khuê Sát quay lại nhìn Tiêu Viêm, sâu thẳm trong mắt Tiêu Viêm chợt lóe lên sát ý.

“Ngươi muốn thế nào đây? Đây là địa bàn của Hoắc Hoàng tông.” Cảm nhận được sát ý trong mắt Tiêu Viêm, Khuê Sát hơi biến sắc, hạ giọng nói.

“Tiếp ba quyền của nàng, nếu tiếp được thì rời đi, nếu không chịu được thì chết đi!” Tiêu Viêm chỉ vào Tử Nghiên bên cạnh, thản nhiên nói.

Nhìn thấy Tiêu Viêm chỉ mình, Tử Nghiên đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ hưng phấn, tỏ vẻ nóng lòng muốn thử.

Vô số ánh mắt xung quanh nhìn theo ngón tay Tiêu Viêm, thấy được khuôn mặt đáng yêu như hoa như ngọc của Tử Nghiên, tất cả người xem đều hiện lên vẻ cổ quái, người kia sao lại ra lệnh cho một tiểu cô nương như thế ra tay với Khuê Sát chứ?

Khuê Sát cũng đồng dạng như thế, sau một lúc sợ hãi thì trở nên tức giận, cười lạnh nói: “Ta thà tiếp ba quyền của ngươi, không cần cho tiểu nữ đó ra tay, miễn cho lúc đó bị phản hồi mà chết, còn mang lại rắc rối cho ta.”

Tiêu Viêm cũng không hề để ý tới hắn, nghiêng đầu nhìn Tử Nghiên mỉm cười nói: “Động thủ đi, không cần nương tay.”

“Được!” Tử Nghiên gật đầu thật mạnh, rồi mười ngón tay nắm chặt lại, trong chốc lát tiếng xương cốt va chạm vang lên bùm bùm, bước từng bước nhỏ hướng về Khuê Sát.

“Đây là ngươi tự chuốc lấy nhục, lão tử vốn không phải là người kính già yêu trẻ gì, nếu nàng có chuyện thì đó là do ngươi đấy!” Nhìn thấy Tử Nghiên đi về phía mình, lửa giận trong lòng Khuê Sát càng lúc càng lớn, hướng về Tiêu Viêm nghiến răng nghiến lợi nói.

Trong lúc Khuê Sát nói chuyện, Tử Nghiên đã tới trước mặt hắn, cặp mắt to trong suốt như bảo thạch nhìn lên thân người cao gấp hai ba lần mình, quả đấm nhỏ nhắn nắm chặt lại, dưới vô số ánh mắt trào phúng ở xung quanh, trực tiếp đấm thẳng về phía Khuê Sát.

Quyền đầu vừa xuất thủ, bỗng nhiên xung quanh đại sảnh vang lên tiếng không khí nổ mạnh, khiến cho tiếng ồn ào do đám đông tạo nên ngừng hẳn lại, vô số ánh mắt khiếp sợ nhìn vào quả đấm nhỏ xinh kia, dưới cú đấm đó đã xuất hiện một luồng khí khổng lồ hướng về Khuê Sát.

Chỉ trong chốc lát sau khi tiếng nổ vang lên, sắc mặt Khuê Sát đại biến, đấu khí trong cơ thể tuôn trào ra.

Đấu khí bùng phát, Khuê Sát còn chưa kịp xuất thủ thì nắm đấm của Tử Nghiên đã tới trước mặt, một lực lượng đáng sợ ùn ùn kéo đến, như lũ quét đổ xuống!

Bùng…bùng !” “Bang ..bang !

Đấu khí bao phủ ngoài cơ thể, dưới lực lượng đáng sợ của quả đấm nhỏ kia trực tiếp bị băng liệt, mà nắm đấm của Tử Nghiên vẫn không dừng lại, đấm mạnh vào lòng ngực Khuê Sát, nhất thời, một ngụm máu tươi từ cổ họng hắn bắn ra, dưới vô số ánh mắt sững sờ của mọi người.

Máu tươi giữa không trung ngưng tụ lại thành huyết vụ, mà thân thể của Khuê Sát giống như một bao cát bị đánh mạnh, bay thẳng về phía sau, các bàn dọc đường bị hắn chạm phải đều trực tiếp hóa thành bụi phấn, bay ngược về sau mấy chục thước mới va chạm mãnh liệt vào một cây cột lớn, lập tức đại sảnh run run lên nhè nhẹ.

Toàn trường yên tĩnh không tiếng động, tất cả ánh mắt đều đọng lại trên người Tử Nghiên cùng Khuê Sát đang bị hộc máu tươi, không ai cũng ngờ tới, bên trong một thân hình nhỏ nhắn như thế lại ẩn chứa một lực lượng kinh người!

Vô số ánh mắt khiếp sợ chuyển hướng qua Tiêu Viêm – người mà trên khuôn mặt từ đầu đến cuối đều hiện lên nụ cười, trong lòng càng thấy người này vô cùng thần bí.

Tới giờ, tuyệt đại bộ phận người xem đều đã đóng mác nguy hiểm lên khuôn mặt luôn mỉm cười của Tiêu Viêm, bên trong Hắc Giác Vực quả nhiên không thể xem hình mà bắt hình dong.

Một quyền trực tiếp đánh bay Khuê Sát, vậy mà Tử Nghiên dừng như không có ý bỏ qua, mũi chân điểm lên mặt đất một cái, thân thể giống như đạn pháo bay về phía trước, nắm tay khẽ nắm chặt lại, hướng về Khuê Sát đã bị thương nặng mà tiếp tục công kích.

Nhìn thấy cử động của Tử Nghiên, trong mắt Khuê Sát hiện lên sự kinh hãi, kêu lớn: “Mạc thiếu, cứu ta!”

Thanh âm vừa dứt, thân hình Tử Nghiên vẫn như chim yến bay thẳng tới, mà trong lúc nắm tay đang chuẩn bị công kích thì một tiếng cười nhạt vang lên: “A A, vị tiểu cô nương này hà tất nặng tay như thế? Bên trong Hắc Hoàng các không cho phép tự tiện giết người nha”

Tiếng cười vừa hạ, một bóng trắng như quỷ mị thoáng hiện lên trước mặt Khuê Sát, hai tay hơi cong lại rồi xoay tròn một cách quỷ dị, chỉ thấy thân hình Tử Nghiên như bị trượt qua một bên, nếu không kịp thu lực lại thì đã ngã sấp xuống rồi.

Tử Nghiên vừa ổn định thân hình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sắc mặt giận dữ, mũi chân lại dậm mạnh, thân hình lại một lần nữa bay về hướng bạch y nhân vừa mới xuất hiện.

Nhìn thấy Tử Nghiên lại một lần nữa bay tới, bạch y nhân kia khẽ cười nhạt, hai bàn tay lại uốn éo quỷ dị một lần nữa, khẽ nắm lấy hai nắm đấm của Tử Nghiên rồi đột nhiên đẩy dời đi!

Vị bạch y nhân này tựa hồ vô cùng am hiểu phương pháp đối phó với phương pháp tấn công thuần túy về lực lượng, công kích của Tử Nghiên không chỉ bị tá lực khai đi mà vẫn còn dư lực phản chấn lại nàng, nhìn động tác đẩy đó có vẻ nhu hòa nhưng lực lượng ẩn dấu trong đó lại vô cùng mãnh liệt, nếu Tử Nghiên không thể né tránh được thì sẽ bị đẩy lùi lại tới mấy chục thước, thậm chí có thể bị thương nhẹ.

Thân thể đang lơ lưng giữa không trung, dĩ nhiên là Tử Nghiên né tránh vô cùng khó khăn, mà kinh nghiệm của đối phương hình như vô cùng phong phú, đã ra tay là phong kín tất cả đường lui, trong nhất thời, Tử Nghiên đã không còn đường thối lui.

Nhưng ngay lúc bạch y nhân thi triển thôi thủ thì một bóng đen quỷ dị chợt hiện ra, một tay tiếp lấy thân hình của Tử Nghiên, một tay còn lại nắm chặt, kình phong sí nhiệt dữ dội trào ra.

Nắm tay đó cùng thôi thủ ẩn chứa ám kình trực tiếp va chạm nhau, bộc phát ra thanh âm trầm thấp, kình phong khuếch tán, hai người đều lui về sau vài bước.

Nhẹ nhàng buông Tử Nghiên ra, Tiêu Viêm chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về bạch y nhân vừa mới ra tay, trong mắt xẹt qua vài tia hàn ý.

“Nặng tay với một tiểu cô nương như thế, các hạ có hơi quá mức không đó?”


/1640

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status