Bàn tay của hai người hầu như chạm vào nhau trong nháy mắt. Bất thình lình, một tiếng nổ mạnh phát ra, kéo theo một vòng khí lưỡng sắc phát ra mạnh mẽ từ chỗ họ đứng. Trong phút chốc, sát khí tràn khắp sàn đấu. Đó là do luồng khí điên cuồng phát ra từ trên hai đối thủ đang giao chiến đang tác động trực tiếp tới những người ở dưới.
Trên sàn đấu hiện lên hai nhân ảnh mờ ảo đang giằng co nhau, dường như có thể nhìn thấy nét cười ẩn ý trên mặt của Qua Khánh. Nhưng trong phút chốc nụ cười trên mặt hắn bỗng cứng đờ...
Hầu như là cùng một lúc, trên mặt của Lý Dật cũng phát ra một tiếng cười nhàn nhạt, mang một ngữ điệu quỷ dị khác thường, hắn chậm rãi đứng lên đi lại.
Qua Khánh, ngươi cũng cảm nhận được đúng không? Chiêu này của ngươi quả nhiên rất mạnh, đáng tiếc là ta lại mạnh hơn ngươi.
Phốc~~
Nhìn sang phía Qua Khánh, đôi tay đang sôi trào khí sắc hơi run lên nhè nhẹ. Hắn nghiến răng nghiến lợi, rít giọng nói:
Chiêu này của ngươi là...
Chiêu này của ta cũng có tên tuổi - Hồi Phong Chưởng... Giảo Kình!
Vừa dứt lời, bàn tay trái vốn đang mở ra của Lý Dật đột nhiên nắm chặt lại. Qua Khánh tức thời cảm nhận được rõ ràng luồng đấu khí của hắn vốn đang chảy vào cơ thể của Lý Dật lúc này đột nhiên mất kiểm soát, càng lúc càng tuôn trào dữ dội hơn về phía chính hắn, mà bản thân hắn có thể cảm nhận được rõ rệt mùi vị chết chóc của nó.
Hồỗn đản!!!
Cùng với tiếng quát khẽ phát ra, một thân hình màu xanh đột ngột hiện ra, sau khi bàn chân xoa trên mặt đất trượt hơn mười thước thì thân hình mới hiển thị rõ ràng.
Qua Khánh với vẻ mặt khó coi ngẩng đầu nhìn lên chỗ hai người vừa giao đấu. Hắn thầm nghĩ, nếu vừa rồi không động tác của mình không nhanh hơn vài phần thì hậu quá thật khôn lường!
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Qua Khánh lại hướng về nơi vừa giao đấu. Sau một hồi, đấu khí như triều dâng tựa hồ đã yếu đi mấy phần, nhưng nơi đó hiện tại không hề có bóng người nào.
Nhìn thấy cảnh này, Qua Khánh hơi sừng sốt. Vừa định nhìn ra xung quanh thì bất chợt cả người hắn cứng đờ. Cảm giác lạnh lẽo đã bao phủ đến phía sau lưng hắn. Hắn có thể cảm nhận được rõ rệt có một ngón tay đặt sau cổ mình, trong đó ẩn chứa sức mạnh...
Trong nháy mắt bản thân mình có thể sẽ biến thành một phế nhân!
Cảm giác này khiến cho cả người Qua Khánh cứng đơ. Một lát sau, mới nghe được một giọng nói nhàn nhạt từ thân ảnh phía sau truyền đến:
Không được cử động... Nếu không thì nửa đời còn lại của ngươi chi có thể nằm trên giường...
Trong thanh âm nhàn nhạt đó tựa hồ còn ẩn chứa tiếu ý, thế nhưng lại khiến cho nét mặt của Qua Khánh biển đổi liên tục. Sau một lát, rốt cục hắn chậm rãi thở ra một hơi, thấp giọng nói:
Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Kỳ thực cũng chẳng có gì...
Lý Dật cười lớn:
Chẳng qua vừa rồi ngươi tự làm mất mặt mình rồi. Ngay cả việc ta đứng sau lưng ngươi mà ngươi cũng không biết... thế cho nên ngươi thua rồi...
Cái này...
Thân ảnh này không chi nhanh nhạy mà di chuvển còn không hề phát ra tiếng động. Cũng may đây chi là cuộc tv thí, nếu là trận tàn sát thì chi e là...
Ý nghĩ này chợt hiện lên trong đầu Qua Khánh khiến cho hắn lại đờ ra lần nữa. Đến lúc này. với tình hình của Qua Khánh thì cũng không thể không thừa nhận là bản thân đã thật sự thua cuộc.
Lúc này dưới sàn đấu. mọi người đều nhìn chăm chằm vào màn đấu khác thường đang diễn ra và đều có cảm giác sợ tái xanh mặt. Bởi vừa rồi trong chớp mắt, dĩ nhiên không ai thấy rõ được rốt cục làm thế nào mà Lý Dật lại có thể xuất hiện sau lưng Qua Khánh.
Lúc này, mọi người đều đang nghĩ nếu đổi lại là bản thân đang đứng ở đó thì liệu có thể phát hiện ra tung tích của Lý Dật không, nếu không thể phát hiện ra thì hậu quá gì sẽ xảy ra?
Suy nghĩ này khiến cho mọi người đều có cảm giác không rét mà run. Ngay cả những người như Lý Hạo, Diệp Khinh Vũ và Tông Kiệt Khánh cũng không ngoại lệ.
Tốc độ thật là nhanh... Đây không thể là Đấu khí mà chi có thể dựa vào sức mạnh của thân thể mới có thể làm được như vậy. Cái tên Lý Dật này cũng thật là quá khoa trương... Thế mà cũng có thể làm được như vậy? Thế nhưng cũng phải nói rằng nếu hắn sử dụng đấu khí thì tuyệt đối không thể làm được đễ dàng như vậy... Xem ra, lần này có tên Lý Dật này thì Phân điện Thiên Phong chúng ta có thể nở mày nỡ mặt rồi, không chừng... ha ha ha...
Trên mặt Bạch Tế Ty hiện lên vài phần tán thường, gật đầu liên tục nói.
Ba người áo trắng đứng sau nàng ta liếc mắt nhìn nhau chấn động, sau đó đều lộ ra nét mặt vui mừng.
0O0
- Ta thua rồi...
Mãi lúc sau, Qua Khánh rốt cục cũng thở dài một hơi, thấp giọng nói.
Nghe vậy, Lý Dật chậm rãi thu hồi tay, thân hình cũng lùi lại phía sau mấy bước và dừng lại cách đó không xa, chắp tay về phía Qua Khánh nói:
-Đa tạ... đây chẳng qua chi là cuộc tỷ thí, nếu là trận chiến sinh tử thì không chừng ta không phải là đối thủ của các hạ...
Lời này của Lý Dật khiến cho Qua Khánh lại cười khổ một tiếng
Chẳng qua, mặc dù thắng nhưng Lý Dật cũng không hề coi thường Qua Khánh. Cái khác không nói, chỉ riêng đơn thuần ngay cả đấu pháp với khí đấu dung hợp của hắn, Lý Dật cũng không dám coi thường.
Đồng thời, trong lòng hắn có vài suy nghĩ, nếu là khi tham gia Tế Thần Điển bản thân có thể nghiên cứu ra cùng một cách thức dung hợp như vậy thì thực lực chắc chắn sẽ càng cao hơn nữa...
Nhìn lên hai bên đă phân rõ thắng bại, bạch y nhân - trọng tài của ván đấu cũng có chút chấn động, sau khi đã dần dần lấy lại bình tĩnh, hắn mới nhẹ nhàng cười nói:
- Kết thúc! Lý Dật thắng...
Cùng với thanh âm truyền xuống, trong sân, bầu không khí nhất thời yên lặng. Rốt cục, vào giờ khắc này, những chấn động mà Lý Dật mang lại cho họ quả thực là rất lớn, rất lớn...
Rất nhiều người vốn coi thường Lý Dật thì lúc này trong lòng cũng e ngại vài phần. Lúc này trên mặt Lý Dật lại có biểu tình tựa như nửa cười nửa không, hiện ra hai chữ ‘nguy hiểm’ trên mặt.
Trong không khí quỷ dị đó. Qua Khánh lại bất chợt nghiêng đầu, cười khổ sở một tiếng:
- Xem ra Tế Thần Điển năm nay ta không thể tham gia, nhưng năm sau ta chắc chắn sẽ trở lại... Lý Dật các hạ, dựa vào bản lĩnh của ngươi, nói không chừng ngươi có thể còn sống trờ về từ Tế Thần Điển và trờ thành thành viên của Đấu Thần Điện. Nếu thực sự như vậy, đến lúc đó ta sẽ quay lại lĩnh giáo.
Dứt lời Qua Khánh lại quay về phía bạch y nữ nhân chắp tay vái, thân hình thoắt một cái đã đi về hướng con đường ven núi.
Nhìn theo thân ảnh của Qua Khánh, Lý Dật nhất thời cũng có chút bâng khuâng...
Tên Qua Khánh này thoạt nhìn qua thì lạnh lùng, tràn ngập sát khí, thật không ngờ lại là một con người hào hiệp như vậy. Hắn lập tức lắc lắc đầu, trong lòng không nhịn được thở dài một cái:
Con người như vậy quả khôngtệ... Nếu có cơ hội có thể kết giao với nhau... Ép người như vậy phải rời đi thì cũng thật là đáng tiếc.
Suy nghĩ rồi lại lắc lắc đầu, trong ánh mắt khó hiểu của những người xung quanh, Lý Dật chậm rãi đi xuống dưới lôi đài.
Ngươi cũng không tệ mà...
Nghiêng đầu nhìn Lý Dật đi tới, Thần Thần nhịn không được mỉm cười nói.
Lý Dật vặn cổ tay, mặt cười khổ nói:
Chẳng qua chỉ là không tệ thôi, Qua Khánh cũng là một đối thủ cực kỹ khó đối phó. Vừa rồi nếu như không cẩn thận thì ta đã có thể thua rồi!
Rất khó nói! Ta lại nghĩ rằng ngươi thắng một cách đễ dàng!
Thần Thần thấp giọng nói.
Cũng tốt.
Lý Dật cười, ánh mắt lại hướng lên trên sàn đấu, nơi đó lại có một cặp đôi khác đang bắt đầu giao đấu:
- Chúng ta tiếp tục quan sát xem. Thông thường, những người này có thể đều là đối thủ của chúng ta khi tham gia Tế Thần Điển...
Thần Thần khẽ gật đầu, sau đó cũng hướng mắt lên phía trên sàn đấu, nơi đó có hai thân ảnh đang ra chưởng về phía nhau một cách kịch liệt...
Những pha kịch liệt diễn ra vài lần, hơn nữa mỗi lần xuất thủ thì đều không phải là những pha tầm thường, đều khiến cho ké khác phải nhìn chăm chú.
Đương nhiên trong những trận giao đấu kiểu này, kẻ thắng đều thuộc loại lợi hại.
Chẳng qua, do chỉ có 53 người có đủ tư cách tham gia Tế Thần Điển, sau khi đã giao đấu một chọi một thì chỉ còn lại duy nhất một người. Hắn bối rối đứng trên sàn đấu, bởi hắn ta là người may mắn, không hề có đối thủ.
Hình ảnh này khiến cho rất nhiều người đều cười thầm trong lòng.
Nhưng bao nhiều năm nay, những chuyện tương tự cũng đã xảy ra. Đấu Thần Điện có thể xử Lý rất thỏa đáng đối với tình huống này.
Sau khi Bạch Tế Ty và ba vị bạch y nhân phía sau thương lượng một hồi, mới phi thân lên võ đài, ngầm bào người cuối cùng đó lui ra rồi thản nhiên nói:
- Căn cứ theo quỷ định vốn có của Đấu Thần Điện, người tham gia Tế Thần Điển phải qua ba lẩn kiểm tra, sau đó mới có tư cách tham gia đại lễ chính thức... Tuy nhiên, nhiều năm qua quy tắc vẫn là như thế, sau khi đối chiếu danh sách, nếu là người không có đối thủ thì tự được coi là đủ tư cách tham gia Tế Thần Điển... Như vậy lần này có tổng cộng 27 người tham gia Tế Thần Điển.
Lời vừa đứt, cả võ trường vang lên tiếng ồ, những người thắng cuộc thì chẳng có gì để nói nhưng trong số những ké thua cuộc lại có tiếng hô to:
- Như vậy không công bằng! Tại sao người cuối cùng này không tham gia giao đấu lại đủ tư cách tham gia Tế Thần Điển? Tế Ty các hạ. ngươi hãy cho chúng ta khiêu chiến với hắn... Người thắng cuộc thì có thể đoạt lại vị trí của hắn, như vậy mới đúng!
Bạch Tế Ty cười nhạt:
- Các ngươi đã thua, làm sao có tư cách yêu cầu này nọ? Huống hồ, hắn có được đặc quyền này cũng là vận may của hắn... Mà vận may cũng lả một phần của thực lực... Điều này không thể nghi ngờ.
Những người dưới sàn đấu vẫn còn muốn biện hộ. Bạch Tế Tỵ đã thản nhiên nói:
- Được, bổn người hãy đem những kẻ bại trận xuống núi! Còn những người khác thì đi theo ta!
Dứt lời, Bạch Tế Ty không thèm để ý tới những lời năn nỉ của những kẻ bại trận, thân hình chợt lóe lên một cái rồi bay về phía cạnh sàn đấu.
Theo động tác của nàng ta, sàn đấu vốn đang nhô lên cao đột ngột hạ xuống, nhưng cũng không biến mất hoàn toàn vào trong sàn đấu mà Bạch Tế Ty đã chậm rãi đi tới vị trí trung tâm cao nhất, chính là tại cái đỉnh nghi ngút khói.
Chẫm rãi ngẩng đầu từ trong làn khói bay nghi ngút, Bạch Tế Ty quay đầu lại về phía mọi người và nhẹ giọng cười:
- Đầu tiên, để ta giới thiệu, ta là Bạch Khiết, là Bạch Y Tế Ty của Phân điện Thiên Phong. Hiện tại, ta chúc mừng các vị đã trải qua ba vòng đấu... Ba vòng đấu đã cho thấy các vị đều là những người nổi bật trong Tế Thần Điển lần này. Hàng năm Đấu Thần Điện đều phát ra hàng nghìn quyển Thánh Thư, cũng chi có thêể lưu lại hơn 20 người các ngươi mà thôi.
- Mà tiếp đây, các ngươi sẽ có tư cách vào Phân điện Thiên Phong... ở đó, các ngươi sẽ có thời gian ba ngày tu luyện đê đấu khí của các người đạt trạng thái đỉnh phong. Đồng thời, trong thời gian ba ngày, các ngươi cũng có tư cách tiếp cận với các loại Công pháp và Đấu kỹ cất chứa trong Đấu Thần Điện... Sau ba ngày, các ngươi sẽ bị đưa tới một nơi đặc thù để có thể chính thức tham gia Tế Thần Điển, cũng chính là các người đã tham gia nghi thức Tế Thần... Trong nghi thức này, người còn sống trở về và đạt yêu cầu thì về sau sẽ gia nhập Đấu Thần Điện.
- Do đó, đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi. Nếu như có người hối hận và muốn bỏ cuộc thì lúc này là cơ hội tốt nhất! Nếu như sau này hối hận thì cũng đã quá muộn!
Ngữ điệu lạnh lẽo của Bạch Khiết chậm rãi vang lên khiến cho bầu không khí vổn đã bức bối càng trở nên ngột ngạt hơn. Chẳng qua, đã đến nước này thì không có ai muốn rút lui cả.
Hướng ánh mắt hơi quỷ dị trên sàn đấu chậm rãi đảo qua, một lát sau, Bạch Khiết nhẹ nhàng cười:
- Rất tốt... nếu đã không có ai muốn rời đi, vậy thì với tư cách là Phó Điện chủ ta hoan nghênh các ngươi tới Phục Điện...
Dứt lời, tay phải Bạch Khiết nhẹ nhàng vung lên, những làn khói vốn đang nghi ngút trên cái đỉnh lớn nhanh chóng bay lên. Một lát sau, chỉ thấy có một lối đi đen kịt hiện ra trước mắt mọi người. Trò chơi càng lúc càng hấp dẫn, đợi các ngươi đến khám phá!
Trên sàn đấu hiện lên hai nhân ảnh mờ ảo đang giằng co nhau, dường như có thể nhìn thấy nét cười ẩn ý trên mặt của Qua Khánh. Nhưng trong phút chốc nụ cười trên mặt hắn bỗng cứng đờ...
Hầu như là cùng một lúc, trên mặt của Lý Dật cũng phát ra một tiếng cười nhàn nhạt, mang một ngữ điệu quỷ dị khác thường, hắn chậm rãi đứng lên đi lại.
Qua Khánh, ngươi cũng cảm nhận được đúng không? Chiêu này của ngươi quả nhiên rất mạnh, đáng tiếc là ta lại mạnh hơn ngươi.
Phốc~~
Nhìn sang phía Qua Khánh, đôi tay đang sôi trào khí sắc hơi run lên nhè nhẹ. Hắn nghiến răng nghiến lợi, rít giọng nói:
Chiêu này của ngươi là...
Chiêu này của ta cũng có tên tuổi - Hồi Phong Chưởng... Giảo Kình!
Vừa dứt lời, bàn tay trái vốn đang mở ra của Lý Dật đột nhiên nắm chặt lại. Qua Khánh tức thời cảm nhận được rõ ràng luồng đấu khí của hắn vốn đang chảy vào cơ thể của Lý Dật lúc này đột nhiên mất kiểm soát, càng lúc càng tuôn trào dữ dội hơn về phía chính hắn, mà bản thân hắn có thể cảm nhận được rõ rệt mùi vị chết chóc của nó.
Hồỗn đản!!!
Cùng với tiếng quát khẽ phát ra, một thân hình màu xanh đột ngột hiện ra, sau khi bàn chân xoa trên mặt đất trượt hơn mười thước thì thân hình mới hiển thị rõ ràng.
Qua Khánh với vẻ mặt khó coi ngẩng đầu nhìn lên chỗ hai người vừa giao đấu. Hắn thầm nghĩ, nếu vừa rồi không động tác của mình không nhanh hơn vài phần thì hậu quá thật khôn lường!
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Qua Khánh lại hướng về nơi vừa giao đấu. Sau một hồi, đấu khí như triều dâng tựa hồ đã yếu đi mấy phần, nhưng nơi đó hiện tại không hề có bóng người nào.
Nhìn thấy cảnh này, Qua Khánh hơi sừng sốt. Vừa định nhìn ra xung quanh thì bất chợt cả người hắn cứng đờ. Cảm giác lạnh lẽo đã bao phủ đến phía sau lưng hắn. Hắn có thể cảm nhận được rõ rệt có một ngón tay đặt sau cổ mình, trong đó ẩn chứa sức mạnh...
Trong nháy mắt bản thân mình có thể sẽ biến thành một phế nhân!
Cảm giác này khiến cho cả người Qua Khánh cứng đơ. Một lát sau, mới nghe được một giọng nói nhàn nhạt từ thân ảnh phía sau truyền đến:
Không được cử động... Nếu không thì nửa đời còn lại của ngươi chi có thể nằm trên giường...
Trong thanh âm nhàn nhạt đó tựa hồ còn ẩn chứa tiếu ý, thế nhưng lại khiến cho nét mặt của Qua Khánh biển đổi liên tục. Sau một lát, rốt cục hắn chậm rãi thở ra một hơi, thấp giọng nói:
Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Kỳ thực cũng chẳng có gì...
Lý Dật cười lớn:
Chẳng qua vừa rồi ngươi tự làm mất mặt mình rồi. Ngay cả việc ta đứng sau lưng ngươi mà ngươi cũng không biết... thế cho nên ngươi thua rồi...
Cái này...
Thân ảnh này không chi nhanh nhạy mà di chuvển còn không hề phát ra tiếng động. Cũng may đây chi là cuộc tv thí, nếu là trận tàn sát thì chi e là...
Ý nghĩ này chợt hiện lên trong đầu Qua Khánh khiến cho hắn lại đờ ra lần nữa. Đến lúc này. với tình hình của Qua Khánh thì cũng không thể không thừa nhận là bản thân đã thật sự thua cuộc.
Lúc này dưới sàn đấu. mọi người đều nhìn chăm chằm vào màn đấu khác thường đang diễn ra và đều có cảm giác sợ tái xanh mặt. Bởi vừa rồi trong chớp mắt, dĩ nhiên không ai thấy rõ được rốt cục làm thế nào mà Lý Dật lại có thể xuất hiện sau lưng Qua Khánh.
Lúc này, mọi người đều đang nghĩ nếu đổi lại là bản thân đang đứng ở đó thì liệu có thể phát hiện ra tung tích của Lý Dật không, nếu không thể phát hiện ra thì hậu quá gì sẽ xảy ra?
Suy nghĩ này khiến cho mọi người đều có cảm giác không rét mà run. Ngay cả những người như Lý Hạo, Diệp Khinh Vũ và Tông Kiệt Khánh cũng không ngoại lệ.
Tốc độ thật là nhanh... Đây không thể là Đấu khí mà chi có thể dựa vào sức mạnh của thân thể mới có thể làm được như vậy. Cái tên Lý Dật này cũng thật là quá khoa trương... Thế mà cũng có thể làm được như vậy? Thế nhưng cũng phải nói rằng nếu hắn sử dụng đấu khí thì tuyệt đối không thể làm được đễ dàng như vậy... Xem ra, lần này có tên Lý Dật này thì Phân điện Thiên Phong chúng ta có thể nở mày nỡ mặt rồi, không chừng... ha ha ha...
Trên mặt Bạch Tế Ty hiện lên vài phần tán thường, gật đầu liên tục nói.
Ba người áo trắng đứng sau nàng ta liếc mắt nhìn nhau chấn động, sau đó đều lộ ra nét mặt vui mừng.
0O0
- Ta thua rồi...
Mãi lúc sau, Qua Khánh rốt cục cũng thở dài một hơi, thấp giọng nói.
Nghe vậy, Lý Dật chậm rãi thu hồi tay, thân hình cũng lùi lại phía sau mấy bước và dừng lại cách đó không xa, chắp tay về phía Qua Khánh nói:
-Đa tạ... đây chẳng qua chi là cuộc tỷ thí, nếu là trận chiến sinh tử thì không chừng ta không phải là đối thủ của các hạ...
Lời này của Lý Dật khiến cho Qua Khánh lại cười khổ một tiếng
Chẳng qua, mặc dù thắng nhưng Lý Dật cũng không hề coi thường Qua Khánh. Cái khác không nói, chỉ riêng đơn thuần ngay cả đấu pháp với khí đấu dung hợp của hắn, Lý Dật cũng không dám coi thường.
Đồng thời, trong lòng hắn có vài suy nghĩ, nếu là khi tham gia Tế Thần Điển bản thân có thể nghiên cứu ra cùng một cách thức dung hợp như vậy thì thực lực chắc chắn sẽ càng cao hơn nữa...
Nhìn lên hai bên đă phân rõ thắng bại, bạch y nhân - trọng tài của ván đấu cũng có chút chấn động, sau khi đã dần dần lấy lại bình tĩnh, hắn mới nhẹ nhàng cười nói:
- Kết thúc! Lý Dật thắng...
Cùng với thanh âm truyền xuống, trong sân, bầu không khí nhất thời yên lặng. Rốt cục, vào giờ khắc này, những chấn động mà Lý Dật mang lại cho họ quả thực là rất lớn, rất lớn...
Rất nhiều người vốn coi thường Lý Dật thì lúc này trong lòng cũng e ngại vài phần. Lúc này trên mặt Lý Dật lại có biểu tình tựa như nửa cười nửa không, hiện ra hai chữ ‘nguy hiểm’ trên mặt.
Trong không khí quỷ dị đó. Qua Khánh lại bất chợt nghiêng đầu, cười khổ sở một tiếng:
- Xem ra Tế Thần Điển năm nay ta không thể tham gia, nhưng năm sau ta chắc chắn sẽ trở lại... Lý Dật các hạ, dựa vào bản lĩnh của ngươi, nói không chừng ngươi có thể còn sống trờ về từ Tế Thần Điển và trờ thành thành viên của Đấu Thần Điện. Nếu thực sự như vậy, đến lúc đó ta sẽ quay lại lĩnh giáo.
Dứt lời Qua Khánh lại quay về phía bạch y nữ nhân chắp tay vái, thân hình thoắt một cái đã đi về hướng con đường ven núi.
Nhìn theo thân ảnh của Qua Khánh, Lý Dật nhất thời cũng có chút bâng khuâng...
Tên Qua Khánh này thoạt nhìn qua thì lạnh lùng, tràn ngập sát khí, thật không ngờ lại là một con người hào hiệp như vậy. Hắn lập tức lắc lắc đầu, trong lòng không nhịn được thở dài một cái:
Con người như vậy quả khôngtệ... Nếu có cơ hội có thể kết giao với nhau... Ép người như vậy phải rời đi thì cũng thật là đáng tiếc.
Suy nghĩ rồi lại lắc lắc đầu, trong ánh mắt khó hiểu của những người xung quanh, Lý Dật chậm rãi đi xuống dưới lôi đài.
Ngươi cũng không tệ mà...
Nghiêng đầu nhìn Lý Dật đi tới, Thần Thần nhịn không được mỉm cười nói.
Lý Dật vặn cổ tay, mặt cười khổ nói:
Chẳng qua chỉ là không tệ thôi, Qua Khánh cũng là một đối thủ cực kỹ khó đối phó. Vừa rồi nếu như không cẩn thận thì ta đã có thể thua rồi!
Rất khó nói! Ta lại nghĩ rằng ngươi thắng một cách đễ dàng!
Thần Thần thấp giọng nói.
Cũng tốt.
Lý Dật cười, ánh mắt lại hướng lên trên sàn đấu, nơi đó lại có một cặp đôi khác đang bắt đầu giao đấu:
- Chúng ta tiếp tục quan sát xem. Thông thường, những người này có thể đều là đối thủ của chúng ta khi tham gia Tế Thần Điển...
Thần Thần khẽ gật đầu, sau đó cũng hướng mắt lên phía trên sàn đấu, nơi đó có hai thân ảnh đang ra chưởng về phía nhau một cách kịch liệt...
Những pha kịch liệt diễn ra vài lần, hơn nữa mỗi lần xuất thủ thì đều không phải là những pha tầm thường, đều khiến cho ké khác phải nhìn chăm chú.
Đương nhiên trong những trận giao đấu kiểu này, kẻ thắng đều thuộc loại lợi hại.
Chẳng qua, do chỉ có 53 người có đủ tư cách tham gia Tế Thần Điển, sau khi đã giao đấu một chọi một thì chỉ còn lại duy nhất một người. Hắn bối rối đứng trên sàn đấu, bởi hắn ta là người may mắn, không hề có đối thủ.
Hình ảnh này khiến cho rất nhiều người đều cười thầm trong lòng.
Nhưng bao nhiều năm nay, những chuyện tương tự cũng đã xảy ra. Đấu Thần Điện có thể xử Lý rất thỏa đáng đối với tình huống này.
Sau khi Bạch Tế Ty và ba vị bạch y nhân phía sau thương lượng một hồi, mới phi thân lên võ đài, ngầm bào người cuối cùng đó lui ra rồi thản nhiên nói:
- Căn cứ theo quỷ định vốn có của Đấu Thần Điện, người tham gia Tế Thần Điển phải qua ba lẩn kiểm tra, sau đó mới có tư cách tham gia đại lễ chính thức... Tuy nhiên, nhiều năm qua quy tắc vẫn là như thế, sau khi đối chiếu danh sách, nếu là người không có đối thủ thì tự được coi là đủ tư cách tham gia Tế Thần Điển... Như vậy lần này có tổng cộng 27 người tham gia Tế Thần Điển.
Lời vừa đứt, cả võ trường vang lên tiếng ồ, những người thắng cuộc thì chẳng có gì để nói nhưng trong số những ké thua cuộc lại có tiếng hô to:
- Như vậy không công bằng! Tại sao người cuối cùng này không tham gia giao đấu lại đủ tư cách tham gia Tế Thần Điển? Tế Ty các hạ. ngươi hãy cho chúng ta khiêu chiến với hắn... Người thắng cuộc thì có thể đoạt lại vị trí của hắn, như vậy mới đúng!
Bạch Tế Ty cười nhạt:
- Các ngươi đã thua, làm sao có tư cách yêu cầu này nọ? Huống hồ, hắn có được đặc quyền này cũng là vận may của hắn... Mà vận may cũng lả một phần của thực lực... Điều này không thể nghi ngờ.
Những người dưới sàn đấu vẫn còn muốn biện hộ. Bạch Tế Tỵ đã thản nhiên nói:
- Được, bổn người hãy đem những kẻ bại trận xuống núi! Còn những người khác thì đi theo ta!
Dứt lời, Bạch Tế Ty không thèm để ý tới những lời năn nỉ của những kẻ bại trận, thân hình chợt lóe lên một cái rồi bay về phía cạnh sàn đấu.
Theo động tác của nàng ta, sàn đấu vốn đang nhô lên cao đột ngột hạ xuống, nhưng cũng không biến mất hoàn toàn vào trong sàn đấu mà Bạch Tế Ty đã chậm rãi đi tới vị trí trung tâm cao nhất, chính là tại cái đỉnh nghi ngút khói.
Chẫm rãi ngẩng đầu từ trong làn khói bay nghi ngút, Bạch Tế Ty quay đầu lại về phía mọi người và nhẹ giọng cười:
- Đầu tiên, để ta giới thiệu, ta là Bạch Khiết, là Bạch Y Tế Ty của Phân điện Thiên Phong. Hiện tại, ta chúc mừng các vị đã trải qua ba vòng đấu... Ba vòng đấu đã cho thấy các vị đều là những người nổi bật trong Tế Thần Điển lần này. Hàng năm Đấu Thần Điện đều phát ra hàng nghìn quyển Thánh Thư, cũng chi có thêể lưu lại hơn 20 người các ngươi mà thôi.
- Mà tiếp đây, các ngươi sẽ có tư cách vào Phân điện Thiên Phong... ở đó, các ngươi sẽ có thời gian ba ngày tu luyện đê đấu khí của các người đạt trạng thái đỉnh phong. Đồng thời, trong thời gian ba ngày, các ngươi cũng có tư cách tiếp cận với các loại Công pháp và Đấu kỹ cất chứa trong Đấu Thần Điện... Sau ba ngày, các ngươi sẽ bị đưa tới một nơi đặc thù để có thể chính thức tham gia Tế Thần Điển, cũng chính là các người đã tham gia nghi thức Tế Thần... Trong nghi thức này, người còn sống trở về và đạt yêu cầu thì về sau sẽ gia nhập Đấu Thần Điện.
- Do đó, đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi. Nếu như có người hối hận và muốn bỏ cuộc thì lúc này là cơ hội tốt nhất! Nếu như sau này hối hận thì cũng đã quá muộn!
Ngữ điệu lạnh lẽo của Bạch Khiết chậm rãi vang lên khiến cho bầu không khí vổn đã bức bối càng trở nên ngột ngạt hơn. Chẳng qua, đã đến nước này thì không có ai muốn rút lui cả.
Hướng ánh mắt hơi quỷ dị trên sàn đấu chậm rãi đảo qua, một lát sau, Bạch Khiết nhẹ nhàng cười:
- Rất tốt... nếu đã không có ai muốn rời đi, vậy thì với tư cách là Phó Điện chủ ta hoan nghênh các ngươi tới Phục Điện...
Dứt lời, tay phải Bạch Khiết nhẹ nhàng vung lên, những làn khói vốn đang nghi ngút trên cái đỉnh lớn nhanh chóng bay lên. Một lát sau, chỉ thấy có một lối đi đen kịt hiện ra trước mắt mọi người. Trò chơi càng lúc càng hấp dẫn, đợi các ngươi đến khám phá!
/1005
|