Lúc Tư Dao tỉnh lại, thấy phía trên là trần nhà sáng sủa. Cô đang nằm trên đệm ga trải giường trắng tinh, xung quanh lặng ngắt như tờ, cô nghĩ là mình đang nằm mơ. Gặp ác mộng nhiều rồi nên giấc mộng đẹp rõ ràng là không thật.
Đây là đâu? Chung cư của thần chết?
Đây là đâu?
Cô muốn nhổm dậy, nhưng ở đùi dội lên một cơn đau.
Rõ ràng không phải cô đang mơ.
Vết thương ở đùi và cẳng tay đều đã được băng lại ngay ngắn. Một cây kim ở cổ tay nối với bình truyền dịch treo bên giường, mọi thứ bày biện cho cô thấy đây là một phòng trong bệnh viện. Vừa hay bác sĩ Tạ Tốn đi vào nói cho cô biết đây là bệnh viện nhân dân số 7 Giang Kinh.
"Vậy là Lâm Nhuận cũng ở đây? Anh ấy thế nào rồi?"
"Không giấu gì cô, anh ấy đang nằm ở phòng theo dõi đặc biệt ở chếch bên kia, đã qua cơn nguy hiểm, chúng tôi đang gắng hết sức giúp anh ấy bình phục. Thực tế là thế nào, cô có thể tự đi xem" Tạ Tốn thấy cô đã tỉnh, cười vui vẻ, đỡ cô ngồi dậy. "Trước tiên nói về tình trạng của cô, cô chỉ bị thương phần ngoài, có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng. Nhưng kỳ lạ là, dù cô chỉ bị thương nhẹ, từ núi Vũ Di về đến Giang Kinh, 2 ngày liền cô luôn trong tình trạng hôn mê. Chúng tôi sẽ còn phải kiểm tra nhiều hơn một chút, đặc biệt là về phương diện bệnh lý học thần kinh, cần theo dõi thêm vài ngày nữa"
"Vâng, em xin nghe anh...Em muốn đi thăm anh ấy"
Một y tá bước vào, đỡ Tư Dao xuống giường, thấy lúc bước xuống sàn trên mặt cô lộ vẻ đau đớn, nên vội cầm đến cho cô một chiếc nạng.
Trong phòng bệnh chếch phía đối diện, Lâm Nhuận vẫn nằm yên lặng, hai mắt nhắm nghiền.
Anh ấy đang ngủ? Hay là anh ấy vốn dĩ chưa hề tỉnh lại, vẫn đang hôn mê?
Mặt anh ấy không một chút hồng hào.
Lẽ nào anh ấy vẫn không...Y tá hiểu ý cô, gật đầu.
Cô không cầm được nước mắt tuôn trào. Đều là tại mình nên anh ấy mới bị cuốn vào chuyện đầy rắc rối này. Tư Dao hết sức đau khổ.
Bác sĩ Tạ Tốn nói, dù Lâm Nhuận vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại nhưng các chỉ sổ đều khả ổn định, cô không phải lo lắng gì.
Tư Dao bước đến cạnh giường Lâm Nhuận, khẽ hôn lên trán anh, biết rõ là anh không nghe được nhưng vẫn nói thầm bên tai "Lâm Nhuận, em đây, anh phải gắng lên, ngày mai trời rất đẹp"
Người y tá cũng thấy bùi ngùi, bước đến khuyên nhủ Tư Dao. Bỗng nhiên cô ta ngạc nhiên vui mừng khẽ reo lên "Anh ấy đang nói!"
Tư Dao vội ngẩng đầu, quả nhiên đôi mội nứt nẻ của Lâm Nhuận hơi mấp máy. Cô ghé tai lại, nghe rõ anh đang gọi "Dao Dao, Dao Dao"
Y tá vội chạy đi gọi Tạ Tốn. Sau ba ngày kể từ khi bị xe đâm, đây là lần đầu tiên anh mở miệng nói.
Lúc Tạ Tốn chạy đến, anh càng ngạc nhiên hơn khi thấy Lâm Nhuận mở mắt lần đầu tiên.
"Dao Dao". Lâm Nhuận cố gắng mở mắt. Khuôn mặt Tư Dao tiều tụy nhưng vô cùng xinh đẹp khiến anh cảm thấy sự cố gắng của mình thật bõ công. Trên mặt anh lại xuất hiện một vẻ nghi hoặc, hẳn là lần đầu tiên anh thực sự nhận ra tình trạng nguy nan của mình.
"Dao Dao"
Tư Dao lại ghé tai đến gần, nghe Lâm Nhuận nói "Em hãy gắng giữ mình"
Nước mắt lại trào ra, Tư Dao khẽ nói: "Êm ổn rồi mà. Em chỉ mong anh khỏe lại!"
"Lỡ mà... khkoong khỏe lại được thì sao?Khả năng ấy rất lớn... chứ không phải chỉ là lỡ mà..."
Cái tật đáng ngán của nghề luật sư!
"Chỉ nói vớ vẩn, nhất định sẽ khỏe lại, và nếu... thì em sẽ chăm sóc anh mãi mãi"
Khóe mắt Lâm Nhuận ươn ướt.
"Bí mật của Viên Thuyên..."
"Mọi việc đều được giải quyết rồi"
Tạ Tốn rất mừng, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh của người thầy thuốc. Anh bảo Tư Dao: "Lâm Nhuận mới tỉnh lại sau 3 ngày hôn mê, khôn nên để anh ấy bị tốn sức"
Tư Dao vẫn dùng dằng, lại hôn Lâm Nhuận, rồi đứng dậy hỏi Tạ Tốn "Em đã được cứu như thế nào ạ?"
Tạ Tốn kể lại một lượt những gì anh biết. Vốn là Trương Sinh thấy Tư Dao suốt đêm không về, cho rằng có chuyện nghiêm trọng, bèn liên lạc với Lịch Thu. 2 người lại bàn bạc với Tử Phóng, và họ quyết định báo công an. Nhưng Tư Dao ở đâu, Trương Sinh suy đoán chắc chắn là Hang Thập Tịch bởi đó là nơi có một 'bí mật' mà cô đã kể với người bạn trên mạng "Hoàng Dược Sư" cô rất tin cậy.
Dưới sự chỉ dẫn theo trí nhớ của Thường Uyển, cảnh sát đã đến Tân Thường Cốc. Cả đoàn đứng trên đèo đã trong thấy Dục Chu và 3 chiếc vali rơi xuống vực sâu. Sau đó, họ phát hiện thấy Tư Dao đang hôn mê bất tỉnh trước cầu Bộ Nhai.
Tư Dao nghĩ bụng, thảo nào Dục Chu điên rồ tới mức mang 4 vali tiên đi qua cầu đá. Chắc anh ta đã trông thấy người đến hoặc là qua thiết bị vô tuyến điện đã biết cảnh sát đang đến.
Lâm Nhuận mắt nửa nhắm nửa mở nghe xong tất cả. Anh thở phào, đôi môi lại mấp máy. Tư Dao ghé tới gần, thấy anh nói "Đoán xem, hôm đó khi uống nước suối dưới chân vách Niết Ban, anh đã ước điều gì?"
"Em biết rồi, anh đừng nói ra, nói ra sẽ mất thiêng" Lúc này, Tư Dao là người hạnh phúc nhất trên đời.
Lâm Nhuận dường như đã được thỏa lòng, anh ngủ 1 cách an lành.
Tư Dao được y tá đỡ đi ra ngoài, không nén được ngoái đầu lại nói: "Lâm Nhuận, anh hãy yên tâm ngủ ngon, ác mộng đã kết thúc"
Bên ngoài cửa sổ phòng theo dõi đặc biệt, một y tá đi qua nhìn thấy một người nhà bệnh nhân đứng dưới cửa sổ. Người y tá lẩm bẩm "Sao vậy? Sắp mưa à? Sáng nay trời vẫn đang đẹp thế này..."
Người ấy mặc một chiếc áo mưa dài, dù đang ở trong phòng, vẫn đội dựng chiếc mũ nhòn nhọn lên, che khuất quá nửa khuôn mặt. Những chuyện vui vẻ vừa ròi ông ta đều trông thấy, đến khi Tư Dao nói "Ác mộng đã kết thúc". Ông ta nhếch mép cười nhạt một cách tàn nhẫn. Đã quên mất những gì ta nói trong hang Thập Tịch rồi à? Ác mộng của ngươi chỉ vừa mới bắt đầu!
Kết Thúc (END)
Đây là đâu? Chung cư của thần chết?
Đây là đâu?
Cô muốn nhổm dậy, nhưng ở đùi dội lên một cơn đau.
Rõ ràng không phải cô đang mơ.
Vết thương ở đùi và cẳng tay đều đã được băng lại ngay ngắn. Một cây kim ở cổ tay nối với bình truyền dịch treo bên giường, mọi thứ bày biện cho cô thấy đây là một phòng trong bệnh viện. Vừa hay bác sĩ Tạ Tốn đi vào nói cho cô biết đây là bệnh viện nhân dân số 7 Giang Kinh.
"Vậy là Lâm Nhuận cũng ở đây? Anh ấy thế nào rồi?"
"Không giấu gì cô, anh ấy đang nằm ở phòng theo dõi đặc biệt ở chếch bên kia, đã qua cơn nguy hiểm, chúng tôi đang gắng hết sức giúp anh ấy bình phục. Thực tế là thế nào, cô có thể tự đi xem" Tạ Tốn thấy cô đã tỉnh, cười vui vẻ, đỡ cô ngồi dậy. "Trước tiên nói về tình trạng của cô, cô chỉ bị thương phần ngoài, có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng. Nhưng kỳ lạ là, dù cô chỉ bị thương nhẹ, từ núi Vũ Di về đến Giang Kinh, 2 ngày liền cô luôn trong tình trạng hôn mê. Chúng tôi sẽ còn phải kiểm tra nhiều hơn một chút, đặc biệt là về phương diện bệnh lý học thần kinh, cần theo dõi thêm vài ngày nữa"
"Vâng, em xin nghe anh...Em muốn đi thăm anh ấy"
Một y tá bước vào, đỡ Tư Dao xuống giường, thấy lúc bước xuống sàn trên mặt cô lộ vẻ đau đớn, nên vội cầm đến cho cô một chiếc nạng.
Trong phòng bệnh chếch phía đối diện, Lâm Nhuận vẫn nằm yên lặng, hai mắt nhắm nghiền.
Anh ấy đang ngủ? Hay là anh ấy vốn dĩ chưa hề tỉnh lại, vẫn đang hôn mê?
Mặt anh ấy không một chút hồng hào.
Lẽ nào anh ấy vẫn không...Y tá hiểu ý cô, gật đầu.
Cô không cầm được nước mắt tuôn trào. Đều là tại mình nên anh ấy mới bị cuốn vào chuyện đầy rắc rối này. Tư Dao hết sức đau khổ.
Bác sĩ Tạ Tốn nói, dù Lâm Nhuận vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại nhưng các chỉ sổ đều khả ổn định, cô không phải lo lắng gì.
Tư Dao bước đến cạnh giường Lâm Nhuận, khẽ hôn lên trán anh, biết rõ là anh không nghe được nhưng vẫn nói thầm bên tai "Lâm Nhuận, em đây, anh phải gắng lên, ngày mai trời rất đẹp"
Người y tá cũng thấy bùi ngùi, bước đến khuyên nhủ Tư Dao. Bỗng nhiên cô ta ngạc nhiên vui mừng khẽ reo lên "Anh ấy đang nói!"
Tư Dao vội ngẩng đầu, quả nhiên đôi mội nứt nẻ của Lâm Nhuận hơi mấp máy. Cô ghé tai lại, nghe rõ anh đang gọi "Dao Dao, Dao Dao"
Y tá vội chạy đi gọi Tạ Tốn. Sau ba ngày kể từ khi bị xe đâm, đây là lần đầu tiên anh mở miệng nói.
Lúc Tạ Tốn chạy đến, anh càng ngạc nhiên hơn khi thấy Lâm Nhuận mở mắt lần đầu tiên.
"Dao Dao". Lâm Nhuận cố gắng mở mắt. Khuôn mặt Tư Dao tiều tụy nhưng vô cùng xinh đẹp khiến anh cảm thấy sự cố gắng của mình thật bõ công. Trên mặt anh lại xuất hiện một vẻ nghi hoặc, hẳn là lần đầu tiên anh thực sự nhận ra tình trạng nguy nan của mình.
"Dao Dao"
Tư Dao lại ghé tai đến gần, nghe Lâm Nhuận nói "Em hãy gắng giữ mình"
Nước mắt lại trào ra, Tư Dao khẽ nói: "Êm ổn rồi mà. Em chỉ mong anh khỏe lại!"
"Lỡ mà... khkoong khỏe lại được thì sao?Khả năng ấy rất lớn... chứ không phải chỉ là lỡ mà..."
Cái tật đáng ngán của nghề luật sư!
"Chỉ nói vớ vẩn, nhất định sẽ khỏe lại, và nếu... thì em sẽ chăm sóc anh mãi mãi"
Khóe mắt Lâm Nhuận ươn ướt.
"Bí mật của Viên Thuyên..."
"Mọi việc đều được giải quyết rồi"
Tạ Tốn rất mừng, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh của người thầy thuốc. Anh bảo Tư Dao: "Lâm Nhuận mới tỉnh lại sau 3 ngày hôn mê, khôn nên để anh ấy bị tốn sức"
Tư Dao vẫn dùng dằng, lại hôn Lâm Nhuận, rồi đứng dậy hỏi Tạ Tốn "Em đã được cứu như thế nào ạ?"
Tạ Tốn kể lại một lượt những gì anh biết. Vốn là Trương Sinh thấy Tư Dao suốt đêm không về, cho rằng có chuyện nghiêm trọng, bèn liên lạc với Lịch Thu. 2 người lại bàn bạc với Tử Phóng, và họ quyết định báo công an. Nhưng Tư Dao ở đâu, Trương Sinh suy đoán chắc chắn là Hang Thập Tịch bởi đó là nơi có một 'bí mật' mà cô đã kể với người bạn trên mạng "Hoàng Dược Sư" cô rất tin cậy.
Dưới sự chỉ dẫn theo trí nhớ của Thường Uyển, cảnh sát đã đến Tân Thường Cốc. Cả đoàn đứng trên đèo đã trong thấy Dục Chu và 3 chiếc vali rơi xuống vực sâu. Sau đó, họ phát hiện thấy Tư Dao đang hôn mê bất tỉnh trước cầu Bộ Nhai.
Tư Dao nghĩ bụng, thảo nào Dục Chu điên rồ tới mức mang 4 vali tiên đi qua cầu đá. Chắc anh ta đã trông thấy người đến hoặc là qua thiết bị vô tuyến điện đã biết cảnh sát đang đến.
Lâm Nhuận mắt nửa nhắm nửa mở nghe xong tất cả. Anh thở phào, đôi môi lại mấp máy. Tư Dao ghé tới gần, thấy anh nói "Đoán xem, hôm đó khi uống nước suối dưới chân vách Niết Ban, anh đã ước điều gì?"
"Em biết rồi, anh đừng nói ra, nói ra sẽ mất thiêng" Lúc này, Tư Dao là người hạnh phúc nhất trên đời.
Lâm Nhuận dường như đã được thỏa lòng, anh ngủ 1 cách an lành.
Tư Dao được y tá đỡ đi ra ngoài, không nén được ngoái đầu lại nói: "Lâm Nhuận, anh hãy yên tâm ngủ ngon, ác mộng đã kết thúc"
Bên ngoài cửa sổ phòng theo dõi đặc biệt, một y tá đi qua nhìn thấy một người nhà bệnh nhân đứng dưới cửa sổ. Người y tá lẩm bẩm "Sao vậy? Sắp mưa à? Sáng nay trời vẫn đang đẹp thế này..."
Người ấy mặc một chiếc áo mưa dài, dù đang ở trong phòng, vẫn đội dựng chiếc mũ nhòn nhọn lên, che khuất quá nửa khuôn mặt. Những chuyện vui vẻ vừa ròi ông ta đều trông thấy, đến khi Tư Dao nói "Ác mộng đã kết thúc". Ông ta nhếch mép cười nhạt một cách tàn nhẫn. Đã quên mất những gì ta nói trong hang Thập Tịch rồi à? Ác mộng của ngươi chỉ vừa mới bắt đầu!
Kết Thúc (END)
/51
|