Nhìn cảnh tượng đó đám người Túng Thiên thiếu chủ biến sắc mặt, cùng thụt lùi một bước.
- Không thể nào!
Chưa từng có ai vượt qua đại đạo, đứng dưới cây trà cổ được. Bây giờ Lý Thất Dạ không chỉ đứng dưới cây trà cổ, hắn còn thu đại đạo, chuyện này không thể xảy ra.
Học sinh có mặt đều bị rung động, ngây ngốc nhìn Lý Thất Dạ:
- Không... Không... Không thể nào!
Với tất cả học sinh thì có thể hái Đại Đạo trà trong đại đạo dã là siêu ghê gớm, là thiên tài tuyệt thế. Hiện tại Lý Thất Dạ thu đại đạo, hắn đứng dưới cây trà cổ giờ hắn muốn hái bao nhiêu lá trà mà không được.
Lý Thất Dạ nhìn gốc cây trà cổ trước mắt, lạnh nhạt nói:
- Thế gian có quá nhiều kẻ ngốc, làm sao hiểu ảo diệu.
Lý Thất Dạ nhìn cây trà cổ, tùy tay phất một cái:
- Ài, trà này khiến người nhớ quá.
Lý Thất Dạ hái xuống các lá non có mười hai pháp tắc trên chỗ cao nhất cây trà.
Mảnh lá non hoàng kim có mười hai pháp tắc đại đạo mỏng như tơ quấn quanh trông rất đẹp, vừa non vừa vàng kim, khiến người nhìn chỉ muốn cắn một miếng.
Bàn tay to phất qua hái xuống phần lớn chỉ để lại một ít, Lý Thất Dạ cười nói:
- Thôi, ta tốt bụng chừa lại một chút cho đám lão già, tránh cho nói ta không để lại gì cho họ.
Thấy Lý Thất Dạ hái đống lá trà mười hai đạo, mọi người ngây ngẩn nhìn. Nhiều người nhìn lá trà tỏa ánh sáng vàng giữa hai tay Lý Thất Dạ, nuốt nước bọt khan.
Mỗi mảnh lá trà mười hai đạo đều có mười hai pháp tắc đại đạo quanh uquẩn. Khi một đống lá non được ôm trong tay thì như tay nâng đại đạo chương tự, khoảnh khắc này thiên địa vạn đạo đều bị ngươi nâng trong lòng bàn tay, cảm giác huyền diệu vô song.
Nhìn đống lá trà mười hai đạo trên tay Lý Thất Dạ, bao nhiêu học sinh nuốt nước bọt khan. Đừng nói ôm một đống, cho bọn họ một mảnh lá non cũng đã được ích lợi vô cùng.
Nên biết một lá trà năm đạo có thể cứu người khỏi sống chết, kéo người đó từ giây phút sống chết tẩu hỏa nhập ma, có thể tưởng tượng lá trà mười hai đạo kinh người cỡ nào.
Học sinh chưa ăn lá trà mười hai đạo nhưng có thể tưởng tượng một mảnh lá trà mười hai đạo có thể khiến người đại đạo sáng tỏ, có thể quy tố căn nguyên. Tuy một mảnh lá trà mười hai đạo sẽ không giúp tăng tiến đạo hạnh nhưng có thể khiến người rẽ mây thấy ánh mặt trời, suy tư thấy áo nghĩa chân chương, thu hoạch như thế vô giá biết bao.
Cái này giống như thuật Đại Đế, vất vả mãi mà không tham ngộ được nhưng một mảnh lá trà mười hai đạo là có thể cho ngươi tâm thần sáng tỏ, thông diệu của vạn pháp, trong một đêm hoàn toàn hiểu thấu ảo diệu của thuật Đại Đế.
Có thể tưởng tượng mảnh lá trà mười hai đạo như thế quý giá biết bao, kinh người biết mấy. Lý Thất Dạ ôm một đống lá non mười hai đạo thì khiến người nhễu nước miếng cỡ nào.
Lý Thất Dạ nhìn Đại Đạo trà trong tay, cười nói:
- Trà ngon cần bình tốt, và phải có nước tốt, gỗ tốt.
Lý Thất Dạ ngước lên cười nói:
- Nha đầu, ta nhớ Thiên Thần thư viện có nước tốt, bình tốt đúng không?
- Công tử thông thần.
Một thanh âm trong trẻo vang lên, cực kỳ êm tai, tựa như tiên âm. Trong khoảnh khắc một nữ nhân đứng trong áng mây, phong hoa tuyệt thế, đẹp không thể tả xiết. Khi nàng đứng trên mây tựa như tiên nữ.
Nhìn nữ nhân đứng trên mây, nhiều học sinh kinh kêu:
- Thiên Tuyền lão sư!
Biết bao học sinh ngước nhìn, hướng tới, dù là thiên tài tuyệt thế như Túng Thiên thiếu chủ cũng thẫn thờ vì phong tư tuyệt thế của nàng.
Nữ nhân đứng trên mây là Vũ Thiên Tuyền, có thể nói là lão sư xinh đẹp nhất Thiên Thần học viện. Vũ Thiên Tuyền xuất thân Cổ Phủ, nàng vô cùng cao quý, cỡ như Túng Thiên thiếu chủ cũng không thể so sánh. Vũ Thiên Tuyền cao sâu khó dò, không ai biết đạo hạnh cụ thể của nàng, vừa có tài vừa có sắc, khiến bao người ngưỡng mộ.
Lý Thất Dạ cười ra lệnh:
- Đun một phong hoa tuyệt thế thoáng chốc biến mất:bình đi.
Vũ Thiên Tuyền- Thiên Tuyền sẽ đi xin học viện. Yêu kiều cười,
Vũ Thiên Tuyền đi nhanh, về cũng nhanh, giây lát đã có mặt.
- Vào hết đi.
Đại đạo trong tay Lý Thất Dạ tản ra từ sườn núi như cây cầu dài vươn tới trước đám người Mai Tố Dao.
Mai Tố Dao, Vũ Thiên Tuyền, Lưu Kim Thắng bước lên cây cầu dài, đi tới dưới cây trà đại đạo.
Vũ Thiên Tuyền đăt đống đồ xuống, bàn ngọc bày ngang, ghế thần sắp ngay ngắn, đốt lư hơng, rất là bận rộn.
Lưu Kim Thắng, Mai Tố Dao giúp một tay, thoáng chốc mọi thứ sắp xếp xong. Lý Thất Dạ không khách sáo, ngồi chễm chệ trước ghế thần đặt ngay giữa.
- Mấy lão già Thiên Thần thư viện thích uống trà thật.
Lý Thất Dạ nhìn những dụng cụ, cười nói:
- Trầm Tinh cổ mộc là cực phẩm đun trà, phối hợp với lô Đồng Tiên cũ, dụng cụ như thế chỉ có trà cực phẩm mới xứng đôi.
- Còn có bộ ly Diêu Quang Tử.
Vũ Thiên Tuyền nhoẻn miệng cười:
- Nghe nói công tử sẽ đun trà nên Mặc lão đặc biệt dâng ra bộ bình tốt của mình. Ngày thường mặc lão không nỡ dùng, chỉ ngẫu nhiên dùng nó pha Đại Đạo trà.
Lời của Vũ Thiên Tuyền khiến đám học sinh tim rướt cái bịch. Mặc lão là lão sư kinh nghiệm lâu nhất thế giới, từng dạy học sinh cực kỳ lợi hại, có cả Thượng Thần, Tiên Vương, ngày thường ít ai gặp mặt vị lão sư này.
Lưu Kim Thắng xắn tay áo lên, cầm búa riu chặt Trầm Tinh Cổ Mộc:
- Để lão già ta làm việc cực cho, hai vị cô nương lo nấu trà được rồi.
Chốc lát Vũ Thiên Tuyền, Mai Tố Dao đã bưng lô Đồng Tiên cũ lên bắt đầu đốt lửa ấm lô đun trà.
Lý Thất Dạ ngồi nhàn nhã, nhắm mắt dưỡng thần, lưng dựa ghế thần như đang ngủ.
Lưu Kim Thắng từng búa chặt Trầm Tinh Cổ Mộc, lão chém từng khối cổ mộc đều đều, nhìn kỹ thì được xẻ theo vằn, rất ngay ngắn, tựa như quỷ phủ thần công.
Vũ Thiên Tuyền lo canh lô đun trà, Mai Tố Dao quạt gió lo phần lửa, dáng vẻ hai nàng tự nhiên hàn nhã, không cảm thấy đây là việc cực nhọc.
Cảnh tượng trước mắt khiến đám người bỏ qua Lưu Kim Thắng, chú ý đến Vũ Thiên Tuyền, Mai Tố Dao, nhìn hai nữ nhân tuyệt thế vào lúc này chỉ lo nhúm lửa đun trà.
Người xem mắt thèm, một người là lão sư đẹp nhất Thiên Thần thư viện, một người là học sinh đẹp nhất, hai nàng đun trà cho Lý Thất Dạ, quá cao giá, hưởng thụ khiến người ta thèm.
Nếu là người biết hàng sẽ chú ý Lưu Kim Thắng, tiếc rằng trên đời được mấy người biết hàng? Không nhiều người nhìn thấu Lưu Kim Thắng.
Nếu ai có thể nhìn thấu Lưu Kim Thắng, xem Thượng Thần cường đại như lão lo chẻ củi cho Lý Thất Dạ thì sẽ làm người ta lòng rung động.
Lưu Kim Thắng không hề thấy uất ức, không hề oán thanchẻ củi cho Lý Thất Dạ. Người biết thực lực của Lưu Kim Thắng sẽ thầm líu lưỡi, không thể tưởng tượng.
Trầm Tinh Cổ Mộc đốt cháy trong lô, đốm lửa tí tách như vì sao trong trời đêm rơi xuống lò lửa, từng bụm bốc cháy.
Lô Đồng Tiên cũ tỏa ánh sáng đồn khi lò lửa cháy. Ánh sáng đồng chiếu sáng, vô số phấn vàng đồng nát rơi xuống, phấn vàng phát ra thanh âm trong trẻo theo gió, cực kỳ êm tai, dễ nghe.
- Không thể nào!
Chưa từng có ai vượt qua đại đạo, đứng dưới cây trà cổ được. Bây giờ Lý Thất Dạ không chỉ đứng dưới cây trà cổ, hắn còn thu đại đạo, chuyện này không thể xảy ra.
Học sinh có mặt đều bị rung động, ngây ngốc nhìn Lý Thất Dạ:
- Không... Không... Không thể nào!
Với tất cả học sinh thì có thể hái Đại Đạo trà trong đại đạo dã là siêu ghê gớm, là thiên tài tuyệt thế. Hiện tại Lý Thất Dạ thu đại đạo, hắn đứng dưới cây trà cổ giờ hắn muốn hái bao nhiêu lá trà mà không được.
Lý Thất Dạ nhìn gốc cây trà cổ trước mắt, lạnh nhạt nói:
- Thế gian có quá nhiều kẻ ngốc, làm sao hiểu ảo diệu.
Lý Thất Dạ nhìn cây trà cổ, tùy tay phất một cái:
- Ài, trà này khiến người nhớ quá.
Lý Thất Dạ hái xuống các lá non có mười hai pháp tắc trên chỗ cao nhất cây trà.
Mảnh lá non hoàng kim có mười hai pháp tắc đại đạo mỏng như tơ quấn quanh trông rất đẹp, vừa non vừa vàng kim, khiến người nhìn chỉ muốn cắn một miếng.
Bàn tay to phất qua hái xuống phần lớn chỉ để lại một ít, Lý Thất Dạ cười nói:
- Thôi, ta tốt bụng chừa lại một chút cho đám lão già, tránh cho nói ta không để lại gì cho họ.
Thấy Lý Thất Dạ hái đống lá trà mười hai đạo, mọi người ngây ngẩn nhìn. Nhiều người nhìn lá trà tỏa ánh sáng vàng giữa hai tay Lý Thất Dạ, nuốt nước bọt khan.
Mỗi mảnh lá trà mười hai đạo đều có mười hai pháp tắc đại đạo quanh uquẩn. Khi một đống lá non được ôm trong tay thì như tay nâng đại đạo chương tự, khoảnh khắc này thiên địa vạn đạo đều bị ngươi nâng trong lòng bàn tay, cảm giác huyền diệu vô song.
Nhìn đống lá trà mười hai đạo trên tay Lý Thất Dạ, bao nhiêu học sinh nuốt nước bọt khan. Đừng nói ôm một đống, cho bọn họ một mảnh lá non cũng đã được ích lợi vô cùng.
Nên biết một lá trà năm đạo có thể cứu người khỏi sống chết, kéo người đó từ giây phút sống chết tẩu hỏa nhập ma, có thể tưởng tượng lá trà mười hai đạo kinh người cỡ nào.
Học sinh chưa ăn lá trà mười hai đạo nhưng có thể tưởng tượng một mảnh lá trà mười hai đạo có thể khiến người đại đạo sáng tỏ, có thể quy tố căn nguyên. Tuy một mảnh lá trà mười hai đạo sẽ không giúp tăng tiến đạo hạnh nhưng có thể khiến người rẽ mây thấy ánh mặt trời, suy tư thấy áo nghĩa chân chương, thu hoạch như thế vô giá biết bao.
Cái này giống như thuật Đại Đế, vất vả mãi mà không tham ngộ được nhưng một mảnh lá trà mười hai đạo là có thể cho ngươi tâm thần sáng tỏ, thông diệu của vạn pháp, trong một đêm hoàn toàn hiểu thấu ảo diệu của thuật Đại Đế.
Có thể tưởng tượng mảnh lá trà mười hai đạo như thế quý giá biết bao, kinh người biết mấy. Lý Thất Dạ ôm một đống lá non mười hai đạo thì khiến người nhễu nước miếng cỡ nào.
Lý Thất Dạ nhìn Đại Đạo trà trong tay, cười nói:
- Trà ngon cần bình tốt, và phải có nước tốt, gỗ tốt.
Lý Thất Dạ ngước lên cười nói:
- Nha đầu, ta nhớ Thiên Thần thư viện có nước tốt, bình tốt đúng không?
- Công tử thông thần.
Một thanh âm trong trẻo vang lên, cực kỳ êm tai, tựa như tiên âm. Trong khoảnh khắc một nữ nhân đứng trong áng mây, phong hoa tuyệt thế, đẹp không thể tả xiết. Khi nàng đứng trên mây tựa như tiên nữ.
Nhìn nữ nhân đứng trên mây, nhiều học sinh kinh kêu:
- Thiên Tuyền lão sư!
Biết bao học sinh ngước nhìn, hướng tới, dù là thiên tài tuyệt thế như Túng Thiên thiếu chủ cũng thẫn thờ vì phong tư tuyệt thế của nàng.
Nữ nhân đứng trên mây là Vũ Thiên Tuyền, có thể nói là lão sư xinh đẹp nhất Thiên Thần học viện. Vũ Thiên Tuyền xuất thân Cổ Phủ, nàng vô cùng cao quý, cỡ như Túng Thiên thiếu chủ cũng không thể so sánh. Vũ Thiên Tuyền cao sâu khó dò, không ai biết đạo hạnh cụ thể của nàng, vừa có tài vừa có sắc, khiến bao người ngưỡng mộ.
Lý Thất Dạ cười ra lệnh:
- Đun một phong hoa tuyệt thế thoáng chốc biến mất:bình đi.
Vũ Thiên Tuyền- Thiên Tuyền sẽ đi xin học viện. Yêu kiều cười,
Vũ Thiên Tuyền đi nhanh, về cũng nhanh, giây lát đã có mặt.
- Vào hết đi.
Đại đạo trong tay Lý Thất Dạ tản ra từ sườn núi như cây cầu dài vươn tới trước đám người Mai Tố Dao.
Mai Tố Dao, Vũ Thiên Tuyền, Lưu Kim Thắng bước lên cây cầu dài, đi tới dưới cây trà đại đạo.
Vũ Thiên Tuyền đăt đống đồ xuống, bàn ngọc bày ngang, ghế thần sắp ngay ngắn, đốt lư hơng, rất là bận rộn.
Lưu Kim Thắng, Mai Tố Dao giúp một tay, thoáng chốc mọi thứ sắp xếp xong. Lý Thất Dạ không khách sáo, ngồi chễm chệ trước ghế thần đặt ngay giữa.
- Mấy lão già Thiên Thần thư viện thích uống trà thật.
Lý Thất Dạ nhìn những dụng cụ, cười nói:
- Trầm Tinh cổ mộc là cực phẩm đun trà, phối hợp với lô Đồng Tiên cũ, dụng cụ như thế chỉ có trà cực phẩm mới xứng đôi.
- Còn có bộ ly Diêu Quang Tử.
Vũ Thiên Tuyền nhoẻn miệng cười:
- Nghe nói công tử sẽ đun trà nên Mặc lão đặc biệt dâng ra bộ bình tốt của mình. Ngày thường mặc lão không nỡ dùng, chỉ ngẫu nhiên dùng nó pha Đại Đạo trà.
Lời của Vũ Thiên Tuyền khiến đám học sinh tim rướt cái bịch. Mặc lão là lão sư kinh nghiệm lâu nhất thế giới, từng dạy học sinh cực kỳ lợi hại, có cả Thượng Thần, Tiên Vương, ngày thường ít ai gặp mặt vị lão sư này.
Lưu Kim Thắng xắn tay áo lên, cầm búa riu chặt Trầm Tinh Cổ Mộc:
- Để lão già ta làm việc cực cho, hai vị cô nương lo nấu trà được rồi.
Chốc lát Vũ Thiên Tuyền, Mai Tố Dao đã bưng lô Đồng Tiên cũ lên bắt đầu đốt lửa ấm lô đun trà.
Lý Thất Dạ ngồi nhàn nhã, nhắm mắt dưỡng thần, lưng dựa ghế thần như đang ngủ.
Lưu Kim Thắng từng búa chặt Trầm Tinh Cổ Mộc, lão chém từng khối cổ mộc đều đều, nhìn kỹ thì được xẻ theo vằn, rất ngay ngắn, tựa như quỷ phủ thần công.
Vũ Thiên Tuyền lo canh lô đun trà, Mai Tố Dao quạt gió lo phần lửa, dáng vẻ hai nàng tự nhiên hàn nhã, không cảm thấy đây là việc cực nhọc.
Cảnh tượng trước mắt khiến đám người bỏ qua Lưu Kim Thắng, chú ý đến Vũ Thiên Tuyền, Mai Tố Dao, nhìn hai nữ nhân tuyệt thế vào lúc này chỉ lo nhúm lửa đun trà.
Người xem mắt thèm, một người là lão sư đẹp nhất Thiên Thần thư viện, một người là học sinh đẹp nhất, hai nàng đun trà cho Lý Thất Dạ, quá cao giá, hưởng thụ khiến người ta thèm.
Nếu là người biết hàng sẽ chú ý Lưu Kim Thắng, tiếc rằng trên đời được mấy người biết hàng? Không nhiều người nhìn thấu Lưu Kim Thắng.
Nếu ai có thể nhìn thấu Lưu Kim Thắng, xem Thượng Thần cường đại như lão lo chẻ củi cho Lý Thất Dạ thì sẽ làm người ta lòng rung động.
Lưu Kim Thắng không hề thấy uất ức, không hề oán thanchẻ củi cho Lý Thất Dạ. Người biết thực lực của Lưu Kim Thắng sẽ thầm líu lưỡi, không thể tưởng tượng.
Trầm Tinh Cổ Mộc đốt cháy trong lô, đốm lửa tí tách như vì sao trong trời đêm rơi xuống lò lửa, từng bụm bốc cháy.
Lô Đồng Tiên cũ tỏa ánh sáng đồn khi lò lửa cháy. Ánh sáng đồng chiếu sáng, vô số phấn vàng đồng nát rơi xuống, phấn vàng phát ra thanh âm trong trẻo theo gió, cực kỳ êm tai, dễ nghe.
/5110
|