“Trên mặt em có gì à?” Cuối cùng Tiếu Trác không chịu được, đặt đũa xuống, nhìn Lãnh Vũ Hiên ngồi đối diện bên bàn ăn luôn nhìn cô chăm chú. Gã đàn ông này muốn khiêu chiến ư, cứ nhìn cô không dứt.
“Anh chỉ đang nghĩ vì sao Ân Niện Hạo có thể cho rằng anh không “thánh thiện” bằng anh ta?” Lãnh Vũ Hiên thu lại ánh mắt, cúi đầu uống bát mỳ nóng Tiếu Trác chuẩn bị cho.
“Khụ khụ…. Mọi người đều là người lớn rồi, cần gì giống như trẻ con mà so đo từng tí chứ? Vả lại, xã hội dân chủ, tự do ngôn luận! Anh không thể không cho người khác nói thật?” Thật là tên bụng dạ hẹp hòi thích tính toán.
“Ân Niện Hào là người yêu em quan tâm nhất nhỉ, với tính cách của em lại có thể hôn anh ta trên đường, có thể thấy anh ta có vị trí trong trái tim em.” Lãnh Vũ Hiên vờ như thờ ơ hỏi.
“Bây giờ anh đang điều tra em có bao nhiêu người yêu đấy. Nếu như em điều tra ngược trở lại anh có bao nhiêu tình nhân, chỉ sợ phải dùng máy tính trợ giúp mới tính nổi.” Tiếu Trác nhướng nhướng mày, Lãnh Vũ Hiên muốn so sánh nợ cũ với cô xem ai nhiều hơn ư?
“Anh có thể hiểu em đang ghen không?(nguyên văn: Anh có thể hiểu em đang ăn dấm của anh không? -àđây là lối chơi chữ, ăn dấm = ghen)” Lãnh Vũ Hiên nhếch mép cười, lộ rõ hàm răng trắng bóng.
“Đương nhiên, rốt cuộc dấm cũng có tác dụng tốt cho sức khỏe cơ thể.” Cô vừa nói vừa thêm ít dấm vào bát mỳ của mình, “Anh có muốn thêm chút không?”
“Anh đang nghĩ, Lãnh phu nhân, trước nay em từng yêu ai chưa?” Lãnh Vũ Hiên vờ nghiêm túc hỏi. Tiếu Trác có lúc giống như một người không thể hiểu được, anh luôn nghĩ cho dù anh hay Ân Niện Hạo, trong trái tim Tiếu Trác thực sự đều không quan trọng gì cả, vì cô căn bản là một tên ngốc không thể yêu người khác.
“Anh có được tính như loài người không? Nếu có, vậy thì em có thể thực sự yêu anh chết đi được.” Tiếu Trác cắn răng trả lời.
“Có thể được em yêu chết đi mất cũng không tồi, cẩn thận đừng cắn vỡ răng.” Lãnh Vũ Hiên cười châm biếm, xem ra nên đổi chủ đề rồi, nếu anh còn tiếp tục khiêu chiến nữa, Tiếu Trác nhất định sẽ đổ bát mỳ lên đầu anh lắm, “Cái này tặng em.” Anh cầm tay trái của Tiếu Trác lên đeo vào ngón áp út một chiếc nhẫn kết hôn chói mắt.
“Thật là một món lớn, chiếc nhẫn này ít nhất cũng đủ cho anh trả phí chia tay với 10 cô bạn gái nhỉ.” Tiếu Trác nhìn chiếc nhẫn kim cương đặc biệt trên tay, có phần lưu manh huýt sao một cái, “Đáng tiếc nhẫn nhỏ quá, đeo lên rất khó chịu.”
“Anh cố ý bảo người bán làm chiếc nhẫn chặt hơn một chút. Nếu nhẫn to quá, thì rất dễ bị mất, khi ấy bị người nào đó nhặt lên đem đổi lấy tiền mặt mua hoa hoặc là quyên tặng tổ chức từ thiện thì không xong rồi. Em nói đúng không, bà xã?” Lãnh Vũ Hiên lười biếng gắp mỳ cho vào miệng, trong mắt đầy sự trêu chọc.
“Đương nhiên, ông xã. Dẫu sao bây giờ kinh tế không khởi sắc, có tên ngốc làm mất đồ, tự nhiên sẽ có người thông minh nhặt đồ.” Lãnh Vũ Hiên chết tiệt, đến điều này cũng biết, anh ta có lẽ đến tổ tiên cô là người vượn Nguyên Mưu* (giống người vượn Trung Quốc, cách đây khoảng 1 triệu 700 nghìn năm, hóa thạch) hay người động núi* (ở Chu Khẩu Điếm, ngoại thành Bắc Kinh) cũng điều tra rõ rồi.
“ Ha ha, có lý, anh sẽ đặc biệt chú ý tới đôi nhẫn trong tay em và tay anh, tránh để người thông minh nhặt mất.” Lãnh Vũ Hiên lắc lắc tay trái, nhẫn đôi nam nữ trên ngón áp út của anh tỏa sáng lấp lánh, “Ăn nhanh lên, bà xã. Chúng ta đã nói với ông ngoại rồi, hôm nay phải về ăn cơm.”
“Đây là cho em à!?” Tiếu Trác tràn ngập phấn khởi nhìn xích đu bằng gỗ giữa hai cây ngô đồng trong vườn hoa sau nhà Blank, vẻ mặt kinh ngạc vui mừng.
“Đương nhiên, đây là anh đặc biệt làm cho em đấy. Em xem hai cái cây này chuyển sang trồng sau vườn hoa để làm xích đu.” Mark mỉm cười nhìn Tiếu Trác, “Em gái, sinh nhật vui vẻ!”
“Em vui quá! Anh hai, em yêu anh nhất!” Tiếu Trác như con gấu Koala nhảy lên người Mark, hôn lên hai bên má anh, vui như đứa trẻ.
“Thật không công bằng, Trác Trác! Anh tặng em đồng hồ kim cương, nhưng đến một cái hôn gió cũng không có!” Peter bất mãn phản đối.
“Nhưng chẳng phải, món quà của mỗi người bọn anh đều đáng giá hơn miếng gỗ này!”
“Em quá thiên vị rồi, Trác Trác!” Richard và George cũng lần lượt phản đối.
“Cả đám trên người sặc mùi tiền các người hiểu cái gì chứ! Trác Trác thích ở ý nghĩa của món quá, chứ không phải giá trị.” Mark xem thường nhìn anh em mình, trong lòng thầm đắc ý. Vẫn là Tiểu Như của anh thông minh, đề xuất anh tặng một cái xích đu cho Trác Trác, “Có cần ngồi lên thử xem không?”
“Vâng!” Tiếu Trác vui mừng từ trên người Mark nhảy lên xích đu, thoải mái để mấy ông anh họ giúp cô đẩy xích đu, “Cao thêm chút, cao thêm chút nữa!”
“Vũ Hiên, con không xuống cùng chơi?” Lý Lan trên tầng hai vừa giúp bố chồng và ông xã đánh cờ, vừa ngó ngó Lãnh Vũ Hiên đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn ra vườn hoa phía sau nhà Blank.
“Không cần mợ ạ.” Lãnh Vũ Hiên quay đầu cười cười, tiếp tục nhìn cảnh nô đùa ầm ĩ sau vườn hoa, “Tiểu Trác hình như rất thích xích đu.”
“Giống mẹ nó, năm đó Tiểu Hy Văn đặc biệt thích xích đu.” Henry nhớ lại chuyện xưa, “Bố còn nhớ có một lần con giúp Hy Văn đưa xích đu, kết quả làm cô ấy ngã bị thương không?”
“Nhớ, lúc đó nó mới 1 tuổi rưỡi, con lại đưa nó cao đến thế, nếu không phải Trinh Nhã ngăn, ta lúc ấy nhất định đánh nát mông con.” Ông John cười, Trác Trác lớn lên rất giống Trinh Nhã và Hy Văn, “Vũ Hiên, Trác Trác đã từng kể cho con thời thơ ấu của nó chưa?”
“Ha ha, nói thật, thời gian chúng con chung sống đều là con nói chủ yếu. Tiểu Trác giống như nhân viên tình báo, đến hồi tiểu học con yêu thâm bao nhiêu cô gái, cô ấy cũng đều biết, nhưng con lại không biết chút gì về thời thơ ấu của cô ấy. Con chỉ biết cô ấy sống chung với bố mẹ nuôi còn thân thiết hơn cả người nhà thực sự.” Lãnh Vũ Hiên rời cửa sổ bước tới ngồi bên cạnh ông John, điềm nhiên như không sáng tác ra lời nói dối.
“Ta nghe Trác Trác nói, mẹ nuôi của nó rất giống Hy Văn, đợi sức khỏe ta tốt hơn nhất định phải đích thân đi Đài Loan cảm ơn họ những năm chăm sóc Trác Trác.” Ông John chân thành nói, “Vũ Hiên, nhà Trác Trác ở Đài Loan cách gia đình bố mẹ nuôi không xa nhỉ.”
“Vâng, không phải là quá xa.” Lãnh Vũ Hiên trả lời có chút gượng ép, ông cụ chuẩn bị đi Đài Loan gặp Tiếu Thiên Hào? Đây chẳng phải là rất kỳ diệu, chung quy Tiếu Trác luôn giấu tất cả chuyện Tiếu Thiên Hào từng đối xử với mẹ con Trác gia. Nhưng mong Tiếu Trác đừng tiểu nhân mà cho rằng đây là anh đứng bên xúi giục, “Đúng rồi, ông ngoại, cậu, mợ, hôm nay Trác Trác muốn ở lại, con cũng ở lại, được không?”
“Ngốc ạ, đây là điều đương nhiên, ta đã chuẩn bị phòng cho các con ở đây.” Lý Lan vui vẻ rời thư phòng.
“Nghe giọng con, dường như vẫn bị Trác Trác nhà chúng ta bắt nạt hả!” Ông John cười nhìn Lãnh Vũ Hiên, sao mà đến một việc nhỏ ở lại cũng phải chờ sự ủng hộ của bọn họ.
“Ngoại, ông không biết cháu ngoại ông căm ghét rất lâu đâu. Trước mắt con vẫn trong giai đoạn bị phạt.” Lãnh Vũ Hiên đặc biệt nói mình đáng thương.
“ha ha, xem ra sát thủ tình trường cũng gặp khắc tinh rồi.”
“Anh chỉ đang nghĩ vì sao Ân Niện Hạo có thể cho rằng anh không “thánh thiện” bằng anh ta?” Lãnh Vũ Hiên thu lại ánh mắt, cúi đầu uống bát mỳ nóng Tiếu Trác chuẩn bị cho.
“Khụ khụ…. Mọi người đều là người lớn rồi, cần gì giống như trẻ con mà so đo từng tí chứ? Vả lại, xã hội dân chủ, tự do ngôn luận! Anh không thể không cho người khác nói thật?” Thật là tên bụng dạ hẹp hòi thích tính toán.
“Ân Niện Hào là người yêu em quan tâm nhất nhỉ, với tính cách của em lại có thể hôn anh ta trên đường, có thể thấy anh ta có vị trí trong trái tim em.” Lãnh Vũ Hiên vờ như thờ ơ hỏi.
“Bây giờ anh đang điều tra em có bao nhiêu người yêu đấy. Nếu như em điều tra ngược trở lại anh có bao nhiêu tình nhân, chỉ sợ phải dùng máy tính trợ giúp mới tính nổi.” Tiếu Trác nhướng nhướng mày, Lãnh Vũ Hiên muốn so sánh nợ cũ với cô xem ai nhiều hơn ư?
“Anh có thể hiểu em đang ghen không?(nguyên văn: Anh có thể hiểu em đang ăn dấm của anh không? -àđây là lối chơi chữ, ăn dấm = ghen)” Lãnh Vũ Hiên nhếch mép cười, lộ rõ hàm răng trắng bóng.
“Đương nhiên, rốt cuộc dấm cũng có tác dụng tốt cho sức khỏe cơ thể.” Cô vừa nói vừa thêm ít dấm vào bát mỳ của mình, “Anh có muốn thêm chút không?”
“Anh đang nghĩ, Lãnh phu nhân, trước nay em từng yêu ai chưa?” Lãnh Vũ Hiên vờ nghiêm túc hỏi. Tiếu Trác có lúc giống như một người không thể hiểu được, anh luôn nghĩ cho dù anh hay Ân Niện Hạo, trong trái tim Tiếu Trác thực sự đều không quan trọng gì cả, vì cô căn bản là một tên ngốc không thể yêu người khác.
“Anh có được tính như loài người không? Nếu có, vậy thì em có thể thực sự yêu anh chết đi được.” Tiếu Trác cắn răng trả lời.
“Có thể được em yêu chết đi mất cũng không tồi, cẩn thận đừng cắn vỡ răng.” Lãnh Vũ Hiên cười châm biếm, xem ra nên đổi chủ đề rồi, nếu anh còn tiếp tục khiêu chiến nữa, Tiếu Trác nhất định sẽ đổ bát mỳ lên đầu anh lắm, “Cái này tặng em.” Anh cầm tay trái của Tiếu Trác lên đeo vào ngón áp út một chiếc nhẫn kết hôn chói mắt.
“Thật là một món lớn, chiếc nhẫn này ít nhất cũng đủ cho anh trả phí chia tay với 10 cô bạn gái nhỉ.” Tiếu Trác nhìn chiếc nhẫn kim cương đặc biệt trên tay, có phần lưu manh huýt sao một cái, “Đáng tiếc nhẫn nhỏ quá, đeo lên rất khó chịu.”
“Anh cố ý bảo người bán làm chiếc nhẫn chặt hơn một chút. Nếu nhẫn to quá, thì rất dễ bị mất, khi ấy bị người nào đó nhặt lên đem đổi lấy tiền mặt mua hoa hoặc là quyên tặng tổ chức từ thiện thì không xong rồi. Em nói đúng không, bà xã?” Lãnh Vũ Hiên lười biếng gắp mỳ cho vào miệng, trong mắt đầy sự trêu chọc.
“Đương nhiên, ông xã. Dẫu sao bây giờ kinh tế không khởi sắc, có tên ngốc làm mất đồ, tự nhiên sẽ có người thông minh nhặt đồ.” Lãnh Vũ Hiên chết tiệt, đến điều này cũng biết, anh ta có lẽ đến tổ tiên cô là người vượn Nguyên Mưu* (giống người vượn Trung Quốc, cách đây khoảng 1 triệu 700 nghìn năm, hóa thạch) hay người động núi* (ở Chu Khẩu Điếm, ngoại thành Bắc Kinh) cũng điều tra rõ rồi.
“ Ha ha, có lý, anh sẽ đặc biệt chú ý tới đôi nhẫn trong tay em và tay anh, tránh để người thông minh nhặt mất.” Lãnh Vũ Hiên lắc lắc tay trái, nhẫn đôi nam nữ trên ngón áp út của anh tỏa sáng lấp lánh, “Ăn nhanh lên, bà xã. Chúng ta đã nói với ông ngoại rồi, hôm nay phải về ăn cơm.”
“Đây là cho em à!?” Tiếu Trác tràn ngập phấn khởi nhìn xích đu bằng gỗ giữa hai cây ngô đồng trong vườn hoa sau nhà Blank, vẻ mặt kinh ngạc vui mừng.
“Đương nhiên, đây là anh đặc biệt làm cho em đấy. Em xem hai cái cây này chuyển sang trồng sau vườn hoa để làm xích đu.” Mark mỉm cười nhìn Tiếu Trác, “Em gái, sinh nhật vui vẻ!”
“Em vui quá! Anh hai, em yêu anh nhất!” Tiếu Trác như con gấu Koala nhảy lên người Mark, hôn lên hai bên má anh, vui như đứa trẻ.
“Thật không công bằng, Trác Trác! Anh tặng em đồng hồ kim cương, nhưng đến một cái hôn gió cũng không có!” Peter bất mãn phản đối.
“Nhưng chẳng phải, món quà của mỗi người bọn anh đều đáng giá hơn miếng gỗ này!”
“Em quá thiên vị rồi, Trác Trác!” Richard và George cũng lần lượt phản đối.
“Cả đám trên người sặc mùi tiền các người hiểu cái gì chứ! Trác Trác thích ở ý nghĩa của món quá, chứ không phải giá trị.” Mark xem thường nhìn anh em mình, trong lòng thầm đắc ý. Vẫn là Tiểu Như của anh thông minh, đề xuất anh tặng một cái xích đu cho Trác Trác, “Có cần ngồi lên thử xem không?”
“Vâng!” Tiếu Trác vui mừng từ trên người Mark nhảy lên xích đu, thoải mái để mấy ông anh họ giúp cô đẩy xích đu, “Cao thêm chút, cao thêm chút nữa!”
“Vũ Hiên, con không xuống cùng chơi?” Lý Lan trên tầng hai vừa giúp bố chồng và ông xã đánh cờ, vừa ngó ngó Lãnh Vũ Hiên đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn ra vườn hoa phía sau nhà Blank.
“Không cần mợ ạ.” Lãnh Vũ Hiên quay đầu cười cười, tiếp tục nhìn cảnh nô đùa ầm ĩ sau vườn hoa, “Tiểu Trác hình như rất thích xích đu.”
“Giống mẹ nó, năm đó Tiểu Hy Văn đặc biệt thích xích đu.” Henry nhớ lại chuyện xưa, “Bố còn nhớ có một lần con giúp Hy Văn đưa xích đu, kết quả làm cô ấy ngã bị thương không?”
“Nhớ, lúc đó nó mới 1 tuổi rưỡi, con lại đưa nó cao đến thế, nếu không phải Trinh Nhã ngăn, ta lúc ấy nhất định đánh nát mông con.” Ông John cười, Trác Trác lớn lên rất giống Trinh Nhã và Hy Văn, “Vũ Hiên, Trác Trác đã từng kể cho con thời thơ ấu của nó chưa?”
“Ha ha, nói thật, thời gian chúng con chung sống đều là con nói chủ yếu. Tiểu Trác giống như nhân viên tình báo, đến hồi tiểu học con yêu thâm bao nhiêu cô gái, cô ấy cũng đều biết, nhưng con lại không biết chút gì về thời thơ ấu của cô ấy. Con chỉ biết cô ấy sống chung với bố mẹ nuôi còn thân thiết hơn cả người nhà thực sự.” Lãnh Vũ Hiên rời cửa sổ bước tới ngồi bên cạnh ông John, điềm nhiên như không sáng tác ra lời nói dối.
“Ta nghe Trác Trác nói, mẹ nuôi của nó rất giống Hy Văn, đợi sức khỏe ta tốt hơn nhất định phải đích thân đi Đài Loan cảm ơn họ những năm chăm sóc Trác Trác.” Ông John chân thành nói, “Vũ Hiên, nhà Trác Trác ở Đài Loan cách gia đình bố mẹ nuôi không xa nhỉ.”
“Vâng, không phải là quá xa.” Lãnh Vũ Hiên trả lời có chút gượng ép, ông cụ chuẩn bị đi Đài Loan gặp Tiếu Thiên Hào? Đây chẳng phải là rất kỳ diệu, chung quy Tiếu Trác luôn giấu tất cả chuyện Tiếu Thiên Hào từng đối xử với mẹ con Trác gia. Nhưng mong Tiếu Trác đừng tiểu nhân mà cho rằng đây là anh đứng bên xúi giục, “Đúng rồi, ông ngoại, cậu, mợ, hôm nay Trác Trác muốn ở lại, con cũng ở lại, được không?”
“Ngốc ạ, đây là điều đương nhiên, ta đã chuẩn bị phòng cho các con ở đây.” Lý Lan vui vẻ rời thư phòng.
“Nghe giọng con, dường như vẫn bị Trác Trác nhà chúng ta bắt nạt hả!” Ông John cười nhìn Lãnh Vũ Hiên, sao mà đến một việc nhỏ ở lại cũng phải chờ sự ủng hộ của bọn họ.
“Ngoại, ông không biết cháu ngoại ông căm ghét rất lâu đâu. Trước mắt con vẫn trong giai đoạn bị phạt.” Lãnh Vũ Hiên đặc biệt nói mình đáng thương.
“ha ha, xem ra sát thủ tình trường cũng gặp khắc tinh rồi.”
/72
|