Những từ ngữ này vừa vang lên, khiến khuôn mặt bốn người khác lộ vẻ sửng sốt, sau đó nhanh chóng dò xét xung quanh, nhưng vẫn không thấy gì.
Lý Dật khẽ nhíu mày, vừa định lên tiếng thế nhưng lúc này hắn chợt thấy căng thẳng, quay ngoắt đầu lại, liền nhìn thấy một đạo quang mang đỏ nhạt chầm chậm xuất hiện trên mặt đất cách chỗ năm người đang đứng không đến mười mét.
Đạo quang mang màu đỏ vừa xuất hiện mơ hồ ngưng kết thành bóng dáng một bóng người hư ảo. Tại thời khắc bóng người hoàn toàn hiện ra, một đạo quang mang màu hồng hung bạo đánh về phía năm người.
- Cẩn thận!
Sự xuất hiện bất ngờ của bóng người hư ảo, làm cho năm người đều cảm thấy có chút cổ quái, tại nơi đạo quang mang màu hồng vừa bắn ra sau chốc lát, năm người nhanh chóng tản ra.
Nhưng Tông Kiệt Khánh đột nhiên cười lạnh một tiếng, thân ảnh trái lại không lùi mà tiến tới, nhanh chóng vọt tới bóng người hư ảo màu đỏ. Tiếp đó chỉ nhìn thấy hắn lật tay vỗ một chưởng, một đạo Băng đấu khí lam sắc chợt hiện lên, đông kết bóng người hư ảo tại giữa không trung.
- Hanh!
Cười lạnh một tiếng, Tông Kiệt Khánh hung hăng lao tới bóng người hư ảo đang bị đông kết. Trong nháy mắt đụng phải, tay phải đã mạnh mẽ chụp tới, đem quang sắc màu đò nắm chặt trong tay.
Quang sắc màu đò trong lòng bàn taỵ Tông Kiệt Khánh tựa hồ chỉ vùng vẫy trong chốc lát, rồi giống như cam chịu số phận dịu dần xuống, sau đó bàn tay Tông Kiệt Khánh chậm rãi mở ra, chỉ tháy một Quyển trục tản phát quang sắc màu đò hồng nẳm trên tay Tông Kiệt Khánh.
Tông Kiệt Khánh nhìn thoáng qua Quyển trục, cười lạnh một tiếng, ném Quyển trục về phía mọi người. Diệp Khinh Vũ nhanh nhẹn chụp lấy Quyển trục vào trong tay, đưa mắt nhìn, sau đó âm thanh có chút chấn động vang lên:
- Công phép Chu Tước Hạ cấp, Hòa Vân Lưu Quang Pháp?
- Công pháp?
Mặc dù những người ở đây đều là những người rất có nhãn lực. thế nhưng nghe được những lời này, đêu có chút sửng sốt. Lát sau. mọi người đều rõ ràng, bóng người hư ảo khi nãy chính là do một Quyển trục biến thành. Có thể đoán được, Quyển trục Công phép Đấu kỹ ở nơi này, hơn phân nửa đều hóa thành những hư ảnh nhân thế, muốn đoạt được Công phép Đấu kỹ, chỉ có một phương thức duy nhất, giống như Tông Kiệt Khánh, đánh bại những bóng người đó!
Mà lão già áo xám khi đó có nói, muốn có được thứ tốt phải trả một giá lớn, nói như vậy những bóng người hư ảo do những Quyển trục Công pháp. Đấu kỹ này hóa thành tất nhiên cũng phân mạnh yếu, dựa theo đạo lý thông thường Công pháp Đấu kỹ cấp càng cao, tự nhiên sẽ càng mạnh!
Lúc này, Tông Kiệt Khánh đã lui trở lại vẻ mặt hắn lộ vẻ khinh thường, nhàn nhạt nói:
- Thế nào? Có hứng thú với vật này không? Nếu ai thích cứ cầm đi!
Tuy nhiên những người ở đây, Lý Hạo cùng Diệp Khinh Vũ đều là thế gia đệ tử, nhãn lực rất cao, khó có thể đặt vào mắt những thứ như thế này. Mà Lý Dật Ngay đến Công phép cấp Bạch Hổ cũng dám cầm đi bán, tất nhiên là thân thế thâm hậu cho dù là Thần Thần, có thể đến được nơi này tất nhiên là tâm tính khác hẳn người thường. Mọi người ở đây tuy không biết rõ về nàng nhưng cũng thừa biết, nàng tuyệt đổi sẽ không coi trọng vật này.
Lập tức Diệp Khinh Vũ chỉ khẽ cười lạnh một tiếng, buông Quyển trục trong tay ra.
Chợt nghe thấy một tiếng:
- Bá—
Quyển trục đã mau chóng bay ra khỏi lòng bàn tay Diệp Khinh Vũ, sau đó không chui xuống mặt đất mà biến mất đi đâu không thấy.
Tuy nhiên, sau khi Quyển trục đó biến mất, liền nhìn thấy từ bốn phương tám hướng các bóng người hư ảo nhiều màu sắc chậm rãi chui ra khỏi mặt đất. Những bóng người này tựa như huyễn ảnh, không ngớt qua lại trên quảng trường, mà chỉ nhìn tốc độ thôi, cũng nhanh đến nỗi khiến người ta phải líu lưỡi.
Nhìn thấy nhiều bóng người hư ảo như vậy, mỗi người một sắc mặt, chỉ là một lát sau, lại có một bóng người hư ảo màu đen chạy về phía không người.
Lần này không đến lượt Tông Kiệt Khánh biểu hiện. Lý Dật đã cười nhạt một tiếng, thân ảnh nhanh chóng vụt tới, trong nháy mắt tiếp cận một cước quét ngang, theo đó thân hình nhanh chóng lùi về phía sau.
Chỉ trong nháy mắt, bóng người hư ảo màu đen đã hóa thành một đoàn tàn ảnh bị Lý Dật chụp vào trong tay. Sau khi thân ảnh Lý Dật nhanh chóng dừng lại, xuất hiện một Quyển trục xoay tròn trong tay, ánh mắt chậm rãi nhìn xuống.
Đại Bi Âm Ma Thị Chu Tước Trang cấp Đấu kỹ!
Cái tên này làm Lý Dật có chút sửng sốt, đối với chiêu Đấu kỹ này, hắn lại quá quen thuộc, hơn nữa uy lực của một chiêu này, hắn cũng đã trải nghiệm qua.
Ngày đó tại Quỷ u Phong Cốc. La Bản dựa vào một chiêu này cùng Ma Thủ Vạn Biến đã khiến Nạp Lan Phi bị ép tới mức cơ hồ không kịp thở, có thể thấy được điểm lợi hại của bộ Đấu kỹ này.
Chỉ là Lý Dật không nghĩ tới, ngay cả Đấu kỹ của Mị Ảnh Ma Tông mà Đấu Thần Điện cũng có.
Tuy chiêu Đấu kỹ này tốt, nhưng Lý Dật cũng không quá hứng thú, liền cầm Quyển trục hướng về phía trước mặt Thần Thần vẫy vẫy mấy cái, nhìn thấy Thần Thần không có đến nửa phần hứng thú đối với Quyển trục, hắn mới từ từ từ buông tay.
Sau khi buông tay, Quyển trục mau chóng thoát ra chui vào trong mặt đất.
- Ha ha ha. Lần này phát tài rồi!
Trải qua dò xét của hai người, những người còn lại rốt cục cũng xác định cách nghĩ vừa rồi. Vào lúc này, cái liên minh vốn đã không có gì bền vững nháy mắt tan rã, Tông Kiệt Khánh đã một mình hướng một phương vọt đi.
Oanh— oanh~~ oanh—
Từ bốn phía quảng trường truyền lại một chuồi âm thanh do đấu khí phát ra, khiến đám người Lý Dật luống cuống chân tay.
Những bóng người hư ảo này tuy phân mạnh yếu, lại không có chút ý thức chiến đấu, nhưng thực lực của mỗi cái đều không kém. Với bản lĩnh của đám người Lý Dật muốn đánh bại một cái thì dễ, nhưng đánh bại nhiều cái thì có chút phiền phức.
Chỉ là, tìm được Đấu kỹ và Công pháp mà bản thân mong muốn cũng không dễ, sau khi phá tan một bóng người hư ảo, cái đạt được chỉ là sự thất vọng
Hơn nữa, sau khi những bóng người hư ảo yếu bị đánh bại, những bóng người còn lại cũng không đễ đối phó nữa. Chưa kể một số trải qua năm tháng buồn chán tựa hồ có chút thần trí, lại có thể kết trận chiến đấu giống như nhân loại, khiến đám người Lý Dật càng về cuối càng thêm phiên phức.
Chẳng qua, loại phiền phúc này dưới sự hấp dẫn của đấu khí và Công phép thượng thừa tựa hồ có vẻ cực kỳ vô dụng.
- Ha ha ha! Công phép Bạch Hổ Trung cấp?... Ha ha ha... Xem ra Bản Thiếu gia vận khí không tệ, nói không chừng sau khi luyện thành, sẽ trở thành thiên hạ vô địch!
Một tràng cười lớn đột nhiên vang lên trong quảng trường. Lý Dật ngoái lại liền nhìn thấy Tông Kiệt Khánh cầm một Quyển trục màu xanh biếc đang phát ra một tràng cười ngạo nghễ.
Tông Kiệt Khánh vừa cười vừa chầm chậm hạ xuống đất, thấy bộ dạng cấp bách của hắn, tựa hồ muốn Ngay lập tức mở Quyển trục đó ra.
- Xuy—
Trong nháy mắt. đột nhiên hàng chục bóng người hư ảo quỷ dị lao về phía hắn. Khi hắn còn chưa có phản ứng gì, cả người hắn đã bị đánh đến chấn động Quyển trục trong tay hắn cũng bị tuột mất khỏi tay.
Nhìn thấy cảnh này, mấy chục bóng người hư ảo mới nhanh chóng tập trung tại một chỗ rồi rút lui về phía sau.
- Khốn kiếp!
Nhìn vật trên tay bị cướp mất, gương mặt Tông Kiệt Khánh chợt tối sầm lại. Chỉ nhìn thấy hắn phát ra một tiếng gầm giận dữ, thân ảnh đă hóa thành một luồng sáng, hung hăng lao về hướng mấy chục bóng người hư ảo.
Thân ảnh Tông Kiệt Khánh vừa nhảy đến trước mấy chục bóng người hư ảo, mấy chục bóng người hư ảo bảo vệ Quyển trục kia đột nhiên cùng lúc xuất thủ. Chỉ nhìn thấy vô số đấu khí sắc bén đồng loạt đánh về phía Tông Kiệt Khánh. Hung hăng nện xuống ngực hắn.
Phốc~~
Thân hình Tông Kiệt Khánh bị đánh văng xuống đất hộc máu mồm, mặt hắn tỏ ra dữ tợn càng hãi người tới cực điểm.
Đám người Lý Dật có phần quỷ dị nhìn Tông Kiệt Khánh, trong nhất thời hai bên nhìn nhau, xem ra Thiếu gia Tông Kiệt Khánh này, thật đúng là không may... Chẳng trách, lão giả áo xám nói, muốn lấy được đồ tốt thì phái trả một giá lớn xem bộ dạng lúc này của Tông Kiệt Khánh, hắn còn chưa lấy được gì nhưng đã phái trá một cái giá lớn rồi.
-Ha ha ha...
Lý Hạo đột nhiên dừng tay, cười lớn nói:
- Tông Thiếu gia, có cần ta giúp không, xem ra ngươi ngay cả một Quyển trục cũng lấy không nổi!
Hanh!
Lại cười lạnh một tiếng, Tông Kiệt Khánh trong mắt hiện lên một tia thâm độc, thế nhưng cũng không trá lời, chỉ xoa xoa ngực thân ảnh lại một lần nữa vọt tới đám bóng người hư ảo.
Nhìn thấy màn này, Lý Dật cũng cười nhạt, thân ảnh hắn lại lùi lại mấy bước, hạ xuống bên cạnh Thần Thần, thấp giọng nói:
- Nhìn tình hình bây giờ, tựa hồ muốn lấy được đồ tốt, không dễ đàng như vậỵ... Có điều một màn giáo huấn Tông Kiệt Khánh vừa rồi cho chúng ta biết, đích thị là đồ tốt, thông thường đều có các Quyển trục khác che chở... Giống như Đại Thiếu gia xuất môn luôn có mấy tay chân bên người, nếu lúc này hạ thủ chúng ta muốn lấy được vật mong muốn cũng có chút khó khăn...
- Như vậy sao? Vậy thì chúng ta bây giờ...
Thần Thần nhíu mày, hạ giọng nói.
Lý Dật cười cười, lướt nhìn đám người Lý Hạo còn đang bận rộn, thản nhiên nói:
- Nói thật lòng, trong năm người ở đây, ta chỉ tin một mình ngươi, vì vậy nếu hai ta liên kết lại, hẳn sẽ chiếm được không ít thuận lợi về phần ba người họ... để họ đi ăn bụi đi!
- Ân, tùy ngươi định đoạt!
Thần cười cười, cũng ngừng tay lại.
Lý Dật cười cười, đôi mắt lại nhanh chóng chăm chú quan sát bóng người hư ảo hỗn loạn tứ phía. Lúc này có vài bóng người hư ảo tiến lại, nhưng đều bị hai người liên thủ đánh bại, nhưng tất cả những thứ đoạt được đều không có thứ gì có tác dụng lớn cả.
Sau năm sáu phút như vậy, đồng tử Lý Dật đột nhiên co lại sau đó hắn đă nhìn thấy nơi cách hai người hơn mười bước, tựa hồ có một đạo thân ảnh màu lam nhạt khoanh tay đứng, ở bên cạnh hắn ít nhất cũng có mấy chục đạo thân ảnh dị sắc bảo trợ.
Màn này khiến Lý Dật trong lòng xao động, hắn đưa tay ra hiệu Thần Thần, đạp mạnh chân xuống mặt đất thân ảnh như thiểm điện tiến về thân ảnh hư ảo kiêu ngạo kia.
Hành động này của Lý Dật cực nhanh đến nỗi những bóng người bao quanh bóng người hư ảo kia tựa hồ không cảm giác được gì khác lạ, nhưng lúc này hắn đã vỗ mạnh một chưởng xuống đỉnh đầu bóng người kia.
Ngao---
Một tiếng kêu thê lương truyền lại, bóng người kia bị Lý Dật đánh cho tan tành, sau đó bị hắn nắm lại trong tay.
Khi hắn mạnh mễ lùi về sau, đám người Lý Hạo cũng cám thấy có gì khác lạ đều nhanh chóng nhìn đến.
- Phốc~~
Thân ảnh Lý Dật nhanh chóng hạ xuống mặt đất, cùng lúc đó theo sau mấy chục đạo bóng người hư ảo đồng loạt phát ra tiếng khóc thê lương hung hăng đánh tới.
Hắc—
Cách đó không xa, Tông Kiệt Khánh cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ.
Lý Hạo cùng Diệp Khinh Vũ đưa mắt nhìn nhau, cũng không hề động thân.
Trái lại, sắc mặt Lý Dật không lộ chút gì khác lạ, hắn chỉ đem Quyển trục trong tay nhét vào tay Thần Thần, thân ảnh như thiêm điện lui lại tiếp đó chỉ nghe một chuỗi tiếng nổ liên tiếp vang lên...
Một lát sau, thân ảnh Lý Dật chậm rãi hạ xuống mặt đất, trái phải hai tay cầm mấy Quyển trục, trên mặt lộ ra một điệu cười cổ quái.
- Ta cùng đống phế vật nào đó, luôn là bất đồng!
Lý Dật khẽ nhíu mày, vừa định lên tiếng thế nhưng lúc này hắn chợt thấy căng thẳng, quay ngoắt đầu lại, liền nhìn thấy một đạo quang mang đỏ nhạt chầm chậm xuất hiện trên mặt đất cách chỗ năm người đang đứng không đến mười mét.
Đạo quang mang màu đỏ vừa xuất hiện mơ hồ ngưng kết thành bóng dáng một bóng người hư ảo. Tại thời khắc bóng người hoàn toàn hiện ra, một đạo quang mang màu hồng hung bạo đánh về phía năm người.
- Cẩn thận!
Sự xuất hiện bất ngờ của bóng người hư ảo, làm cho năm người đều cảm thấy có chút cổ quái, tại nơi đạo quang mang màu hồng vừa bắn ra sau chốc lát, năm người nhanh chóng tản ra.
Nhưng Tông Kiệt Khánh đột nhiên cười lạnh một tiếng, thân ảnh trái lại không lùi mà tiến tới, nhanh chóng vọt tới bóng người hư ảo màu đỏ. Tiếp đó chỉ nhìn thấy hắn lật tay vỗ một chưởng, một đạo Băng đấu khí lam sắc chợt hiện lên, đông kết bóng người hư ảo tại giữa không trung.
- Hanh!
Cười lạnh một tiếng, Tông Kiệt Khánh hung hăng lao tới bóng người hư ảo đang bị đông kết. Trong nháy mắt đụng phải, tay phải đã mạnh mẽ chụp tới, đem quang sắc màu đò nắm chặt trong tay.
Quang sắc màu đò trong lòng bàn taỵ Tông Kiệt Khánh tựa hồ chỉ vùng vẫy trong chốc lát, rồi giống như cam chịu số phận dịu dần xuống, sau đó bàn tay Tông Kiệt Khánh chậm rãi mở ra, chỉ tháy một Quyển trục tản phát quang sắc màu đò hồng nẳm trên tay Tông Kiệt Khánh.
Tông Kiệt Khánh nhìn thoáng qua Quyển trục, cười lạnh một tiếng, ném Quyển trục về phía mọi người. Diệp Khinh Vũ nhanh nhẹn chụp lấy Quyển trục vào trong tay, đưa mắt nhìn, sau đó âm thanh có chút chấn động vang lên:
- Công phép Chu Tước Hạ cấp, Hòa Vân Lưu Quang Pháp?
- Công pháp?
Mặc dù những người ở đây đều là những người rất có nhãn lực. thế nhưng nghe được những lời này, đêu có chút sửng sốt. Lát sau. mọi người đều rõ ràng, bóng người hư ảo khi nãy chính là do một Quyển trục biến thành. Có thể đoán được, Quyển trục Công phép Đấu kỹ ở nơi này, hơn phân nửa đều hóa thành những hư ảnh nhân thế, muốn đoạt được Công phép Đấu kỹ, chỉ có một phương thức duy nhất, giống như Tông Kiệt Khánh, đánh bại những bóng người đó!
Mà lão già áo xám khi đó có nói, muốn có được thứ tốt phải trả một giá lớn, nói như vậy những bóng người hư ảo do những Quyển trục Công pháp. Đấu kỹ này hóa thành tất nhiên cũng phân mạnh yếu, dựa theo đạo lý thông thường Công pháp Đấu kỹ cấp càng cao, tự nhiên sẽ càng mạnh!
Lúc này, Tông Kiệt Khánh đã lui trở lại vẻ mặt hắn lộ vẻ khinh thường, nhàn nhạt nói:
- Thế nào? Có hứng thú với vật này không? Nếu ai thích cứ cầm đi!
Tuy nhiên những người ở đây, Lý Hạo cùng Diệp Khinh Vũ đều là thế gia đệ tử, nhãn lực rất cao, khó có thể đặt vào mắt những thứ như thế này. Mà Lý Dật Ngay đến Công phép cấp Bạch Hổ cũng dám cầm đi bán, tất nhiên là thân thế thâm hậu cho dù là Thần Thần, có thể đến được nơi này tất nhiên là tâm tính khác hẳn người thường. Mọi người ở đây tuy không biết rõ về nàng nhưng cũng thừa biết, nàng tuyệt đổi sẽ không coi trọng vật này.
Lập tức Diệp Khinh Vũ chỉ khẽ cười lạnh một tiếng, buông Quyển trục trong tay ra.
Chợt nghe thấy một tiếng:
- Bá—
Quyển trục đã mau chóng bay ra khỏi lòng bàn tay Diệp Khinh Vũ, sau đó không chui xuống mặt đất mà biến mất đi đâu không thấy.
Tuy nhiên, sau khi Quyển trục đó biến mất, liền nhìn thấy từ bốn phương tám hướng các bóng người hư ảo nhiều màu sắc chậm rãi chui ra khỏi mặt đất. Những bóng người này tựa như huyễn ảnh, không ngớt qua lại trên quảng trường, mà chỉ nhìn tốc độ thôi, cũng nhanh đến nỗi khiến người ta phải líu lưỡi.
Nhìn thấy nhiều bóng người hư ảo như vậy, mỗi người một sắc mặt, chỉ là một lát sau, lại có một bóng người hư ảo màu đen chạy về phía không người.
Lần này không đến lượt Tông Kiệt Khánh biểu hiện. Lý Dật đã cười nhạt một tiếng, thân ảnh nhanh chóng vụt tới, trong nháy mắt tiếp cận một cước quét ngang, theo đó thân hình nhanh chóng lùi về phía sau.
Chỉ trong nháy mắt, bóng người hư ảo màu đen đã hóa thành một đoàn tàn ảnh bị Lý Dật chụp vào trong tay. Sau khi thân ảnh Lý Dật nhanh chóng dừng lại, xuất hiện một Quyển trục xoay tròn trong tay, ánh mắt chậm rãi nhìn xuống.
Đại Bi Âm Ma Thị Chu Tước Trang cấp Đấu kỹ!
Cái tên này làm Lý Dật có chút sửng sốt, đối với chiêu Đấu kỹ này, hắn lại quá quen thuộc, hơn nữa uy lực của một chiêu này, hắn cũng đã trải nghiệm qua.
Ngày đó tại Quỷ u Phong Cốc. La Bản dựa vào một chiêu này cùng Ma Thủ Vạn Biến đã khiến Nạp Lan Phi bị ép tới mức cơ hồ không kịp thở, có thể thấy được điểm lợi hại của bộ Đấu kỹ này.
Chỉ là Lý Dật không nghĩ tới, ngay cả Đấu kỹ của Mị Ảnh Ma Tông mà Đấu Thần Điện cũng có.
Tuy chiêu Đấu kỹ này tốt, nhưng Lý Dật cũng không quá hứng thú, liền cầm Quyển trục hướng về phía trước mặt Thần Thần vẫy vẫy mấy cái, nhìn thấy Thần Thần không có đến nửa phần hứng thú đối với Quyển trục, hắn mới từ từ từ buông tay.
Sau khi buông tay, Quyển trục mau chóng thoát ra chui vào trong mặt đất.
- Ha ha ha. Lần này phát tài rồi!
Trải qua dò xét của hai người, những người còn lại rốt cục cũng xác định cách nghĩ vừa rồi. Vào lúc này, cái liên minh vốn đã không có gì bền vững nháy mắt tan rã, Tông Kiệt Khánh đã một mình hướng một phương vọt đi.
Oanh— oanh~~ oanh—
Từ bốn phía quảng trường truyền lại một chuồi âm thanh do đấu khí phát ra, khiến đám người Lý Dật luống cuống chân tay.
Những bóng người hư ảo này tuy phân mạnh yếu, lại không có chút ý thức chiến đấu, nhưng thực lực của mỗi cái đều không kém. Với bản lĩnh của đám người Lý Dật muốn đánh bại một cái thì dễ, nhưng đánh bại nhiều cái thì có chút phiền phức.
Chỉ là, tìm được Đấu kỹ và Công pháp mà bản thân mong muốn cũng không dễ, sau khi phá tan một bóng người hư ảo, cái đạt được chỉ là sự thất vọng
Hơn nữa, sau khi những bóng người hư ảo yếu bị đánh bại, những bóng người còn lại cũng không đễ đối phó nữa. Chưa kể một số trải qua năm tháng buồn chán tựa hồ có chút thần trí, lại có thể kết trận chiến đấu giống như nhân loại, khiến đám người Lý Dật càng về cuối càng thêm phiên phức.
Chẳng qua, loại phiền phúc này dưới sự hấp dẫn của đấu khí và Công phép thượng thừa tựa hồ có vẻ cực kỳ vô dụng.
- Ha ha ha! Công phép Bạch Hổ Trung cấp?... Ha ha ha... Xem ra Bản Thiếu gia vận khí không tệ, nói không chừng sau khi luyện thành, sẽ trở thành thiên hạ vô địch!
Một tràng cười lớn đột nhiên vang lên trong quảng trường. Lý Dật ngoái lại liền nhìn thấy Tông Kiệt Khánh cầm một Quyển trục màu xanh biếc đang phát ra một tràng cười ngạo nghễ.
Tông Kiệt Khánh vừa cười vừa chầm chậm hạ xuống đất, thấy bộ dạng cấp bách của hắn, tựa hồ muốn Ngay lập tức mở Quyển trục đó ra.
- Xuy—
Trong nháy mắt. đột nhiên hàng chục bóng người hư ảo quỷ dị lao về phía hắn. Khi hắn còn chưa có phản ứng gì, cả người hắn đã bị đánh đến chấn động Quyển trục trong tay hắn cũng bị tuột mất khỏi tay.
Nhìn thấy cảnh này, mấy chục bóng người hư ảo mới nhanh chóng tập trung tại một chỗ rồi rút lui về phía sau.
- Khốn kiếp!
Nhìn vật trên tay bị cướp mất, gương mặt Tông Kiệt Khánh chợt tối sầm lại. Chỉ nhìn thấy hắn phát ra một tiếng gầm giận dữ, thân ảnh đă hóa thành một luồng sáng, hung hăng lao về hướng mấy chục bóng người hư ảo.
Thân ảnh Tông Kiệt Khánh vừa nhảy đến trước mấy chục bóng người hư ảo, mấy chục bóng người hư ảo bảo vệ Quyển trục kia đột nhiên cùng lúc xuất thủ. Chỉ nhìn thấy vô số đấu khí sắc bén đồng loạt đánh về phía Tông Kiệt Khánh. Hung hăng nện xuống ngực hắn.
Phốc~~
Thân hình Tông Kiệt Khánh bị đánh văng xuống đất hộc máu mồm, mặt hắn tỏ ra dữ tợn càng hãi người tới cực điểm.
Đám người Lý Dật có phần quỷ dị nhìn Tông Kiệt Khánh, trong nhất thời hai bên nhìn nhau, xem ra Thiếu gia Tông Kiệt Khánh này, thật đúng là không may... Chẳng trách, lão giả áo xám nói, muốn lấy được đồ tốt thì phái trả một giá lớn xem bộ dạng lúc này của Tông Kiệt Khánh, hắn còn chưa lấy được gì nhưng đã phái trá một cái giá lớn rồi.
-Ha ha ha...
Lý Hạo đột nhiên dừng tay, cười lớn nói:
- Tông Thiếu gia, có cần ta giúp không, xem ra ngươi ngay cả một Quyển trục cũng lấy không nổi!
Hanh!
Lại cười lạnh một tiếng, Tông Kiệt Khánh trong mắt hiện lên một tia thâm độc, thế nhưng cũng không trá lời, chỉ xoa xoa ngực thân ảnh lại một lần nữa vọt tới đám bóng người hư ảo.
Nhìn thấy màn này, Lý Dật cũng cười nhạt, thân ảnh hắn lại lùi lại mấy bước, hạ xuống bên cạnh Thần Thần, thấp giọng nói:
- Nhìn tình hình bây giờ, tựa hồ muốn lấy được đồ tốt, không dễ đàng như vậỵ... Có điều một màn giáo huấn Tông Kiệt Khánh vừa rồi cho chúng ta biết, đích thị là đồ tốt, thông thường đều có các Quyển trục khác che chở... Giống như Đại Thiếu gia xuất môn luôn có mấy tay chân bên người, nếu lúc này hạ thủ chúng ta muốn lấy được vật mong muốn cũng có chút khó khăn...
- Như vậy sao? Vậy thì chúng ta bây giờ...
Thần Thần nhíu mày, hạ giọng nói.
Lý Dật cười cười, lướt nhìn đám người Lý Hạo còn đang bận rộn, thản nhiên nói:
- Nói thật lòng, trong năm người ở đây, ta chỉ tin một mình ngươi, vì vậy nếu hai ta liên kết lại, hẳn sẽ chiếm được không ít thuận lợi về phần ba người họ... để họ đi ăn bụi đi!
- Ân, tùy ngươi định đoạt!
Thần cười cười, cũng ngừng tay lại.
Lý Dật cười cười, đôi mắt lại nhanh chóng chăm chú quan sát bóng người hư ảo hỗn loạn tứ phía. Lúc này có vài bóng người hư ảo tiến lại, nhưng đều bị hai người liên thủ đánh bại, nhưng tất cả những thứ đoạt được đều không có thứ gì có tác dụng lớn cả.
Sau năm sáu phút như vậy, đồng tử Lý Dật đột nhiên co lại sau đó hắn đă nhìn thấy nơi cách hai người hơn mười bước, tựa hồ có một đạo thân ảnh màu lam nhạt khoanh tay đứng, ở bên cạnh hắn ít nhất cũng có mấy chục đạo thân ảnh dị sắc bảo trợ.
Màn này khiến Lý Dật trong lòng xao động, hắn đưa tay ra hiệu Thần Thần, đạp mạnh chân xuống mặt đất thân ảnh như thiểm điện tiến về thân ảnh hư ảo kiêu ngạo kia.
Hành động này của Lý Dật cực nhanh đến nỗi những bóng người bao quanh bóng người hư ảo kia tựa hồ không cảm giác được gì khác lạ, nhưng lúc này hắn đã vỗ mạnh một chưởng xuống đỉnh đầu bóng người kia.
Ngao---
Một tiếng kêu thê lương truyền lại, bóng người kia bị Lý Dật đánh cho tan tành, sau đó bị hắn nắm lại trong tay.
Khi hắn mạnh mễ lùi về sau, đám người Lý Hạo cũng cám thấy có gì khác lạ đều nhanh chóng nhìn đến.
- Phốc~~
Thân ảnh Lý Dật nhanh chóng hạ xuống mặt đất, cùng lúc đó theo sau mấy chục đạo bóng người hư ảo đồng loạt phát ra tiếng khóc thê lương hung hăng đánh tới.
Hắc—
Cách đó không xa, Tông Kiệt Khánh cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ.
Lý Hạo cùng Diệp Khinh Vũ đưa mắt nhìn nhau, cũng không hề động thân.
Trái lại, sắc mặt Lý Dật không lộ chút gì khác lạ, hắn chỉ đem Quyển trục trong tay nhét vào tay Thần Thần, thân ảnh như thiêm điện lui lại tiếp đó chỉ nghe một chuỗi tiếng nổ liên tiếp vang lên...
Một lát sau, thân ảnh Lý Dật chậm rãi hạ xuống mặt đất, trái phải hai tay cầm mấy Quyển trục, trên mặt lộ ra một điệu cười cổ quái.
- Ta cùng đống phế vật nào đó, luôn là bất đồng!
/1005
|