Lý Thất Dạ cười nói:
- Đã giỏi lắm rồi, có phụ thân và ngoại công vô địch mà không biến thành kẻ ăn chơi trác táng. Bị hai ngọn núi lớn đè ép, đổi lại người khác chắc đã điên.
Lý Thất Dạ không nói khao trương. Phụ thân và ngoại công vô địch, mẫu thân rất ưu tú, làm nhi tử bình thường cố gắng cách mấy đều làm người ta cảm thấy cũng chỉ đến thế là cùng.
- Đây là số mệnh.
Phi Tiên Đế Tử cười nói:
- Ai kêu ta là nhi tử của Chung Nam Tiên Đế, tôn nhi của Chung Nam Thần Đế, điều ta có thể làm là cố gắng.
Trong mắt người khác thì xuất thân của Phi Tiên Đế Tử làm bao người hâm mộ, ghen tỵ, nhưng với người có lòng cầu tiến, có khát vọng lại là chuyện vô cùng đau khổ. Vì ngươi cố gắng cả đời, phấn đấu suốt đời vẫn không thể vượt qua phụ thân, ngoại công của mình.
Mặc cho ngươi làm xuất sắc tới đâu, ưu tú cỡ nào người ta sẽ cho rằng chỉ có thế, thậm chí có người nghĩ đó là được phụ thân, ngoại công che chở không ai thấy đằng sau sự cố gắng của ngươi, không người thấy ưu tú của ngươi.
Dù vậy Phi Tiên Đế Tử vẫn rộng rãi, dù không thể vượt qua phụ thân, ngoại công được, dù thật nhạt nhòa dưới ánh sáng của phụ thân, ngoại công thì lão vẫn yên lặng bảo vệ Thiên Thần học viện, vì đây là tâm huyết của phụ thân.
Lý Thất Dạ gật gù:
- Đi đến ngày nay không dễ dàng.
Phi Tiên Đế Tử làm Đế Tử tốt hơn những Đế Tử khác gấp trăm lần, điều đáng tiếc duy nhất là phụ thân và ngoại công quá mạnh khiến ở thời đại của lão mọi người không thấy lão xuất sắc thế nào, tuyệt thế vô song. Biết bao.
- Phụ mẫu không ở, đã tới lúc ta làm chút chuyện cho Thiên Thần thư viện.
Phi Tiên Đế Tử nói:
- Thiên Thần thư viện không chỉ là tâm huyết của phụ mẫu, ngoại công mà còn là tâm huyết của nhiều tiên hiền, dù có chuyện gì cũng không thể để nó ngã. Nắm xương già của ta không biết sẽ chịu được bao lâu, hy vọng sẽ vượt qua được ải khó này, về sau có tương lai tươi sáng hơn.
- Đúng vậy!
Lý Thất Dạ nói:
- Thiên Thần thư viện tụ tập tâm huyết của nhiều người, từng có biết bao Tiên Đế Cửu Giới, Tiên Vương bách tộc chấp giáo tại đây. Cũng vì nó tụ tập tâm huyết của quá nhiều người nê mới thành thịt mỡ trong mắt đám người. Nếu có ngày nó ngã xuống sẽ có vô số người ngửi mùi ùa tới, ước gì cắn một miếng.
Phi Tiên Đế Tử buông tiếng thở dài, ai không thèm nhỏ dãi nội tình thâm sâu của Thiên Thần thư viện?
Phi Tiên Đế Tử nhìn Lý Thất Dạ, cười nói:
- Nhưng đời này có tiên sinh ở, ta yên lòng. Sóng gió lớn mấy có tiên sinh thì Thiên Thần thư viện sẽ sừng sững không ngã.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta chỉ đến sống qua ngày, dạy học trong Thư Phòng, tham ngộ huyền cơ nhỏ, chẳng qua đánh bậy đánh bạ.
- Có tiên sinh trong Thư Phòng thì ta yên tâm hơn.
Phi Tiên Đế Tử cười nói:
- Vậy không cần phái người đi giữ Thư Phòng, tiên sinh tọa trấn thì không ai lấy được thứ đó.
- Dù ta không ở cũng không ai lấy được thương thiên binh thư trong Thư Phòng, đã bao nhiêu năm nó vẫn ở đó.
Lý Thất Dạ bật cười:
- Đương thời người có thể lấy nó đi chỉ đếm trên đầu ngón tay.
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Phi Tiên Đế Tử cười khổ nói:
- Nếu Thiên Thần thư viện nguy hiểm thì ai dám bảo đảm không có Tiên Đế Cửu Giới mười hai Thiên Mệnh hành động?
- Cũng đúng, Thương Thiên Điện, binh khí thương thiên này quá hấp dẫn người.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
- Trên đời mấy ai không tim đậ nhanh vì nó? Nó không chỉ là thương thiên binh thư hoàn chỉnh nhất trên đời, cũng là mạnh nhất thế gian.
Phi Tiên Đế Tử cười nói:
- Bảo là mạnh nhất thì hơi quá.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
- Vạn cổ đến nay dù nó không phải thương thiên binh thư mạnh nhất nhưng có thể xếp vào ba hàng đầu. Trên đời này khó thương thiên binh thư nào còn tồn tại mà mạnh hơn nó.
Người đời không biết trong Thư Phòng Thiên Thần thư viện giấu một trọng bảo Thương Thiên Điện siêu khủng, nó là thương thiên binh thư, được gọi là thương thiên binh thư mạnh nhất trên đời.
Không nhiều người biết bí mật này, người ngoài muốn tham ngộ Thương Thiên Điện khó hơn lên trời. Ít ai trên đời có thể tham ngộ Thương Thiên Điện, Phi Tiên Đế là một, Chung Nam Thần Đế là hai, Âm Nha là ba.
Trên đời có nhiều báu vật, rất nhiều vật báu có thể làm Tiên Đế Cửu Giới động lòng nhưng không nhiều báu vật khiến Tiên Đế Cửu Giới mười hai Thiên Mệnh dao động, Thương Thiên Điện nằm trong số đó.
- Thương Thiên Điện.
Phi Tiên Đế Tử khẽ nói:
- Giữ báu vật này trong Thiên Thần thư viện không biết là họa hay phúc.
- Khó nói.
Lý Thất Dạ cười:
- Nhưng có Thương Thiên Điện sẽ cho Thiên Thần thư viện khả năng vô hạn, vì nếu ngươi muốn ngửa đầu xem, muốn hiểu biết bầu trời trên đầu mình thì có thứ gì huyền diệu hơn là tham ngộ Thương Thiên Điện?
- Tiên sinh nói cũng có lý.
Phi Tiên Đế Tử khẽ nói:
- Lúc xưa phụ thân viễn chinh đặc biệt để lại Thương Thiên Điện, có dặn nếu Thiên Thần thư viện không ngã, nếu Thương Thiên Điện vẫn còn thì tất cả đều có khả năng vô hạn, có lẽ thế giới chúng ta còn hy vọng.
- Để Thương Thiên Điện ở chỗ đó đi.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Chỉ cần nó còn, Thiên Thần thư viện vẫn tràn ngập hy vọng. Đương nhiên lần này có chủ thèm thuồng nó là việc tốt, có người mơ ước nó tức là đám người này sẽ lộ đuôi trước.
Phi Tiên Đế Tử nhẹ gật đầu:
- Nếu không vượt qua nổi tai nạn lần này Thiên Thần thư viện cũng có thể đổi một đoạn năm tháng bình yên.
Lý Thất Dạ cười tươi:
- Sẽ rất náo nhiệt, ai đứng bên Thiên Thần thư viện, ai dòm ngó Thiên Thần thư viện, chờ khi đó nhìn liền biết.
Phi Tiên Đế Tử cười cười.
Phi Tiên Đế Tử trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn Lý Thất Dạ, từ tốn nói:
- Tiên sinh, có một vấn đề ta luôn muốn hỏi.
- Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
- Ngươi muốn biết viễn chinh.
- Cho đến nay ta không muốn hỏi vì trong lòng chưa chuẩn bị.
Phi Tiên Đế Tử khẽ thở dài:
- Nhưng ta đã lớn tuổi, không biết có thể sống bao lâu, ta tin tưởng nên biết thì sẽ biết. Theo ta được biết tiên sinh là người duy nhất sống sót từ chỗ đó trở về, nên đặc biệt muốn hỏi tiên sinh. Cuộc chiến chung cực rốt cuộc có hy vọng sống sót không?
Vấn đề này không phải Phi Tiên Đế Tử đột nhiên muốn hỏi, nó tồn tại từ lâu nhưng trong lòng lão sợ nghe đáp án, vì vậy mãi không hỏi, lần này không kiềm được.
- Có lẽ đây là lần cuối ta gặp tiên sinh, e rằng tương lai tiên sinh sẽ bước lên con đường này, hiện tại nếu không hỏi chỉ sợ sau này không còn cơ hội.
Phi Tiên Đế Tử nói xong thở hắt ra như trút được gánh nặng.
Cho tới nay Phi Tiên Đế Tử muốn biết tình huống cuộc chiến chung cực, vì đó không chỉ là con đường phụ thân, ngoại công của lão bước lên mà mẫu thân cũng đi.
Lúc xưa Phi Tiên Đế và Chung Nam Thần Đế phát động chinh chiến chung cực lần thứ ba rồi bặt tin. Người đời cho rằng bọn họ không còn sống nhưng Phi Tiên Đế Tử làm nhi tử đều không chết tâm, còn ôm chút hy vọng.
- Đã giỏi lắm rồi, có phụ thân và ngoại công vô địch mà không biến thành kẻ ăn chơi trác táng. Bị hai ngọn núi lớn đè ép, đổi lại người khác chắc đã điên.
Lý Thất Dạ không nói khao trương. Phụ thân và ngoại công vô địch, mẫu thân rất ưu tú, làm nhi tử bình thường cố gắng cách mấy đều làm người ta cảm thấy cũng chỉ đến thế là cùng.
- Đây là số mệnh.
Phi Tiên Đế Tử cười nói:
- Ai kêu ta là nhi tử của Chung Nam Tiên Đế, tôn nhi của Chung Nam Thần Đế, điều ta có thể làm là cố gắng.
Trong mắt người khác thì xuất thân của Phi Tiên Đế Tử làm bao người hâm mộ, ghen tỵ, nhưng với người có lòng cầu tiến, có khát vọng lại là chuyện vô cùng đau khổ. Vì ngươi cố gắng cả đời, phấn đấu suốt đời vẫn không thể vượt qua phụ thân, ngoại công của mình.
Mặc cho ngươi làm xuất sắc tới đâu, ưu tú cỡ nào người ta sẽ cho rằng chỉ có thế, thậm chí có người nghĩ đó là được phụ thân, ngoại công che chở không ai thấy đằng sau sự cố gắng của ngươi, không người thấy ưu tú của ngươi.
Dù vậy Phi Tiên Đế Tử vẫn rộng rãi, dù không thể vượt qua phụ thân, ngoại công được, dù thật nhạt nhòa dưới ánh sáng của phụ thân, ngoại công thì lão vẫn yên lặng bảo vệ Thiên Thần học viện, vì đây là tâm huyết của phụ thân.
Lý Thất Dạ gật gù:
- Đi đến ngày nay không dễ dàng.
Phi Tiên Đế Tử làm Đế Tử tốt hơn những Đế Tử khác gấp trăm lần, điều đáng tiếc duy nhất là phụ thân và ngoại công quá mạnh khiến ở thời đại của lão mọi người không thấy lão xuất sắc thế nào, tuyệt thế vô song. Biết bao.
- Phụ mẫu không ở, đã tới lúc ta làm chút chuyện cho Thiên Thần thư viện.
Phi Tiên Đế Tử nói:
- Thiên Thần thư viện không chỉ là tâm huyết của phụ mẫu, ngoại công mà còn là tâm huyết của nhiều tiên hiền, dù có chuyện gì cũng không thể để nó ngã. Nắm xương già của ta không biết sẽ chịu được bao lâu, hy vọng sẽ vượt qua được ải khó này, về sau có tương lai tươi sáng hơn.
- Đúng vậy!
Lý Thất Dạ nói:
- Thiên Thần thư viện tụ tập tâm huyết của nhiều người, từng có biết bao Tiên Đế Cửu Giới, Tiên Vương bách tộc chấp giáo tại đây. Cũng vì nó tụ tập tâm huyết của quá nhiều người nê mới thành thịt mỡ trong mắt đám người. Nếu có ngày nó ngã xuống sẽ có vô số người ngửi mùi ùa tới, ước gì cắn một miếng.
Phi Tiên Đế Tử buông tiếng thở dài, ai không thèm nhỏ dãi nội tình thâm sâu của Thiên Thần thư viện?
Phi Tiên Đế Tử nhìn Lý Thất Dạ, cười nói:
- Nhưng đời này có tiên sinh ở, ta yên lòng. Sóng gió lớn mấy có tiên sinh thì Thiên Thần thư viện sẽ sừng sững không ngã.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta chỉ đến sống qua ngày, dạy học trong Thư Phòng, tham ngộ huyền cơ nhỏ, chẳng qua đánh bậy đánh bạ.
- Có tiên sinh trong Thư Phòng thì ta yên tâm hơn.
Phi Tiên Đế Tử cười nói:
- Vậy không cần phái người đi giữ Thư Phòng, tiên sinh tọa trấn thì không ai lấy được thứ đó.
- Dù ta không ở cũng không ai lấy được thương thiên binh thư trong Thư Phòng, đã bao nhiêu năm nó vẫn ở đó.
Lý Thất Dạ bật cười:
- Đương thời người có thể lấy nó đi chỉ đếm trên đầu ngón tay.
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Phi Tiên Đế Tử cười khổ nói:
- Nếu Thiên Thần thư viện nguy hiểm thì ai dám bảo đảm không có Tiên Đế Cửu Giới mười hai Thiên Mệnh hành động?
- Cũng đúng, Thương Thiên Điện, binh khí thương thiên này quá hấp dẫn người.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
- Trên đời mấy ai không tim đậ nhanh vì nó? Nó không chỉ là thương thiên binh thư hoàn chỉnh nhất trên đời, cũng là mạnh nhất thế gian.
Phi Tiên Đế Tử cười nói:
- Bảo là mạnh nhất thì hơi quá.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
- Vạn cổ đến nay dù nó không phải thương thiên binh thư mạnh nhất nhưng có thể xếp vào ba hàng đầu. Trên đời này khó thương thiên binh thư nào còn tồn tại mà mạnh hơn nó.
Người đời không biết trong Thư Phòng Thiên Thần thư viện giấu một trọng bảo Thương Thiên Điện siêu khủng, nó là thương thiên binh thư, được gọi là thương thiên binh thư mạnh nhất trên đời.
Không nhiều người biết bí mật này, người ngoài muốn tham ngộ Thương Thiên Điện khó hơn lên trời. Ít ai trên đời có thể tham ngộ Thương Thiên Điện, Phi Tiên Đế là một, Chung Nam Thần Đế là hai, Âm Nha là ba.
Trên đời có nhiều báu vật, rất nhiều vật báu có thể làm Tiên Đế Cửu Giới động lòng nhưng không nhiều báu vật khiến Tiên Đế Cửu Giới mười hai Thiên Mệnh dao động, Thương Thiên Điện nằm trong số đó.
- Thương Thiên Điện.
Phi Tiên Đế Tử khẽ nói:
- Giữ báu vật này trong Thiên Thần thư viện không biết là họa hay phúc.
- Khó nói.
Lý Thất Dạ cười:
- Nhưng có Thương Thiên Điện sẽ cho Thiên Thần thư viện khả năng vô hạn, vì nếu ngươi muốn ngửa đầu xem, muốn hiểu biết bầu trời trên đầu mình thì có thứ gì huyền diệu hơn là tham ngộ Thương Thiên Điện?
- Tiên sinh nói cũng có lý.
Phi Tiên Đế Tử khẽ nói:
- Lúc xưa phụ thân viễn chinh đặc biệt để lại Thương Thiên Điện, có dặn nếu Thiên Thần thư viện không ngã, nếu Thương Thiên Điện vẫn còn thì tất cả đều có khả năng vô hạn, có lẽ thế giới chúng ta còn hy vọng.
- Để Thương Thiên Điện ở chỗ đó đi.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Chỉ cần nó còn, Thiên Thần thư viện vẫn tràn ngập hy vọng. Đương nhiên lần này có chủ thèm thuồng nó là việc tốt, có người mơ ước nó tức là đám người này sẽ lộ đuôi trước.
Phi Tiên Đế Tử nhẹ gật đầu:
- Nếu không vượt qua nổi tai nạn lần này Thiên Thần thư viện cũng có thể đổi một đoạn năm tháng bình yên.
Lý Thất Dạ cười tươi:
- Sẽ rất náo nhiệt, ai đứng bên Thiên Thần thư viện, ai dòm ngó Thiên Thần thư viện, chờ khi đó nhìn liền biết.
Phi Tiên Đế Tử cười cười.
Phi Tiên Đế Tử trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn Lý Thất Dạ, từ tốn nói:
- Tiên sinh, có một vấn đề ta luôn muốn hỏi.
- Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
- Ngươi muốn biết viễn chinh.
- Cho đến nay ta không muốn hỏi vì trong lòng chưa chuẩn bị.
Phi Tiên Đế Tử khẽ thở dài:
- Nhưng ta đã lớn tuổi, không biết có thể sống bao lâu, ta tin tưởng nên biết thì sẽ biết. Theo ta được biết tiên sinh là người duy nhất sống sót từ chỗ đó trở về, nên đặc biệt muốn hỏi tiên sinh. Cuộc chiến chung cực rốt cuộc có hy vọng sống sót không?
Vấn đề này không phải Phi Tiên Đế Tử đột nhiên muốn hỏi, nó tồn tại từ lâu nhưng trong lòng lão sợ nghe đáp án, vì vậy mãi không hỏi, lần này không kiềm được.
- Có lẽ đây là lần cuối ta gặp tiên sinh, e rằng tương lai tiên sinh sẽ bước lên con đường này, hiện tại nếu không hỏi chỉ sợ sau này không còn cơ hội.
Phi Tiên Đế Tử nói xong thở hắt ra như trút được gánh nặng.
Cho tới nay Phi Tiên Đế Tử muốn biết tình huống cuộc chiến chung cực, vì đó không chỉ là con đường phụ thân, ngoại công của lão bước lên mà mẫu thân cũng đi.
Lúc xưa Phi Tiên Đế và Chung Nam Thần Đế phát động chinh chiến chung cực lần thứ ba rồi bặt tin. Người đời cho rằng bọn họ không còn sống nhưng Phi Tiên Đế Tử làm nhi tử đều không chết tâm, còn ôm chút hy vọng.
/5110
|