Tập thể học sinh câm nín, lần đầu tiên bọn họ gặp lão sư cà chớn như thế. Mới gần đây đánh Diệp Diệu Tuyết tàn phế giờ buông lời khiêu chiến học sinh, lão sư như vậy đúng là quái thai trong học viện.
Tư Tông Thần Tử, Lục Kiếm Thiểu Hoàng bất mãn Lý Thất Dạ nhưng rồi không biết làm sao, ai kêu hắn là lão sư, hai người đành hừ lạnh.
Lý Thất Dạ không nhằm vào thái độ của Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử, chỉ cười nói:
- Có gì không vừa lòng với ta thì cứ nói ra, đừng nói sau lưng. Con đường ta rất thân thiện, vui lòng nhận ý kiến của mọi người.
Các học sinh nhìn nhau, không ai muốn chọc vào Lý Thất Dạ. Các học sinh cùng nhìn Túng Thiên thiếu chủ, trong bọn họ nếu ai có thể chọc vào lão sư Thiên Thần học viện được thì chỉ có thể là gã.
Trước mắt bao người Túng Thiên thiếu chủ buộc phải đứng ra, dù gì mới rồi gã còn nói dõng dạc như vậy.
- Chúng ta tôn kính lão sư của học viện, kính nể từ tận đáy lòng những gì bọn họ vất vả trả giá.
Túng Thiên thiếu chủ lạnh lùng nói:
- Nhưng một số lão sư làm thầy lại không đáng để chúng ta tôn trọng, loại người này không có tư cách làm thầy của chúng ta!
Túng Thiên thiếu chủ nói khá xảo diệu, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Lý Thất Dạ không tức giận khi bị Túng Thiên thiếu chủ chửi xéo, thẳng thắn thừa nhận:
- À, ta là lão sư không ra dáng thầy.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta không hiếm lạ ngươi tôn kính, huống chi ngươi cũng không có tư cách làm học sinh của ta.
Túng Thiên thiếu chủ tức giận mặt đỏ rực:
- Ngươi...!
Túng Thiên thiếu chủ chửi xỏ xiên, lão sư bình thường hoặc khó chịu hoặc làm bộ không nghe thấy. Lý Thất Dạ thì trực tiếp thừa nhận còn mắng lại gã, hoàn toàn không có dáng vẻ lão sư, những lời khắc bạc của hắn đã tát thẳng vào mặt Túng Thiên thiếu chủ.
- Ngươi là Túng Thiên thiếu chủ đó đúng không?
Lý Thất Dạ nhìn Túng Thiên thiếu chủ, mỉm cười nói:
- Muốn khiêu chiến với ta thì đứng ra nói thẳng, đừng quanh co. Nam nhi sống trên đời nên chiến liền chiến, giở trò khôn vặt, bày thủ đoạn chỉ là bàng môn tả đạo. Trực tiếp đánh kẻ địch của mình không bò dậy nổi mới là lẽ phải.
Túng Thiên thiếu chủ hít sâu, mặt rắn đanh lạnh lùng nói:
- Lão sư đừng lôi đạo lý lớn ra dạy ta, lão sư muốn dạy ta thì hãy làm tấm gương thầy trước đí.
Lý Thất Dạ cười cười:
- Nói cũng đúng.
Lý Thất Dạ không hề giận, hắn nghiêm túc gật đầu nói:
- Nói ra thì ngươi không đáng để ta dạy.
Mắt Túng Thiên thiếu chủ lạnh băng sáng rực, gã lạnh lùng nói:
- Lão sư, ta luôn tôn thầy yêu đạo, nếu lão sư cứ cố khiêu khích hì Vương Huyền Cực ta đây theo tới cùng!
Túng Thiên thiếu chủ tràn đầy bá khí, gã lập tức khiêu chiến Lý Thất Dạ. Học sinh đứng đây toàn e ngại lão sư ba phần, Túng Thiên thiếu chủ thì không sợ Lý Thất Dạ, gã có núi dựa cứng rắn trong Thiên Thần học viện.
Lý Thất Dạ tùy ý cười nói:
- Được thôi, ngươi định chịu được mấy chiêu trong tay ta?
Túng Thiên thiếu chủ ngạc nhiên, gã không ngờ Lý Thất Dạ sảng khoái đồng ý, còn tưởng hắn sẽ từ chối rồi gã sẽ lấy lời hắn đã nói ra đáp trả, ai ngờ hắn đồng ý.
Lần đầu tiên Túng Thiên thiếu chủ gặp lão sư như vậy. Lão sư bình thường có phong độ của lão sư, làm chuyện gì cũng hết sức rộng lượng, không so đo với học sinh bọn họ. Lý Thất Dạ thì không theo lẽ thường làm Túng Thiên thiếu chủ trở tay không kịp.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng nhỏ giọng nhắc nhở Túng Thiên thiếu chủ:
- Có rất nhiều cách so tài, không nhất định phải dùng võ đấu.
Lý Thất Dạ dù sao là lão sư của học viện, có thể trở thành lão sư Thiên Thần học viện thì chắc chắn không yếu. Nếu đấu võ thì Túng Thiên thiếu chủ là một đồ đằng chưa chắc mạnh hơn.
Túng Thiên thiếu chủ đã bất chấp, mặt lạnh băng hùng hổ nói:
- Đấu văn đấu võ đều được!
Túng Thiên thiếu chủ dù gì là truyền nhân của Túng Thiên giáo, dù chỉ có một đồ đằng nhưng gã tự tin có thể khiêu chiến với Thượng Thần hai, ba đồ đằng. Trong tay Túng Thiên thiếu chủ có binh khí siêu mạnh, cũng tu luyện công pháp tuyệt thế vô song, đây là tự tin của gã.
- Hay là đấu văn đi.
Tư Tông Thần Tử xoe tròn tròng mắt nói:
- Tu đạo quan trọng là thiên phú, Đại Đạo trà ngay trước mắt, mọi người đều biết hái Đại Đạo trà toàn thử thách thiên phú. So thiên phú được không?
- Đúng đúng, so thiên phú.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng cùng chung ý tưởng, hùa theo:
- Lão sư là lão sư xuất sắc nhất Thiên Thần học viện chúng ta, tính thiên phú thì e rằng trên đời này không có người sánh bằng lão sư. Ta tin với thiên phú của lão sư thì hái Đại Đạo trà nhẹ nhàng như nhấc tay.
Mắt Tư Tông Thần Tử sáng rực:
- Đúng, đúng rồi!
Hai người không uổng là chơi thân, Tư Tông Thần Tử hiểu ngay ý tưởng của Lục Kiếm Thiểu Hoàng, cười nói:
- Lão sư còn trẻ vậy đã làm lão sư của Thiên Thần học viện chúng ta, thiên phú cao có lẽ khiến Nhân Thánh, Thiếu Niên Vương đều mặc cảm không bằng. Lão sư hái Đại Đạo trà dễ như trở bàn tay, chắc sẽ thắng được Túng Thiên huynh.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử mặt ngoài hết sức khen ngơi, khích lệ Lý Thất Dạ, cho hắn đội mũ thật cao nhưng thật ra là dụ hắn vào bẫy.
Túng Thiên thiếu chủ và Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử chơi rất thân, nghe hai người tung hứng gã liền hiểu ý đồ. Mới rồi Túng Thiên thiếu chủ qua ngạo đòi cứng rắn đâu với Lý Thất Dạ, thật ra có rất nhiều cách xử lý hắn, cần gì phải cứng đấu cứng?
Túng Thiên thiếu chủ cười nói:
- Là học sinh đã thô lỗ.
- Trong học viện luận bàn một chút được rồi, cần gì phải đụng đao kiếm? Lão sư, chúng ta so hái Đại Đạo trà đi? Lão sư có thiên phú không gì sánh bằng, tuyệt thế vô song. Học sinh vụng về vừa rồi miễn cưỡng hái được mấy miếng lá trà tám đạo. Ta nghĩ thiên phú, thực lực của lão sư chắc hái ba, năm miếng lá trà tám đạo mười đạo không thành vấn đề.
- Chỉ cần lão sư hái được ba, năm miếng lá trà tám đạo mười đạo thì học sinh lập tức bái phục, xấu hổ vì không bằng ngay.
Túng Thiên thiếu chủ cực kỳ khách sáo khom người hướng Lý Thất Dạ:
- Học sinh tin tưởng lão sư nhất định có thể khiến học sinh tâm phục khẩu phục, dựa vào thiên phú, thực lực của lão sư thì ba, năm miếng lá trà tám đạo mười đạo bình thường có đáng gì? Hôm nay các học sinh đều có phúc được thấy tận mắt thủ đoạn tuyệt thế của Kiêu Hoành Châu.
Ba người không uổng là bằng hữu thân thiết, trước đó Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử chụp mũ cao cho Lý Thất Dạ, gài hắn xong Túng Thiên thiếu chủ đào hố, bọn họ định chôn sống hắn.
Lá trà mười đạo vốn đã khó hái, ba, năm miếng lá trà tám đạo mười đạo càng khó khăn gấp trăm ngàn lần.
Nghe Túng Thiên thiếu chủ nói, các học sinh nhìn nhau. Ba người gài bẫy Lý Thất Dạ, không cho hắn bậc thang leo xuống.
Nên biết hái lá trà mười đạo nói dễ hơn làm. Thiên phú của Nhân Thánh cao không? Được gọi là người thiên phú cao nhất đương đại, nhưng gã chỉ hái được lá trà chín đạo.
Trong ghi chép của Thiên Thần học viện chỉ có một người duy nhất hái được lá trà mười đạo, đó là Cửu U Cuồng Ngao.
Tư Tông Thần Tử, Lục Kiếm Thiểu Hoàng bất mãn Lý Thất Dạ nhưng rồi không biết làm sao, ai kêu hắn là lão sư, hai người đành hừ lạnh.
Lý Thất Dạ không nhằm vào thái độ của Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử, chỉ cười nói:
- Có gì không vừa lòng với ta thì cứ nói ra, đừng nói sau lưng. Con đường ta rất thân thiện, vui lòng nhận ý kiến của mọi người.
Các học sinh nhìn nhau, không ai muốn chọc vào Lý Thất Dạ. Các học sinh cùng nhìn Túng Thiên thiếu chủ, trong bọn họ nếu ai có thể chọc vào lão sư Thiên Thần học viện được thì chỉ có thể là gã.
Trước mắt bao người Túng Thiên thiếu chủ buộc phải đứng ra, dù gì mới rồi gã còn nói dõng dạc như vậy.
- Chúng ta tôn kính lão sư của học viện, kính nể từ tận đáy lòng những gì bọn họ vất vả trả giá.
Túng Thiên thiếu chủ lạnh lùng nói:
- Nhưng một số lão sư làm thầy lại không đáng để chúng ta tôn trọng, loại người này không có tư cách làm thầy của chúng ta!
Túng Thiên thiếu chủ nói khá xảo diệu, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Lý Thất Dạ không tức giận khi bị Túng Thiên thiếu chủ chửi xéo, thẳng thắn thừa nhận:
- À, ta là lão sư không ra dáng thầy.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta không hiếm lạ ngươi tôn kính, huống chi ngươi cũng không có tư cách làm học sinh của ta.
Túng Thiên thiếu chủ tức giận mặt đỏ rực:
- Ngươi...!
Túng Thiên thiếu chủ chửi xỏ xiên, lão sư bình thường hoặc khó chịu hoặc làm bộ không nghe thấy. Lý Thất Dạ thì trực tiếp thừa nhận còn mắng lại gã, hoàn toàn không có dáng vẻ lão sư, những lời khắc bạc của hắn đã tát thẳng vào mặt Túng Thiên thiếu chủ.
- Ngươi là Túng Thiên thiếu chủ đó đúng không?
Lý Thất Dạ nhìn Túng Thiên thiếu chủ, mỉm cười nói:
- Muốn khiêu chiến với ta thì đứng ra nói thẳng, đừng quanh co. Nam nhi sống trên đời nên chiến liền chiến, giở trò khôn vặt, bày thủ đoạn chỉ là bàng môn tả đạo. Trực tiếp đánh kẻ địch của mình không bò dậy nổi mới là lẽ phải.
Túng Thiên thiếu chủ hít sâu, mặt rắn đanh lạnh lùng nói:
- Lão sư đừng lôi đạo lý lớn ra dạy ta, lão sư muốn dạy ta thì hãy làm tấm gương thầy trước đí.
Lý Thất Dạ cười cười:
- Nói cũng đúng.
Lý Thất Dạ không hề giận, hắn nghiêm túc gật đầu nói:
- Nói ra thì ngươi không đáng để ta dạy.
Mắt Túng Thiên thiếu chủ lạnh băng sáng rực, gã lạnh lùng nói:
- Lão sư, ta luôn tôn thầy yêu đạo, nếu lão sư cứ cố khiêu khích hì Vương Huyền Cực ta đây theo tới cùng!
Túng Thiên thiếu chủ tràn đầy bá khí, gã lập tức khiêu chiến Lý Thất Dạ. Học sinh đứng đây toàn e ngại lão sư ba phần, Túng Thiên thiếu chủ thì không sợ Lý Thất Dạ, gã có núi dựa cứng rắn trong Thiên Thần học viện.
Lý Thất Dạ tùy ý cười nói:
- Được thôi, ngươi định chịu được mấy chiêu trong tay ta?
Túng Thiên thiếu chủ ngạc nhiên, gã không ngờ Lý Thất Dạ sảng khoái đồng ý, còn tưởng hắn sẽ từ chối rồi gã sẽ lấy lời hắn đã nói ra đáp trả, ai ngờ hắn đồng ý.
Lần đầu tiên Túng Thiên thiếu chủ gặp lão sư như vậy. Lão sư bình thường có phong độ của lão sư, làm chuyện gì cũng hết sức rộng lượng, không so đo với học sinh bọn họ. Lý Thất Dạ thì không theo lẽ thường làm Túng Thiên thiếu chủ trở tay không kịp.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng nhỏ giọng nhắc nhở Túng Thiên thiếu chủ:
- Có rất nhiều cách so tài, không nhất định phải dùng võ đấu.
Lý Thất Dạ dù sao là lão sư của học viện, có thể trở thành lão sư Thiên Thần học viện thì chắc chắn không yếu. Nếu đấu võ thì Túng Thiên thiếu chủ là một đồ đằng chưa chắc mạnh hơn.
Túng Thiên thiếu chủ đã bất chấp, mặt lạnh băng hùng hổ nói:
- Đấu văn đấu võ đều được!
Túng Thiên thiếu chủ dù gì là truyền nhân của Túng Thiên giáo, dù chỉ có một đồ đằng nhưng gã tự tin có thể khiêu chiến với Thượng Thần hai, ba đồ đằng. Trong tay Túng Thiên thiếu chủ có binh khí siêu mạnh, cũng tu luyện công pháp tuyệt thế vô song, đây là tự tin của gã.
- Hay là đấu văn đi.
Tư Tông Thần Tử xoe tròn tròng mắt nói:
- Tu đạo quan trọng là thiên phú, Đại Đạo trà ngay trước mắt, mọi người đều biết hái Đại Đạo trà toàn thử thách thiên phú. So thiên phú được không?
- Đúng đúng, so thiên phú.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng cùng chung ý tưởng, hùa theo:
- Lão sư là lão sư xuất sắc nhất Thiên Thần học viện chúng ta, tính thiên phú thì e rằng trên đời này không có người sánh bằng lão sư. Ta tin với thiên phú của lão sư thì hái Đại Đạo trà nhẹ nhàng như nhấc tay.
Mắt Tư Tông Thần Tử sáng rực:
- Đúng, đúng rồi!
Hai người không uổng là chơi thân, Tư Tông Thần Tử hiểu ngay ý tưởng của Lục Kiếm Thiểu Hoàng, cười nói:
- Lão sư còn trẻ vậy đã làm lão sư của Thiên Thần học viện chúng ta, thiên phú cao có lẽ khiến Nhân Thánh, Thiếu Niên Vương đều mặc cảm không bằng. Lão sư hái Đại Đạo trà dễ như trở bàn tay, chắc sẽ thắng được Túng Thiên huynh.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử mặt ngoài hết sức khen ngơi, khích lệ Lý Thất Dạ, cho hắn đội mũ thật cao nhưng thật ra là dụ hắn vào bẫy.
Túng Thiên thiếu chủ và Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử chơi rất thân, nghe hai người tung hứng gã liền hiểu ý đồ. Mới rồi Túng Thiên thiếu chủ qua ngạo đòi cứng rắn đâu với Lý Thất Dạ, thật ra có rất nhiều cách xử lý hắn, cần gì phải cứng đấu cứng?
Túng Thiên thiếu chủ cười nói:
- Là học sinh đã thô lỗ.
- Trong học viện luận bàn một chút được rồi, cần gì phải đụng đao kiếm? Lão sư, chúng ta so hái Đại Đạo trà đi? Lão sư có thiên phú không gì sánh bằng, tuyệt thế vô song. Học sinh vụng về vừa rồi miễn cưỡng hái được mấy miếng lá trà tám đạo. Ta nghĩ thiên phú, thực lực của lão sư chắc hái ba, năm miếng lá trà tám đạo mười đạo không thành vấn đề.
- Chỉ cần lão sư hái được ba, năm miếng lá trà tám đạo mười đạo thì học sinh lập tức bái phục, xấu hổ vì không bằng ngay.
Túng Thiên thiếu chủ cực kỳ khách sáo khom người hướng Lý Thất Dạ:
- Học sinh tin tưởng lão sư nhất định có thể khiến học sinh tâm phục khẩu phục, dựa vào thiên phú, thực lực của lão sư thì ba, năm miếng lá trà tám đạo mười đạo bình thường có đáng gì? Hôm nay các học sinh đều có phúc được thấy tận mắt thủ đoạn tuyệt thế của Kiêu Hoành Châu.
Ba người không uổng là bằng hữu thân thiết, trước đó Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử chụp mũ cao cho Lý Thất Dạ, gài hắn xong Túng Thiên thiếu chủ đào hố, bọn họ định chôn sống hắn.
Lá trà mười đạo vốn đã khó hái, ba, năm miếng lá trà tám đạo mười đạo càng khó khăn gấp trăm ngàn lần.
Nghe Túng Thiên thiếu chủ nói, các học sinh nhìn nhau. Ba người gài bẫy Lý Thất Dạ, không cho hắn bậc thang leo xuống.
Nên biết hái lá trà mười đạo nói dễ hơn làm. Thiên phú của Nhân Thánh cao không? Được gọi là người thiên phú cao nhất đương đại, nhưng gã chỉ hái được lá trà chín đạo.
Trong ghi chép của Thiên Thần học viện chỉ có một người duy nhất hái được lá trà mười đạo, đó là Cửu U Cuồng Ngao.
/5110
|