Cô kết hôn cùng một nam nhân gặp mặt mới hai lần.
Không nên nói bọn họ mới chỉ gặp mặt hai lần, dù sao, bọn họ đã từng học cùng một trường đại học.
Quan Chấn Ngôn là học trưởng của cô, là nhân vật uy danh lẫy lừng trong trường .
Hắn là người văn võ song toàn, gia thế hạng nhất lại khiêm nhường lễ độ. Hắn, không chỉ là hội trưởng hội học sinh, mà còn là đội trưởng đội bóng rổ, chủ tịch câu lạc bộ tranh luận. . . . . . Tóm lại, danh tiếng, chức vụ trong trường, tất cả đều rơi hết vào người hắn. Đó là còn chưa nói tới những danh hiệu hắn đạt được bên ngoài trường và quốc tế, nhiều đến mức khiến cho người ta chỉ có thể nghẹn họng mà nhìn trân trối.
Sau đó, náo nhiệt cũng chỉ kéo dài đến năm thứ tư.
Năm đó, hắn bị tai nạn xe, chỉ trong một đêm mà biến mất không tung tích, từ đó không công khai lộ diện nữa.
Có người nói hắn bị hủy dung, có người nói hắn phải sống đời sống thực vật, có người nói đầu óc hắn có vấn đề. Có người nói, có người nói, có người nói. . . . . . Ở trong trường tin tức của hắn được mọi người bàn luận xôn xao.
Chỉ là, lời đồn đại đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Một năm sau, không ai lại nhắc đến Quan Chấn Ngôn nữa, mà Đỗ Nhược Đồng cũng quên mất Quan Chấn Ngôn là nhân vật như thế nào.
Cho đến vài năm sau, tại Mỹ, Quan Chấn Ngôn đã thành lập một công ty mạng, dựa trên sự tỉ mỉ, tinh tế, trở thành một chuyên gia mạng có giá trị hơn trăm tỷ, trở lại trong nước, mọi người lại một lần nữa hăng hái nhắc đến những chuyện trước kia “Có người nói”, cũng lại bắt đầu ca tụng Quan Chấn Ngôn, cùng phong cách máu lạnh, thủ đoạn kinh người của hắn.
Đỗ Nhược Đồng chưa bao giờ đặc biệt quan tâm tới tin tức của Quan Chấn Ngôn, bởi vì cô cho rằng cô cùng học trưởng là người của hai thế giới khác nhau.
Cho đến một tháng trước, cô cùng hắn hẹn hò.
Cho tới hôm nay, bọn họ kết hôn.
Tối nay, là đêm tân hôn của cô.Nhưng đối với Đỗ Nhược Đồng mà nói, Quan Chấn Ngôn vẫn là một người xa lạ
Đỗ Nhược Đồng ngồi trước bàn trang điểm, xóa đi hết lớp trang điểm, khuôn mặt sau lớp trang điểm tái nhợt, cùng với hai phiến môi bị cắn đến sưng hồng.
Nước mắt của cô không khống chế được, hô hấp nhỏ dần giống như sẽ không thở nữa.
Trên thực tế, cô khẩn trương đến mức muốn té xỉu.
Là cô gái hiện đại, đêm tân hôn cũng không kinh khủng đến nỗi khiến cho sắc mặt cô trắng bệch, mà nguyên nhân khiến cho cô khẩn trương là….
Từ hẹn hò đến đêm tân hôn, cô mới gặp mặt Quan Chấn Ngôn có hai lần!
Bình thường cô được nói là một người tính tình trầm ổn. Nhưng bảo cô cùng một nam nhân xa lạ lên giường quả thật là đòi mạng. Điều này cũng khiến cho cô cảm thấy kinh hoàng và luống cuống.
Thậm chí bọn họ còn chưa đính hôn, vì Quan Chấn Ngôn nói ngại phiền phức.
Tất cả quyết định giữa bọn họ đều do Quan Chấn Ngôn ra lệnh. Mà gia đình của cô đối với việc bỗng nhiêncô biến thành phượng hoàng bay lên cao, chỉ biết sốt ruột quạt gió đốt lửa, chọn lựa nghe theo hắn.
Cho nên, không có ai, không có bất kỳ một người nào, có thể thông cảm cho sự khẩn trương đến đau bụng của cô.
Cô nên làm gì bây giờ?
Đỗ Nhược Đồng bịch một tiếng nằm ở trên bàn trang điểm, cô mơ hồ thở hổn hển nhìn vào gương, nhìn thấy trong gương phản xạ chiếu chiếc giường cùng tấm màn tơ lụa. Giường lớn treo tấm màn tơ lụa mềm mại, trên mặt giường rải đầy cánh hoa hồng của Pháp. Còn có chất liệu ren tơ lụa trên người cô, tất cả đều nhắc nhở cô chuyện sẽ xảy ra kế tiếp.
Trong nháy mắt dung nhan Quan Chấn Ngôn lạnh lùng thoáng qua trong đầu Đỗ Nhược Đồng , bỗng nhiên cô rùng mình một cái, nổi cả da gà.
Cốc cốc.
A! Đỗ Nhược Đồng che miệng, kịp thời ngăn lại thiết thét sắp bật ra.
Cốc cốc.
“Đợi. . . . . . Xin chờ một chút!” cả người Đỗ Nhược Đồng kinh hoàng nhảy lên, cô đè ép ngực, sợ trái tim nhảy ra ngoài. Khuôn mặt của cô ửng hồng, điều trớ trêu là, sự ửng hồng kia giống như cô là tân nương đang vui mừng.
Đỗ Nhược Đồng kéo chặt áo ngủ màu trắng, từ từ đi tới cửa, mở ra, mái tóc dài buông xuống vai, ngũ quan thanh tú, bên má còn có lúm đồng tiền, cô đối diện nam nhân trước mặt mỉm cười.
Là Quan Ngữ, em trai của hắn.
Đỗ Nhược Đồng thở phào nhẹ nhõm.
Trên thực tế, từ hẹn hò đến kết hôn, có việc gì liên quan đến chú rể đều do Quan Ngữ ra mặt giải quyết. Vì vậy, số lần cô cùng Quan Ngữ gặp mặt không tính là ít.
“Quan Ngữ, em tìm chị có việc ư?” Cô dịu dàng hỏi, trên mặt thanh lịch mỉm cười.
“Oa! Chị dâu, chi rất đẹp nha.” Quan Ngữ thấy cô ăn mặc màu trắng tinh khiết như vậy không khỏi kinh ngạc mà huýt gió.
“Cám ơn.” Đỗ Nhược Đồng cười nhạt, khẩn trương đến nỗi dạ dày muốn co ép lại.
“Đồ trang sức này là do anh trai bảo em mang cho chị.” Quan Ngữ đưa cho Đỗ Nhược Đồng một hộp trang sức màu lam bằng nhung.
Đỗ Nhược Đồng nhận lấy hộp trang sức, cau mày lại. Những ngày này, quanh quẩn trong đầu cô có rất nhiều bất an, không tự chủ được thốt ra.
“Tại sao anh ta không tự đưa cho chị?”
“Anh trai có thói quen ở trong thư phòng giải quyết công việc đến mười một giờ nên bảo em mang cái này cho chị”
“Công việc? Nhưng hôm nay là ngày …. ” Đỗ Nhược Đồng mím chặt làn môi, cố gắng khống chế tâm tình của mình.
“Hôm nay là anh ấy kết hôn, anh ấy nên nghỉ ngơi thật tốt , đúng không? Em cũng nói như vậy cho anh trai biết, nhưng anh ấy không nghe.” Quan Ngữ khoanh hay tay lại, trong mắt lóe lên tia sáng bướng bỉnh.”Có lẽ chị dâu nói, có thể anh ấy nghe cũng không chừng.’’
“Vậy sao? Chị muốn nhưng chỉ sợ anh ấy lại cảm thấy bị người khác làm phiền thôi .” Đỗ Nhược Đồng miễn cưỡng cười nhạt.
Muốn cô đi khuyên một người chồng xa lạ không cần làm việc trong đêm tân hôn ư?
Cô không làm được điều đó
“Chị dâu, chị nhanh mở chiếc hộp ra, xem có thích không?”. Quan Ngữ thúc giục.
Đỗ Nhược Đồng mở hộp vuông ra, sự chói sáng của ngọc trai khiến cô lóa mắt.
Cô thích nhất là đồ trang sức bằng ngọc trai, bởi vì ánh sáng của ngọc trai dịu dàng khiến cho cô có vẻ trang nhã, cũng nổi bật lên màu da óng ánh của cô. Mà Quan Chấn đưa cho cô quà tặng này, là dây chuyền của hãng Chanel mới có ở Đài Loan, giá thị trường hơn ngàn vạn!
“Làm sao mà anh ấy biết chị thích ngọc trai?” Giọng nói của Đỗ Nhược Đồng vẫn nhu hòa như cũ, nhưng trong lồng ngực cảm xúc lại tán loạn. Tâm tình kia không phải là do giá trị của ngọc trai, mà bởi vì tấm lòng của Quan Chấn Ngôn.
“Anh trai biết rất nhiều về chuyện của chị.” Lời nói của Quan Ngữ có ngụ ý .
“Làm sao anh ấy biết? Không phải anh ấy không thường ra khỏi cửa sao?”
Đúng vậy, nghĩ lại, cô mới phát hiện gian phòng này cũng trang trí giống sở thích của cô. Đỗ Nhược Đồng vừa nghĩ tới đây, bởi vì không hiểu mà nhíu mày chặt hơn.
“Chỉ cần có tâm, muốn biết chị yêu thích thứ gì, không phải là việc khó” Quan Ngữ cười đáp. Hắn phụng mệnh anh trai, thời gian này chuẩn bị toàn bộ những gì chị dâu thích, cố gắng thu góp tự liệu về chị dâu.
“Vậy sao?”
“Đúng vậy, anh trai vô cùng để ý chị nha. Mà nếu chị đã dâu yêu thích phần quà tặng này chắc không ngại qua thư phòng nói một tiếng cảm ơn chứ.” Quan Ngữ dùng ngón tay chỉ chỉ cửa thư phòng.
Đỗ Nhược Đồng cúi đầu không nói, cô vuốt ngọc trai trong chiếc hộp vuông, không hiểu tại sao Quan Ngữ liên tiếp muốn cô tới bên cạnh Quan Chấn Ngôn. Cô cùng Quan Chấn Ngôn đã là vợ chồng, không sớm thì muộn cũng thân thiết, hiểu rõ nhau hơn, không phải sao?
Thật sự sẽ như thế sao? Đỗ Nhược Đồng nhớ tới ngay việc cả đêm tân hôn mà Quan Chấn Ngôn cũng muốn làm việc, không khỏi chán nản.
Đây là quan hệ hôn nhân cô muốn sao? Lạnh nhạt cả đời ?
Không .Cô không phải là người chưa cố gắng đã tuyên bố bỏ cuộc.
“Vậy chị sẽ đi nói một tiếng cảm ơn với anh ấy.” Đỗ Nhược Đồng ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe lên tia sáng kiên định.
“Em biết là chị sẽ không để cho em thất vọng mà.” Quan Ngữ búng búng ngón tay, má lúm đồng tiền bên môi chợt lóe.
” Đừng mong đợi quá nhiều là được”
“Thì ra chị dâu cũng phản kích nha.” Quan Ngữ phá lên cười ha ha, vỗ một cái lên bả vai của cô.
Đỗ Nhược Đồng bị hành động của hắn làm cho sợ hết hồn, nhưng thấy hắn cười rất tự tại, cô không tự chủ được mà cười theo.
Cô có dự cảm, cô cùng người em chồng này sẽ trở thành bạn tốt. Quan hệ kì quái trong hôn nhân của cô mà có một bằng hữu thì quá tốt rồi
“Chị dâu, anh trai em giao cho chị. Anh ấy không dễ ở chung những sẽ là một người đàn ông tốt yêu vợ.” Quan Ngữ thành khẩn nói.
“Bây giờ, chị đến thư phòng tìm anh ấy, có thể quấy rầy hay không?” Đỗ Nhược Đồng hỏi.
“Yên tâm! Chị đi tìm anh ấy tuyệt đối là chuyện vui mừng. Không phải là quấy rầy.” Quan Ngữ cười ha ha, vỗ bả vai của cô lần nữa, phát hiện mình càng lúc càng thích sự thông minh của chị dâu.
Đỗ Nhược Đồng chỉ cười không nói, chỉ là trong lòng lại than nhẹ một tiếng.
Đúng vậy, nếu như cô không muốn cùng Quan Chấn Ngôn như người xa lạ thì phải tích cực trong cuộc hôn nhân này.
Mới ngày đầu tiên tân hôn. . . . . .Quan Chấn Ngôn nghe thấy tiếng cười to của Quan Ngữ cùng tiếng mỉm cười của vợ yêu.
Vì vậy, cửa thư phòng vốn định mở ra nhưng lại nhanh chóng đóng lại.
Quan Chấn Ngôn bắt đầu ghét sự sơ ý lơ là của mình, nếu như hắn không quên tài liệu trong xe mà xuống lấy thì cũng không phải nghe thấy âm thanh trò chuyện vui vẻ như thế này.
Trong ngực dâng lên sự tức giận khiến gân xanh của hắn nổi đầy tay.
Trên khuôn mặt có một đôi mắt đen tức giận tỏa sáng, giống như dã thú, chỉ muốn xé rách tất cả mọi thứ trước mắt.
Cô nói chuyện cùng Quan Ngữ sẽ có vẻ mặt gì đây?
Là một tiểu thư khuê các? Hay nụ cười đơn thuần
Quan Chấn Ngôn mím chặt môi, đè nén tiếng gầm nhẹ nơi cổ họng. Hắn nhắm mắt thật chặt lại, ở trong bóng tối suy nghĩ về việc sống chung.
Tối nay, hắn không để ý đến công việc, hắn tốn quá nhiều thời gian nghĩ tới đêm tân hôn cùng người vợ xuất chúng, khuôn mặt ưu nhã, mọi cử động đều toát ra vẻ nhã nhặn, lại không kiêu căng như những cô gái khác.
Hắn bỗng nhiên mở mắt ra, nóng nảy đi qua đi lại bên trong phòng, máy điều hòa trong nhà đã để 19 độ, cũng không khiến hắn hạ lửa giận.
Quan Chấn Ngôn đưa tay vuốt vết sẹo từ ngực trái cho đến bụng, cho dù phẫu thuật mấy lần, vết sẹo đã không còn dọa người như trước, nhưng đối với bất luận người nào mà nói, chỉ nhìn cũng cảm thấy kinh hoàng.
Hắn không thường ra khỏi cửa bởi hắn không muốn thấy những ánh mắt tò mò của người khác.
Nếu như cô nhìn thấy vết sẹo dài như vậy, đáng sợ như vậy, cô có cảm thấy ghê tởm không?
Quan Chấn Ngôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng phản chiếu từ sàn đá cẩm thạch màu đen, những tin đồn bên ngoài đột nhiên nhảy vào trong đầu hắn.
Ác ma máu lạnh!
Khóe môi hắn nhếc lên, vì vậy mà khuôn mặt càng thêm tà mị .
Hắn biết lời đồn bên ngoài, nói hắn là kẻ ngạo mạn, cuồng ngạo tự đại, không tiếp xúc cùng nhân viên, chỉ lấy đánh giá thành tích, sáp nhập các công ty khác tuyệt đối không nhân nhượng, máu lạnh, vô tình.
Nhưng, hắn không quan tâm.
Cho dù các xí nghiệp khác ghét hắn, thì sao? Cho dù truyền thông phê bình hắn tác phong tàn nhẫn, thì sao? Không phải hắn vẫn cưới được một người vợ cao quý như ngọc trai sao.
Dù sao, Đỗ Nhược Đồng cũng là con gái của một xí nghiệp truyền thống, ở hoàn cảnh kinh tế sa sút, cô chỉ có thể đến bên hắn, để giúp đỡ sản nghiệp Đỗ gia.
Hắn cần gì phải vì lợi thế mà hao tổn tinh thần? Cô trò chuyện vui vẻ cùng Quan Ngữ thì có quan hệ gì đến hắn ?
Hắn chỉ cần nói cho cô biết, yêu cầu của hắn đối với hôn nhân như vậy là được.
Hắn hạ lệnh, mà cô phải tuân theo, chủ yếu nhất là nội dung khế ước. Cô sớm hiểu điều này thì sẽ càng có lợi. Bởi vì hắn sẽ là một người chồng hào phóng!
Quan Chấn Ngôn xoay người, đi về phía một cái cánh cửa khác trong thư phòng
…… Đỗ Nhược Đồng đứng ở ngoài thư phòng mười phút.
Trong thư phòng dần lộ ra ánh sáng, nhưng bên trong lại không có người.
“Có người không?”
Đỗ Nhược Đồng gõ cửa mấy lần, nhưng lại không có ai lên tiếng.
Cô xoay nguời về phía gian phòng của mình, bước chân có vẻ chần chờ. Ngay cả cửa Quan Chấn Ngôn cũng không chịu mở ra thì làm sao cô có thể dám mở đây?
Cô đẩy cửa phòng ra, không khí lạnh truớc mặt khiến cô rét run.
Bỗng nhiên cô ngẩng đầu, cảm giác có nguời nào đó đang nhìn mình chăm chú khiến cô ôm hai cánh tay, hốt hoảng nhìn xung quanh.
Góc sô pha, có ánh mắt như chim ưng đang chăm chú nhìn cô.
“Anh. . . . . . Tại sao lại ở chỗ này?” Đỗ Nhược Đồng hít vội một hơi, vội vàng đem mu bàn tay đến phía sau, muốn nắm chặt tay lại để mình có thể bình tĩnh hơn
Quan Chấn Ngôn không nói gì, hắn vắt chéo hai chân, quan sát mọi động tác của cô
Cô đang rất khẩn trương. Tiếng nói cũng trở nên run rẩy, khuôn mặt cũng không cuời, trên khuôn mặt đều thể hiện rõ tâm tình của cô. Hoặc là,cũng chưa biết chừng cô đang sợ hắn . Mặc dù hắn là chồng của cô, nhưng cũng là một người xa lạ.
“Em vẫn đứng ở ngoài cửa, tại sao không thấy anh đi vào?” Đỗ Nhược Đồng nhẹ giọng hỏi, không muốn vì sự trầm mặc trong phòng mà hít thở không thông
“Phòng của em cùng phòng của anh có một cánh cửa thông với nhau.” Quan Chấn dùng cằm chỉ vào cánh cửa thông sang thư phòng, ánh mắt vì vậy dừng lại trên vai của cô.
Phòng của em? Phòng của anh? Chân mày của cô nhíu lại, cảm thấy có gì đó không đúng
“Đây không phải là gian phòng của chúng ta sao?” Đỗ Nhược Đồng tiến lên một bước, nhìn chăm chú vào mắt hắn, dịu dàng hỏi
“Thư phòng cách vách là gian phòng của anh, gian phòng này là gian phòng của em. anh không hy vọng cuộc sống hôn nhân quấy nhiễu đến công việc cùng nghỉ ngơi của anh, anh có thói quen ngủ một mình .” Quan trọng hơn, căn bản hắn không muốn cho cô nhìn thấy sự đau nhức trên tay phải của hắn mỗi lúc trời mưa
Nói xong, Quan Chấn Ngôn mở to mắt, nhìn về phía sau của cô.
Đỗ Nhược Đồng nhìn gò má của hắn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng thấy hơi thất vọng.
Hôn nhân của cô, lạnh nhạt đến vậy sao? Cô cũng biết thời gian chung đụng của bọn họ cũng không quá dài. Nhưng mà ngay cả ở cùng một phòng, nói chuyện cuộc sống một chút , tâm tình, đối với hắn cũng là chuyện khó sao?
Đỗ Nhược Đồng nhìn gương mặt của hắn, nội tâm từ từ hiện lên cảm xúc không chịu thua . Từ nhỏ đến lớn, b ngoài cô nhu nhược nhưng nếu không đạt đuợc mục đích cô sẽ không từ bỏ. Cô không tin, giữa bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào giấy kết hôn để duy trì cuộc hôn nhân thật mỏng manh này
“Cảm ơn anh đã tặng ngọc trai cho em, chúng thật đẹp.” Cô chuyển đề tài lần nữa.
” Chúng rất hợp với em”. Làn da của cô cùng ngọc trai rất giống nhau
“Tại sao anh lại lấy em”. Cô muốn biết một chút về đều này để biết mình phải cố gắng như thế nào.
“Em xinh đẹp, quen với việc xã giao, lại hiểu tri thức, lễ nghĩa.” Quan Chấn Ngôn nói mặt không thay đổi, nhìn phía sau cô, lạnh lùng hỏi: “Vậy tại sao em muốn gả cho anh?”
“Mẹ em là nguời vợ thứ hai, bà ấy vẫn hi vọng em gả cho một người giàu có nào đó để khiến bà ấy hãnh diện. Em cự tuyệt rất nhiều lời cầu hôn rồi, năm nay em cũng gần ba muơi cô hội cũng giảm bớt. Lúc này, anh xuất hiện, có thể giúp về mặt tiền bạc cho xí nghiệp nhà em. Trên mọi phương diện, anh đều là ứng cử viên tốt nhất cho chức rể hiền.” Cô cũng giấu giếm, dù sao sau này còn có cả một đoạn đừờng dài phía truớc phải đi
“Rể hiền?” Quan Chấn Ngôn nói rồi liếc nhìn cô một cái, mấy chữ này khiến hắn cuời nhạt, thế nhưng nụ cuời thoáng qua của hắn lại khiến khóe mắt cong cong.
Đỗ Nhược Đồng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười hưởng ứng.
“Xem ra nam nhân chỉ cần có tiền, cá tính kiêu ngạo một chút tất cả đều không quan trọng.”
Hắn hừ lạnh một tiếng.”Tóm lại, tốt nhất em nên rõ ràng, cuộc hôn nhân của chúng ta đều có mục đích, chính vì vậy mà đừng bày ra bộ mặt người bị hại truớc mặt anh”
“Em cũng không có cảm giác mình là người bị hại. Theo một mức độ mà nói, mọi người sẽ coi em như Ma Tước biến thành Phượng Ho
“Một nam nhân có tiền bị một mỹ nữ bắt giam trong hôn nhân, không ai sẽ cho rằng chuyện này có chỗ quái dị.” Quan Chấn Ngôn ném ra mấy câu nói khinh thường, cảm thấy cô quá hoang đường. Ma Tước cùng cô vĩnh viễn sẽ không cùng cấp bậc.
Đỗ Nhược Đồng nhìn Quan Chấn Ngôn, thật là bị hắn làm cho lẫn lộn rồi. Bây giờ hắn đang an ủi cô, hay chẳng qua là hắn đơn giản phát biểu ý kiến của mình
Cô phỏng đoán, Quan Chấn Ngôn cũng có chút thích cô, nếu không, hắn sẽ không cưới cô. Nếu không, những điều kiện phù hợp mà hắn nói như”xinh đẹp” , ” xã giao quen thuộc ” , “tri thức lễ nghĩa” cũng rất nhiều người đạt được mà.
Nhưng, nếu như Quan Chấn Ngôn vì nhìn trúng mới cưới cô. Vậy tại sao khi bọn họ đã kết hôn, hắn lại luôn luôn muốn cô tránh xa hắn ?
Đỗ Nhược Đồng nhìn hắn hồi lâu, lại không có biện pháp lấy được bất kì đáp án nào từ khuôn mặt như pho tượng của hắn.
Hắn thậm chí còn không nhìn cô lấy một cái, ánh mắt của hắn từ đầu tới cuối đều nhìn ra phía sau cô
“Trừ chuyện chia phòng ngủ, anh còn muốn nói chuyện gì với em không?” Cô cố gắng phá vỡ cục diện bế tắc hiện tại
“Anh muốn một đứa con.” Quan Chấn rất nhanh nhìn cô một cái.
Đỗ Nhược Đồng bỗng nhiên lui về sau một bước dài, tất cả lý trí đều biến mất trong nháy mắt
Cô mở to mắt, thậm chí hốt hoảng đến mức không phát giác hai cánh tay của cô đang phòng bị ôm trước ngực. Ý tứ của hắn là, hiện tại hắn muốn cùng cô. . . . . .
Đôi môi Đỗ Nhược Đồng khẽ nhếch, cô muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói ra được khỏi miệng. Cô kinh hoàng mà nhìn chằm chằm vào mặt của hắn, cho đến khi nụ cười mỉa mai của hắn xuất hiện trên khóe môi, cô mới ý thức được mình đang luống cuống
Cô nhanh chóng đem tay đặt bên người, làm thế nào cũng bày không ra tư thế thoải mái tự nhiên
“Yên tâm đi, tối nay anh không nghĩ sẽ xâm phạm em.” Quan Chấn Ngôn ác ý nói.
Cô cúi đầu lúng túng, nhưng cũng vì vậy mà không phát giác được ánh mắt của hắn đang bừa bãi lưu luyến trên khuôn mặt của cô.
“Chuyện có con nên thuận theo tự nhiên, không phải sao?” Cô ngẩng đầu, cố gắng ra vẻ trấn định.
“Thuận theo tự nhiên” Quan Chấn cười lạnh một tiếng, còn kém không có cất tiếng cười to lên.” Cuộc đời của anh có những chuyện mà anh không bao giờ muốn thuận theo tự nhiên. Anh nghĩ muốn, cho nên rất đơn giản sẽ đạt được.”
“Con cái không phải thứ gì, cũng không phải sự nghiệp của anh.” Cô thốt lên phản bác.
Quan Chấn Ngôn đứng lên, thân thể cao gầy im lặng đến gần cô.
Đỗ Nhược Đồng cố gắng không cho mình lui về phía sau, chỉ có thể trơ mắt nhìn sự lạnh lẽo trong mắt của hắn đang dần dần đến gần cô.
Quan Chấn Ngôn giữ cằm cô, nhiệt độ lạnh lẽo trên tay hắn làm cho cô cảm thấy rùng mình
“Em có tư cách gì mà dám nói như thế với anh?” Giọng nói của hắn so với ánh mắt của hắn càng làm cho người ta không rét mà run.
“Em là vợ của anh.”
“Vậy sao?” Quan Chấn Ngôn nhàn nhạt cười lạnh, cúi đầu hôn lên môi cô.
Đỗ Nhược Đồng quá khiếp sợ mà không kịp tạo ra bất kỳ phản kháng nào, khiến cho hắn có cơ hội tiến từng bước từng bước đưa lưỡi vào miệng cô.
Khi hắn hôn nhẹ qua đầu lưỡi của cô, cô kinh hoàng thở gấp, vươn tay kháng cự, làm như vậy quá mức thân mật rồi
“Giãy giụa cái gì? Em không phải vợ của anh sao? Chồng hôn vợ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không phải sao?” Ở cạnh môi của cô Quan Chấn Ngôn ác ý nói nhỏ .
Đỗ Nhược Đồng, phải nhẫn nại! Dù sao, sớm muộn gì cô cũng phải trải qua bước này. Cô nhắm chặt hai mắt.
Cô không phản kháng khiến Quan Chấn Ngôn càng thêm điên cuồng, môi lưỡi của hắn vì vậy mà càng thêm càn rỡ tiến về phía miệng của cô cướp lấy hương thơm của cô, thưởng thức xúc cảm của cô.
Môi cô ngọt giống như tưởng tượng của hắn vậy, giống như hôn lên một đóa hoa, tầng tầng dưới mặt cánh hoa, có hương vị ngọt ngào của mật hoa. Lực đạo của Quan Chấn Ngôn chậm lại, nhẹ nhàng nghĩ muốn trêu ghẹo cô khiến cô có phản ứng nhiều hơn.
Đỗ Nhược Đồng cảm giác được ý thức của cô đang phiêu tán, cũng không còn sức mà cản lại.
Nụ hôn của hắn sao lại nóng như vậy, hắn đang phá phách trong miệng cô, khiến cô không tự chủ được thở gấp. Cô chưa bao giờ biết chỉ dựa vào một cái hôn cũng khiến cho người ta sinh ra dục vọng.
“A. . . . . .” Đỗ Nhược Đồng nghe được mình bật ra tiếng thở khẽ, bỗng nhiên mở to mắt, xấu hổ đưa tay đẩy hắn ra. Cô cho là vì yêu mà làm mới là tự nhiên nhất. Không nghĩ rằng, một cái hôn của hắn lại làm cho cô. . . . . .
Quan Chấn Ngôn bị buộc phải rời khỏi đôi môi của cô, hắn khẽ cau mày, ánh mắt ác độc bắn thẳng về phía cô.
Ánh mắt cô mờ mịt, cánh môi đỏ tươi, phút trước giãy giụa khiến cô vô tình phơi bày ra một làn da trắng nõn, mỗi một tấc cũng làm cho hắn cảm thấy nuốt khó khăn.
Bất kỳ người đàn ông nào cũng đều muốn một cô gái như vậy.
“Bất kỳ”!
Đột nhiên trong đầu Quan Chấn Ngôn thoáng qua một màn ngoài cửa lúc nãy.
“Anh cảnh cáo em, cách xa Quan Ngữ một chút.” Bỗng nhiên Quan Chấn Ngôn trầm giọng ra lệnh.
“Anh. . . . . . có ý gì?” Tay Đỗ Nhược Đồng nắm chặt thành quả đấm, không muốn theo suy đoán của hắn mà sinh
“Em là một mỹ nhân xinh đẹp mà Quan Ngữ lại là người anh tuấn, anh không muốn nghe bất kì lời đồn nào về chuyện vợ của mình ngoại tình.” Quan Chấn Ngôn trực tiếp nói, ánh mắt di chuyển không nhìn cô.
“Anh so với Quan Ngữ cũng không khó coi.” Thậm chí, khí chất âm lãnh của hắn so với Quan Ngữ còn làm cho người ta phải liếc mắt.
“Vậy sao? Tại sao em lại sợ anh?” Tầm mắt Quan Chấn Ngôn dừng trên đôi môi run rẩy của cô.
“Em không sợ anh, bởi vì sự hiểu lầm của anh khiến em phẫn nộ đến phát run. Quan Ngữ là em trai của anh, em có chừng mức, hi vọng về sau anh không nên nói những lời vũ nhục em như thế nữa .” Đỗ Nhược Đồng kiêu ngạo mà ngẩng cằm lên.
“Anh cảm thấy tốt nhất em nên sợ anh.” Bàn tay Quan Chấn Ngôn che ở cổ của cô, chiếc cổ trắng mịn trong tay hắn giống như một gốc cây bách hợp yếu ớt, tùy thời đều có thể bị chặt đứt
“Tại sao?”
“Bởi vì anh có thói quen phá hủy tất cả những người nào hay vật gì không sợ anh.” Hắn nói nhỏ, cánh môi quỷ dị giống như là chưa từng mở ra.
Bỗng nhiên Đỗ Nhược Đồng rùng mình một cái, nhanh đến nỗi cô không kịp ngăn cản
Sự lạnh lẽo chui vào từng tấc trên cơ thể của cô, khiến cô cảm thấy lạnh quá. Là ánh mắt quá lạnh lẽo của hắn, hay do máy điều hòa trong phòng trở nên lạnh đây?
“Chỉ cần em ở trước mặt người ngoài, giả bộ hình tượng vợ chồng ân ái, anh sẽ không can dự vào cuộc sống của em, bất kể thứ gì em cần có thể tùy tiện lấy. Về phần nghĩa vụ vợ chồng giữa chúng ta, khi nào thực hiện. . . . . .” Thấy cô lập tức nín thở, hắn cố ý thả chậm giọng lại, nói “Yên tâm đi, anh sẽ tốt bụng nói trước nói cho em .”
Nhất định phải như vậy sao? Đỗ Nhược Đồng không tự chủ được mà lắc đầu.
Cô lắc đầu là bày tỏ cô không muốn thực hiện” nghĩa vụ vợ chồng” sao? Quan Chấn Ngôn buồn bực trong lòng, bởi vì đè nén tâm tình mà cánh môi kh co quắp.
“Ngày mai anh phải đi nước ngoài.” Quan Chấn Ngôn quay đầu chạy lấy người.
“Cái gì?”
“Anh phải đi công tác một tuần lễ.” Hắn thích ở lại nước ngoài hơn. Người ngoại quốc so người trong nước thì hiểu được việc tôn trọng người, sẽ không ai liếc mắt với hắn, hoặc hỏi thăm vết sẹo lúc trước của hắn.
“Em giúp anh chuẩn bị hành lí” Cô theo sát sau lưng hắn, định giúp hắn.
“Em không cần lấy lòng anh.”
“Người vợ muốn vì chồng của mình làm chút gì đó, cũng coi là lấy lòng sao?” Cô thử dò xét đưa tay muốn chạm cánh tay của hắn.
“Không cần thiết!” Bịch một tiếng, Quan Chấn Ngôn đóng cánh cửa ngăn cách giữa hai người.
Đỗ Nhược Đồng kinh ngạc nhìn cánh cửa một cách nặng nề, có cảm giác như mình đã bị đuổi vào lãnh cung.
Cô cầm tay nắm cửa, muốn mở ra, nhưng cửa đã khóa lại.
Đỗ Nhược Đồng vỗ trán, vô lực dựa vào vách tường, kinh ngạc mà nhìn cánh cửa ngăn cản hai người
Đây là gì! Ngay tại đêm tân hôn, chồng của cô đem cô nhốt ở ngoài.
“Phu nhân, cô đã ngủ chưa?” Cửa phòng của cô bị gõ hai cái.
“Còn chưa.” Đỗ Nhược Đồng đáp một tiếng, cúi đầu sửa lại áo ngủ, tiến lên mở cửa.
Lão quản gia bưng một chiếc khay gỗ, cười khanh khách đứng ở ngoài cửa.
“Có chuyện gì không?” Đỗ Nhược Đồng dịu dàng hỏi.
“Tôi giúp cô pha một ấm trà hoa hồng.” Bạch mẹ nói.
“Cám ơn.” Đỗ Nhược Đồng kinh ngạc nói.”Bà làm sao biết thói quen trước khi ngủ của tôi. . . . .”
“Quan tiên sinh đã thông báo.”
“Anh ấy. . . . . .” Lại một lần khiến cho cô á khẩu không trả lời được.
“Phu nhân, hôm nay tôi nói thế này có chút dư thừa, Quan tiên sinh là người ngoài lạnh trong nóng. Chỉ cần cô dùng tấm lòng chân thành đối đãi, cô sẽ phát hiện ngài ấy thật sự là người rất tốt.” Bạch mẹ tha thiết nói, trên khuôn mặt hiền lành hiện lên ý nghĩ muốn cùng người khác chia sẻ.
“Tôi sẽ cố gắng.” Đỗ Nhược Đồng chỉ có thể trả lời như vậy, không có hơi sức mà nói nữa. Tối nay cô đã trải qua quá nhiều cảm xúc, cô cần một chút thời gian để tiêu hóa chúng.
“Cám ơn, ngủ ngon.”
Đỗ Nhược Đồng nhận lấy khay trà hoa hồng trong tay Bạch mẹ, đóng cửa lại lần nữa.
Rót một chén trà hoa hồng, hít thật sâu một hơi thưởng thức mùi thơm hoa hồng, cô lại nhíu mày.
Người ngoài thì hình dung hắn là ác ma máu lạnh, nhưng người trong nhà lại rối rít thay hắn biện minh. Rốt cuộc ai mới là Quan Chấn Ngôn thật sự ?
Đỗ Nhược Đồng cầm chén sứ trắng, đi trở về trước bàn trang điểm, nhìn hộp dây chuyền ngọc trai đặt ở trên bàn .
Hắn có tiền có thế, quả thật không có gì không mua được, nhưng lễ vật muốn nhận được, trước hết luôn phải làm việc cực nhọc.
Tính đến trước mắt mới chỉ có ý định làm người thân của Quan Chấn Ngôn, đây là sự thật không thể chối cãi. Mà cô nếu gả cho hắn, ít nhất cũng nên được tôn trọng như “khách” chứ.
Mặc dù, cô không cho là Quan Chấn Ngôn sẽ dùng phép lịch sự mà xử sự với cô. Nhưng, cô không thể nào chưa thử đã buông tay.
“Quan Chấn Ngôn. . . . . .” Đỗ Nhược Đồng gọi tên của hắn, sau đó nâng chén đem trà hoa hồng uống một hơi cạn sạch, cũng đem tên tuổi của hắn nuốt vào trong miệ
Bề ngoài cô nhìn nhu nhược, nhưng lại không ngoan ngoãn chịu thua.
Chồng của cô, tốt nhất là nên nhanh chóng chấp nhận điểm này.
Ngày mai, cô sẽ vì hôn nhân của mình mà cố gắng.
Ngày mai, cô cũng sẽ đi tìm bác sĩ khoa phụ sản lấy thuốc tránh thai. Trước khi hôn nhân của cô rõ ràng, cô sẽ không để bảo bối tham gia vào cuộc hỗn chiến này.
Ai! Đỗ Nhược Đồng nằm lên giường.
Trong đêm tân hôn mất ngủ.
Không nên nói bọn họ mới chỉ gặp mặt hai lần, dù sao, bọn họ đã từng học cùng một trường đại học.
Quan Chấn Ngôn là học trưởng của cô, là nhân vật uy danh lẫy lừng trong trường .
Hắn là người văn võ song toàn, gia thế hạng nhất lại khiêm nhường lễ độ. Hắn, không chỉ là hội trưởng hội học sinh, mà còn là đội trưởng đội bóng rổ, chủ tịch câu lạc bộ tranh luận. . . . . . Tóm lại, danh tiếng, chức vụ trong trường, tất cả đều rơi hết vào người hắn. Đó là còn chưa nói tới những danh hiệu hắn đạt được bên ngoài trường và quốc tế, nhiều đến mức khiến cho người ta chỉ có thể nghẹn họng mà nhìn trân trối.
Sau đó, náo nhiệt cũng chỉ kéo dài đến năm thứ tư.
Năm đó, hắn bị tai nạn xe, chỉ trong một đêm mà biến mất không tung tích, từ đó không công khai lộ diện nữa.
Có người nói hắn bị hủy dung, có người nói hắn phải sống đời sống thực vật, có người nói đầu óc hắn có vấn đề. Có người nói, có người nói, có người nói. . . . . . Ở trong trường tin tức của hắn được mọi người bàn luận xôn xao.
Chỉ là, lời đồn đại đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Một năm sau, không ai lại nhắc đến Quan Chấn Ngôn nữa, mà Đỗ Nhược Đồng cũng quên mất Quan Chấn Ngôn là nhân vật như thế nào.
Cho đến vài năm sau, tại Mỹ, Quan Chấn Ngôn đã thành lập một công ty mạng, dựa trên sự tỉ mỉ, tinh tế, trở thành một chuyên gia mạng có giá trị hơn trăm tỷ, trở lại trong nước, mọi người lại một lần nữa hăng hái nhắc đến những chuyện trước kia “Có người nói”, cũng lại bắt đầu ca tụng Quan Chấn Ngôn, cùng phong cách máu lạnh, thủ đoạn kinh người của hắn.
Đỗ Nhược Đồng chưa bao giờ đặc biệt quan tâm tới tin tức của Quan Chấn Ngôn, bởi vì cô cho rằng cô cùng học trưởng là người của hai thế giới khác nhau.
Cho đến một tháng trước, cô cùng hắn hẹn hò.
Cho tới hôm nay, bọn họ kết hôn.
Tối nay, là đêm tân hôn của cô.Nhưng đối với Đỗ Nhược Đồng mà nói, Quan Chấn Ngôn vẫn là một người xa lạ
Đỗ Nhược Đồng ngồi trước bàn trang điểm, xóa đi hết lớp trang điểm, khuôn mặt sau lớp trang điểm tái nhợt, cùng với hai phiến môi bị cắn đến sưng hồng.
Nước mắt của cô không khống chế được, hô hấp nhỏ dần giống như sẽ không thở nữa.
Trên thực tế, cô khẩn trương đến mức muốn té xỉu.
Là cô gái hiện đại, đêm tân hôn cũng không kinh khủng đến nỗi khiến cho sắc mặt cô trắng bệch, mà nguyên nhân khiến cho cô khẩn trương là….
Từ hẹn hò đến đêm tân hôn, cô mới gặp mặt Quan Chấn Ngôn có hai lần!
Bình thường cô được nói là một người tính tình trầm ổn. Nhưng bảo cô cùng một nam nhân xa lạ lên giường quả thật là đòi mạng. Điều này cũng khiến cho cô cảm thấy kinh hoàng và luống cuống.
Thậm chí bọn họ còn chưa đính hôn, vì Quan Chấn Ngôn nói ngại phiền phức.
Tất cả quyết định giữa bọn họ đều do Quan Chấn Ngôn ra lệnh. Mà gia đình của cô đối với việc bỗng nhiêncô biến thành phượng hoàng bay lên cao, chỉ biết sốt ruột quạt gió đốt lửa, chọn lựa nghe theo hắn.
Cho nên, không có ai, không có bất kỳ một người nào, có thể thông cảm cho sự khẩn trương đến đau bụng của cô.
Cô nên làm gì bây giờ?
Đỗ Nhược Đồng bịch một tiếng nằm ở trên bàn trang điểm, cô mơ hồ thở hổn hển nhìn vào gương, nhìn thấy trong gương phản xạ chiếu chiếc giường cùng tấm màn tơ lụa. Giường lớn treo tấm màn tơ lụa mềm mại, trên mặt giường rải đầy cánh hoa hồng của Pháp. Còn có chất liệu ren tơ lụa trên người cô, tất cả đều nhắc nhở cô chuyện sẽ xảy ra kế tiếp.
Trong nháy mắt dung nhan Quan Chấn Ngôn lạnh lùng thoáng qua trong đầu Đỗ Nhược Đồng , bỗng nhiên cô rùng mình một cái, nổi cả da gà.
Cốc cốc.
A! Đỗ Nhược Đồng che miệng, kịp thời ngăn lại thiết thét sắp bật ra.
Cốc cốc.
“Đợi. . . . . . Xin chờ một chút!” cả người Đỗ Nhược Đồng kinh hoàng nhảy lên, cô đè ép ngực, sợ trái tim nhảy ra ngoài. Khuôn mặt của cô ửng hồng, điều trớ trêu là, sự ửng hồng kia giống như cô là tân nương đang vui mừng.
Đỗ Nhược Đồng kéo chặt áo ngủ màu trắng, từ từ đi tới cửa, mở ra, mái tóc dài buông xuống vai, ngũ quan thanh tú, bên má còn có lúm đồng tiền, cô đối diện nam nhân trước mặt mỉm cười.
Là Quan Ngữ, em trai của hắn.
Đỗ Nhược Đồng thở phào nhẹ nhõm.
Trên thực tế, từ hẹn hò đến kết hôn, có việc gì liên quan đến chú rể đều do Quan Ngữ ra mặt giải quyết. Vì vậy, số lần cô cùng Quan Ngữ gặp mặt không tính là ít.
“Quan Ngữ, em tìm chị có việc ư?” Cô dịu dàng hỏi, trên mặt thanh lịch mỉm cười.
“Oa! Chị dâu, chi rất đẹp nha.” Quan Ngữ thấy cô ăn mặc màu trắng tinh khiết như vậy không khỏi kinh ngạc mà huýt gió.
“Cám ơn.” Đỗ Nhược Đồng cười nhạt, khẩn trương đến nỗi dạ dày muốn co ép lại.
“Đồ trang sức này là do anh trai bảo em mang cho chị.” Quan Ngữ đưa cho Đỗ Nhược Đồng một hộp trang sức màu lam bằng nhung.
Đỗ Nhược Đồng nhận lấy hộp trang sức, cau mày lại. Những ngày này, quanh quẩn trong đầu cô có rất nhiều bất an, không tự chủ được thốt ra.
“Tại sao anh ta không tự đưa cho chị?”
“Anh trai có thói quen ở trong thư phòng giải quyết công việc đến mười một giờ nên bảo em mang cái này cho chị”
“Công việc? Nhưng hôm nay là ngày …. ” Đỗ Nhược Đồng mím chặt làn môi, cố gắng khống chế tâm tình của mình.
“Hôm nay là anh ấy kết hôn, anh ấy nên nghỉ ngơi thật tốt , đúng không? Em cũng nói như vậy cho anh trai biết, nhưng anh ấy không nghe.” Quan Ngữ khoanh hay tay lại, trong mắt lóe lên tia sáng bướng bỉnh.”Có lẽ chị dâu nói, có thể anh ấy nghe cũng không chừng.’’
“Vậy sao? Chị muốn nhưng chỉ sợ anh ấy lại cảm thấy bị người khác làm phiền thôi .” Đỗ Nhược Đồng miễn cưỡng cười nhạt.
Muốn cô đi khuyên một người chồng xa lạ không cần làm việc trong đêm tân hôn ư?
Cô không làm được điều đó
“Chị dâu, chị nhanh mở chiếc hộp ra, xem có thích không?”. Quan Ngữ thúc giục.
Đỗ Nhược Đồng mở hộp vuông ra, sự chói sáng của ngọc trai khiến cô lóa mắt.
Cô thích nhất là đồ trang sức bằng ngọc trai, bởi vì ánh sáng của ngọc trai dịu dàng khiến cho cô có vẻ trang nhã, cũng nổi bật lên màu da óng ánh của cô. Mà Quan Chấn đưa cho cô quà tặng này, là dây chuyền của hãng Chanel mới có ở Đài Loan, giá thị trường hơn ngàn vạn!
“Làm sao mà anh ấy biết chị thích ngọc trai?” Giọng nói của Đỗ Nhược Đồng vẫn nhu hòa như cũ, nhưng trong lồng ngực cảm xúc lại tán loạn. Tâm tình kia không phải là do giá trị của ngọc trai, mà bởi vì tấm lòng của Quan Chấn Ngôn.
“Anh trai biết rất nhiều về chuyện của chị.” Lời nói của Quan Ngữ có ngụ ý .
“Làm sao anh ấy biết? Không phải anh ấy không thường ra khỏi cửa sao?”
Đúng vậy, nghĩ lại, cô mới phát hiện gian phòng này cũng trang trí giống sở thích của cô. Đỗ Nhược Đồng vừa nghĩ tới đây, bởi vì không hiểu mà nhíu mày chặt hơn.
“Chỉ cần có tâm, muốn biết chị yêu thích thứ gì, không phải là việc khó” Quan Ngữ cười đáp. Hắn phụng mệnh anh trai, thời gian này chuẩn bị toàn bộ những gì chị dâu thích, cố gắng thu góp tự liệu về chị dâu.
“Vậy sao?”
“Đúng vậy, anh trai vô cùng để ý chị nha. Mà nếu chị đã dâu yêu thích phần quà tặng này chắc không ngại qua thư phòng nói một tiếng cảm ơn chứ.” Quan Ngữ dùng ngón tay chỉ chỉ cửa thư phòng.
Đỗ Nhược Đồng cúi đầu không nói, cô vuốt ngọc trai trong chiếc hộp vuông, không hiểu tại sao Quan Ngữ liên tiếp muốn cô tới bên cạnh Quan Chấn Ngôn. Cô cùng Quan Chấn Ngôn đã là vợ chồng, không sớm thì muộn cũng thân thiết, hiểu rõ nhau hơn, không phải sao?
Thật sự sẽ như thế sao? Đỗ Nhược Đồng nhớ tới ngay việc cả đêm tân hôn mà Quan Chấn Ngôn cũng muốn làm việc, không khỏi chán nản.
Đây là quan hệ hôn nhân cô muốn sao? Lạnh nhạt cả đời ?
Không .Cô không phải là người chưa cố gắng đã tuyên bố bỏ cuộc.
“Vậy chị sẽ đi nói một tiếng cảm ơn với anh ấy.” Đỗ Nhược Đồng ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe lên tia sáng kiên định.
“Em biết là chị sẽ không để cho em thất vọng mà.” Quan Ngữ búng búng ngón tay, má lúm đồng tiền bên môi chợt lóe.
” Đừng mong đợi quá nhiều là được”
“Thì ra chị dâu cũng phản kích nha.” Quan Ngữ phá lên cười ha ha, vỗ một cái lên bả vai của cô.
Đỗ Nhược Đồng bị hành động của hắn làm cho sợ hết hồn, nhưng thấy hắn cười rất tự tại, cô không tự chủ được mà cười theo.
Cô có dự cảm, cô cùng người em chồng này sẽ trở thành bạn tốt. Quan hệ kì quái trong hôn nhân của cô mà có một bằng hữu thì quá tốt rồi
“Chị dâu, anh trai em giao cho chị. Anh ấy không dễ ở chung những sẽ là một người đàn ông tốt yêu vợ.” Quan Ngữ thành khẩn nói.
“Bây giờ, chị đến thư phòng tìm anh ấy, có thể quấy rầy hay không?” Đỗ Nhược Đồng hỏi.
“Yên tâm! Chị đi tìm anh ấy tuyệt đối là chuyện vui mừng. Không phải là quấy rầy.” Quan Ngữ cười ha ha, vỗ bả vai của cô lần nữa, phát hiện mình càng lúc càng thích sự thông minh của chị dâu.
Đỗ Nhược Đồng chỉ cười không nói, chỉ là trong lòng lại than nhẹ một tiếng.
Đúng vậy, nếu như cô không muốn cùng Quan Chấn Ngôn như người xa lạ thì phải tích cực trong cuộc hôn nhân này.
Mới ngày đầu tiên tân hôn. . . . . .Quan Chấn Ngôn nghe thấy tiếng cười to của Quan Ngữ cùng tiếng mỉm cười của vợ yêu.
Vì vậy, cửa thư phòng vốn định mở ra nhưng lại nhanh chóng đóng lại.
Quan Chấn Ngôn bắt đầu ghét sự sơ ý lơ là của mình, nếu như hắn không quên tài liệu trong xe mà xuống lấy thì cũng không phải nghe thấy âm thanh trò chuyện vui vẻ như thế này.
Trong ngực dâng lên sự tức giận khiến gân xanh của hắn nổi đầy tay.
Trên khuôn mặt có một đôi mắt đen tức giận tỏa sáng, giống như dã thú, chỉ muốn xé rách tất cả mọi thứ trước mắt.
Cô nói chuyện cùng Quan Ngữ sẽ có vẻ mặt gì đây?
Là một tiểu thư khuê các? Hay nụ cười đơn thuần
Quan Chấn Ngôn mím chặt môi, đè nén tiếng gầm nhẹ nơi cổ họng. Hắn nhắm mắt thật chặt lại, ở trong bóng tối suy nghĩ về việc sống chung.
Tối nay, hắn không để ý đến công việc, hắn tốn quá nhiều thời gian nghĩ tới đêm tân hôn cùng người vợ xuất chúng, khuôn mặt ưu nhã, mọi cử động đều toát ra vẻ nhã nhặn, lại không kiêu căng như những cô gái khác.
Hắn bỗng nhiên mở mắt ra, nóng nảy đi qua đi lại bên trong phòng, máy điều hòa trong nhà đã để 19 độ, cũng không khiến hắn hạ lửa giận.
Quan Chấn Ngôn đưa tay vuốt vết sẹo từ ngực trái cho đến bụng, cho dù phẫu thuật mấy lần, vết sẹo đã không còn dọa người như trước, nhưng đối với bất luận người nào mà nói, chỉ nhìn cũng cảm thấy kinh hoàng.
Hắn không thường ra khỏi cửa bởi hắn không muốn thấy những ánh mắt tò mò của người khác.
Nếu như cô nhìn thấy vết sẹo dài như vậy, đáng sợ như vậy, cô có cảm thấy ghê tởm không?
Quan Chấn Ngôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng phản chiếu từ sàn đá cẩm thạch màu đen, những tin đồn bên ngoài đột nhiên nhảy vào trong đầu hắn.
Ác ma máu lạnh!
Khóe môi hắn nhếc lên, vì vậy mà khuôn mặt càng thêm tà mị .
Hắn biết lời đồn bên ngoài, nói hắn là kẻ ngạo mạn, cuồng ngạo tự đại, không tiếp xúc cùng nhân viên, chỉ lấy đánh giá thành tích, sáp nhập các công ty khác tuyệt đối không nhân nhượng, máu lạnh, vô tình.
Nhưng, hắn không quan tâm.
Cho dù các xí nghiệp khác ghét hắn, thì sao? Cho dù truyền thông phê bình hắn tác phong tàn nhẫn, thì sao? Không phải hắn vẫn cưới được một người vợ cao quý như ngọc trai sao.
Dù sao, Đỗ Nhược Đồng cũng là con gái của một xí nghiệp truyền thống, ở hoàn cảnh kinh tế sa sút, cô chỉ có thể đến bên hắn, để giúp đỡ sản nghiệp Đỗ gia.
Hắn cần gì phải vì lợi thế mà hao tổn tinh thần? Cô trò chuyện vui vẻ cùng Quan Ngữ thì có quan hệ gì đến hắn ?
Hắn chỉ cần nói cho cô biết, yêu cầu của hắn đối với hôn nhân như vậy là được.
Hắn hạ lệnh, mà cô phải tuân theo, chủ yếu nhất là nội dung khế ước. Cô sớm hiểu điều này thì sẽ càng có lợi. Bởi vì hắn sẽ là một người chồng hào phóng!
Quan Chấn Ngôn xoay người, đi về phía một cái cánh cửa khác trong thư phòng
…… Đỗ Nhược Đồng đứng ở ngoài thư phòng mười phút.
Trong thư phòng dần lộ ra ánh sáng, nhưng bên trong lại không có người.
“Có người không?”
Đỗ Nhược Đồng gõ cửa mấy lần, nhưng lại không có ai lên tiếng.
Cô xoay nguời về phía gian phòng của mình, bước chân có vẻ chần chờ. Ngay cả cửa Quan Chấn Ngôn cũng không chịu mở ra thì làm sao cô có thể dám mở đây?
Cô đẩy cửa phòng ra, không khí lạnh truớc mặt khiến cô rét run.
Bỗng nhiên cô ngẩng đầu, cảm giác có nguời nào đó đang nhìn mình chăm chú khiến cô ôm hai cánh tay, hốt hoảng nhìn xung quanh.
Góc sô pha, có ánh mắt như chim ưng đang chăm chú nhìn cô.
“Anh. . . . . . Tại sao lại ở chỗ này?” Đỗ Nhược Đồng hít vội một hơi, vội vàng đem mu bàn tay đến phía sau, muốn nắm chặt tay lại để mình có thể bình tĩnh hơn
Quan Chấn Ngôn không nói gì, hắn vắt chéo hai chân, quan sát mọi động tác của cô
Cô đang rất khẩn trương. Tiếng nói cũng trở nên run rẩy, khuôn mặt cũng không cuời, trên khuôn mặt đều thể hiện rõ tâm tình của cô. Hoặc là,cũng chưa biết chừng cô đang sợ hắn . Mặc dù hắn là chồng của cô, nhưng cũng là một người xa lạ.
“Em vẫn đứng ở ngoài cửa, tại sao không thấy anh đi vào?” Đỗ Nhược Đồng nhẹ giọng hỏi, không muốn vì sự trầm mặc trong phòng mà hít thở không thông
“Phòng của em cùng phòng của anh có một cánh cửa thông với nhau.” Quan Chấn dùng cằm chỉ vào cánh cửa thông sang thư phòng, ánh mắt vì vậy dừng lại trên vai của cô.
Phòng của em? Phòng của anh? Chân mày của cô nhíu lại, cảm thấy có gì đó không đúng
“Đây không phải là gian phòng của chúng ta sao?” Đỗ Nhược Đồng tiến lên một bước, nhìn chăm chú vào mắt hắn, dịu dàng hỏi
“Thư phòng cách vách là gian phòng của anh, gian phòng này là gian phòng của em. anh không hy vọng cuộc sống hôn nhân quấy nhiễu đến công việc cùng nghỉ ngơi của anh, anh có thói quen ngủ một mình .” Quan trọng hơn, căn bản hắn không muốn cho cô nhìn thấy sự đau nhức trên tay phải của hắn mỗi lúc trời mưa
Nói xong, Quan Chấn Ngôn mở to mắt, nhìn về phía sau của cô.
Đỗ Nhược Đồng nhìn gò má của hắn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng thấy hơi thất vọng.
Hôn nhân của cô, lạnh nhạt đến vậy sao? Cô cũng biết thời gian chung đụng của bọn họ cũng không quá dài. Nhưng mà ngay cả ở cùng một phòng, nói chuyện cuộc sống một chút , tâm tình, đối với hắn cũng là chuyện khó sao?
Đỗ Nhược Đồng nhìn gương mặt của hắn, nội tâm từ từ hiện lên cảm xúc không chịu thua . Từ nhỏ đến lớn, b ngoài cô nhu nhược nhưng nếu không đạt đuợc mục đích cô sẽ không từ bỏ. Cô không tin, giữa bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào giấy kết hôn để duy trì cuộc hôn nhân thật mỏng manh này
“Cảm ơn anh đã tặng ngọc trai cho em, chúng thật đẹp.” Cô chuyển đề tài lần nữa.
” Chúng rất hợp với em”. Làn da của cô cùng ngọc trai rất giống nhau
“Tại sao anh lại lấy em”. Cô muốn biết một chút về đều này để biết mình phải cố gắng như thế nào.
“Em xinh đẹp, quen với việc xã giao, lại hiểu tri thức, lễ nghĩa.” Quan Chấn Ngôn nói mặt không thay đổi, nhìn phía sau cô, lạnh lùng hỏi: “Vậy tại sao em muốn gả cho anh?”
“Mẹ em là nguời vợ thứ hai, bà ấy vẫn hi vọng em gả cho một người giàu có nào đó để khiến bà ấy hãnh diện. Em cự tuyệt rất nhiều lời cầu hôn rồi, năm nay em cũng gần ba muơi cô hội cũng giảm bớt. Lúc này, anh xuất hiện, có thể giúp về mặt tiền bạc cho xí nghiệp nhà em. Trên mọi phương diện, anh đều là ứng cử viên tốt nhất cho chức rể hiền.” Cô cũng giấu giếm, dù sao sau này còn có cả một đoạn đừờng dài phía truớc phải đi
“Rể hiền?” Quan Chấn Ngôn nói rồi liếc nhìn cô một cái, mấy chữ này khiến hắn cuời nhạt, thế nhưng nụ cuời thoáng qua của hắn lại khiến khóe mắt cong cong.
Đỗ Nhược Đồng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười hưởng ứng.
“Xem ra nam nhân chỉ cần có tiền, cá tính kiêu ngạo một chút tất cả đều không quan trọng.”
Hắn hừ lạnh một tiếng.”Tóm lại, tốt nhất em nên rõ ràng, cuộc hôn nhân của chúng ta đều có mục đích, chính vì vậy mà đừng bày ra bộ mặt người bị hại truớc mặt anh”
“Em cũng không có cảm giác mình là người bị hại. Theo một mức độ mà nói, mọi người sẽ coi em như Ma Tước biến thành Phượng Ho
“Một nam nhân có tiền bị một mỹ nữ bắt giam trong hôn nhân, không ai sẽ cho rằng chuyện này có chỗ quái dị.” Quan Chấn Ngôn ném ra mấy câu nói khinh thường, cảm thấy cô quá hoang đường. Ma Tước cùng cô vĩnh viễn sẽ không cùng cấp bậc.
Đỗ Nhược Đồng nhìn Quan Chấn Ngôn, thật là bị hắn làm cho lẫn lộn rồi. Bây giờ hắn đang an ủi cô, hay chẳng qua là hắn đơn giản phát biểu ý kiến của mình
Cô phỏng đoán, Quan Chấn Ngôn cũng có chút thích cô, nếu không, hắn sẽ không cưới cô. Nếu không, những điều kiện phù hợp mà hắn nói như”xinh đẹp” , ” xã giao quen thuộc ” , “tri thức lễ nghĩa” cũng rất nhiều người đạt được mà.
Nhưng, nếu như Quan Chấn Ngôn vì nhìn trúng mới cưới cô. Vậy tại sao khi bọn họ đã kết hôn, hắn lại luôn luôn muốn cô tránh xa hắn ?
Đỗ Nhược Đồng nhìn hắn hồi lâu, lại không có biện pháp lấy được bất kì đáp án nào từ khuôn mặt như pho tượng của hắn.
Hắn thậm chí còn không nhìn cô lấy một cái, ánh mắt của hắn từ đầu tới cuối đều nhìn ra phía sau cô
“Trừ chuyện chia phòng ngủ, anh còn muốn nói chuyện gì với em không?” Cô cố gắng phá vỡ cục diện bế tắc hiện tại
“Anh muốn một đứa con.” Quan Chấn rất nhanh nhìn cô một cái.
Đỗ Nhược Đồng bỗng nhiên lui về sau một bước dài, tất cả lý trí đều biến mất trong nháy mắt
Cô mở to mắt, thậm chí hốt hoảng đến mức không phát giác hai cánh tay của cô đang phòng bị ôm trước ngực. Ý tứ của hắn là, hiện tại hắn muốn cùng cô. . . . . .
Đôi môi Đỗ Nhược Đồng khẽ nhếch, cô muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói ra được khỏi miệng. Cô kinh hoàng mà nhìn chằm chằm vào mặt của hắn, cho đến khi nụ cười mỉa mai của hắn xuất hiện trên khóe môi, cô mới ý thức được mình đang luống cuống
Cô nhanh chóng đem tay đặt bên người, làm thế nào cũng bày không ra tư thế thoải mái tự nhiên
“Yên tâm đi, tối nay anh không nghĩ sẽ xâm phạm em.” Quan Chấn Ngôn ác ý nói.
Cô cúi đầu lúng túng, nhưng cũng vì vậy mà không phát giác được ánh mắt của hắn đang bừa bãi lưu luyến trên khuôn mặt của cô.
“Chuyện có con nên thuận theo tự nhiên, không phải sao?” Cô ngẩng đầu, cố gắng ra vẻ trấn định.
“Thuận theo tự nhiên” Quan Chấn cười lạnh một tiếng, còn kém không có cất tiếng cười to lên.” Cuộc đời của anh có những chuyện mà anh không bao giờ muốn thuận theo tự nhiên. Anh nghĩ muốn, cho nên rất đơn giản sẽ đạt được.”
“Con cái không phải thứ gì, cũng không phải sự nghiệp của anh.” Cô thốt lên phản bác.
Quan Chấn Ngôn đứng lên, thân thể cao gầy im lặng đến gần cô.
Đỗ Nhược Đồng cố gắng không cho mình lui về phía sau, chỉ có thể trơ mắt nhìn sự lạnh lẽo trong mắt của hắn đang dần dần đến gần cô.
Quan Chấn Ngôn giữ cằm cô, nhiệt độ lạnh lẽo trên tay hắn làm cho cô cảm thấy rùng mình
“Em có tư cách gì mà dám nói như thế với anh?” Giọng nói của hắn so với ánh mắt của hắn càng làm cho người ta không rét mà run.
“Em là vợ của anh.”
“Vậy sao?” Quan Chấn Ngôn nhàn nhạt cười lạnh, cúi đầu hôn lên môi cô.
Đỗ Nhược Đồng quá khiếp sợ mà không kịp tạo ra bất kỳ phản kháng nào, khiến cho hắn có cơ hội tiến từng bước từng bước đưa lưỡi vào miệng cô.
Khi hắn hôn nhẹ qua đầu lưỡi của cô, cô kinh hoàng thở gấp, vươn tay kháng cự, làm như vậy quá mức thân mật rồi
“Giãy giụa cái gì? Em không phải vợ của anh sao? Chồng hôn vợ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không phải sao?” Ở cạnh môi của cô Quan Chấn Ngôn ác ý nói nhỏ .
Đỗ Nhược Đồng, phải nhẫn nại! Dù sao, sớm muộn gì cô cũng phải trải qua bước này. Cô nhắm chặt hai mắt.
Cô không phản kháng khiến Quan Chấn Ngôn càng thêm điên cuồng, môi lưỡi của hắn vì vậy mà càng thêm càn rỡ tiến về phía miệng của cô cướp lấy hương thơm của cô, thưởng thức xúc cảm của cô.
Môi cô ngọt giống như tưởng tượng của hắn vậy, giống như hôn lên một đóa hoa, tầng tầng dưới mặt cánh hoa, có hương vị ngọt ngào của mật hoa. Lực đạo của Quan Chấn Ngôn chậm lại, nhẹ nhàng nghĩ muốn trêu ghẹo cô khiến cô có phản ứng nhiều hơn.
Đỗ Nhược Đồng cảm giác được ý thức của cô đang phiêu tán, cũng không còn sức mà cản lại.
Nụ hôn của hắn sao lại nóng như vậy, hắn đang phá phách trong miệng cô, khiến cô không tự chủ được thở gấp. Cô chưa bao giờ biết chỉ dựa vào một cái hôn cũng khiến cho người ta sinh ra dục vọng.
“A. . . . . .” Đỗ Nhược Đồng nghe được mình bật ra tiếng thở khẽ, bỗng nhiên mở to mắt, xấu hổ đưa tay đẩy hắn ra. Cô cho là vì yêu mà làm mới là tự nhiên nhất. Không nghĩ rằng, một cái hôn của hắn lại làm cho cô. . . . . .
Quan Chấn Ngôn bị buộc phải rời khỏi đôi môi của cô, hắn khẽ cau mày, ánh mắt ác độc bắn thẳng về phía cô.
Ánh mắt cô mờ mịt, cánh môi đỏ tươi, phút trước giãy giụa khiến cô vô tình phơi bày ra một làn da trắng nõn, mỗi một tấc cũng làm cho hắn cảm thấy nuốt khó khăn.
Bất kỳ người đàn ông nào cũng đều muốn một cô gái như vậy.
“Bất kỳ”!
Đột nhiên trong đầu Quan Chấn Ngôn thoáng qua một màn ngoài cửa lúc nãy.
“Anh cảnh cáo em, cách xa Quan Ngữ một chút.” Bỗng nhiên Quan Chấn Ngôn trầm giọng ra lệnh.
“Anh. . . . . . có ý gì?” Tay Đỗ Nhược Đồng nắm chặt thành quả đấm, không muốn theo suy đoán của hắn mà sinh
“Em là một mỹ nhân xinh đẹp mà Quan Ngữ lại là người anh tuấn, anh không muốn nghe bất kì lời đồn nào về chuyện vợ của mình ngoại tình.” Quan Chấn Ngôn trực tiếp nói, ánh mắt di chuyển không nhìn cô.
“Anh so với Quan Ngữ cũng không khó coi.” Thậm chí, khí chất âm lãnh của hắn so với Quan Ngữ còn làm cho người ta phải liếc mắt.
“Vậy sao? Tại sao em lại sợ anh?” Tầm mắt Quan Chấn Ngôn dừng trên đôi môi run rẩy của cô.
“Em không sợ anh, bởi vì sự hiểu lầm của anh khiến em phẫn nộ đến phát run. Quan Ngữ là em trai của anh, em có chừng mức, hi vọng về sau anh không nên nói những lời vũ nhục em như thế nữa .” Đỗ Nhược Đồng kiêu ngạo mà ngẩng cằm lên.
“Anh cảm thấy tốt nhất em nên sợ anh.” Bàn tay Quan Chấn Ngôn che ở cổ của cô, chiếc cổ trắng mịn trong tay hắn giống như một gốc cây bách hợp yếu ớt, tùy thời đều có thể bị chặt đứt
“Tại sao?”
“Bởi vì anh có thói quen phá hủy tất cả những người nào hay vật gì không sợ anh.” Hắn nói nhỏ, cánh môi quỷ dị giống như là chưa từng mở ra.
Bỗng nhiên Đỗ Nhược Đồng rùng mình một cái, nhanh đến nỗi cô không kịp ngăn cản
Sự lạnh lẽo chui vào từng tấc trên cơ thể của cô, khiến cô cảm thấy lạnh quá. Là ánh mắt quá lạnh lẽo của hắn, hay do máy điều hòa trong phòng trở nên lạnh đây?
“Chỉ cần em ở trước mặt người ngoài, giả bộ hình tượng vợ chồng ân ái, anh sẽ không can dự vào cuộc sống của em, bất kể thứ gì em cần có thể tùy tiện lấy. Về phần nghĩa vụ vợ chồng giữa chúng ta, khi nào thực hiện. . . . . .” Thấy cô lập tức nín thở, hắn cố ý thả chậm giọng lại, nói “Yên tâm đi, anh sẽ tốt bụng nói trước nói cho em .”
Nhất định phải như vậy sao? Đỗ Nhược Đồng không tự chủ được mà lắc đầu.
Cô lắc đầu là bày tỏ cô không muốn thực hiện” nghĩa vụ vợ chồng” sao? Quan Chấn Ngôn buồn bực trong lòng, bởi vì đè nén tâm tình mà cánh môi kh co quắp.
“Ngày mai anh phải đi nước ngoài.” Quan Chấn Ngôn quay đầu chạy lấy người.
“Cái gì?”
“Anh phải đi công tác một tuần lễ.” Hắn thích ở lại nước ngoài hơn. Người ngoại quốc so người trong nước thì hiểu được việc tôn trọng người, sẽ không ai liếc mắt với hắn, hoặc hỏi thăm vết sẹo lúc trước của hắn.
“Em giúp anh chuẩn bị hành lí” Cô theo sát sau lưng hắn, định giúp hắn.
“Em không cần lấy lòng anh.”
“Người vợ muốn vì chồng của mình làm chút gì đó, cũng coi là lấy lòng sao?” Cô thử dò xét đưa tay muốn chạm cánh tay của hắn.
“Không cần thiết!” Bịch một tiếng, Quan Chấn Ngôn đóng cánh cửa ngăn cách giữa hai người.
Đỗ Nhược Đồng kinh ngạc nhìn cánh cửa một cách nặng nề, có cảm giác như mình đã bị đuổi vào lãnh cung.
Cô cầm tay nắm cửa, muốn mở ra, nhưng cửa đã khóa lại.
Đỗ Nhược Đồng vỗ trán, vô lực dựa vào vách tường, kinh ngạc mà nhìn cánh cửa ngăn cản hai người
Đây là gì! Ngay tại đêm tân hôn, chồng của cô đem cô nhốt ở ngoài.
“Phu nhân, cô đã ngủ chưa?” Cửa phòng của cô bị gõ hai cái.
“Còn chưa.” Đỗ Nhược Đồng đáp một tiếng, cúi đầu sửa lại áo ngủ, tiến lên mở cửa.
Lão quản gia bưng một chiếc khay gỗ, cười khanh khách đứng ở ngoài cửa.
“Có chuyện gì không?” Đỗ Nhược Đồng dịu dàng hỏi.
“Tôi giúp cô pha một ấm trà hoa hồng.” Bạch mẹ nói.
“Cám ơn.” Đỗ Nhược Đồng kinh ngạc nói.”Bà làm sao biết thói quen trước khi ngủ của tôi. . . . .”
“Quan tiên sinh đã thông báo.”
“Anh ấy. . . . . .” Lại một lần khiến cho cô á khẩu không trả lời được.
“Phu nhân, hôm nay tôi nói thế này có chút dư thừa, Quan tiên sinh là người ngoài lạnh trong nóng. Chỉ cần cô dùng tấm lòng chân thành đối đãi, cô sẽ phát hiện ngài ấy thật sự là người rất tốt.” Bạch mẹ tha thiết nói, trên khuôn mặt hiền lành hiện lên ý nghĩ muốn cùng người khác chia sẻ.
“Tôi sẽ cố gắng.” Đỗ Nhược Đồng chỉ có thể trả lời như vậy, không có hơi sức mà nói nữa. Tối nay cô đã trải qua quá nhiều cảm xúc, cô cần một chút thời gian để tiêu hóa chúng.
“Cám ơn, ngủ ngon.”
Đỗ Nhược Đồng nhận lấy khay trà hoa hồng trong tay Bạch mẹ, đóng cửa lại lần nữa.
Rót một chén trà hoa hồng, hít thật sâu một hơi thưởng thức mùi thơm hoa hồng, cô lại nhíu mày.
Người ngoài thì hình dung hắn là ác ma máu lạnh, nhưng người trong nhà lại rối rít thay hắn biện minh. Rốt cuộc ai mới là Quan Chấn Ngôn thật sự ?
Đỗ Nhược Đồng cầm chén sứ trắng, đi trở về trước bàn trang điểm, nhìn hộp dây chuyền ngọc trai đặt ở trên bàn .
Hắn có tiền có thế, quả thật không có gì không mua được, nhưng lễ vật muốn nhận được, trước hết luôn phải làm việc cực nhọc.
Tính đến trước mắt mới chỉ có ý định làm người thân của Quan Chấn Ngôn, đây là sự thật không thể chối cãi. Mà cô nếu gả cho hắn, ít nhất cũng nên được tôn trọng như “khách” chứ.
Mặc dù, cô không cho là Quan Chấn Ngôn sẽ dùng phép lịch sự mà xử sự với cô. Nhưng, cô không thể nào chưa thử đã buông tay.
“Quan Chấn Ngôn. . . . . .” Đỗ Nhược Đồng gọi tên của hắn, sau đó nâng chén đem trà hoa hồng uống một hơi cạn sạch, cũng đem tên tuổi của hắn nuốt vào trong miệ
Bề ngoài cô nhìn nhu nhược, nhưng lại không ngoan ngoãn chịu thua.
Chồng của cô, tốt nhất là nên nhanh chóng chấp nhận điểm này.
Ngày mai, cô sẽ vì hôn nhân của mình mà cố gắng.
Ngày mai, cô cũng sẽ đi tìm bác sĩ khoa phụ sản lấy thuốc tránh thai. Trước khi hôn nhân của cô rõ ràng, cô sẽ không để bảo bối tham gia vào cuộc hỗn chiến này.
Ai! Đỗ Nhược Đồng nằm lên giường.
Trong đêm tân hôn mất ngủ.
/8
|