Chỉ cần anh ở trong lòng em thêm một ngày, em sẽ lo lắng thêm một ngày, lo lắng anh bị người khác gây tổn thương, lo lắng em không cẩn thận làm anh tổn thương, lo lắng anh không vui, cho dù anh kiên cường hay yếu đuối cũng đều không quan trọng.
Khi tôi nhận được điện thoại của Chu Bất Văn nói muốn đến nhà trọ ở vài ngày, anh ấy đã lên thuyền ra đảo. May mắn phòng không có ai ở, nên quét tước sạch sẽ một chút, chuẩn bị sẵn khăn tắm và một số đồ dùng cá nhân là có thể dùng được.
Hơn ba giờ sau, tiếng đập cửa vang lên, tôi ra mở cửa, liền nhìn thấy Chu Bất Văn, phía sau còn có Chu Bất Ngôn. Tôi rất ngoài ý muốn, lần trước chia tay không được vui, tôi nghĩ đến tính tình Chu Bất Ngôn là đại tiểu thư thiên kim, tuyệt đối sẽ không bao giờ bước chân đến chỗ này nữa, không ngờ cô ta lại theo Chu Bất Văn đến đây.
Chu Bất Ngôn tươi cười ngọt ngào chào hỏi tôi: “Thẩm tỷ tỷ, bốn chữ viết trên bảng hiệu rất đẹp, là bút tích của đại gia thư pháp sao?” Cô ta vừa nói chuyện, vừa lấy điện thoại ra, hướng lên tấm bảng hiệu chụp vài tấm hình.
Nếu cô ta không để bụng chuyện cũ, chủ động lấy lòng, tôi cũng không phải là kẻ nhỏ mọn, liền cười nói: “Cảm ơn lời khen, là của Ngô Cứ Lam viết.”
Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn đều tỏ vẻ kinh ngạc nhìn về phía Ngô Cứ Lam, ánh mắt của bọn họ thật giống như đang nhìn một đứa bé sống trong thâm sơn cùng cốc mà lại có thể nói lưu loát tiếng Anh.
Tôi lập tức cảm thấy không thoải mái, liền bước đến hai bước, dùng cơ thể ngăn lại ánh mắt của bọn họ, nói: “Ngô Cứ Lam không chỉ có viết rất đẹp, mà làm đàn cổ cũng đặc biệt giỏi.”
Chu Bất Ngôn không tin nói: “Hai đoạn video có lượt view cao ngất ở trên mạng kia tôi cũng đã có xem qua. Ông nội rất hứng thú với văn hóa truyền thống của Trung Quốc, tôi vốn muốn cho ông nội xem một chút, nhưng không hiểu sao hai đoạn video đó đã bị gỡ bỏ. Có người bình luận nói tất cả đều là giả, chỉ vì kinh doanh buôn bán nên chủ nhà trọ ngụy tạo ra thôi.”
Chu Bất Văn đại khái cảm thấy lời nói của Chu Bất Ngôn có vẻ hơi trắng trợn sắc bén, nên vội vàng bổ sung: “Ý của Bất Ngôn chỉ là một ít kỹ xảo trong tuyên truyền kinh doanh thôi, buôn bán có chút khoa trương thật sự rất bình thường.”
Tôi buồn bực hỏi: “Đoạn video đó bị gỡ xuống rồi à? Còn có người nói chúng tôi giả dối ngụy tạo sao?” Khó trách gần đây không có ai gọi điện thoại đến hỏi đặt phòng trọ, tôi còn cho rằng nhiệt tình tò mò của mọi người nhanh chóng biến mất giống như cơn gió thoảng qua vậy.
Chu Bất Văn kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ em không biết? Anh tưởng mọi người yêu cầu trang web đó gỡ xuống chứ!”
Tôi muốn mở miệng giải thích, nhưng Ngô Cứ Lam nãy giờ vẫn im lặng lại đột nhiên lên tiếng: “Đúng là do tôi làm, Tiểu La không biết.”
Nếu là Ngô Cứ Lam làm, tôi cũng không muốn truy cứu, hơn nữa thân phận của hắn đặc biệt, đích thực càng ít ồn ào càng tốt, nhưng tôi hoàn toàn không ngờ thái độ của hắn không hề e ngại, mà còn kiên nhẫn cùng trang web kia can thiệp.
Suy nghĩ được một lúc, tôi tâm bình khí hòa, cần gì phải quan tâm Chu Bất Ngôn nghĩ gì về Ngô Cứ Lam? Mặc kệ Ngô Cứ Lam có làm sao, không cần thiết phải giải thích chứng minh với cô ta!
Tôi mỉm cười, nói với Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn: “Về sau còn khối thời gian tán gẫu, mọi người trước hết đi lên lầu nhận phòng đã!”
Tôi dẫn Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn lên lầu, vốn tưởng Chu Bất Văn ở lại căn phòng lớn trước kia, thì Chu Bất Ngôn sẽ ở căn phòng kế bên. Không ngờ hai người giống như chưa thương lượng trước với nhau, Chu Bất Ngôn chọn phòng nào, Chu Bất Văn liền chọn phòng bên cạnh. Hiển nhiên, Chu Bất Văn chăm sóc cho Chu Bất Ngôn đã thành thói quen, Chu Bất Ngôn cũng đã sớm quen với việc được chăm sóc, hai người trong lúc đó, từng cử chỉ ánh mắt nhỏ cũng đều cực kỳ ăn ý, cực kỳ ấm áp.
Tôi đứng một bên im lặng nhìn. Đợi đến khi bọn họ ổn định phòng ở, không còn cần thêm gì nữa, tôi liền bảo bọn họ nghỉ ngơi, tự mình đi xuống lầu.
Tôi đi vào nhà bếp, Ngô Cứ Lam đang đứng trước bồn rửa bát rửa sạch đồ ăn, tôi ôm hắn từ phía sau, mặt dán lên lưng của hắn, rầu rĩ không nói lời nào.
Ngô Cứ Lam trêu ghẹo nói: “Nói chuyện trong điện thoại thì hoan nghênh nhiệt tình, vậy mà khi người thật đến đây, lại tỏ ra mất hứng, chẳng lẽ cảm thấy Chu Bất Ngôn chướng mắt?”
Tôi nói: “Còn lâu! Em chỉ cảm thấy…Có chút kỳ lạ.”
Ngô Cứ Lam an ủi: “Đại ca Đầu To vốn thuộc về mình bị người ta cướp đi rồi, ghen tị bực bội là chuyện bình thường!”
Tôi nổi giận, há miệng cắn lên vai của Ngô Cứ Lam một cái.
Ngô Cứ Lam nói: “Em cẩn thận coi chừng bị đau răng.”
Cơ thể vai vóc của hắn cứng rắn, đích thật rất khó cắn! Tôi lầm bầm nói: “Còn lâu mới đau ấy!”
“Nếu răng không đau, thì đau lòng.”
“Tại sao phải đau lòng?”
“Nếu răng của em không đau, thì chính là anh đau. Anh đau, chẳng lẽ em không nên đau lòng sao?” Ngô Cứ Lam vừa nói chuyện, vừa bỏ đồ ăn vào chậu gọn gàng, vẻ mặt nghiêm túc đến không còn nghiêm túc hơn.
Tôi choáng váng, tôi đã bị trêu đùa sao? A! A! A! Tên Ngô Cứ Lam lạnh như tiền này lại đi đùa giỡn với tôi!
Ngô Cứ Lam xoay người, đặt vào tay tôi hai cái chậu đựng rau: “Đến dưới mái hiên nhà bếp rửa sạch đám rau cải cúc, cải mầm với rau chân vịt này đi, tối nay chúng ta ăn lẩu.”
“Vâng ——“ Tôi đang trong trạng thái cứng ngắc vì xấu hổ, cầm lấy hai cái chậu rau, máy móc đi ra khỏi nhà bếp.
Tôi ngồi trên cái ghế nhỏ, vừa ngây ngô cười nhớ lại lời nói của Ngô Cứ Lam lúc nãy, vừa cầm mấy cây rau cải cúc, để dưới vòi nước rửa qua. Rửa một hồi, thì cho vào cái chậu sạch, sau đó lại lấy thêm vài cây cải cúc ở trên mặt đất, tiếp tục rửa.
Giọng nói của Chu Bất Văn từ phía sau truyền đến, “Em đang làm gì đó?”
“Rửa rau!”
“Rửa rau? Như vậy mà gọi là rửa à?” Chu Bất Văn đi tới, mở cái vòi nước ra.
Nước ào ào chảy xuống xối lên tay của tôi, rốt cuộc tôi cũng bình tĩnh trở lại, vòi nước từ bấy đến giờ còn chưa có mở.
Tôi nhìn vào mớ rau bẩn ở trong chậu, làm như không có việc gì, đổ chúng ra lại trên mặt đất, bình tĩnh nói: “Tối nay chúng ta ăn lẩu, Chu Bất Ngôn thích ăn món gì? Nếu trong nhà không có, em sẽ gọi điện thoại cho Giang Dịch Thịnh, bảo anh ấy tiện thể đi mua mang sang đây.”
Đáng tiếc Chu Bất Văn đã sớm chiều gắn bó với chúng tôi hơn ba năm, đối với loại kế nhỏ nhặt, tuyệt chiêu “vây Ngụy cứu Triệu”, thật sự quá quen thuộc , “Bất Ngôn thích ăn cá và rau, mọi người hẳn đã chuẩn bị hết rồi.”
Chu Bất Văn lấy một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh tôi, vừa giúp tôi rửa rau, vừa hỏi: “Lúc nãy em đang suy nghĩ gì?”
Tôi bình tĩnh nói: “Em tự hỏi những người đó rốt cuộc là muốn cái gì?”
Chu Bất Văn hàm chứa ý cười hỏi: “Những người đó? Là người nào?” Rồi tỏ vẻ chờ tôi trả lời.
“Là những kẻ cướp tiền của em, đột nhập vào nhà trộm đồ, ban đêm tấn công người nhà của em.”
Chu Bất Ngôn không cười nữa, kinh ngạc nhìn tôi, “Em có ý gì?”
Trong lòng tôi thầm thủ thế biểu tượng cây kéo (victory = chiến thắng), đắc ý vô cùng, anh ấy hiểu tôi, sao tôi lại không hiểu anh ấy chứ? Tôi nghĩ đã làm thì phải làm cho trót.
Tôi cười tủm tỉm đem tất cả mọi chuyện tôi suy đoán được nói ra hết, còn nói luôn cả chuyện Giang Dịch Thịnh đi điều tra hai tên trộm cho Chu Bất Văn nghe, nhờ anh ấy hỏi thăm chút tin tức vị luật sư kia. Đương nhiên, còn một chút chuyện liên quan đến Ngô Cứ Lam, tôi không nói cho anh ấy biết, không phải tôi cảm thấy Chu Bất Văn không đáng tin, nhưng có một số chuyện càng ít người biết càng tốt.
Chu Bất Văn tỏ vẻ nghiêm trọng nói: “Chuyện lớn như vậy, tại sao không nói sớm cho anh biết?”
“Bây giờ nói cho anh biết cũng không muộn.”
Chu Bất Văn hỏi: “Em đã nghĩ được nguyên nhân gì chưa?”
“Chưa, nên bây giờ vẫn còn khổ sở suy đoán đây này!”
Chu Bất Văn im lặng rửa rau, tôi có chút cảm giác kỳ lạ, liền quay đầu nhìn lại, thì thấy Chu Bất Ngôn đang đứng ở trước cửa phòng khách, nhìn chằm chằm tôi và Chu Bất Văn.
Tuy rằng cô ta lập tức cười nói ngọt ngào: “Thẩm tỷ tỷ, cần em giúp gì không? Em đều có thể làm.” Nhưng từ nhỏ tôi đã ăn nhờ ở đậu, cảm giác không an toàn cực hạn khiến cho tôi cực kỳ mẫn cảm với thái độ vui vẻ của người khác, tôi cảm nhận được rõ ràng Chu Bất Văn có ý ganh ghét tôi.
Chu Bất Văn cười, “Chu tiểu thư, em cứ ngồi nghỉ ngơi đi! Em mà vào bếp phụ giúp chỉ tổ hư hỏng thêm thôi.” Chu Bất Văn quay sang tôi nửa giải thích, nửa khích lệ, nói: “Bất Ngôn từ lúc ba tuổi đã bắt đầu luyện đàn dương cầm, học hội họa, rất có thiên phú bẩm sinh, thím rất quan tâm đến đôi tay của em ấy, không cho em ấy làm việc nhà, em ấy đối với mấy việc ở trong bếp vốn chẳng biết chút gì.”
Chu Bất Ngôn không đồng ý, hờn dỗi nói: “Gì chứ? Có một lần anh phát bệnh, em đã nấu cho anh một bát mì xào cà chua trứng.”
Chu Bất Văn nhịn cười nói: “Gia vị thì thiếu, trong cà chua thì lẫn vỏ trứng gà, còn mì thì nửa chín nửa sống.”
Chu Bất Ngôn có chút nũng nịu, ngang ngược nói: “Dù sao anh cũng đã ăn hết, chứng tỏ em làm rất ngon.”
“Ừ, ăn rất ngon!” Chu Bất Văn buông vũ khí đầu hàng.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy, tuy rằng một người tên là Chu Bất Văn, một người tên là Chu Bất Ngôn, bề ngoài là anh em họ, nhưng trên thực tế hai người bọn họ không có… chút quan hệ huyết thống nào. Nếu Chu Bất Ngôn thích Chu Bất Văn, trong lòng hiểu lầm, có ý ganh ghét tôi cũng thật bình thường.
Tôi đứng lên, lấy vị trí của mình tặng cho Chu Bất Ngôn, nói: “Cô không phải vội, giúp tôi rửa rau đi!”
Chu Bất Văn trưng ra bộ dáng buồn bực, “Nếu chúng ta ăn phải hạt cát, vậy tính lỗi của ai đây?”
“Của anh!” Tôi và Chu Bất Ngôn đồng thanh đồng khí nói, chẳng qua ngữ điệu có chút bất đồng, một thì cứng rắn nghiêm túc, một thì êm ái dịu dàng.
Chu Bất Văn buồn cười nhìn chúng tôi, “Dựa vào cái gì mà bắt lỗi anh?”
Tôi nói: “Anh ở bên cạnh Bất Ngôn, nếu rau không rửa sạch, anh là anh, anh nhất định phải chịu.”
Chu Bất Ngôn dùng sức gật đầu.
Tôi không cần trông chừng bọn họ giống như quan tòa, liền lắc lư đi vào bếp.
Ngô Cứ Lam đang nấu nước lẩu, nghe tiếng bước chân của tôi, liền quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi một cái.
Tôi cũng không biết vì sao, tự dưng sinh ra vài phần ngượng ngùng, trong lòng thầm oán trách, di chứng xấu hổ chuyện bị trêu đùa lúc nãy bây giờ mới phát ra sao? Phản xạ của tôi không chậm đến vậy chứ?
Ngô Cứ Lam nói: “Nhà bếp nóng lắm, em đừng vào trong này.”
Hai bếp lò đều đang nổi lửa, một bên Ngô Cứ Lam nấu một số đồ ăn dùng cho lẩu, một bên thì chưng cách thủy đầu cá, trong nhà bếp đích thực rất nóng. Thì ra vừa rồi chính là nguyên nhân này, hắn mới đuổi khéo tôi ra ngoài! Lòng tôi vừa ngọt ngào vừa chua xót, hỏi: “Anh không nóng sao?”
Ngô Cứ Lam tự giễu nói: “Thể chất của anh đặc biệt, bẩm sinh đã như vậy.”
“Hừ! Đều là sinh vật khác nhau bao nhiêu chứ?”
Tôi xoay người đi ra khỏi nhà bếp, cầm một cái quạt điện nhỏ đi vào. Bếp lò đang nổi lửa, không thể thổi gió trực diện, tôi đặt cái quạt ở dưới sàn nhà, khiến cho không khí đối lưu nhanh hơn, nhiệt độ so với vừa rồi mát mẻ hơn một chút.
Ngô Cứ Lam nói: “Em đến tủ bát ở phòng khách xem còn lại bao nhiêu rượu, Giang Dịch Thịnh nói muốn dẫn một người bạn gái đến chơi, bảo chúng ta chuẩn bị đầy đủ cho cậu ta.”
“Anh ấy muốn hẹn hò, chúng ta liền phải góp sức sao? Khi nào anh ấy khoe khoang cầm kỳ thi họa, bác học đa tài, chúng ta sẽ không để cho anh ấy phá hỏng buổi tiệc.”
Tôi nói thầm hai câu, vẫn ngoan ngoãn rời khỏi nhà bếp, đi vì chuẩn bị cho ngày hẹn hò của Giang Dịch Thịnh. Tôi không phải không biết dụng ý của Ngô Cứ Lam, nhưng chỉ có thể ngọt ngào trúng kế.
Hàng năm có biết bao nhiêu phim điện ảnh tình cảm của Hollywood cùng với phim truyền hình thần tượng ở trong nước soi sáng, về phương diện tư tưởng bị tiêm nhiễm quá nặng của tôi mà nói, thật ra cũng có vài chiêu trò.
Ở giữa sân vườn, có hai cái bàn vuông đặt cạnh nhau, hợp thành một cái bàn dài, bên trên trải một tấm khăn màu trắng muốt, cùng với sáu cái ghế mây, bước đầu tiên coi như hoàn thành.
Tôi cầm theo cây kéo, đi tới đi lui ở trong sân, ở bên này cắt đi vài nhánh hoa giấy, hoa trang, bên kia thì cắt lấy vài cành hoa huệ nhện, mai ngũ sắc, còn có hồng tước san hô, cửu lý hương… Trong vườn hoa cỏ rất nhiều, tôi có thể tùy tay hái xuống.
Chu Bất Ngôn tò mò hỏi: “Thẩm tỷ tỷ, chị đang muốn bày biện bàn ăn sao?”
Tôi vỗ vỗ sau gáy, cười nói: “Tôi quên mất có cao thủ ở đây! Cô am hiểu tranh ảnh nghệ thuật, còn biết thiết kế, vậy giúp tôi bày trí hoa lên bàn đi!”
Chu Bất Ngôn khiêm tốn nói: “Không phải vậy đâu.”
“Nghệ thuật đều giống nhau, hiểu một sẽ hiểu trăm! Bất Ngôn, giúp tôi nhé!”
Chu Bất Văn cười nói: “Lúc nãy kỹ thuật rửa rau của em cũng khá, dù sao cũng đều là người quen, em tùy tiện bày trí là được rồi.”
Tôi nói: “Đúng đó! Cô tùy tiện cắm hoa khẳng định sẽ đẹp hơn tôi.”
Chu Bất Ngôn không từ chối nữa, đi tới, đảo qua mấy cành hoa, hỏi: “Thẩm tỷ tỷ, trong nhà có những bình hoa hình dáng thế nào? Cắm hoa chẳng những phải căn cứ vào màu sắc và hình dạng của hoa, mà còn phải dựa vào hình dáng và chất liệu của dụng cụ dùng để cắm.”
Tôi mỉm cười một cách thần bí, “Cô đợi tôi một chút.”
Tôi đi đến thư phòng, bê một con ốc biển dài khoảng nửa thước đi ra, “Dùng nó đi.”
“Con ốc thật lớn!”
“Con này gọi là ốc Vua Gai (12.1), đã từng là vật yêu thích của người Maya (12.2), bọn họ dùng nó để làm kèn và vật chứa nước. Hôm nay, chúng ta dùng nó làm bình hoa.”
(12.1) Ốc Vua Gai (tên khoa học Triplofusus giganteus), hay còn gọi là Ốc Ngựa Florida, nó là loài ốc biển nhiệt đới và cận nhiệt đới lớn nhất, ăn thịt. Về tổng thể nó có dạng hơi giống hình thoi, một kênh xoắn thật dài có trên mười vòng xoắn xoắn quanh trục, trên các vòng xoắn có các nút hay còn gọi là gai. Lúc còn nhỏ nó có vỏ màu cam nhạt, khi trưởng thành dần biến thành màu xám trắng hoặc màu cam đậm, cùng với các đường viền màu nâu hoặc nâu đen. Một con trưởng thành có thể dài đến 60 cm.
(12.2) Maya là một bộ tộc thổ dân châu Mỹ mà từ 2000 năm trước đây đã từng sinh sống ở bán đảo Yucatán của Trung Mỹ, thuộc đông nam Mexico, Bắc Guatemala và Honduras ngày nay.Nền văn minh Maya đạt trình độ cao không những về lĩnh vực xây dựng xã hội mà còn phát triển rực rỡ cả lĩnh vực kiến trúc, toán học, thiên văn học và tính toán thời gian.
Chu Bất Ngôn cảm thấy có tính khiêu chiến, lập tức hưng phấn: “Rất có ý nghĩa!”
Ốc Vua Gai là loài săn mồi ở đại dương, nó được xem như là vua của các loài ốc biển. Con ốc Vua Gai đang đặt ở trên bàn này, có hình thoi, chiều dài khoảng 60 cm, chiều cao tầm 30 cm, miệng của nó hơi giống hình quạt.
Chu Bất Ngôn chăm chú quan sát con ốc một lúc lâu, mới bắt đầu cắm hoa.
Tôi biết công việc này rất chậm chạp tỉ mỉ, nên đứng một bên quan sát từng động tác thêm một lát, xác định Chu Bất Ngôn không cần tôi hỗ trợ nữa, liền tiếp tục vội vàng đi làm chuyện của mình.
Nếu là bữa ăn tối, đương nhiên không thể thiếu ánh sáng của nến.
Tôi lấy ra một một bộ nến ốc biển mà trước đây luyến tiếc đem đi bán. Nến ốc biển cũng không khó làm, lại cực kỳ đẹp mắt. Chọn ra các loại ốc biển có hình dạng và màu sắc khác nhau làm khuôn, sau khi chọn nến thích hợp, rót nến đã nấu chảy vào vỏ ốc, đợi đến lúc nến nguội đông lại, liền biến thành cây nến. Khi sử dụng, có thể thưởng thức ánh sáng huyền diệu tỏa ra từ nến, còn có thể thưởng thức ốc biển xinh đẹp.
Tôi đặt xuống trước mỗi chỗ ngồi một cây nến ốc biển nhỏ, ở giữa cái bàn dài đặt hai cây nến to, vừa đúng lúc dùng hết một bộ tám cây nến ốc biển.
Ok! Ánh sáng của nến đã có! Còn…
Tôi vào phòng nơi cất mấy loại vỏ ốc vỏ sò, chọn ra 3 cái khá lớn kích cỡ như nhau, đặt ở giữa các cây nến. Sau đó rót vào một ít nước, lấy chanh cắt thành lát mỏng, cho vào vào vỏ ốc vài lát, tiếp theo còn bỏ vào một đóa hoa Trang, đóa hoa ửng đỏ trang trí phía trên vỏ ốc màu trắng noãn, trông cực kỳ xinh đẹp diễm lệ.
Sau khi tôi làm xong, Chu Bất Ngôn cũng vừa đúng lúc hoàn thành.
Cô ta không hổ danh là người học hội họa, làm thiết kế, hoàn toàn nắm bắt được bản tính và khí chất của ốc Vua Gai, chẳng những thế còn làm cho nó có đầy đủ màu sắc tô điểm. Ốc Vua Gai được đặt ở chính giữa cái bàn dài, khăn trải bàn màu trắng muốt như sóng biển trải dài, ốc Vua Gai tựa như vách núi sừng sững, những vòng xoắn gồ ghề trên vỏ ốc giống như trang sức thiên nhiên hoàn mỹ. Một dây leo sinh trưởng trên vách đá, hoặc là leo lên, hoặc à phiêu lãng lay động, bày ra sức sống bừng bừng; các loại hoa kiều diễm theo vách núi vươn ra, oanh liệt nở rộ, đón gió rơi rụng, biểu hiện sức quyến rũ rực rỡ kiêu sa.
Tôi tán thưởng nói: “Thật là đẹp mắt!”
“Cảm ơn!” Chu Bất Ngôn đối với tác phẩm của mình hiển nhiên cũng rất hài lòng.
…………….
ỐC VUA GAI
Sắc trời bắt đầu sẫm tối, Ngô Cứ Lam nhìn thời gian cảm thấy đã đến lúc, bắt đầu mang thức ăn lên.
Sáu cái lẩu cồn nhỏ, mỗi chỗ ngồi được đặt một cái, đĩa nguyên liệu ăn chung với lẩu, mỗi người có bốn cái, bên trên bày trí các loại gia vị, có thể tùy ý xứng dùng.
Nguyên liệu chính dùng để nấu lẩu để ở chính giữa bàn, một cái đĩa to chứa một khối băng đá lớn, bên trên khối băng bày biện các loại tôm cá đã được cắt thành lát mỏng, có thể ăn sống, cũng có thể nhúng vào lẩu. Ngoài ra còn có tôm viên, mực viên cùng các loại rau dưa xanh mướt xếp tầng tầng lớp lớp trên mấy cái đĩa màu trắng, trông cực kỳ đẹp mắt.
Tôi nhịn không được vỗ tay ủng hộ, “Bữa tối của chúng ta so với mấy bữa ăn ở nhà hàng cao cấp tuyệt đối cao cấp hơn nhiều! Hẳn là phải đòi tiền tên tiểu tử Giang Dịch Thịnh kia!”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Giang Dịch Thịnh đẩy cổng sân vườn đi vào, dẫn theo một cô gái, hai bên đối mặt nhau, đều sửng sờ một chút.
Giang Dịch Thịnh ngơ ngác nhìn, là bởi vì cái bàn ăn thật dài ở giữa sân kia bày trí cực kỳ đặc sắc mê người. Tôi ngơ ngác nhìn, là bởi vì cô gái đi bên cạnh Giang Dịch Thịnh, thật sự mê hoặc lòng người, đánh mạnh vào thị giác.
Cô ấy mặc một bộ váy cổ chữ V màu đỏ thẫm của hoa hồng, phần eo ôm sát uyển chuyển, bộ ngực đầy đặn lộ ra gợi cảm. Dáng người cao ráo so với tôi không thua kém là mấy, 1m7 hơn một chút, nhưng cô ấy mang một đôi giày cao gót 10 phân, khiến cho đôi chân cực kỳ thon thả. Mái tóc cắt ngắn gọn gàng, hai bên tai và trên cổ đeo một bộ trang sức kim cương, ánh sáng lấp lánh lóa mắt của trang sức cùng với ngũ quan cân đối xinh đẹp trên gương mặt của cô ấy làm tăng thêm sức quyến rũ, cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ cao quý.
Giang Dịch Thịnh giới thiệu người phụ nữ ở bên cạnh mình, “Bác sỹ giao lưu từ nước ngoài đến bệnh viện của tôi, Vu Tịnh Tịnh.”
Vu Tịnh Tịnh cười nói: “Mọi người cứ gọi tôi là Tịnh Tịnh được rồi, không cần khách sáo, tôi thích người ta vừa lên tiếng liền nói tôi xinh đẹp.” (12.3)
(12.3) Tịnh (靓) có nghĩa là xinh đẹp.
Sau khi Giang Dịch Thịnh giới thiệu xong, mọi người tán gẫn thêm vài câu, rất nhanh liền đã quen biết với nhau.
Tôi tiếp đón mọi người ngồi vào vị trí, nữ ngồi một bên, nam ngồi một bên. Ngô Cứ Lam và tôi ngồi đối diện ở đầu bàn, Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn ngồi đối diện ở giữa; Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh ngồi đối diện ở cuối bàn. Bởi vì mỗi người có một cái lẩu, nên mỗi loại nguyên liệu Ngô Cứ Lam đều chuẩn bị hai phần, cho dù có ngồi ở đâu, cũng rất tiện dụng.
Đã gần 7 giờ tối, bầu trời đã tối hẳn, tôi cầm cái đánh lửa dài, trước hết châm lửa vào hai cây nên lớn , sau đó mới lần lượt châm nến ở chỗ ngồi của từng người.
Trong ánh sáng mờ ảo của nến, mấy cái lẩu nhỏ thoang thoảng mùi hương của cá, cảnh đẹp món ngon thực sự hoàn hảo.
Sáu người cùng nhau chạm vào bát đũa, bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện.
Vu Tịnh Tịnh cười hỏi: “Thẩm La, trong mấy cái vỏ sò to này chứa gì vậy?”
Tôi nói: “Là nước sạch. Mục đích để rửa tay, ăn hải sản không thể tránh việc dùng bằng tay, nếu chỉ lấy khăn lau, trên tay vẫn còn hơi dính. Tôi bỏ vào trong nước vài lát chanh mỏng, vừa có thể giúp tay rửa sạch, vừa khử được mùi tanh.”
Vu Tịnh Tịnh nói: “Thật là tâm tư chu đáo, bữa tối hôm nay quá bất ngờ, rất cảm ơn cô.”
“Cô là khách quý của Giang Dịch Thịnh mời đến, nên như vậy.” Tôi cười liếc mắt nhìn Giang Dịch Thịnh một cái, Giang Dịch Thịnh lặng lẽ làm ra thủ thế cảm ơn.
Vu Tịnh Tịnh nhìn con ốc biển lớn nhất ở trên bàn nói: “Cái đó cảm giác thiết kế rất tinh xảo, chắc chắn không phải do cửa hàng làm sẵn?”
Tôi nói: “Đúng vậy, là Bất Ngôn trang trí.”
“Bất Ngôn làm nghề gì…” Vu Tịnh Tịnh cảm thấy hứng thú liền hỏi.
Tôi thấy Vu Tịnh Tịnh và Chu Bất Ngôn tán ngẫu rất hợp ý, không cần tôi phải đỡ lời, nên nhanh chóng chiếu cố cho cái bụng đang réo vang vì đói của mình.
Ngô Cứ Lam đặt một cái đĩa chứa tôm đang nóng hổi xuống trước mặt tôi, là loại tôm còn nguyên vỏ mà tôi thích ăn nhất. Con tôm lột đi lớp vỏ trên đầu, rút gân, nhưng vẫn để nguyên vỏ thân, nhúng vào nước sôi, ngâm đến lúc thân tôm co lại, vỏ tôm biến thành màu đỏ hồng, lập tức vớt ra, sẽ vừa tươi vừa mềm. Chủ yếu là phải biết cách nắm bắt lượng lửa, nếu thời gian quá ngắn, tôm sẽ chưa chín kỹ, nếu quá lâu, tôm sẽ quá chín vừa cứng vừa dai. Khi ăn với khách, người ta thường nói chuyện tiếp khách mà quên đi điều này, khiến cho món tôm rất dễ bị mất ngon.
Tôi cười liếc mắt nhìn Ngô Cứ Lam, buông đũa xuống, tực tiếp lấy tay lột vỏ tôm ăn, quả nhiên lượng lửa vừa đủ.
Đang ăn rất hài lòng, thì nghe được Vu Tịnh Tịnh nói: “Tiểu La…”
Tôi vội vàng bỏ một nửa con tôm đang ăn xuống, ngẩng đầu nhìn về hướng Vu Tịnh Tịnh, mỉm cười chờ cô ấy nói chuyện.
Vu Tịnh Tịnh nhìn sang Ngô Cứ Lam, đột nhiên thất thần, quên mất muốn nói cái gì.
Tôi hoang mang nhìn thoáng qua Ngô Cứ Lam, hắn cũng không có động tác quái dị nào, chỉ lãnh đạm nhìn chằm chằm Vu Tịnh Tịnh. Tôi hỏi: “Tịnh Tịnh?”
Vu Tịnh Tịnh hồi phục lại tinh thần, cười nói: “Cô tiếp tục ăn tôm đi!”
Đây là có ý gì? Tôi thấy cô ấy đã bưng lên ly rượu đỏ, nâng cốc với Giang Dịch Thịnh, nên quyết định nghe theo lời phải, tiếp tục ăn tôm.
Ăn xong tôm, tôi liếc mắt đến mớ nguyên liệu ở trên bàn, chưa biết nên ăn tiếp món gì?
Hay là ăn cá cắt lát? Lấy một lát cá mỏng cho vào lẫu, sau đó chấm vào một chút tương ớt, vừa ngon vừa cay, vô cùng kích thích ngon miệng.
Vừa định gắp lấy miếng cá, một cái đĩa chứa đầy cá cắt lát đã chín mềm đặt xuống trước mặt tôi, bên trên còn cho vài giọt tương ớt, không nhiều cũng không ít, đích thực vừa vặn với độ cay tôi muốn.
Tôi lúng túng nhìn Chu Bất Văn đưa tôi cái đĩa cá, anh ấy đang muốn làm gì vậy chứ? Ngô Cứ Lam ngồi đối diện với tôi, đồ ăn gắp qua gắp lại rất thuận tiện, cũng không khiến người ta chú ý. Chu Bất Văn ngồi đối diện với tôi nhưng lệch hơi xa, anh ấy muốn gắp đồ ăn cho tôi, thì phải đứng lên, tất cả mọi người ăn ở trong bàn đều nhìn thấy.
Chu Bất Văn hơi liếc mắt nhìn Ngô Cứ Lam một cái, mỉm cười nói: “Từ nhỏ em đã thích ăn cá cắt lát.”
Chu Bất Văn đích thực là cố ý, anh ấy chắc chắn cảm thấy tôi sẽ không từ chối. Trước mặt nhiều người mà không nể mặt bạn bè, thật sự không phải là phong cách của tôi. Nhưng nếu tôi nhận… Theo bản năng, tôi nhìn sang Ngô Cứ Lam, Ngô Cứ Lam giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, gắp một miếng tôm hùm bỏ vào nồi lẩu.
Nếu như lúc này, Ngô Cứ Lam cũng giống như Giang Dịch Thịnh, Vu Tịnh Tịnh, Chu Bất Ngôn bọn họ, nhìn tôi chằm chằm, tôi thực sự sẽ rất buồn bực, nhưng Ngô Cứ Lam hoàn toàn không nhìn tôi, tôi giống như lại càng thêm buồn bực.
Tôi cười nói: “Cảm ơn Đầu To! Nhưng mà gần đây em có chút nóng trong người, nên không thể ăn cay, bạn trai của em vừa đúng lúc thích ăn cay, để anh ấy ăn hộ em vậy!”
Tôi lấy cái đĩa cá đặt xuống trước mặt Ngô Cứ Lam, sau đó cười tủm tỉm cầm cái thìa, chu đáo rưới lên mấy lát cá 3 thìa đầy tương ớt. Cho anh khoanh tay đứng nhìn này! Cho anh không đếm xỉa này! Cho anh thờ ơ này!
Tương ớt màu đỏ chói quá mức lóa mắt, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào cái đĩa cá cắt lát ngập đầy tương ớt. Dưới ánh mắt tọc mạch của mọi người, Ngô Cứ Lam gắp miếng cá lên, từng miếng từng miếng một, rất bình tĩnh ăn hết toàn bộ đĩa cá. Có điều, sau khi ăn xong, hắn lập tức bưng ly nước đá lên, một hơi uống cạn.
Tôi lập tức cảm thấy tâm trạng tốt lên, nhưng cũng cảm thấy đau lòng, liền lấy ly nước của mình đặt xuống trước mặt Ngô Cứ Lam.
Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh đều nhìn tôi như nhìn quái vật.
Chu Bất Văn đột nhiên hỏi: “Tiểu La, Ngô Cứ Lam là bạn trai của em khi nào vậy? Sao từ trước đến giờ không thấy em nhắc tới?”
Giang Dịch Thịnh cũng phục hồi lại tinh thần, “Đúng vậy! Tiểu La, em là bạn gái của Ngô đại ca khi nào vậy?”
Vu Tịnh Tịnh và Chu Bất Ngôn đều dỏng lỗ tai lên, cảm thấy hứng thú lắng nghe.
Tôi nói: “Là buổi tối lễ Trung Thu hôm đó. Không định giấu diếm các anh, tại vì vẫn chưa có cơ hội thích hợp để nói thôi.”
Giang Dịch Thịnh nói như không nói: “Ngô đại ca, Tiểu La không nói dối chúng tôi đấy chứ? Chuyện này không thể nói đùa được đâu, là thật sao?”
Trái tim giống như bị treo lơ lửng, tôi khẩn trương nhìn chằm chằm Ngô Cứ Lam. Tuy rằng đêm hôm đó hắn đã nói “Được”, mấy hôm nay đích thực cũng đối xử rất tốt với tôi, không còn nói những lời nói khiến tôi đau lòng, nhưng tôi đột nhiên tự ý tuyên bố hắn là bạn trai, hắn có thể chấp nhận sao? Có khi nào hắn mất hứng hay thậm chí phủ nhận hay không?
Ngô Cứ Lam im lặng đặt ly nước xuống, tầm mắt đảo qua gương mặt của từng người một, kiểu cách nhìn của hắn giống như loài sinh vật bậc cao nhìn xuống sinh vật bậc thấp lạnh lùng cao ngạo, khiến cho tất cả mọi người có chút không chịu được, theo bản năng cúi đầu lảng tránh.
Cuối cùng, hắn nhìn Giang Dịch Thịnh, mặt không chút thay đổi, nói: “Tôi chính thức tuyên bố, Thẩm La là người phụ nữ của tôi, từ nay về sau, nếu có bất kỳ kẻ nào có ý đồ bất chính với cô ấy, tôi sẽ nghiêm trị. Trước khi làm việc gì, làm ơn nghĩ đến sự tức giận của tôi cẩn thận một chút.”
Tôi lấy tay che nửa khuôn mặt, cả thân người từ từ cúi thấp xuống. Vài phút trước, tôi còn oán trách Ngô Cứ Lam thờ ơ, một chút cũng không biết “ghen”, vài phút sau, tôi đã xấu hổ tới mức muốn chui xuống bàn trốn luôn cho rồi. Những người khác đại khái cũng đều bị xấu hổ, ngồi cứng ngắc, không ai phát ra tiếng động nào.
Ngô Cứ Lam thế nhưng chẳng có chút cảm giác áy náy nào, hắn thong dong thu hồi ánh mắt, lại bưng lên ly nước đá, tao nhã uống từng hớp một.
Giang Dịch Thịnh trước tiên phục hồi lại tinh thần, cười khan vài tiếng “ha ha”, cảm thấy không thể làm dịu đi không khí ngượng ngập, lại cười “ha ha” thêm vài tiếng, nhưng vẫn chẳng có tác dụng. Đang định tiếp tục cười gượng, Vu Tịnh Tịnh đã giúp hắn giải vây, cô ấy nâng ly rượu lên, cười nói với tôi: “Chúc mừng!”
Giang Dịch Thịnh cũng vội vàng nâng ly lên, “Chúng ta cạn một ly nhé! Chúc phúc Tiểu La và Ngô đại ca.”
Trong tiếng chạm cốc và chúc phúc, không khí cuối cùng cũng từ quái lạ dần dần được hồi phục lại bình thường.
Đồ ăn trên bàn giảm dần, thời gian mọi người ăn cũng ít đi, thời gian tán gẫu nói chuyện phiếm thì càng nhiều thêm.
Vu Tịnh Tịnh nói: “Nếu tôi không nhầm, con ốc dùng để cắm hoa này là ốc Vua Gai?”
“Đúng vậy.”
Vu Tịnh Tịnh chỉ vào hai con ốc to dùng để làm nến ở hai bên, nói: “Hai con ốc này màu sắc đẹp hiếm có, hình dáng giống như mỹ nhân ung dung váy dài, nhẹ nhàng khiêu vũ, chắc chắn là ốc Nữ Hoàng (12.4). Rất có ý nghĩa! Vua đứng cạnh nữ hoàng, trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa, nhưng cô hẳn cũng biết, ốc Vua Gai chuyên ăn thịt ốc Nữ Hoàng?”
(12.4) Ốc Nữ Hoàng (tên khoa học Lobatus gigas) là một trong những động vật thân mềm lớn nhất có nguồn gốc từ vùng nhiệt đới tây bắc Đại Tây Dương, từ Bermuda đến Brazil, có thể đạt tới 35,2 cm. Ốc Nữ Hoàng ăn cỏ và sinh sống trong thảm cỏ dưới đáy biển. Những con trưởng thành có vỏ rất lớn, chắc và nặng, cùng với các lớp gai nhô ra ở hai bên, miệng ốc dày mở rộng gợn sóng với màu hồng nhạt đặc trưng. Nó bị các loài khác ăn thịt bao gồm các loài ốc ăn thịt, sao biển, động vật giáp xác và động vật có xương sống (cá, rùa biển và con người). Vỏ của nó được bán như món quà lưu niệm hay làm vật trang trí. Hiện nay nó đang có nguy cơ bị tuyệt chủng, chủ yếu do khai thác quá mức.
Chu Bất Ngôn giật mình “A” lên một tiếng, chìn chăm chú vào ba con ốc biển ở trên bàn, dường như rất khó tưởng tượng được những con ốc biển xinh đẹp như vậy mà cũng có quan hệ kẻ ăn thịt và kẻ bị ăn thịt.
“Tôi biết.” Tôi cảm thấy hứng thú, liền hỏi: “Cô có thể nhận biết các loại ốc biển khác nhau sao?”
Vu Tịnh Tịnh nhìn những con ốc biển ở trước mặt từng người, nói: “Hai con ốc ở trước mặt tôi và Giang Dịch Thịnh có đặc trưng rõ rệt, màu sắc trắng noãn như tuyết, các gai nhỏ dày đặc, rất dễ nhận ra, đây là Ốc gai Venus (12.5); mấy con ốc ở trước mặt Bất Văn và Bất Ngôn có màu hồng nâu, xương gai theo đường xoắn tầng tầng lớp lớp, như những đóa hoa hồng nở rộ, là ốc Hoa Hồng nghìn nhánh (12.6); hai con ốc ở trước mặt cô và Ngô đại ca có 12 vòng xoắn hoa văn, giống như dây đàn của đàn Hạc, đích thị là ốc Đàn Hạc Tây Phi (12.7).”
(12.5) Ốc gai dài Venus (tên khoa học Murex pecten), ở VN thường được gọi là Ốc gai Dài Lược, là một loài ốc biển lớn ăn thịt, vỏ có dạng tương tự như ốc xương nhưng rất nhiều gai, chiều cao vỏ trên dưới 10cm. Số tầng xoắn ốc 8. Thường sống nhiều ở ven bờ Tây Thái Bình Dương, ở VN thường gặp nhất là ven biển các tỉnh miền Trung. Vỏ ốc có hình dạng lạ, là hàng mỹ nghệ được ưa thích.
(12.6) Ốc Hoa Hồng nghìn nhánh (tên khoa học Chicoreus palmarosae) cũng là loài ăn thịt thuộc họ Muricidae, một con trưởng thành có thể có chiều dài dao động từ 6,5 đến 13cm. Loài này phân bố ở Ấn Độ Dương dọc theo Chagos Atoll và lưu vực Mascarene; ở Thái Bình Dương dọc theo Sri Lanka và Tây Nam Nhật Bản.
(12.7) Ốc Đàn Hạc Tây Phi (tên khoa học Harpa doris), hay thường gọi là ốc Khế, nó là loài thân mềm thuộc họ Harpidae, tổng thể có hình oval, ít xoắn, vỏ có các đường vân lớn theo trục tung hay trục đối xứng, miệng lớn, các vân đến gần miệng thì trở nên nhẵn bóng, nắp miệng bị tiêu biến, chúng phân bố chủ yếu ở Ấn Độ Dương ngoài khơi Mascarene.
Vu Tịnh Tịnh dùng ngón tay sơn đỏ chót chỉ vào hai cái vỏ sò chứa nước rửa tay màu trắng, “Còn con này, là trai Xà Cừ.” (12.8)
(12.8) Trai Xà Cừ (tên khoa học Tridacninae), là loài thân mềm thuộc họ trai, vỏ có 2 mảnh, bên trên có rãnh sâu rất lớn, lớp vỏ được phủ màu sáng, thường là màu trắng, phân bố chủ yếu ở các rặn san hô dưới đáy những vùng biển ấm áp thuộc Ấn Độ Dương, chúng thường sống cộng sinh với loài tảo quang hợp, rất có giá trị kinh tế do thịt ngon và vỏ cứng có thể xuất khẩu, một con trưởng thành có thể dài tới 40cm.
Tôi cười khen ngợi: “Tất cả đều đúng! Những con ốc biển này không phải là loài hiếm gặp, nhưng có thể nói ra tên và đặc điểm của từng con rõ ràng như vậy tuyệt đối không phải dễ dàng. Từ nhỏ tôi đã được ông nội nói đi nói lại nhiều lần, nên trong lúc vô thức đã ghi nhớ, còn cô?”
“Cũng giống như cô, gia truyền từ xưa, bà nội của tôi xem như là chuyên gia về sinh vật biển, từ nhỏ đến lớn tôi đã nhìn thấy rất nhiều, nên tự nhiên ghi nhớ.” Vu Tịnh Tịnh gắp lấy cái đuôi cá còn lại, quơ qua quơ lại hỏi: “Có ai muốn ăn đuôi cá không?”
Giang Dịch Thịnh, Chu Bất Ngôn, Chu Bất Văn đều tỏ vẻ không cần, tôi nhìn thấy cái đuôi cá, tinh thần hoảng hốt, trong một lúc không thể trả lời.
“Cho cô này!” Vu Tịnh Tịnh đứng lên, mỉm cười đặt cái đuôi cá vào nồi lẩu của tôi.
Nồi lẩu không lớn, nhưng cái đuôi cá cũng không nhỏ, một nửa ngâm trong nước dùng đang sôi, một nửa lộ ra ngoài. Tôi không biết vì sao, giống như đang gặp ác mộng, toàn thân cứng ngắc, dũng khí nhét miếng cá vào trong nồi cũng không có, chỉ ngây ngốc nhìn cái đuôi cá ở trước mặt tôi đang không ngừng rung động do nước đang sôi sùng sục.
May mắn, đúng lúc có người giúp tôi gắp cái đuôi cá ra ngoài.
Tôi vừa nhẹ nhàng thở ra, liền phát hiện người gắp cái đuôi cá là Ngô Cứ Lam, tôi lại lập tức khẩn trương, hận không thể giành lại miếng cá ở trong nồi của hắn.
Ngô Cứ Lam vẻ mặt rất tự nhiên gắp cái đuôi cá vừa chín tới, chậm rãi mà ăn. Đại khái bởi vì hắn không có chút khác thường, nên tôi dần dần thả lỏng, thậm chí vì phản ứng của chính mình lúc nãy mà đâm ra ngượng ngùng.
Vốn ăn cũng không ít, vừa nãy tinh thần hoảng hốt một trận, tôi không còn cảm thấy đói bụng nữa, nên buông đũa xuống nói: “Tôi ăn nó rồi.”
Mọi người cũng đều tỏ vẻ đã no, Giang Dịch Thịnh đề nghị nhóm nữ đến phòng khách nghỉ ngơi, nhóm nam ở lại thu dọn bát đĩa, liền chiếm được lời tán dương nhiệt liệt của phái nữ.
Tôi tiếp đón Vu Tịnh Tịnh và Chu Bất Ngôn đến phòng khách ngồi.
Vu Tịnh Tịnh nhìn đến những con ốc biển có màu sắc hình dạng khác nhau được trang trí trong thư phòng và phòng khách, lịch sự hỏi: “Nếu không phiền tôi muốn đi xem một chút, được không?”
“Cứ tự nhiên! Nếu thích gì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ tặng cho cô. Nhưng có một số loại ông nội tôi rất thích, nên tôi muốn giữ lại làm kỷ niệm.” Tôi cười nói.
Vu Tịnh Tịnh vừa chậm rãi bước đi thong thả, vừa cẩn thận nhìn ngắm. Tôi biết cô ấy là dân trong nghề, không cần người khác tự giới thiệu, nên để cô ấy tự nhiên.
Tôi và Chu Bất Ngôn ngồi trên ghế sa lon, vừa ăn hoa quả, vừa nói chuyện.
Không bao lâu sau, Chu Bất Văn và Giang Dịch Thịnh cùng vào đến. Giang Dịch Thịnh nói với tôi: “Mọi thứ đều đã dọn dẹp xong, chỉ còn lại rửa chén, Ngô đại ca nói hắn có thể làm một mình.”
“Phía dưới ngăn kéo bàn trà có bộ bài tú lơ khơ và bài mạt chược, nếu mọi người muốn chơi thì cứ lấy chơi.” Tôi bưng một mâm hoa quả, đi vào nhà bếp.
Phía trước bồn rửa chén, Ngô Cứ Lam mặc cái tạp dề cũ của ông nội, lẳng lặng rửa bát. Tôi đứng ở cửa nhà bếp, lẳng lặng nhìn hắn. Người này cảnh này, chính là nơi tình cảm gắng bó, nơi trái tim an ổn, nếu có thể được sớm tối bên nhau, chính là năm tháng an tĩnh, cả đời yên vui.
Ngô Cứ Lam ngẩng đầu nhìn về phía tôi, tôi tươi cười rạng rỡ với hắn, bước nhanh đi vào nhà bếp.
Tôi dùng một cây xiên hoa quả lấy một miếng dưa hấu, muốn đút cho hắn.
Ngô Cứ Lam nói: “Em ăn đi!”
Tôi bỏ miếng dưa hấu lại đĩa, sau đó bỏ lên cái bàn ở bên cạnh, lấy hết dũng khí hỏi: “Anh đang không vui phải không?”
“Không có.”
Tôi thử hỏi: “Em không có hỏi qua ý kiến đã tuyên bố anh là bạn trai của em, anh không tức giận sao?”
“Không.”
“Em, em phản ứng… với cái đuôi cá… Anh không thất vọng sao?” Càng nói tôi càng cảm thấy không nghe được chính mình đang nói cái gì.
“Không.”
Tôi cắn môi, không biết nên làm gì bây giờ.
Ngô Cứ Lam dừng động tác rửa bát, quay sang nhìn tôi nói: “Em phản ứng với cái đuôi cá, chỉ bởi vì em “yêu người yêu cả đường đi lối về”, làm sao anh lại muốn trách em?”
Tôi giống như một kẻ đang chịu tội oan, chính mình cũng không biết nên làm sao để tự mình biện minh cho mình, nay lại được người khác nói ra từng lời từng chữ giải thích tất cả, cảm thấy vui vẻ, nhưng lòng cũng chua xót, trong nháy mắt sóng mũi cay cay, hốc mắt đỏ lên. Tôi biết lúc đó phản ứng của mình không được tốt, nhưng thật sự tôi không thể khống chế bản thân.
Ngô Cứ Lam khẽ thở dài, vươn bàn tay đang dính đầy bọt xà phòng, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, dịu dàng nói: “Phản ứng của em đối với cái đuôi cá không có làm tổn thương đến anh. Không cần phải lo lắng cho anh như vậy, anh đã sống qua một thời gian rất dài, loại phản ứng nhạy cảm yếu ớt như thế đã theo thời gian biến mất khỏi người anh rồi, chuyện có thể xúc phạm đến anh đã ít lại càng thêm ít.”
Tôi không cảm thấy lời nói của hắn là an ủi, ngược lại cảm thấy càng khó chịu, vừa rồi là vì mình, bây giờ còn là vì Ngô Cứ Lam. Nếu kiên cường là kết quả của rèn luyện chịu đựng, chẳng lẽ đơn giản có được kết quả, thì quá trình rèn luyện chịu đựng đó có thể xem nhẹ được hay sao?
Tôi vùi đầu vào vai hắn, rầu rĩ nói: “Chỉ cần anh ở trong lòng em thêm một ngày, em sẽ lo lắng thêm một ngày, lo lắng anh bị người khác gây tổn thương, lo lắng em không cẩn thận làm anh tổn thương, lo lắng anh không vui, cho dù anh kiên cường hay yếu đuối cũng đều không quan trọng.”
Ngô Cứ Lam ôm tôi không nói được lời nào, sau một lúc lâu, hắn cười nói: “Bạn trai của em ở đại dương là sinh vật bậc cao nhất, tất cả mọi loại cá đều là thức ăn của hắn, về sau em ăn cá ở trước mặt hắn, cứ việc tự nhiên.”
Tôi sửng sờ một chút, trong đầu cứ chạy qua chạy lại bốn chữ “Bạn trai của em”, đột nhiên ngẩng đầu lên, vui sướng nhìn hắn. Tuy rằng vừa rồi khi ăn cơm, hắn xem như đã công khai thừa nhận quan hệ của chúng tôi, nhưng đó là do bị tôi ép buộc, đây là lần đầu tiên, hắn rõ ràng chủ động thể hiện tâm ý của mình.
“Bạn trai của em?” Tôi nhịn không được níu chặt lấy cổ của Ngô Cứ Lam, ngây ngốc hé môi nở nụ cười.
“A! Cái gì cũng chưa có thấy nha…” Giang Dịch Thịnh vừa vọt vào nhà bếp, lại lập tức che mắt chạy ra ngoài.
Tôi vội vàng buông Ngô Cứ Lam ra, Ngô Cứ Lam nói: “Em đi tiếp bọn họ đi, anh chỉ làm một lát nữa là xong.”
“Vâng.” Tôi đỏ mặt, đi ra khỏi nhà bếp.
………………………….
LẨU CỒN NHỎ
ỐC NỮ HOÀNG
ỐC GAI DÀI VENUS
ỐC HOA HỒNG NGHÌN NHÁNH
ỐC ĐÀN HẠC TÂY PHI
TRAI XÀ CỪ
Giang Dịch Thịnh và Chu Bất Văn đứng dưới tán cây quất ở ngoài góc nhà bếp, một người mặt mày xấu hổ, một kẻ sắc mặt tức giận.
Tôi đoán bọn họ đến đây là có chuyện muốn nói, nên chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ, tâm trạng đã hoàn toàn hồi phục.
Chu Bất Văn nói: “Tiểu La, em định chọn một gã ăn bám làm bạn trai sao?”
Giang Dịch Thịnh vội nói: “Đầu To, mày đừng nói vậy! Ngô đại ca không phải như mày nghĩ đâu.”
“Mày gọi ‘Ngô đại ca’ nhiều quá thành nghiện rồi à? Lúc đầu mày gọi hắn là ‘Ngô đại ca’ bởi vì hắn gạt chúng ta nói hắn là anh họ của Tiểu La. Nói trắng ra, hắn chỉ là kẻ làm công của Tiểu La thôi, không chịu an phận thủ thường làm việc, lại còn âm mưu chiếm tình cảm của em ấy…”
Tôi ngắt lời Chu Bất Văn, “Đầu To, anh dựa vào đâu mà nói anh ấy âm mưu chiếm tình cảm của em? Sự thật em mới là người có âm mưu chiếm tình cảm của anh ấy!”
Chu Bất Văn châm chọc, nói: “Dựa vào Ngô Cứ Lam sao? Không thể nào?”
“Tại sao lại không thể? Ngô Cứ Lam so với anh… và Giang Dịch Thịnh thua kém chỗ nào?” Rốt cuộc trong một thoáng, tôi vẫn còn nghĩ đến chút tình cảm ngày xưa, không muốn Chu Bất Văn khó chịu, nên bỏ thêm “Giang Dịch Thịnh” vào.
Giang Dịch Thịnh biết Chu Bất Văn đã động đến điều tối kỵ của tôi, vội trấn an nói: “Ngô đại ca làm gì cũng đều tốt hơn chúng ta! Tiểu La, Đầu To chỉ muốn quan tâm em, nên nói ra những thứ không nên nói.”
Chu Bất Văn lạnh lùng chế giễu: “Đúng đó! Ngô Cứ Lam bộ dáng tốt hơn chúng ta, vậy tại sao hắn không dùng thứ đó để kiếm cơm, mà đi ăn bám người ta thế?”
Tôi cũng lạnh lùng nói: “Là em cam tâm tình nguyện! Anh quản được sao?”
Giang Dịch Thịnh thấy chúng tôi càng nói càng không kềm chế, liền đến đứng giữa tôi và Chu Bất Văn, nghiêm mặt nói, “Hai người im miệng cho tôi!”
Chu Bất Văn liếc mắt nhìn tôi một cái, mặt mày tức giận, xoay người đi vào phòng khách.
Giang Dịch Thịnh nói với tôi: “Tuy Đầu To nói hơi khó nghe, nhưng em nên biết là nó quan tâm em.”
“Quan tâm em là có thể tùy tiện nhục mạ người em thích hay sao?”
Giang Dịch Thịnh không nói tiếng nào.
Tôi hỏi: “Có phải Chu Bất Văn hỏi anh về chuyện của Ngô Cứ Lam hay không?”
Giang Dịch Thịnh nói: “Đúng vậy, nó có hỏi anh, nhưng đó là chuyện của em, anh không thể tùy tiện nói ra. Anh chỉ nói cho nó biết Ngô Cứ Lam muốn giúp đỡ em, nên làm việc nhà và một số việc khác thôi.”
“Mọi người trốn ở đây to nhỏ chuyện gì vậy?” Vu Tịnh Tịnh cầm một ly rượu đỏ, đứng ở cửa phòng khách cười hỏi.
Tôi nói với Giang Dịch Thịnh: “Đi vào thôi! Đừng vì em mà làm hỏng buổi tối hẹn hò của anh.” Tôi đi qua, cười nói với Vu Tịnh Tịnh:”Chúng tôi đang nói chuyện của cô.”
“Nói cái gì?” Vu Tịnh Tịnh tỏ ra bộ dáng cực kỳ hứng thú.
Mắt của tôi lướt qua đồ trang sức trên cổ của cô ấy, liền thuận miệng nói: “Trang sức của cô rất đẹp, tôi hỏi Giang Dịch Thịnh những thứ cô đeo rốt cuộc là kim cương hay ngọc đá bình thường.”
Vu Tịnh Tịnh cười hỏi: “Vậy cô cảm thấy nó là gì?”
Tôi thật lòng nói: “Rất giống kim cương, nhưng cô mang quá nhiều, khiến cho người khác cảm thấy đều là giả.”
“Tất cả đều là thật, tôi chưa bao giờ mang đồ giả.”
Tôi âm thầm kinh ngạc về sự giàu có của Vu Tịnh Tịnh, đồng tình liếc mắt nhìn Giang Dịch Thịnh, Giang Dịch Thịnh cười biểu hiện chuyện đó không có gì lạ.
Vu Tịnh Tịnh tao nhã ngồi vào ghế sa lon, bàn tay vuốt ve vòng cổ kim cương, tư thế rất giống với người mẫu quảng cáo trang sức trên mấy tờ tạp chí thời trang, cười hỏi: “Đẹp không?”
Tôi ngồi xuống phía đối diện cô ấy, nhiệt tình khen tặng: “Đẹp lắm!”
Vu Tịnh Tịnh nhìn về phái sau tôi, nói: “Ngô đại ca có nghe chưa? Phải nhanh chóng chuẩn bị trang sức tặng bạn gái, còn phải làm cho cô ấy ăn mặc thật xinh đẹp nữa!”
Tôi quay đầu nhìn lại, liền thấy Ngô Cứ Lam đi tới, đang đứng ở sau lưng tôi. Tôi vội nói: “Mọi người đã đến đông đủ, chúng ta đánh bài đi!” Tôi không muốn nhắc đến vấn đề tiền bạc nữa.
Vu Tịnh Tịnh vẫn muốn nói tiếp: “Gương mặt của Tiểu La xinh đẹp, cho dù Ngô đại ca tặng khuyên tai hay vòng cổ, cũng đều rất hợp.”
Tôi không có cách nào làm bộ không nghe thấy, lại không muốn Ngô Cứ Lam phải đối mặt với chuyện này, nên chỉ có thể chính mình chống đở, liền mỉm cười nói: “Tôi không thích kim cương, màu sắc trắng quá, mẹ của tôi có cho tôi một cái vòng cổ bằng kim cương, nhưng tôi chưa từng đeo nó.”
Giang Dịch Thịnh cầm hai bộ bài tú lơ khơ, lớn tiếng nói: “Đánh bài! Đánh bài!” Muốn dời sự chú của mọi người ra khỏi đề tài trang sức.
Nhưng Chu Bất Ngôn đã làm cho hắn thất bại.
“Có thể chọn ngọc có màu.” Chu Bất Ngôn hăng hái nói đến vòng cổ mà cô ta đang đeo, làm cho mọi người thấy mặt vòng cổ hình quả lê của mình, “Cái của tôi là màu vàng. Nếu Thẩm tỷ tỷ không thích màu vàng, chọn ngọc xanh lam hay ngọc lục bảo cũng đều không tệ, còn có màu hồng phấn, có rất nhiều phụ nữ ưa chuộng, dùng để cầu hôn là thích hợp nhất.”
Chu Bất Ngôn nhìn chằm chằm Ngô Cứ Lam, tươi cười ngọt ngào, nói bằng giọng nhỏ nhẹ êm tai: “Ngô Cứ Lam, anh định tặng nhẫn gì để cầu hôn Thẩm tỷ tỷ? Tôi có quen rất nhiều thương gia trang sức, cho dù là thương hiệu nổi tiếng, hay buôn bán nhỏ lẻ, cũng đều có thể giúp anh giảm giá đến mức thấp nhất! Vòng cổ của tôi đã giảm giá 5 6 lần bình thường, giá gốc hơn 50 vạn, tôi chỉ có hơn 30 vạn đã có thể mua được.”
Tôi lập tức nổi giận, Chu Bất Ngôn biết rõ tình trạng kinh tế tôi và Ngô Cứ Lam , lại còn nói như vậy, rõ ràng muốn nhục mạ tôi và Ngô Cứ Lam. Tôi tự hỏi, từ lúc bắt đầu quen biết cô ta, tôi không có làm chuyện gì có lỗi, cô ta lại luôn có ý ganh ghét tôi.
Tôi đang muốn phản bác lại, bàn tay Ngô Cứ Lam đã đặt lên vai tôi, nhẹ nhàng ấn xuống, ý bảo tôi đợi một chút, đừng sốt ruột.
Ngô Cứ Lam nói với Chu Bất Ngôn: “Cám ơn ý tốt của cô, nhưng tôi không mua hàng giảm giá.”
Từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn tuân theo lấy đức trả ơn, lấy oán báo oán, nên lập tức bổ sung, “Những thứ tốt thật sự không bao giờ giảm giá.”
Chu Bất Ngôn sắc mặt trở nên khó coi, nụ cười ngọt ngào lại không nén được, dường như nghiến răng nghiến lợi nói: “Có thứ để khoe khoang ai lại không muốn? Nói cho cùng nếu được giảm giá, hai người mua càng có lợi…”
“Bất Ngôn!” Chu Bất Văn quát lớn, ngăn cản lời nói càng lúc càng khó nghe của Chu Bất Ngôn, nhưng lời nói đã ra tới cửa miệng, không có cách nào thu hồi.
Tôi bình tĩnh nói: “Chúng tôi mua không nổi…”
“Tiểu La, cô đừng nói dối!”
Không khí đang căng thẳng, giọng nói của Vu Tịnh Tịnh đột ngột vang lên, khiến cho mọi người đều tập trung chú ý.
Giang Dịch Thịnh lạnh lùng nghiêm mặt lại, nói với Vu Tịnh Tịnh: “Tiểu La và em còn chưa quen thân với nhau, nếu em uống nhiều quá rồi, bây giờ anh sẽ đưa em về.”
Giang Dịch Thịnh không chút do dự bênh vực tôi, không “trọng sắc khinh bạn”, tôi thì ngược lại chẳng có một chút tức giận nào đối với Vu Tịnh Tịnh.
Lời nói của Giang Dịch Thịnh tương đương với lời không khách khí, tất cả mọi người đều chờ Vu Tịnh Tịnh tức giận, nhưng thật không ngờ Vu Tịnh Tịnh chỉ cười hì hì, hoàn toàn không thèm để ý, “Em và Tiểu La đúng là không quen, nhưng em rất quen với một thứ!” Cô ấy chỉ vào một tảng đá màu xám dùng để đặt chậu cây cảnh ở trong phòng khách, nói: “Một khối ốc hóa ngọc lớn như vậy mà đem ra thị trường bán, ít nhất có được 100 vạn.”
Cô ấy nhẹ nhàng nâng niu phủi đi lớp bụi bên trên tảng đá, “Nếu tôi đoán không lầm, khối đá san hô ốc hóa ngọc này nhất định thuộc kỷ Tam Điệp (12.9), nó không chỉ có giá trị chiêm ngưỡng, mà còn có giá trị nghiên cứu, đem đi bán đấu giá, nhất định hét giá trên trời cũng hoàn toàn có thể.”
(12.9) Kỷ Trias hay Kỷ Tam Điệp là một kỷ niên đại địa chất kéo dài từ khoảng 200 đến 251 triệu năm trước. Là kỷ đầu tiên của Đại Trung Sinh, kỷ Trias tiếp theo kỷ Permi và kế tiếp nó là kỷ Jura.
Tôi bật cười nhìn tảng đá kia không chớp mắt, Giang Dịch Thịnh cũng cười rộ lên, ép buộc nói: “Em nói thật sao? Bọn anh bán cho em đấy.”
Vu Tịnh Tịnh liếc mắt nhìn Giang Dịch Thịnh một cái, “Anh có thể không tin tưởng vào sắc đẹp của em, nhưng tuyệt đối không được nghi ngờ trí óc của em.”
Vu Tịnh Tịnh vừa lắc lư thân người đi tới, vừa chỉ vào những vật trang trí ở xung quanh căn phòng nói: “Ốc Sâm Dực, ốc Ánh Mắt Sao Kim, ốc Báu Vật Thiên Vương, Ốc Lâm Thị Phương Chùy, ốc Hồng Lặc Xương Bồ, ốc Lưu Tô Quyển Oa, ốc Long Cung Ông Nhung, ốc Cao Yêu Ông Nhung, ốc Bội Lợi Ông Nhung… tất cả đều là những loài quý hiếm!” (12.10)
(12.10) Mình không biết các loại ốc này ở VN gọi là gì nên để nguyên chữ Hán Việt.
Vu Tịnh Tịnh đứng trước cái tủ trưng bày theo kiểu cổ, cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào một con ốc đã vôi hóa, nói: “Ở kỷ Ordovic (12.11), theo ghi chép, ốc Anh Vũ (12.12) sinh sống ở đại dương, đến nay đã là 400 triệu năm, so với lịch sử tiến hóa của loài người chúng ta chỉ hơn 7 triệu năm, thì bọn chúng mới là những cư dân sớm nhất của địa cầu. Năm 1954, nước Mỹ căn cứ vào cấu tạo của ốc Anh Vũ, nghiên cứu chế tạo ra tàu ngầm tham chiến hạt nhân đầu tiên trên thế giới, đặt tên là chiến hạm “Ốc Anh Vũ” (12.13). Bởi vì cực kỳ quý hiếm, vào những năm 90, một con ốc Anh Vũ còn sống có thể đạt đến 10 vạn Đô la, có con còn không định được giá. Vài năm gần đây, tuy khoa học kỹ thuật tiến bộ, có người đã nuôi được ốc Anh Vũ, nhưng trữ lượng rất thấp. Trên lớp vỏ của những con hiện nay, vòng sinh trưởng là 30 vòng; Lớp vỏ của những con ở Đại Tân Sinh (12.14), vòng sinh trưởng là 26 vòng, ở Đại Trung Sinh Kỷ Phấn Trắng (12.15) là 22 vòng; kỷ Jura là 18 vòng; kỷ Than Đá (12.16) là 15 vòng; kỷ Ordovic là 9 vòng. Vòng sinh trưởng trên vỏ con ốc Anh Vũ này có 18 vòng, tôi chắc chắn vào suy đoán của mình, đây là một con ốc Anh Vũ thuộc kỷ Jura, nó trị giá…” Vu Tịnh Tịnh cúi đầu trong chốc lát, sau đó lắc đầu, “Tôi không thể đánh giá được giá trị của nó. Đối với một vài người, nó không phải vật quý giá gì, cũng không phải là đồ cổ, không đáng một đồng! Nhưng đối với một vài người khác, nó là cuốn sách quý ghi chép sự phát triển của địa cầu, là những chuyện chưa từng được biết đến đang đợi khám phá, là vô giá!”
(12.11) Kỷ Ordovic là kỷ thứ hai trong số 6 kỷ của Đại Cổ Sinh (bao gồm: kỷ Cambri, kỷ Ordovic, kỷ Silur, kỷ Devon, kỷ Than Đá và kỷ Permi). Kỷ Ordovic bắt đầu với một sự kiện tuyệt chủng nhỏ vào khoảng 488,3 triệu năm trước và kéo dài trong khoảng 44,6 triệu năm. Nó kết thúc bằng một sự kiện tuyệt chủng lớn với sự tuyệt diệt của khoảng 60% các chi sinh vật biển.
(12.12) Ốc Anh Vũ (tên khoa học Nautilus pompilius) là loài động vật thân mềm sống dưới đáy biển sâu vài trăm mét vùng nhiệt đới, cận nhiệt đới. Nó là một trong 4 loài ốc anh vũ của chi Nautilus còn sinh tồn nên được coi là một dạng hóa thạch sống. Ốc Anh Vũ có chiếc vỏ cứng rất đẹp, bên ngoài có vằn hình lượn sóng xám đỏ xen nhau, bên trong là lớp xà cừ trắng bạc long lanh, có thể được coi là thứ đồ trang sức đẹp. Thân ốc mềm nằm trong vỏ, đối xứng 2 bên. Từ trung tâm vỏ ốc ra đến miệng có những lớp màng ngăn chia vỏ thành hơn 30 buồng khí, cơ thể ốc chỉ chiếm một gian ngoài cùng, các gian còn lại đều bỏ trống. Giữa các buồng có ống thông, dùng để điều tiết sự phân bố khí, làm cho ốc nổi hoặc chìm.
(12.13) Chiến hạm Nautilus là chiếc tàu ngầm chạy bằng năng lượng hạt nhân đầu tiên của loài người do Mỹ chế tạo. Nó được Đệ nhất phu nhân nước Mỹ lúc đó là Mamie Eisenhower bật sâm banh hạ thủy vào ngày 21/1/1954.
(12.14) Đại Tân Sinh (Cenozoic) là đại gần đây nhất trong số ba đại địa chất kinh điển. Nó bắt đầu khoảng 65,5 triệu năm trước kể từ khi diễn ra sự kiện tuyệt chủng trong giai đoạn kỷ Phấn trắng đánh dấu sự biến mất của các loài khủng long cuối cùng và là sự kết thúc của Đại Trung sinh (Mesozoic). Đại Tân sinh vẫn đang diễn ra hiện nay.
(12.15) Đại Trung Sinh tiếp theo Đại Cổ Sinh, kéo dài khoảng 186 triệu năm, bắt đầu từ khoảng 251 triệu năm trước đến khi đại Tân sinh bắt đầu cách đây 65 triệu năm. Nó được chia thành 3 kỷ: Trias (Tam Diệp), Jura (Chu La), Creta (Phấn Trắng)
(12.16) Kỷ Than Đá hay Kỷ Cacbon (Carboniferous) thuộc đại Cổ Sinh, nó kéo dài từ khi kết thúc kỷ Devon, vào khoảng 359,2 ± 2,5 triệu năm trước đến khi bắt đầu kỷ Permi vào khoảng 299,0 ± 0,8 triệu năm trước.
Mọi người ở trong phòng vốn xem lời nói của Vu Tịnh Tịnh trở thành chuyện khôi hài, nhưng khi nghe được những từ ngữ chuyên ngành vừa quen thuộc vừa xa lạ mà Vu Tịnh Tịnh lưu loát nói ra, tất cả đều cảm thấy cô ấy nói sự thật.
Không chỉ có tôi ngây ngẩn, ngay cả Giang Dịch Thịnh và Chu Bất Văn cũng ngây ngẩn cả người.
Vu Tịnh Tịnh đi đến trước mặt Giang Dịch Thịnh, liếc mắt nói: “Em nói Tiểu La giả bộ nghèo, không đúng sao?”
Giang Dịch Thịnh phục hồi lại tinh thần, lập tức có sai liền sửa, nói: “Xin lỗi, là anh đã hiểu lầm em. Tiểu La không phải làm bộ nghèo, mà căn bản không biết mình đang có cái gì.”
Vu Tịnh Tịnh nhíu mày, tầm mắt lướt qua mặt của Ngô Cứ Lam một cái, sau đó chuyển đến mặt của tôi, kinh ngạc hỏi: “Cô không biết thật sao?”
“Những con ốc cô nói, tôi đã nghe ông nội bảo rằng rất hiếm gặp, nhưng con ốc hóa ngọc ở kỷ Tam Điệp, cùng với con ốc Anh Vũ hóa thạch ở kỷ Jura mà cô nói, tôi hoàn toàn không biết.”
Vu Tịnh Tịnh cười tủm tỉm nói: “Thì ra là vậy! Tôi còn tưởng rằng cô ‘Tài đại khí thô’ (12.18), hoàn toàn không xem mấy thứ này là đáng giá, khiến tôi cứ nghĩ thầm, rốt cuộc cô có bao nhiêu vật quý nữa?”
(12.18) Tài đại khí thô ý nói giàu có nhưng tỏ vẻ không giàu có, hay có người nói giàu nhưng không sang.
Chu Bất Ngôn xám mặt, không nói được một lời. xoay người chạy lên lầu, làm cho tiếng giẫm chân lên cầu thang nện “đùng đùng”, Chu Bất Văn cảm thấy có lỗi với chúng tôi, liền nói “Xin lỗi, không thể nói chuyện với mọi người được!” sau đó lập tức đuổi theo.
Trong phòng khách, không khí lại trở nên im lặng xấu hổ.
Vu Tịnh Tịnh cười nói: “Bữa ăn tối hôm nay rất hậu! cảm ơn cô và Ngô đại ca đã nhọc công chuẩn bị thiết đãi, thời gian không còn sớm, sáng ngày mai tôi còn có một ca quan trọng, xin cáo từ trước.”
Tôi đưa cô ấy đến tận cổng, “cảm ơn cô, nếu không gặp cô, tôi cũng không biết trong nhà có mấy thứ quý giá như vậy.”
Vu Tịnh Tịnh cười nói: “Không cần khách sáo!”
Tôi hung hăng đẩy Giang Dịch Thịnh một cái, Giang Dịch Thịnh vội nói: “Anh đưa em về.”
Vu Tịnh Tịnh mỉm cười rất tự nhiên hào phóng, không có từ chối.
Nhìn Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh đi xa, tôi đang muốn khóa cổng, vừa quay đầu lại liền trông thấy Chu Bất Ngôn kéo theo hành lý đi ra, Chu Bất Văn cũng cầm theo hành lý, lo lắng theo sát sau lưng cô ta.
Tôi không nói tiếng nào, liền lui qua một bên. Chu Bất Ngôn cũng không nhìn tôi, ngẩng cao đầu, bước nhanh ra khỏi sân.
Chu Bất Văn cảm thấy có lỗi nhìn tôi, muốn nói gì đó lại thôi.
Tôi nói: “Anh nhanh đuổi theo Chu Bất Ngôn đi, đã trễ như vậy rồi, một mình cô ấy đi tìm nhà trọ không được tiện lắm.”
“Tiểu La, chuyện ngày hôm nay, em đừng để trong lòng, lần sau gặp lại anh sẽ nhận lỗi với em.”Chu Bất Văn nói xong, vội vàng đuổi theo Chu Bất Ngôn.
Tôi nghe tiếng bước chân của anh ấy đi xa dần, buồn phiền đứng ngây ngốc một lát, mới đóng cánh cổng lại.
Trong phòng khách, Ngô Cứ Lam đang quét dọn vệ sinh, hắn đem hoa quả chưa ăn hết gói thật kỹ bỏ vào tủ lạnh, mấy chai rượu chưa uống xong cũng đóng nắp lại cẩn thận, lau chùi bàn trà, quét rác…
Tôi ngồi xổm trên mặt đất, nhìn vào tảng đá ốc hóa ngọc thật lâu, sau đó chạy qua thư phòng, cũng nhìn thật lâu con ốc Anh Vũ đã hóa thạch.
Tôi vui sướng, nói: “Ngô Cứ Lam, em giống như đột nhiên biến thành người có tiền vậy, anh có ý kiến gì không?”
Ngô Cứ Lam hỏi: “Còn em, có ý kiến gì?”
Em có thể chu cấp cho anh rồi!
Trong lòng tôi đã nghĩ đến điều đó vô số lần, nhưng không có gan nói ra, “Vô cùng vui vẻ! Trên trời tự nhiên rơi xuống ‘bánh ngọt’ thật sự là rất sung sướng!”
Ngô Cứ Lam mỉm cười, xoa đầu của tôi nói: “Thì ra làm cho em vui vẻ chỉ đơn giản như vậy sao?”
Đơn giản? Tiền từ trên trời rơi xuống sao đơn giản được đây? Bao nhiêu người tha thiết ước mơ, nhưng lại không thể thực hiện được!
Tôi nói: “Người cao quý giống như anh chắc không bao giờ hiểu được ý nguyện của những kẻ nông cạn như em! Mỗi lần em bị Chu Bất Ngôn coi thường không có tiền, em luôn giả bộ mình hoàn toàn lạnh nhạt với vấn đề đó, bởi vì thật sự không còn cách nào khác, kỳ thật, điều em muốn làm nhất là lấy tiền ném vào mặt của cô ta. Cái gì mà kẻ thù kêu ngạo nhất, thì trả thù bằng chính cái đó, đấy mới là thắng lợi thỏa mãn nhất!”
Ngô Cứ Lam không nói gì, nhìn tôi trong chớp mắt, hỏi: “Em cảm thấy ba việc không may xảy ra trước kia có liên quan đến mấy thứ ở trong phòng này sao?”
Tôi nói: “Khẳng định là có! Giống như Giang Dịch Thịnh đã nói, em có cái gì đáng giá để mà gây thù chuốc oán? Hôm nay rốt cuộc sự thật đã rõ ràng.”
“Nếu đã có liên quan, vậy thì ai làm?”
Tôi nói: “Nhất định là người biết có mấy thứ này tồn tại. Anh nói xem có phải lúc em đăng ảnh nhà trọ lên mạng, có người đã nhìn thấy hết mọi vật ở trong nhà không?”
Ngô Cứ Lam nói: “Ảnh chụp là sau khi nhà trọ sửa chữa xong mới đăng lên mạng, còn chuyện cướp tiền là xảy ra trước khi sửa chữa nhà.”
Tôi chần chừ nói: “Có lẽ chuyện cướp tiền là một chuyện khác, chỉ có hai chuyện sau này mới có liên quan. Người có nốt ruồi trên tay có rất nhiều, có lẽ hai kẻ xấu chúng ta gặp phải sau này cũng có nốt ruồi giống như vậy.”
Ngô Cứ Lam liếc nhìn tôi một cái, không có phản bác lại ý kiến của tôi, mà thản nhiên nói: “Anh cho rằng, không phải là ba chuyện, mà là bốn chuyện.”
“Bốn chuyện?”
“Lúc ba của Giang Dịch Thịnh tản bộ ở trên núi, gặp một gã đàn ông xa lạ, đột nhiên phát bệnh, lăn xuông triền núi bị gãy chân. Đó là chuyện xấu thứ nhất có liên quan đến em.”
Có liên quan đến tôi sao? Đúng rồi! Tiền tôi mượn của Giang Dịch Thịnh! Tôi khiếp sợ đầy mặt, thì thào nói: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
Đêm khuya, tôi nằm ở trên giường, không ngủ được.
Tôi nói với Ngô Cứ Lam “không thể nào”, Ngô Cứ Lam cũng không nói thêm gì nữa, giống như tôi có tin hay không cũng không quan trọng, còn tôi lại không cảm thấy thoải mái.
Hai chuyện không may và bốn chuyện không may, không thể giải thích cùng nhau.
Nếu chuyện cướp tiền thứ nhất là chuyện ngẫu nhiên, thì hai chuyện không may tiếp theo, là sau khi nhà trọ được khai trương, khi đó tôi đã đăng lên mạng rất nhiều ảnh chụp, có người nhận ra, thấy tiền nổi lòng tham, là hoàn toàn hợp lý.
Nhưng nếu là ba chuyện, thậm chí là bốn chuyện không may, thì những người thấy hơi tiền nổi lòng tham đó chẳng những phải tìm đến trước khi căn nhà được sửa chữa, mà còn phải hiểu rõ hoàn cảnh của tôi và Giang Dịch Thịnh. Những người bày ra mấy trò này rõ ràng là muốn ép buộc tôi dẹp bỏ ý định mở nhà trọ, đáng tiếc bởi vì nhờ Ngô Cứ Lam giúp đỡ, kế hoạch buộc tôi bỏ mặc căn nhà xem như thất bại, cho nên mới có ăn trộm đột nhập vào nhà. Sau khi đột nhập ăn trộm thất bại, đối phương lại áp dụng hành động khác.
Từ kế hoạch này đến kế hoạch khác, nếu không phải nhờ Ngô Cứ Lam giúp đỡ, chắc chắn tôi chỉ có thể chấp nhận sự thật, đem căn nhà cho người ta thuê.
Tôi càng nghĩ càng sợ, lần đầu tiên Chu Bất Ngôn gặp tôi, liền hỏi tôi muốn thuê nhà trọ, sau đó, cô ta còn nói ra cái giá thật khoa trương. Chu Bất Văn thì vừa mới biết rõ hết mọi chuyện của tôi, cũng biết rõ tất cả về Giang Dịch Thịnh.
Cẩn thận suy nghĩ lại, ngay cả lần thổ lộ duy nhất của anh ấy cũng thật đúng lúc, nhưng mà, cái đó có phải thật sự là thổ lộ hay không? Chu Bất Văn từ đầu đến cuối đều không có nói thích tôi. Có lẽ đó cũng là một lần hành động, nếu tôi chấp nhận anh ấy, tự nhiên tôi sẽ theo anh ấy rời hải đảo, sẽ tạm thời bỏ mặc căn nhà.
Tôi khó chịu đến mức giống như toàn bộ lồng ngực đều thiếu dưỡng khí, há miệng, dùng sức hít thở.
Trải qua những chuyện từ nhỏ đến lớn, khiến tôi có thói quen chào đón một cuộc sống luôn khiến mình sợ hãi, cho dù là cướp bóc, hay là ăn trộm đột nhập, thậm chí khi tôi phát hiện tất cả mọi tai họa đều hướng về phía tôi, thì tôi liền muốn cười sẽ cười, muốn ăn sẽ ăn. Dù sao cuộc sống vốn luôn có phiền toái không dứt, cứ “Binh tới tướng đở, thủy đến thổ dấu” là được rồi.
Nhưng tôi chưa từng có thói quen chấp nhận tổn thương xuất phát từ chính người thân của mình. Đầu To, tất cả mọi chuyện thật sự là do anh làm sao?
………………….
9 LOẠI ỐC VU TỊNH TỊNH NHẮC ĐẾN
ỐC ANH VŨ
CHIẾN HẠM NAUTILUS
Khi tôi nhận được điện thoại của Chu Bất Văn nói muốn đến nhà trọ ở vài ngày, anh ấy đã lên thuyền ra đảo. May mắn phòng không có ai ở, nên quét tước sạch sẽ một chút, chuẩn bị sẵn khăn tắm và một số đồ dùng cá nhân là có thể dùng được.
Hơn ba giờ sau, tiếng đập cửa vang lên, tôi ra mở cửa, liền nhìn thấy Chu Bất Văn, phía sau còn có Chu Bất Ngôn. Tôi rất ngoài ý muốn, lần trước chia tay không được vui, tôi nghĩ đến tính tình Chu Bất Ngôn là đại tiểu thư thiên kim, tuyệt đối sẽ không bao giờ bước chân đến chỗ này nữa, không ngờ cô ta lại theo Chu Bất Văn đến đây.
Chu Bất Ngôn tươi cười ngọt ngào chào hỏi tôi: “Thẩm tỷ tỷ, bốn chữ viết trên bảng hiệu rất đẹp, là bút tích của đại gia thư pháp sao?” Cô ta vừa nói chuyện, vừa lấy điện thoại ra, hướng lên tấm bảng hiệu chụp vài tấm hình.
Nếu cô ta không để bụng chuyện cũ, chủ động lấy lòng, tôi cũng không phải là kẻ nhỏ mọn, liền cười nói: “Cảm ơn lời khen, là của Ngô Cứ Lam viết.”
Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn đều tỏ vẻ kinh ngạc nhìn về phía Ngô Cứ Lam, ánh mắt của bọn họ thật giống như đang nhìn một đứa bé sống trong thâm sơn cùng cốc mà lại có thể nói lưu loát tiếng Anh.
Tôi lập tức cảm thấy không thoải mái, liền bước đến hai bước, dùng cơ thể ngăn lại ánh mắt của bọn họ, nói: “Ngô Cứ Lam không chỉ có viết rất đẹp, mà làm đàn cổ cũng đặc biệt giỏi.”
Chu Bất Ngôn không tin nói: “Hai đoạn video có lượt view cao ngất ở trên mạng kia tôi cũng đã có xem qua. Ông nội rất hứng thú với văn hóa truyền thống của Trung Quốc, tôi vốn muốn cho ông nội xem một chút, nhưng không hiểu sao hai đoạn video đó đã bị gỡ bỏ. Có người bình luận nói tất cả đều là giả, chỉ vì kinh doanh buôn bán nên chủ nhà trọ ngụy tạo ra thôi.”
Chu Bất Văn đại khái cảm thấy lời nói của Chu Bất Ngôn có vẻ hơi trắng trợn sắc bén, nên vội vàng bổ sung: “Ý của Bất Ngôn chỉ là một ít kỹ xảo trong tuyên truyền kinh doanh thôi, buôn bán có chút khoa trương thật sự rất bình thường.”
Tôi buồn bực hỏi: “Đoạn video đó bị gỡ xuống rồi à? Còn có người nói chúng tôi giả dối ngụy tạo sao?” Khó trách gần đây không có ai gọi điện thoại đến hỏi đặt phòng trọ, tôi còn cho rằng nhiệt tình tò mò của mọi người nhanh chóng biến mất giống như cơn gió thoảng qua vậy.
Chu Bất Văn kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ em không biết? Anh tưởng mọi người yêu cầu trang web đó gỡ xuống chứ!”
Tôi muốn mở miệng giải thích, nhưng Ngô Cứ Lam nãy giờ vẫn im lặng lại đột nhiên lên tiếng: “Đúng là do tôi làm, Tiểu La không biết.”
Nếu là Ngô Cứ Lam làm, tôi cũng không muốn truy cứu, hơn nữa thân phận của hắn đặc biệt, đích thực càng ít ồn ào càng tốt, nhưng tôi hoàn toàn không ngờ thái độ của hắn không hề e ngại, mà còn kiên nhẫn cùng trang web kia can thiệp.
Suy nghĩ được một lúc, tôi tâm bình khí hòa, cần gì phải quan tâm Chu Bất Ngôn nghĩ gì về Ngô Cứ Lam? Mặc kệ Ngô Cứ Lam có làm sao, không cần thiết phải giải thích chứng minh với cô ta!
Tôi mỉm cười, nói với Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn: “Về sau còn khối thời gian tán gẫu, mọi người trước hết đi lên lầu nhận phòng đã!”
Tôi dẫn Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn lên lầu, vốn tưởng Chu Bất Văn ở lại căn phòng lớn trước kia, thì Chu Bất Ngôn sẽ ở căn phòng kế bên. Không ngờ hai người giống như chưa thương lượng trước với nhau, Chu Bất Ngôn chọn phòng nào, Chu Bất Văn liền chọn phòng bên cạnh. Hiển nhiên, Chu Bất Văn chăm sóc cho Chu Bất Ngôn đã thành thói quen, Chu Bất Ngôn cũng đã sớm quen với việc được chăm sóc, hai người trong lúc đó, từng cử chỉ ánh mắt nhỏ cũng đều cực kỳ ăn ý, cực kỳ ấm áp.
Tôi đứng một bên im lặng nhìn. Đợi đến khi bọn họ ổn định phòng ở, không còn cần thêm gì nữa, tôi liền bảo bọn họ nghỉ ngơi, tự mình đi xuống lầu.
Tôi đi vào nhà bếp, Ngô Cứ Lam đang đứng trước bồn rửa bát rửa sạch đồ ăn, tôi ôm hắn từ phía sau, mặt dán lên lưng của hắn, rầu rĩ không nói lời nào.
Ngô Cứ Lam trêu ghẹo nói: “Nói chuyện trong điện thoại thì hoan nghênh nhiệt tình, vậy mà khi người thật đến đây, lại tỏ ra mất hứng, chẳng lẽ cảm thấy Chu Bất Ngôn chướng mắt?”
Tôi nói: “Còn lâu! Em chỉ cảm thấy…Có chút kỳ lạ.”
Ngô Cứ Lam an ủi: “Đại ca Đầu To vốn thuộc về mình bị người ta cướp đi rồi, ghen tị bực bội là chuyện bình thường!”
Tôi nổi giận, há miệng cắn lên vai của Ngô Cứ Lam một cái.
Ngô Cứ Lam nói: “Em cẩn thận coi chừng bị đau răng.”
Cơ thể vai vóc của hắn cứng rắn, đích thật rất khó cắn! Tôi lầm bầm nói: “Còn lâu mới đau ấy!”
“Nếu răng không đau, thì đau lòng.”
“Tại sao phải đau lòng?”
“Nếu răng của em không đau, thì chính là anh đau. Anh đau, chẳng lẽ em không nên đau lòng sao?” Ngô Cứ Lam vừa nói chuyện, vừa bỏ đồ ăn vào chậu gọn gàng, vẻ mặt nghiêm túc đến không còn nghiêm túc hơn.
Tôi choáng váng, tôi đã bị trêu đùa sao? A! A! A! Tên Ngô Cứ Lam lạnh như tiền này lại đi đùa giỡn với tôi!
Ngô Cứ Lam xoay người, đặt vào tay tôi hai cái chậu đựng rau: “Đến dưới mái hiên nhà bếp rửa sạch đám rau cải cúc, cải mầm với rau chân vịt này đi, tối nay chúng ta ăn lẩu.”
“Vâng ——“ Tôi đang trong trạng thái cứng ngắc vì xấu hổ, cầm lấy hai cái chậu rau, máy móc đi ra khỏi nhà bếp.
Tôi ngồi trên cái ghế nhỏ, vừa ngây ngô cười nhớ lại lời nói của Ngô Cứ Lam lúc nãy, vừa cầm mấy cây rau cải cúc, để dưới vòi nước rửa qua. Rửa một hồi, thì cho vào cái chậu sạch, sau đó lại lấy thêm vài cây cải cúc ở trên mặt đất, tiếp tục rửa.
Giọng nói của Chu Bất Văn từ phía sau truyền đến, “Em đang làm gì đó?”
“Rửa rau!”
“Rửa rau? Như vậy mà gọi là rửa à?” Chu Bất Văn đi tới, mở cái vòi nước ra.
Nước ào ào chảy xuống xối lên tay của tôi, rốt cuộc tôi cũng bình tĩnh trở lại, vòi nước từ bấy đến giờ còn chưa có mở.
Tôi nhìn vào mớ rau bẩn ở trong chậu, làm như không có việc gì, đổ chúng ra lại trên mặt đất, bình tĩnh nói: “Tối nay chúng ta ăn lẩu, Chu Bất Ngôn thích ăn món gì? Nếu trong nhà không có, em sẽ gọi điện thoại cho Giang Dịch Thịnh, bảo anh ấy tiện thể đi mua mang sang đây.”
Đáng tiếc Chu Bất Văn đã sớm chiều gắn bó với chúng tôi hơn ba năm, đối với loại kế nhỏ nhặt, tuyệt chiêu “vây Ngụy cứu Triệu”, thật sự quá quen thuộc , “Bất Ngôn thích ăn cá và rau, mọi người hẳn đã chuẩn bị hết rồi.”
Chu Bất Văn lấy một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh tôi, vừa giúp tôi rửa rau, vừa hỏi: “Lúc nãy em đang suy nghĩ gì?”
Tôi bình tĩnh nói: “Em tự hỏi những người đó rốt cuộc là muốn cái gì?”
Chu Bất Văn hàm chứa ý cười hỏi: “Những người đó? Là người nào?” Rồi tỏ vẻ chờ tôi trả lời.
“Là những kẻ cướp tiền của em, đột nhập vào nhà trộm đồ, ban đêm tấn công người nhà của em.”
Chu Bất Ngôn không cười nữa, kinh ngạc nhìn tôi, “Em có ý gì?”
Trong lòng tôi thầm thủ thế biểu tượng cây kéo (victory = chiến thắng), đắc ý vô cùng, anh ấy hiểu tôi, sao tôi lại không hiểu anh ấy chứ? Tôi nghĩ đã làm thì phải làm cho trót.
Tôi cười tủm tỉm đem tất cả mọi chuyện tôi suy đoán được nói ra hết, còn nói luôn cả chuyện Giang Dịch Thịnh đi điều tra hai tên trộm cho Chu Bất Văn nghe, nhờ anh ấy hỏi thăm chút tin tức vị luật sư kia. Đương nhiên, còn một chút chuyện liên quan đến Ngô Cứ Lam, tôi không nói cho anh ấy biết, không phải tôi cảm thấy Chu Bất Văn không đáng tin, nhưng có một số chuyện càng ít người biết càng tốt.
Chu Bất Văn tỏ vẻ nghiêm trọng nói: “Chuyện lớn như vậy, tại sao không nói sớm cho anh biết?”
“Bây giờ nói cho anh biết cũng không muộn.”
Chu Bất Văn hỏi: “Em đã nghĩ được nguyên nhân gì chưa?”
“Chưa, nên bây giờ vẫn còn khổ sở suy đoán đây này!”
Chu Bất Văn im lặng rửa rau, tôi có chút cảm giác kỳ lạ, liền quay đầu nhìn lại, thì thấy Chu Bất Ngôn đang đứng ở trước cửa phòng khách, nhìn chằm chằm tôi và Chu Bất Văn.
Tuy rằng cô ta lập tức cười nói ngọt ngào: “Thẩm tỷ tỷ, cần em giúp gì không? Em đều có thể làm.” Nhưng từ nhỏ tôi đã ăn nhờ ở đậu, cảm giác không an toàn cực hạn khiến cho tôi cực kỳ mẫn cảm với thái độ vui vẻ của người khác, tôi cảm nhận được rõ ràng Chu Bất Văn có ý ganh ghét tôi.
Chu Bất Văn cười, “Chu tiểu thư, em cứ ngồi nghỉ ngơi đi! Em mà vào bếp phụ giúp chỉ tổ hư hỏng thêm thôi.” Chu Bất Văn quay sang tôi nửa giải thích, nửa khích lệ, nói: “Bất Ngôn từ lúc ba tuổi đã bắt đầu luyện đàn dương cầm, học hội họa, rất có thiên phú bẩm sinh, thím rất quan tâm đến đôi tay của em ấy, không cho em ấy làm việc nhà, em ấy đối với mấy việc ở trong bếp vốn chẳng biết chút gì.”
Chu Bất Ngôn không đồng ý, hờn dỗi nói: “Gì chứ? Có một lần anh phát bệnh, em đã nấu cho anh một bát mì xào cà chua trứng.”
Chu Bất Văn nhịn cười nói: “Gia vị thì thiếu, trong cà chua thì lẫn vỏ trứng gà, còn mì thì nửa chín nửa sống.”
Chu Bất Ngôn có chút nũng nịu, ngang ngược nói: “Dù sao anh cũng đã ăn hết, chứng tỏ em làm rất ngon.”
“Ừ, ăn rất ngon!” Chu Bất Văn buông vũ khí đầu hàng.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy, tuy rằng một người tên là Chu Bất Văn, một người tên là Chu Bất Ngôn, bề ngoài là anh em họ, nhưng trên thực tế hai người bọn họ không có… chút quan hệ huyết thống nào. Nếu Chu Bất Ngôn thích Chu Bất Văn, trong lòng hiểu lầm, có ý ganh ghét tôi cũng thật bình thường.
Tôi đứng lên, lấy vị trí của mình tặng cho Chu Bất Ngôn, nói: “Cô không phải vội, giúp tôi rửa rau đi!”
Chu Bất Văn trưng ra bộ dáng buồn bực, “Nếu chúng ta ăn phải hạt cát, vậy tính lỗi của ai đây?”
“Của anh!” Tôi và Chu Bất Ngôn đồng thanh đồng khí nói, chẳng qua ngữ điệu có chút bất đồng, một thì cứng rắn nghiêm túc, một thì êm ái dịu dàng.
Chu Bất Văn buồn cười nhìn chúng tôi, “Dựa vào cái gì mà bắt lỗi anh?”
Tôi nói: “Anh ở bên cạnh Bất Ngôn, nếu rau không rửa sạch, anh là anh, anh nhất định phải chịu.”
Chu Bất Ngôn dùng sức gật đầu.
Tôi không cần trông chừng bọn họ giống như quan tòa, liền lắc lư đi vào bếp.
Ngô Cứ Lam đang nấu nước lẩu, nghe tiếng bước chân của tôi, liền quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi một cái.
Tôi cũng không biết vì sao, tự dưng sinh ra vài phần ngượng ngùng, trong lòng thầm oán trách, di chứng xấu hổ chuyện bị trêu đùa lúc nãy bây giờ mới phát ra sao? Phản xạ của tôi không chậm đến vậy chứ?
Ngô Cứ Lam nói: “Nhà bếp nóng lắm, em đừng vào trong này.”
Hai bếp lò đều đang nổi lửa, một bên Ngô Cứ Lam nấu một số đồ ăn dùng cho lẩu, một bên thì chưng cách thủy đầu cá, trong nhà bếp đích thực rất nóng. Thì ra vừa rồi chính là nguyên nhân này, hắn mới đuổi khéo tôi ra ngoài! Lòng tôi vừa ngọt ngào vừa chua xót, hỏi: “Anh không nóng sao?”
Ngô Cứ Lam tự giễu nói: “Thể chất của anh đặc biệt, bẩm sinh đã như vậy.”
“Hừ! Đều là sinh vật khác nhau bao nhiêu chứ?”
Tôi xoay người đi ra khỏi nhà bếp, cầm một cái quạt điện nhỏ đi vào. Bếp lò đang nổi lửa, không thể thổi gió trực diện, tôi đặt cái quạt ở dưới sàn nhà, khiến cho không khí đối lưu nhanh hơn, nhiệt độ so với vừa rồi mát mẻ hơn một chút.
Ngô Cứ Lam nói: “Em đến tủ bát ở phòng khách xem còn lại bao nhiêu rượu, Giang Dịch Thịnh nói muốn dẫn một người bạn gái đến chơi, bảo chúng ta chuẩn bị đầy đủ cho cậu ta.”
“Anh ấy muốn hẹn hò, chúng ta liền phải góp sức sao? Khi nào anh ấy khoe khoang cầm kỳ thi họa, bác học đa tài, chúng ta sẽ không để cho anh ấy phá hỏng buổi tiệc.”
Tôi nói thầm hai câu, vẫn ngoan ngoãn rời khỏi nhà bếp, đi vì chuẩn bị cho ngày hẹn hò của Giang Dịch Thịnh. Tôi không phải không biết dụng ý của Ngô Cứ Lam, nhưng chỉ có thể ngọt ngào trúng kế.
Hàng năm có biết bao nhiêu phim điện ảnh tình cảm của Hollywood cùng với phim truyền hình thần tượng ở trong nước soi sáng, về phương diện tư tưởng bị tiêm nhiễm quá nặng của tôi mà nói, thật ra cũng có vài chiêu trò.
Ở giữa sân vườn, có hai cái bàn vuông đặt cạnh nhau, hợp thành một cái bàn dài, bên trên trải một tấm khăn màu trắng muốt, cùng với sáu cái ghế mây, bước đầu tiên coi như hoàn thành.
Tôi cầm theo cây kéo, đi tới đi lui ở trong sân, ở bên này cắt đi vài nhánh hoa giấy, hoa trang, bên kia thì cắt lấy vài cành hoa huệ nhện, mai ngũ sắc, còn có hồng tước san hô, cửu lý hương… Trong vườn hoa cỏ rất nhiều, tôi có thể tùy tay hái xuống.
Chu Bất Ngôn tò mò hỏi: “Thẩm tỷ tỷ, chị đang muốn bày biện bàn ăn sao?”
Tôi vỗ vỗ sau gáy, cười nói: “Tôi quên mất có cao thủ ở đây! Cô am hiểu tranh ảnh nghệ thuật, còn biết thiết kế, vậy giúp tôi bày trí hoa lên bàn đi!”
Chu Bất Ngôn khiêm tốn nói: “Không phải vậy đâu.”
“Nghệ thuật đều giống nhau, hiểu một sẽ hiểu trăm! Bất Ngôn, giúp tôi nhé!”
Chu Bất Văn cười nói: “Lúc nãy kỹ thuật rửa rau của em cũng khá, dù sao cũng đều là người quen, em tùy tiện bày trí là được rồi.”
Tôi nói: “Đúng đó! Cô tùy tiện cắm hoa khẳng định sẽ đẹp hơn tôi.”
Chu Bất Ngôn không từ chối nữa, đi tới, đảo qua mấy cành hoa, hỏi: “Thẩm tỷ tỷ, trong nhà có những bình hoa hình dáng thế nào? Cắm hoa chẳng những phải căn cứ vào màu sắc và hình dạng của hoa, mà còn phải dựa vào hình dáng và chất liệu của dụng cụ dùng để cắm.”
Tôi mỉm cười một cách thần bí, “Cô đợi tôi một chút.”
Tôi đi đến thư phòng, bê một con ốc biển dài khoảng nửa thước đi ra, “Dùng nó đi.”
“Con ốc thật lớn!”
“Con này gọi là ốc Vua Gai (12.1), đã từng là vật yêu thích của người Maya (12.2), bọn họ dùng nó để làm kèn và vật chứa nước. Hôm nay, chúng ta dùng nó làm bình hoa.”
(12.1) Ốc Vua Gai (tên khoa học Triplofusus giganteus), hay còn gọi là Ốc Ngựa Florida, nó là loài ốc biển nhiệt đới và cận nhiệt đới lớn nhất, ăn thịt. Về tổng thể nó có dạng hơi giống hình thoi, một kênh xoắn thật dài có trên mười vòng xoắn xoắn quanh trục, trên các vòng xoắn có các nút hay còn gọi là gai. Lúc còn nhỏ nó có vỏ màu cam nhạt, khi trưởng thành dần biến thành màu xám trắng hoặc màu cam đậm, cùng với các đường viền màu nâu hoặc nâu đen. Một con trưởng thành có thể dài đến 60 cm.
(12.2) Maya là một bộ tộc thổ dân châu Mỹ mà từ 2000 năm trước đây đã từng sinh sống ở bán đảo Yucatán của Trung Mỹ, thuộc đông nam Mexico, Bắc Guatemala và Honduras ngày nay.Nền văn minh Maya đạt trình độ cao không những về lĩnh vực xây dựng xã hội mà còn phát triển rực rỡ cả lĩnh vực kiến trúc, toán học, thiên văn học và tính toán thời gian.
Chu Bất Ngôn cảm thấy có tính khiêu chiến, lập tức hưng phấn: “Rất có ý nghĩa!”
Ốc Vua Gai là loài săn mồi ở đại dương, nó được xem như là vua của các loài ốc biển. Con ốc Vua Gai đang đặt ở trên bàn này, có hình thoi, chiều dài khoảng 60 cm, chiều cao tầm 30 cm, miệng của nó hơi giống hình quạt.
Chu Bất Ngôn chăm chú quan sát con ốc một lúc lâu, mới bắt đầu cắm hoa.
Tôi biết công việc này rất chậm chạp tỉ mỉ, nên đứng một bên quan sát từng động tác thêm một lát, xác định Chu Bất Ngôn không cần tôi hỗ trợ nữa, liền tiếp tục vội vàng đi làm chuyện của mình.
Nếu là bữa ăn tối, đương nhiên không thể thiếu ánh sáng của nến.
Tôi lấy ra một một bộ nến ốc biển mà trước đây luyến tiếc đem đi bán. Nến ốc biển cũng không khó làm, lại cực kỳ đẹp mắt. Chọn ra các loại ốc biển có hình dạng và màu sắc khác nhau làm khuôn, sau khi chọn nến thích hợp, rót nến đã nấu chảy vào vỏ ốc, đợi đến lúc nến nguội đông lại, liền biến thành cây nến. Khi sử dụng, có thể thưởng thức ánh sáng huyền diệu tỏa ra từ nến, còn có thể thưởng thức ốc biển xinh đẹp.
Tôi đặt xuống trước mỗi chỗ ngồi một cây nến ốc biển nhỏ, ở giữa cái bàn dài đặt hai cây nến to, vừa đúng lúc dùng hết một bộ tám cây nến ốc biển.
Ok! Ánh sáng của nến đã có! Còn…
Tôi vào phòng nơi cất mấy loại vỏ ốc vỏ sò, chọn ra 3 cái khá lớn kích cỡ như nhau, đặt ở giữa các cây nến. Sau đó rót vào một ít nước, lấy chanh cắt thành lát mỏng, cho vào vào vỏ ốc vài lát, tiếp theo còn bỏ vào một đóa hoa Trang, đóa hoa ửng đỏ trang trí phía trên vỏ ốc màu trắng noãn, trông cực kỳ xinh đẹp diễm lệ.
Sau khi tôi làm xong, Chu Bất Ngôn cũng vừa đúng lúc hoàn thành.
Cô ta không hổ danh là người học hội họa, làm thiết kế, hoàn toàn nắm bắt được bản tính và khí chất của ốc Vua Gai, chẳng những thế còn làm cho nó có đầy đủ màu sắc tô điểm. Ốc Vua Gai được đặt ở chính giữa cái bàn dài, khăn trải bàn màu trắng muốt như sóng biển trải dài, ốc Vua Gai tựa như vách núi sừng sững, những vòng xoắn gồ ghề trên vỏ ốc giống như trang sức thiên nhiên hoàn mỹ. Một dây leo sinh trưởng trên vách đá, hoặc là leo lên, hoặc à phiêu lãng lay động, bày ra sức sống bừng bừng; các loại hoa kiều diễm theo vách núi vươn ra, oanh liệt nở rộ, đón gió rơi rụng, biểu hiện sức quyến rũ rực rỡ kiêu sa.
Tôi tán thưởng nói: “Thật là đẹp mắt!”
“Cảm ơn!” Chu Bất Ngôn đối với tác phẩm của mình hiển nhiên cũng rất hài lòng.
…………….
ỐC VUA GAI
Sắc trời bắt đầu sẫm tối, Ngô Cứ Lam nhìn thời gian cảm thấy đã đến lúc, bắt đầu mang thức ăn lên.
Sáu cái lẩu cồn nhỏ, mỗi chỗ ngồi được đặt một cái, đĩa nguyên liệu ăn chung với lẩu, mỗi người có bốn cái, bên trên bày trí các loại gia vị, có thể tùy ý xứng dùng.
Nguyên liệu chính dùng để nấu lẩu để ở chính giữa bàn, một cái đĩa to chứa một khối băng đá lớn, bên trên khối băng bày biện các loại tôm cá đã được cắt thành lát mỏng, có thể ăn sống, cũng có thể nhúng vào lẩu. Ngoài ra còn có tôm viên, mực viên cùng các loại rau dưa xanh mướt xếp tầng tầng lớp lớp trên mấy cái đĩa màu trắng, trông cực kỳ đẹp mắt.
Tôi nhịn không được vỗ tay ủng hộ, “Bữa tối của chúng ta so với mấy bữa ăn ở nhà hàng cao cấp tuyệt đối cao cấp hơn nhiều! Hẳn là phải đòi tiền tên tiểu tử Giang Dịch Thịnh kia!”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Giang Dịch Thịnh đẩy cổng sân vườn đi vào, dẫn theo một cô gái, hai bên đối mặt nhau, đều sửng sờ một chút.
Giang Dịch Thịnh ngơ ngác nhìn, là bởi vì cái bàn ăn thật dài ở giữa sân kia bày trí cực kỳ đặc sắc mê người. Tôi ngơ ngác nhìn, là bởi vì cô gái đi bên cạnh Giang Dịch Thịnh, thật sự mê hoặc lòng người, đánh mạnh vào thị giác.
Cô ấy mặc một bộ váy cổ chữ V màu đỏ thẫm của hoa hồng, phần eo ôm sát uyển chuyển, bộ ngực đầy đặn lộ ra gợi cảm. Dáng người cao ráo so với tôi không thua kém là mấy, 1m7 hơn một chút, nhưng cô ấy mang một đôi giày cao gót 10 phân, khiến cho đôi chân cực kỳ thon thả. Mái tóc cắt ngắn gọn gàng, hai bên tai và trên cổ đeo một bộ trang sức kim cương, ánh sáng lấp lánh lóa mắt của trang sức cùng với ngũ quan cân đối xinh đẹp trên gương mặt của cô ấy làm tăng thêm sức quyến rũ, cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ cao quý.
Giang Dịch Thịnh giới thiệu người phụ nữ ở bên cạnh mình, “Bác sỹ giao lưu từ nước ngoài đến bệnh viện của tôi, Vu Tịnh Tịnh.”
Vu Tịnh Tịnh cười nói: “Mọi người cứ gọi tôi là Tịnh Tịnh được rồi, không cần khách sáo, tôi thích người ta vừa lên tiếng liền nói tôi xinh đẹp.” (12.3)
(12.3) Tịnh (靓) có nghĩa là xinh đẹp.
Sau khi Giang Dịch Thịnh giới thiệu xong, mọi người tán gẫn thêm vài câu, rất nhanh liền đã quen biết với nhau.
Tôi tiếp đón mọi người ngồi vào vị trí, nữ ngồi một bên, nam ngồi một bên. Ngô Cứ Lam và tôi ngồi đối diện ở đầu bàn, Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn ngồi đối diện ở giữa; Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh ngồi đối diện ở cuối bàn. Bởi vì mỗi người có một cái lẩu, nên mỗi loại nguyên liệu Ngô Cứ Lam đều chuẩn bị hai phần, cho dù có ngồi ở đâu, cũng rất tiện dụng.
Đã gần 7 giờ tối, bầu trời đã tối hẳn, tôi cầm cái đánh lửa dài, trước hết châm lửa vào hai cây nên lớn , sau đó mới lần lượt châm nến ở chỗ ngồi của từng người.
Trong ánh sáng mờ ảo của nến, mấy cái lẩu nhỏ thoang thoảng mùi hương của cá, cảnh đẹp món ngon thực sự hoàn hảo.
Sáu người cùng nhau chạm vào bát đũa, bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện.
Vu Tịnh Tịnh cười hỏi: “Thẩm La, trong mấy cái vỏ sò to này chứa gì vậy?”
Tôi nói: “Là nước sạch. Mục đích để rửa tay, ăn hải sản không thể tránh việc dùng bằng tay, nếu chỉ lấy khăn lau, trên tay vẫn còn hơi dính. Tôi bỏ vào trong nước vài lát chanh mỏng, vừa có thể giúp tay rửa sạch, vừa khử được mùi tanh.”
Vu Tịnh Tịnh nói: “Thật là tâm tư chu đáo, bữa tối hôm nay quá bất ngờ, rất cảm ơn cô.”
“Cô là khách quý của Giang Dịch Thịnh mời đến, nên như vậy.” Tôi cười liếc mắt nhìn Giang Dịch Thịnh một cái, Giang Dịch Thịnh lặng lẽ làm ra thủ thế cảm ơn.
Vu Tịnh Tịnh nhìn con ốc biển lớn nhất ở trên bàn nói: “Cái đó cảm giác thiết kế rất tinh xảo, chắc chắn không phải do cửa hàng làm sẵn?”
Tôi nói: “Đúng vậy, là Bất Ngôn trang trí.”
“Bất Ngôn làm nghề gì…” Vu Tịnh Tịnh cảm thấy hứng thú liền hỏi.
Tôi thấy Vu Tịnh Tịnh và Chu Bất Ngôn tán ngẫu rất hợp ý, không cần tôi phải đỡ lời, nên nhanh chóng chiếu cố cho cái bụng đang réo vang vì đói của mình.
Ngô Cứ Lam đặt một cái đĩa chứa tôm đang nóng hổi xuống trước mặt tôi, là loại tôm còn nguyên vỏ mà tôi thích ăn nhất. Con tôm lột đi lớp vỏ trên đầu, rút gân, nhưng vẫn để nguyên vỏ thân, nhúng vào nước sôi, ngâm đến lúc thân tôm co lại, vỏ tôm biến thành màu đỏ hồng, lập tức vớt ra, sẽ vừa tươi vừa mềm. Chủ yếu là phải biết cách nắm bắt lượng lửa, nếu thời gian quá ngắn, tôm sẽ chưa chín kỹ, nếu quá lâu, tôm sẽ quá chín vừa cứng vừa dai. Khi ăn với khách, người ta thường nói chuyện tiếp khách mà quên đi điều này, khiến cho món tôm rất dễ bị mất ngon.
Tôi cười liếc mắt nhìn Ngô Cứ Lam, buông đũa xuống, tực tiếp lấy tay lột vỏ tôm ăn, quả nhiên lượng lửa vừa đủ.
Đang ăn rất hài lòng, thì nghe được Vu Tịnh Tịnh nói: “Tiểu La…”
Tôi vội vàng bỏ một nửa con tôm đang ăn xuống, ngẩng đầu nhìn về hướng Vu Tịnh Tịnh, mỉm cười chờ cô ấy nói chuyện.
Vu Tịnh Tịnh nhìn sang Ngô Cứ Lam, đột nhiên thất thần, quên mất muốn nói cái gì.
Tôi hoang mang nhìn thoáng qua Ngô Cứ Lam, hắn cũng không có động tác quái dị nào, chỉ lãnh đạm nhìn chằm chằm Vu Tịnh Tịnh. Tôi hỏi: “Tịnh Tịnh?”
Vu Tịnh Tịnh hồi phục lại tinh thần, cười nói: “Cô tiếp tục ăn tôm đi!”
Đây là có ý gì? Tôi thấy cô ấy đã bưng lên ly rượu đỏ, nâng cốc với Giang Dịch Thịnh, nên quyết định nghe theo lời phải, tiếp tục ăn tôm.
Ăn xong tôm, tôi liếc mắt đến mớ nguyên liệu ở trên bàn, chưa biết nên ăn tiếp món gì?
Hay là ăn cá cắt lát? Lấy một lát cá mỏng cho vào lẫu, sau đó chấm vào một chút tương ớt, vừa ngon vừa cay, vô cùng kích thích ngon miệng.
Vừa định gắp lấy miếng cá, một cái đĩa chứa đầy cá cắt lát đã chín mềm đặt xuống trước mặt tôi, bên trên còn cho vài giọt tương ớt, không nhiều cũng không ít, đích thực vừa vặn với độ cay tôi muốn.
Tôi lúng túng nhìn Chu Bất Văn đưa tôi cái đĩa cá, anh ấy đang muốn làm gì vậy chứ? Ngô Cứ Lam ngồi đối diện với tôi, đồ ăn gắp qua gắp lại rất thuận tiện, cũng không khiến người ta chú ý. Chu Bất Văn ngồi đối diện với tôi nhưng lệch hơi xa, anh ấy muốn gắp đồ ăn cho tôi, thì phải đứng lên, tất cả mọi người ăn ở trong bàn đều nhìn thấy.
Chu Bất Văn hơi liếc mắt nhìn Ngô Cứ Lam một cái, mỉm cười nói: “Từ nhỏ em đã thích ăn cá cắt lát.”
Chu Bất Văn đích thực là cố ý, anh ấy chắc chắn cảm thấy tôi sẽ không từ chối. Trước mặt nhiều người mà không nể mặt bạn bè, thật sự không phải là phong cách của tôi. Nhưng nếu tôi nhận… Theo bản năng, tôi nhìn sang Ngô Cứ Lam, Ngô Cứ Lam giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, gắp một miếng tôm hùm bỏ vào nồi lẩu.
Nếu như lúc này, Ngô Cứ Lam cũng giống như Giang Dịch Thịnh, Vu Tịnh Tịnh, Chu Bất Ngôn bọn họ, nhìn tôi chằm chằm, tôi thực sự sẽ rất buồn bực, nhưng Ngô Cứ Lam hoàn toàn không nhìn tôi, tôi giống như lại càng thêm buồn bực.
Tôi cười nói: “Cảm ơn Đầu To! Nhưng mà gần đây em có chút nóng trong người, nên không thể ăn cay, bạn trai của em vừa đúng lúc thích ăn cay, để anh ấy ăn hộ em vậy!”
Tôi lấy cái đĩa cá đặt xuống trước mặt Ngô Cứ Lam, sau đó cười tủm tỉm cầm cái thìa, chu đáo rưới lên mấy lát cá 3 thìa đầy tương ớt. Cho anh khoanh tay đứng nhìn này! Cho anh không đếm xỉa này! Cho anh thờ ơ này!
Tương ớt màu đỏ chói quá mức lóa mắt, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào cái đĩa cá cắt lát ngập đầy tương ớt. Dưới ánh mắt tọc mạch của mọi người, Ngô Cứ Lam gắp miếng cá lên, từng miếng từng miếng một, rất bình tĩnh ăn hết toàn bộ đĩa cá. Có điều, sau khi ăn xong, hắn lập tức bưng ly nước đá lên, một hơi uống cạn.
Tôi lập tức cảm thấy tâm trạng tốt lên, nhưng cũng cảm thấy đau lòng, liền lấy ly nước của mình đặt xuống trước mặt Ngô Cứ Lam.
Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh đều nhìn tôi như nhìn quái vật.
Chu Bất Văn đột nhiên hỏi: “Tiểu La, Ngô Cứ Lam là bạn trai của em khi nào vậy? Sao từ trước đến giờ không thấy em nhắc tới?”
Giang Dịch Thịnh cũng phục hồi lại tinh thần, “Đúng vậy! Tiểu La, em là bạn gái của Ngô đại ca khi nào vậy?”
Vu Tịnh Tịnh và Chu Bất Ngôn đều dỏng lỗ tai lên, cảm thấy hứng thú lắng nghe.
Tôi nói: “Là buổi tối lễ Trung Thu hôm đó. Không định giấu diếm các anh, tại vì vẫn chưa có cơ hội thích hợp để nói thôi.”
Giang Dịch Thịnh nói như không nói: “Ngô đại ca, Tiểu La không nói dối chúng tôi đấy chứ? Chuyện này không thể nói đùa được đâu, là thật sao?”
Trái tim giống như bị treo lơ lửng, tôi khẩn trương nhìn chằm chằm Ngô Cứ Lam. Tuy rằng đêm hôm đó hắn đã nói “Được”, mấy hôm nay đích thực cũng đối xử rất tốt với tôi, không còn nói những lời nói khiến tôi đau lòng, nhưng tôi đột nhiên tự ý tuyên bố hắn là bạn trai, hắn có thể chấp nhận sao? Có khi nào hắn mất hứng hay thậm chí phủ nhận hay không?
Ngô Cứ Lam im lặng đặt ly nước xuống, tầm mắt đảo qua gương mặt của từng người một, kiểu cách nhìn của hắn giống như loài sinh vật bậc cao nhìn xuống sinh vật bậc thấp lạnh lùng cao ngạo, khiến cho tất cả mọi người có chút không chịu được, theo bản năng cúi đầu lảng tránh.
Cuối cùng, hắn nhìn Giang Dịch Thịnh, mặt không chút thay đổi, nói: “Tôi chính thức tuyên bố, Thẩm La là người phụ nữ của tôi, từ nay về sau, nếu có bất kỳ kẻ nào có ý đồ bất chính với cô ấy, tôi sẽ nghiêm trị. Trước khi làm việc gì, làm ơn nghĩ đến sự tức giận của tôi cẩn thận một chút.”
Tôi lấy tay che nửa khuôn mặt, cả thân người từ từ cúi thấp xuống. Vài phút trước, tôi còn oán trách Ngô Cứ Lam thờ ơ, một chút cũng không biết “ghen”, vài phút sau, tôi đã xấu hổ tới mức muốn chui xuống bàn trốn luôn cho rồi. Những người khác đại khái cũng đều bị xấu hổ, ngồi cứng ngắc, không ai phát ra tiếng động nào.
Ngô Cứ Lam thế nhưng chẳng có chút cảm giác áy náy nào, hắn thong dong thu hồi ánh mắt, lại bưng lên ly nước đá, tao nhã uống từng hớp một.
Giang Dịch Thịnh trước tiên phục hồi lại tinh thần, cười khan vài tiếng “ha ha”, cảm thấy không thể làm dịu đi không khí ngượng ngập, lại cười “ha ha” thêm vài tiếng, nhưng vẫn chẳng có tác dụng. Đang định tiếp tục cười gượng, Vu Tịnh Tịnh đã giúp hắn giải vây, cô ấy nâng ly rượu lên, cười nói với tôi: “Chúc mừng!”
Giang Dịch Thịnh cũng vội vàng nâng ly lên, “Chúng ta cạn một ly nhé! Chúc phúc Tiểu La và Ngô đại ca.”
Trong tiếng chạm cốc và chúc phúc, không khí cuối cùng cũng từ quái lạ dần dần được hồi phục lại bình thường.
Đồ ăn trên bàn giảm dần, thời gian mọi người ăn cũng ít đi, thời gian tán gẫu nói chuyện phiếm thì càng nhiều thêm.
Vu Tịnh Tịnh nói: “Nếu tôi không nhầm, con ốc dùng để cắm hoa này là ốc Vua Gai?”
“Đúng vậy.”
Vu Tịnh Tịnh chỉ vào hai con ốc to dùng để làm nến ở hai bên, nói: “Hai con ốc này màu sắc đẹp hiếm có, hình dáng giống như mỹ nhân ung dung váy dài, nhẹ nhàng khiêu vũ, chắc chắn là ốc Nữ Hoàng (12.4). Rất có ý nghĩa! Vua đứng cạnh nữ hoàng, trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa, nhưng cô hẳn cũng biết, ốc Vua Gai chuyên ăn thịt ốc Nữ Hoàng?”
(12.4) Ốc Nữ Hoàng (tên khoa học Lobatus gigas) là một trong những động vật thân mềm lớn nhất có nguồn gốc từ vùng nhiệt đới tây bắc Đại Tây Dương, từ Bermuda đến Brazil, có thể đạt tới 35,2 cm. Ốc Nữ Hoàng ăn cỏ và sinh sống trong thảm cỏ dưới đáy biển. Những con trưởng thành có vỏ rất lớn, chắc và nặng, cùng với các lớp gai nhô ra ở hai bên, miệng ốc dày mở rộng gợn sóng với màu hồng nhạt đặc trưng. Nó bị các loài khác ăn thịt bao gồm các loài ốc ăn thịt, sao biển, động vật giáp xác và động vật có xương sống (cá, rùa biển và con người). Vỏ của nó được bán như món quà lưu niệm hay làm vật trang trí. Hiện nay nó đang có nguy cơ bị tuyệt chủng, chủ yếu do khai thác quá mức.
Chu Bất Ngôn giật mình “A” lên một tiếng, chìn chăm chú vào ba con ốc biển ở trên bàn, dường như rất khó tưởng tượng được những con ốc biển xinh đẹp như vậy mà cũng có quan hệ kẻ ăn thịt và kẻ bị ăn thịt.
“Tôi biết.” Tôi cảm thấy hứng thú, liền hỏi: “Cô có thể nhận biết các loại ốc biển khác nhau sao?”
Vu Tịnh Tịnh nhìn những con ốc biển ở trước mặt từng người, nói: “Hai con ốc ở trước mặt tôi và Giang Dịch Thịnh có đặc trưng rõ rệt, màu sắc trắng noãn như tuyết, các gai nhỏ dày đặc, rất dễ nhận ra, đây là Ốc gai Venus (12.5); mấy con ốc ở trước mặt Bất Văn và Bất Ngôn có màu hồng nâu, xương gai theo đường xoắn tầng tầng lớp lớp, như những đóa hoa hồng nở rộ, là ốc Hoa Hồng nghìn nhánh (12.6); hai con ốc ở trước mặt cô và Ngô đại ca có 12 vòng xoắn hoa văn, giống như dây đàn của đàn Hạc, đích thị là ốc Đàn Hạc Tây Phi (12.7).”
(12.5) Ốc gai dài Venus (tên khoa học Murex pecten), ở VN thường được gọi là Ốc gai Dài Lược, là một loài ốc biển lớn ăn thịt, vỏ có dạng tương tự như ốc xương nhưng rất nhiều gai, chiều cao vỏ trên dưới 10cm. Số tầng xoắn ốc 8. Thường sống nhiều ở ven bờ Tây Thái Bình Dương, ở VN thường gặp nhất là ven biển các tỉnh miền Trung. Vỏ ốc có hình dạng lạ, là hàng mỹ nghệ được ưa thích.
(12.6) Ốc Hoa Hồng nghìn nhánh (tên khoa học Chicoreus palmarosae) cũng là loài ăn thịt thuộc họ Muricidae, một con trưởng thành có thể có chiều dài dao động từ 6,5 đến 13cm. Loài này phân bố ở Ấn Độ Dương dọc theo Chagos Atoll và lưu vực Mascarene; ở Thái Bình Dương dọc theo Sri Lanka và Tây Nam Nhật Bản.
(12.7) Ốc Đàn Hạc Tây Phi (tên khoa học Harpa doris), hay thường gọi là ốc Khế, nó là loài thân mềm thuộc họ Harpidae, tổng thể có hình oval, ít xoắn, vỏ có các đường vân lớn theo trục tung hay trục đối xứng, miệng lớn, các vân đến gần miệng thì trở nên nhẵn bóng, nắp miệng bị tiêu biến, chúng phân bố chủ yếu ở Ấn Độ Dương ngoài khơi Mascarene.
Vu Tịnh Tịnh dùng ngón tay sơn đỏ chót chỉ vào hai cái vỏ sò chứa nước rửa tay màu trắng, “Còn con này, là trai Xà Cừ.” (12.8)
(12.8) Trai Xà Cừ (tên khoa học Tridacninae), là loài thân mềm thuộc họ trai, vỏ có 2 mảnh, bên trên có rãnh sâu rất lớn, lớp vỏ được phủ màu sáng, thường là màu trắng, phân bố chủ yếu ở các rặn san hô dưới đáy những vùng biển ấm áp thuộc Ấn Độ Dương, chúng thường sống cộng sinh với loài tảo quang hợp, rất có giá trị kinh tế do thịt ngon và vỏ cứng có thể xuất khẩu, một con trưởng thành có thể dài tới 40cm.
Tôi cười khen ngợi: “Tất cả đều đúng! Những con ốc biển này không phải là loài hiếm gặp, nhưng có thể nói ra tên và đặc điểm của từng con rõ ràng như vậy tuyệt đối không phải dễ dàng. Từ nhỏ tôi đã được ông nội nói đi nói lại nhiều lần, nên trong lúc vô thức đã ghi nhớ, còn cô?”
“Cũng giống như cô, gia truyền từ xưa, bà nội của tôi xem như là chuyên gia về sinh vật biển, từ nhỏ đến lớn tôi đã nhìn thấy rất nhiều, nên tự nhiên ghi nhớ.” Vu Tịnh Tịnh gắp lấy cái đuôi cá còn lại, quơ qua quơ lại hỏi: “Có ai muốn ăn đuôi cá không?”
Giang Dịch Thịnh, Chu Bất Ngôn, Chu Bất Văn đều tỏ vẻ không cần, tôi nhìn thấy cái đuôi cá, tinh thần hoảng hốt, trong một lúc không thể trả lời.
“Cho cô này!” Vu Tịnh Tịnh đứng lên, mỉm cười đặt cái đuôi cá vào nồi lẩu của tôi.
Nồi lẩu không lớn, nhưng cái đuôi cá cũng không nhỏ, một nửa ngâm trong nước dùng đang sôi, một nửa lộ ra ngoài. Tôi không biết vì sao, giống như đang gặp ác mộng, toàn thân cứng ngắc, dũng khí nhét miếng cá vào trong nồi cũng không có, chỉ ngây ngốc nhìn cái đuôi cá ở trước mặt tôi đang không ngừng rung động do nước đang sôi sùng sục.
May mắn, đúng lúc có người giúp tôi gắp cái đuôi cá ra ngoài.
Tôi vừa nhẹ nhàng thở ra, liền phát hiện người gắp cái đuôi cá là Ngô Cứ Lam, tôi lại lập tức khẩn trương, hận không thể giành lại miếng cá ở trong nồi của hắn.
Ngô Cứ Lam vẻ mặt rất tự nhiên gắp cái đuôi cá vừa chín tới, chậm rãi mà ăn. Đại khái bởi vì hắn không có chút khác thường, nên tôi dần dần thả lỏng, thậm chí vì phản ứng của chính mình lúc nãy mà đâm ra ngượng ngùng.
Vốn ăn cũng không ít, vừa nãy tinh thần hoảng hốt một trận, tôi không còn cảm thấy đói bụng nữa, nên buông đũa xuống nói: “Tôi ăn nó rồi.”
Mọi người cũng đều tỏ vẻ đã no, Giang Dịch Thịnh đề nghị nhóm nữ đến phòng khách nghỉ ngơi, nhóm nam ở lại thu dọn bát đĩa, liền chiếm được lời tán dương nhiệt liệt của phái nữ.
Tôi tiếp đón Vu Tịnh Tịnh và Chu Bất Ngôn đến phòng khách ngồi.
Vu Tịnh Tịnh nhìn đến những con ốc biển có màu sắc hình dạng khác nhau được trang trí trong thư phòng và phòng khách, lịch sự hỏi: “Nếu không phiền tôi muốn đi xem một chút, được không?”
“Cứ tự nhiên! Nếu thích gì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ tặng cho cô. Nhưng có một số loại ông nội tôi rất thích, nên tôi muốn giữ lại làm kỷ niệm.” Tôi cười nói.
Vu Tịnh Tịnh vừa chậm rãi bước đi thong thả, vừa cẩn thận nhìn ngắm. Tôi biết cô ấy là dân trong nghề, không cần người khác tự giới thiệu, nên để cô ấy tự nhiên.
Tôi và Chu Bất Ngôn ngồi trên ghế sa lon, vừa ăn hoa quả, vừa nói chuyện.
Không bao lâu sau, Chu Bất Văn và Giang Dịch Thịnh cùng vào đến. Giang Dịch Thịnh nói với tôi: “Mọi thứ đều đã dọn dẹp xong, chỉ còn lại rửa chén, Ngô đại ca nói hắn có thể làm một mình.”
“Phía dưới ngăn kéo bàn trà có bộ bài tú lơ khơ và bài mạt chược, nếu mọi người muốn chơi thì cứ lấy chơi.” Tôi bưng một mâm hoa quả, đi vào nhà bếp.
Phía trước bồn rửa chén, Ngô Cứ Lam mặc cái tạp dề cũ của ông nội, lẳng lặng rửa bát. Tôi đứng ở cửa nhà bếp, lẳng lặng nhìn hắn. Người này cảnh này, chính là nơi tình cảm gắng bó, nơi trái tim an ổn, nếu có thể được sớm tối bên nhau, chính là năm tháng an tĩnh, cả đời yên vui.
Ngô Cứ Lam ngẩng đầu nhìn về phía tôi, tôi tươi cười rạng rỡ với hắn, bước nhanh đi vào nhà bếp.
Tôi dùng một cây xiên hoa quả lấy một miếng dưa hấu, muốn đút cho hắn.
Ngô Cứ Lam nói: “Em ăn đi!”
Tôi bỏ miếng dưa hấu lại đĩa, sau đó bỏ lên cái bàn ở bên cạnh, lấy hết dũng khí hỏi: “Anh đang không vui phải không?”
“Không có.”
Tôi thử hỏi: “Em không có hỏi qua ý kiến đã tuyên bố anh là bạn trai của em, anh không tức giận sao?”
“Không.”
“Em, em phản ứng… với cái đuôi cá… Anh không thất vọng sao?” Càng nói tôi càng cảm thấy không nghe được chính mình đang nói cái gì.
“Không.”
Tôi cắn môi, không biết nên làm gì bây giờ.
Ngô Cứ Lam dừng động tác rửa bát, quay sang nhìn tôi nói: “Em phản ứng với cái đuôi cá, chỉ bởi vì em “yêu người yêu cả đường đi lối về”, làm sao anh lại muốn trách em?”
Tôi giống như một kẻ đang chịu tội oan, chính mình cũng không biết nên làm sao để tự mình biện minh cho mình, nay lại được người khác nói ra từng lời từng chữ giải thích tất cả, cảm thấy vui vẻ, nhưng lòng cũng chua xót, trong nháy mắt sóng mũi cay cay, hốc mắt đỏ lên. Tôi biết lúc đó phản ứng của mình không được tốt, nhưng thật sự tôi không thể khống chế bản thân.
Ngô Cứ Lam khẽ thở dài, vươn bàn tay đang dính đầy bọt xà phòng, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, dịu dàng nói: “Phản ứng của em đối với cái đuôi cá không có làm tổn thương đến anh. Không cần phải lo lắng cho anh như vậy, anh đã sống qua một thời gian rất dài, loại phản ứng nhạy cảm yếu ớt như thế đã theo thời gian biến mất khỏi người anh rồi, chuyện có thể xúc phạm đến anh đã ít lại càng thêm ít.”
Tôi không cảm thấy lời nói của hắn là an ủi, ngược lại cảm thấy càng khó chịu, vừa rồi là vì mình, bây giờ còn là vì Ngô Cứ Lam. Nếu kiên cường là kết quả của rèn luyện chịu đựng, chẳng lẽ đơn giản có được kết quả, thì quá trình rèn luyện chịu đựng đó có thể xem nhẹ được hay sao?
Tôi vùi đầu vào vai hắn, rầu rĩ nói: “Chỉ cần anh ở trong lòng em thêm một ngày, em sẽ lo lắng thêm một ngày, lo lắng anh bị người khác gây tổn thương, lo lắng em không cẩn thận làm anh tổn thương, lo lắng anh không vui, cho dù anh kiên cường hay yếu đuối cũng đều không quan trọng.”
Ngô Cứ Lam ôm tôi không nói được lời nào, sau một lúc lâu, hắn cười nói: “Bạn trai của em ở đại dương là sinh vật bậc cao nhất, tất cả mọi loại cá đều là thức ăn của hắn, về sau em ăn cá ở trước mặt hắn, cứ việc tự nhiên.”
Tôi sửng sờ một chút, trong đầu cứ chạy qua chạy lại bốn chữ “Bạn trai của em”, đột nhiên ngẩng đầu lên, vui sướng nhìn hắn. Tuy rằng vừa rồi khi ăn cơm, hắn xem như đã công khai thừa nhận quan hệ của chúng tôi, nhưng đó là do bị tôi ép buộc, đây là lần đầu tiên, hắn rõ ràng chủ động thể hiện tâm ý của mình.
“Bạn trai của em?” Tôi nhịn không được níu chặt lấy cổ của Ngô Cứ Lam, ngây ngốc hé môi nở nụ cười.
“A! Cái gì cũng chưa có thấy nha…” Giang Dịch Thịnh vừa vọt vào nhà bếp, lại lập tức che mắt chạy ra ngoài.
Tôi vội vàng buông Ngô Cứ Lam ra, Ngô Cứ Lam nói: “Em đi tiếp bọn họ đi, anh chỉ làm một lát nữa là xong.”
“Vâng.” Tôi đỏ mặt, đi ra khỏi nhà bếp.
………………………….
LẨU CỒN NHỎ
ỐC NỮ HOÀNG
ỐC GAI DÀI VENUS
ỐC HOA HỒNG NGHÌN NHÁNH
ỐC ĐÀN HẠC TÂY PHI
TRAI XÀ CỪ
Giang Dịch Thịnh và Chu Bất Văn đứng dưới tán cây quất ở ngoài góc nhà bếp, một người mặt mày xấu hổ, một kẻ sắc mặt tức giận.
Tôi đoán bọn họ đến đây là có chuyện muốn nói, nên chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ, tâm trạng đã hoàn toàn hồi phục.
Chu Bất Văn nói: “Tiểu La, em định chọn một gã ăn bám làm bạn trai sao?”
Giang Dịch Thịnh vội nói: “Đầu To, mày đừng nói vậy! Ngô đại ca không phải như mày nghĩ đâu.”
“Mày gọi ‘Ngô đại ca’ nhiều quá thành nghiện rồi à? Lúc đầu mày gọi hắn là ‘Ngô đại ca’ bởi vì hắn gạt chúng ta nói hắn là anh họ của Tiểu La. Nói trắng ra, hắn chỉ là kẻ làm công của Tiểu La thôi, không chịu an phận thủ thường làm việc, lại còn âm mưu chiếm tình cảm của em ấy…”
Tôi ngắt lời Chu Bất Văn, “Đầu To, anh dựa vào đâu mà nói anh ấy âm mưu chiếm tình cảm của em? Sự thật em mới là người có âm mưu chiếm tình cảm của anh ấy!”
Chu Bất Văn châm chọc, nói: “Dựa vào Ngô Cứ Lam sao? Không thể nào?”
“Tại sao lại không thể? Ngô Cứ Lam so với anh… và Giang Dịch Thịnh thua kém chỗ nào?” Rốt cuộc trong một thoáng, tôi vẫn còn nghĩ đến chút tình cảm ngày xưa, không muốn Chu Bất Văn khó chịu, nên bỏ thêm “Giang Dịch Thịnh” vào.
Giang Dịch Thịnh biết Chu Bất Văn đã động đến điều tối kỵ của tôi, vội trấn an nói: “Ngô đại ca làm gì cũng đều tốt hơn chúng ta! Tiểu La, Đầu To chỉ muốn quan tâm em, nên nói ra những thứ không nên nói.”
Chu Bất Văn lạnh lùng chế giễu: “Đúng đó! Ngô Cứ Lam bộ dáng tốt hơn chúng ta, vậy tại sao hắn không dùng thứ đó để kiếm cơm, mà đi ăn bám người ta thế?”
Tôi cũng lạnh lùng nói: “Là em cam tâm tình nguyện! Anh quản được sao?”
Giang Dịch Thịnh thấy chúng tôi càng nói càng không kềm chế, liền đến đứng giữa tôi và Chu Bất Văn, nghiêm mặt nói, “Hai người im miệng cho tôi!”
Chu Bất Văn liếc mắt nhìn tôi một cái, mặt mày tức giận, xoay người đi vào phòng khách.
Giang Dịch Thịnh nói với tôi: “Tuy Đầu To nói hơi khó nghe, nhưng em nên biết là nó quan tâm em.”
“Quan tâm em là có thể tùy tiện nhục mạ người em thích hay sao?”
Giang Dịch Thịnh không nói tiếng nào.
Tôi hỏi: “Có phải Chu Bất Văn hỏi anh về chuyện của Ngô Cứ Lam hay không?”
Giang Dịch Thịnh nói: “Đúng vậy, nó có hỏi anh, nhưng đó là chuyện của em, anh không thể tùy tiện nói ra. Anh chỉ nói cho nó biết Ngô Cứ Lam muốn giúp đỡ em, nên làm việc nhà và một số việc khác thôi.”
“Mọi người trốn ở đây to nhỏ chuyện gì vậy?” Vu Tịnh Tịnh cầm một ly rượu đỏ, đứng ở cửa phòng khách cười hỏi.
Tôi nói với Giang Dịch Thịnh: “Đi vào thôi! Đừng vì em mà làm hỏng buổi tối hẹn hò của anh.” Tôi đi qua, cười nói với Vu Tịnh Tịnh:”Chúng tôi đang nói chuyện của cô.”
“Nói cái gì?” Vu Tịnh Tịnh tỏ ra bộ dáng cực kỳ hứng thú.
Mắt của tôi lướt qua đồ trang sức trên cổ của cô ấy, liền thuận miệng nói: “Trang sức của cô rất đẹp, tôi hỏi Giang Dịch Thịnh những thứ cô đeo rốt cuộc là kim cương hay ngọc đá bình thường.”
Vu Tịnh Tịnh cười hỏi: “Vậy cô cảm thấy nó là gì?”
Tôi thật lòng nói: “Rất giống kim cương, nhưng cô mang quá nhiều, khiến cho người khác cảm thấy đều là giả.”
“Tất cả đều là thật, tôi chưa bao giờ mang đồ giả.”
Tôi âm thầm kinh ngạc về sự giàu có của Vu Tịnh Tịnh, đồng tình liếc mắt nhìn Giang Dịch Thịnh, Giang Dịch Thịnh cười biểu hiện chuyện đó không có gì lạ.
Vu Tịnh Tịnh tao nhã ngồi vào ghế sa lon, bàn tay vuốt ve vòng cổ kim cương, tư thế rất giống với người mẫu quảng cáo trang sức trên mấy tờ tạp chí thời trang, cười hỏi: “Đẹp không?”
Tôi ngồi xuống phía đối diện cô ấy, nhiệt tình khen tặng: “Đẹp lắm!”
Vu Tịnh Tịnh nhìn về phái sau tôi, nói: “Ngô đại ca có nghe chưa? Phải nhanh chóng chuẩn bị trang sức tặng bạn gái, còn phải làm cho cô ấy ăn mặc thật xinh đẹp nữa!”
Tôi quay đầu nhìn lại, liền thấy Ngô Cứ Lam đi tới, đang đứng ở sau lưng tôi. Tôi vội nói: “Mọi người đã đến đông đủ, chúng ta đánh bài đi!” Tôi không muốn nhắc đến vấn đề tiền bạc nữa.
Vu Tịnh Tịnh vẫn muốn nói tiếp: “Gương mặt của Tiểu La xinh đẹp, cho dù Ngô đại ca tặng khuyên tai hay vòng cổ, cũng đều rất hợp.”
Tôi không có cách nào làm bộ không nghe thấy, lại không muốn Ngô Cứ Lam phải đối mặt với chuyện này, nên chỉ có thể chính mình chống đở, liền mỉm cười nói: “Tôi không thích kim cương, màu sắc trắng quá, mẹ của tôi có cho tôi một cái vòng cổ bằng kim cương, nhưng tôi chưa từng đeo nó.”
Giang Dịch Thịnh cầm hai bộ bài tú lơ khơ, lớn tiếng nói: “Đánh bài! Đánh bài!” Muốn dời sự chú của mọi người ra khỏi đề tài trang sức.
Nhưng Chu Bất Ngôn đã làm cho hắn thất bại.
“Có thể chọn ngọc có màu.” Chu Bất Ngôn hăng hái nói đến vòng cổ mà cô ta đang đeo, làm cho mọi người thấy mặt vòng cổ hình quả lê của mình, “Cái của tôi là màu vàng. Nếu Thẩm tỷ tỷ không thích màu vàng, chọn ngọc xanh lam hay ngọc lục bảo cũng đều không tệ, còn có màu hồng phấn, có rất nhiều phụ nữ ưa chuộng, dùng để cầu hôn là thích hợp nhất.”
Chu Bất Ngôn nhìn chằm chằm Ngô Cứ Lam, tươi cười ngọt ngào, nói bằng giọng nhỏ nhẹ êm tai: “Ngô Cứ Lam, anh định tặng nhẫn gì để cầu hôn Thẩm tỷ tỷ? Tôi có quen rất nhiều thương gia trang sức, cho dù là thương hiệu nổi tiếng, hay buôn bán nhỏ lẻ, cũng đều có thể giúp anh giảm giá đến mức thấp nhất! Vòng cổ của tôi đã giảm giá 5 6 lần bình thường, giá gốc hơn 50 vạn, tôi chỉ có hơn 30 vạn đã có thể mua được.”
Tôi lập tức nổi giận, Chu Bất Ngôn biết rõ tình trạng kinh tế tôi và Ngô Cứ Lam , lại còn nói như vậy, rõ ràng muốn nhục mạ tôi và Ngô Cứ Lam. Tôi tự hỏi, từ lúc bắt đầu quen biết cô ta, tôi không có làm chuyện gì có lỗi, cô ta lại luôn có ý ganh ghét tôi.
Tôi đang muốn phản bác lại, bàn tay Ngô Cứ Lam đã đặt lên vai tôi, nhẹ nhàng ấn xuống, ý bảo tôi đợi một chút, đừng sốt ruột.
Ngô Cứ Lam nói với Chu Bất Ngôn: “Cám ơn ý tốt của cô, nhưng tôi không mua hàng giảm giá.”
Từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn tuân theo lấy đức trả ơn, lấy oán báo oán, nên lập tức bổ sung, “Những thứ tốt thật sự không bao giờ giảm giá.”
Chu Bất Ngôn sắc mặt trở nên khó coi, nụ cười ngọt ngào lại không nén được, dường như nghiến răng nghiến lợi nói: “Có thứ để khoe khoang ai lại không muốn? Nói cho cùng nếu được giảm giá, hai người mua càng có lợi…”
“Bất Ngôn!” Chu Bất Văn quát lớn, ngăn cản lời nói càng lúc càng khó nghe của Chu Bất Ngôn, nhưng lời nói đã ra tới cửa miệng, không có cách nào thu hồi.
Tôi bình tĩnh nói: “Chúng tôi mua không nổi…”
“Tiểu La, cô đừng nói dối!”
Không khí đang căng thẳng, giọng nói của Vu Tịnh Tịnh đột ngột vang lên, khiến cho mọi người đều tập trung chú ý.
Giang Dịch Thịnh lạnh lùng nghiêm mặt lại, nói với Vu Tịnh Tịnh: “Tiểu La và em còn chưa quen thân với nhau, nếu em uống nhiều quá rồi, bây giờ anh sẽ đưa em về.”
Giang Dịch Thịnh không chút do dự bênh vực tôi, không “trọng sắc khinh bạn”, tôi thì ngược lại chẳng có một chút tức giận nào đối với Vu Tịnh Tịnh.
Lời nói của Giang Dịch Thịnh tương đương với lời không khách khí, tất cả mọi người đều chờ Vu Tịnh Tịnh tức giận, nhưng thật không ngờ Vu Tịnh Tịnh chỉ cười hì hì, hoàn toàn không thèm để ý, “Em và Tiểu La đúng là không quen, nhưng em rất quen với một thứ!” Cô ấy chỉ vào một tảng đá màu xám dùng để đặt chậu cây cảnh ở trong phòng khách, nói: “Một khối ốc hóa ngọc lớn như vậy mà đem ra thị trường bán, ít nhất có được 100 vạn.”
Cô ấy nhẹ nhàng nâng niu phủi đi lớp bụi bên trên tảng đá, “Nếu tôi đoán không lầm, khối đá san hô ốc hóa ngọc này nhất định thuộc kỷ Tam Điệp (12.9), nó không chỉ có giá trị chiêm ngưỡng, mà còn có giá trị nghiên cứu, đem đi bán đấu giá, nhất định hét giá trên trời cũng hoàn toàn có thể.”
(12.9) Kỷ Trias hay Kỷ Tam Điệp là một kỷ niên đại địa chất kéo dài từ khoảng 200 đến 251 triệu năm trước. Là kỷ đầu tiên của Đại Trung Sinh, kỷ Trias tiếp theo kỷ Permi và kế tiếp nó là kỷ Jura.
Tôi bật cười nhìn tảng đá kia không chớp mắt, Giang Dịch Thịnh cũng cười rộ lên, ép buộc nói: “Em nói thật sao? Bọn anh bán cho em đấy.”
Vu Tịnh Tịnh liếc mắt nhìn Giang Dịch Thịnh một cái, “Anh có thể không tin tưởng vào sắc đẹp của em, nhưng tuyệt đối không được nghi ngờ trí óc của em.”
Vu Tịnh Tịnh vừa lắc lư thân người đi tới, vừa chỉ vào những vật trang trí ở xung quanh căn phòng nói: “Ốc Sâm Dực, ốc Ánh Mắt Sao Kim, ốc Báu Vật Thiên Vương, Ốc Lâm Thị Phương Chùy, ốc Hồng Lặc Xương Bồ, ốc Lưu Tô Quyển Oa, ốc Long Cung Ông Nhung, ốc Cao Yêu Ông Nhung, ốc Bội Lợi Ông Nhung… tất cả đều là những loài quý hiếm!” (12.10)
(12.10) Mình không biết các loại ốc này ở VN gọi là gì nên để nguyên chữ Hán Việt.
Vu Tịnh Tịnh đứng trước cái tủ trưng bày theo kiểu cổ, cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào một con ốc đã vôi hóa, nói: “Ở kỷ Ordovic (12.11), theo ghi chép, ốc Anh Vũ (12.12) sinh sống ở đại dương, đến nay đã là 400 triệu năm, so với lịch sử tiến hóa của loài người chúng ta chỉ hơn 7 triệu năm, thì bọn chúng mới là những cư dân sớm nhất của địa cầu. Năm 1954, nước Mỹ căn cứ vào cấu tạo của ốc Anh Vũ, nghiên cứu chế tạo ra tàu ngầm tham chiến hạt nhân đầu tiên trên thế giới, đặt tên là chiến hạm “Ốc Anh Vũ” (12.13). Bởi vì cực kỳ quý hiếm, vào những năm 90, một con ốc Anh Vũ còn sống có thể đạt đến 10 vạn Đô la, có con còn không định được giá. Vài năm gần đây, tuy khoa học kỹ thuật tiến bộ, có người đã nuôi được ốc Anh Vũ, nhưng trữ lượng rất thấp. Trên lớp vỏ của những con hiện nay, vòng sinh trưởng là 30 vòng; Lớp vỏ của những con ở Đại Tân Sinh (12.14), vòng sinh trưởng là 26 vòng, ở Đại Trung Sinh Kỷ Phấn Trắng (12.15) là 22 vòng; kỷ Jura là 18 vòng; kỷ Than Đá (12.16) là 15 vòng; kỷ Ordovic là 9 vòng. Vòng sinh trưởng trên vỏ con ốc Anh Vũ này có 18 vòng, tôi chắc chắn vào suy đoán của mình, đây là một con ốc Anh Vũ thuộc kỷ Jura, nó trị giá…” Vu Tịnh Tịnh cúi đầu trong chốc lát, sau đó lắc đầu, “Tôi không thể đánh giá được giá trị của nó. Đối với một vài người, nó không phải vật quý giá gì, cũng không phải là đồ cổ, không đáng một đồng! Nhưng đối với một vài người khác, nó là cuốn sách quý ghi chép sự phát triển của địa cầu, là những chuyện chưa từng được biết đến đang đợi khám phá, là vô giá!”
(12.11) Kỷ Ordovic là kỷ thứ hai trong số 6 kỷ của Đại Cổ Sinh (bao gồm: kỷ Cambri, kỷ Ordovic, kỷ Silur, kỷ Devon, kỷ Than Đá và kỷ Permi). Kỷ Ordovic bắt đầu với một sự kiện tuyệt chủng nhỏ vào khoảng 488,3 triệu năm trước và kéo dài trong khoảng 44,6 triệu năm. Nó kết thúc bằng một sự kiện tuyệt chủng lớn với sự tuyệt diệt của khoảng 60% các chi sinh vật biển.
(12.12) Ốc Anh Vũ (tên khoa học Nautilus pompilius) là loài động vật thân mềm sống dưới đáy biển sâu vài trăm mét vùng nhiệt đới, cận nhiệt đới. Nó là một trong 4 loài ốc anh vũ của chi Nautilus còn sinh tồn nên được coi là một dạng hóa thạch sống. Ốc Anh Vũ có chiếc vỏ cứng rất đẹp, bên ngoài có vằn hình lượn sóng xám đỏ xen nhau, bên trong là lớp xà cừ trắng bạc long lanh, có thể được coi là thứ đồ trang sức đẹp. Thân ốc mềm nằm trong vỏ, đối xứng 2 bên. Từ trung tâm vỏ ốc ra đến miệng có những lớp màng ngăn chia vỏ thành hơn 30 buồng khí, cơ thể ốc chỉ chiếm một gian ngoài cùng, các gian còn lại đều bỏ trống. Giữa các buồng có ống thông, dùng để điều tiết sự phân bố khí, làm cho ốc nổi hoặc chìm.
(12.13) Chiến hạm Nautilus là chiếc tàu ngầm chạy bằng năng lượng hạt nhân đầu tiên của loài người do Mỹ chế tạo. Nó được Đệ nhất phu nhân nước Mỹ lúc đó là Mamie Eisenhower bật sâm banh hạ thủy vào ngày 21/1/1954.
(12.14) Đại Tân Sinh (Cenozoic) là đại gần đây nhất trong số ba đại địa chất kinh điển. Nó bắt đầu khoảng 65,5 triệu năm trước kể từ khi diễn ra sự kiện tuyệt chủng trong giai đoạn kỷ Phấn trắng đánh dấu sự biến mất của các loài khủng long cuối cùng và là sự kết thúc của Đại Trung sinh (Mesozoic). Đại Tân sinh vẫn đang diễn ra hiện nay.
(12.15) Đại Trung Sinh tiếp theo Đại Cổ Sinh, kéo dài khoảng 186 triệu năm, bắt đầu từ khoảng 251 triệu năm trước đến khi đại Tân sinh bắt đầu cách đây 65 triệu năm. Nó được chia thành 3 kỷ: Trias (Tam Diệp), Jura (Chu La), Creta (Phấn Trắng)
(12.16) Kỷ Than Đá hay Kỷ Cacbon (Carboniferous) thuộc đại Cổ Sinh, nó kéo dài từ khi kết thúc kỷ Devon, vào khoảng 359,2 ± 2,5 triệu năm trước đến khi bắt đầu kỷ Permi vào khoảng 299,0 ± 0,8 triệu năm trước.
Mọi người ở trong phòng vốn xem lời nói của Vu Tịnh Tịnh trở thành chuyện khôi hài, nhưng khi nghe được những từ ngữ chuyên ngành vừa quen thuộc vừa xa lạ mà Vu Tịnh Tịnh lưu loát nói ra, tất cả đều cảm thấy cô ấy nói sự thật.
Không chỉ có tôi ngây ngẩn, ngay cả Giang Dịch Thịnh và Chu Bất Văn cũng ngây ngẩn cả người.
Vu Tịnh Tịnh đi đến trước mặt Giang Dịch Thịnh, liếc mắt nói: “Em nói Tiểu La giả bộ nghèo, không đúng sao?”
Giang Dịch Thịnh phục hồi lại tinh thần, lập tức có sai liền sửa, nói: “Xin lỗi, là anh đã hiểu lầm em. Tiểu La không phải làm bộ nghèo, mà căn bản không biết mình đang có cái gì.”
Vu Tịnh Tịnh nhíu mày, tầm mắt lướt qua mặt của Ngô Cứ Lam một cái, sau đó chuyển đến mặt của tôi, kinh ngạc hỏi: “Cô không biết thật sao?”
“Những con ốc cô nói, tôi đã nghe ông nội bảo rằng rất hiếm gặp, nhưng con ốc hóa ngọc ở kỷ Tam Điệp, cùng với con ốc Anh Vũ hóa thạch ở kỷ Jura mà cô nói, tôi hoàn toàn không biết.”
Vu Tịnh Tịnh cười tủm tỉm nói: “Thì ra là vậy! Tôi còn tưởng rằng cô ‘Tài đại khí thô’ (12.18), hoàn toàn không xem mấy thứ này là đáng giá, khiến tôi cứ nghĩ thầm, rốt cuộc cô có bao nhiêu vật quý nữa?”
(12.18) Tài đại khí thô ý nói giàu có nhưng tỏ vẻ không giàu có, hay có người nói giàu nhưng không sang.
Chu Bất Ngôn xám mặt, không nói được một lời. xoay người chạy lên lầu, làm cho tiếng giẫm chân lên cầu thang nện “đùng đùng”, Chu Bất Văn cảm thấy có lỗi với chúng tôi, liền nói “Xin lỗi, không thể nói chuyện với mọi người được!” sau đó lập tức đuổi theo.
Trong phòng khách, không khí lại trở nên im lặng xấu hổ.
Vu Tịnh Tịnh cười nói: “Bữa ăn tối hôm nay rất hậu! cảm ơn cô và Ngô đại ca đã nhọc công chuẩn bị thiết đãi, thời gian không còn sớm, sáng ngày mai tôi còn có một ca quan trọng, xin cáo từ trước.”
Tôi đưa cô ấy đến tận cổng, “cảm ơn cô, nếu không gặp cô, tôi cũng không biết trong nhà có mấy thứ quý giá như vậy.”
Vu Tịnh Tịnh cười nói: “Không cần khách sáo!”
Tôi hung hăng đẩy Giang Dịch Thịnh một cái, Giang Dịch Thịnh vội nói: “Anh đưa em về.”
Vu Tịnh Tịnh mỉm cười rất tự nhiên hào phóng, không có từ chối.
Nhìn Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh đi xa, tôi đang muốn khóa cổng, vừa quay đầu lại liền trông thấy Chu Bất Ngôn kéo theo hành lý đi ra, Chu Bất Văn cũng cầm theo hành lý, lo lắng theo sát sau lưng cô ta.
Tôi không nói tiếng nào, liền lui qua một bên. Chu Bất Ngôn cũng không nhìn tôi, ngẩng cao đầu, bước nhanh ra khỏi sân.
Chu Bất Văn cảm thấy có lỗi nhìn tôi, muốn nói gì đó lại thôi.
Tôi nói: “Anh nhanh đuổi theo Chu Bất Ngôn đi, đã trễ như vậy rồi, một mình cô ấy đi tìm nhà trọ không được tiện lắm.”
“Tiểu La, chuyện ngày hôm nay, em đừng để trong lòng, lần sau gặp lại anh sẽ nhận lỗi với em.”Chu Bất Văn nói xong, vội vàng đuổi theo Chu Bất Ngôn.
Tôi nghe tiếng bước chân của anh ấy đi xa dần, buồn phiền đứng ngây ngốc một lát, mới đóng cánh cổng lại.
Trong phòng khách, Ngô Cứ Lam đang quét dọn vệ sinh, hắn đem hoa quả chưa ăn hết gói thật kỹ bỏ vào tủ lạnh, mấy chai rượu chưa uống xong cũng đóng nắp lại cẩn thận, lau chùi bàn trà, quét rác…
Tôi ngồi xổm trên mặt đất, nhìn vào tảng đá ốc hóa ngọc thật lâu, sau đó chạy qua thư phòng, cũng nhìn thật lâu con ốc Anh Vũ đã hóa thạch.
Tôi vui sướng, nói: “Ngô Cứ Lam, em giống như đột nhiên biến thành người có tiền vậy, anh có ý kiến gì không?”
Ngô Cứ Lam hỏi: “Còn em, có ý kiến gì?”
Em có thể chu cấp cho anh rồi!
Trong lòng tôi đã nghĩ đến điều đó vô số lần, nhưng không có gan nói ra, “Vô cùng vui vẻ! Trên trời tự nhiên rơi xuống ‘bánh ngọt’ thật sự là rất sung sướng!”
Ngô Cứ Lam mỉm cười, xoa đầu của tôi nói: “Thì ra làm cho em vui vẻ chỉ đơn giản như vậy sao?”
Đơn giản? Tiền từ trên trời rơi xuống sao đơn giản được đây? Bao nhiêu người tha thiết ước mơ, nhưng lại không thể thực hiện được!
Tôi nói: “Người cao quý giống như anh chắc không bao giờ hiểu được ý nguyện của những kẻ nông cạn như em! Mỗi lần em bị Chu Bất Ngôn coi thường không có tiền, em luôn giả bộ mình hoàn toàn lạnh nhạt với vấn đề đó, bởi vì thật sự không còn cách nào khác, kỳ thật, điều em muốn làm nhất là lấy tiền ném vào mặt của cô ta. Cái gì mà kẻ thù kêu ngạo nhất, thì trả thù bằng chính cái đó, đấy mới là thắng lợi thỏa mãn nhất!”
Ngô Cứ Lam không nói gì, nhìn tôi trong chớp mắt, hỏi: “Em cảm thấy ba việc không may xảy ra trước kia có liên quan đến mấy thứ ở trong phòng này sao?”
Tôi nói: “Khẳng định là có! Giống như Giang Dịch Thịnh đã nói, em có cái gì đáng giá để mà gây thù chuốc oán? Hôm nay rốt cuộc sự thật đã rõ ràng.”
“Nếu đã có liên quan, vậy thì ai làm?”
Tôi nói: “Nhất định là người biết có mấy thứ này tồn tại. Anh nói xem có phải lúc em đăng ảnh nhà trọ lên mạng, có người đã nhìn thấy hết mọi vật ở trong nhà không?”
Ngô Cứ Lam nói: “Ảnh chụp là sau khi nhà trọ sửa chữa xong mới đăng lên mạng, còn chuyện cướp tiền là xảy ra trước khi sửa chữa nhà.”
Tôi chần chừ nói: “Có lẽ chuyện cướp tiền là một chuyện khác, chỉ có hai chuyện sau này mới có liên quan. Người có nốt ruồi trên tay có rất nhiều, có lẽ hai kẻ xấu chúng ta gặp phải sau này cũng có nốt ruồi giống như vậy.”
Ngô Cứ Lam liếc nhìn tôi một cái, không có phản bác lại ý kiến của tôi, mà thản nhiên nói: “Anh cho rằng, không phải là ba chuyện, mà là bốn chuyện.”
“Bốn chuyện?”
“Lúc ba của Giang Dịch Thịnh tản bộ ở trên núi, gặp một gã đàn ông xa lạ, đột nhiên phát bệnh, lăn xuông triền núi bị gãy chân. Đó là chuyện xấu thứ nhất có liên quan đến em.”
Có liên quan đến tôi sao? Đúng rồi! Tiền tôi mượn của Giang Dịch Thịnh! Tôi khiếp sợ đầy mặt, thì thào nói: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
Đêm khuya, tôi nằm ở trên giường, không ngủ được.
Tôi nói với Ngô Cứ Lam “không thể nào”, Ngô Cứ Lam cũng không nói thêm gì nữa, giống như tôi có tin hay không cũng không quan trọng, còn tôi lại không cảm thấy thoải mái.
Hai chuyện không may và bốn chuyện không may, không thể giải thích cùng nhau.
Nếu chuyện cướp tiền thứ nhất là chuyện ngẫu nhiên, thì hai chuyện không may tiếp theo, là sau khi nhà trọ được khai trương, khi đó tôi đã đăng lên mạng rất nhiều ảnh chụp, có người nhận ra, thấy tiền nổi lòng tham, là hoàn toàn hợp lý.
Nhưng nếu là ba chuyện, thậm chí là bốn chuyện không may, thì những người thấy hơi tiền nổi lòng tham đó chẳng những phải tìm đến trước khi căn nhà được sửa chữa, mà còn phải hiểu rõ hoàn cảnh của tôi và Giang Dịch Thịnh. Những người bày ra mấy trò này rõ ràng là muốn ép buộc tôi dẹp bỏ ý định mở nhà trọ, đáng tiếc bởi vì nhờ Ngô Cứ Lam giúp đỡ, kế hoạch buộc tôi bỏ mặc căn nhà xem như thất bại, cho nên mới có ăn trộm đột nhập vào nhà. Sau khi đột nhập ăn trộm thất bại, đối phương lại áp dụng hành động khác.
Từ kế hoạch này đến kế hoạch khác, nếu không phải nhờ Ngô Cứ Lam giúp đỡ, chắc chắn tôi chỉ có thể chấp nhận sự thật, đem căn nhà cho người ta thuê.
Tôi càng nghĩ càng sợ, lần đầu tiên Chu Bất Ngôn gặp tôi, liền hỏi tôi muốn thuê nhà trọ, sau đó, cô ta còn nói ra cái giá thật khoa trương. Chu Bất Văn thì vừa mới biết rõ hết mọi chuyện của tôi, cũng biết rõ tất cả về Giang Dịch Thịnh.
Cẩn thận suy nghĩ lại, ngay cả lần thổ lộ duy nhất của anh ấy cũng thật đúng lúc, nhưng mà, cái đó có phải thật sự là thổ lộ hay không? Chu Bất Văn từ đầu đến cuối đều không có nói thích tôi. Có lẽ đó cũng là một lần hành động, nếu tôi chấp nhận anh ấy, tự nhiên tôi sẽ theo anh ấy rời hải đảo, sẽ tạm thời bỏ mặc căn nhà.
Tôi khó chịu đến mức giống như toàn bộ lồng ngực đều thiếu dưỡng khí, há miệng, dùng sức hít thở.
Trải qua những chuyện từ nhỏ đến lớn, khiến tôi có thói quen chào đón một cuộc sống luôn khiến mình sợ hãi, cho dù là cướp bóc, hay là ăn trộm đột nhập, thậm chí khi tôi phát hiện tất cả mọi tai họa đều hướng về phía tôi, thì tôi liền muốn cười sẽ cười, muốn ăn sẽ ăn. Dù sao cuộc sống vốn luôn có phiền toái không dứt, cứ “Binh tới tướng đở, thủy đến thổ dấu” là được rồi.
Nhưng tôi chưa từng có thói quen chấp nhận tổn thương xuất phát từ chính người thân của mình. Đầu To, tất cả mọi chuyện thật sự là do anh làm sao?
………………….
9 LOẠI ỐC VU TỊNH TỊNH NHẮC ĐẾN
ỐC ANH VŨ
CHIẾN HẠM NAUTILUS
/20
|