Sau khi ra khỏi phòng, Lý Sương Nhan tế ra một tòa bảo lâu, hạ xuống một góc của ngọn Cô Phong rồi cùng Lý Bát Dạ đi vào trong đó.
Sau khi thân thể đã ăn no, Lý Sương Nhan liền không thêm thèm để ý Lý Bát Dạ, nàng coi như không có chuyện gì, khôi phục vẻ lạnh lùng lên tiếng:
- Ta có một trận đồ, ngươi thử xem sao?
Vừa dứt lời, Lý Sương Nhan liền lấy ra một miếng da thú cổ xưa, cũng không biết xuất xứ của nó từ đâu, chỉ thấy trên miếng da thú này khắc vô số các đường vẽ, đạo phù, ngôi sao, trận điểm... Một miếng da thú nho nhỏ khiến người ta nhìn vào tựa như thấy cả thiên hà lung linh huyền ảo.
Nếu nhìn tấm da này lâu một chút, thần hồn sẽ bị hút vào trong đó ngay lập tức, người ta cảm thấy mình bất chợt tiến vào một thế giới vô cùng thần bí. Cho dù là thiên tài có thiên phú tuyệt thế cũng không kiềm chế nổi bản thân, bị sự huyền ảo của miếng da thú này hấp dẫn, dần dần lún sâu vào trong trận đồ, hoang mang không biết đường ra.
Lý Bát Dạ nhìn miếng da thú cũ kỹ mà quen thuộc này, trong nháy mắt, một góc trận đồ hiển hiện rõ ràng trong đầu hắn. Đây là một phần trí nhớ về trận đồ hoàn chỉnh được giấu kín trong người Lý Bát Dạ, chính là góc trận đồ khắc họa trên miếng da thú cổ xưa.
- Chỉ là một góc tàn trận mà thôi. Nghe cho rõ này: từ Khuê Tinh đi vào, tới Cửu Huyền Quan, tránh Bát Luân Nguyệt, hóa Cửu Tinh, chuyển Thiên Hà, rồi lại vào Tuyên Đạo…
Lý Bát Dạ bình thản vừa lấy tay chỉ vừa nói:
- Còn đây chính là trung tâm của góc tàn trận, được bảo vệ sâm nghiêm, có sáu Thú bốn Tiên kết hợp với nhau thủ hộ, từ xưa tới nay người có thể phá trận này đếm được trên đầu ngón tay.
Lý Bát Dạ nói liền một mạch giống đọc thuộc lòng vậy, những câu chữ từ trong miệng hắn tuôn ra như muốn khẳng định thứ trước mắt chẳng phải là trận pháp tuyệt thế gì, mà chỉ là tiểu thuật vớ vẩn.
Nhưng Lý Sương Nhan lại bị chấn động toàn thân, nàng biết lai lịch động trời của góc tàn trận này, ngay cả Tổ sư Cửu Thánh Yêu Môn của nàng cũng chỉ may mắn mới có được miếng da thú nhỏ bé mà thôi. Một góc tàn trận đã đủ làm cho các đời thiên tài hoặc Đại Hiền của Cửu Thánh Yêu Môn thay nhau nghiên cứu, nghiền ngẫm hết thảy huyền ảo trong đó, cuối cùng mới hoàn toàn thấu hiểu toàn bộ góc tàn trận này.
Hiểu thấu đáo là một chuyện, nhưng Cửu Thánh Yêu Môn lại không có cách nào bố trí thành trận pháp này để sử dụng, ngay cả sư phụ Luân Nhật Yêu Hoàng của nàng cũng không làm nổi. Thấy Lý Sương Nhan có chút thiên phú về trận pháp nên Luân Nhật Yêu Hoàng mới truyền miếng da thú cổ xưa này cho nàng, đồng thời trợ giúp nàng vừa tu hành vừa có thể nghiên cứu những thông tin liên quan đến trận pháp.
Lúc còn rất nhỏ, Lý Sương Nhan đã bắt đầu nghiên cứu góc tàn trận này, nhưng mất hơn mười năm khổ công mày mò mới lĩnh ngộ được hoàn toàn, đó cũng còn nhờ đọc được những chỉ dẫn của các đời tiên hiền Cửu Thánh Yêu Môn lưu lại nên thuận lợi như thế, đổi lại người khác không có những điều kiện tốt phụ trợ chẳng biết sẽ phải tốn bao nhiêu thời gian.
Lý Sương Nhan luôn hi vọng, một ngày nào đó nàng có thể bố trí thành công trận pháp này, tuy chỉ là một góc tàn trận nhưng có thể giết Thần chém Tiên, nhưng nàng cũng biết với đạo hạnh của mình, ước mơ đó thật quá xa vời.
Lần này đến Tẩy Nhan Cổ Phái, Luân Nhật Yêu Hoàng cũng muốn nàng mang miếng da thú này theo bên người, chờ cơ hội thuận lợi thử hỏi Lý Bát Dạ xem hắn biết gì về trận thế này không, hoặc nghe kiến giải của Lý Bát Dạ về nó.
Lý Sương Nhan có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Lý Bát Dạ chỉ nhìn thoáng qua một cái liền lưu loát giải thích một mạch góc tàn trận có thể xưng là thế gian tuyệt thế này.
Nghe hắn nói xong mà Lý Sương Nhan bị dọa khiếp sợ không thốt ra lời, mười năm trời nghiên cứu và tham ngộ của nàng cùng với những tâm đắc, chỉ dẫn được ghi lại của nhiều đời tiên hiền Cửu Thánh Yêu Môn chỉ bằng một vài câu nói nhanh chóng của hắn. Việc này đả kích mạnh mẽ lòng tự tin của nàng!
Lý Sương Nhan nào biết rằng Lý Bát Dạ đã thấy toàn bộ trận thế nguyên vẹn từ thời cổ xưa, cho nên một góc tàn trận này không phải là chuyện khó khăn gì với hắn.
- Lại đây!
Lúc này, Lý Bát Dạ ung dung ngồi xuống, đưa tay vẫy Lý Sương Nhan đến gần.
Do vẫn còn bị dọa choáng váng chưa phục hồi tinh thần, Lý Sương Nhan cứ thế bước tới bên người Lý Bát Dạ mà không rõ mình tại sao lại làm như vậy.
Lý Bát Dạ chẳng nói chẳng rằng, lợi dụng Lý Sương Nhan còn ngơ ngác, ôm lấy nàng vắt lên trên đùi, thò tay vào trong váy cởi chiếc quần lót màu trắng nàng đang mặc ra….
- Ngươi làm cái gì...
Lý Sương Nhan như mèo bị dẫm lên đuôi, nhẩy dựng lên, hét to một tiếng, mặt đỏ bừng, hằm hằm nhìn Lý Bát Dạ. Tên này, tên này ….vẫn còn muốn nữa, có phải người không hả….
Còn Lý Bát Dạ coi như chưa hề làm chuyện gì sai trái, chậm rãi cởi quần lót nàng ra rồi lên tiếng:
- Là thị nữ của ta, vậy tất cả những gì trên thân thể ngươi đều là của ta, ta đây chỉ là lấy đồ của mình.
- Ngươi!
Lý Sương Nhan vừa tức vừa giận, từ nhỏ tới giờ nàng luôn giữ thân như ngọc, băng thanh ngọc khiết, nhưng hôm nay nàng lại nhập ma xếp hình với hắn, hiện tại nàng rất hối hận, nội tâm xấu hổ không thôi.
- Đi đi, ngươi tự tìm lấy chỗ nghỉ ngơi của mình.
Lý Bát Dạ khoát tay áo tiễn khách, mặc kệ tâm tình của Lý Sương Nhan lúc này.
- Ngươi…tiểu nam nhân, ngươi, ngươi nhớ kỹ, lần sau đừng hòng đụng vào người ta.
Cuối cùng, uất ức không biết phát tiết ra sao, Lý Sương Nhan cố gắng kiềm chế tâm tình, gằn từng chữ. Nàng quyết định sau này cho dù thế nào, cũng không để thân thể rơi vào ma trảo của Lý Bát Dạ.
Lý Sương Nhan hậm hực đi qua phòng bên đi luyện, đường đường một công chúa xinh đẹp mới mười tám tuổi bị một tên nhóc chưa lớn dụ dỗ, lên giường với hắn, ngay cả chính bản thân cô ta cũng không tin nổi.
- Đừng lao đầu vào tu luyện Đồ Tiên Đế Trận nữa!
Lúc này, thanh âm trầm tĩnh của Lý Bát Dạ lại vang lên, đuổi theo gót chân của Lý Sương Nhan:
- Trận pháp trong tay ngươi chỉ là một góc nhỏ bé vô cùng của Đồ Tiên Đế Trận mà thôi. Nếu ngươi cứ gượng ép tu hành, một ngày nào đó sẽ bị hủy diệt ở trong trận này. Ngay cả những người biết nó từ thời Viễn Cổ xa xưa cũng không dám tu luyện chứ đừng nói đến ngươi. Nếu ngươi thực sự quyết tâm, chờ khi tâm ngươi thực sự theo ta, thực sự song tu với ta, ta sẽ chỉ điểm tâm đắc tu luyện cho người.
Lý Bát Dạ có cách song tu truyền cảm ngộ đại đạo của mình cho nàng, nhưng chỉ khi hai người thực sự yêu nhau, tâm hồn giao hòa mới có thể vận chuyển công pháp đó được.
Tuy có chút hiếu kỳ, nhưng cao ngạo trong lòng vẫn chưa bỏ đi được, Lý Sương Nhan kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng, chẳng thèm để ý tới Lý Bát Dạ nữa, đi thẳng một mạch sang phòng bên của tòa bảo lâu.
Lý Bát Dạ không quan tâm, Lý Sương Nhan sớm muộn cũng tâm phục khẩu phục theo hắn.
Lúc này, Lý Bát Dạ hơi buồn, hắn trầm mặc ngồi một mình ở trên ghế. Đồ Tiên Đế Trận! Đã bao nhiêu năm tháng trôi qua rồi, ký ức tưởng như không còn nữa bỗng dưng ùa về khi hắn nhìn thấy góc tàn trận này.
Ở thời đại Cổ Minh thống trị Cửu Giới, đã có bao nhiêu người chết ở trong đại trận cường đại này, vì xây dựng đại trận mà hắn đã phải trả một cái giá lớn cỡ nào.
Một thế trận vạn cổ vô địch, một thế trận từ lúc hình thành đã tắm máu biết bao nhiêu cường giả. Đã có biết bao nhiêu tiên hiền của Nhân tộc và hắn đã dốc hết tâm huyết vào trận này.
Trong cuộc chiến khốc liệt với Cổ Minh năm đó, vì Nhân Hoàng Giới và vì toàn bộ Nhân Tộc, thật nhiêu cường giả của Nhân Tộc đã bỏ mình trong trận này. Hắn chấp chưởng đại trận, sánh vai cùng các huynh đệ, chiến tướng và chúng nữ đánh một trận trời long đất nở, máu nhuộm thiên không.
Hắn không còn nhớ bao nhiêu người đã chết trận, bao nhiêu mỹ nữ tuyệt thế đi theo hắn đã hi sinh. Hắn chỉ nhớ sau trận chiến này, hắn đã đau đớn trong yên lặng đến nhường nào.
Thời gian có thể làm phai mờ hết thảy mọi việc, có thể chữa lành những vết thương, nhưng có một số hồi ức không thể xóa nhòa, vì chúng được khắc đậm tại chỗ sâu nhất trong linh hồn hắn, vĩnh viễn không bị phá hủy.
Lý Bát Dạ thở dài một tiếng, phục hồi lại tinh thần. Hắn không cho phép mình chìm vào thương cảm và đau xót của thời xa xưa. Quá khứ đã đi qua, hiện tại mới đáng sống! Ở kiếp này, hắn sẽ có cơ hội đi khắp Cửu Giới, hắn sẽ thu dưỡng hậu nhân của các nàng. Nếu có cơ hội, đích thân hắn sẽ làm thịt đám Cổ Minh kia, trả thù cho họ.
Lý Bát Dạ ngửa đầu sau ghế, hắn lấy quần lót Lý Sương Nhan vừa mặc trùm lên mặt. Hắn hít thật sâu ổn định tâm tình của mình.
Vài giây sau, hết thảy những chuyện không vui bị Lý Bát Dạ ném ra khỏi đầu, quan trọng nhất bây giờ là tu luyện, nâng cao thực lực.
Lúc này, Lý Bát Dạ tiếp tục rèn luyện Mệnh Căn của mình, không cho phép nó xảy ra bất cứ sai lầm nào, tu luyện thật cẩn thận cho đến hoàn mỹ mới thôi. Mỗi một sai lầm, một một khuyết điểm nho nhỏ sẽ là nguy hiểm trí mạng trên con đường tu luyện, đặc biệt khi hắn đối mặt với thời điểm suy yếu, tai ách. Chỉ cần có cơ sở vững chắc, Mệnh Căn kiên cố thì trong tương lai hắn mới có thể tiến xa hơn nữa, đột phá đỉnh phong.
Rất nhiều thiên tài vì muốn tăng mạnh tu hành mà chỉ chăm chút vào đan điền, kinh mạch lẫn cơ thể. Đa số bọn họ chủ quan việc trui rèn Mệnh Căn, nhiều thanh niên còn chỉ dùng cái đó để đi đái, cuối cùng, dẫn tới việc người mạnh mà chim chết.
Cho nên, Lý Bát Dạ tự đặt cho bản thân yêu cầu rất cao, mặc dù Mệnh Căn hắn vốn đã rất hoàn mĩ, nhưng hắn vẫn chưa hài lòng, hắn chậm rãi tu luyện từng bước thật vững chắc. Chứ cứ để thả lỏng ra, đạo hạnh của Lý Bát Dạ có thể bão tão tiến vào cảnh giới Tráng Thọ.
Sau khi thân thể đã ăn no, Lý Sương Nhan liền không thêm thèm để ý Lý Bát Dạ, nàng coi như không có chuyện gì, khôi phục vẻ lạnh lùng lên tiếng:
- Ta có một trận đồ, ngươi thử xem sao?
Vừa dứt lời, Lý Sương Nhan liền lấy ra một miếng da thú cổ xưa, cũng không biết xuất xứ của nó từ đâu, chỉ thấy trên miếng da thú này khắc vô số các đường vẽ, đạo phù, ngôi sao, trận điểm... Một miếng da thú nho nhỏ khiến người ta nhìn vào tựa như thấy cả thiên hà lung linh huyền ảo.
Nếu nhìn tấm da này lâu một chút, thần hồn sẽ bị hút vào trong đó ngay lập tức, người ta cảm thấy mình bất chợt tiến vào một thế giới vô cùng thần bí. Cho dù là thiên tài có thiên phú tuyệt thế cũng không kiềm chế nổi bản thân, bị sự huyền ảo của miếng da thú này hấp dẫn, dần dần lún sâu vào trong trận đồ, hoang mang không biết đường ra.
Lý Bát Dạ nhìn miếng da thú cũ kỹ mà quen thuộc này, trong nháy mắt, một góc trận đồ hiển hiện rõ ràng trong đầu hắn. Đây là một phần trí nhớ về trận đồ hoàn chỉnh được giấu kín trong người Lý Bát Dạ, chính là góc trận đồ khắc họa trên miếng da thú cổ xưa.
- Chỉ là một góc tàn trận mà thôi. Nghe cho rõ này: từ Khuê Tinh đi vào, tới Cửu Huyền Quan, tránh Bát Luân Nguyệt, hóa Cửu Tinh, chuyển Thiên Hà, rồi lại vào Tuyên Đạo…
Lý Bát Dạ bình thản vừa lấy tay chỉ vừa nói:
- Còn đây chính là trung tâm của góc tàn trận, được bảo vệ sâm nghiêm, có sáu Thú bốn Tiên kết hợp với nhau thủ hộ, từ xưa tới nay người có thể phá trận này đếm được trên đầu ngón tay.
Lý Bát Dạ nói liền một mạch giống đọc thuộc lòng vậy, những câu chữ từ trong miệng hắn tuôn ra như muốn khẳng định thứ trước mắt chẳng phải là trận pháp tuyệt thế gì, mà chỉ là tiểu thuật vớ vẩn.
Nhưng Lý Sương Nhan lại bị chấn động toàn thân, nàng biết lai lịch động trời của góc tàn trận này, ngay cả Tổ sư Cửu Thánh Yêu Môn của nàng cũng chỉ may mắn mới có được miếng da thú nhỏ bé mà thôi. Một góc tàn trận đã đủ làm cho các đời thiên tài hoặc Đại Hiền của Cửu Thánh Yêu Môn thay nhau nghiên cứu, nghiền ngẫm hết thảy huyền ảo trong đó, cuối cùng mới hoàn toàn thấu hiểu toàn bộ góc tàn trận này.
Hiểu thấu đáo là một chuyện, nhưng Cửu Thánh Yêu Môn lại không có cách nào bố trí thành trận pháp này để sử dụng, ngay cả sư phụ Luân Nhật Yêu Hoàng của nàng cũng không làm nổi. Thấy Lý Sương Nhan có chút thiên phú về trận pháp nên Luân Nhật Yêu Hoàng mới truyền miếng da thú cổ xưa này cho nàng, đồng thời trợ giúp nàng vừa tu hành vừa có thể nghiên cứu những thông tin liên quan đến trận pháp.
Lúc còn rất nhỏ, Lý Sương Nhan đã bắt đầu nghiên cứu góc tàn trận này, nhưng mất hơn mười năm khổ công mày mò mới lĩnh ngộ được hoàn toàn, đó cũng còn nhờ đọc được những chỉ dẫn của các đời tiên hiền Cửu Thánh Yêu Môn lưu lại nên thuận lợi như thế, đổi lại người khác không có những điều kiện tốt phụ trợ chẳng biết sẽ phải tốn bao nhiêu thời gian.
Lý Sương Nhan luôn hi vọng, một ngày nào đó nàng có thể bố trí thành công trận pháp này, tuy chỉ là một góc tàn trận nhưng có thể giết Thần chém Tiên, nhưng nàng cũng biết với đạo hạnh của mình, ước mơ đó thật quá xa vời.
Lần này đến Tẩy Nhan Cổ Phái, Luân Nhật Yêu Hoàng cũng muốn nàng mang miếng da thú này theo bên người, chờ cơ hội thuận lợi thử hỏi Lý Bát Dạ xem hắn biết gì về trận thế này không, hoặc nghe kiến giải của Lý Bát Dạ về nó.
Lý Sương Nhan có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Lý Bát Dạ chỉ nhìn thoáng qua một cái liền lưu loát giải thích một mạch góc tàn trận có thể xưng là thế gian tuyệt thế này.
Nghe hắn nói xong mà Lý Sương Nhan bị dọa khiếp sợ không thốt ra lời, mười năm trời nghiên cứu và tham ngộ của nàng cùng với những tâm đắc, chỉ dẫn được ghi lại của nhiều đời tiên hiền Cửu Thánh Yêu Môn chỉ bằng một vài câu nói nhanh chóng của hắn. Việc này đả kích mạnh mẽ lòng tự tin của nàng!
Lý Sương Nhan nào biết rằng Lý Bát Dạ đã thấy toàn bộ trận thế nguyên vẹn từ thời cổ xưa, cho nên một góc tàn trận này không phải là chuyện khó khăn gì với hắn.
- Lại đây!
Lúc này, Lý Bát Dạ ung dung ngồi xuống, đưa tay vẫy Lý Sương Nhan đến gần.
Do vẫn còn bị dọa choáng váng chưa phục hồi tinh thần, Lý Sương Nhan cứ thế bước tới bên người Lý Bát Dạ mà không rõ mình tại sao lại làm như vậy.
Lý Bát Dạ chẳng nói chẳng rằng, lợi dụng Lý Sương Nhan còn ngơ ngác, ôm lấy nàng vắt lên trên đùi, thò tay vào trong váy cởi chiếc quần lót màu trắng nàng đang mặc ra….
- Ngươi làm cái gì...
Lý Sương Nhan như mèo bị dẫm lên đuôi, nhẩy dựng lên, hét to một tiếng, mặt đỏ bừng, hằm hằm nhìn Lý Bát Dạ. Tên này, tên này ….vẫn còn muốn nữa, có phải người không hả….
Còn Lý Bát Dạ coi như chưa hề làm chuyện gì sai trái, chậm rãi cởi quần lót nàng ra rồi lên tiếng:
- Là thị nữ của ta, vậy tất cả những gì trên thân thể ngươi đều là của ta, ta đây chỉ là lấy đồ của mình.
- Ngươi!
Lý Sương Nhan vừa tức vừa giận, từ nhỏ tới giờ nàng luôn giữ thân như ngọc, băng thanh ngọc khiết, nhưng hôm nay nàng lại nhập ma xếp hình với hắn, hiện tại nàng rất hối hận, nội tâm xấu hổ không thôi.
- Đi đi, ngươi tự tìm lấy chỗ nghỉ ngơi của mình.
Lý Bát Dạ khoát tay áo tiễn khách, mặc kệ tâm tình của Lý Sương Nhan lúc này.
- Ngươi…tiểu nam nhân, ngươi, ngươi nhớ kỹ, lần sau đừng hòng đụng vào người ta.
Cuối cùng, uất ức không biết phát tiết ra sao, Lý Sương Nhan cố gắng kiềm chế tâm tình, gằn từng chữ. Nàng quyết định sau này cho dù thế nào, cũng không để thân thể rơi vào ma trảo của Lý Bát Dạ.
Lý Sương Nhan hậm hực đi qua phòng bên đi luyện, đường đường một công chúa xinh đẹp mới mười tám tuổi bị một tên nhóc chưa lớn dụ dỗ, lên giường với hắn, ngay cả chính bản thân cô ta cũng không tin nổi.
- Đừng lao đầu vào tu luyện Đồ Tiên Đế Trận nữa!
Lúc này, thanh âm trầm tĩnh của Lý Bát Dạ lại vang lên, đuổi theo gót chân của Lý Sương Nhan:
- Trận pháp trong tay ngươi chỉ là một góc nhỏ bé vô cùng của Đồ Tiên Đế Trận mà thôi. Nếu ngươi cứ gượng ép tu hành, một ngày nào đó sẽ bị hủy diệt ở trong trận này. Ngay cả những người biết nó từ thời Viễn Cổ xa xưa cũng không dám tu luyện chứ đừng nói đến ngươi. Nếu ngươi thực sự quyết tâm, chờ khi tâm ngươi thực sự theo ta, thực sự song tu với ta, ta sẽ chỉ điểm tâm đắc tu luyện cho người.
Lý Bát Dạ có cách song tu truyền cảm ngộ đại đạo của mình cho nàng, nhưng chỉ khi hai người thực sự yêu nhau, tâm hồn giao hòa mới có thể vận chuyển công pháp đó được.
Tuy có chút hiếu kỳ, nhưng cao ngạo trong lòng vẫn chưa bỏ đi được, Lý Sương Nhan kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng, chẳng thèm để ý tới Lý Bát Dạ nữa, đi thẳng một mạch sang phòng bên của tòa bảo lâu.
Lý Bát Dạ không quan tâm, Lý Sương Nhan sớm muộn cũng tâm phục khẩu phục theo hắn.
Lúc này, Lý Bát Dạ hơi buồn, hắn trầm mặc ngồi một mình ở trên ghế. Đồ Tiên Đế Trận! Đã bao nhiêu năm tháng trôi qua rồi, ký ức tưởng như không còn nữa bỗng dưng ùa về khi hắn nhìn thấy góc tàn trận này.
Ở thời đại Cổ Minh thống trị Cửu Giới, đã có bao nhiêu người chết ở trong đại trận cường đại này, vì xây dựng đại trận mà hắn đã phải trả một cái giá lớn cỡ nào.
Một thế trận vạn cổ vô địch, một thế trận từ lúc hình thành đã tắm máu biết bao nhiêu cường giả. Đã có biết bao nhiêu tiên hiền của Nhân tộc và hắn đã dốc hết tâm huyết vào trận này.
Trong cuộc chiến khốc liệt với Cổ Minh năm đó, vì Nhân Hoàng Giới và vì toàn bộ Nhân Tộc, thật nhiêu cường giả của Nhân Tộc đã bỏ mình trong trận này. Hắn chấp chưởng đại trận, sánh vai cùng các huynh đệ, chiến tướng và chúng nữ đánh một trận trời long đất nở, máu nhuộm thiên không.
Hắn không còn nhớ bao nhiêu người đã chết trận, bao nhiêu mỹ nữ tuyệt thế đi theo hắn đã hi sinh. Hắn chỉ nhớ sau trận chiến này, hắn đã đau đớn trong yên lặng đến nhường nào.
Thời gian có thể làm phai mờ hết thảy mọi việc, có thể chữa lành những vết thương, nhưng có một số hồi ức không thể xóa nhòa, vì chúng được khắc đậm tại chỗ sâu nhất trong linh hồn hắn, vĩnh viễn không bị phá hủy.
Lý Bát Dạ thở dài một tiếng, phục hồi lại tinh thần. Hắn không cho phép mình chìm vào thương cảm và đau xót của thời xa xưa. Quá khứ đã đi qua, hiện tại mới đáng sống! Ở kiếp này, hắn sẽ có cơ hội đi khắp Cửu Giới, hắn sẽ thu dưỡng hậu nhân của các nàng. Nếu có cơ hội, đích thân hắn sẽ làm thịt đám Cổ Minh kia, trả thù cho họ.
Lý Bát Dạ ngửa đầu sau ghế, hắn lấy quần lót Lý Sương Nhan vừa mặc trùm lên mặt. Hắn hít thật sâu ổn định tâm tình của mình.
Vài giây sau, hết thảy những chuyện không vui bị Lý Bát Dạ ném ra khỏi đầu, quan trọng nhất bây giờ là tu luyện, nâng cao thực lực.
Lúc này, Lý Bát Dạ tiếp tục rèn luyện Mệnh Căn của mình, không cho phép nó xảy ra bất cứ sai lầm nào, tu luyện thật cẩn thận cho đến hoàn mỹ mới thôi. Mỗi một sai lầm, một một khuyết điểm nho nhỏ sẽ là nguy hiểm trí mạng trên con đường tu luyện, đặc biệt khi hắn đối mặt với thời điểm suy yếu, tai ách. Chỉ cần có cơ sở vững chắc, Mệnh Căn kiên cố thì trong tương lai hắn mới có thể tiến xa hơn nữa, đột phá đỉnh phong.
Rất nhiều thiên tài vì muốn tăng mạnh tu hành mà chỉ chăm chút vào đan điền, kinh mạch lẫn cơ thể. Đa số bọn họ chủ quan việc trui rèn Mệnh Căn, nhiều thanh niên còn chỉ dùng cái đó để đi đái, cuối cùng, dẫn tới việc người mạnh mà chim chết.
Cho nên, Lý Bát Dạ tự đặt cho bản thân yêu cầu rất cao, mặc dù Mệnh Căn hắn vốn đã rất hoàn mĩ, nhưng hắn vẫn chưa hài lòng, hắn chậm rãi tu luyện từng bước thật vững chắc. Chứ cứ để thả lỏng ra, đạo hạnh của Lý Bát Dạ có thể bão tão tiến vào cảnh giới Tráng Thọ.
/55
|