- Vậy phải xem ngươi có vượt qua được không, nếu không chịu đựng ổi chắc chắn sẽ chết.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Phải rồi, quên cho ngươi biết. Lúc trước lão tổ tông nhà ngươi suýt đông chết tại đây, không biết ngươi có chịu đựng được tốt hơn lão tổ tông của mình không?
Kim Hoàn Thiết Tí sợ đứng tim:
- Lão... Lão sư!
Rắc!
Kim Hoàn Thiết Tí chưa nói hết lời thì bị đóng băng nguyên người, thành khối băng lớn trôi nổi theo nước sông.
Kim Hoàn Thiết Tí ở trong khối băng không mở miệng nói chuyện được, trợn to mắt, há to mồm, biểu tình kêu cứu.
Đào Đình nhìn Kim Hoàn Thiết Tí bị đóng băng trôi theo nước sông, nàng tốt bụng thầm lo cho gã:
- Có khi nào hắn bị đông chết không?
- Khó nói.
Lưu Kim Thắng vui sướng khi người gặp họa ung dung nói:
- Hàn Giang vườn trà là con sông lớn không có cuối, càng xuống hạ du thì khí lạnh càng lạnh. Không ai biết dòng nước Hàn Giang chảy đi đâu, có người nói là chảy vào lòng đất, sơ sẩy một cái sẽ bị đông chết, dù không đông chết cũng chìm vào địa phủ, vĩnh viễn không về được.
Đào Đình sợ hãi kêu lên:
- Thật không?
- Đừng nghe hắn nói nhảm.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
- Hàn Giang đúng là nơi nguy hiểm nhưng tử đệ Vương gia không chết dễ vậy, da cốt của hắn cần được rèn luyện lại ở nơi như Hàn Giang, vượt qua được sẽ được ích lợi lớn.
Đào Đình hỏi:
- Nếu không chịu đựng nổi thì sao?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Nếu không chịu đựng nổi thì cũng không có gì, nằm nửa năm, một năm trên giường thôi.
Đào Đình ngây người, nhưng bình tĩnh lại nàng biết Lý Thất Dạ đang thành toàn cho Kim Hoàn Thiết Tí.
Lý Thất Dạ mang theo đám người Đào Đình đi trong vườn trà, các học sinh đã xông lên những ngọn núi. Nhưng nơi này là địa bàn của Thiên Thần thư viện, đám học sinh không dám quá càn rỡ, nếu đổi lại nơi khác thì bọn họ đã đào ba thước đất lên, dù sao cơ hội như vậy cực kỳ hiếm có.
Trong vườn trà dãy núi toàn là mây mù che phủ, cổ thụ mọc trên núi non trập tùng, có tre to, nhiều ngon núi có cây trà cổ mọc. Đa số núi vườn trà đều mọc cây trà, nhưng một số học sinh không quan tâm.
Đương nhiên có học sinh biết hàng, học sinh Thánh Viện thấy cây trà màu tím lá ít thì hái lá non xuống thu vào trong túi.
- Trương học trưởng tại sao hái hái loại lá trà này làm gì?
Có bạn học không hiểu, mở miệng hỏi:
- Mọi người đang bận rộn tìm báu vật, nhóm Tạ học đệ leo lên một ngọn núi cao đào ra tinh duẩn trong rừng trúc, học trưởng muốn đi chung không?
Học trưởng hái đầy giỏ tre, cười nói:
- Không được, ta chỉ đến hái lá trà.
Học sinh không biết huyền diệu bên trong, hỏi:
- Học trưởng, lá trà này có điểm gì thần kỳ sao?
Học sinh chỉ cười không nói, bước nhanh rời đi tiếp tục tìm cây trà khác.
Việc này truyền vào tai Tư Tông Thần Tử đang tìm báu vật, nghe học đệ hỏi gã thuận miệng trả lời:
- Huyền Mi trà, có thể tĩnh tâm, dưỡng đạo.
Học đệ hỏi tới:
- Trong vườn trà có nhiều loại cây trà này, chúng ta có nên đi hái không?
Tư Tông Thần Tử rộng rãi nói:
- Huyền MI trà không phải tiên phẩm gì. Tư Thần tông của ta trồng mấy ngàn mẫu, hôm nào tặng mọi người một lạng uống thử.
Học sinh hưng phấn nhiệt tình nịnh Tư Tông Thần Tử:
- Học trưởng tốt với chúng ta quá, lần này chúng ta đi theo học trưởng đến có thể nói là thu hoạch phong phú. Trong khe sâu vừa rồi đã thu hoạch tràn đầy Nhất Lâu Diêu Thần Hoa.
Nhiều học sinh muốn đi theo Tư Tông Thần Tử, vì đi cùng gã sẽ được ăn no, gã rất rộng rãi, thường chia chút đồ tốt cho mọi người.
Không chỉ Tư Tông Thần Tử làm vậy, học sinh Bách Đường thích đi chung với Lục Kiếm Thiểu Hoàng. Lần này Lục Kiếm Thiểu Hoàng dẫn đám học sinh Bách Đường chiếm một ngọn núi, từ vách núi đào được Thạch Côn Phong mật đầy một bình, thu hoạch phong phú.
Học sinh xông vào vườn trà đều tìm báu vật đào dược, mọi người cực kỳ hưng phấn.
- Nơi này không tầm thường.
Khi đám người Lý Thất Dạ đang đi, Mai Tố Dao luôn giữ im lặng bỗng lên tiếng:
- Đây là đất đại đạo, có thể chủ vạn pháp, có thể vào đạo tâm, thông ảo diệu.
Mai Tố Dao là thiên tài tuyệt thế, có thiên phú không gì sánh ngang được. Nên khi đám người vội vàng đào báu vật thì Mai Tố Dao cảm nhận ỹ càng mảnh thiên địa này.
- Đây là vườn trà.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Chỉ kẻ tục mới vội vàng tranh giành báu vật tại đây, đã đến vườn trà thì nên nhấm nháp trà.
Đào Đình nghe Lý Thất Dạ nói, tò mò hỏi:
- Chúng ta thật sự tới nơi này phẩm trà?
Đào Đình không rành về vườn trà, lần đầu tiên nàng tham gia hội phẩm trà.
Lưu Kim Thắng cười nói:
- Là ngộ đạo.
Lưu Kim Thắng tốt bụng nhắc nhở:
- Phẩm trà ngộ đạo, chỉ lấy hai chữ đầu, đây là nơi tốt để ngộ đạo. Thật ra học viện mở ra vườn trà vì hy vọng học sinh ngộ đạo tại đây. Như Mai Tiên Tử nói, đây là một vùng đất đại đạo, cực kỳ ảo diệu, chỗ tốt để tham ngộ đại đạo. Mỗi giới chỉ có cơ hội một lần, cực kỳ hiếm có, nên nắm chắc cơ hội như vậy. Tới nơi này tìm báu vật, đào linh dược chỉ rơi vào hạ thừa.
Lưu Kim Thắng nắm rõ như lòng bàn tay khiến Đào Đình tò mò hỏi:
- Trước kia lưu lão từng đến vườn trà?
Lưu Kim Thắng không trả lời, cười cười, biểu tình rất phức tạp.
Đám người Lý Thất Dạ đến chân một ngọn núi, núi vô cùng bàng bạc, cao vút đâm mây. Mây mù bao phủ ngọn núi, khi đứng trước núi cho người cảm giác như một tòa thần nhạc chặn đường, không thể vượt qua.
Trên đỉnh núi mọc gốc cây lớn, lá cây uốn quanh, lá màu bạc, nhìn tư xa như cây sắt hoa bạc, cực kỳ xinh đẹp và đồ sộ.
Dưới núi có đoàn học sinh, có người xuất thân từ Đế Phủ, Thánh Viện, cũng có học sinh Bách Đường đến góp vui.
- Nghe nói này là Ngân Hoa Thiết Thụ, rễ cây mọc ngân khuẩn, thứ này là trân phẩm, vừa làm thuốc được, có thể nâng cao đạo hạnh.
Có học sinh Đế Phủ bay lên cao. Mở thiên nhãn nhìn thẳng gốc Ngân Hoa Thiết Thụ, xem rễ cây mọc đầy ngân khuẩn thì chảy nước miếng nói:
- Đúng rồi, chắc đã lâu chưa ai lên nên Ngân Hoa Thiết Thụ này mọc đầy ngân khuẩn, nếu lên được thì tốt quá, có thể luyện một bình đan dược tốt tăng công lực mười năm cho ta.
Có học sinh nhìn ngân khuẩn mọc đầy trên rễ già của Ngân Hoa Thiết Thụ, thèm thuồng nói:
- Tiếc rằng Lục Kiếm Thiểu Hoàng và Tư Tông Thần Tử không đến, nếu bọn họ ra tay có lẽ có cơ hội lên đỉnh núi, sẽ thử hái ngân khuẩn.
Một học sinh Thánh Viện lắc đầu nói:
- Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử đã đi đạo trà, bọn họ không hứng thú với ngân khuẩn. Tuy ngân khuẩn là trân phẩm nhưng môn phái như Tư Thần tông không thiếu gì, đạo trà mới là thứ bọn họ muốn.
Đoàn học sinh tụ dưới chân núi thèm thuồng nhìn Ngân Hoa Thiết Thụ trên ngọn núi, vì bọn họ không leo lên được, một khi bước lên ngọn núi sẽ trượt ra ngoài. Nếu ví von ngọn núi là cục đá trơn giữa sông thì bọn họ là dòng nước, vĩnh viễn không thể bám vào núi này được.
Khi đám người Lý Thất Dạ đến liền gây náo động lớn, nhiều học sinh nhìn hắn.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Phải rồi, quên cho ngươi biết. Lúc trước lão tổ tông nhà ngươi suýt đông chết tại đây, không biết ngươi có chịu đựng được tốt hơn lão tổ tông của mình không?
Kim Hoàn Thiết Tí sợ đứng tim:
- Lão... Lão sư!
Rắc!
Kim Hoàn Thiết Tí chưa nói hết lời thì bị đóng băng nguyên người, thành khối băng lớn trôi nổi theo nước sông.
Kim Hoàn Thiết Tí ở trong khối băng không mở miệng nói chuyện được, trợn to mắt, há to mồm, biểu tình kêu cứu.
Đào Đình nhìn Kim Hoàn Thiết Tí bị đóng băng trôi theo nước sông, nàng tốt bụng thầm lo cho gã:
- Có khi nào hắn bị đông chết không?
- Khó nói.
Lưu Kim Thắng vui sướng khi người gặp họa ung dung nói:
- Hàn Giang vườn trà là con sông lớn không có cuối, càng xuống hạ du thì khí lạnh càng lạnh. Không ai biết dòng nước Hàn Giang chảy đi đâu, có người nói là chảy vào lòng đất, sơ sẩy một cái sẽ bị đông chết, dù không đông chết cũng chìm vào địa phủ, vĩnh viễn không về được.
Đào Đình sợ hãi kêu lên:
- Thật không?
- Đừng nghe hắn nói nhảm.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
- Hàn Giang đúng là nơi nguy hiểm nhưng tử đệ Vương gia không chết dễ vậy, da cốt của hắn cần được rèn luyện lại ở nơi như Hàn Giang, vượt qua được sẽ được ích lợi lớn.
Đào Đình hỏi:
- Nếu không chịu đựng nổi thì sao?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Nếu không chịu đựng nổi thì cũng không có gì, nằm nửa năm, một năm trên giường thôi.
Đào Đình ngây người, nhưng bình tĩnh lại nàng biết Lý Thất Dạ đang thành toàn cho Kim Hoàn Thiết Tí.
Lý Thất Dạ mang theo đám người Đào Đình đi trong vườn trà, các học sinh đã xông lên những ngọn núi. Nhưng nơi này là địa bàn của Thiên Thần thư viện, đám học sinh không dám quá càn rỡ, nếu đổi lại nơi khác thì bọn họ đã đào ba thước đất lên, dù sao cơ hội như vậy cực kỳ hiếm có.
Trong vườn trà dãy núi toàn là mây mù che phủ, cổ thụ mọc trên núi non trập tùng, có tre to, nhiều ngon núi có cây trà cổ mọc. Đa số núi vườn trà đều mọc cây trà, nhưng một số học sinh không quan tâm.
Đương nhiên có học sinh biết hàng, học sinh Thánh Viện thấy cây trà màu tím lá ít thì hái lá non xuống thu vào trong túi.
- Trương học trưởng tại sao hái hái loại lá trà này làm gì?
Có bạn học không hiểu, mở miệng hỏi:
- Mọi người đang bận rộn tìm báu vật, nhóm Tạ học đệ leo lên một ngọn núi cao đào ra tinh duẩn trong rừng trúc, học trưởng muốn đi chung không?
Học trưởng hái đầy giỏ tre, cười nói:
- Không được, ta chỉ đến hái lá trà.
Học sinh không biết huyền diệu bên trong, hỏi:
- Học trưởng, lá trà này có điểm gì thần kỳ sao?
Học sinh chỉ cười không nói, bước nhanh rời đi tiếp tục tìm cây trà khác.
Việc này truyền vào tai Tư Tông Thần Tử đang tìm báu vật, nghe học đệ hỏi gã thuận miệng trả lời:
- Huyền Mi trà, có thể tĩnh tâm, dưỡng đạo.
Học đệ hỏi tới:
- Trong vườn trà có nhiều loại cây trà này, chúng ta có nên đi hái không?
Tư Tông Thần Tử rộng rãi nói:
- Huyền MI trà không phải tiên phẩm gì. Tư Thần tông của ta trồng mấy ngàn mẫu, hôm nào tặng mọi người một lạng uống thử.
Học sinh hưng phấn nhiệt tình nịnh Tư Tông Thần Tử:
- Học trưởng tốt với chúng ta quá, lần này chúng ta đi theo học trưởng đến có thể nói là thu hoạch phong phú. Trong khe sâu vừa rồi đã thu hoạch tràn đầy Nhất Lâu Diêu Thần Hoa.
Nhiều học sinh muốn đi theo Tư Tông Thần Tử, vì đi cùng gã sẽ được ăn no, gã rất rộng rãi, thường chia chút đồ tốt cho mọi người.
Không chỉ Tư Tông Thần Tử làm vậy, học sinh Bách Đường thích đi chung với Lục Kiếm Thiểu Hoàng. Lần này Lục Kiếm Thiểu Hoàng dẫn đám học sinh Bách Đường chiếm một ngọn núi, từ vách núi đào được Thạch Côn Phong mật đầy một bình, thu hoạch phong phú.
Học sinh xông vào vườn trà đều tìm báu vật đào dược, mọi người cực kỳ hưng phấn.
- Nơi này không tầm thường.
Khi đám người Lý Thất Dạ đang đi, Mai Tố Dao luôn giữ im lặng bỗng lên tiếng:
- Đây là đất đại đạo, có thể chủ vạn pháp, có thể vào đạo tâm, thông ảo diệu.
Mai Tố Dao là thiên tài tuyệt thế, có thiên phú không gì sánh ngang được. Nên khi đám người vội vàng đào báu vật thì Mai Tố Dao cảm nhận ỹ càng mảnh thiên địa này.
- Đây là vườn trà.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Chỉ kẻ tục mới vội vàng tranh giành báu vật tại đây, đã đến vườn trà thì nên nhấm nháp trà.
Đào Đình nghe Lý Thất Dạ nói, tò mò hỏi:
- Chúng ta thật sự tới nơi này phẩm trà?
Đào Đình không rành về vườn trà, lần đầu tiên nàng tham gia hội phẩm trà.
Lưu Kim Thắng cười nói:
- Là ngộ đạo.
Lưu Kim Thắng tốt bụng nhắc nhở:
- Phẩm trà ngộ đạo, chỉ lấy hai chữ đầu, đây là nơi tốt để ngộ đạo. Thật ra học viện mở ra vườn trà vì hy vọng học sinh ngộ đạo tại đây. Như Mai Tiên Tử nói, đây là một vùng đất đại đạo, cực kỳ ảo diệu, chỗ tốt để tham ngộ đại đạo. Mỗi giới chỉ có cơ hội một lần, cực kỳ hiếm có, nên nắm chắc cơ hội như vậy. Tới nơi này tìm báu vật, đào linh dược chỉ rơi vào hạ thừa.
Lưu Kim Thắng nắm rõ như lòng bàn tay khiến Đào Đình tò mò hỏi:
- Trước kia lưu lão từng đến vườn trà?
Lưu Kim Thắng không trả lời, cười cười, biểu tình rất phức tạp.
Đám người Lý Thất Dạ đến chân một ngọn núi, núi vô cùng bàng bạc, cao vút đâm mây. Mây mù bao phủ ngọn núi, khi đứng trước núi cho người cảm giác như một tòa thần nhạc chặn đường, không thể vượt qua.
Trên đỉnh núi mọc gốc cây lớn, lá cây uốn quanh, lá màu bạc, nhìn tư xa như cây sắt hoa bạc, cực kỳ xinh đẹp và đồ sộ.
Dưới núi có đoàn học sinh, có người xuất thân từ Đế Phủ, Thánh Viện, cũng có học sinh Bách Đường đến góp vui.
- Nghe nói này là Ngân Hoa Thiết Thụ, rễ cây mọc ngân khuẩn, thứ này là trân phẩm, vừa làm thuốc được, có thể nâng cao đạo hạnh.
Có học sinh Đế Phủ bay lên cao. Mở thiên nhãn nhìn thẳng gốc Ngân Hoa Thiết Thụ, xem rễ cây mọc đầy ngân khuẩn thì chảy nước miếng nói:
- Đúng rồi, chắc đã lâu chưa ai lên nên Ngân Hoa Thiết Thụ này mọc đầy ngân khuẩn, nếu lên được thì tốt quá, có thể luyện một bình đan dược tốt tăng công lực mười năm cho ta.
Có học sinh nhìn ngân khuẩn mọc đầy trên rễ già của Ngân Hoa Thiết Thụ, thèm thuồng nói:
- Tiếc rằng Lục Kiếm Thiểu Hoàng và Tư Tông Thần Tử không đến, nếu bọn họ ra tay có lẽ có cơ hội lên đỉnh núi, sẽ thử hái ngân khuẩn.
Một học sinh Thánh Viện lắc đầu nói:
- Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử đã đi đạo trà, bọn họ không hứng thú với ngân khuẩn. Tuy ngân khuẩn là trân phẩm nhưng môn phái như Tư Thần tông không thiếu gì, đạo trà mới là thứ bọn họ muốn.
Đoàn học sinh tụ dưới chân núi thèm thuồng nhìn Ngân Hoa Thiết Thụ trên ngọn núi, vì bọn họ không leo lên được, một khi bước lên ngọn núi sẽ trượt ra ngoài. Nếu ví von ngọn núi là cục đá trơn giữa sông thì bọn họ là dòng nước, vĩnh viễn không thể bám vào núi này được.
Khi đám người Lý Thất Dạ đến liền gây náo động lớn, nhiều học sinh nhìn hắn.
/5110
|