- Lý Dật, tại sao ngươi không liều mạng đào tẩu, hiện tại đào tẩu tối đa chỉ bị thương, muộn thêm một chút chỉ sợ cũng không có cơ hội đó! Long Ngạo Thiên ung dung đứng bên cạnh Diệp Khinh Vũ, mỉa mai nói.
- Khích tướng như vậy, chính là sợ ta bỏ đi!
Lý Dật đang vô cùng bận rộn cũng không quên đánh trả:
- Phần đại lễ này Lý Dật ta đã nhận rồi, chẳng phải chỉ là 800 phế vật không biết sống chết sao. Nếu Long Ngạo Thiên không chóng quên, có lẽ còn nhớ chuyện ở Vạn Triều!
Nghe thấy Lý Dật nhắc đến Vạn Triều thành, khóe miệng Long Ngạo Thiên khẽ cau lại. Ở đại sảnh Mạc gia trong Vạn Triều thành, Lý Dật hoành hành ngang ngược, uy thế hiển hách khi đó, Long Ngạo Thiên làm sao có thể quên được.
Lý Dật lúc này, ý chí chiến đấu đã đạt tới trình độ đỉnh cao, vừa mạnh vừa chiến đấu ngoan cường, chính là điểm mạnh nhất của vị sát thủ mạnh nhất thế giới hắc ám này. Chém giết đến mức hào hứng vô cùng, binh khí bát phẩm Đoạn Hồn Nhận tung hoành trên tay. Vũ khí quỷ dị vừa xa vừa gần, như lưỡi hái tử thần, không ngừng những đường vòng cung không thể tưởng tượng, nương theo mỗi một đường vòng cung là máu chảy tràn trề và cường giả ngã xuống.
Thây chết xếp đầy ngõ hẻm, máu chảy thành sông, mùi huyết tinh dày đặc tràn ngập hơi thở, khiến Long Ngạo Thiên đứng bên cạnh xem cuộc chiến cũng trắng bệch.
Không ngờ Lý Dật lại mạnh mẽ đến tận lúc này, 800 tử sĩ tứ đại gia tộc tỉ mỉ chọn lựa, không phải là đám dân liều mạng quen chiến đấu hung hãn, làm sao đến trước mặt Lý Dật lại trở thành đám dưa leo đang chờ cắt như vậy?
Đầu lâu của tử sĩ cuối cùng chia lìa khỏi thân xác dưới Đoạn Hồn Nhận, Lý Dật toàn thân nhuốm máu đen, căn bản không thấy được màu sắc quần áo hiên ngang đứng trong đống xác chết, toàn thân tản ra một luồng khí thế ngút trời.
- Long Ngạo Thiên, đến phiên ngươi!
Long Ngạo Thiên không nhịn được rùng mình một cái, vô ý thức lùi về phía sau Diệp Khinh Vũ.
- Lý Dật, đừng gấp gáp như vậy, trò hay mới vừa bắt đầu?
Một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến cách đó không xa. Hắn đưa mắt nhìn lại, ba thân ảnh đứng trên nóc nhà. Với cảm giác của Lý Dật, đương nhiên không phải không biết ba cường giả đã đến, đây cũng là nguyên nhân hắn không lập tức xuống tay với Long Ngạo Thiên.
Tông Băng nói không sai, trò hay giờ mới bắt đầu, hà tất phải gấp gáp như vậy!
- Tông tiểu thư, không muốn giới thiệu cho Lý Dật hai vị tay chân phía sau sao?
- Có quen biết hay không đã không còn ý nghĩa gì rồi, ngươi cho rằng hôm nay ngươi còn có thể sống sót rời khỏi chỗ này sao?
Nhẹ nhàng khẽ động, Tông Băng và hai cường giả sau lưng đã hạ xuống trước mặt Lý Dật.
Hai lão giả một cao một thấp, trên khuôn mặt xám trắng hoàn toàn không có biểu lộ gì. Nhìn thế nào cũng ra phong vận của hai lão quái vật trong tàng kinh cách Lý gia ở Vạn Triều. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai lão giả này, hiển nhiên cũng là cường giả tiền bối không xuất thế của Tông gia, là một trong những át chủ bài của Tông gia.
Hai Đấu Hoàng! Cộng thêm Tông Băng thập đại Đấu Vương của Thiên Phong đế quốc, xem ra tin tưởng của Tông đại tiểu thư không phải không có cơ sở.
- Tông tiểu thư thật sự quá xem trọng Lý Dật, hai đại Đấu Hoàng thêm một Đấu Vương còn sợ không khuất phục được ta, làm ra 800 cái thứ không biết sống chết. Chỉ có điều, ngươi cho rằng như vậy là đủ rồi sao?
- Trong tình huống này còn có thể cười ung dung như thế, Lý Dật, ở Thiên Phong đế quốc, người có thể làm cho Tông Băng ta bội phục cũng không nhiều, xem như ngươi là một trong số đó. Đáng tiếc chúng ta là địch nhân, cho nên ngươi phải chết!
Chữ “chết” vừa ra khỏi miệng, hai vị Đấu Hoàng một cao một thấp, mặt không biểu hiện đã trong nháy mắt khẽ động, trái phải tách ra cùng với Tông Băng hình thành chữ “Phẩm” vâ quanh Lý Dật ở chính giữa.
- Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, Tông Băng, ta ghét nhất loại đàn bà mạnh bạo!
Cùng là nữ nhân, khác biệt lớn như vậy sao. Tông Băng hoàn toàn có thể xem là một mỹ nữ hiếm có, nhưng một mỹ nữ như vậy, chỉ sợ ngay cả hứng thú kéo vào sau lùm cây lột sạch, Lý Dật cũng không có.
- Ta không cần ngươi thích. Chu Tước trung giai, băng hoàng rít gào!
Hàn Băng Đấu Khí trong nháy mắt ngưng kết, ngưng lại thành một con Phượng hoàng băng, rít gào lao về phía Lý Dật. Lý Dật mỉm cười quỷ dị, tiện tay tung ra mấy đạo Nam Minh Lưu Hỏa nghênh đón Phượng hoàng băng. Chỉ quyết trong tay phi động, sau lưng lại là Đấu Khí hóa cánh, cấp tốc bay lên giữa không trung.
Trong không gian bỗng nhiên xuất hiện một trận sóng động dị thường, linh khí thiên địa xung quanh tựa hồ chịu sự ép buộc nào đó, với tốc độ cực nhanh tuôn chảy vào trong hẻm nhỏ, hình thành từng đạo vòng xoáy tràn ngập sát phạt.
- Không hay rồi, mau lui lại!
Lão giả Đấu Hoàng cao lớn kinh hãi quát lên, cấp tốc lướt ra sau, đụng phải bức tường sau người. Nhưng cuối cùng vẫn trốn ra được phạm vi thế lực của “Kim úng đồ long trận”, Tông Băng và vị Đấu Hoàng nhỏ bé không có may mắn như thế, chỉ trong giây lát ngây người, trận pháp dĩ nhiên thành hình, thiên địa linh khí xoay tròn hội tụ thành từng lưỡi dao gió bén nhọn, đánh tới hai người.
- Không tệ, có thể biết được lợi hại của trận pháp này!
Có thể trở thành át chủ bài Tông gia, vị Đấu Hoàng cao lớn thật sự vẫn có chút tài năng. Vừa rồi Lý Dật dốc sức chiến đấu với 800 tử sĩ liền đoán được, theo cách xử sự của Long Ngạo Thiên, tuyệt đối không thể lại sắp xếp nhiều phế vật như vậy, chắc chắn còn có cao thủ cường giả ở phía sau. Bởi vậy hắn vừa đồ sát những Đấu Sư, Đấu Vương, đồng thời lại lặng yên bày “Kim úng đồ long trận” trong hẻm.
Nói ra thì đơn giản, nhưng dưới sự vây công liều mạng của 800 tử sĩ, nếu không có Vân Bộ thân pháp tinh diệu và kinh nghiệm lâm chiến cực kỳ phong phú của Lý Dật, vừa giết chóc vừa bày trận thì chuyện cũng không dễ dàng.
Đáng tiếc là đụng phải một người biết hàng, trốn thoát mất.
- Trận pháp có lưỡi dao gió cổ quái, đừng công kích!
Vị Đấu Hoàng cao lớn thấy Tông Băng và vị Đấu Hoàng bé nhỏ dốc sức liều mạng sử dụng Đấu Khí đánh úp lại những lưỡi dao gió lao đến, lại càng cảm giác không ổn, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Xem ra chẳng những biết hàng, hơn nữa còn rất có nghiên cứu đối với trận pháp này. Lý Dật vừa động tâm niệm, sát ý đại động. Chưa diệt trừ vị Đấu Hoàng cao lớn, chỉ sợ trận pháp này sớm muộn sẽ bị hắn phá. Đến lúc đó ba người vây công mình là một chuyện vô cùng nguy hiểm. Dù sao dốc sức chiến đấu với 800 tử sĩ không phải là đập chết 800 con ruồi, tinh lực Đấu Khí vẫn hao tổn quá lớn.
Đấu Hoàng cao lớn xác thực có chút tinh thông đối với trận pháp này, dĩ nhiên nhìn ra “Kim úng đồ long trận” hấp thu Đấu Khí của người công kích hóa thành chỗ huyền diệu cho mình sử dụng. Hắn lập tức suy nghĩ, nếu cứng rắn phá trận pháp này, chỉ sợ sẽ khiến lực sát thương càng lúc càng lớn. Biện pháp duy nhất trước mắt là ngăn chặn người bày trận, khiến hắn không cách nào điều khiển trận pháp, không điều khiển bày trận, sẽ không có cách nào rút ra nhiều linh khí thiên địa hơn. Những lưỡi dao gió do linh khí thiên địa biến thành chính là dòng nước không nguồn, cây không có rễ, hiển nhiên tan thành mây khói. Sau khi suy nghĩ, vị Đấu Hoàng cao lớn nói với hai người Tông Băng:
- Dùng Đấu Khí bảo vệ toàn thân, không nên công kích!
Trong tay lại hiện ra một trận tiếng sấm cuồn cuộn, một lôi cầu cực lớn bày trận trong nháy mắt, nện về phía Lý Dật.
Vị Đấu Hoàng cao lớn tính toán không sai, vấn đề là, hắn có thể khiến Lý Dật không cách nào điều khiển trận pháp sao!
Lôi cầu do Đấu Hoàng bát tinh phát ra thanh thế cũng làm cho người ta sợ hãi, đối với loại Đấu Khí có thuộc tính tê liệt làm người đau đầu này, cho dù là một Đấu Hoàng đỉnh phong chỉ sợ cũng không dám đón đỡ. Nhưng điều khiến vị Đấu Hoàng phiền muộn chính là tiểu tử tên là Lý Dật kia chẳng những không tránh không nhượng bộ, tay phải gảy nhẹ, hai đạo Âm Dương Thần Lôi một đen một trắng đan xen lại ầm ầm đánh tới.
Âm Dương Thần Lôi đánh lôi cầu thành phấn vụn, thế đi không giảm, chỉ nhỏ lại một vòng. Vị Đấu Hoàng cao lớn kinh hãi, cấp tốc bày ra một cái tấm lá chắn, khó khăn ngăn cản Âm Dương Thần Lôi, xung quanh thân thể là thanh âm lôi điện ầm ầm, hơn nửa người lập tức tê liệt. May mà bản thân vị Đấu Hoàng này cũng là lôi thuộc tính, có kháng lực tự nhiên với hiệu quả tê liệt này, nếu là cường giả thuộc tính khác, chỉ sợ ăn một kích này đã xong đời rồi.
Lý Dật chỉ quyết phi động, thừa dịp điều khiển trận pháp không ngừng hấp thu thiên địa linh khí xung quanh. Đáng tiếc nơi này là chỗ dân nghèo đế đô tụ cư, cũng không phải linh sơn tú thủy, thiên địa linh khí cực kỳ mỏng, lực công kích của trận pháp giảm bớt đi nhiều. Thực lực của Tông Băng và vị Đấu Hoàng nhỏ bé đều không kém, nhất thời cũng không có cách nào làm gì bọn họ.
Tâm niệm vừa chuyển, Lý Dật cũng triển khai suy nghĩ đồng dạng với vị Đấu Hoàng cao lớn. Chỉ cần nắm được đối phương trước, mới có thể toàn lực đối phó với người trong trận.
Vị Đấu Hoàng cao lớn há lại không đoán được suy nghĩ của Lý Dật, thừa dịp Lý Dật phân thần điều khiển trận pháp, đem toàn bộ tinh thần thi triển một chiêu đấu kỹ Chu Tước cao cấp.
- Bạo Lôi Huyễn Long Sát! Sát sát sát!
Tuy là đấu kỹ Chu Tước cao cấp, không đủ để khiến cho thiên địa dị tượng, nhưng chiêu đấu kỹ này không ngờ cũng dẫn đến một trận cộng hưởng giữa thiên địa, tầng tầng mây đen cấp tốc bao trùm, che khuất nửa vòng trăng khuyết, lôi quang trong mây đen lập loè, bỗng nhiên như có được chỉ thị nào đó, hóa thành một đạo Lôi Long đánh thẳng về phía Lý Dật.
Đấu kỹ Bạch Hổ? Lý Dật cả kinh, loại uy thế cộng hưởng thiên địa này mặc dù thua kém đấu kỹ Bạch Hổ dẫn phát dị tượng thiên địa, thoạt nhìn cũng rất dễ lầm là đấu kỹ Bạch Hổ, lại cộng thêm khí thế bàng bạc của bản thân đấu kỹ, Lý Dật cũng không dám xem thường, thi triển Đấu Khí hộ thể, hai đạo Âm Dương quăng ra trước, sau đó nhanh chóng lên đỉnh đầu kết xuất một lá chắn hỏa một lá chắn băng.
Lôi Long dùng tốc độ kinh người tấn công xuống dưới, va chạm với Âm Dương Thần Lôi, lập tức rút nhỏ vài phần, sau đó hung hăng nện lên lá chắn băng và lá chắn hỏa. Thanh âm kinh thiên động địa ầm ầm ầm.... vang vọng bầu trời đêm, nhà cửa bên trong phạm vi gần trăm thước xung quanh trong nháy mắt san thành bình địa, may mà khi bố trí 800 tử sĩ, tứ đại gia tộc đã đuổi người dân trong nhà đi, nếu không, nơi này sẽ biến thành địa ngục nhân gian.
Tiếp được chiêu này, Lý Dật mới biết được, đây đúng là một chiêu đấu kỹ Bạch Hổ, nếu không nhất định sẽ không thể không có tổn thương dưới sự công kích của Lôi Long. Dù như vậy, từng trận tê dại Lôi Long mang đến cũng tràn ngập khắp người.
Chưa quên dẫn đạo thiên địa linh khí hòa nhập vào trận pháp trước, Lý Dật mới cười ha ha nói:
- Lão gia hỏa thật là cao cường, vừa ra tay đã dùng đấu kỹ sắc bén như vậy. Ngươi làm vậy mà ta không đỡ thì thật vô lễ. Bản thiếu gia phải cho ngươi thấy thế nào là đấu kỹ cấp Bạch Hổ thật sự!
- Đợi đã, Lý Dật các hạ! Nhìn thấy đấu kỹ mình ẩn giấu không thể tạo thành tổn thương với Lý Dật, vị Đấu Hoàng cao lớn mới biết được chênh lệch giữa Đấu Hoàng bát tinh và Đấu Hoàng đỉnh phong. Loại chênh lệch này khiến cho vị Đấu Hoàng cao lớn ý thức rõ ràng được, đừng nói là đánh bại đối thủ, hoặc là ngăn chặn đối thủ không cách nào điều khiển trận pháp, chỉ sợ đối phương tung ra một chiêu đấu kỹ Bạch Hổ cũng đủ khiến mình bỏ mạng.
Vị Đấu Hoàng này cũng không sợ chết, nhưng hắn biết rõ Tông Băng đang đau khổ chống đỡ trong trận pháp, là hi vọng của Tông gia. Phế vật Tông Kiệt Khánh vốn không cách nào trông cậy được rồi, nếu như Tông Băng lại có gì ngoài ý muốn, hai lão này cũng không còn mặt mũi nào quay về Tông gia. Cho nên hiện tại vị Đấu Hoàng cao lớn chỉ có một con đường có thể đi: Thỏa hiệp!
- Lý Dật các hạ, hôm nay Tông gia xem như nhận thua, ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần ngươi buông tha Tông Băng!
Thỏa hiệp nhanh như vậy sao? Vị Đấu Hoàng này thật sự rất thức thời, Lý Dật lạnh lùng cười cười:
- Bất cứ yêu cầu nào cũng được sao?
- Chỉ cần Tông gia làm được!
Lý Dật không chút suy nghĩ:
- Thứ nhất, giết chết tiểu tử kia!
Ngón tay Lý Dật chỉ hướng Long Ngạo Thiên.
- Không có vấn đề! Còn nữa không?
Đối với vị Đấu Hoàng cao lớn mà nói, Long Ngạo Thiên mặc dù được Hồng gia rất tán thưởng, nghe nói còn là đệ tử Bắc Đấu tông, sư đệ của Hồng Vũ, nhưng so với đại tiểu thư nhà mình, tiểu tử này không bằng một cọng lông, cho nên vị Đấu Hoàng này đáp ứng rất nhanh.
- Trước hết cứ giết hắn đi rồi ta sẽ nói yêu cầu thứ hai!
- Lý Dật các hạ còn chưa tin lão phu sao? Ngươi cứ nói tất cả yêu cầu ra, nếu có thể làm, Tông gia đương nhiên sẽ làm!
- Khích tướng như vậy, chính là sợ ta bỏ đi!
Lý Dật đang vô cùng bận rộn cũng không quên đánh trả:
- Phần đại lễ này Lý Dật ta đã nhận rồi, chẳng phải chỉ là 800 phế vật không biết sống chết sao. Nếu Long Ngạo Thiên không chóng quên, có lẽ còn nhớ chuyện ở Vạn Triều!
Nghe thấy Lý Dật nhắc đến Vạn Triều thành, khóe miệng Long Ngạo Thiên khẽ cau lại. Ở đại sảnh Mạc gia trong Vạn Triều thành, Lý Dật hoành hành ngang ngược, uy thế hiển hách khi đó, Long Ngạo Thiên làm sao có thể quên được.
Lý Dật lúc này, ý chí chiến đấu đã đạt tới trình độ đỉnh cao, vừa mạnh vừa chiến đấu ngoan cường, chính là điểm mạnh nhất của vị sát thủ mạnh nhất thế giới hắc ám này. Chém giết đến mức hào hứng vô cùng, binh khí bát phẩm Đoạn Hồn Nhận tung hoành trên tay. Vũ khí quỷ dị vừa xa vừa gần, như lưỡi hái tử thần, không ngừng những đường vòng cung không thể tưởng tượng, nương theo mỗi một đường vòng cung là máu chảy tràn trề và cường giả ngã xuống.
Thây chết xếp đầy ngõ hẻm, máu chảy thành sông, mùi huyết tinh dày đặc tràn ngập hơi thở, khiến Long Ngạo Thiên đứng bên cạnh xem cuộc chiến cũng trắng bệch.
Không ngờ Lý Dật lại mạnh mẽ đến tận lúc này, 800 tử sĩ tứ đại gia tộc tỉ mỉ chọn lựa, không phải là đám dân liều mạng quen chiến đấu hung hãn, làm sao đến trước mặt Lý Dật lại trở thành đám dưa leo đang chờ cắt như vậy?
Đầu lâu của tử sĩ cuối cùng chia lìa khỏi thân xác dưới Đoạn Hồn Nhận, Lý Dật toàn thân nhuốm máu đen, căn bản không thấy được màu sắc quần áo hiên ngang đứng trong đống xác chết, toàn thân tản ra một luồng khí thế ngút trời.
- Long Ngạo Thiên, đến phiên ngươi!
Long Ngạo Thiên không nhịn được rùng mình một cái, vô ý thức lùi về phía sau Diệp Khinh Vũ.
- Lý Dật, đừng gấp gáp như vậy, trò hay mới vừa bắt đầu?
Một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến cách đó không xa. Hắn đưa mắt nhìn lại, ba thân ảnh đứng trên nóc nhà. Với cảm giác của Lý Dật, đương nhiên không phải không biết ba cường giả đã đến, đây cũng là nguyên nhân hắn không lập tức xuống tay với Long Ngạo Thiên.
Tông Băng nói không sai, trò hay giờ mới bắt đầu, hà tất phải gấp gáp như vậy!
- Tông tiểu thư, không muốn giới thiệu cho Lý Dật hai vị tay chân phía sau sao?
- Có quen biết hay không đã không còn ý nghĩa gì rồi, ngươi cho rằng hôm nay ngươi còn có thể sống sót rời khỏi chỗ này sao?
Nhẹ nhàng khẽ động, Tông Băng và hai cường giả sau lưng đã hạ xuống trước mặt Lý Dật.
Hai lão giả một cao một thấp, trên khuôn mặt xám trắng hoàn toàn không có biểu lộ gì. Nhìn thế nào cũng ra phong vận của hai lão quái vật trong tàng kinh cách Lý gia ở Vạn Triều. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai lão giả này, hiển nhiên cũng là cường giả tiền bối không xuất thế của Tông gia, là một trong những át chủ bài của Tông gia.
Hai Đấu Hoàng! Cộng thêm Tông Băng thập đại Đấu Vương của Thiên Phong đế quốc, xem ra tin tưởng của Tông đại tiểu thư không phải không có cơ sở.
- Tông tiểu thư thật sự quá xem trọng Lý Dật, hai đại Đấu Hoàng thêm một Đấu Vương còn sợ không khuất phục được ta, làm ra 800 cái thứ không biết sống chết. Chỉ có điều, ngươi cho rằng như vậy là đủ rồi sao?
- Trong tình huống này còn có thể cười ung dung như thế, Lý Dật, ở Thiên Phong đế quốc, người có thể làm cho Tông Băng ta bội phục cũng không nhiều, xem như ngươi là một trong số đó. Đáng tiếc chúng ta là địch nhân, cho nên ngươi phải chết!
Chữ “chết” vừa ra khỏi miệng, hai vị Đấu Hoàng một cao một thấp, mặt không biểu hiện đã trong nháy mắt khẽ động, trái phải tách ra cùng với Tông Băng hình thành chữ “Phẩm” vâ quanh Lý Dật ở chính giữa.
- Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, Tông Băng, ta ghét nhất loại đàn bà mạnh bạo!
Cùng là nữ nhân, khác biệt lớn như vậy sao. Tông Băng hoàn toàn có thể xem là một mỹ nữ hiếm có, nhưng một mỹ nữ như vậy, chỉ sợ ngay cả hứng thú kéo vào sau lùm cây lột sạch, Lý Dật cũng không có.
- Ta không cần ngươi thích. Chu Tước trung giai, băng hoàng rít gào!
Hàn Băng Đấu Khí trong nháy mắt ngưng kết, ngưng lại thành một con Phượng hoàng băng, rít gào lao về phía Lý Dật. Lý Dật mỉm cười quỷ dị, tiện tay tung ra mấy đạo Nam Minh Lưu Hỏa nghênh đón Phượng hoàng băng. Chỉ quyết trong tay phi động, sau lưng lại là Đấu Khí hóa cánh, cấp tốc bay lên giữa không trung.
Trong không gian bỗng nhiên xuất hiện một trận sóng động dị thường, linh khí thiên địa xung quanh tựa hồ chịu sự ép buộc nào đó, với tốc độ cực nhanh tuôn chảy vào trong hẻm nhỏ, hình thành từng đạo vòng xoáy tràn ngập sát phạt.
- Không hay rồi, mau lui lại!
Lão giả Đấu Hoàng cao lớn kinh hãi quát lên, cấp tốc lướt ra sau, đụng phải bức tường sau người. Nhưng cuối cùng vẫn trốn ra được phạm vi thế lực của “Kim úng đồ long trận”, Tông Băng và vị Đấu Hoàng nhỏ bé không có may mắn như thế, chỉ trong giây lát ngây người, trận pháp dĩ nhiên thành hình, thiên địa linh khí xoay tròn hội tụ thành từng lưỡi dao gió bén nhọn, đánh tới hai người.
- Không tệ, có thể biết được lợi hại của trận pháp này!
Có thể trở thành át chủ bài Tông gia, vị Đấu Hoàng cao lớn thật sự vẫn có chút tài năng. Vừa rồi Lý Dật dốc sức chiến đấu với 800 tử sĩ liền đoán được, theo cách xử sự của Long Ngạo Thiên, tuyệt đối không thể lại sắp xếp nhiều phế vật như vậy, chắc chắn còn có cao thủ cường giả ở phía sau. Bởi vậy hắn vừa đồ sát những Đấu Sư, Đấu Vương, đồng thời lại lặng yên bày “Kim úng đồ long trận” trong hẻm.
Nói ra thì đơn giản, nhưng dưới sự vây công liều mạng của 800 tử sĩ, nếu không có Vân Bộ thân pháp tinh diệu và kinh nghiệm lâm chiến cực kỳ phong phú của Lý Dật, vừa giết chóc vừa bày trận thì chuyện cũng không dễ dàng.
Đáng tiếc là đụng phải một người biết hàng, trốn thoát mất.
- Trận pháp có lưỡi dao gió cổ quái, đừng công kích!
Vị Đấu Hoàng cao lớn thấy Tông Băng và vị Đấu Hoàng bé nhỏ dốc sức liều mạng sử dụng Đấu Khí đánh úp lại những lưỡi dao gió lao đến, lại càng cảm giác không ổn, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Xem ra chẳng những biết hàng, hơn nữa còn rất có nghiên cứu đối với trận pháp này. Lý Dật vừa động tâm niệm, sát ý đại động. Chưa diệt trừ vị Đấu Hoàng cao lớn, chỉ sợ trận pháp này sớm muộn sẽ bị hắn phá. Đến lúc đó ba người vây công mình là một chuyện vô cùng nguy hiểm. Dù sao dốc sức chiến đấu với 800 tử sĩ không phải là đập chết 800 con ruồi, tinh lực Đấu Khí vẫn hao tổn quá lớn.
Đấu Hoàng cao lớn xác thực có chút tinh thông đối với trận pháp này, dĩ nhiên nhìn ra “Kim úng đồ long trận” hấp thu Đấu Khí của người công kích hóa thành chỗ huyền diệu cho mình sử dụng. Hắn lập tức suy nghĩ, nếu cứng rắn phá trận pháp này, chỉ sợ sẽ khiến lực sát thương càng lúc càng lớn. Biện pháp duy nhất trước mắt là ngăn chặn người bày trận, khiến hắn không cách nào điều khiển trận pháp, không điều khiển bày trận, sẽ không có cách nào rút ra nhiều linh khí thiên địa hơn. Những lưỡi dao gió do linh khí thiên địa biến thành chính là dòng nước không nguồn, cây không có rễ, hiển nhiên tan thành mây khói. Sau khi suy nghĩ, vị Đấu Hoàng cao lớn nói với hai người Tông Băng:
- Dùng Đấu Khí bảo vệ toàn thân, không nên công kích!
Trong tay lại hiện ra một trận tiếng sấm cuồn cuộn, một lôi cầu cực lớn bày trận trong nháy mắt, nện về phía Lý Dật.
Vị Đấu Hoàng cao lớn tính toán không sai, vấn đề là, hắn có thể khiến Lý Dật không cách nào điều khiển trận pháp sao!
Lôi cầu do Đấu Hoàng bát tinh phát ra thanh thế cũng làm cho người ta sợ hãi, đối với loại Đấu Khí có thuộc tính tê liệt làm người đau đầu này, cho dù là một Đấu Hoàng đỉnh phong chỉ sợ cũng không dám đón đỡ. Nhưng điều khiến vị Đấu Hoàng phiền muộn chính là tiểu tử tên là Lý Dật kia chẳng những không tránh không nhượng bộ, tay phải gảy nhẹ, hai đạo Âm Dương Thần Lôi một đen một trắng đan xen lại ầm ầm đánh tới.
Âm Dương Thần Lôi đánh lôi cầu thành phấn vụn, thế đi không giảm, chỉ nhỏ lại một vòng. Vị Đấu Hoàng cao lớn kinh hãi, cấp tốc bày ra một cái tấm lá chắn, khó khăn ngăn cản Âm Dương Thần Lôi, xung quanh thân thể là thanh âm lôi điện ầm ầm, hơn nửa người lập tức tê liệt. May mà bản thân vị Đấu Hoàng này cũng là lôi thuộc tính, có kháng lực tự nhiên với hiệu quả tê liệt này, nếu là cường giả thuộc tính khác, chỉ sợ ăn một kích này đã xong đời rồi.
Lý Dật chỉ quyết phi động, thừa dịp điều khiển trận pháp không ngừng hấp thu thiên địa linh khí xung quanh. Đáng tiếc nơi này là chỗ dân nghèo đế đô tụ cư, cũng không phải linh sơn tú thủy, thiên địa linh khí cực kỳ mỏng, lực công kích của trận pháp giảm bớt đi nhiều. Thực lực của Tông Băng và vị Đấu Hoàng nhỏ bé đều không kém, nhất thời cũng không có cách nào làm gì bọn họ.
Tâm niệm vừa chuyển, Lý Dật cũng triển khai suy nghĩ đồng dạng với vị Đấu Hoàng cao lớn. Chỉ cần nắm được đối phương trước, mới có thể toàn lực đối phó với người trong trận.
Vị Đấu Hoàng cao lớn há lại không đoán được suy nghĩ của Lý Dật, thừa dịp Lý Dật phân thần điều khiển trận pháp, đem toàn bộ tinh thần thi triển một chiêu đấu kỹ Chu Tước cao cấp.
- Bạo Lôi Huyễn Long Sát! Sát sát sát!
Tuy là đấu kỹ Chu Tước cao cấp, không đủ để khiến cho thiên địa dị tượng, nhưng chiêu đấu kỹ này không ngờ cũng dẫn đến một trận cộng hưởng giữa thiên địa, tầng tầng mây đen cấp tốc bao trùm, che khuất nửa vòng trăng khuyết, lôi quang trong mây đen lập loè, bỗng nhiên như có được chỉ thị nào đó, hóa thành một đạo Lôi Long đánh thẳng về phía Lý Dật.
Đấu kỹ Bạch Hổ? Lý Dật cả kinh, loại uy thế cộng hưởng thiên địa này mặc dù thua kém đấu kỹ Bạch Hổ dẫn phát dị tượng thiên địa, thoạt nhìn cũng rất dễ lầm là đấu kỹ Bạch Hổ, lại cộng thêm khí thế bàng bạc của bản thân đấu kỹ, Lý Dật cũng không dám xem thường, thi triển Đấu Khí hộ thể, hai đạo Âm Dương quăng ra trước, sau đó nhanh chóng lên đỉnh đầu kết xuất một lá chắn hỏa một lá chắn băng.
Lôi Long dùng tốc độ kinh người tấn công xuống dưới, va chạm với Âm Dương Thần Lôi, lập tức rút nhỏ vài phần, sau đó hung hăng nện lên lá chắn băng và lá chắn hỏa. Thanh âm kinh thiên động địa ầm ầm ầm.... vang vọng bầu trời đêm, nhà cửa bên trong phạm vi gần trăm thước xung quanh trong nháy mắt san thành bình địa, may mà khi bố trí 800 tử sĩ, tứ đại gia tộc đã đuổi người dân trong nhà đi, nếu không, nơi này sẽ biến thành địa ngục nhân gian.
Tiếp được chiêu này, Lý Dật mới biết được, đây đúng là một chiêu đấu kỹ Bạch Hổ, nếu không nhất định sẽ không thể không có tổn thương dưới sự công kích của Lôi Long. Dù như vậy, từng trận tê dại Lôi Long mang đến cũng tràn ngập khắp người.
Chưa quên dẫn đạo thiên địa linh khí hòa nhập vào trận pháp trước, Lý Dật mới cười ha ha nói:
- Lão gia hỏa thật là cao cường, vừa ra tay đã dùng đấu kỹ sắc bén như vậy. Ngươi làm vậy mà ta không đỡ thì thật vô lễ. Bản thiếu gia phải cho ngươi thấy thế nào là đấu kỹ cấp Bạch Hổ thật sự!
- Đợi đã, Lý Dật các hạ! Nhìn thấy đấu kỹ mình ẩn giấu không thể tạo thành tổn thương với Lý Dật, vị Đấu Hoàng cao lớn mới biết được chênh lệch giữa Đấu Hoàng bát tinh và Đấu Hoàng đỉnh phong. Loại chênh lệch này khiến cho vị Đấu Hoàng cao lớn ý thức rõ ràng được, đừng nói là đánh bại đối thủ, hoặc là ngăn chặn đối thủ không cách nào điều khiển trận pháp, chỉ sợ đối phương tung ra một chiêu đấu kỹ Bạch Hổ cũng đủ khiến mình bỏ mạng.
Vị Đấu Hoàng này cũng không sợ chết, nhưng hắn biết rõ Tông Băng đang đau khổ chống đỡ trong trận pháp, là hi vọng của Tông gia. Phế vật Tông Kiệt Khánh vốn không cách nào trông cậy được rồi, nếu như Tông Băng lại có gì ngoài ý muốn, hai lão này cũng không còn mặt mũi nào quay về Tông gia. Cho nên hiện tại vị Đấu Hoàng cao lớn chỉ có một con đường có thể đi: Thỏa hiệp!
- Lý Dật các hạ, hôm nay Tông gia xem như nhận thua, ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần ngươi buông tha Tông Băng!
Thỏa hiệp nhanh như vậy sao? Vị Đấu Hoàng này thật sự rất thức thời, Lý Dật lạnh lùng cười cười:
- Bất cứ yêu cầu nào cũng được sao?
- Chỉ cần Tông gia làm được!
Lý Dật không chút suy nghĩ:
- Thứ nhất, giết chết tiểu tử kia!
Ngón tay Lý Dật chỉ hướng Long Ngạo Thiên.
- Không có vấn đề! Còn nữa không?
Đối với vị Đấu Hoàng cao lớn mà nói, Long Ngạo Thiên mặc dù được Hồng gia rất tán thưởng, nghe nói còn là đệ tử Bắc Đấu tông, sư đệ của Hồng Vũ, nhưng so với đại tiểu thư nhà mình, tiểu tử này không bằng một cọng lông, cho nên vị Đấu Hoàng này đáp ứng rất nhanh.
- Trước hết cứ giết hắn đi rồi ta sẽ nói yêu cầu thứ hai!
- Lý Dật các hạ còn chưa tin lão phu sao? Ngươi cứ nói tất cả yêu cầu ra, nếu có thể làm, Tông gia đương nhiên sẽ làm!
/1005
|