Dạ Hân Tuyết ngạc nhiên một chút, quyển sách này đối với nàng mà nói có chút quý giá, nàng thường mang theo người, thỉnh thoảng mở ra đọc một chút, nàng thậm chí là rất thích đọc lại từng câu từ trong quyển sách.
- Đây, đây là quyển sách ta yêu quí nhất.
Lý Thất Dạ mở miệng đòi, Dạ Hân Tuyết không có ý tứ cho mượn, hai tay vân vê quyển sách, ngượng ngùng thấp giọng nói với Lý Thất Dạ.
Lời đã rất rõ ràng, cũng có thể nhìn ra được quyển sách này đích thật là bảo bối của nàng.
Lý Thất Dạ tiếp nhận quyển sách này vừa nhìn một chút, đây là một quyển sách rất đơn giản, trang sách thượng viết "Nhân tộc truyền kỳ". Khi thấy cái tên sách, Lý Thất Dạ không khỏi lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Lý Thất Dạ lật quyển sách này ra, mỗi chữ mỗi câu đều viết rất tinh tế, đây cũng không phải là bản sao, mà là tác giả tự tay viết, đây là nguyên bản.
Mặc dù nói sách này thật dầy, nhưng tác giả hành văn cũng vô cùng lưu loát, mỗi một chữ mỗi một câu đều hết sức cẩn thận, hết sức chăm chú.
- Viết không sai, so với thực tế thực sự giống nhau.
Lý Thất Dạ không khỏi nhàn nhạt cười, nói rằng.
- Đúng nha, ta cũng hiểu được rất chân thực. Tác giả nói có một cái bóng thủ hộ Nhân Tộc chúng ta, từ cửu giới đến đệ thập giới, ở bên trong nhắc tới rất nhiều thứ đều thực sự giống nhau.
Thấy Lý Thất Dạ đồng tình như vậy, Dạ Hân Tuyết cũng không khỏi hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn pha sắc hồng, nàng cảm giác như gặp được tri âm.
Quyển sách này là biên soạn lại các cố sự, bên trong nói tới một người vẫn luôn bảo vệ Nhân Tộc, bảo vệ thời đại, mặc dù sách này nói rất trung lập, mịt mờ, không có trực tiếp chỉ rõ, nhưng ở thể mơ hồ chỉ ra cái bóng này trải khắp mười ba châu có thể chống lại Đại Đế tiên vương.
- Đây chỉ là một cố sự mà thôi.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Chỉ là một ít Tiên Đế, tiên vương chắp vá lung tung, giảng thuật lại thành một truyền kỳ mà thôi.
Trên thực tế, quyển sách này tác giả muốn nói tới âm nha, chỉ bất quá hắn không dám viết, chỉ có thể biên soạn một ít cố sự mà thôi, sự tình của nhân vật ngày xưa, thoạt nhìn là giả tưởng, nhưng lại có chút chân thật.
- Cái này cũng không nhất định.
Dạ Hân Tuyết vốn là nữ hài nhu thuận lúc này lại nhịn không được, cố gắng phản bác:
- Những cố sự này do một số tiên đế nói ra, nói không chừng đều là sự thật. Nói không chừng phía sau bách tộc chúng ta vẫn luôn có một người bảo vệ, chỉ bất quá chúng ta không biết mà thôi, thế gian vốn có đấng cứu thế, chỉ tiếc chúng ta là những người phàm tục không thể tiếc xúc được mà thôi.
- Thế gian có một đấng cứu thế sao.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói rằng:
- Trong cuộc sống con người đều cần dựa vào chính mình, nếu như trông cậy vào cứu thế chủ, dù bị chết cũng đáng đời."
- Nhưng, nhưng nhất định có cứu thế chủ.
Vốn không nguyện cùng người khác tranh cãi, thế mà Dạ Hân Tuyết vẫn nhịn không được nói:
- Đã từng có một quyển sách cổ, ghi chép một chiến dịch, trong mười ba châu đã từng bạo phát một chiến dịch Săn Đế, phía sau chiến dịch này chính là do người đó tổ chức, chỉ sợ ngừoi này nói không chừng là cứu thế chủ. Tựa như quyển “nhân tộc truyền kỳ” viết vậy, phía sau Nhân Tộc vẫn có một cái bóng bảo vệ, đang lúc nguy nan hắn sẽ cứu vớt Nhân Tộc chúng ta.
Thấy Dạ Hân Tuyết cố gắng giải thích với mình, Lý Thất Dạ không khỏi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, chuyện này cũng có chút ý tứ, người khác lại muốn nhắc tới quá khứ trước đây của mình, thế mà chính mình lại phủ nhận tồn tại của bản thân.
- Đây cũng chỉ là ghi chép, vô pháp chứng thực nó có đúng hay không.
Lý Thất Dạ bình thản nói.
Dạ Hân Tuyết vốn cố gắng tranh luận, nghe được hắn nói như vậy, sự nhiệt tình của nàng giống bị một chậu nước lạnh dội vào đầu, thoáng cái yên lặng. Nhưng nàng vẫn không phục, thấp giọng nói:
- Kỳ, kỳ thực trong sách ghi chép rất rõ ràng, có lẽ có thể kiểm tra một chút.
- Vậy ngươi vì sao không đi kiểm tra một chút đi?
Lý Thất Dạ nở nụ cười.
Dạ Hân Tuyết lúc này có chút rầu rĩ, có chút hữu khí vô lực, trầm mặc một lúc lâu, nàng thấp giọng nói:
- Là không thể, bởi vì, bởi vì... con đường phải đi rất xa, phải đi rất nhiều rất nhiều địa phương.
Trên thực tế Dạ Hân Tuyết đối với quyển “Nhân Tộc truyền kỳ” có thật sự tồn tại hay không tồn tại, trong lòng nàng cảm thấy hết sức hứng thú, nàng rất muốn biết có phải thật vậy hay không, thậm chí có lúc trong đầu nàng đã có ý nghĩ ra đi kiểm tra một phen.
Nhưng thử nghĩ một chút, một nữ hài tử, không hảo hảo đi tu luyện, lại đối với loại truyện cổ hư vô gì đó mà lâm vào mê muội, điều này làm cho người nhà nàng làm sao có thể đồng ý được? Hơn nữa, muốn đi kiểm tra một truyền kỳ hư vô như vậy, chỉ sợ cần bôn tẩu khắp mười ba châu, cần phí dụng là đại lượng hỗn độn thạch làm truyền tống, đây cũng không phải là chuyện một nữ hài tử như nàng có khả năng chịu nổi.
Thấy Dạ Hân Tuyết hữu khí vô lực đáp, Lý Thất Dạ không khỏi cười nhẹ, nói:
- Có lẽ vạn sự cũng có thể, như ngươi nghĩ như vậy, có một số việc không nhất định là hư vô, chẳng qua là trong lòng của ngươi có sự chấp nhất kiên định hay không mà thôi.
- Vâng, vâng, nói như vậy, lão sư cũng tin tưởng đây là sự thật?
Nghe Lý Thất Dạ nói lời này, tinh thần Dạ Hân Tuyết cũng nhất thời tỉnh táo, khuôn mặt nhỏ không khỏi hưng phấn mà hỏi.
- Tin thì có, không tin thì không.
Lý Thất Dạ chỉ trả lời bình thản như vậy, tùy theo, hắn liền nói sang chuyện khác, hỏi:
- Hai vị học sinh khác đâu?
Lý Thất Dạ đột nhiên chuyển đổi trọng tâm câu chuyện, khiến Dạ Hân Tuyết có chút không đề phòng, sau đó nói:
- Lưu lão gia tử và Vương đại ca, bọn họ đang học tập, đúng vậy, bọn họ đang đi học tập.
Nói đến đây, Dạ Hân Tuyết đều có chút chột dạ trong lòng, lời nói cũng không phải chắc chắn, nàng hơi cúi xuống, sau đó liếc trộm Lý Thất Dạ một chút, hình như sợ Lý Thất Dạ phát hiện cái gì đó.
Cử chỉ mờ ám của Dạ Hân Tuyết đều bị Lý Thất Dạ thu hết vào mắt, hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hắn cười cười, nói:
- Đọc sách học tập nha, cũng được, mang ta đi xem bọn họ một chút.
Dạ Hân Tuyết trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng nàng thấp giọng nói rằng:
- Hay, hay là, nếu không ta … ta đi gọi bọn họ gọi tới.
- Không cần.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà khoát tay áo, nói rằng:
- Nếu ta đã là lão sư ở chỗ này, ta đây cũng có thể quan tâm một chút học sinh của mình, ta sẽ tự mình đi xem một chút.
Lý Thất Dạ nói như vậy, Dạ Hân Tuyết không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là kiên trì dẫn Lý Thất Dạ đi.
Thư phòng rất lớn, trên thực tế thư phòng cũng không chỉ có lâu vũ cổ điện chứa sách, toàn bộ thư phòng là chỉ cả phiến sơn hà, bởi vì trên dải núi sông tráng lệ có xây không ít lâu vũ cổ điện, rất nhiều lâu vũ cổ điện đều có dấu tích của sách vở, thậm chí trên một ít vách đá dựng đứng đều có thạch động, những thạch động này cũng cất dấu vô vàn sách.
- Đây, đây là quyển sách ta yêu quí nhất.
Lý Thất Dạ mở miệng đòi, Dạ Hân Tuyết không có ý tứ cho mượn, hai tay vân vê quyển sách, ngượng ngùng thấp giọng nói với Lý Thất Dạ.
Lời đã rất rõ ràng, cũng có thể nhìn ra được quyển sách này đích thật là bảo bối của nàng.
Lý Thất Dạ tiếp nhận quyển sách này vừa nhìn một chút, đây là một quyển sách rất đơn giản, trang sách thượng viết "Nhân tộc truyền kỳ". Khi thấy cái tên sách, Lý Thất Dạ không khỏi lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Lý Thất Dạ lật quyển sách này ra, mỗi chữ mỗi câu đều viết rất tinh tế, đây cũng không phải là bản sao, mà là tác giả tự tay viết, đây là nguyên bản.
Mặc dù nói sách này thật dầy, nhưng tác giả hành văn cũng vô cùng lưu loát, mỗi một chữ mỗi một câu đều hết sức cẩn thận, hết sức chăm chú.
- Viết không sai, so với thực tế thực sự giống nhau.
Lý Thất Dạ không khỏi nhàn nhạt cười, nói rằng.
- Đúng nha, ta cũng hiểu được rất chân thực. Tác giả nói có một cái bóng thủ hộ Nhân Tộc chúng ta, từ cửu giới đến đệ thập giới, ở bên trong nhắc tới rất nhiều thứ đều thực sự giống nhau.
Thấy Lý Thất Dạ đồng tình như vậy, Dạ Hân Tuyết cũng không khỏi hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn pha sắc hồng, nàng cảm giác như gặp được tri âm.
Quyển sách này là biên soạn lại các cố sự, bên trong nói tới một người vẫn luôn bảo vệ Nhân Tộc, bảo vệ thời đại, mặc dù sách này nói rất trung lập, mịt mờ, không có trực tiếp chỉ rõ, nhưng ở thể mơ hồ chỉ ra cái bóng này trải khắp mười ba châu có thể chống lại Đại Đế tiên vương.
- Đây chỉ là một cố sự mà thôi.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Chỉ là một ít Tiên Đế, tiên vương chắp vá lung tung, giảng thuật lại thành một truyền kỳ mà thôi.
Trên thực tế, quyển sách này tác giả muốn nói tới âm nha, chỉ bất quá hắn không dám viết, chỉ có thể biên soạn một ít cố sự mà thôi, sự tình của nhân vật ngày xưa, thoạt nhìn là giả tưởng, nhưng lại có chút chân thật.
- Cái này cũng không nhất định.
Dạ Hân Tuyết vốn là nữ hài nhu thuận lúc này lại nhịn không được, cố gắng phản bác:
- Những cố sự này do một số tiên đế nói ra, nói không chừng đều là sự thật. Nói không chừng phía sau bách tộc chúng ta vẫn luôn có một người bảo vệ, chỉ bất quá chúng ta không biết mà thôi, thế gian vốn có đấng cứu thế, chỉ tiếc chúng ta là những người phàm tục không thể tiếc xúc được mà thôi.
- Thế gian có một đấng cứu thế sao.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói rằng:
- Trong cuộc sống con người đều cần dựa vào chính mình, nếu như trông cậy vào cứu thế chủ, dù bị chết cũng đáng đời."
- Nhưng, nhưng nhất định có cứu thế chủ.
Vốn không nguyện cùng người khác tranh cãi, thế mà Dạ Hân Tuyết vẫn nhịn không được nói:
- Đã từng có một quyển sách cổ, ghi chép một chiến dịch, trong mười ba châu đã từng bạo phát một chiến dịch Săn Đế, phía sau chiến dịch này chính là do người đó tổ chức, chỉ sợ ngừoi này nói không chừng là cứu thế chủ. Tựa như quyển “nhân tộc truyền kỳ” viết vậy, phía sau Nhân Tộc vẫn có một cái bóng bảo vệ, đang lúc nguy nan hắn sẽ cứu vớt Nhân Tộc chúng ta.
Thấy Dạ Hân Tuyết cố gắng giải thích với mình, Lý Thất Dạ không khỏi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, chuyện này cũng có chút ý tứ, người khác lại muốn nhắc tới quá khứ trước đây của mình, thế mà chính mình lại phủ nhận tồn tại của bản thân.
- Đây cũng chỉ là ghi chép, vô pháp chứng thực nó có đúng hay không.
Lý Thất Dạ bình thản nói.
Dạ Hân Tuyết vốn cố gắng tranh luận, nghe được hắn nói như vậy, sự nhiệt tình của nàng giống bị một chậu nước lạnh dội vào đầu, thoáng cái yên lặng. Nhưng nàng vẫn không phục, thấp giọng nói:
- Kỳ, kỳ thực trong sách ghi chép rất rõ ràng, có lẽ có thể kiểm tra một chút.
- Vậy ngươi vì sao không đi kiểm tra một chút đi?
Lý Thất Dạ nở nụ cười.
Dạ Hân Tuyết lúc này có chút rầu rĩ, có chút hữu khí vô lực, trầm mặc một lúc lâu, nàng thấp giọng nói:
- Là không thể, bởi vì, bởi vì... con đường phải đi rất xa, phải đi rất nhiều rất nhiều địa phương.
Trên thực tế Dạ Hân Tuyết đối với quyển “Nhân Tộc truyền kỳ” có thật sự tồn tại hay không tồn tại, trong lòng nàng cảm thấy hết sức hứng thú, nàng rất muốn biết có phải thật vậy hay không, thậm chí có lúc trong đầu nàng đã có ý nghĩ ra đi kiểm tra một phen.
Nhưng thử nghĩ một chút, một nữ hài tử, không hảo hảo đi tu luyện, lại đối với loại truyện cổ hư vô gì đó mà lâm vào mê muội, điều này làm cho người nhà nàng làm sao có thể đồng ý được? Hơn nữa, muốn đi kiểm tra một truyền kỳ hư vô như vậy, chỉ sợ cần bôn tẩu khắp mười ba châu, cần phí dụng là đại lượng hỗn độn thạch làm truyền tống, đây cũng không phải là chuyện một nữ hài tử như nàng có khả năng chịu nổi.
Thấy Dạ Hân Tuyết hữu khí vô lực đáp, Lý Thất Dạ không khỏi cười nhẹ, nói:
- Có lẽ vạn sự cũng có thể, như ngươi nghĩ như vậy, có một số việc không nhất định là hư vô, chẳng qua là trong lòng của ngươi có sự chấp nhất kiên định hay không mà thôi.
- Vâng, vâng, nói như vậy, lão sư cũng tin tưởng đây là sự thật?
Nghe Lý Thất Dạ nói lời này, tinh thần Dạ Hân Tuyết cũng nhất thời tỉnh táo, khuôn mặt nhỏ không khỏi hưng phấn mà hỏi.
- Tin thì có, không tin thì không.
Lý Thất Dạ chỉ trả lời bình thản như vậy, tùy theo, hắn liền nói sang chuyện khác, hỏi:
- Hai vị học sinh khác đâu?
Lý Thất Dạ đột nhiên chuyển đổi trọng tâm câu chuyện, khiến Dạ Hân Tuyết có chút không đề phòng, sau đó nói:
- Lưu lão gia tử và Vương đại ca, bọn họ đang học tập, đúng vậy, bọn họ đang đi học tập.
Nói đến đây, Dạ Hân Tuyết đều có chút chột dạ trong lòng, lời nói cũng không phải chắc chắn, nàng hơi cúi xuống, sau đó liếc trộm Lý Thất Dạ một chút, hình như sợ Lý Thất Dạ phát hiện cái gì đó.
Cử chỉ mờ ám của Dạ Hân Tuyết đều bị Lý Thất Dạ thu hết vào mắt, hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hắn cười cười, nói:
- Đọc sách học tập nha, cũng được, mang ta đi xem bọn họ một chút.
Dạ Hân Tuyết trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng nàng thấp giọng nói rằng:
- Hay, hay là, nếu không ta … ta đi gọi bọn họ gọi tới.
- Không cần.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà khoát tay áo, nói rằng:
- Nếu ta đã là lão sư ở chỗ này, ta đây cũng có thể quan tâm một chút học sinh của mình, ta sẽ tự mình đi xem một chút.
Lý Thất Dạ nói như vậy, Dạ Hân Tuyết không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là kiên trì dẫn Lý Thất Dạ đi.
Thư phòng rất lớn, trên thực tế thư phòng cũng không chỉ có lâu vũ cổ điện chứa sách, toàn bộ thư phòng là chỉ cả phiến sơn hà, bởi vì trên dải núi sông tráng lệ có xây không ít lâu vũ cổ điện, rất nhiều lâu vũ cổ điện đều có dấu tích của sách vở, thậm chí trên một ít vách đá dựng đứng đều có thạch động, những thạch động này cũng cất dấu vô vàn sách.
/5110
|