Đối mặt với sự thật “Gạo, củi, dầu, tương, giấm, muối, trà” ở trước mắt, tôi thậm chí ngay cả dũng khí bắt đầu cũng không có! Cẩn thận tính toán cho tương lai, thì có gì sai chứ?
Trên mạng từng phổ biến một câu: Mỗi cô gái khi trưởng thành đều sẽ gặp qua một tra nam (6.1). Tôi nghĩ tới mà cười nhạt, cảm thấy phải đổi thành: Một cô gái ngốc khi trưởng thành đều sẽ gặp qua một tra nam. Giống như tôi đối với tình yêu không có chút ảo tưởng, là một cô gái lý trí không đáng để yêu, tuyệt đối không thể có tình cảm với một gã đàn ông không nên yêu.
(6.1) Ám chỉ đàn ông xấu xa.
Thật không ngờ, sau khi đã trưởng thành nhiều năm, thế nhưng có một ngày tôi lại đối mặt với hoàn cảnh khổ sở như vậy. Tuy Ngô Cứ Lam không phải là tra nam, nhưng thích hắn, kết quả cuối cùng chỉ sợ so với thích tra nam chỉ có hơn chứ không kém.
Lý trí của tôi rất rõ ràng, chính là không nên có tình cảm với hắn, nhưng hiện tại, lại hận không thể giống như nhổ sạch cỏ dại, đốt tàn giấy vụn, đem trái tim đã nảy sinh tình cảm này toàn bộ nhổ sạch đi, đốt trụi hết. Nhưng tình cảm đã phát sinh, không phải như đám cỏ dại ở trong chậu, nói nhổ là có thể nhổ; cũng không phải nhúm giấy vụn của trang giấy, muốn đốt là có thể đốt. Điều duy nhất tôi có thể làm, chính là dùng lý trí khắc chế, làm phai nhạt đi, cho đến khi nó theo thời gian từ từ tiêu biến đi chút ít.
Tôi vẫn cho rằng thế giới này không tồn tại vĩnh hằng, nếu không phải là vĩnh hằng, thì vũ trụ vĩnh hằng chính là —tất cả mọi thứ trên đời này đều sẽ biến mất theo thời gian.
Cho dù đó là một đoạn tình cảm, hay một lời thề; là một ngọn núi, hay một khoảng biển; thậm chí là địa cầu của chúng ta, mặt trời chiếu rọi chúng ta mỗi ngày, hay tất cả vũ trụ này, chỉ cần có đủ thời gian, đều sẽ có chung một kết cục chính là biến mất.
Nếu ngay cả mặt trời, vũ trụ tưởng như vĩnh hằng gì gì đó, đều cũng có thể biến mất theo thời gian, vậy đoạn tình cảm nhỏ bé không đáng nhắc tới của tôi tính là gì chứ?
Tôi tin tưởng, chỉ cần tôi có đầy đủ thời gian, tôi sẽ khiến nó biến mất hoàn toàn.
Tuy tôi muốn đem hết tình cảm nảy sinh trong lòng này xóa sạch, nhưng không định đuổi Ngô Cứ Lam đi, không chỉ vì tôi đã hứa giúp hắn vượt qua những ngày tháng không vui, mà còn bởi vì hắn làm việc chưa có phạm chút sai lầm nào. Tôi thích hắn, chính là lỗi của tôi, không thể vì sai lầm của mình mà đi trừng phạt người khác.
Tôi quyết định thực hiện theo cách ôn hòa nhất, đó là gây bất hòa với Ngô Cứ Lam, làm nhạt đi tình cảm của bản thân.
Trước hết, tôi bắt đầu phát tiền lương cho hắn. Bởi vì Ngô Cứ Lam kiêm nhiều chức, nhất định lương sẽ cao hơn người giúp việc bình thường, một tháng bao ăn bao ở, tôi tính toán đưa cho hắn hai ngàn năm trăm đồng. Về vấn đề tiền bạc, tôi rất rõ quan hệ của tôi và Ngô Cứ Lam là quan hệ chủ thuê và người làm, bất cứ chuyện gì cứ thanh toán sòng phẳng là xong.
Thêm nữa, tôi nói chuyện với hắn không còn tùy ý như trước. Mọi việc đều dùng “Xin lỗi”, “Làm phiền”, ”Cảm ơn”, cố gắng hết khả năng lễ phép khách sáo nhất có thể. Tôi biết cách này là cách “giết người không thấy máu” đến cỡ nào. Cha dượng của tôi là một lưu học sinh ở Anh quốc nhiều năm, ông ta đối xử với tôi như đối xử với kẻ hầu. Vô cùng nho nhã lễ độ, vô cùng lễ phép khách sáo, giống như một kẻ vô cùng hiểu chuyện, nhưng nhất cử nhất động, mỗi lời nói mỗi thái độ đều nhắc nhở tôi — ông ta chính là chủ nhà, tôi là người ngoài ăn nhờ ở đậu, vĩnh viễn không cùng một giai cấp.
Cuối cùng, tôi cố gắng tránh cho mình và Ngô Cứ Lam ở cùng một không gian. Nếu như có chuyện gì bắt buộc phải nói, tôi sẽ đứng ở cửa, dùng giọng điệu khách sáo lễ phép mà nói, sau khi nói xong sẽ lập tức rời khỏi. Giữ khoảng cách vĩnh viễn là phương pháp giải quyết tốt nhất, cũng tình cảm nhất.
Những thay đổi của tôi, chắc chắn Ngô Cứ Lam đã nhận ra, nhưng hắn không có chút để ý, giống như ngay từ đầu, tôi đã đối xứ với hắn như vậy, hắn vẫn như trước kia, dáng vẻ không chút thay đổi, hoàn toàn lãnh đạm hờ hững.
Tôi đã dứt khoát quyết định bóp chết tình cảm của mình, không nên để ý đến phản ứng của hắn, thậm chí phải nên vui vẻ. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy hắn không thèm để ý, không ảnh hưởng gì, tôi lại cảm giác khó chịu, thậm chí có một loại xấu hổ mất mát.
Chẳng lẽ mỗi người phụ nữ khi yêu đều mâu thuẫn như vậy sao?
Cố gắng phớt lờ đối phương, muốn phân rõ giới hạn, nhưng khi phát hiện đối phương không để mắt đến, lại cảm thấy khó chịu, thực sự không cam lòng.
Tôi càng rối rắm mâu thuẫn, thái độ đối với Ngô Cứ Lam càng trở nên quái lạ. Không chỉ có Ngô Cứ Lam, ngay cả Chu Bất Văn và Giang Dịch Thịnh cũng đều chú ý đến, Chu Bất Văn chỉ lãnh đạm nhìn, không có hỏi nhiều, Giang Dịch Thịnh thì lại nhịn không được.
Có một tối, bốn người chúng tôi cùng ăn cơm. Khi tôi lại nói “Làm phiền anh” một lần nữa, Giang Dịch Thịnh cau mày hỏi: “Hai người đang cãi nhau à? Có cái gì không thoải mái thì nói thẳng ra đi, đừng giấu trong lòng. Hai người đừng có mất tự nhiên như vậy nữa, ngay cả tôi đây cũng cảm thấy khó chịu.”
Tôi lập tức thề thốt phủ nhận: “Không có! Bọn em thì có gì mà mâu thuẫn? Chẳng lẽ nói chuyện lễ phép một chút cũng không được à?”
Giang Dịch Thịnh nhìn tôi chằm chằm, biểu hiện rõ ràng là không tin.
“Thật sự là không có mâu thuẫn, nếu có, Ngô Cứ Lam đã sớm đi rồi. Chỗ này của em cũng không phải là chỗ tốt lành gì, còn chưa đợi được mất hứng. Đúng không, Ngô Cứ Lam?” Tôi nhìn sang Ngô Cứ Lam muốn chứng thực lời nói.
Ngô Cứ Lam ngước mắt nhìn về phía tôi, ánh mắt của hắn giống như thường ngày, bình tĩnh, thâm thúy, không chút thay đổi. Trong lòng tôi lại đột nhiên lạnh lẽo, tôi biết mình đang ép buộc chính mình, có lẽ, cũng là đang ép buộc Ngô Cứ Lam.
Ngô Cứ Lam thản nhiên nói với Giang Dịch Thịnh: “Không có mâu thuẫn.” Nói xong, hắn cúi đầu, im lặng ăn cơm.
Tim tôi đau thắt từng cơn, nhưng đến một cái liếc mắt cũng không nhìn Ngô Cứ Lam, tôi cố ý cùng Chu Bất Văn vừa nói chuyện vừa tươi cười, một lát thì bàn đến chuyện bữa ăn hôm trước, một lát lại bàn đến chuyện đi chơi ở đâu, rất hào hứng vui vẻ.
Tôi đã từng đọc một câu nói trong một quyển sách nào đó, rằng: “Phụ nữ trời sinh đều là diễn viên”, trước kia tôi không hiểu, hiện tại rốt cuộc đã hiểu. Mỗi một lần cố ý gây chuyện với Ngô Cứ Lam, kỳ thật tôi so với hắn còn khó chịu hơn, nhưng lại có thể làm ra bộ dáng hoàn toàn thờ ơ lạnh nhạt.
Ăn xong cơm chiều, lúc Giang Dịch Thịnh phải về nhà, tôi liền túm hắn lại, nhỏ giọng nói: “Có chuyện gấp cần anh giúp.”
Giang Dịch Thịnh theo tôi đi lên lầu, vào đến phòng ngủ của tôi, hắn phát hiện tấm màn trên cửa sổ bị rơi ra. Lắp lại màn cửa không phải là kỹ thuật khó khăn gì, nhưng phải cần có hai người cùng nhau cầm cột, động tác cũng phải cùng lúc, mới có thể thực hiện dễ dàng.
Sau khi lắp lại tấm màn xong xuôi, Giang Dịch Thịnh nhảy xuống bàn, vừa đẩy bàn về chỗ cũ, vừa nói: “Em và anh Ngô không phải có cãi nhau sao? Chuyện này không đi tìm anh ấy, mà lại muốn tìm anh?”
Tôi dựa vào cửa sổ, không nói tiếng nào.
Giang Dịch Thịnh tận tình khuyên bảo, nói: “Thân nhân của em vốn không nhiều lắm, anh thấy anh Ngô đối với em cũng không tồi, làm người phải tích chút phúc đức, đừng quá lạnh lùng.”
Tôi rầu rĩ nói: “Anh ấy căn bản không phải là anh họ của em, em với anh ấy không có quan hệ huyết thống gì cả.”
Giang Dịch Thịnh sững sờ một chút, nói: “Khó trách anh luôn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng bởi vì còn tưởng hai người là anh em, nên chẳng muốn nghĩ nhiều. Em, em…” Hắn tỏ vẻ ngộ ra được điều lớn lao, khiếp sợ hỏi: “Em có phải hay không…Có phải hay không?”
Tôi biết hắn muốn hỏi cái gì, ngắm nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, thẳng thắn thừa nhận, “Em thích anh ấy.”
Giang Dịch Thịnh thở dài nói: “Anh Ngô rất tốt, nhưng mà, anh vẫn hy vọng em có thể thích Đầu To.”
Tôi đau khổ trả lời: “Em cũng hy vọng mình có thể thích Đầu To!”
Giang Dịch Thịnh buồn bực hỏi: “Em sao vậy? Anh Ngô cũng không phải thú dữ hay nước xoáy (6.2) gì, thích thì cứ thích, có gì phải buồn rầu chứ?”
(6.2) Thú dữ và nước xoáy: ám chỉ tai họa rất lớn.
Tôi chần chừ một chút, liền nói: “Anh ấy không chỉ dối gạt thân phận anh họ, còn có nghề nghiệp nữa. Anh ấy căn bản không có học qua trường lớp, lúc đầu ngay cả đánh chữ trên máy tính cũng không biết, làm sao có thể lập trình?”
“Hắn quả nhiên là một tên lường gạt!” Giang Dịch Thịnh nổi giận, vén tay áo lên muốn đi đánh người.
Tôi vội vàng kéo hắn lại, “Ngô Cứ Lam không có gạt em! Lần đầu tiên em nhìn thấy anh ấy, anh ấy là một kẻ không có một đồng xu dính túi. Em hỏi anh ấy bằng cấp, công việc, anh ấy cũng nói thật, là không có bằng cấp, không có công việc.”
Giang Dịch Thịnh giống như đang nghe truyện cổ tích Ả rập, khiếp sợ nhìn tôi, “Ý của em là, em nhặt được một kẻ lưu lạc về nhà?”
Tôi gật gật đầu.
Giang Dịch Thịnh sờ trán tôi, thì thào nói: “Tiểu La, nhà của em không có tiền sử di truyền bệnh tâm thần chứ? Làm sao lại làm ra những chuyện chỉ có người điên mới làm như thế?”
“Em không có điên, em rất rõ ràng chính mình đang làm cái gì! Anh chưa từng nếm qua mùi vị của một kẻ không có nhà để về, vĩnh viễn không thể hiểu được chúng em…” Tôi đẩy tay hắn ra, tỏ vẻ chính mình không muốn lại tiếp tục vấn đề này, “Cho dù có lặp lại lần nữa, em vẫn sẽ làm như vậy!”
Giang Dịch Thịnh hỏi: “Em đã xem qua chứng minh thư của hắn chưa? Có biết hắn từ đâu đến không, anh có thể giúp em điều tra hắn một chút.”
Tôi hơi chột dạ, ấp a áp úng, nói: “Anh ấy nói…Không có chứng minh thư. Em cũng không biết rốt cuộc chứng minh thư của anh ấy là đánh mất, hay là…không có hộ khẩu, nên căn bản không có chứng minh thư.”
Giang Dịch Thịnh gõ lên đầu tôi, tức giận nói: “Nói không chừng hắn là tội phạm truy nã! Sau khi giết người cướp của, đã trốn đến chỗ của chúng ta.”
Tôi bưng miệng, nhìn Giang Dịch Thịnh, dáng vẻ muốn khóc nhưng không thể khóc.
Giang Dịch Thịnh lập tức mềm lòng, vội vàng an ủi tôi, nói: “Anh dọa em thôi! Ngô Cứ Lam không giống như người xấu, nếu đúng là người xấu, thì đã sớm làm chuyện xấu rồi. Nhưng mà…Tiểu La, em đã biết rõ tình trạng của hắn như vậy, sao còn đi thích hắn? Người như thế thích hợp để kết hôn sao?”
Tôi ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Em chính là biết không nên thích anh ấy, nên mới đau khổ!”
Giang Dịch Thịnh vỗ vỗ vào bả vai của tôi, thở dài, thật sự không biết nên nói cái gì.
Tôi cúi đầu, khó chịu nói: “Thích một người như vậy, quả thực so với thích một tra nam càng bi thảm hơn!”
Giang Dịch Thịnh trấn an, nói: “Được rồi, được rồi! Không phải chuyện tốt thì cứ bỏ đi! Em xem mấy người bạn gái của anh đấy, lúc đầu đều bảo là không quan tâm chuyện khác, dốc sức theo đuổi anh, nói yêu này nọ, kết quả vừa về đến nhà anh, nhìn thấy ba và bà nội của anh liền bỏ chạy, chứng minh phụ nữ từ bỏ một đoạn tình cảm không quá khó. Nếu đã biết rõ là không hợp, thà từ bỏ còn hơn!”
Tôi dở khóc dở cười đấm cho Giang Dịch Thịnh một đấm, “Anh đang an ủi em, hay là mắng em vậy?”
Giang Dịch Thịnh cười nói: “Mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần em vui vẻ là được rồi.”
Tôi nói: “Em không sao, anh nhanh về nhà đi!”
Hai người chúng tôi thân nhau cũng không cần thân hơn nữa, nên tôi chỉ đưa Giang Dịch Thịnh đến đầu cầu thang, “Nhớ giúp em đóng cổng kỹ vào.”
Giang Dịch Thịnh nói: “Đừng buồn nữa, còn có người chờ em lọt vào mắt xanh kìa!” Nói xong, hắn chỉ chỉ vào một căn phòng khác ở trong hành lang.
Tôi giơ chân, làm như phải đá một cước vào Giang Dịch Thịnh, “Cút!”
Giang Dịch Thịnh nhanh chóng túm được đôi dép kẹp trên chân của tôi, dùng sức ném đi, chiếc dép bay đến cửa phòng của Chu Bất Văn. Tôi vừa chửi ầm lên, vừa nhảy lò cò qua lấy lại chiếc dép.
Chu Bất Văn mở cửa ra, cười hỏi: “Hai người làm gì vậy?”
Giang Dịch Thịnh cười ha ha, đi xuống lầu, “Anh đi đây, hai người từ từ mà nói chuyện!”
Tôi và Chu Bất Văn đứng ở cửa tán gẫu thêm một lát, sau đó tôi trở về phòng mình. Tắm rửa, đắp mặt xong, sau khi xem TV thêm một chút, tôi lên giường, chuẩn bị đi ngủ.
Giang Dịch Thịnh nói từ bỏ một đoạn tình cảm không khó, tôi cũng từng tin tưởng vững vàng như vậy, nhưng hiện tại tôi lại không thể xác định được. Bởi vì tôi phát hiện, tình cảm đối với Ngô Cứ Lam càng tạo áp lực dường như càng trở nên mạnh mẽ.
Tất cả đạo lý, tôi đều hiểu được; tất cả hậu quả, tôi đều rõ ràng, nhưng tôi lại không có biện pháp khống chế.
Đích thực, toàn bộ vũ trụ vĩnh hằng duy nhất chính là tất cả đều sẽ biến mất. Địa cầu cũng thế, mặt trời cũng thế, toàn bộ vũ trụ cũng đều như thế, nhưng phải cần có đủ thời gian. Vạn năm, sao trời tiêu biến; ngàn năm, biển cả khô cạn; trăm năm, sinh vật tiêu tan; có ai có thể nói cho tôi biết một đoạn tình cảm muốn xóa sạch phải cần bao nhiêu thời gian không?
Nếu không phải là mấy tháng, thì sẽ là vài năm, hay vài cái mười năm…
Đương nhiên, cuối cùng kết quả khẳng định tất cả sẽ hoàn toàn biến mất theo định luật tuần hoàn, bởi vì thân thể chúng ta chết đi, tình cảm bám sâu trong thân thể của chúng ta cũng tự nhiên sẽ chết đi.
Tôi càng nghĩ càng rối loạn, nên dứt khoát ngồi dậy.
Tôi kéo tấm màn, ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh trăng trên bầu trời đêm. Hôm nay là ngày trăng tròn mười lăm, bầu trời không có một ngôi sao, chỉ có một vòng trăng sáng tỏ lấp ló sau những lớp mây mù.
Tôi leo ra phía cửa sổ, nơi có mấy khóm hoa Rồng Nhả Châu, tôi cầm chúng trong tay xoay tới xoay lui nhìn ngắm.
Đêm dài tĩnh lặng, mọi âm thanh đều im lìm, thế nhưng tôi lại nhớ tới rất nhiều chuyện của Giang Dịch Thịnh.
Từ nhỏ, Giang Dịch Thịnh đã giỏi giang về học vấn, thần đồng đa tài đa nghệ, hắn vốn là bạn học cùng lớp với tôi, nhưng sau này lại vượt lên ba lớp, chạy tới làm bạn học với Đầu To, vẫn như trước luôn đứng đầu mỗi kỳ thi cuối cấp. Sau khi thi vào đại học, không ngoài ý muốn, hắn quả nhiên thi đỗ vào ngành y, chỉ dùng bốn năm để hoàn thành bảy năm học.
Người ta thường nói thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một chút xíu, đúng là có ý nghĩa nào đó, Giang Dịch Thịnh chính là chứng thực cho những lời này. Gia đình Giang Dịch Thịnh có tiền sử di truyền bệnh tâm thần, không phải ai ở trong nhà cũng phát bệnh, ông nội ruột và ông nội họ của hắn đều bình thường. Nhưng ba hắn đã phát bệnh lúc hắn 11 tuổi, chính khoảng thời gian đó, chúng tôi có cơ duyên ở gần nhau, trở thành bạn tốt. Khi hắn 16 tuổi, bà nội của hắn bởi vì có bệnh ở não, nên liệt nửa người, nằm bẹp ở trên giường. Nhà bốn người, đã có hai người bị bệnh, Giang Dịch Thịnh không thể để mẹ đang từ từ già yếu ở lại một mình đối mặt với tất cả. Vốn có thành tích đặc biệt, hắn hoàn toàn có thể ở lại thành phố lớn, nhưng vì phải chăm sóc người thân, hắn mới về hải đảo.
Giang Dịch Thịnh cao ráo, trời sinh có cặp mắt đào hoa, một bộ dáng phong lưu điển trai, người lại thông minh sáng sủa, tài hoa hơn người, cực kỳ hấp dẫn chị em phụ nữ. Từ lúc bắt đầu học đại học, con gái theo đuổi hắn có không ít, nhưng mỗi một lần, chỉ cần Giang Dịch Thịnh dẫn bạn gái về nhà, thì y như rằng đoạn tình cảm đó không có vấn đề gì cũng bị chết yểu.
Đến bây giờ, tôi còn nhớ rất rõ, sau khi tôi tốt nghiệp đại học, có một lần Giang Dịch Thịnh uống rượu, lôi kéo tay tôi, thì thào nói: “Anh hoàn toàn không thể hiểu bọn họ, ai cũng đều nói ‘Xin lỗi’, nhưng anh không cần ‘xin lỗi’, anh chỉ cần thật lòng, chỉ cần một người thật lòng…” Giang Dịch Thịnh dùng tay của tôi bưng kín đôi mắt ẩm ướt của hắn, cho dù đang uống rượu, hắn vẫn như trước không dám nói ra hy vọng xa vời giấu kín trong lòng.
Bởi vì rất hiểu một kẻ không hề để ý đến chuyện khác như Giang Dịch Thịnh lại bị tổn thương như vậy, tôi cực kỳ căm ghét những cô gái yêu không dám yêu, một khi đụng đến sự thật, liền lập tức lùi bước.
Nhưng tối nay, đột nhiên tôi phát hiện, tôi và những đứa con gái tôi đã từng căm ghét đó không có gì khác nhau, đối mặt với sự thật “Gạo, củi, dầu, tương, giấm, muối, trà” (6.3) ở trước mắt, tôi thậm chí ngay cả dũng khí bắt đầu cũng không có! Cẩn thận tính toán cho tương lai, thì có gì sai chứ?
(6.3) Gạo, củi, dầu, tương, giấm, muối, trà: ý nói những điều vụn vặn nhưng cần thiết trong cuộc sống.
Tôi vô lực tựa vào cửa sổ, cảm thấy lồng ngực như bị đè ép không chịu nổi, vì Giang Dịch Thịnh, cũng vì chính bản thân mình.
Tôi suy nghĩ lung tung, do dự trong chốc lát, liền đứng dậy.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tôi rón ra rón rén đi xuống lầu, biết rõ lúc này Ngô Cứ Lam đã ngủ, tôi thật sự không hiểu suy nghĩ của mình, nhưng lại khó ngăn được cảm xúc của bản thân, rất muốn đến gần hắn, cho dù chỉ đứng nhìn ở cửa.
Khi tôi đến bên ngoài thư phòng, thì phát hiện thư phòng không có đóng cửa.
Tôi chần chừ một thoáng, liền đi vào.
Cửa sổ thư phòng cũng không đóng, bên ngoài ánh trăng sáng tỏ như thủy ngân tan chảy, tràn vào phòng, làm cho khắp phòng không có một chỗ tối. Cách cái tủ trưng bày cổ, tôi lờ mờ nhìn thấy chiếc giường trống rỗng, dường như không có ai ngủ trên đó.
“Ngô Cứ Lam?”
Tôi gọi một tiếng, không có ai trả lời.
Tôi lập tức chạy đến bên giường, giường sạch sẽ gọn gàng, ngay cả cái chăn cũng không mở ra, hiển nhiên tối nay Ngô Cứ Lam căn bản không có ngủ ở đây.
Tôi luống cuống, lập tức mở đèn lên, từ thư phòng đến phòng khách, từ nhà bếp đến sân vườn, toàn bộ dưới lầu tôi đã đi qua một vòng, cũng không nhìn thấy Ngô Cứ Lam.
Tôi vội vội vàng vàng chạy lên lầu, mở cửa hai gian phòng khách, vẫn không gặp được hắn.
Tôi nhịn không được kêu to: “Ngô Cứ Lam! Ngô Cứ Lam! Anh đang ở đâu…”
Chu Bất Văn mở cửa, hoang mang hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tôi hoảng sợ nói: “Ngô Cứ Lam không thấy đâu hết, anh có biết anh ấy đi đâu không?”
“Em đừng nóng vội, một người còn sống to lớn như vậy không thể tự dưng biến mất được.”
Chu Bất Văn cùng tôi tìm kiếm từ lầu hai xuống lầu một, rà soát tất cả các phòng một lần nữa, xác định Ngô Cứ Lam đích thực đã biến mất.
Tôi giống như con kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui ở trong sân, không thể nghĩ ra được Ngô Cứ Lam có thể đi đâu.
Chu Bất Văn nhớ lại nói: “Lần cuối cùng anh gặp Ngô Cứ Lam là khoảng 8 giờ tối, Giang Dịch Thịnh bị em kéo lên lầu, anh cũng chuẩn bị đi lên nghỉ ngơi. Lúc đi lên, anh nhìn thấy Ngô Cứ Lam đang ở trong sân quét tước, dọn dẹp bàn ăn.”
Tôi giật mình, dừng bước, nhìn về phía mấy cái bàn ghế mây đặt ở góc sân vườn.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, thơm lừng hương hoa Cửu Lý Hương, màu xanh biếc của đám dây leo nhảy múa vòng quanh, màu trắng noãn của những khóm Rồng Nhả Châu lay động, mấy cái bàn ghế mây được xếp gọn gàng dưới giàn hoa. Tầm mắt của tôi theo giàn dây leo hướng lên trên, đầu tiên là vách tường, sau đó là — cửa sổ phòng ngủ của tôi.
Tôi lập tức bưng kín miệng.
Hắn đã nghe được!
Hắn nghe được những lời bỡn cợt xem thường hắn, tôi thậm chí đã nói thích hắn còn không bằng thích một tra nam!
Tôi mở cổng liền chạy ra bên ngoài, Chu Bất Văn hỏi: “Em đi đâu vậy?”
“Em ra bến tàu, em không thể để Ngô Cứ Lam bỏ đi như vậy, cho dù anh ấy phải đi, em cũng phải nói với anh ấy cho rõ ràng.”
Tôi giống như một kẻ điên, cắm đầu chạy về phía trước.
Chu Bất Văn kêu lên: “Hiện tại xe cũng đã nghỉ, em làm sao để ra bến tàu…” Chu Bất Văn đuổi theo một đoạn, liền phát hiện tôi căn bản là mắt điếc tai ngơ, anh ấy chỉ có thể chạy tới nhà Giang Dịch Thịnh đập cửa.
Giang Dịch Thịnh lái xe, chở tôi cùng Chu Bất Văn chạy vội ra bến tàu.
Bến tàu rạng sáng, không có một ai. Mênh mông tiếng sóng biển, chỉ có ánh sáng mờ ảo của vài ngọn đèn, chiếu rọi tĩnh lặng xuống mặt nước trong đêm.
Tôi chạy dọc theo bến tàu tìm kiếm một lần, cũng không nhìn thấy Ngô Cứ Lam, nhịn không được lớn tiếng kêu lên: “Ngô Cứ Lam! Ngô Cứ Lam…”
Trong tiếng sóng rì rào từng đợt, giọng nói của tôi vừa phát ra đã bị nuốt chửng không còn một mảnh.
Đứng tựa vào lan can, nhìn đến mặt biển mênh mông tối đen như mực, tôi đột nhiên ý thức được, Ngô Cứ Lam có thể không có một chút dấu hiệu nào xuất hiện trước mặt tôi, tự nhiên cũng sẽ không có chút dấu hiệu nào mà biến mất.
Nếu hắn đã bỏ đi như vậy, vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp lại, tôi, tôi… Lòng tôi tràn ngập sợ hãi, lắc lư thân người, mắt thấy sắp ngã xuống, Chu Bất Văn đã đỡ lấy tôi, “Thuyền rời đảo một ngày chỉ có hai chuyến, cho dù anh Ngô muốn đi, nhanh nhất cũng phải chờ tới sáng sớm ngày mai.”
Tôi lắc đầu, đau khổ nói: “Còn có thuyền đánh cá.”
Giang Dịch Thịnh vội vàng chạy tới, cùng với Chu Bất Văn giúp tôi ngồi xuống cái ghế dài chờ thuyền ở bến tàu, “Thuyền đánh cá càng không thể trễ như vậy mới rời đảo. Anh vừa hỏi qua người trực đêm, ông ta nói sau chín giờ tối, sẽ không có thuyền đánh cá đi khỏi đây, Ngô Cứ Lam khẳng định còn ở trên đảo.”
Tôi đứng phắt dậy, nói: “Em đi tìm anh ấy.”
Giang Dịch Thịnh kéo tôi lại, “Em có thể đi đâu tìm hắn đây? Cho dù hắn đi thuyền khách, hay là nhảy thuyền đánh cá, đều đã đi tàu rời khỏi đảo. Chúng ta ngồi ở đây chờ, nhất định sẽ tìm thấy hắn.”
Chu Bất Văn nói: “Không nhất thiết phải ba người cùng chờ. Dịch Thịnh, mày đưa Tiểu La về nhà, tao ở đây chờ. Khi nào gặp được anh Ngô, tao sẽ gọi điện thoại báo tin.”
Tôi không chịu đi, Giang Dịch Thịnh nói: “Ngộ nhỡ Ngô Cứ Lam bởi vì tâm trạng không được tốt, nên mới đi ra ngoài loanh quanh một chút? Nói không chừng bây giờ hắn đã về đến nhà.”
Chu Bất Văn cũng khuyên nhủ: “Vừa rồi là do em quá sốt ruột, bây giờ em trở về xem lại đồ đạc của anh ấy, nếu quần áo và tiền vẫn còn, có nghĩa là em đã suy nghĩ quá nhiều.”
Tôi nghe bọn họ nói rất có lý, lại khẩn trương muốn chạy nhanh về nhà.
Giang Dịch Thịnh và tôi cùng về đến nhà, tôi vừa vào cửa liền kêu to: “Ngô Cứ Lam! Ngô Cứ Lam…”
Không có người trả lời.
Giang Dịch Thịnh lại đi xung quanh xem xét qua lần nữa, cũng bất đắc dĩ lắc đầu, “Vẫn chưa về.”
Tôi chạy vào thư phòng, lục lọi đồ đạc của Ngô Cứ Lam, liền phát hiện quần áo tôi mua cho hắn đều còn, ngay cả hai ngàn năm trăm đồng vẫn còn nguyên vẹn nằm ở đó.
Giang Dịch Thịnh nhìn thấy mấy thứ này, liền nhẹ nhàng thở ra, nói: “Em đừng lo lắng quá, hắn chắc chắn là không đi.”
Tôi kinh ngạc nhìn đồ đạc của Ngô Cứ Lam. Một người sống trên đời, ăn, mặc, ở, đi lại, tất cả mọi thứ đều không phải ít, tôi tự nhận mình là người đơn giản, nhưng đồ đạc sở hữu, ít nhất cũng bỏ đầy vài cái thùng lớn. Đồ đạc của Ngô Cứ Lam chỉ có một chút, ngay cả nửa cái ngăn kéo tủ cũng không lấp đầy, tôi cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót.
Giang Dịch Thịnh khuyên tôi ngủ đi một chút, tôi không chịu, hắn chỉ có thể theo tôi ngồi ở phòng khách chờ đợi. Hắn đã làm việc nguyên một ngày, dù sao cũng rất mệt mỏi, nên đã dựa vào ghế sa lon, chậm rãi ngủ thiếp đi.
Tôi lấy một cái chăn mỏng đắp lên người hắn, nhìn thấy hắn đã ngủ khá sâu, tôi tắt đèn, đi đến thư phòng.
Tôi đứng ở cạnh cái tủ trưng bày cổ, nhìn đến căn phòng trống rỗng, trong lòng bị đau khổ và hối hận tra tấn.
Nguồn điện trên máy tính vẫn còn đang sáng đèn, tôi tùy tay động vào con chuột, màn hình liền sáng lên. Tôi nhớ rõ buổi chiều sau khi dùng xong máy tính đã tắt đi rồi, buổi tối dường như có người đã dùng nó.
Tôi giật mình, liền mở mạng ra, xem xét lịch sử tìm kiếm.
Lịch sử mới nhất tìm kiếm là từ “Tra nam”.
Tôi mở ra trang web mà Ngô Cứ Lam đã xem qua.
Tra nam: cách gọi tắt của “một loại hình mẫu đàn ông”, là người đối với sự nghiệp không chút tiến thủ, đối với gia đình không thể đảm đương, đối với cuộc sống không chịu phấn đấu. Cũng dùng cho kẻ không có đạo đức tốt, lừa gạt đùa giỡn với tình cảm của phụ nữ.
Ngô Cứ Lam trước kia không hay lên mạng, chắc chắn không biết từ “Tra nam” có nghĩa là gì, khi hắn tìm hiểu về từ này, cẩn thận đọc qua từng lời giải thích, là với tâm trạng như thế nào?
Tôi lại xem một lịch sử tìm kiếm khác của Ngô Cứ Lam, “Điều trị bàn tay sau khi bị thương”, “Cách trang trí các vật dụng trong nhà”… Không phải là những thứ tôi tìm kiếm, đều là của Ngô Cứ Lam.
Đây là người mà tôi đã mắng ngay cả tra nam cũng không bằng, đã bởi vì tôi mà làm những chuyện như thế! Tôi giống như bị ai đó hung hăng đánh cho vài cái tát, vừa xấu hổ vừa đau.
Tôi kiên quyết đứng lên, cầm cái đèn pin, đi ra khỏi nhà.
Tôi không biết nên đi đâu để tìm Ngô Cứ Lam, chỉ là muốn mình phải đi tìm hắn, không thể để cho một kẻ cô độc đáng thương như hắn ở bên ngoài
Tôi đi theo con đường cổ xưa dẫn lên núi, đi đến chân núi, dọc theo con đường ven biển, một bước hẫng một bước bằng đi trên đám đá ngầm, vừa đi vừa gọi: “Ngô Cứ Lam! Ngô Cứ Lam…”
Trên cái hải đảo này, hắn không có người thân, không có bạn bè, căn bản không có chỗ để đi. Nếu bị người ta nhục mạ, tâm trạng không tốt, chắc chắn sẽ muốn tìm một chỗ thanh tĩnh một chút, chỉ có thể đến nơi yên tĩnh này.
Tim tôi như bị dao cắt, nước mắt đã rơm rớm muốn chảy ra.
Từ ngày đầu tiên gặp mặt, tôi chỉ biết hắn lẻ loi một mình, không có người thân để tìm về, không có bạn bè để xin giúp đỡ. Tôi chỉ bởi vì muốn bóp chết đoạn tình cảm của bản thân, dùng cách mà cha dượng đối xử với mình đi đối xử với hắn. Tự cho rằng trả hai ngàn năm trăm đồng một cách sòng phẳng, không khi dễ một kẻ không có sức đánh trả như hắn, là đã cảm giác chính mình thật sự quá nhân từ.
“Ngô —— a!” Tôi bị trượt chân, ngã thật mạnh trên lớp đá ngầm.
Tuy rằng ánh trăng sáng tỏ, còn có đèn pin, nhưng lớp đá ngầm này vừa thấp vừa trơn, nếu đi đứng không cẩn thận, sẽ té nhào. Tôi cố gắng chịu đau, nhặt cái đèn pin lên, tiếp tục vừa tìm, vừa gọi: “Ngô Cứ Lam! Ngô Cứ Lam…”
Đến rạng sáng khoảng hai giờ, trời đã tờ mờ, tôi cũng không biết rốt cuộc mình đã ngã bao nhiêu lần, cổ họng đã khàn đặc, vẫn không tìm được Ngô Cứ Lam.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tôi xem là Chu Bất Văn, vội vàng nhận điện thoại: “Anh tìm thấy Ngô Cứ Lam rồi sao?”
“Không có.”
“Anh ấy đã về nhà?”
“Không có. Em đang ở đâu, anh và Giang Dịch Thịnh…”
Chu Bất Văn nói mấy câu tiếp theo, tôi hoàn toàn không có nghe thấy.
Tay của tôi vô lực rũ xuống, cả người giống như bị rút đi hồn phách, ngơ ngác nhìn sóng biển ở xa xa chốc lát lại vỗ vào đám đá ngầm, vỡ ra thành vạn đóa hoa bọt biển màu trắng xóa.
Ý nghĩ “Rốt cuộc tôi không tìm được Ngô Cứ Lam”ở trong đầu giống như một cái thòng lọng, đang siết chặt vào cổ họng của tôi, khiến tôi cơ hồ không thể thở được, lồng ngực vừa căng vừa đau, giống như lập tức sẽ chết đi.
Đột nhiên, trong màu xanh của trời và biển, xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Ngô Cứ Lam một thân áo trắng quần đen, từ đám đá ngầm, chậm rãi hướng về phía tôi đi tới.
Tôi giống như một kẻ đang nằm mơ, ngây ngốc nhìn hắn, cho đến khi hắn dừng lại trước mặt tôi.
Tôi dụi dụi mắt, xác định đây không phải là ảo giác, liền mạnh bước đi qua, hoàn toàn quên dưới chân không phải là con đường bằng phẳng, mà là từng khối đá ngầm nhấp nhô lởm chởm.
Một bước vào khoảng không, mắt thấy sắp ngã mạnh xuống, thì một đôi tay vững vàng nắm được cánh tay của tôi tôi, kéo tôi tới chỗ đá ngầm cao.
Tôi giống như nắm được cái phao cứu sinh, lập tức cầm cổ tay của hắn, khàn giọng nói: “Thật xin lỗi! Thật xin lỗi…”
Hắn không nói một lời, ánh mắt từ bàn tay chậm rãi nhìn về cánh tay của tôi. Đêm qua, đang lúc vội vàng, tôi quên thay quần áo, trên người vẫn mặc áo ngủ ngắn tay đã chạy ra ngoài. Sau khi ngã vô số lần trên lớp đá ngầm, hiện tại hai cánh tay có hàng tá vết thương đủ loại màu sắc.
Tôi lập tức rút tay lại, “Là do không cẩn thận ngã trên lớp đá ngầm, ở đó rất trơn.”
Ngô Cứ Lam hỏi: “Tại sao cô lại ở đây?”
Mặt tôi đỏ bừng, “Tôi… đến đây tìm anh. Đúng rồi, xin lỗi anh!”
“Xin lỗi cái gì?”
“Những lời của tôi tối hôm qua, tôi biết anh nghe được.”
Ngô Cứ Lam thản nhiên nói: “Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có tức giận, cũng không định bỏ đi không chào từ biệt. Tôi chỉ là có chút chuyện, muốn ở một mình một đêm mà thôi.”
Tôi cũng không tin lời của hắn, nhưng cho dù thế nào, hiện tại hắn còn đang ở trước mặt tôi, tôi vẫn còn cơ hội bù đắp lại lỗi lầm, đây là cơ hội lớn nhất ông trời đã ban cho tôi.
Khi tôi và Ngô Cứ Lam về đến nhà, Chu Bất Văn cùng Giang Dịch Thịnh lập tức chạy đến, không ngừng mắng tôi vì không nói một tiếng đã bỏ ra ngoài.
Tôi không nói tiếng nào chỉ lắng nghe, còn Ngô Cứ Lam thì “im lặng là vàng”.
Chu Bất Văn nói với Ngô Cứ Lam: “Anh Ngô, mặc kệ anh và Tiểu La có mâu thuẫn chuyện gì, mọi người đã đều lớn hết rồi, có việc thì nói một tiếng cùng nhau giải quyết, sao lại giống như đứa con nít bỏ nhà ra đi chứ? Anh có biết đêm qua Tiểu La lo lắng như thế nào không?”
Tôi nói: “Không liên quan đến Ngô Cứ Lam, là em…”
Giang Dịch Thịnh nhấc tay, thủ thế bảo mọi người im lặng, tỏ vẻ tất cả mọi chuyện nên dừng ở đây, “Được rồi, đừng nói nhiều nữa! Bình an trở về là tốt rồi, cả tối hôm qua mọi người đều không ngủ, lát nữa đi ngủ chút đi!” Hắn đi lấy áo khoác và chìa khóa xe, tính toán rời khỏi.
Tôi ngăn hắn lại, nhỏ giọng nói: “Giúp em mua cho Ngô Cứ Lam một cái điện thoại di động mới, chất lượng và tín hiệu phải tốt, coi như em thiếu anh một ngàn, sau này sẽ sớm trả lại cho anh.”
Giang Dịch Thịnh hiểu được tôi đang hoảng hốt, không muốn sau này Ngô Cứ Lam lại xảy ra chuyện giống như vậy, hắn đè nặng thanh âm, hỏi: “Hắn có muốn không? Đàn ông càng nghèo, lòng tự trọng càng lớn.”
Tôi nói: “Nhưng anh ấy chưa từng có ý thức là mình nghèo, trong mắt của anh ấy, một đôi dép cũ so với một cái điện thoại không có gì khác biệt, về sau anh sẽ biết.”
Giang Dịch Thịnh kinh ngạc gãi gãi chân mày, “Được!” Hắn vừa đi ra ngoài, vừa phất tay với Ngô Cứ Lam và Chu Bất Văn, “Tôi đi làm đây, buổi tối sẽ ghé qua.”
Ngô Cứ Lam lập tức đi vào thư phòng, tôi giống như một con rối gỗ bị giật dây, nhắm mắt theo sát phía sau hắn. Hắn quay người lại, thản nhiên hỏi: “Cô còn muốn nói gì nữa sao?”
Câu “Xin lỗi” đã nói ra rồi, hắn cũng đã nói “Không có tức giận, cũng không định bỏ đi không chào từ biệt”, hình như đích thực không còn gì để nói.
Tôi ngượng ngùng: “Không có, anh nghỉ ngơi cho khỏe.”
Tôi rời khỏi thư phòng, giúp Ngô Cứ Lam đóng cửa lại. Vừa quay đầu, liền nhìn thấy Chu Bất Văn đứng trên lối đi nhỏ, tựa như đang suy nghĩ điều gì nhìn tôi, tôi miễn cưỡng cười nói: “Tối hôm qua anh vất vả lắm rồi, anh nên ngủ đi một chút!”
Tôi trở lại phòng ngủ, vệ sinh cá nhân sơ qua, thay bộ quần áo sạch. Đang sấy tóc, thì nghe được tiếng đập cửa.
Tôi ra mở cửa, là Chu Bất Văn.
Anh ấy cầm trong tay lọ thuốc sát trùng và bông y tế, “Anh thấy trên cánh tay của em bị thương.”
Lọ thuốc sát trùng và bông y tế này là lần trước tôi bị thương đã dùng qua, ngay cả tôi cũng không biết Ngô Cứ Lam cất ở đâu, tôi hỏi: “Anh lấy mấy thứ này ở đâu vậy?”
Chu Bất Văn nói: “Anh hỏi anh Ngô.”
Đột nhiên tôi có ý nghĩ kỳ lạ ở trong đầu, nếu Chu Bất Văn không nhiều chuyện, có lẽ Ngô Cứ Lam đã đích thân lên đây đưa thuốc cho tôi. Chốc lát sau tôi lại cảm thấy chính mình tự đa tình, hắn có thể không giận tôi đã đủ khoan hồng độ lượng lắm rồi.
Chu Bất Văn nhìn thấy tôi đứng ngẩn người, vỗ vỗ xuống ghế sô pha, “Lại đây!”
Tôi ngồi bên cạnh anh ấy, nói: “Chỉ trầy da chút ít thôi, không cần phiền toái như vậy.”
“Sát trùng một chút sẽ tốt hơn.” Anh ấy tẩm thuốc sát trùng lên bông y tế, muốn giúp tôi bôi lên vết thương.
Tôi vội nói: “Em tự làm được rồi.”
Tôi cúi đầu bôi thuốc sát trùng lên miệng vết thương, Chu Bất Văn nhìn không chớp mắt vào tôi.
Tôi hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”
“Tiểu La, bức thư anh viết cho em, em đã ném đi rồi sao?”
Tôi cúi người, vừa dùng bông ý tế ấn vào vết thương ở cổ chân, vừa vô tình nói: “Không có.”
Chu Bất Văn hỏi: “Em định khi nào thì hồi âm cho anh?”
Tôi bị dọa đến mức thân thể lập tức cứng đơ, sau đó một cái chớp mắt, mới thẳng người dậy, cố gắng làm như không có việc gì, nói: “Chỉ là trẻ con viết cho vui, đã nhiều năm qua rồi, hiện tại anh có sự nghiệp thành công, gia đình giàu có, ở thành phố lớn có nhà có xe, con gái thích anh khẳng định có rất nhiều…”
Chu Bất Văn cầm lấy tay của tôi, tôi lập tức im miệng.
“Em nói rất đúng, Chu Bất Văn đã có được tất cả, nhưng anh không chỉ là Chu Bất Văn, mà còn là Lý Kính. Tuy anh đã đi theo ba sửa lại tên gọi, nhưng đối với em, anh biết rõ mình là ai. Tiểu La, chúng ta xa nhau đã quá lâu rồi, anh vốn nghĩ cho cả hai một chút thời gian, từ từ sẽ được, nhưng anh sợ nếu vẫn kéo dài, sẽ không còn kịp nữa.”
Đầu óc tôi trở nên mơ hồ, ngây ngốc nhìn Chu Bất Văn. Tuy Giang Dịch Thịnh luôn trêu chọc tôi và Chu Bất Văn, nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn thật sự không nghĩ nhiều, bởi vì một chút tôi cũng không có cảm giác được chính mình và anh ấy là hai người yêu nhau.
Chu Bất Văn một tay nắm lấy tay tôi, một tay khoát lên thành ghế sô pha, nhìn tôi nói: “Tiểu La, nếu anh không đi khỏi đây, có lẽ chúng ta đã sớm ở bên nhau.”
Tôi rút tay lại, cố gắng ôn hòa nói: “Nhưng cuộc sống không có ‘nếu như’…”
Chu Bất Văn hiển nhiên không nghe lọt lời nói của tôi, anh ấy cúi người, muốn hôn tôi.
Tôi lập tức tránh né, thân thể dính sát vào lưng ghế sô pha, không còn đường thoát. Tôi không thể không dùng hai tay tận lực đẩy ngực của Chu Bất Văn ra, “Đầu To, anh đừng như vậy!”
Chu Bất Văn không còn khống chế được cảm xúc, không quan tâm chuyện khác, mạnh mẽ muốn hôn tôi.
“Đầu To, Đầu To…”
Hai người đang kịch liệt giằng co, đột nhiên, từ trong sân vang lên một tiếng “xoảng” giòn tan, nhắc nhở chúng tôi, trong căn phòng này không chỉ có hai người.
Chu Bất Văn rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại, anh ấy buông tôi ra, cúi đầu, thất bại nói: “Vì sao? Em hiểu anh, anh hiểu em. Anh rất rõ em muốn cái gì, tất cả anh đều có thể cho em, gia đình ổn định, cuộc sống ổn định, tương lai ổn định, anh đã tạo cơ hội chúng ta ở gần nhau, tự nhiên mà đến, nước chảy thành sông.”
“Em xin lỗi.” Tôi rất rõ ràng, trên đời này, có lẽ sẽ không còn ai có thể thích hợp với tôi hơn anh ấy. Anh ấy hiểu tất cả về tôi, vẫn luôn yêu tôi như trước đây. Hết thảy ước muốn khát vọng từ lớn đến nhỏ của tôi, anh ấy đều có thể cho. Nhưng tôi không có cách nào nhận, trái tim đã bị người khác chiếm mất rồi.
Chu Bất Văn hỏi: “Chẳng lẽ tình cảm của chúng ta cùng nhau lớn lên, không bằng khoảng thời gian xa cách sao?”
“Em xin lỗi, tình cảm của chúng ta là một loại tình cảm khác.”
Chu Bất Văn im lặng một lúc, vững lại tinh thần, cười nói: “Em đừng nói xin lỗi anh. Anh sẽ không buông tay đâu, nếu em vẫn chưa kết hôn, anh sẽ còn cơ hội.”
Tôi vừa định mở miệng, Chu Bất Văn đã giơ tay lên, ý bảo tôi đừng nói gì nữa. Tôi chỉ có thể đem mấy lời nói vừa lên đến miệng nuốt ngược trở lại.
Chu Bất Văn nói: “Anh đi ngủ một lát đây, em nghỉ ngơi cho tốt vào.” Anh ấy ra mở cửa, đột nhiên quay người lại, “Quên hỏi em một chuyện, Ngô Cứ Lam thật sự là anh họ của em sao?”
Tôi lắc đầu.
Chu Bất Văn tỏ ra bộ dáng “Quả nhiên là vậy”, mỉm cười đi ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tôi kinh ngạc ngồi ngẩn người một lát, đột nhiên nhớ tới cái gì, liền đứng bật dậy, chạy đến bên cửa sổ, lén lút nhìn xuống phía dưới.
Ngô Cứ Lam đang cầm cây chổi và ki hốt rác quét dọn sân vườn, thì ra tiếng “xoảng” kia là tiếng cái ly thủy tinh bị rơi vỡ trên mặt đá lót sân.
Hắn quét dọn xong, quay người đi vào phòng.
Tôi không hề nghĩ ngợi, lập tức mở cửa, chạy xuống lầu, vọt tới trước cửa thư phòng.
Tôi không có dũng khí đi vào, nhưng cũng không muốn rời khỏi. Vì thế, cứ như vậy ngây ngốc hồ đồ đứng ở trước cửa.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa đột nhiên mở ra, Ngô Cứ Lam đứng ở trước mặt tôi.
Tôi kinh ngạc một chút, vội cười nói: “Tôi vừa muốn gõ cửa, không nghĩ anh đã ra mở, ha ha… Thật sự rất khéo!” Tôi vừa nói, vừa là ra bộ dáng đang gõ cửa, cho thấy thật sự là đang gõ.
Ngô Cứ Lam không nói tiếng nào, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cảm thấy đại khái… lại sỉ nhục chỉ số thông minh của hắn.
Tôi ngượng ngùng hạ tay xuống, rụt rè hỏi: “Tôi có thể vào không?”
Ngô Cứ Lam im lặng lui qua một bên, tôi đi vào phòng, ngồi trên cái ghế phía trước bàn máy tính.
Ngô Cứ Lam đóng cửa lại, ngồi lên giường, khoanh hai tay trước ngực, từ xa xa nhìn tôi, “Cô muốn nói cái gì? Nếu muốn giải thích, cô đã nói nhiều lắm rồi, tôi cũng không có hứng thú lặp lại câu ‘Tôi không có tức giận’ nữa.”
Tôi cố gắng lấy dũng khí nói: “Anh không có tức giận, nhưng không phải anh không để ý đến lời nói của tôi. Nếu không, anh đã không lên mạng tra cứu từ ‘tra nam’ có nghĩa là gì.”
Ngô Cứ Lam sửng sốt một chút, hắn thông minh, nhưng dù sao mới vừa tiếp xúc với máy tính không lâu, căn bản chưa biết có lưu lại lịch sử tìm kiếm. Bất quá, hắn cũng chẳng có hứng thú chất vấn tôi làm sao mà biết, chỉ đơn giản giải thích, nói: “Tôi là người cổ lỗ, không biết ‘tra nam’ có nghĩa là gì, cho nên tìm hiểu một chút.”
“Anh còn nhớ chúng ta đã cùng xem qua “Thế giới động vật không?” Khi sư tử đã ăn no, linh dương ăn cỏ ở cách đó không xa, bọn chúng ngay cả liếc mắt cũng ko thèm nhìn tới. Vậy…tại sao cái ly kia lại bay ra sân vườn?”
Ngô Cứ Lam trầm mặc nhìn tôi, biểu tình không một chút thay đổi, khiến tôi cảm thấy chính mình lại suy nghĩ quá nhiều.
Tôi nhìn hắn, tim đập càng lúc càng nhanh.
Người đàn ông ở trước mắt này tính tình lạnh lùng, ngôn ngữ châm chọc, nhưng khi đối mặt với bất cứ chuyện gì, không bao giờ đùn đẩy hay thoái thác. Cho dù tôi bị bọn cướp làm bị thương, hay cực khổ lo nghĩ việc sửa chữa nhà, kỳ thật hắn vẫn có thể hoàn toàn mặc kệ, nhưng hắn chưa nói tiếng nào, đã quan tâm những chỗ cần quan tâm, ra sức những nơi cần ra sức, khiến cho tôi thoải mái dưỡng thương, vui vẻ nhìn nhà cửa sửa chữa một cách thuận lợi. Vậy mà tôi còn cho hắn là kẻ không đáng tin, người không đáng thích?
Đột nhiên tôi phát hiện, mình cực kỳ, cực kỳ ngu ngốc!
Đời người nhu cầu vật chất bất quá chỉ là ăn, mặc, ở, đi lại, củi, gạo, muối, dầu. Mấy thứ này, cho dù là xe hay nhà, là trang sức hay quần áo, đều có thể dùng tiền mua được, cho dù không mua nổi thứ đắt tiền, cũng có thể mua được tiện nghi. Nhưng, trên thế giới này không thể có thêm một Ngô Cứ Lam thứ hai, tôi cũng không có khả năng tìm được một người thứ hai toàn tâm toàn ý yêu thích như vậy. Tôi làm sao có thể xem nhà cửa, công ty, tài sản có thể dùng tiền mua được quan trọng hơn Ngô Cứ Lam?
Ông nội cho tôi ăn học, tỉ mỉ giáo dục, đã giúp tôi có một cái nghề có thể nuôi sống chính mình, còn cho tôi một căn nhà lớn, chẳng lẽ không phải muốn tôi dựa vào năng lực, dựa vào những gì sẵn có để theo đuổi cuộc sống mình yêu thích hay sao?
Chẳng lẽ tôi cố gắng nhiều năm, tất cả những gì có được bây giờ chỉ vì hướng tới cái gọi là “chấp nhận sự thật”?
Tôi có nhà có thể ở, có suy nghĩ có thể kiếm tiền, chính là bởi vì tôi biết mình có thể tự chăm sóc tốt cho mình, cho nên tôi chưa bao giờ trông cậy vào một cuộc hôn nhân, hay tìm kiếm một người đàn ông hoàn hảo để cải thiện cuộc sống. Nếu tôi có dũng khí chấp nhận cả đời độc thân, thì tại sao không có dũng khí theo đuổi người mình thích?
Nghĩ đến ý nghĩ tôi sẽ vì nhà cửa tài sản có thể tùy tiện mua được mà buông bỏ một người độc nhất vô nhị trên đời này, nhất thời cảm thấy toàn thân lạnh toát, cảm giác sợ hãi từng đợt.
Nếu như vừa rồi ở trước cửa phòng, tôi còn rất mờ mịt, không biết mình rốt cuộc muốn gì. Tôi thích Ngô Cứ Lam, nhưng vẫn không thấy được tương lai của chúng tôi; Chu Bất Văn nguyện ý cho tôi một tương lai yên ổn tin cậy, tôi lại cảm thấy không có cách nào dối lòng mà nhận.
Nhưng vào thời khắc này, giống như ngộ ra đều gì lớn lao, trong phút chốc, đầu óc của tôi trở nên thông suốt, hoàn toàn hiểu được chính mình muốn làm gì.
Tôi đứng lên, ánh mắt kiên định nhìn Ngô Cứ Lam, “Tôi thích anh, anh có đồng ý làm bạn trai của tôi không?”
Trên mạng từng phổ biến một câu: Mỗi cô gái khi trưởng thành đều sẽ gặp qua một tra nam (6.1). Tôi nghĩ tới mà cười nhạt, cảm thấy phải đổi thành: Một cô gái ngốc khi trưởng thành đều sẽ gặp qua một tra nam. Giống như tôi đối với tình yêu không có chút ảo tưởng, là một cô gái lý trí không đáng để yêu, tuyệt đối không thể có tình cảm với một gã đàn ông không nên yêu.
(6.1) Ám chỉ đàn ông xấu xa.
Thật không ngờ, sau khi đã trưởng thành nhiều năm, thế nhưng có một ngày tôi lại đối mặt với hoàn cảnh khổ sở như vậy. Tuy Ngô Cứ Lam không phải là tra nam, nhưng thích hắn, kết quả cuối cùng chỉ sợ so với thích tra nam chỉ có hơn chứ không kém.
Lý trí của tôi rất rõ ràng, chính là không nên có tình cảm với hắn, nhưng hiện tại, lại hận không thể giống như nhổ sạch cỏ dại, đốt tàn giấy vụn, đem trái tim đã nảy sinh tình cảm này toàn bộ nhổ sạch đi, đốt trụi hết. Nhưng tình cảm đã phát sinh, không phải như đám cỏ dại ở trong chậu, nói nhổ là có thể nhổ; cũng không phải nhúm giấy vụn của trang giấy, muốn đốt là có thể đốt. Điều duy nhất tôi có thể làm, chính là dùng lý trí khắc chế, làm phai nhạt đi, cho đến khi nó theo thời gian từ từ tiêu biến đi chút ít.
Tôi vẫn cho rằng thế giới này không tồn tại vĩnh hằng, nếu không phải là vĩnh hằng, thì vũ trụ vĩnh hằng chính là —tất cả mọi thứ trên đời này đều sẽ biến mất theo thời gian.
Cho dù đó là một đoạn tình cảm, hay một lời thề; là một ngọn núi, hay một khoảng biển; thậm chí là địa cầu của chúng ta, mặt trời chiếu rọi chúng ta mỗi ngày, hay tất cả vũ trụ này, chỉ cần có đủ thời gian, đều sẽ có chung một kết cục chính là biến mất.
Nếu ngay cả mặt trời, vũ trụ tưởng như vĩnh hằng gì gì đó, đều cũng có thể biến mất theo thời gian, vậy đoạn tình cảm nhỏ bé không đáng nhắc tới của tôi tính là gì chứ?
Tôi tin tưởng, chỉ cần tôi có đầy đủ thời gian, tôi sẽ khiến nó biến mất hoàn toàn.
Tuy tôi muốn đem hết tình cảm nảy sinh trong lòng này xóa sạch, nhưng không định đuổi Ngô Cứ Lam đi, không chỉ vì tôi đã hứa giúp hắn vượt qua những ngày tháng không vui, mà còn bởi vì hắn làm việc chưa có phạm chút sai lầm nào. Tôi thích hắn, chính là lỗi của tôi, không thể vì sai lầm của mình mà đi trừng phạt người khác.
Tôi quyết định thực hiện theo cách ôn hòa nhất, đó là gây bất hòa với Ngô Cứ Lam, làm nhạt đi tình cảm của bản thân.
Trước hết, tôi bắt đầu phát tiền lương cho hắn. Bởi vì Ngô Cứ Lam kiêm nhiều chức, nhất định lương sẽ cao hơn người giúp việc bình thường, một tháng bao ăn bao ở, tôi tính toán đưa cho hắn hai ngàn năm trăm đồng. Về vấn đề tiền bạc, tôi rất rõ quan hệ của tôi và Ngô Cứ Lam là quan hệ chủ thuê và người làm, bất cứ chuyện gì cứ thanh toán sòng phẳng là xong.
Thêm nữa, tôi nói chuyện với hắn không còn tùy ý như trước. Mọi việc đều dùng “Xin lỗi”, “Làm phiền”, ”Cảm ơn”, cố gắng hết khả năng lễ phép khách sáo nhất có thể. Tôi biết cách này là cách “giết người không thấy máu” đến cỡ nào. Cha dượng của tôi là một lưu học sinh ở Anh quốc nhiều năm, ông ta đối xử với tôi như đối xử với kẻ hầu. Vô cùng nho nhã lễ độ, vô cùng lễ phép khách sáo, giống như một kẻ vô cùng hiểu chuyện, nhưng nhất cử nhất động, mỗi lời nói mỗi thái độ đều nhắc nhở tôi — ông ta chính là chủ nhà, tôi là người ngoài ăn nhờ ở đậu, vĩnh viễn không cùng một giai cấp.
Cuối cùng, tôi cố gắng tránh cho mình và Ngô Cứ Lam ở cùng một không gian. Nếu như có chuyện gì bắt buộc phải nói, tôi sẽ đứng ở cửa, dùng giọng điệu khách sáo lễ phép mà nói, sau khi nói xong sẽ lập tức rời khỏi. Giữ khoảng cách vĩnh viễn là phương pháp giải quyết tốt nhất, cũng tình cảm nhất.
Những thay đổi của tôi, chắc chắn Ngô Cứ Lam đã nhận ra, nhưng hắn không có chút để ý, giống như ngay từ đầu, tôi đã đối xứ với hắn như vậy, hắn vẫn như trước kia, dáng vẻ không chút thay đổi, hoàn toàn lãnh đạm hờ hững.
Tôi đã dứt khoát quyết định bóp chết tình cảm của mình, không nên để ý đến phản ứng của hắn, thậm chí phải nên vui vẻ. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy hắn không thèm để ý, không ảnh hưởng gì, tôi lại cảm giác khó chịu, thậm chí có một loại xấu hổ mất mát.
Chẳng lẽ mỗi người phụ nữ khi yêu đều mâu thuẫn như vậy sao?
Cố gắng phớt lờ đối phương, muốn phân rõ giới hạn, nhưng khi phát hiện đối phương không để mắt đến, lại cảm thấy khó chịu, thực sự không cam lòng.
Tôi càng rối rắm mâu thuẫn, thái độ đối với Ngô Cứ Lam càng trở nên quái lạ. Không chỉ có Ngô Cứ Lam, ngay cả Chu Bất Văn và Giang Dịch Thịnh cũng đều chú ý đến, Chu Bất Văn chỉ lãnh đạm nhìn, không có hỏi nhiều, Giang Dịch Thịnh thì lại nhịn không được.
Có một tối, bốn người chúng tôi cùng ăn cơm. Khi tôi lại nói “Làm phiền anh” một lần nữa, Giang Dịch Thịnh cau mày hỏi: “Hai người đang cãi nhau à? Có cái gì không thoải mái thì nói thẳng ra đi, đừng giấu trong lòng. Hai người đừng có mất tự nhiên như vậy nữa, ngay cả tôi đây cũng cảm thấy khó chịu.”
Tôi lập tức thề thốt phủ nhận: “Không có! Bọn em thì có gì mà mâu thuẫn? Chẳng lẽ nói chuyện lễ phép một chút cũng không được à?”
Giang Dịch Thịnh nhìn tôi chằm chằm, biểu hiện rõ ràng là không tin.
“Thật sự là không có mâu thuẫn, nếu có, Ngô Cứ Lam đã sớm đi rồi. Chỗ này của em cũng không phải là chỗ tốt lành gì, còn chưa đợi được mất hứng. Đúng không, Ngô Cứ Lam?” Tôi nhìn sang Ngô Cứ Lam muốn chứng thực lời nói.
Ngô Cứ Lam ngước mắt nhìn về phía tôi, ánh mắt của hắn giống như thường ngày, bình tĩnh, thâm thúy, không chút thay đổi. Trong lòng tôi lại đột nhiên lạnh lẽo, tôi biết mình đang ép buộc chính mình, có lẽ, cũng là đang ép buộc Ngô Cứ Lam.
Ngô Cứ Lam thản nhiên nói với Giang Dịch Thịnh: “Không có mâu thuẫn.” Nói xong, hắn cúi đầu, im lặng ăn cơm.
Tim tôi đau thắt từng cơn, nhưng đến một cái liếc mắt cũng không nhìn Ngô Cứ Lam, tôi cố ý cùng Chu Bất Văn vừa nói chuyện vừa tươi cười, một lát thì bàn đến chuyện bữa ăn hôm trước, một lát lại bàn đến chuyện đi chơi ở đâu, rất hào hứng vui vẻ.
Tôi đã từng đọc một câu nói trong một quyển sách nào đó, rằng: “Phụ nữ trời sinh đều là diễn viên”, trước kia tôi không hiểu, hiện tại rốt cuộc đã hiểu. Mỗi một lần cố ý gây chuyện với Ngô Cứ Lam, kỳ thật tôi so với hắn còn khó chịu hơn, nhưng lại có thể làm ra bộ dáng hoàn toàn thờ ơ lạnh nhạt.
Ăn xong cơm chiều, lúc Giang Dịch Thịnh phải về nhà, tôi liền túm hắn lại, nhỏ giọng nói: “Có chuyện gấp cần anh giúp.”
Giang Dịch Thịnh theo tôi đi lên lầu, vào đến phòng ngủ của tôi, hắn phát hiện tấm màn trên cửa sổ bị rơi ra. Lắp lại màn cửa không phải là kỹ thuật khó khăn gì, nhưng phải cần có hai người cùng nhau cầm cột, động tác cũng phải cùng lúc, mới có thể thực hiện dễ dàng.
Sau khi lắp lại tấm màn xong xuôi, Giang Dịch Thịnh nhảy xuống bàn, vừa đẩy bàn về chỗ cũ, vừa nói: “Em và anh Ngô không phải có cãi nhau sao? Chuyện này không đi tìm anh ấy, mà lại muốn tìm anh?”
Tôi dựa vào cửa sổ, không nói tiếng nào.
Giang Dịch Thịnh tận tình khuyên bảo, nói: “Thân nhân của em vốn không nhiều lắm, anh thấy anh Ngô đối với em cũng không tồi, làm người phải tích chút phúc đức, đừng quá lạnh lùng.”
Tôi rầu rĩ nói: “Anh ấy căn bản không phải là anh họ của em, em với anh ấy không có quan hệ huyết thống gì cả.”
Giang Dịch Thịnh sững sờ một chút, nói: “Khó trách anh luôn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng bởi vì còn tưởng hai người là anh em, nên chẳng muốn nghĩ nhiều. Em, em…” Hắn tỏ vẻ ngộ ra được điều lớn lao, khiếp sợ hỏi: “Em có phải hay không…Có phải hay không?”
Tôi biết hắn muốn hỏi cái gì, ngắm nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, thẳng thắn thừa nhận, “Em thích anh ấy.”
Giang Dịch Thịnh thở dài nói: “Anh Ngô rất tốt, nhưng mà, anh vẫn hy vọng em có thể thích Đầu To.”
Tôi đau khổ trả lời: “Em cũng hy vọng mình có thể thích Đầu To!”
Giang Dịch Thịnh buồn bực hỏi: “Em sao vậy? Anh Ngô cũng không phải thú dữ hay nước xoáy (6.2) gì, thích thì cứ thích, có gì phải buồn rầu chứ?”
(6.2) Thú dữ và nước xoáy: ám chỉ tai họa rất lớn.
Tôi chần chừ một chút, liền nói: “Anh ấy không chỉ dối gạt thân phận anh họ, còn có nghề nghiệp nữa. Anh ấy căn bản không có học qua trường lớp, lúc đầu ngay cả đánh chữ trên máy tính cũng không biết, làm sao có thể lập trình?”
“Hắn quả nhiên là một tên lường gạt!” Giang Dịch Thịnh nổi giận, vén tay áo lên muốn đi đánh người.
Tôi vội vàng kéo hắn lại, “Ngô Cứ Lam không có gạt em! Lần đầu tiên em nhìn thấy anh ấy, anh ấy là một kẻ không có một đồng xu dính túi. Em hỏi anh ấy bằng cấp, công việc, anh ấy cũng nói thật, là không có bằng cấp, không có công việc.”
Giang Dịch Thịnh giống như đang nghe truyện cổ tích Ả rập, khiếp sợ nhìn tôi, “Ý của em là, em nhặt được một kẻ lưu lạc về nhà?”
Tôi gật gật đầu.
Giang Dịch Thịnh sờ trán tôi, thì thào nói: “Tiểu La, nhà của em không có tiền sử di truyền bệnh tâm thần chứ? Làm sao lại làm ra những chuyện chỉ có người điên mới làm như thế?”
“Em không có điên, em rất rõ ràng chính mình đang làm cái gì! Anh chưa từng nếm qua mùi vị của một kẻ không có nhà để về, vĩnh viễn không thể hiểu được chúng em…” Tôi đẩy tay hắn ra, tỏ vẻ chính mình không muốn lại tiếp tục vấn đề này, “Cho dù có lặp lại lần nữa, em vẫn sẽ làm như vậy!”
Giang Dịch Thịnh hỏi: “Em đã xem qua chứng minh thư của hắn chưa? Có biết hắn từ đâu đến không, anh có thể giúp em điều tra hắn một chút.”
Tôi hơi chột dạ, ấp a áp úng, nói: “Anh ấy nói…Không có chứng minh thư. Em cũng không biết rốt cuộc chứng minh thư của anh ấy là đánh mất, hay là…không có hộ khẩu, nên căn bản không có chứng minh thư.”
Giang Dịch Thịnh gõ lên đầu tôi, tức giận nói: “Nói không chừng hắn là tội phạm truy nã! Sau khi giết người cướp của, đã trốn đến chỗ của chúng ta.”
Tôi bưng miệng, nhìn Giang Dịch Thịnh, dáng vẻ muốn khóc nhưng không thể khóc.
Giang Dịch Thịnh lập tức mềm lòng, vội vàng an ủi tôi, nói: “Anh dọa em thôi! Ngô Cứ Lam không giống như người xấu, nếu đúng là người xấu, thì đã sớm làm chuyện xấu rồi. Nhưng mà…Tiểu La, em đã biết rõ tình trạng của hắn như vậy, sao còn đi thích hắn? Người như thế thích hợp để kết hôn sao?”
Tôi ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Em chính là biết không nên thích anh ấy, nên mới đau khổ!”
Giang Dịch Thịnh vỗ vỗ vào bả vai của tôi, thở dài, thật sự không biết nên nói cái gì.
Tôi cúi đầu, khó chịu nói: “Thích một người như vậy, quả thực so với thích một tra nam càng bi thảm hơn!”
Giang Dịch Thịnh trấn an, nói: “Được rồi, được rồi! Không phải chuyện tốt thì cứ bỏ đi! Em xem mấy người bạn gái của anh đấy, lúc đầu đều bảo là không quan tâm chuyện khác, dốc sức theo đuổi anh, nói yêu này nọ, kết quả vừa về đến nhà anh, nhìn thấy ba và bà nội của anh liền bỏ chạy, chứng minh phụ nữ từ bỏ một đoạn tình cảm không quá khó. Nếu đã biết rõ là không hợp, thà từ bỏ còn hơn!”
Tôi dở khóc dở cười đấm cho Giang Dịch Thịnh một đấm, “Anh đang an ủi em, hay là mắng em vậy?”
Giang Dịch Thịnh cười nói: “Mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần em vui vẻ là được rồi.”
Tôi nói: “Em không sao, anh nhanh về nhà đi!”
Hai người chúng tôi thân nhau cũng không cần thân hơn nữa, nên tôi chỉ đưa Giang Dịch Thịnh đến đầu cầu thang, “Nhớ giúp em đóng cổng kỹ vào.”
Giang Dịch Thịnh nói: “Đừng buồn nữa, còn có người chờ em lọt vào mắt xanh kìa!” Nói xong, hắn chỉ chỉ vào một căn phòng khác ở trong hành lang.
Tôi giơ chân, làm như phải đá một cước vào Giang Dịch Thịnh, “Cút!”
Giang Dịch Thịnh nhanh chóng túm được đôi dép kẹp trên chân của tôi, dùng sức ném đi, chiếc dép bay đến cửa phòng của Chu Bất Văn. Tôi vừa chửi ầm lên, vừa nhảy lò cò qua lấy lại chiếc dép.
Chu Bất Văn mở cửa ra, cười hỏi: “Hai người làm gì vậy?”
Giang Dịch Thịnh cười ha ha, đi xuống lầu, “Anh đi đây, hai người từ từ mà nói chuyện!”
Tôi và Chu Bất Văn đứng ở cửa tán gẫu thêm một lát, sau đó tôi trở về phòng mình. Tắm rửa, đắp mặt xong, sau khi xem TV thêm một chút, tôi lên giường, chuẩn bị đi ngủ.
Giang Dịch Thịnh nói từ bỏ một đoạn tình cảm không khó, tôi cũng từng tin tưởng vững vàng như vậy, nhưng hiện tại tôi lại không thể xác định được. Bởi vì tôi phát hiện, tình cảm đối với Ngô Cứ Lam càng tạo áp lực dường như càng trở nên mạnh mẽ.
Tất cả đạo lý, tôi đều hiểu được; tất cả hậu quả, tôi đều rõ ràng, nhưng tôi lại không có biện pháp khống chế.
Đích thực, toàn bộ vũ trụ vĩnh hằng duy nhất chính là tất cả đều sẽ biến mất. Địa cầu cũng thế, mặt trời cũng thế, toàn bộ vũ trụ cũng đều như thế, nhưng phải cần có đủ thời gian. Vạn năm, sao trời tiêu biến; ngàn năm, biển cả khô cạn; trăm năm, sinh vật tiêu tan; có ai có thể nói cho tôi biết một đoạn tình cảm muốn xóa sạch phải cần bao nhiêu thời gian không?
Nếu không phải là mấy tháng, thì sẽ là vài năm, hay vài cái mười năm…
Đương nhiên, cuối cùng kết quả khẳng định tất cả sẽ hoàn toàn biến mất theo định luật tuần hoàn, bởi vì thân thể chúng ta chết đi, tình cảm bám sâu trong thân thể của chúng ta cũng tự nhiên sẽ chết đi.
Tôi càng nghĩ càng rối loạn, nên dứt khoát ngồi dậy.
Tôi kéo tấm màn, ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh trăng trên bầu trời đêm. Hôm nay là ngày trăng tròn mười lăm, bầu trời không có một ngôi sao, chỉ có một vòng trăng sáng tỏ lấp ló sau những lớp mây mù.
Tôi leo ra phía cửa sổ, nơi có mấy khóm hoa Rồng Nhả Châu, tôi cầm chúng trong tay xoay tới xoay lui nhìn ngắm.
Đêm dài tĩnh lặng, mọi âm thanh đều im lìm, thế nhưng tôi lại nhớ tới rất nhiều chuyện của Giang Dịch Thịnh.
Từ nhỏ, Giang Dịch Thịnh đã giỏi giang về học vấn, thần đồng đa tài đa nghệ, hắn vốn là bạn học cùng lớp với tôi, nhưng sau này lại vượt lên ba lớp, chạy tới làm bạn học với Đầu To, vẫn như trước luôn đứng đầu mỗi kỳ thi cuối cấp. Sau khi thi vào đại học, không ngoài ý muốn, hắn quả nhiên thi đỗ vào ngành y, chỉ dùng bốn năm để hoàn thành bảy năm học.
Người ta thường nói thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một chút xíu, đúng là có ý nghĩa nào đó, Giang Dịch Thịnh chính là chứng thực cho những lời này. Gia đình Giang Dịch Thịnh có tiền sử di truyền bệnh tâm thần, không phải ai ở trong nhà cũng phát bệnh, ông nội ruột và ông nội họ của hắn đều bình thường. Nhưng ba hắn đã phát bệnh lúc hắn 11 tuổi, chính khoảng thời gian đó, chúng tôi có cơ duyên ở gần nhau, trở thành bạn tốt. Khi hắn 16 tuổi, bà nội của hắn bởi vì có bệnh ở não, nên liệt nửa người, nằm bẹp ở trên giường. Nhà bốn người, đã có hai người bị bệnh, Giang Dịch Thịnh không thể để mẹ đang từ từ già yếu ở lại một mình đối mặt với tất cả. Vốn có thành tích đặc biệt, hắn hoàn toàn có thể ở lại thành phố lớn, nhưng vì phải chăm sóc người thân, hắn mới về hải đảo.
Giang Dịch Thịnh cao ráo, trời sinh có cặp mắt đào hoa, một bộ dáng phong lưu điển trai, người lại thông minh sáng sủa, tài hoa hơn người, cực kỳ hấp dẫn chị em phụ nữ. Từ lúc bắt đầu học đại học, con gái theo đuổi hắn có không ít, nhưng mỗi một lần, chỉ cần Giang Dịch Thịnh dẫn bạn gái về nhà, thì y như rằng đoạn tình cảm đó không có vấn đề gì cũng bị chết yểu.
Đến bây giờ, tôi còn nhớ rất rõ, sau khi tôi tốt nghiệp đại học, có một lần Giang Dịch Thịnh uống rượu, lôi kéo tay tôi, thì thào nói: “Anh hoàn toàn không thể hiểu bọn họ, ai cũng đều nói ‘Xin lỗi’, nhưng anh không cần ‘xin lỗi’, anh chỉ cần thật lòng, chỉ cần một người thật lòng…” Giang Dịch Thịnh dùng tay của tôi bưng kín đôi mắt ẩm ướt của hắn, cho dù đang uống rượu, hắn vẫn như trước không dám nói ra hy vọng xa vời giấu kín trong lòng.
Bởi vì rất hiểu một kẻ không hề để ý đến chuyện khác như Giang Dịch Thịnh lại bị tổn thương như vậy, tôi cực kỳ căm ghét những cô gái yêu không dám yêu, một khi đụng đến sự thật, liền lập tức lùi bước.
Nhưng tối nay, đột nhiên tôi phát hiện, tôi và những đứa con gái tôi đã từng căm ghét đó không có gì khác nhau, đối mặt với sự thật “Gạo, củi, dầu, tương, giấm, muối, trà” (6.3) ở trước mắt, tôi thậm chí ngay cả dũng khí bắt đầu cũng không có! Cẩn thận tính toán cho tương lai, thì có gì sai chứ?
(6.3) Gạo, củi, dầu, tương, giấm, muối, trà: ý nói những điều vụn vặn nhưng cần thiết trong cuộc sống.
Tôi vô lực tựa vào cửa sổ, cảm thấy lồng ngực như bị đè ép không chịu nổi, vì Giang Dịch Thịnh, cũng vì chính bản thân mình.
Tôi suy nghĩ lung tung, do dự trong chốc lát, liền đứng dậy.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tôi rón ra rón rén đi xuống lầu, biết rõ lúc này Ngô Cứ Lam đã ngủ, tôi thật sự không hiểu suy nghĩ của mình, nhưng lại khó ngăn được cảm xúc của bản thân, rất muốn đến gần hắn, cho dù chỉ đứng nhìn ở cửa.
Khi tôi đến bên ngoài thư phòng, thì phát hiện thư phòng không có đóng cửa.
Tôi chần chừ một thoáng, liền đi vào.
Cửa sổ thư phòng cũng không đóng, bên ngoài ánh trăng sáng tỏ như thủy ngân tan chảy, tràn vào phòng, làm cho khắp phòng không có một chỗ tối. Cách cái tủ trưng bày cổ, tôi lờ mờ nhìn thấy chiếc giường trống rỗng, dường như không có ai ngủ trên đó.
“Ngô Cứ Lam?”
Tôi gọi một tiếng, không có ai trả lời.
Tôi lập tức chạy đến bên giường, giường sạch sẽ gọn gàng, ngay cả cái chăn cũng không mở ra, hiển nhiên tối nay Ngô Cứ Lam căn bản không có ngủ ở đây.
Tôi luống cuống, lập tức mở đèn lên, từ thư phòng đến phòng khách, từ nhà bếp đến sân vườn, toàn bộ dưới lầu tôi đã đi qua một vòng, cũng không nhìn thấy Ngô Cứ Lam.
Tôi vội vội vàng vàng chạy lên lầu, mở cửa hai gian phòng khách, vẫn không gặp được hắn.
Tôi nhịn không được kêu to: “Ngô Cứ Lam! Ngô Cứ Lam! Anh đang ở đâu…”
Chu Bất Văn mở cửa, hoang mang hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tôi hoảng sợ nói: “Ngô Cứ Lam không thấy đâu hết, anh có biết anh ấy đi đâu không?”
“Em đừng nóng vội, một người còn sống to lớn như vậy không thể tự dưng biến mất được.”
Chu Bất Văn cùng tôi tìm kiếm từ lầu hai xuống lầu một, rà soát tất cả các phòng một lần nữa, xác định Ngô Cứ Lam đích thực đã biến mất.
Tôi giống như con kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui ở trong sân, không thể nghĩ ra được Ngô Cứ Lam có thể đi đâu.
Chu Bất Văn nhớ lại nói: “Lần cuối cùng anh gặp Ngô Cứ Lam là khoảng 8 giờ tối, Giang Dịch Thịnh bị em kéo lên lầu, anh cũng chuẩn bị đi lên nghỉ ngơi. Lúc đi lên, anh nhìn thấy Ngô Cứ Lam đang ở trong sân quét tước, dọn dẹp bàn ăn.”
Tôi giật mình, dừng bước, nhìn về phía mấy cái bàn ghế mây đặt ở góc sân vườn.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, thơm lừng hương hoa Cửu Lý Hương, màu xanh biếc của đám dây leo nhảy múa vòng quanh, màu trắng noãn của những khóm Rồng Nhả Châu lay động, mấy cái bàn ghế mây được xếp gọn gàng dưới giàn hoa. Tầm mắt của tôi theo giàn dây leo hướng lên trên, đầu tiên là vách tường, sau đó là — cửa sổ phòng ngủ của tôi.
Tôi lập tức bưng kín miệng.
Hắn đã nghe được!
Hắn nghe được những lời bỡn cợt xem thường hắn, tôi thậm chí đã nói thích hắn còn không bằng thích một tra nam!
Tôi mở cổng liền chạy ra bên ngoài, Chu Bất Văn hỏi: “Em đi đâu vậy?”
“Em ra bến tàu, em không thể để Ngô Cứ Lam bỏ đi như vậy, cho dù anh ấy phải đi, em cũng phải nói với anh ấy cho rõ ràng.”
Tôi giống như một kẻ điên, cắm đầu chạy về phía trước.
Chu Bất Văn kêu lên: “Hiện tại xe cũng đã nghỉ, em làm sao để ra bến tàu…” Chu Bất Văn đuổi theo một đoạn, liền phát hiện tôi căn bản là mắt điếc tai ngơ, anh ấy chỉ có thể chạy tới nhà Giang Dịch Thịnh đập cửa.
Giang Dịch Thịnh lái xe, chở tôi cùng Chu Bất Văn chạy vội ra bến tàu.
Bến tàu rạng sáng, không có một ai. Mênh mông tiếng sóng biển, chỉ có ánh sáng mờ ảo của vài ngọn đèn, chiếu rọi tĩnh lặng xuống mặt nước trong đêm.
Tôi chạy dọc theo bến tàu tìm kiếm một lần, cũng không nhìn thấy Ngô Cứ Lam, nhịn không được lớn tiếng kêu lên: “Ngô Cứ Lam! Ngô Cứ Lam…”
Trong tiếng sóng rì rào từng đợt, giọng nói của tôi vừa phát ra đã bị nuốt chửng không còn một mảnh.
Đứng tựa vào lan can, nhìn đến mặt biển mênh mông tối đen như mực, tôi đột nhiên ý thức được, Ngô Cứ Lam có thể không có một chút dấu hiệu nào xuất hiện trước mặt tôi, tự nhiên cũng sẽ không có chút dấu hiệu nào mà biến mất.
Nếu hắn đã bỏ đi như vậy, vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp lại, tôi, tôi… Lòng tôi tràn ngập sợ hãi, lắc lư thân người, mắt thấy sắp ngã xuống, Chu Bất Văn đã đỡ lấy tôi, “Thuyền rời đảo một ngày chỉ có hai chuyến, cho dù anh Ngô muốn đi, nhanh nhất cũng phải chờ tới sáng sớm ngày mai.”
Tôi lắc đầu, đau khổ nói: “Còn có thuyền đánh cá.”
Giang Dịch Thịnh vội vàng chạy tới, cùng với Chu Bất Văn giúp tôi ngồi xuống cái ghế dài chờ thuyền ở bến tàu, “Thuyền đánh cá càng không thể trễ như vậy mới rời đảo. Anh vừa hỏi qua người trực đêm, ông ta nói sau chín giờ tối, sẽ không có thuyền đánh cá đi khỏi đây, Ngô Cứ Lam khẳng định còn ở trên đảo.”
Tôi đứng phắt dậy, nói: “Em đi tìm anh ấy.”
Giang Dịch Thịnh kéo tôi lại, “Em có thể đi đâu tìm hắn đây? Cho dù hắn đi thuyền khách, hay là nhảy thuyền đánh cá, đều đã đi tàu rời khỏi đảo. Chúng ta ngồi ở đây chờ, nhất định sẽ tìm thấy hắn.”
Chu Bất Văn nói: “Không nhất thiết phải ba người cùng chờ. Dịch Thịnh, mày đưa Tiểu La về nhà, tao ở đây chờ. Khi nào gặp được anh Ngô, tao sẽ gọi điện thoại báo tin.”
Tôi không chịu đi, Giang Dịch Thịnh nói: “Ngộ nhỡ Ngô Cứ Lam bởi vì tâm trạng không được tốt, nên mới đi ra ngoài loanh quanh một chút? Nói không chừng bây giờ hắn đã về đến nhà.”
Chu Bất Văn cũng khuyên nhủ: “Vừa rồi là do em quá sốt ruột, bây giờ em trở về xem lại đồ đạc của anh ấy, nếu quần áo và tiền vẫn còn, có nghĩa là em đã suy nghĩ quá nhiều.”
Tôi nghe bọn họ nói rất có lý, lại khẩn trương muốn chạy nhanh về nhà.
Giang Dịch Thịnh và tôi cùng về đến nhà, tôi vừa vào cửa liền kêu to: “Ngô Cứ Lam! Ngô Cứ Lam…”
Không có người trả lời.
Giang Dịch Thịnh lại đi xung quanh xem xét qua lần nữa, cũng bất đắc dĩ lắc đầu, “Vẫn chưa về.”
Tôi chạy vào thư phòng, lục lọi đồ đạc của Ngô Cứ Lam, liền phát hiện quần áo tôi mua cho hắn đều còn, ngay cả hai ngàn năm trăm đồng vẫn còn nguyên vẹn nằm ở đó.
Giang Dịch Thịnh nhìn thấy mấy thứ này, liền nhẹ nhàng thở ra, nói: “Em đừng lo lắng quá, hắn chắc chắn là không đi.”
Tôi kinh ngạc nhìn đồ đạc của Ngô Cứ Lam. Một người sống trên đời, ăn, mặc, ở, đi lại, tất cả mọi thứ đều không phải ít, tôi tự nhận mình là người đơn giản, nhưng đồ đạc sở hữu, ít nhất cũng bỏ đầy vài cái thùng lớn. Đồ đạc của Ngô Cứ Lam chỉ có một chút, ngay cả nửa cái ngăn kéo tủ cũng không lấp đầy, tôi cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót.
Giang Dịch Thịnh khuyên tôi ngủ đi một chút, tôi không chịu, hắn chỉ có thể theo tôi ngồi ở phòng khách chờ đợi. Hắn đã làm việc nguyên một ngày, dù sao cũng rất mệt mỏi, nên đã dựa vào ghế sa lon, chậm rãi ngủ thiếp đi.
Tôi lấy một cái chăn mỏng đắp lên người hắn, nhìn thấy hắn đã ngủ khá sâu, tôi tắt đèn, đi đến thư phòng.
Tôi đứng ở cạnh cái tủ trưng bày cổ, nhìn đến căn phòng trống rỗng, trong lòng bị đau khổ và hối hận tra tấn.
Nguồn điện trên máy tính vẫn còn đang sáng đèn, tôi tùy tay động vào con chuột, màn hình liền sáng lên. Tôi nhớ rõ buổi chiều sau khi dùng xong máy tính đã tắt đi rồi, buổi tối dường như có người đã dùng nó.
Tôi giật mình, liền mở mạng ra, xem xét lịch sử tìm kiếm.
Lịch sử mới nhất tìm kiếm là từ “Tra nam”.
Tôi mở ra trang web mà Ngô Cứ Lam đã xem qua.
Tra nam: cách gọi tắt của “một loại hình mẫu đàn ông”, là người đối với sự nghiệp không chút tiến thủ, đối với gia đình không thể đảm đương, đối với cuộc sống không chịu phấn đấu. Cũng dùng cho kẻ không có đạo đức tốt, lừa gạt đùa giỡn với tình cảm của phụ nữ.
Ngô Cứ Lam trước kia không hay lên mạng, chắc chắn không biết từ “Tra nam” có nghĩa là gì, khi hắn tìm hiểu về từ này, cẩn thận đọc qua từng lời giải thích, là với tâm trạng như thế nào?
Tôi lại xem một lịch sử tìm kiếm khác của Ngô Cứ Lam, “Điều trị bàn tay sau khi bị thương”, “Cách trang trí các vật dụng trong nhà”… Không phải là những thứ tôi tìm kiếm, đều là của Ngô Cứ Lam.
Đây là người mà tôi đã mắng ngay cả tra nam cũng không bằng, đã bởi vì tôi mà làm những chuyện như thế! Tôi giống như bị ai đó hung hăng đánh cho vài cái tát, vừa xấu hổ vừa đau.
Tôi kiên quyết đứng lên, cầm cái đèn pin, đi ra khỏi nhà.
Tôi không biết nên đi đâu để tìm Ngô Cứ Lam, chỉ là muốn mình phải đi tìm hắn, không thể để cho một kẻ cô độc đáng thương như hắn ở bên ngoài
Tôi đi theo con đường cổ xưa dẫn lên núi, đi đến chân núi, dọc theo con đường ven biển, một bước hẫng một bước bằng đi trên đám đá ngầm, vừa đi vừa gọi: “Ngô Cứ Lam! Ngô Cứ Lam…”
Trên cái hải đảo này, hắn không có người thân, không có bạn bè, căn bản không có chỗ để đi. Nếu bị người ta nhục mạ, tâm trạng không tốt, chắc chắn sẽ muốn tìm một chỗ thanh tĩnh một chút, chỉ có thể đến nơi yên tĩnh này.
Tim tôi như bị dao cắt, nước mắt đã rơm rớm muốn chảy ra.
Từ ngày đầu tiên gặp mặt, tôi chỉ biết hắn lẻ loi một mình, không có người thân để tìm về, không có bạn bè để xin giúp đỡ. Tôi chỉ bởi vì muốn bóp chết đoạn tình cảm của bản thân, dùng cách mà cha dượng đối xử với mình đi đối xử với hắn. Tự cho rằng trả hai ngàn năm trăm đồng một cách sòng phẳng, không khi dễ một kẻ không có sức đánh trả như hắn, là đã cảm giác chính mình thật sự quá nhân từ.
“Ngô —— a!” Tôi bị trượt chân, ngã thật mạnh trên lớp đá ngầm.
Tuy rằng ánh trăng sáng tỏ, còn có đèn pin, nhưng lớp đá ngầm này vừa thấp vừa trơn, nếu đi đứng không cẩn thận, sẽ té nhào. Tôi cố gắng chịu đau, nhặt cái đèn pin lên, tiếp tục vừa tìm, vừa gọi: “Ngô Cứ Lam! Ngô Cứ Lam…”
Đến rạng sáng khoảng hai giờ, trời đã tờ mờ, tôi cũng không biết rốt cuộc mình đã ngã bao nhiêu lần, cổ họng đã khàn đặc, vẫn không tìm được Ngô Cứ Lam.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tôi xem là Chu Bất Văn, vội vàng nhận điện thoại: “Anh tìm thấy Ngô Cứ Lam rồi sao?”
“Không có.”
“Anh ấy đã về nhà?”
“Không có. Em đang ở đâu, anh và Giang Dịch Thịnh…”
Chu Bất Văn nói mấy câu tiếp theo, tôi hoàn toàn không có nghe thấy.
Tay của tôi vô lực rũ xuống, cả người giống như bị rút đi hồn phách, ngơ ngác nhìn sóng biển ở xa xa chốc lát lại vỗ vào đám đá ngầm, vỡ ra thành vạn đóa hoa bọt biển màu trắng xóa.
Ý nghĩ “Rốt cuộc tôi không tìm được Ngô Cứ Lam”ở trong đầu giống như một cái thòng lọng, đang siết chặt vào cổ họng của tôi, khiến tôi cơ hồ không thể thở được, lồng ngực vừa căng vừa đau, giống như lập tức sẽ chết đi.
Đột nhiên, trong màu xanh của trời và biển, xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Ngô Cứ Lam một thân áo trắng quần đen, từ đám đá ngầm, chậm rãi hướng về phía tôi đi tới.
Tôi giống như một kẻ đang nằm mơ, ngây ngốc nhìn hắn, cho đến khi hắn dừng lại trước mặt tôi.
Tôi dụi dụi mắt, xác định đây không phải là ảo giác, liền mạnh bước đi qua, hoàn toàn quên dưới chân không phải là con đường bằng phẳng, mà là từng khối đá ngầm nhấp nhô lởm chởm.
Một bước vào khoảng không, mắt thấy sắp ngã mạnh xuống, thì một đôi tay vững vàng nắm được cánh tay của tôi tôi, kéo tôi tới chỗ đá ngầm cao.
Tôi giống như nắm được cái phao cứu sinh, lập tức cầm cổ tay của hắn, khàn giọng nói: “Thật xin lỗi! Thật xin lỗi…”
Hắn không nói một lời, ánh mắt từ bàn tay chậm rãi nhìn về cánh tay của tôi. Đêm qua, đang lúc vội vàng, tôi quên thay quần áo, trên người vẫn mặc áo ngủ ngắn tay đã chạy ra ngoài. Sau khi ngã vô số lần trên lớp đá ngầm, hiện tại hai cánh tay có hàng tá vết thương đủ loại màu sắc.
Tôi lập tức rút tay lại, “Là do không cẩn thận ngã trên lớp đá ngầm, ở đó rất trơn.”
Ngô Cứ Lam hỏi: “Tại sao cô lại ở đây?”
Mặt tôi đỏ bừng, “Tôi… đến đây tìm anh. Đúng rồi, xin lỗi anh!”
“Xin lỗi cái gì?”
“Những lời của tôi tối hôm qua, tôi biết anh nghe được.”
Ngô Cứ Lam thản nhiên nói: “Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có tức giận, cũng không định bỏ đi không chào từ biệt. Tôi chỉ là có chút chuyện, muốn ở một mình một đêm mà thôi.”
Tôi cũng không tin lời của hắn, nhưng cho dù thế nào, hiện tại hắn còn đang ở trước mặt tôi, tôi vẫn còn cơ hội bù đắp lại lỗi lầm, đây là cơ hội lớn nhất ông trời đã ban cho tôi.
Khi tôi và Ngô Cứ Lam về đến nhà, Chu Bất Văn cùng Giang Dịch Thịnh lập tức chạy đến, không ngừng mắng tôi vì không nói một tiếng đã bỏ ra ngoài.
Tôi không nói tiếng nào chỉ lắng nghe, còn Ngô Cứ Lam thì “im lặng là vàng”.
Chu Bất Văn nói với Ngô Cứ Lam: “Anh Ngô, mặc kệ anh và Tiểu La có mâu thuẫn chuyện gì, mọi người đã đều lớn hết rồi, có việc thì nói một tiếng cùng nhau giải quyết, sao lại giống như đứa con nít bỏ nhà ra đi chứ? Anh có biết đêm qua Tiểu La lo lắng như thế nào không?”
Tôi nói: “Không liên quan đến Ngô Cứ Lam, là em…”
Giang Dịch Thịnh nhấc tay, thủ thế bảo mọi người im lặng, tỏ vẻ tất cả mọi chuyện nên dừng ở đây, “Được rồi, đừng nói nhiều nữa! Bình an trở về là tốt rồi, cả tối hôm qua mọi người đều không ngủ, lát nữa đi ngủ chút đi!” Hắn đi lấy áo khoác và chìa khóa xe, tính toán rời khỏi.
Tôi ngăn hắn lại, nhỏ giọng nói: “Giúp em mua cho Ngô Cứ Lam một cái điện thoại di động mới, chất lượng và tín hiệu phải tốt, coi như em thiếu anh một ngàn, sau này sẽ sớm trả lại cho anh.”
Giang Dịch Thịnh hiểu được tôi đang hoảng hốt, không muốn sau này Ngô Cứ Lam lại xảy ra chuyện giống như vậy, hắn đè nặng thanh âm, hỏi: “Hắn có muốn không? Đàn ông càng nghèo, lòng tự trọng càng lớn.”
Tôi nói: “Nhưng anh ấy chưa từng có ý thức là mình nghèo, trong mắt của anh ấy, một đôi dép cũ so với một cái điện thoại không có gì khác biệt, về sau anh sẽ biết.”
Giang Dịch Thịnh kinh ngạc gãi gãi chân mày, “Được!” Hắn vừa đi ra ngoài, vừa phất tay với Ngô Cứ Lam và Chu Bất Văn, “Tôi đi làm đây, buổi tối sẽ ghé qua.”
Ngô Cứ Lam lập tức đi vào thư phòng, tôi giống như một con rối gỗ bị giật dây, nhắm mắt theo sát phía sau hắn. Hắn quay người lại, thản nhiên hỏi: “Cô còn muốn nói gì nữa sao?”
Câu “Xin lỗi” đã nói ra rồi, hắn cũng đã nói “Không có tức giận, cũng không định bỏ đi không chào từ biệt”, hình như đích thực không còn gì để nói.
Tôi ngượng ngùng: “Không có, anh nghỉ ngơi cho khỏe.”
Tôi rời khỏi thư phòng, giúp Ngô Cứ Lam đóng cửa lại. Vừa quay đầu, liền nhìn thấy Chu Bất Văn đứng trên lối đi nhỏ, tựa như đang suy nghĩ điều gì nhìn tôi, tôi miễn cưỡng cười nói: “Tối hôm qua anh vất vả lắm rồi, anh nên ngủ đi một chút!”
Tôi trở lại phòng ngủ, vệ sinh cá nhân sơ qua, thay bộ quần áo sạch. Đang sấy tóc, thì nghe được tiếng đập cửa.
Tôi ra mở cửa, là Chu Bất Văn.
Anh ấy cầm trong tay lọ thuốc sát trùng và bông y tế, “Anh thấy trên cánh tay của em bị thương.”
Lọ thuốc sát trùng và bông y tế này là lần trước tôi bị thương đã dùng qua, ngay cả tôi cũng không biết Ngô Cứ Lam cất ở đâu, tôi hỏi: “Anh lấy mấy thứ này ở đâu vậy?”
Chu Bất Văn nói: “Anh hỏi anh Ngô.”
Đột nhiên tôi có ý nghĩ kỳ lạ ở trong đầu, nếu Chu Bất Văn không nhiều chuyện, có lẽ Ngô Cứ Lam đã đích thân lên đây đưa thuốc cho tôi. Chốc lát sau tôi lại cảm thấy chính mình tự đa tình, hắn có thể không giận tôi đã đủ khoan hồng độ lượng lắm rồi.
Chu Bất Văn nhìn thấy tôi đứng ngẩn người, vỗ vỗ xuống ghế sô pha, “Lại đây!”
Tôi ngồi bên cạnh anh ấy, nói: “Chỉ trầy da chút ít thôi, không cần phiền toái như vậy.”
“Sát trùng một chút sẽ tốt hơn.” Anh ấy tẩm thuốc sát trùng lên bông y tế, muốn giúp tôi bôi lên vết thương.
Tôi vội nói: “Em tự làm được rồi.”
Tôi cúi đầu bôi thuốc sát trùng lên miệng vết thương, Chu Bất Văn nhìn không chớp mắt vào tôi.
Tôi hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”
“Tiểu La, bức thư anh viết cho em, em đã ném đi rồi sao?”
Tôi cúi người, vừa dùng bông ý tế ấn vào vết thương ở cổ chân, vừa vô tình nói: “Không có.”
Chu Bất Văn hỏi: “Em định khi nào thì hồi âm cho anh?”
Tôi bị dọa đến mức thân thể lập tức cứng đơ, sau đó một cái chớp mắt, mới thẳng người dậy, cố gắng làm như không có việc gì, nói: “Chỉ là trẻ con viết cho vui, đã nhiều năm qua rồi, hiện tại anh có sự nghiệp thành công, gia đình giàu có, ở thành phố lớn có nhà có xe, con gái thích anh khẳng định có rất nhiều…”
Chu Bất Văn cầm lấy tay của tôi, tôi lập tức im miệng.
“Em nói rất đúng, Chu Bất Văn đã có được tất cả, nhưng anh không chỉ là Chu Bất Văn, mà còn là Lý Kính. Tuy anh đã đi theo ba sửa lại tên gọi, nhưng đối với em, anh biết rõ mình là ai. Tiểu La, chúng ta xa nhau đã quá lâu rồi, anh vốn nghĩ cho cả hai một chút thời gian, từ từ sẽ được, nhưng anh sợ nếu vẫn kéo dài, sẽ không còn kịp nữa.”
Đầu óc tôi trở nên mơ hồ, ngây ngốc nhìn Chu Bất Văn. Tuy Giang Dịch Thịnh luôn trêu chọc tôi và Chu Bất Văn, nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn thật sự không nghĩ nhiều, bởi vì một chút tôi cũng không có cảm giác được chính mình và anh ấy là hai người yêu nhau.
Chu Bất Văn một tay nắm lấy tay tôi, một tay khoát lên thành ghế sô pha, nhìn tôi nói: “Tiểu La, nếu anh không đi khỏi đây, có lẽ chúng ta đã sớm ở bên nhau.”
Tôi rút tay lại, cố gắng ôn hòa nói: “Nhưng cuộc sống không có ‘nếu như’…”
Chu Bất Văn hiển nhiên không nghe lọt lời nói của tôi, anh ấy cúi người, muốn hôn tôi.
Tôi lập tức tránh né, thân thể dính sát vào lưng ghế sô pha, không còn đường thoát. Tôi không thể không dùng hai tay tận lực đẩy ngực của Chu Bất Văn ra, “Đầu To, anh đừng như vậy!”
Chu Bất Văn không còn khống chế được cảm xúc, không quan tâm chuyện khác, mạnh mẽ muốn hôn tôi.
“Đầu To, Đầu To…”
Hai người đang kịch liệt giằng co, đột nhiên, từ trong sân vang lên một tiếng “xoảng” giòn tan, nhắc nhở chúng tôi, trong căn phòng này không chỉ có hai người.
Chu Bất Văn rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại, anh ấy buông tôi ra, cúi đầu, thất bại nói: “Vì sao? Em hiểu anh, anh hiểu em. Anh rất rõ em muốn cái gì, tất cả anh đều có thể cho em, gia đình ổn định, cuộc sống ổn định, tương lai ổn định, anh đã tạo cơ hội chúng ta ở gần nhau, tự nhiên mà đến, nước chảy thành sông.”
“Em xin lỗi.” Tôi rất rõ ràng, trên đời này, có lẽ sẽ không còn ai có thể thích hợp với tôi hơn anh ấy. Anh ấy hiểu tất cả về tôi, vẫn luôn yêu tôi như trước đây. Hết thảy ước muốn khát vọng từ lớn đến nhỏ của tôi, anh ấy đều có thể cho. Nhưng tôi không có cách nào nhận, trái tim đã bị người khác chiếm mất rồi.
Chu Bất Văn hỏi: “Chẳng lẽ tình cảm của chúng ta cùng nhau lớn lên, không bằng khoảng thời gian xa cách sao?”
“Em xin lỗi, tình cảm của chúng ta là một loại tình cảm khác.”
Chu Bất Văn im lặng một lúc, vững lại tinh thần, cười nói: “Em đừng nói xin lỗi anh. Anh sẽ không buông tay đâu, nếu em vẫn chưa kết hôn, anh sẽ còn cơ hội.”
Tôi vừa định mở miệng, Chu Bất Văn đã giơ tay lên, ý bảo tôi đừng nói gì nữa. Tôi chỉ có thể đem mấy lời nói vừa lên đến miệng nuốt ngược trở lại.
Chu Bất Văn nói: “Anh đi ngủ một lát đây, em nghỉ ngơi cho tốt vào.” Anh ấy ra mở cửa, đột nhiên quay người lại, “Quên hỏi em một chuyện, Ngô Cứ Lam thật sự là anh họ của em sao?”
Tôi lắc đầu.
Chu Bất Văn tỏ ra bộ dáng “Quả nhiên là vậy”, mỉm cười đi ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tôi kinh ngạc ngồi ngẩn người một lát, đột nhiên nhớ tới cái gì, liền đứng bật dậy, chạy đến bên cửa sổ, lén lút nhìn xuống phía dưới.
Ngô Cứ Lam đang cầm cây chổi và ki hốt rác quét dọn sân vườn, thì ra tiếng “xoảng” kia là tiếng cái ly thủy tinh bị rơi vỡ trên mặt đá lót sân.
Hắn quét dọn xong, quay người đi vào phòng.
Tôi không hề nghĩ ngợi, lập tức mở cửa, chạy xuống lầu, vọt tới trước cửa thư phòng.
Tôi không có dũng khí đi vào, nhưng cũng không muốn rời khỏi. Vì thế, cứ như vậy ngây ngốc hồ đồ đứng ở trước cửa.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa đột nhiên mở ra, Ngô Cứ Lam đứng ở trước mặt tôi.
Tôi kinh ngạc một chút, vội cười nói: “Tôi vừa muốn gõ cửa, không nghĩ anh đã ra mở, ha ha… Thật sự rất khéo!” Tôi vừa nói, vừa là ra bộ dáng đang gõ cửa, cho thấy thật sự là đang gõ.
Ngô Cứ Lam không nói tiếng nào, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cảm thấy đại khái… lại sỉ nhục chỉ số thông minh của hắn.
Tôi ngượng ngùng hạ tay xuống, rụt rè hỏi: “Tôi có thể vào không?”
Ngô Cứ Lam im lặng lui qua một bên, tôi đi vào phòng, ngồi trên cái ghế phía trước bàn máy tính.
Ngô Cứ Lam đóng cửa lại, ngồi lên giường, khoanh hai tay trước ngực, từ xa xa nhìn tôi, “Cô muốn nói cái gì? Nếu muốn giải thích, cô đã nói nhiều lắm rồi, tôi cũng không có hứng thú lặp lại câu ‘Tôi không có tức giận’ nữa.”
Tôi cố gắng lấy dũng khí nói: “Anh không có tức giận, nhưng không phải anh không để ý đến lời nói của tôi. Nếu không, anh đã không lên mạng tra cứu từ ‘tra nam’ có nghĩa là gì.”
Ngô Cứ Lam sửng sốt một chút, hắn thông minh, nhưng dù sao mới vừa tiếp xúc với máy tính không lâu, căn bản chưa biết có lưu lại lịch sử tìm kiếm. Bất quá, hắn cũng chẳng có hứng thú chất vấn tôi làm sao mà biết, chỉ đơn giản giải thích, nói: “Tôi là người cổ lỗ, không biết ‘tra nam’ có nghĩa là gì, cho nên tìm hiểu một chút.”
“Anh còn nhớ chúng ta đã cùng xem qua “Thế giới động vật không?” Khi sư tử đã ăn no, linh dương ăn cỏ ở cách đó không xa, bọn chúng ngay cả liếc mắt cũng ko thèm nhìn tới. Vậy…tại sao cái ly kia lại bay ra sân vườn?”
Ngô Cứ Lam trầm mặc nhìn tôi, biểu tình không một chút thay đổi, khiến tôi cảm thấy chính mình lại suy nghĩ quá nhiều.
Tôi nhìn hắn, tim đập càng lúc càng nhanh.
Người đàn ông ở trước mắt này tính tình lạnh lùng, ngôn ngữ châm chọc, nhưng khi đối mặt với bất cứ chuyện gì, không bao giờ đùn đẩy hay thoái thác. Cho dù tôi bị bọn cướp làm bị thương, hay cực khổ lo nghĩ việc sửa chữa nhà, kỳ thật hắn vẫn có thể hoàn toàn mặc kệ, nhưng hắn chưa nói tiếng nào, đã quan tâm những chỗ cần quan tâm, ra sức những nơi cần ra sức, khiến cho tôi thoải mái dưỡng thương, vui vẻ nhìn nhà cửa sửa chữa một cách thuận lợi. Vậy mà tôi còn cho hắn là kẻ không đáng tin, người không đáng thích?
Đột nhiên tôi phát hiện, mình cực kỳ, cực kỳ ngu ngốc!
Đời người nhu cầu vật chất bất quá chỉ là ăn, mặc, ở, đi lại, củi, gạo, muối, dầu. Mấy thứ này, cho dù là xe hay nhà, là trang sức hay quần áo, đều có thể dùng tiền mua được, cho dù không mua nổi thứ đắt tiền, cũng có thể mua được tiện nghi. Nhưng, trên thế giới này không thể có thêm một Ngô Cứ Lam thứ hai, tôi cũng không có khả năng tìm được một người thứ hai toàn tâm toàn ý yêu thích như vậy. Tôi làm sao có thể xem nhà cửa, công ty, tài sản có thể dùng tiền mua được quan trọng hơn Ngô Cứ Lam?
Ông nội cho tôi ăn học, tỉ mỉ giáo dục, đã giúp tôi có một cái nghề có thể nuôi sống chính mình, còn cho tôi một căn nhà lớn, chẳng lẽ không phải muốn tôi dựa vào năng lực, dựa vào những gì sẵn có để theo đuổi cuộc sống mình yêu thích hay sao?
Chẳng lẽ tôi cố gắng nhiều năm, tất cả những gì có được bây giờ chỉ vì hướng tới cái gọi là “chấp nhận sự thật”?
Tôi có nhà có thể ở, có suy nghĩ có thể kiếm tiền, chính là bởi vì tôi biết mình có thể tự chăm sóc tốt cho mình, cho nên tôi chưa bao giờ trông cậy vào một cuộc hôn nhân, hay tìm kiếm một người đàn ông hoàn hảo để cải thiện cuộc sống. Nếu tôi có dũng khí chấp nhận cả đời độc thân, thì tại sao không có dũng khí theo đuổi người mình thích?
Nghĩ đến ý nghĩ tôi sẽ vì nhà cửa tài sản có thể tùy tiện mua được mà buông bỏ một người độc nhất vô nhị trên đời này, nhất thời cảm thấy toàn thân lạnh toát, cảm giác sợ hãi từng đợt.
Nếu như vừa rồi ở trước cửa phòng, tôi còn rất mờ mịt, không biết mình rốt cuộc muốn gì. Tôi thích Ngô Cứ Lam, nhưng vẫn không thấy được tương lai của chúng tôi; Chu Bất Văn nguyện ý cho tôi một tương lai yên ổn tin cậy, tôi lại cảm thấy không có cách nào dối lòng mà nhận.
Nhưng vào thời khắc này, giống như ngộ ra đều gì lớn lao, trong phút chốc, đầu óc của tôi trở nên thông suốt, hoàn toàn hiểu được chính mình muốn làm gì.
Tôi đứng lên, ánh mắt kiên định nhìn Ngô Cứ Lam, “Tôi thích anh, anh có đồng ý làm bạn trai của tôi không?”
/20
|