-Hana-chan!Hana-chan!Hana-chan!-một giọng nói trong trẻo dịu dàng khẽ gọi tên Hana
-Mẹ!-Cô bé mái tóc đen huyền được gọi tên là Hana đó cất tiếng gọi mẹ
-Hana-chan!Nghe mẹ nói!từ giờ mẹ sẽ không còn phải lo lắng cho con nữa vì đã có người thay mẹ quan tâm con!-người mẹ của Hana vuốt nhẹ tóc của đứa con bé bỏng của mình!Điều làm bà lo sợ nhất khi bà lìa đời là cô con gái của mình!
-Mẹ con không cần gì cả!chỉ cần mẹ thôi!-Hana vỡ òa ôm người phụ nữ trước mắt
Nhưng.....khi cô vừa chạm tay đến thì người mẹ kính yêu của cô đã hóa thành những cánh anh đào nhẹ bay trong gió
-Mẹ con chỉ cần mẹ thôi!Xin mẹ đừng bỏ con!Xin mẹ hãy bên con-Hana với lấy trong vô vọng với niềm tin có thể níu lại mẹ của mình
-Mẹ sẽ luôn dỏi theo con-Giọng nói dịu dàng vẫn văng vẳng đâu đó
-MẸ!!!!!-Hana ngồi bật dậy hét lớn,mồ hôi lấm tấm rơi
Thì ra,thì ra đó chỉ là mơ thôi!là mơ thôi sao?giá như nó là thật thì tốt biết mấy!?
Soạt.......
Một người đàn ông cầm một cây gậy lớn đẩy cửa phòng của Hana rồi khó chịu nói!
-Mày muốn ăn đập hả?tối rồi để tao ngủ!mày không ngủ thì ra đường đi!còn nữa,....con mẹ mày nó chết lâu rồi!còn nhắc lại là ta đập mày đi theo bả luôn chừ!-người đàn ông cộc cằn hung dữ kia là cha của Hana khó chiệu nói
-Con xin lỗi!-Hana khiếp sợ nói,cô khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường ngày-Xin cha đừng đánh con!
-Liệu hồn mày đi!ta đi ngủ!-người cha tàn nhẫn của Hana nói rồi bước đi
Sau khi cha cô bước đi,Hana liền ôm lấy chiếc gối nằm của cô mà khóc.....Tại sao chứ?thật bất công!sao ông trời nhẫn tâm cướp đi người mẹ kính yêu của cô rồi để lại cho sống cay độc dưới người cha tàn bạo này chứ?tại sao???
Hana ôm gối khóc một hồi rồi cũng từ từ chiềm trong giấc ngủ,tay vô thức vươn tới thứ gì đó trong vô vọng....
~~~~~~~~~~~❇❇❇❇❇~~~~~~~~~~~
Những chú chim véo von hót chào mừng ngày mới,những cành hoa đua nhau khoe sẵ dưới ánh nắng rực rỡ của ông mặt trời vào buỏi ban mai.....
Trong một căn nhà gỗ xộc xệch,một cô gái với mái tóc đen huyền óng mượt chỉnh chu lại quần áo,tóc vẫn tết lại rồi vấn sang một bên như thường ngày
-Con đi dao sữa!rồi đi học luôn!-Hana nói với cha của mình
-Mày đi dao sữa đừng lấy tiền đó mà ăn đấy!vào bếp lấy cơm nguội ngày hôm qua còn mà ăn!-người cha nói
-Vâng!
-Rồi....mày đi cho khuất mắt tao dùm cái-ông phất tay
-Thưa!con đi học
Hana nói rồi hai tay xách những bịch sữa và cặp rồi đi.....Sáng nào cũng vậy!Hana xách cặp đi dao những bịch sữa còn nóng cho từng nhà rồi mới đi học và hôm nay cũng không ngoại lệ!
Hiện tại cô đang đứng trước nhà của một người à không!nói đúng hơn là biệt thự mới đúng!Hana Kinomoto đưa tay rồi nhấn chuông của căn biệt thự!Một người làm trong nhà chạy ra rồi nhận sữa sau đó đưa tiền cho cô rồi đi vào trong nhà.Hana cầm tiền và những bịch sữa còn lại tiếp tục đi!Hana đâu biết rằng,một người đã chăm chú quan sát Hana!chính là cậu???Căn biệt thự đó là của cậu!mới sáng thức dậy khi cậu vén tấm rèm lên đã thấy cô dao sữa trước nhà cậu và thế là....những câu hỏi bay vèo vèo trong đầu cậu mà cậu không biết câu trả lời rút cuộc gia đình cô ta thế nào? hay Sao cô ta phải đi dao sữa?để kiếm tiền à?nhưng để làm gì? và những câu hỏi tương tự như thế bay vèo vèo trong đầu cậu....
Bính....Bình....Binh....Bình
Tiếng chuôn của trường trung học Tomoeda ji vang lên từng hồi báo hiệu đến giờ phải vào học,từng tốp học sinh vội vã chạy lên lớp và chuẩn bị cho một tiết học mới....
Hiện tại,Hana Kinomoto đang cặm cụi ghi ghi viết viết cái gì đó.Cậu ngồi bên lén nhìn Hana,chợt nhớ đến chuyện ban sáng mà cậu thấy liền hỏi Hana
-Kinomoto-chan!nhà cậu thế nào mà sáng nay tôi thấy cậu phải đi dao sữa thế?
-Tò mò?-Hana lại nói cục ngủn và trên khuôn mặt nữ tú kia vẫn không có tí cảm xúc
-Ừ tôi rất tò mò về cậu!
-Kệ cậu!-Vẫn chăm chú nhìn quyển sách
-Này!-cậu chau mày,cô gái này bộ nói quá năm từ với cậu thì chết hay sao?
-Gì...-không thèm nhìn cậu dù một cái liếc mắt
-Bộ cậu khó chiệu với tôi lắm hả?-cậu nhìn Hana chờ đợi câu trả lời
Hana liếc mắt nhìn cậu,chuẩn bị nói ra điều gì đó thì cô Tsun ôm một xấp tài luyện bước vào trong lớp.Cả lớp đứng nghiêm trang chào cô rồi ngồi xuống
-Các em đã ôn bài chưa?-cô Tsun vui vẻ
-Dạ rồi-đáp lại sự vui vẻ tỏa nắng như ông mặt trời của cô Tsun thì cái lớp lại ủ rủ,34 đám mây đen hiện lên ở 34 thành viên trong lớp trừ cô và cậu
-Được rồi!chúng ta làm bài kiểm tra nào!
Cô Tsun nói rồi phát đề cho từng học sinh trong lớp.Cả lớp im lặng mà cặm cụi làm bài,cái đề cô ra có khó lắm đâu mà khiến cho học sinh cứ ngồi cắn bút,mặt nhăn như khỉ ăn trúng ớt mà suy nghĩ để làm....Cái đề chỉ gồm mười câu dài nhất thôi mà....thấy chưa!có khó lắm đâu mà aizzzz....
Trong khi cả lớp cắn bút nhăn mày suy nghĩ cách làm thì hai cô cậu học sinh nào đó ngồi rất bình thản mà làm....bài thì dài vô hậu nhưng Hana Kinomoto và Mamoru Yamada chỉ cần quẹt quẹt viết viết vài đường là xong,làm nhanh một cách vi dịu
-Thưa cô em làm xong rồi!-Mamoru hảnh diện nói
-Òa....lúc nào cũng là Yamada-kun hoàn thành xong trước nhỉ?được rồi Yamada-kun!em nộp bài lên đây cho cô đi!-cô Tsun cười nói
Mamoru Yamada cầm bài làm của mình lên nộp cho cô với biết bao ánh mắt ái mộ và hâm mộ dành hết cho cậu
-Yamada-chan thật giỏi quá đi!-một bạn nữ trong lớp tán thưởng Mamoru trong sự ái mộ
-Tất nhiên vì cậu ấy là của mình mà-một bạn nữ khác lên tiếng,mắt lấp lánh đầy sao vàng
-Ảo tưởng sức mạnh hả con?cậu ấy là của mình đấy-một nữ sinh khác lên tiếng phản bát
Và thế là....cái lớp lại nhốn nháo,ồn ào như cái chợ.Cô Tsun cầm thước đập mạnh vào bảng khiến cây thước gẩy làm đôi (Cơ:Cơ tưởng bả hiền lắm chứ O.o)khiến cho những cái mồm đang liên tục hoạt động không biết khi nào ngưng hoạt động kia phải câm nín không dám hó hé nữa lời
-Các vị mau im lặng mà làm bài!nói thêm câu nữa thì cản thận mấy cái giò của mấy vị đấy!-cô Tsun mỉm cười khả ái nói
-Vâng!-cả lớp nhẹ giọng nói
Thế là cái lớp lại có cái được gọi là tôn ti trật tự....các học sinh trong lớp lại quay về tình trạng cái nảo hoạt động hết công xuất mà vẫn chưa lòi ra chữ nào để làm....
-Em nộp bài-ngữ khí lạnh lẽo của một nữ sinh vang lên
Cái lớp khó tin quay về chủ nhân của cái giọng nói đấy....khó tin quá!ngoài Mamoru Yamada ra thì cũng có người hoàn thành xong nhanh chóng bài kiểm tra trong vòng 15->30 phút sau?Là người hay thánh vậy?
Cái người đang khiến cả lớp phải chú ý và cũng là chủ nhân giọng nói là Hana Kinomoto!Hana không nhanh không chậm mà từ tốn cầm bài kiểm tra và nộp cho cô sau đó thản nhiên bước xuống lớp và an tọa nơi vị trí của mình khiến đại nhân Mamoru Yamada đây cũng phải ngỡ ngàng,không ngờ cũng có người hoàn thành sớm bài kiểm tra dài ngoằn này mà thời gian ai hoàn thành trước,sau chỉ chên lệt cậu có xíu à......
Bính Bình......
Tiếng chuôn báo hiệu lại vang lên,các học sinh ủ rủ mặt như đưa tan đi lên nộp bài cho cô,ài....thực sự bài thi rất khó a~
~~~~Ta là vạch ngăn thời gian~~~~
Buổi học lại kết thúc êm xuôi,bây giờ đến giờ ra về.Cậu cất hết sách vở vào cặp rồi lại đi chơi cùng những cô thiên kim đại tiểu thư sang chảnh trong lớp,hôm nay có bài kiểm tra và cậu rất êm xuôi hoàn thành bài xong sớm nên được phen khoe rồi kiêu ngạo với mấy cô sang chảnh kia để khiến mấy cô thêm lòng ái mộ cậu!
Riêng về Hana Kinomoto,cô chỉ đơn giản như mọi ngày,chỉ lạnh lẽo và cô đơn bước đi trên con đường về nhà mình......
~~~~~~
-Mẹ!-Cô bé mái tóc đen huyền được gọi tên là Hana đó cất tiếng gọi mẹ
-Hana-chan!Nghe mẹ nói!từ giờ mẹ sẽ không còn phải lo lắng cho con nữa vì đã có người thay mẹ quan tâm con!-người mẹ của Hana vuốt nhẹ tóc của đứa con bé bỏng của mình!Điều làm bà lo sợ nhất khi bà lìa đời là cô con gái của mình!
-Mẹ con không cần gì cả!chỉ cần mẹ thôi!-Hana vỡ òa ôm người phụ nữ trước mắt
Nhưng.....khi cô vừa chạm tay đến thì người mẹ kính yêu của cô đã hóa thành những cánh anh đào nhẹ bay trong gió
-Mẹ con chỉ cần mẹ thôi!Xin mẹ đừng bỏ con!Xin mẹ hãy bên con-Hana với lấy trong vô vọng với niềm tin có thể níu lại mẹ của mình
-Mẹ sẽ luôn dỏi theo con-Giọng nói dịu dàng vẫn văng vẳng đâu đó
-MẸ!!!!!-Hana ngồi bật dậy hét lớn,mồ hôi lấm tấm rơi
Thì ra,thì ra đó chỉ là mơ thôi!là mơ thôi sao?giá như nó là thật thì tốt biết mấy!?
Soạt.......
Một người đàn ông cầm một cây gậy lớn đẩy cửa phòng của Hana rồi khó chịu nói!
-Mày muốn ăn đập hả?tối rồi để tao ngủ!mày không ngủ thì ra đường đi!còn nữa,....con mẹ mày nó chết lâu rồi!còn nhắc lại là ta đập mày đi theo bả luôn chừ!-người đàn ông cộc cằn hung dữ kia là cha của Hana khó chiệu nói
-Con xin lỗi!-Hana khiếp sợ nói,cô khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường ngày-Xin cha đừng đánh con!
-Liệu hồn mày đi!ta đi ngủ!-người cha tàn nhẫn của Hana nói rồi bước đi
Sau khi cha cô bước đi,Hana liền ôm lấy chiếc gối nằm của cô mà khóc.....Tại sao chứ?thật bất công!sao ông trời nhẫn tâm cướp đi người mẹ kính yêu của cô rồi để lại cho sống cay độc dưới người cha tàn bạo này chứ?tại sao???
Hana ôm gối khóc một hồi rồi cũng từ từ chiềm trong giấc ngủ,tay vô thức vươn tới thứ gì đó trong vô vọng....
~~~~~~~~~~~❇❇❇❇❇~~~~~~~~~~~
Những chú chim véo von hót chào mừng ngày mới,những cành hoa đua nhau khoe sẵ dưới ánh nắng rực rỡ của ông mặt trời vào buỏi ban mai.....
Trong một căn nhà gỗ xộc xệch,một cô gái với mái tóc đen huyền óng mượt chỉnh chu lại quần áo,tóc vẫn tết lại rồi vấn sang một bên như thường ngày
-Con đi dao sữa!rồi đi học luôn!-Hana nói với cha của mình
-Mày đi dao sữa đừng lấy tiền đó mà ăn đấy!vào bếp lấy cơm nguội ngày hôm qua còn mà ăn!-người cha nói
-Vâng!
-Rồi....mày đi cho khuất mắt tao dùm cái-ông phất tay
-Thưa!con đi học
Hana nói rồi hai tay xách những bịch sữa và cặp rồi đi.....Sáng nào cũng vậy!Hana xách cặp đi dao những bịch sữa còn nóng cho từng nhà rồi mới đi học và hôm nay cũng không ngoại lệ!
Hiện tại cô đang đứng trước nhà của một người à không!nói đúng hơn là biệt thự mới đúng!Hana Kinomoto đưa tay rồi nhấn chuông của căn biệt thự!Một người làm trong nhà chạy ra rồi nhận sữa sau đó đưa tiền cho cô rồi đi vào trong nhà.Hana cầm tiền và những bịch sữa còn lại tiếp tục đi!Hana đâu biết rằng,một người đã chăm chú quan sát Hana!chính là cậu???Căn biệt thự đó là của cậu!mới sáng thức dậy khi cậu vén tấm rèm lên đã thấy cô dao sữa trước nhà cậu và thế là....những câu hỏi bay vèo vèo trong đầu cậu mà cậu không biết câu trả lời rút cuộc gia đình cô ta thế nào? hay Sao cô ta phải đi dao sữa?để kiếm tiền à?nhưng để làm gì? và những câu hỏi tương tự như thế bay vèo vèo trong đầu cậu....
Bính....Bình....Binh....Bình
Tiếng chuôn của trường trung học Tomoeda ji vang lên từng hồi báo hiệu đến giờ phải vào học,từng tốp học sinh vội vã chạy lên lớp và chuẩn bị cho một tiết học mới....
Hiện tại,Hana Kinomoto đang cặm cụi ghi ghi viết viết cái gì đó.Cậu ngồi bên lén nhìn Hana,chợt nhớ đến chuyện ban sáng mà cậu thấy liền hỏi Hana
-Kinomoto-chan!nhà cậu thế nào mà sáng nay tôi thấy cậu phải đi dao sữa thế?
-Tò mò?-Hana lại nói cục ngủn và trên khuôn mặt nữ tú kia vẫn không có tí cảm xúc
-Ừ tôi rất tò mò về cậu!
-Kệ cậu!-Vẫn chăm chú nhìn quyển sách
-Này!-cậu chau mày,cô gái này bộ nói quá năm từ với cậu thì chết hay sao?
-Gì...-không thèm nhìn cậu dù một cái liếc mắt
-Bộ cậu khó chiệu với tôi lắm hả?-cậu nhìn Hana chờ đợi câu trả lời
Hana liếc mắt nhìn cậu,chuẩn bị nói ra điều gì đó thì cô Tsun ôm một xấp tài luyện bước vào trong lớp.Cả lớp đứng nghiêm trang chào cô rồi ngồi xuống
-Các em đã ôn bài chưa?-cô Tsun vui vẻ
-Dạ rồi-đáp lại sự vui vẻ tỏa nắng như ông mặt trời của cô Tsun thì cái lớp lại ủ rủ,34 đám mây đen hiện lên ở 34 thành viên trong lớp trừ cô và cậu
-Được rồi!chúng ta làm bài kiểm tra nào!
Cô Tsun nói rồi phát đề cho từng học sinh trong lớp.Cả lớp im lặng mà cặm cụi làm bài,cái đề cô ra có khó lắm đâu mà khiến cho học sinh cứ ngồi cắn bút,mặt nhăn như khỉ ăn trúng ớt mà suy nghĩ để làm....Cái đề chỉ gồm mười câu dài nhất thôi mà....thấy chưa!có khó lắm đâu mà aizzzz....
Trong khi cả lớp cắn bút nhăn mày suy nghĩ cách làm thì hai cô cậu học sinh nào đó ngồi rất bình thản mà làm....bài thì dài vô hậu nhưng Hana Kinomoto và Mamoru Yamada chỉ cần quẹt quẹt viết viết vài đường là xong,làm nhanh một cách vi dịu
-Thưa cô em làm xong rồi!-Mamoru hảnh diện nói
-Òa....lúc nào cũng là Yamada-kun hoàn thành xong trước nhỉ?được rồi Yamada-kun!em nộp bài lên đây cho cô đi!-cô Tsun cười nói
Mamoru Yamada cầm bài làm của mình lên nộp cho cô với biết bao ánh mắt ái mộ và hâm mộ dành hết cho cậu
-Yamada-chan thật giỏi quá đi!-một bạn nữ trong lớp tán thưởng Mamoru trong sự ái mộ
-Tất nhiên vì cậu ấy là của mình mà-một bạn nữ khác lên tiếng,mắt lấp lánh đầy sao vàng
-Ảo tưởng sức mạnh hả con?cậu ấy là của mình đấy-một nữ sinh khác lên tiếng phản bát
Và thế là....cái lớp lại nhốn nháo,ồn ào như cái chợ.Cô Tsun cầm thước đập mạnh vào bảng khiến cây thước gẩy làm đôi (Cơ:Cơ tưởng bả hiền lắm chứ O.o)khiến cho những cái mồm đang liên tục hoạt động không biết khi nào ngưng hoạt động kia phải câm nín không dám hó hé nữa lời
-Các vị mau im lặng mà làm bài!nói thêm câu nữa thì cản thận mấy cái giò của mấy vị đấy!-cô Tsun mỉm cười khả ái nói
-Vâng!-cả lớp nhẹ giọng nói
Thế là cái lớp lại có cái được gọi là tôn ti trật tự....các học sinh trong lớp lại quay về tình trạng cái nảo hoạt động hết công xuất mà vẫn chưa lòi ra chữ nào để làm....
-Em nộp bài-ngữ khí lạnh lẽo của một nữ sinh vang lên
Cái lớp khó tin quay về chủ nhân của cái giọng nói đấy....khó tin quá!ngoài Mamoru Yamada ra thì cũng có người hoàn thành xong nhanh chóng bài kiểm tra trong vòng 15->30 phút sau?Là người hay thánh vậy?
Cái người đang khiến cả lớp phải chú ý và cũng là chủ nhân giọng nói là Hana Kinomoto!Hana không nhanh không chậm mà từ tốn cầm bài kiểm tra và nộp cho cô sau đó thản nhiên bước xuống lớp và an tọa nơi vị trí của mình khiến đại nhân Mamoru Yamada đây cũng phải ngỡ ngàng,không ngờ cũng có người hoàn thành sớm bài kiểm tra dài ngoằn này mà thời gian ai hoàn thành trước,sau chỉ chên lệt cậu có xíu à......
Bính Bình......
Tiếng chuôn báo hiệu lại vang lên,các học sinh ủ rủ mặt như đưa tan đi lên nộp bài cho cô,ài....thực sự bài thi rất khó a~
~~~~Ta là vạch ngăn thời gian~~~~
Buổi học lại kết thúc êm xuôi,bây giờ đến giờ ra về.Cậu cất hết sách vở vào cặp rồi lại đi chơi cùng những cô thiên kim đại tiểu thư sang chảnh trong lớp,hôm nay có bài kiểm tra và cậu rất êm xuôi hoàn thành bài xong sớm nên được phen khoe rồi kiêu ngạo với mấy cô sang chảnh kia để khiến mấy cô thêm lòng ái mộ cậu!
Riêng về Hana Kinomoto,cô chỉ đơn giản như mọi ngày,chỉ lạnh lẽo và cô đơn bước đi trên con đường về nhà mình......
~~~~~~
/12
|