Hoa đại đạo mười bốn cánh lặng lẽ nở rộ, không có nhiều ngôn ngữ, không cần bày tỏ nhiều, một đáo hoa đại đạo đã đủ chứng thực Lý Thất Dạ, đủ đặt địa vị của hắn trong Thiên Thần học viện.
Mới rồi học sinh thiên tài từng venh váo giờ mặt đỏ rực, xấu hổ muốn vùi mặt xuống lỗ.
Từ đầu đến cuối Lý Thất Dạ không thèm nhìn bọn họ cái nào, không nói một câu răn dạy, giờ thì tất cả học sinh từng huênh hoang đều xấu hổ mặt đỏ rực.
Cảm giác khó chịu còn hơn bị Lý Thất Dạ tát vào mặt thật đau. Nếu Lý Thất Dạ tát mạnh vào mặt họ trước mắt công chúng ít ra họ còn lọt vào pháp nhãn của hắn, hiện tại hắn lười nhìn họ, lười răn dạy một câu, có thể nói bọn họ không có tư cách bị Lý Thất Dạ răn dạy, nhỏ bé như con kiến.
Trong phút chốc tất cả học sinh thẫn thờ không nói nên lời.
- Hoa đại đạo mười bốn cánh hoa.
- Lại sáng tạo một kỳ tích.
Mặc Thiên Quân nhìn hoa đại đạo mười bốn cánh hoa, cảm thán rằng:
- Năm tháng dài lâu, biết khi nào mới được nghe thêm lần nữa!
Mặc Thiên Quân thở dài thườn thượt, lắc đầu từ từ rời đi.
Các lão tổ Thiên Thần học viện lần lượt tránh đường cho Mặc Thiên Quân. Phu thê Hợp Bích Song Tiên Vương như học sinh ngoan ngoãn nâng Mặc Thiên Quân rời đi.
Lão viện trưởng vô cùng cảm thán:
- Tương lai hy vọng vẫn quang minh.
Lão viện trưởng hiểu Lý Thất Dạ giảng bài này có ý nghĩa rất sâu sắc, không chỉ cho các học sinh nghe còn là cảnh tỉnh bọn họ, cảnh tỉnh nhân vật như Tiên Vương.
Lão viện trưởng cúi gập người hướng hoa đại đạo mười bốn cánh, rồi xoay người đi.
Các lão tổ Thiên Thần học viện cũng cúi gập người hướng hoa đại đạo mười bốn cánh, biểu tình trịnh trọng cung kính.
Đám người lão viện trưởng rời đi xong các học sinh im lặng thật lâu, không ai dám nói một câu, không người muốn phá vỡ sự tĩnh lặng này, vì nó đại biểu cho kính ý lớn nhất với Lý Thất Dạ.
Cổ Khải Hàng sắc mặt lúc trắng lúc xanh, biểu tình hết sức xấu hổ. Là Cổ Khải Hàng đòi khiêu chiến với Lý Thất Dạ trước, trong cuộc thách thức gã nhận được thành tựu không tầm thường.
Có thể nói Cổ Khải Hàng là kiêu ngạo của thế giới trẻ, nhưng bây giờ gã trở nên nhỏ bé không đáng để, chỉ là hạt bụi.
Trước khi Lý Thất Dạ chưa giảng bài thì bao nhiêu học sinh kích động vì Cổ Khải Hàng, giờ phút này mọi người quên mất gã, không thèm nhìn hoa đại đạo sáu cánh hao của gã thêm lần nào nữa.
Vì hoa đại đạo sáu cánh hoa của Cổ Khải Hàng quá bình thường so với hoa đại đạo mười bốn cánh, cực kỳ tầm thường, như một tiên nữ tuyệt trần so với nữ nhân thông thường. Mọi người chỉ nhìn tiên nữ, còn nữ nhân tầm thường sẽ biến mất trong mây mênh mang.
Mặt Cổ Khải Hàng nóng ran, từ đầu đến cuối cùng Lý Thất Dạ không thèm nhìn gã cái nào, không nói một câu khiêu khích gã, như thể gã không tồn tại.
Là Cổ Khải Hàng phát ra khiêu chiến, gã đã vận dụng nhiều thủ đoạn nhưng cuối cùng nguyên vũ đài thuộc về Lý Thất Dạ, hắn mới là nhân vật chính, còn Cổ Khải Hàng chỉ là tên hề không chút bắt mắt.
Cổ Khải Hàng không dám nói tiếng nào, lặng lẽ chuồn đi. Lý Thất Dạ không nói nửa câu nhục nhã Cổ Khải Hàng nhưng gã cảm thấy đây là giây phút sỉ nhục nhất trong đời gã. Cổ Khải Hàng chạy ra sơn cốc như chó cụp đuôi.
Đám Lục Kiếm Thiểu Hoàng lúc trước huênh hoang giờ mặt trắng bệch không dám hó hé tiếng nào, lặng lẽ rời đi, không dám kinh động ai, cụp đuôi trốn mất.
Sau khi giảng bài kết thúc, nguyên Thiên Thần thư viện trở nên yên lặng. Thiên tài học sinh bình thường hĩnh mũi nhìn đời giờ im lìm, ngoan ngoãn đọc sách, tu luyện, không gây chuyện thị phi.
Lý Thất Dạ ở trong Thư Phòng không đi đâu nữa, suốt ngày đóng cửa tham ngộ, đám người Dạ Hân Tuyết không biết hắn đang tham ngộ cái gì.
Tuy Thiên Thần học viện rất yên lặng nhưng các lão tổ biết đây chỉ là bình yên trước cơn bão, phút tĩnh lặng qua đi tương lai sẽ có bão táp ập đến.
Nhưng các lão tổ Thiên Thần thư viện tin tưởng sẽ vượt qua tai nạn lần này, sẽ lướt qua bão táp. Bởi vì bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ. Quan trọng là Thiên Thần học viện còn có Lý Thất Dạ tọa trấn, đây là then chốt quyết định trận chiến tranh này.
Nên các lão tổ Thiên Thần thư viện tràn ngập niềm tin, dù Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh đến tấn công thì Thiên Thần học viện vẫn chịu được.
Bùm!
Ngày bình yên chưa qua bao lâu, mấy ngày sau trong một đêm có tiếng nổ, có thứ gì vùng thoát khỏi gông xiềng. Tất cả người Thiên Thần học viện nghe rõ tiếng nổ tan vỡ đó.
Sau khi nghe tiếng nổ thì đám đông học sinh vội vàng chạy ra khỏi phòng xem thử xảy ra chuyện gì.
Khi tất cả học sinh xông ra, có người hét to chỉ tay lên trời:
- Xem kìa!
Trên bầu trời xuất hiện dị tượng, không gian Thiên Thần thư viện dao động như sóng to. Thiên Thần thư viện như chiếc thuyền con trong sóng biển tùy thời bị dao động không gian hủy diệt.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiếng xích sắt kim loại vang lên, nguồn dao động không gian là một ngọn tháp nhỏ, tháp không cao lớn, không phải từ thần kim tiên thiết nào luyện ra mà là phù văn tụ tập luyện.
Tòa tháp nhỏ bằng phù văn bị các sợi pháp tắc đại đạo khóa lại, không biết do ai làm mà các pháp tắc đại đạo đại khí bàng bạc, hình như có thể trấn áp vạn cổ.
Khi tòa tháp nhỏ run rẩy như muốn vùng thoát khỏi pháp tắc đại đạo trói buộc, nó cứ rung bần bật, mỗi lần đợt sau kịch liệt hơn đợt trước.
Tháp nhỏ rung bần bật, pháp tắc đại đạo siết càng chặt như muốn siết bể tháp nhỏ. Nhưng pháp tắc đại đạo siết càng chặt thì tháp nhỏ rung càng dữ dội, uy lực càng mạnh mẽ hơn.
Cũng vì tháp nhỏ rung bần bật lắc lư nguyên không gian to lớn, không gian rung rinh như sóng thần, dao động kịch liệt.
Tất cả học sinh hết hồn nhìn cảnh tượng, không biết chuyện gì xảy ra:
- Chuyện... Chuyện gì đây?
Doong doong doong!
Tiếng gõ la trong Thiên Thần học viện vang lên, giọng viện trưởng uy nghiêm truyền khắp góc thư viện:
- Đang phút nguy cấp, tất cả học sinh mau trở về thành lũy an toàn, nếu không tự gánh lấy hậu quả!
Viện trưởng cảnh cáo làm các học sinh giật nảy mình, lúc này nhiều học sinh mới biết tình hình nghiêm trọng, nếu không Thiên Thần học viện đã chẳng gõ la dồn dập vậy.
Học sinh Thiên Thần học viện lấy lại tinh thần chạy trốn về thành lũy an toàn, không dám ra nữa. Dù sao viện trưởng còn nói vậy thì chắc chắn xảy ra chuyện lớn.
Một số học sinh tài cao gan lớn ỷ vào đạo hạnh cường đại, có báu vật ghê gớm hộ thể nên không trốn về thành lũy mà đứng ngoài xem. Cũng có một số học sinh ôm mục đích không ai biết cũng không chịu quay về thành lũy học viện.
Thiên Thần học viện mặc kệ đám học sinh không về thành lũy, có lẽ đây là rèn luyện sinh tử cho bọn họ.
Bùm!
Khi trời gần sáng thì tháp nhỏ nổ nát pháp tắc đại đạo đã khóa nó.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, nguyên không gian dấy lên bão tố ức vạn trượng, trong khoảnh khắc đó sóng gợn không gian cuồn cuộn như đại dương ồ ạt nhấn chìm Thiên Thần thư viện.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ không dứt bên tai, Thiên Thần thư viện rung bần bật, nguyên Thiên Thần thư viện tùy thời đều sẽ sụp đổ, nhiều học sinh sợ đến tim đập chân run.
Cuối cùng Thiên Thần thư viện chậm rãi bình tĩnh trở lại, dù dao động không gian tựa sóng thần vẫn không thể tổn thương học viện chút nào. Đổi lại đại giáo cương quốc khác nếu gặp dao động không gian khủng bố như vậy đã sớm tan vỡ thành tro.
Khi Thiên Thần thư viện tĩnh lặng lại, có học sinh lấy lại tinh thần lao ra xem. Trong khoảnh khắc mọi người cảm nhận khí thế vô cùng hoang mãng ập vào mặt.
Học sinh nhìn trên bầu trời, hoảng sợ hét to:
- Thế... Thế... Thế giới bên ngoài biến mất!
Nghe tiếng hét chói tai đó khiến nhiều học sinh cùng nhìn lên trời, trợn mắt há hốc mồm.
Tuy Thiên Thần thư viện chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn nhưng từ bên trong nhìn ra ngoài vẫn trông thấy rất nhiều thành lớn cương quốc.
Giờ phút này đứng trên bầu trời Thiên Thần thư viện nhìn ra ngoài, trong tầm mắt là thế giới hoang vu, các cây to chọc trời, các tòa thần phong đâm vào vũ trụ, các chim to mãnh thú phun ra nuốt vào trời trăng.
Trong khoảnh khắc tất cả học sinh cảm giác mình ở trong thế giới khác, Thiên Thần thư viện lúc này không còn trong Kiêu Hoành Châu, thậm chí không ở đâu trong Thập Tam Châu, đây là thế giới bọn họ chưa từng biết.
Mới rồi học sinh thiên tài từng venh váo giờ mặt đỏ rực, xấu hổ muốn vùi mặt xuống lỗ.
Từ đầu đến cuối Lý Thất Dạ không thèm nhìn bọn họ cái nào, không nói một câu răn dạy, giờ thì tất cả học sinh từng huênh hoang đều xấu hổ mặt đỏ rực.
Cảm giác khó chịu còn hơn bị Lý Thất Dạ tát vào mặt thật đau. Nếu Lý Thất Dạ tát mạnh vào mặt họ trước mắt công chúng ít ra họ còn lọt vào pháp nhãn của hắn, hiện tại hắn lười nhìn họ, lười răn dạy một câu, có thể nói bọn họ không có tư cách bị Lý Thất Dạ răn dạy, nhỏ bé như con kiến.
Trong phút chốc tất cả học sinh thẫn thờ không nói nên lời.
- Hoa đại đạo mười bốn cánh hoa.
- Lại sáng tạo một kỳ tích.
Mặc Thiên Quân nhìn hoa đại đạo mười bốn cánh hoa, cảm thán rằng:
- Năm tháng dài lâu, biết khi nào mới được nghe thêm lần nữa!
Mặc Thiên Quân thở dài thườn thượt, lắc đầu từ từ rời đi.
Các lão tổ Thiên Thần học viện lần lượt tránh đường cho Mặc Thiên Quân. Phu thê Hợp Bích Song Tiên Vương như học sinh ngoan ngoãn nâng Mặc Thiên Quân rời đi.
Lão viện trưởng vô cùng cảm thán:
- Tương lai hy vọng vẫn quang minh.
Lão viện trưởng hiểu Lý Thất Dạ giảng bài này có ý nghĩa rất sâu sắc, không chỉ cho các học sinh nghe còn là cảnh tỉnh bọn họ, cảnh tỉnh nhân vật như Tiên Vương.
Lão viện trưởng cúi gập người hướng hoa đại đạo mười bốn cánh, rồi xoay người đi.
Các lão tổ Thiên Thần học viện cũng cúi gập người hướng hoa đại đạo mười bốn cánh, biểu tình trịnh trọng cung kính.
Đám người lão viện trưởng rời đi xong các học sinh im lặng thật lâu, không ai dám nói một câu, không người muốn phá vỡ sự tĩnh lặng này, vì nó đại biểu cho kính ý lớn nhất với Lý Thất Dạ.
Cổ Khải Hàng sắc mặt lúc trắng lúc xanh, biểu tình hết sức xấu hổ. Là Cổ Khải Hàng đòi khiêu chiến với Lý Thất Dạ trước, trong cuộc thách thức gã nhận được thành tựu không tầm thường.
Có thể nói Cổ Khải Hàng là kiêu ngạo của thế giới trẻ, nhưng bây giờ gã trở nên nhỏ bé không đáng để, chỉ là hạt bụi.
Trước khi Lý Thất Dạ chưa giảng bài thì bao nhiêu học sinh kích động vì Cổ Khải Hàng, giờ phút này mọi người quên mất gã, không thèm nhìn hoa đại đạo sáu cánh hao của gã thêm lần nào nữa.
Vì hoa đại đạo sáu cánh hoa của Cổ Khải Hàng quá bình thường so với hoa đại đạo mười bốn cánh, cực kỳ tầm thường, như một tiên nữ tuyệt trần so với nữ nhân thông thường. Mọi người chỉ nhìn tiên nữ, còn nữ nhân tầm thường sẽ biến mất trong mây mênh mang.
Mặt Cổ Khải Hàng nóng ran, từ đầu đến cuối cùng Lý Thất Dạ không thèm nhìn gã cái nào, không nói một câu khiêu khích gã, như thể gã không tồn tại.
Là Cổ Khải Hàng phát ra khiêu chiến, gã đã vận dụng nhiều thủ đoạn nhưng cuối cùng nguyên vũ đài thuộc về Lý Thất Dạ, hắn mới là nhân vật chính, còn Cổ Khải Hàng chỉ là tên hề không chút bắt mắt.
Cổ Khải Hàng không dám nói tiếng nào, lặng lẽ chuồn đi. Lý Thất Dạ không nói nửa câu nhục nhã Cổ Khải Hàng nhưng gã cảm thấy đây là giây phút sỉ nhục nhất trong đời gã. Cổ Khải Hàng chạy ra sơn cốc như chó cụp đuôi.
Đám Lục Kiếm Thiểu Hoàng lúc trước huênh hoang giờ mặt trắng bệch không dám hó hé tiếng nào, lặng lẽ rời đi, không dám kinh động ai, cụp đuôi trốn mất.
Sau khi giảng bài kết thúc, nguyên Thiên Thần thư viện trở nên yên lặng. Thiên tài học sinh bình thường hĩnh mũi nhìn đời giờ im lìm, ngoan ngoãn đọc sách, tu luyện, không gây chuyện thị phi.
Lý Thất Dạ ở trong Thư Phòng không đi đâu nữa, suốt ngày đóng cửa tham ngộ, đám người Dạ Hân Tuyết không biết hắn đang tham ngộ cái gì.
Tuy Thiên Thần học viện rất yên lặng nhưng các lão tổ biết đây chỉ là bình yên trước cơn bão, phút tĩnh lặng qua đi tương lai sẽ có bão táp ập đến.
Nhưng các lão tổ Thiên Thần thư viện tin tưởng sẽ vượt qua tai nạn lần này, sẽ lướt qua bão táp. Bởi vì bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ. Quan trọng là Thiên Thần học viện còn có Lý Thất Dạ tọa trấn, đây là then chốt quyết định trận chiến tranh này.
Nên các lão tổ Thiên Thần thư viện tràn ngập niềm tin, dù Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh đến tấn công thì Thiên Thần học viện vẫn chịu được.
Bùm!
Ngày bình yên chưa qua bao lâu, mấy ngày sau trong một đêm có tiếng nổ, có thứ gì vùng thoát khỏi gông xiềng. Tất cả người Thiên Thần học viện nghe rõ tiếng nổ tan vỡ đó.
Sau khi nghe tiếng nổ thì đám đông học sinh vội vàng chạy ra khỏi phòng xem thử xảy ra chuyện gì.
Khi tất cả học sinh xông ra, có người hét to chỉ tay lên trời:
- Xem kìa!
Trên bầu trời xuất hiện dị tượng, không gian Thiên Thần thư viện dao động như sóng to. Thiên Thần thư viện như chiếc thuyền con trong sóng biển tùy thời bị dao động không gian hủy diệt.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiếng xích sắt kim loại vang lên, nguồn dao động không gian là một ngọn tháp nhỏ, tháp không cao lớn, không phải từ thần kim tiên thiết nào luyện ra mà là phù văn tụ tập luyện.
Tòa tháp nhỏ bằng phù văn bị các sợi pháp tắc đại đạo khóa lại, không biết do ai làm mà các pháp tắc đại đạo đại khí bàng bạc, hình như có thể trấn áp vạn cổ.
Khi tòa tháp nhỏ run rẩy như muốn vùng thoát khỏi pháp tắc đại đạo trói buộc, nó cứ rung bần bật, mỗi lần đợt sau kịch liệt hơn đợt trước.
Tháp nhỏ rung bần bật, pháp tắc đại đạo siết càng chặt như muốn siết bể tháp nhỏ. Nhưng pháp tắc đại đạo siết càng chặt thì tháp nhỏ rung càng dữ dội, uy lực càng mạnh mẽ hơn.
Cũng vì tháp nhỏ rung bần bật lắc lư nguyên không gian to lớn, không gian rung rinh như sóng thần, dao động kịch liệt.
Tất cả học sinh hết hồn nhìn cảnh tượng, không biết chuyện gì xảy ra:
- Chuyện... Chuyện gì đây?
Doong doong doong!
Tiếng gõ la trong Thiên Thần học viện vang lên, giọng viện trưởng uy nghiêm truyền khắp góc thư viện:
- Đang phút nguy cấp, tất cả học sinh mau trở về thành lũy an toàn, nếu không tự gánh lấy hậu quả!
Viện trưởng cảnh cáo làm các học sinh giật nảy mình, lúc này nhiều học sinh mới biết tình hình nghiêm trọng, nếu không Thiên Thần học viện đã chẳng gõ la dồn dập vậy.
Học sinh Thiên Thần học viện lấy lại tinh thần chạy trốn về thành lũy an toàn, không dám ra nữa. Dù sao viện trưởng còn nói vậy thì chắc chắn xảy ra chuyện lớn.
Một số học sinh tài cao gan lớn ỷ vào đạo hạnh cường đại, có báu vật ghê gớm hộ thể nên không trốn về thành lũy mà đứng ngoài xem. Cũng có một số học sinh ôm mục đích không ai biết cũng không chịu quay về thành lũy học viện.
Thiên Thần học viện mặc kệ đám học sinh không về thành lũy, có lẽ đây là rèn luyện sinh tử cho bọn họ.
Bùm!
Khi trời gần sáng thì tháp nhỏ nổ nát pháp tắc đại đạo đã khóa nó.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, nguyên không gian dấy lên bão tố ức vạn trượng, trong khoảnh khắc đó sóng gợn không gian cuồn cuộn như đại dương ồ ạt nhấn chìm Thiên Thần thư viện.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ không dứt bên tai, Thiên Thần thư viện rung bần bật, nguyên Thiên Thần thư viện tùy thời đều sẽ sụp đổ, nhiều học sinh sợ đến tim đập chân run.
Cuối cùng Thiên Thần thư viện chậm rãi bình tĩnh trở lại, dù dao động không gian tựa sóng thần vẫn không thể tổn thương học viện chút nào. Đổi lại đại giáo cương quốc khác nếu gặp dao động không gian khủng bố như vậy đã sớm tan vỡ thành tro.
Khi Thiên Thần thư viện tĩnh lặng lại, có học sinh lấy lại tinh thần lao ra xem. Trong khoảnh khắc mọi người cảm nhận khí thế vô cùng hoang mãng ập vào mặt.
Học sinh nhìn trên bầu trời, hoảng sợ hét to:
- Thế... Thế... Thế giới bên ngoài biến mất!
Nghe tiếng hét chói tai đó khiến nhiều học sinh cùng nhìn lên trời, trợn mắt há hốc mồm.
Tuy Thiên Thần thư viện chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn nhưng từ bên trong nhìn ra ngoài vẫn trông thấy rất nhiều thành lớn cương quốc.
Giờ phút này đứng trên bầu trời Thiên Thần thư viện nhìn ra ngoài, trong tầm mắt là thế giới hoang vu, các cây to chọc trời, các tòa thần phong đâm vào vũ trụ, các chim to mãnh thú phun ra nuốt vào trời trăng.
Trong khoảnh khắc tất cả học sinh cảm giác mình ở trong thế giới khác, Thiên Thần thư viện lúc này không còn trong Kiêu Hoành Châu, thậm chí không ở đâu trong Thập Tam Châu, đây là thế giới bọn họ chưa từng biết.
/5110
|