-Huyết Ma các ngươi biết được những gì về Tế Thần Huyết Điển?
Khoanh tay đứng dựa vào một cái cây Lý Dật nửa cười nửa không nhìn Phong Nhã.
Không biết Phong Nhã đã chấp nhận số phận rồi hay tính cách hắn như thế chỉ nhìn cơ thể không ngừng uốn éo một cách cổ quái rồi nói:
-Tế Thần Huyết Điển của con người các ngươi ta không hiểu. Nhưng ta biết mỗi năm Tế Thần Huyết Điển đều là cơ hội tốt nhất cho Huyết Ma chúng ta tăng cường thực lực. Trừ những kẻ có thực lực cực mạnh, nhưng kẻ khác chỉ cần rơi vào tay bọn ta là bọn ta có cách để cải tạo cơ thể hắn để mở rộng Huyết Ma Tộc.
Lý Dật cười cười:
-Cách cũng không tệ nhi? Dù là đồ bỏ đi thì cũng phải tận đụng hết công dụng của nó, không phải sao? Chỉ có điều, thực lực những năm nay của Huyết Ma các ngươi hình như không có gì tăng thì phải? Nếu không thì lẽ nào lại bị phong ấn suốt ở Tu La Đảo này sao?
-Hừ!
Phong Nhã hừ mũi:
-Đó không phái vì đám Huyết Ma biến đổi từ những nhân loại vô dụng đó hay sao? Dù cho chúng tu luyện ở nơi tốt nhất thì thực lực cũng tăng chậm rì!
Lý Dật nhìn nhìn Phong Nhã rồi cười nhẹ:
-Nhắc đến cái này, ta cũng muốn hỏi một câu. Không biết Phong Nhã các hạ là huyết chủng thuần hay là...
Phong Nhã cười lạnh:
-Phong Nhã ta thân là người của Huyết Ma Tộc lẽ nào lại so sánh với bọn hạng bét kia?
Lý Dật cười cười, quan sát Phong Nhã kỹ hơn một chút rồi nói:
-Nhưng thân Huyết Ma Tộc ngươi hình như cũng không mạnh hơn bọn hạng bét kia bao nhiều nhỉ?
-Không mạnh hơn bao nhiều?
Phong Nhã bật cười, rồi nói tiếp:
-Đám hạng bét đó không phải ngươi chưa từng gặp. Mấy trăm kẻ ta đem theo hôm đó đều là hạng bét ngươi thấy chúng lợi hại hay là đồ vô dụng?
-Ồ?
Lý Dật khẽ nhíu mày rồi trầm giọng nói:
-Có điều, nếu ta nhớ không nhầm thì tham gia Tế Thần Điển đều là kẻ có thực lực cao cường. Nhưng những kẻ ngươi đem theo nhiều nhất chỉ có sức mạnh của Đấu Giả, ngươi nói thế nào đây?
Phong Nhã cười nhạt, ngữ khí đầy sự coi thường:
-Phương phép tu luyện đấu khí của con người các ngươi đúng là vứt đi! Nhiều kẻ sau khi biến thành Huyết Ma đều phải tu luyện lại từ đầu. Hơn nữa tốc độ vô cùng chậm chạp. Dù thỉnh thoảng có kẻ tu luyện nhanh cũng là đám ngu độn. Nhưng ngươi thì không tệ, nếu có ngươi làm thuộc hạ thì ta rất hài lòng!
-Bốp—
Lý Dật vung tay, một đạo đấu khí vụt qua đánh lên mặt Phong Nhã một nhát.
Rồi hắn cười lạnh lùng:
-Muốn sống thì ăn nói chú ý một tí!
Nói xem, hôm đó tại sao ngươi lại đem nhiều người như vậy đến chỗ bọn ta xuất hiện? Nếu ta không nhầm thì ngươi đã phục kích ở đó lâu rồi?
Phong Nhã nhổ một ngụm máu, nhếch mép nói:
-Có gì đâu chứ. Hàng năm con người các ngươi đều đến đây. Tuy địa điểm không xác định nhưng Huyết Ma bọn ta không phải đám vô dụng, đương nhiên nắm được một vài nơi các ngươi sẽ xuất hiện. Hàng năm bọn ta đều sai người trấn thủ để tóm gọn. Nếu để các ngươi trà trộn vào trong dân chúng thì vô cùng rắc rối. Rắc rối bớt được tí nào thì hay tí ấy!
-Thì ra là vậy!
Lý Dật gục gặc:
-Lẽ nào các ngươi không phân biệt được bọn ta với người dân Tu La Quốc sao?
Phong Nhã ngoan ngoãn ngoài dự tính, hắn nói:
-Những kẻ ngoại lai các ngươi có cùng mùi với người bản địa, làm sao mà phân biệt được? À đương nhiên người bản địa ít kẻ biết đấu khí, nếu dùng để phân biệt thì chỉ có điểm đó là dùng được!
Lý Dật hơi ngẩn một chút rồi thờ dài:
-Thôi được rồi vậy câu hỏi cuối cùng. Huyết Ma Tộc các ngươi rốt cuộc có thực lực ra sao?
-Thực lực ra sao?
Phong Nhã cười lạnh:
-Tuy Phong Nhã ta đánh giá mình rất cao, nhưng trong Huyết Ma Tộc cũng chẳng là gì. Cường giả thật sự có ai lại ra mặt làm mấy chuyện vớ vẩn này? Ngươi hỏi ta Huyết Ma Tộc có thực lực thế nào? Nếu ta biết thì đã không rơi vào tay ngươi!
Câu trả lời này của Phong Nhã cũng nằm trong dự liệu của Lý Dật.
Lý Dật lo tên Phong Nhã này sẽ lôi kéo mình nên dùng cả buổi chiều để tiến hành thẩm vấn. Cùng những câu hỏi đó hắn cố ý đảo lộn thứ tự hỏi mấy lượt liền, sau khi xác định câu trả lời đều thống nhất thì sắc mặt hắn trờ nên thú vị.
Thế lực Huyết Ma Tộc tuy mạnh nhưng dường như không phiền phức như Lý Dật tưởng tượng. Hắn vốn tưởng rằng cường giả của Huyết Ma rất nhiều, nhưng từ những lời của Phong Nhã thì cường giả thật sự của Huyết Ma đều là kẻ có huyết chủng thuần. Còn những kẻ biến đổi thì cơ bản là lũ vô dụng. Vì thế hắn không lo đi Đại Đô một lần mà bị vô số người nhấn chìm.
Nghĩ trong đầu vài lần về hành trình trong mấy ngày tiếp theo thì Lý Dật mới coi như đã an tâm vài phân, ít ra thì sau khi khai thác được vài thông tin từ Phong Nhã thì hắn càng an tâm hơn.
Lý Dật mỉm cười, thà hai tay đang khoanh ra, nhìn Phong Nhã với ánh mắt lạnh băng.
Dường như cảm nhận được sát khí từ ánh mắt Lý Dật, Phong Nhã giật mình, rồi hét lên:
-Tiểu tử, hai ta đã nói rõ rồi! Nếu ta thành thật nói hết thì ngươi tha mạng cho ta!
-Ta từng nói thế sao?
Lý Dật cười, tiến lên vài bước, đấu khí trên tay chầm chậm bùng lên.
-Rõ ràng ngươi đã nói thế! Ngươi đã nói!
Phong Nhã hét lên:
-Ngươi nói chỉ cần hợp tác với ngươi ta chắc chắn sẽ không chết!
Lý Dật cười, nhún vai:
-Thế... chúng ta có tính là hợp tác à?
Lời của Lý Dật khiến Phong Nhã chết sững.
Đúng là vừa rồi chỉ có thể nói là Lý Dật thẩm vấn chứ không thể coi là hợp tác!
Nhìn sát khí trong mắt Lý Dật cuối cùng Phong Nhã cũng biết sợ rồi. Hắn run rẩy rồi vội nói:
-Huyết ảnh Đại Pháp! Ngươi không phải muốn Huyết ảnh Đại Pháp sao? Ta có thể cho ngươi tâm pháp của Huyết Ảnh Đại Pháp, chỉ cần ngươi tha cho ta!
-Giao dịch này cũng không tệ!
Lý Dật cười cười, lấy tay gãi mũi:
-Vậy, tâm pháp đó giấu ở đâu?
Cơ mặt Phong Nhã giật mấy cái. một lúc sau cắn răng nói:
-Ta không có toàn bộ Huyết Ảnh Đại Pháp. Nhưng Huyết Ảnh Đại Pháp của Huyết Ma Tộc dù trong tay ai cũng không có đủ. Trừ phi tu luyện đến cấp bậc nào đó thì mới được tiếp xúc với cấp bậc cao hơn. Với thực lực của ta trong tay chỉ có Huyết Anh Đại Pháp với tâm pháp tầng thứ ba!
-Đưa ra đây!
Lý Dật lạnh lùng.
-Ngươi thả ta ra đã! Chỉ cần thả ta ra ta đảm bảo nhất định sẽ giao Huyết Ảnh Đại Pháp cho ngươi!
Lý Dật cười nhẹ:
-Được, ta thả ngươi ra nhưng sự kiên nhẫn của ta cũng có hạn ngươi đừng có thử thách lòng kiên nhẫn của ta!
Vừa nói Lý Dật vừa vung tay, một đạo đấu khí đập vào chiếc quạt. Phong Nhã rên lên một tiếng rồi thấy chiếc quạt đã chìm sâu vào cái cây sau lưng Phong Nhã. Cả thân hình rơi xuống đất, hắn chỉ khó nhọc hít thở.
Lý Dật cười lạnh lùng nói:
-Thả ngươi rồi tâm phép đâu?
Phong Nhã nghiến răng, mò mẫm một lúc run rẩy lấy ra một cuộn Quyển trục màu đỏ ném cho Lý Dật.
Lý Dật cười thầm, đấu khí trong bàn tay nhanh chóng vận hành...
Vèo—
Bỗng đấu khí bùng lên trên người Phong Nhã, thân hình hắn vọt đi Thần tốc như tên bắn. Chỉ nháy mắt hắn đã biến thành một đường kẻ đỏ biến mất trong tầm mắt Lý Dật. Sau đó là giọng nói đầy oán hận vọng lại:
-Nhân loại, nhân loại đáng chết! Ta sẽ nhớ kỹ món nợ này! Hy vọng số ngươi tốt lần sau đừng có rơi vào tay ta!
Khi chữ cuối cùng vang lên Lý Dật cảm nhận được rằng Phong Nhã ít nhất đã cách đây vài dặm rồi.
Tốc độ này quả thật là nhanh đến kinh thiên động địa.
Nhưng đồng thời Lý Dật cũng cảm thấy vài phần cổ quái. Không ngờ Phong Nhã lại có thể chạy thoát. Hắn vốn nghĩ chắc chắn Phong Nhã trước khi chết sẽ vùng dậy, nhưng không ngờ lại nháy mắt đã thoát mất. Chắc là hắn đã chuẩn bị rất lâu cho thời khắc này.
Chạy nhanh thật, chắc là dùng thứ bí thuật nào đó. Hừm Huyết Ma Tộc? Cũng không tệ... không tệ!
Lý Dật cười lạnh, ánh mắt toát lên sát khí nhưng lưỡng lự một chút hắn quyết định không đuổi theo. Dù sao thì để chạy mất một tên Huyết Ma nho nhoi cũng chẳng có ảnh hưởng gì mấy.
Nhìn chăm chú vào cuộn Quyển trục dưới đất dùng đấu khí thăm dò vài lượt Lý Dật mới yên tâm nhặt nó lên rồi mở ra.
Huyết Ảnh Đại Pháp, do Chân Tổ Huyết Ma Tộc sáng tạo uy lực có thể so sánh với Công phép cấp Bạch Hổ của con người. Tu luyện tầng thứ tâm phép này càng cao thì đẳng cấp càng cao. Nhưng tu luyện Huyết Ảnh Đại Pháp yêu cầu rất cao về huyết mạch. Nếu là người không có huyết mạch gì với Chân Tổ tu luyện không có bất cứ tác dụng gì. Nếu có huyết mạch với Chân Tổ thì tác dụng vô cùng lớn!
Những con chữ phức tạp xuất hiện trước mắt Lý Dật chỉ trong chốc lát Lý Dật đã xác định thật giả.
Nguyên nhân là vì đù Phong Nhã có lợi hại nữa thì cũng không thể giây lát là ngụy tạo được một bộ Công phép cao cấp thế này.
Mở được một nửa, xem kỹ một lúc Lý Dật phát hiện dường như Huyết Ảnh Đại Pháp có vài điểm tương đồng với Thiên Ma Cửu Biến của hắn.
Trong hai thứ công pháp này, đấu khí đều có màu huyết sắc hơn nữa khi tu luyện đều có thể dựa vào ngoại vật để tăng tốc. Ví dụ như hai thứ Công pháp này đều có thể tăng tốc khi luyện hóa khí huyết sát, chúng đều có thể thôn phệ ngoại vật.
Nhưng sự khác biệt là ở chỗ Huyết Ảnh Đại Pháp chuyên thôn phệ tinh huyết của con người còn Thiên Ma Cừu Biến thì thôn phệ Mầm mống Đấu khí
Lý Dật vốn cảm thấỵ Công phép mình tu luyện có vài phần tà ác, nhưng so với Huyết Anh Đại Pháp này thì chẳng là cái gì hết.
Có điều Huyết Ảnh Đại Pháp yêu cầu rất cao về huyết mạch, người bình thường căn bản là không thể tu luyện. Điều này cũng chẳng trách mà Phong Nhã lại dễ dàng giao nó ra như vậy! Chắc hắn cũng biết Lý Dật không thể tu luyện được, nếu không chẳng lẽ lại dễ dàng giao nộp cho kẻ địch như thế?
Nhưng mà, tuy không tu luyện được Huyết Ảnh Đại Pháp nhưng dùng nó với Thiên Ma Cửu Biến để kiểm chứng lẫn nhau có lẽ cũng có hiệu quả không tệ. Chưa biết chừng khi quan trọng còn có thể dùng Huyết Ảnh Đại Pháp xử lý vấn đề.
Nghĩ đến đây Lý Dật lại cảm thấy hài lòng về thứ này. Hắn chậm rãi cuộn nó lại cất vào Dung Giới rồi nhìn về hướng Đại Đô...
Đại Đô chắc chắn mình phải đến đó chỉ là... giờ chưa phải lúc...
Khoanh tay đứng dựa vào một cái cây Lý Dật nửa cười nửa không nhìn Phong Nhã.
Không biết Phong Nhã đã chấp nhận số phận rồi hay tính cách hắn như thế chỉ nhìn cơ thể không ngừng uốn éo một cách cổ quái rồi nói:
-Tế Thần Huyết Điển của con người các ngươi ta không hiểu. Nhưng ta biết mỗi năm Tế Thần Huyết Điển đều là cơ hội tốt nhất cho Huyết Ma chúng ta tăng cường thực lực. Trừ những kẻ có thực lực cực mạnh, nhưng kẻ khác chỉ cần rơi vào tay bọn ta là bọn ta có cách để cải tạo cơ thể hắn để mở rộng Huyết Ma Tộc.
Lý Dật cười cười:
-Cách cũng không tệ nhi? Dù là đồ bỏ đi thì cũng phải tận đụng hết công dụng của nó, không phải sao? Chỉ có điều, thực lực những năm nay của Huyết Ma các ngươi hình như không có gì tăng thì phải? Nếu không thì lẽ nào lại bị phong ấn suốt ở Tu La Đảo này sao?
-Hừ!
Phong Nhã hừ mũi:
-Đó không phái vì đám Huyết Ma biến đổi từ những nhân loại vô dụng đó hay sao? Dù cho chúng tu luyện ở nơi tốt nhất thì thực lực cũng tăng chậm rì!
Lý Dật nhìn nhìn Phong Nhã rồi cười nhẹ:
-Nhắc đến cái này, ta cũng muốn hỏi một câu. Không biết Phong Nhã các hạ là huyết chủng thuần hay là...
Phong Nhã cười lạnh:
-Phong Nhã ta thân là người của Huyết Ma Tộc lẽ nào lại so sánh với bọn hạng bét kia?
Lý Dật cười cười, quan sát Phong Nhã kỹ hơn một chút rồi nói:
-Nhưng thân Huyết Ma Tộc ngươi hình như cũng không mạnh hơn bọn hạng bét kia bao nhiều nhỉ?
-Không mạnh hơn bao nhiều?
Phong Nhã bật cười, rồi nói tiếp:
-Đám hạng bét đó không phải ngươi chưa từng gặp. Mấy trăm kẻ ta đem theo hôm đó đều là hạng bét ngươi thấy chúng lợi hại hay là đồ vô dụng?
-Ồ?
Lý Dật khẽ nhíu mày rồi trầm giọng nói:
-Có điều, nếu ta nhớ không nhầm thì tham gia Tế Thần Điển đều là kẻ có thực lực cao cường. Nhưng những kẻ ngươi đem theo nhiều nhất chỉ có sức mạnh của Đấu Giả, ngươi nói thế nào đây?
Phong Nhã cười nhạt, ngữ khí đầy sự coi thường:
-Phương phép tu luyện đấu khí của con người các ngươi đúng là vứt đi! Nhiều kẻ sau khi biến thành Huyết Ma đều phải tu luyện lại từ đầu. Hơn nữa tốc độ vô cùng chậm chạp. Dù thỉnh thoảng có kẻ tu luyện nhanh cũng là đám ngu độn. Nhưng ngươi thì không tệ, nếu có ngươi làm thuộc hạ thì ta rất hài lòng!
-Bốp—
Lý Dật vung tay, một đạo đấu khí vụt qua đánh lên mặt Phong Nhã một nhát.
Rồi hắn cười lạnh lùng:
-Muốn sống thì ăn nói chú ý một tí!
Nói xem, hôm đó tại sao ngươi lại đem nhiều người như vậy đến chỗ bọn ta xuất hiện? Nếu ta không nhầm thì ngươi đã phục kích ở đó lâu rồi?
Phong Nhã nhổ một ngụm máu, nhếch mép nói:
-Có gì đâu chứ. Hàng năm con người các ngươi đều đến đây. Tuy địa điểm không xác định nhưng Huyết Ma bọn ta không phải đám vô dụng, đương nhiên nắm được một vài nơi các ngươi sẽ xuất hiện. Hàng năm bọn ta đều sai người trấn thủ để tóm gọn. Nếu để các ngươi trà trộn vào trong dân chúng thì vô cùng rắc rối. Rắc rối bớt được tí nào thì hay tí ấy!
-Thì ra là vậy!
Lý Dật gục gặc:
-Lẽ nào các ngươi không phân biệt được bọn ta với người dân Tu La Quốc sao?
Phong Nhã ngoan ngoãn ngoài dự tính, hắn nói:
-Những kẻ ngoại lai các ngươi có cùng mùi với người bản địa, làm sao mà phân biệt được? À đương nhiên người bản địa ít kẻ biết đấu khí, nếu dùng để phân biệt thì chỉ có điểm đó là dùng được!
Lý Dật hơi ngẩn một chút rồi thờ dài:
-Thôi được rồi vậy câu hỏi cuối cùng. Huyết Ma Tộc các ngươi rốt cuộc có thực lực ra sao?
-Thực lực ra sao?
Phong Nhã cười lạnh:
-Tuy Phong Nhã ta đánh giá mình rất cao, nhưng trong Huyết Ma Tộc cũng chẳng là gì. Cường giả thật sự có ai lại ra mặt làm mấy chuyện vớ vẩn này? Ngươi hỏi ta Huyết Ma Tộc có thực lực thế nào? Nếu ta biết thì đã không rơi vào tay ngươi!
Câu trả lời này của Phong Nhã cũng nằm trong dự liệu của Lý Dật.
Lý Dật lo tên Phong Nhã này sẽ lôi kéo mình nên dùng cả buổi chiều để tiến hành thẩm vấn. Cùng những câu hỏi đó hắn cố ý đảo lộn thứ tự hỏi mấy lượt liền, sau khi xác định câu trả lời đều thống nhất thì sắc mặt hắn trờ nên thú vị.
Thế lực Huyết Ma Tộc tuy mạnh nhưng dường như không phiền phức như Lý Dật tưởng tượng. Hắn vốn tưởng rằng cường giả của Huyết Ma rất nhiều, nhưng từ những lời của Phong Nhã thì cường giả thật sự của Huyết Ma đều là kẻ có huyết chủng thuần. Còn những kẻ biến đổi thì cơ bản là lũ vô dụng. Vì thế hắn không lo đi Đại Đô một lần mà bị vô số người nhấn chìm.
Nghĩ trong đầu vài lần về hành trình trong mấy ngày tiếp theo thì Lý Dật mới coi như đã an tâm vài phân, ít ra thì sau khi khai thác được vài thông tin từ Phong Nhã thì hắn càng an tâm hơn.
Lý Dật mỉm cười, thà hai tay đang khoanh ra, nhìn Phong Nhã với ánh mắt lạnh băng.
Dường như cảm nhận được sát khí từ ánh mắt Lý Dật, Phong Nhã giật mình, rồi hét lên:
-Tiểu tử, hai ta đã nói rõ rồi! Nếu ta thành thật nói hết thì ngươi tha mạng cho ta!
-Ta từng nói thế sao?
Lý Dật cười, tiến lên vài bước, đấu khí trên tay chầm chậm bùng lên.
-Rõ ràng ngươi đã nói thế! Ngươi đã nói!
Phong Nhã hét lên:
-Ngươi nói chỉ cần hợp tác với ngươi ta chắc chắn sẽ không chết!
Lý Dật cười, nhún vai:
-Thế... chúng ta có tính là hợp tác à?
Lời của Lý Dật khiến Phong Nhã chết sững.
Đúng là vừa rồi chỉ có thể nói là Lý Dật thẩm vấn chứ không thể coi là hợp tác!
Nhìn sát khí trong mắt Lý Dật cuối cùng Phong Nhã cũng biết sợ rồi. Hắn run rẩy rồi vội nói:
-Huyết ảnh Đại Pháp! Ngươi không phải muốn Huyết ảnh Đại Pháp sao? Ta có thể cho ngươi tâm pháp của Huyết Ảnh Đại Pháp, chỉ cần ngươi tha cho ta!
-Giao dịch này cũng không tệ!
Lý Dật cười cười, lấy tay gãi mũi:
-Vậy, tâm pháp đó giấu ở đâu?
Cơ mặt Phong Nhã giật mấy cái. một lúc sau cắn răng nói:
-Ta không có toàn bộ Huyết Ảnh Đại Pháp. Nhưng Huyết Ảnh Đại Pháp của Huyết Ma Tộc dù trong tay ai cũng không có đủ. Trừ phi tu luyện đến cấp bậc nào đó thì mới được tiếp xúc với cấp bậc cao hơn. Với thực lực của ta trong tay chỉ có Huyết Anh Đại Pháp với tâm pháp tầng thứ ba!
-Đưa ra đây!
Lý Dật lạnh lùng.
-Ngươi thả ta ra đã! Chỉ cần thả ta ra ta đảm bảo nhất định sẽ giao Huyết Ảnh Đại Pháp cho ngươi!
Lý Dật cười nhẹ:
-Được, ta thả ngươi ra nhưng sự kiên nhẫn của ta cũng có hạn ngươi đừng có thử thách lòng kiên nhẫn của ta!
Vừa nói Lý Dật vừa vung tay, một đạo đấu khí đập vào chiếc quạt. Phong Nhã rên lên một tiếng rồi thấy chiếc quạt đã chìm sâu vào cái cây sau lưng Phong Nhã. Cả thân hình rơi xuống đất, hắn chỉ khó nhọc hít thở.
Lý Dật cười lạnh lùng nói:
-Thả ngươi rồi tâm phép đâu?
Phong Nhã nghiến răng, mò mẫm một lúc run rẩy lấy ra một cuộn Quyển trục màu đỏ ném cho Lý Dật.
Lý Dật cười thầm, đấu khí trong bàn tay nhanh chóng vận hành...
Vèo—
Bỗng đấu khí bùng lên trên người Phong Nhã, thân hình hắn vọt đi Thần tốc như tên bắn. Chỉ nháy mắt hắn đã biến thành một đường kẻ đỏ biến mất trong tầm mắt Lý Dật. Sau đó là giọng nói đầy oán hận vọng lại:
-Nhân loại, nhân loại đáng chết! Ta sẽ nhớ kỹ món nợ này! Hy vọng số ngươi tốt lần sau đừng có rơi vào tay ta!
Khi chữ cuối cùng vang lên Lý Dật cảm nhận được rằng Phong Nhã ít nhất đã cách đây vài dặm rồi.
Tốc độ này quả thật là nhanh đến kinh thiên động địa.
Nhưng đồng thời Lý Dật cũng cảm thấy vài phần cổ quái. Không ngờ Phong Nhã lại có thể chạy thoát. Hắn vốn nghĩ chắc chắn Phong Nhã trước khi chết sẽ vùng dậy, nhưng không ngờ lại nháy mắt đã thoát mất. Chắc là hắn đã chuẩn bị rất lâu cho thời khắc này.
Chạy nhanh thật, chắc là dùng thứ bí thuật nào đó. Hừm Huyết Ma Tộc? Cũng không tệ... không tệ!
Lý Dật cười lạnh, ánh mắt toát lên sát khí nhưng lưỡng lự một chút hắn quyết định không đuổi theo. Dù sao thì để chạy mất một tên Huyết Ma nho nhoi cũng chẳng có ảnh hưởng gì mấy.
Nhìn chăm chú vào cuộn Quyển trục dưới đất dùng đấu khí thăm dò vài lượt Lý Dật mới yên tâm nhặt nó lên rồi mở ra.
Huyết Ảnh Đại Pháp, do Chân Tổ Huyết Ma Tộc sáng tạo uy lực có thể so sánh với Công phép cấp Bạch Hổ của con người. Tu luyện tầng thứ tâm phép này càng cao thì đẳng cấp càng cao. Nhưng tu luyện Huyết Ảnh Đại Pháp yêu cầu rất cao về huyết mạch. Nếu là người không có huyết mạch gì với Chân Tổ tu luyện không có bất cứ tác dụng gì. Nếu có huyết mạch với Chân Tổ thì tác dụng vô cùng lớn!
Những con chữ phức tạp xuất hiện trước mắt Lý Dật chỉ trong chốc lát Lý Dật đã xác định thật giả.
Nguyên nhân là vì đù Phong Nhã có lợi hại nữa thì cũng không thể giây lát là ngụy tạo được một bộ Công phép cao cấp thế này.
Mở được một nửa, xem kỹ một lúc Lý Dật phát hiện dường như Huyết Ảnh Đại Pháp có vài điểm tương đồng với Thiên Ma Cửu Biến của hắn.
Trong hai thứ công pháp này, đấu khí đều có màu huyết sắc hơn nữa khi tu luyện đều có thể dựa vào ngoại vật để tăng tốc. Ví dụ như hai thứ Công pháp này đều có thể tăng tốc khi luyện hóa khí huyết sát, chúng đều có thể thôn phệ ngoại vật.
Nhưng sự khác biệt là ở chỗ Huyết Ảnh Đại Pháp chuyên thôn phệ tinh huyết của con người còn Thiên Ma Cừu Biến thì thôn phệ Mầm mống Đấu khí
Lý Dật vốn cảm thấỵ Công phép mình tu luyện có vài phần tà ác, nhưng so với Huyết Anh Đại Pháp này thì chẳng là cái gì hết.
Có điều Huyết Ảnh Đại Pháp yêu cầu rất cao về huyết mạch, người bình thường căn bản là không thể tu luyện. Điều này cũng chẳng trách mà Phong Nhã lại dễ dàng giao nó ra như vậy! Chắc hắn cũng biết Lý Dật không thể tu luyện được, nếu không chẳng lẽ lại dễ dàng giao nộp cho kẻ địch như thế?
Nhưng mà, tuy không tu luyện được Huyết Ảnh Đại Pháp nhưng dùng nó với Thiên Ma Cửu Biến để kiểm chứng lẫn nhau có lẽ cũng có hiệu quả không tệ. Chưa biết chừng khi quan trọng còn có thể dùng Huyết Ảnh Đại Pháp xử lý vấn đề.
Nghĩ đến đây Lý Dật lại cảm thấy hài lòng về thứ này. Hắn chậm rãi cuộn nó lại cất vào Dung Giới rồi nhìn về hướng Đại Đô...
Đại Đô chắc chắn mình phải đến đó chỉ là... giờ chưa phải lúc...
/1005
|