Thấy Lý Thất Dạ bất ngờ khống chế ngược Ngân Trụ Tiên Giáp, nhiều người hít một hơi lạnh. Tận mấy trăm thiên mệnh, một khi bị Lý Thất Dạ hút mất thì sẽ khủng khiếp đến dường nào.
- Chớ làm càn ---
Chớp mắt, Thế Đế ra tay. Dẫm một bước ra khỏi Đạo môn, "Đùng", đấm ra một quyền, một quyền luân hồi vạn kiếp, một quyền vượt qua âm dương.
"Ầm ---"
Thế nhưng, Thế Đế không đánh về phía Lý Thất Dạ mà đánh lên Ngân Trụ Tiên Giáp.
- Thiển lão đầu, đừng lo chuyện bao đồng ---
Lý Thất Dạ cười lớn, chưởng một chưởng kình thiên, có thể nát ngân hà, có thể diệt tinh vũ.
"Đùng ---"
Thế Đế lại đánh ra một quyền chống lại Lý Thất Dạ, đòn đánh của hai bên làm rung chuyển toàn bộ Cổ Thế Giới.
"Ầm ầm ầm..."
Khi Thế Đế so quyền với Lý Thất Dạ, tay còn lại của hắn đánh ra mười mấy quyền, nới lỏng mười hai pháp tắc trói chặt Ngân Trụ Tiên Giáp.
Thế Đế chính là Thế Đế, không hổ danh là Đại Đế mười hai thiên mệnh. Khi hắn ra tay, lĩnh vực của hắn cách ly tất cả mọi thứ, không có âm dương, không có thời gian, không có nhân quả, không có luân hồi. Hắn là tất cả trong lĩnh vực, là chúa tể mọi thứ, là chí cao vô thượng.
Có thể nói, quyết đấu với Thế Đế, Đại Đế mười một thiên mệnh vốn không thể chống lại!
"Đùng ---" Sau cùng, đòn đánh cuối cùng của Thế Đế đánh văng đám người U Thiên Đế ra ngoài. Sau khi đám người U Thiên Đế văng ra ngoài vẫn còn thấy sợ, lập tức trốn sau Thế Đế.
- Lui ra sau ---
Thế Đế quát nặng đám người U Thiên Đế.
Đám người U Thiên Đế nhìn Thiên Tru sắp sửa xuất hiện trên đỉnh đầu Thế Đế, sợ mất hồn, lập tức lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với Thế Đế. Ai mà không sợ Thiên Tru chứ!
- Khá lắm ---
Thấy Thế Đế lại ra tay, lại ổn định càn khôn thêm lần nữa, ai nấy đều khâm phục. Đại Đế ba tộc Thần - Ma - Thiên càng khâm phục sát đất, có thể nói mỗi lần Thế Đế ra tay đều xoay chuyển tình thế.
Lúc này đám người U Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm. May có Thế Đế ở bên cạnh chờ sẵn. Nếu như Thế Đế cũng bị nhốt trong Ngân Trụ Tiên Giáp chung với bọn họ vậy thì xong đời. Không còn nghi ngờ, Thế Đế thấy xa hơn bọn họ, hắn suy nghĩ chu đáo hơn bất cứ ai.
- Đạo huynh, đại ân không lời nào cảm ơn cho hết.
U Thiên Đế vất vả lấy lại bình tĩnh. Sống lâu như hắn, đây là lần đầu tiên sợ tới như vậy. Sau khi hắn bình tĩnh lại, vội vàng chấp tay nói với Thế Đế.
Mặc dù xưa nay Thế Đế luôn mạnh hơn U Thiên Đế, địa vị cùng danh tiếng cũng vượt xa U Thiên Đế. Thế nhưng U Thiên Đế cho rằng tư cách của mình lâu đời hơn Thế Đế rất nhiều, hơn nữa hắn còn là công thần của Thiên Đình, chính vì vậy hắn luôn coi Thế Đế là vãn bối.
Nhưng hôm nay Thế Đế ra tay ngăn cơn sóng dữ, ổn định càn khôn, còn cứu mạng của hắn, quả thật khiến U Thiên Đế cảm kích. Nếu như Thế Đế không ra tay thì thiên mệnh của hắn đã bị Lý Thất Dạ hút mất lâu rồi.
Vì vậy hiện tại U Thiên Đế gọi Thế Đế một tiếng "Đạo huynh" cũng không có gì quá đáng. Người nghe đạo, ai hiểu đạo thì người đó làm lớn!
Rất nhiều Đại Đế Tiên Vương cũng sợ hãi, suýt chút nữa thôi là bị Lý Thất Dạ hút mất thiên mệnh. Mặc dù Thế Đế ra tay cứu bọn họ, bảo vệ thiên mệnh, thế nhưng bọn họ cũng tiêu hao rất nhiều tinh lực.
- Người một nhà, không cần khách khí.
Thế Đế cũng lui về phía sau. Dù sao hắn bị Thiên Tru bám người, không thể không cẩn thận.
- Thiển lão đầu, ngươi lại làm hư chuyện tốt của ta!
Lý Thất Dạ cười lớn, nói:
- Sớm muộn gì cũng có ngày ta diệt Thiển gia các ngươi! Thiển lão đầu nhà ngươi đã phá hư rất nhiều chuyện quan trọng của ta rồi.
Thế Đế không nói không rằng, chỉ lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ chăm chăm.
- Tuy không lấy được mạng chó của các ngươi, nhưng, cái giáp rách này vừa vặn thích hợp với ta.
Lý Thất Dạ mỉm cười, kéo Ngân Trụ Tiên Giáp qua.
- Nhất định phải bảo vệ Ngân Trụ Tiên Giáp!
Thấy bảo vật trấn đình của Thiên Đình sắp sửa rơi vào túi của Lý Thất Dạ. U Thiên Đế mặt mày ngơ ngác, lập tức gào to.
- Chớ ngông cuồng ---
Thế Đế bước tới một bước, chộp về phía Ngân Trụ Tiên Giáp. Hắn muốn giúp U Thiên Đế đoạt lại Ngân Trụ Tiên Giáp.
- Thế Đế, ta chờ ngày này lâu lắm rồi ---
Ngay khi Thế Đế sắp sửa đoạt lại Ngân Trụ Tiên Giáp, một giọng nói già nua vang lên. "Đùng" một tiếng. Một bàn tay trên trời rơi xuống, đập nát mọi thứ, chưởng mạnh về phía Thế Đế.
Một chưởng này vô cùng thô bạo, rất nhiều người sợ giật mình. Khắp thế gian, ngoại trừ Âm Nha, ngoại trừ Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh thì còn có ai dám rêu rao khiêu chiến Thế Đế như thế chứ.
"Ầm ---" một tiếng. Một đòn rung chuyển vạn thế, quất lên tất cả Đại Đế Tiên Vương ở đây, sức mạnh vô địch cuồn cuộn, cho dù là Đại Đế Tiên Vương cũng sợ bắn người.
"Đùng" một tiếng. Lúc này, một bóng người cao lớn trên trời rớt xuống, ngăn chặn lối đi của Thế Đế.
Đó là một ông già, mặc một bộ áo xám, mái đầu xám trắng xỏa tới vai. Ông già này không có thần uy kinh thiên, nhưng hắn có một cặp mắt hổ vô cùng đáng sợ. Khi cặp mắt hổ của hắn trợn lên, giống như có thể phá nát mọi thứ trên thế gian, cho dù là Đại Đế Tiên Vương bị cặp mắt hổ của hắn trừng tới thì cũng cảm thấy sợ hãi.
- Quy Phàm ---
Thấy ông già này, hai mắt Thế Đế co rút lại, bắn ra hào quang chói mắt.
- Quy Phàm Cổ Thần ---
Thấy ông già này giá lâm, có Đại Đế tái mặt, quát lớn.
- Quy Phàm Cổ Thần!
Thấy ông già này, rất nhiều Thượng Thần như được hít cỏ, dù là Thượng Thần địa vị cao cả cũng trở nên hưng phấn.
- Tồn tại đỉnh cao trong các Thượng Thần, mười hai Cổ Thần đồ đằng!
Có Thượng Thần hưng phấn gào lên.
Lần vây công Thiên Thần thư viện lần này, Đại Đế Tiên Vương đã đoạt hết danh tiếng. Không tính những Đại Đế Tiên Vương mười một thiên mệnh. Chỉ ba vị Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh Huyền Đế, Nhất Diệp Tiên Vương, Thế Đế lần lượt xuất hiện cũng đủ làm phai mờ tất cả Thượng Thần.
Có thể nói, trong chiến dịch này, Thượng Thần không thể sánh bằng Đại Đế Tiên Vương. Tất cả Thượng Thần có mặt ở đây đều tự hỏi bản thân, đều biết bản thân không cách nào sánh được với đám người Thế Đế.
Thế nhưng, Quy Phàm Cổ Thần giá lâm lập tức khiến tất cả Thượng Thần trở nên hưng phấn. Ít nhất Thượng Thần bọn họ cũng có một tồn tại đỉnh cao tới đây trấn áp tình hình, ít nhất gở lại được chút mặt mũi.
Đương nhiên trên thế gian không phải chỉ có một mình Quy Phàm Cổ Thần là Cổ Thần. Thế nhưng người sôi nổi nhất chính là Quy Phàm Cổ Thần.
Luận tiếng tăm, luận danh vọng, luận địa vị trong các Cổ Thần thì Bất Lão Cổ Thần cao nhất, đáng tiếc, Bất Lão Cổ Thần chưa từng xuất hiện, có lời đồn rằng, năm đó sau khi Bất Lão Cổ Thần đánh bại U Thiên Đế rồi khiêu chiến Hỗn Nguyên Thượng Đế thì không còn xuất hiện nữa.
Còn Quy Phàm Cổ Thần thì vẫn sôi nổi xuất hiện trong mắt của hậu thế. Cho nên Quy Phàm Cổ Thần trở thành hi vọng của mọi Thượng Thần, cũng là Cổ Thần trấn áp tình hình tốt nhất của Thượng Thần!
Hơn nữa danh tiếng của Quy Phàm Cổ Thần cũng rất lớn. Năm đó Quy Phàm Cổ Thần đuổi giết ba vị Đại Đế của gia tộc Cuồng Thiếu tới tận Thiên Đình. Xa xôi hơn nữa, Quy Phàm Cổ Thần đã từng chiến đấu với Lan Đế!
Nhất là Thượng Thần trăm tộc thì càng kiêu ngạo, bởi vì Quy Phàm Cổ Thần là Cổ Thần của trăm tộc!
Quy Phàm Cổ Thần, xuất thân Yêu tộc, có người nói hắn là hổ yêu thành đạo, cũng có người nói hắn từng vào học Thiên Thần thư viện, tốt nghiệp từ Thiên Thần thư viện, cung có người nói Quy Phàm Cổ Thần chỉ học ở Thiên Thần thư viện một quãng thời gian, không tính là học sinh Thiên Thần thư viện.
Bất kể như thế nào, đối với trăm tộc, Quy Phàm Cổ Thần là một loại vinh quang. Đối với người của trăm tộc, trăm tộc ngoại trừ Nhất Diệp Tiên Vương ra thì còn có Quy Phàm Cổ Thần!
- Cổ Thần đại chiến Đại Đế mười hai thiên mệnh sao? Hôm nay cuối cùng cũng phân thắng thua sao?
Tất cả Thượng Thần đều mở to mắt nhìn trận chiến này, vô cùng mong đợi.
Trên thực tế từng có Cổ Thần đánh với Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh. Khi Bất Lão Cổ Thần khiêu chiến Hỗn Nguyên Thượng Đế, chắc hẳn đó là trận chiến sớm nhất giữa Cổ Thần cùng Đại Đế mười hai thiên mệnh.
Thế nhưng không ai biết thắng thua như thế nào, cũng giống như năm đó Quy Phàm Cổ Thần đại chiến với Lan Đế. Bởi vì bọn họ chưa từng nhắc tới thắng thua của trận chiến đó, cũng không nhắc tới tình hình chiến đấu với người ngoài. Vì vậy không ai biết cụ thể trận chiến giữa Cổ Thần cùng Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh sẽ như thế nào.
- Sợ là Thế Đế sẽ thắng. Thế Đế không chỉ nắm giữ mười hai thiên mệnh mà hắn còn có Chân Tiên sáo trang nữa.
Có Thượng Thần lo lắng, nói.
- Cũng chưa chắc.
Có Thượng Thần đứng ngay về phía Quy Phàm Cổ Thần, nói:
- Phải biết, Quy Phàm Cổ Thần không chỉ là Cổ Thần, hắn là Cổ Thần có huyết thống của Nhân Vương. Mọi người đều gọi hắn là Lục Đạo Nhân Vương thứ hai.
- Đáng tiếc, Quy Phàm Cổ Thần không có Chân Tiên sáo trang, bằng không đây tuyệt đối là trận chiến kinh điển nhất, đặc sắc nhất giữa Cổ Thần cùng Đại Đế mười hai thiên mệnh.
Có một số ít Đại Đế Tiên Vương nhìn thấy tình hình này, không khỏi tiếc nuối.
Mặc dù từ nãy tới giờ Thế Đế vẫn chưa mặc Chân Tiên sáo trang, thế nhưng mọi người biết, khi cần thiết, Thế Đế nhất định sẽ mặc Chân Tiên sáo trang.
Một khi Thế Đế mặc Chân Tiên sáo trang thì sẽ khác hẳn. Mặc dù Thế Đế vẫn là Thế Đế, thế nhưng hắn không phải là Thế Đế bình thường. Một khi hắn mặc Chân Tiên sáo trang, tuyệt đối có thể đại diện cho sức mạnh vô địch cao nhất của Đại Đế Tiên Vương.
- Quy Phàm, ngươi muốn đánh nhau sao?
Bị Quy Phàm cản đường, Thế Đế nói một cách lạnh lùng.
- Đánh nhau thì sao?
Quy Phàm Cổ Thần cười lớn, nói:
- Thế Đế, ta chịu nổi, ngươi chịu nổi không? Thiên Tru treo cao, ngươi sợ không?
- Chớ làm càn ---
Chớp mắt, Thế Đế ra tay. Dẫm một bước ra khỏi Đạo môn, "Đùng", đấm ra một quyền, một quyền luân hồi vạn kiếp, một quyền vượt qua âm dương.
"Ầm ---"
Thế nhưng, Thế Đế không đánh về phía Lý Thất Dạ mà đánh lên Ngân Trụ Tiên Giáp.
- Thiển lão đầu, đừng lo chuyện bao đồng ---
Lý Thất Dạ cười lớn, chưởng một chưởng kình thiên, có thể nát ngân hà, có thể diệt tinh vũ.
"Đùng ---"
Thế Đế lại đánh ra một quyền chống lại Lý Thất Dạ, đòn đánh của hai bên làm rung chuyển toàn bộ Cổ Thế Giới.
"Ầm ầm ầm..."
Khi Thế Đế so quyền với Lý Thất Dạ, tay còn lại của hắn đánh ra mười mấy quyền, nới lỏng mười hai pháp tắc trói chặt Ngân Trụ Tiên Giáp.
Thế Đế chính là Thế Đế, không hổ danh là Đại Đế mười hai thiên mệnh. Khi hắn ra tay, lĩnh vực của hắn cách ly tất cả mọi thứ, không có âm dương, không có thời gian, không có nhân quả, không có luân hồi. Hắn là tất cả trong lĩnh vực, là chúa tể mọi thứ, là chí cao vô thượng.
Có thể nói, quyết đấu với Thế Đế, Đại Đế mười một thiên mệnh vốn không thể chống lại!
"Đùng ---" Sau cùng, đòn đánh cuối cùng của Thế Đế đánh văng đám người U Thiên Đế ra ngoài. Sau khi đám người U Thiên Đế văng ra ngoài vẫn còn thấy sợ, lập tức trốn sau Thế Đế.
- Lui ra sau ---
Thế Đế quát nặng đám người U Thiên Đế.
Đám người U Thiên Đế nhìn Thiên Tru sắp sửa xuất hiện trên đỉnh đầu Thế Đế, sợ mất hồn, lập tức lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với Thế Đế. Ai mà không sợ Thiên Tru chứ!
- Khá lắm ---
Thấy Thế Đế lại ra tay, lại ổn định càn khôn thêm lần nữa, ai nấy đều khâm phục. Đại Đế ba tộc Thần - Ma - Thiên càng khâm phục sát đất, có thể nói mỗi lần Thế Đế ra tay đều xoay chuyển tình thế.
Lúc này đám người U Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm. May có Thế Đế ở bên cạnh chờ sẵn. Nếu như Thế Đế cũng bị nhốt trong Ngân Trụ Tiên Giáp chung với bọn họ vậy thì xong đời. Không còn nghi ngờ, Thế Đế thấy xa hơn bọn họ, hắn suy nghĩ chu đáo hơn bất cứ ai.
- Đạo huynh, đại ân không lời nào cảm ơn cho hết.
U Thiên Đế vất vả lấy lại bình tĩnh. Sống lâu như hắn, đây là lần đầu tiên sợ tới như vậy. Sau khi hắn bình tĩnh lại, vội vàng chấp tay nói với Thế Đế.
Mặc dù xưa nay Thế Đế luôn mạnh hơn U Thiên Đế, địa vị cùng danh tiếng cũng vượt xa U Thiên Đế. Thế nhưng U Thiên Đế cho rằng tư cách của mình lâu đời hơn Thế Đế rất nhiều, hơn nữa hắn còn là công thần của Thiên Đình, chính vì vậy hắn luôn coi Thế Đế là vãn bối.
Nhưng hôm nay Thế Đế ra tay ngăn cơn sóng dữ, ổn định càn khôn, còn cứu mạng của hắn, quả thật khiến U Thiên Đế cảm kích. Nếu như Thế Đế không ra tay thì thiên mệnh của hắn đã bị Lý Thất Dạ hút mất lâu rồi.
Vì vậy hiện tại U Thiên Đế gọi Thế Đế một tiếng "Đạo huynh" cũng không có gì quá đáng. Người nghe đạo, ai hiểu đạo thì người đó làm lớn!
Rất nhiều Đại Đế Tiên Vương cũng sợ hãi, suýt chút nữa thôi là bị Lý Thất Dạ hút mất thiên mệnh. Mặc dù Thế Đế ra tay cứu bọn họ, bảo vệ thiên mệnh, thế nhưng bọn họ cũng tiêu hao rất nhiều tinh lực.
- Người một nhà, không cần khách khí.
Thế Đế cũng lui về phía sau. Dù sao hắn bị Thiên Tru bám người, không thể không cẩn thận.
- Thiển lão đầu, ngươi lại làm hư chuyện tốt của ta!
Lý Thất Dạ cười lớn, nói:
- Sớm muộn gì cũng có ngày ta diệt Thiển gia các ngươi! Thiển lão đầu nhà ngươi đã phá hư rất nhiều chuyện quan trọng của ta rồi.
Thế Đế không nói không rằng, chỉ lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ chăm chăm.
- Tuy không lấy được mạng chó của các ngươi, nhưng, cái giáp rách này vừa vặn thích hợp với ta.
Lý Thất Dạ mỉm cười, kéo Ngân Trụ Tiên Giáp qua.
- Nhất định phải bảo vệ Ngân Trụ Tiên Giáp!
Thấy bảo vật trấn đình của Thiên Đình sắp sửa rơi vào túi của Lý Thất Dạ. U Thiên Đế mặt mày ngơ ngác, lập tức gào to.
- Chớ ngông cuồng ---
Thế Đế bước tới một bước, chộp về phía Ngân Trụ Tiên Giáp. Hắn muốn giúp U Thiên Đế đoạt lại Ngân Trụ Tiên Giáp.
- Thế Đế, ta chờ ngày này lâu lắm rồi ---
Ngay khi Thế Đế sắp sửa đoạt lại Ngân Trụ Tiên Giáp, một giọng nói già nua vang lên. "Đùng" một tiếng. Một bàn tay trên trời rơi xuống, đập nát mọi thứ, chưởng mạnh về phía Thế Đế.
Một chưởng này vô cùng thô bạo, rất nhiều người sợ giật mình. Khắp thế gian, ngoại trừ Âm Nha, ngoại trừ Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh thì còn có ai dám rêu rao khiêu chiến Thế Đế như thế chứ.
"Ầm ---" một tiếng. Một đòn rung chuyển vạn thế, quất lên tất cả Đại Đế Tiên Vương ở đây, sức mạnh vô địch cuồn cuộn, cho dù là Đại Đế Tiên Vương cũng sợ bắn người.
"Đùng" một tiếng. Lúc này, một bóng người cao lớn trên trời rớt xuống, ngăn chặn lối đi của Thế Đế.
Đó là một ông già, mặc một bộ áo xám, mái đầu xám trắng xỏa tới vai. Ông già này không có thần uy kinh thiên, nhưng hắn có một cặp mắt hổ vô cùng đáng sợ. Khi cặp mắt hổ của hắn trợn lên, giống như có thể phá nát mọi thứ trên thế gian, cho dù là Đại Đế Tiên Vương bị cặp mắt hổ của hắn trừng tới thì cũng cảm thấy sợ hãi.
- Quy Phàm ---
Thấy ông già này, hai mắt Thế Đế co rút lại, bắn ra hào quang chói mắt.
- Quy Phàm Cổ Thần ---
Thấy ông già này giá lâm, có Đại Đế tái mặt, quát lớn.
- Quy Phàm Cổ Thần!
Thấy ông già này, rất nhiều Thượng Thần như được hít cỏ, dù là Thượng Thần địa vị cao cả cũng trở nên hưng phấn.
- Tồn tại đỉnh cao trong các Thượng Thần, mười hai Cổ Thần đồ đằng!
Có Thượng Thần hưng phấn gào lên.
Lần vây công Thiên Thần thư viện lần này, Đại Đế Tiên Vương đã đoạt hết danh tiếng. Không tính những Đại Đế Tiên Vương mười một thiên mệnh. Chỉ ba vị Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh Huyền Đế, Nhất Diệp Tiên Vương, Thế Đế lần lượt xuất hiện cũng đủ làm phai mờ tất cả Thượng Thần.
Có thể nói, trong chiến dịch này, Thượng Thần không thể sánh bằng Đại Đế Tiên Vương. Tất cả Thượng Thần có mặt ở đây đều tự hỏi bản thân, đều biết bản thân không cách nào sánh được với đám người Thế Đế.
Thế nhưng, Quy Phàm Cổ Thần giá lâm lập tức khiến tất cả Thượng Thần trở nên hưng phấn. Ít nhất Thượng Thần bọn họ cũng có một tồn tại đỉnh cao tới đây trấn áp tình hình, ít nhất gở lại được chút mặt mũi.
Đương nhiên trên thế gian không phải chỉ có một mình Quy Phàm Cổ Thần là Cổ Thần. Thế nhưng người sôi nổi nhất chính là Quy Phàm Cổ Thần.
Luận tiếng tăm, luận danh vọng, luận địa vị trong các Cổ Thần thì Bất Lão Cổ Thần cao nhất, đáng tiếc, Bất Lão Cổ Thần chưa từng xuất hiện, có lời đồn rằng, năm đó sau khi Bất Lão Cổ Thần đánh bại U Thiên Đế rồi khiêu chiến Hỗn Nguyên Thượng Đế thì không còn xuất hiện nữa.
Còn Quy Phàm Cổ Thần thì vẫn sôi nổi xuất hiện trong mắt của hậu thế. Cho nên Quy Phàm Cổ Thần trở thành hi vọng của mọi Thượng Thần, cũng là Cổ Thần trấn áp tình hình tốt nhất của Thượng Thần!
Hơn nữa danh tiếng của Quy Phàm Cổ Thần cũng rất lớn. Năm đó Quy Phàm Cổ Thần đuổi giết ba vị Đại Đế của gia tộc Cuồng Thiếu tới tận Thiên Đình. Xa xôi hơn nữa, Quy Phàm Cổ Thần đã từng chiến đấu với Lan Đế!
Nhất là Thượng Thần trăm tộc thì càng kiêu ngạo, bởi vì Quy Phàm Cổ Thần là Cổ Thần của trăm tộc!
Quy Phàm Cổ Thần, xuất thân Yêu tộc, có người nói hắn là hổ yêu thành đạo, cũng có người nói hắn từng vào học Thiên Thần thư viện, tốt nghiệp từ Thiên Thần thư viện, cung có người nói Quy Phàm Cổ Thần chỉ học ở Thiên Thần thư viện một quãng thời gian, không tính là học sinh Thiên Thần thư viện.
Bất kể như thế nào, đối với trăm tộc, Quy Phàm Cổ Thần là một loại vinh quang. Đối với người của trăm tộc, trăm tộc ngoại trừ Nhất Diệp Tiên Vương ra thì còn có Quy Phàm Cổ Thần!
- Cổ Thần đại chiến Đại Đế mười hai thiên mệnh sao? Hôm nay cuối cùng cũng phân thắng thua sao?
Tất cả Thượng Thần đều mở to mắt nhìn trận chiến này, vô cùng mong đợi.
Trên thực tế từng có Cổ Thần đánh với Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh. Khi Bất Lão Cổ Thần khiêu chiến Hỗn Nguyên Thượng Đế, chắc hẳn đó là trận chiến sớm nhất giữa Cổ Thần cùng Đại Đế mười hai thiên mệnh.
Thế nhưng không ai biết thắng thua như thế nào, cũng giống như năm đó Quy Phàm Cổ Thần đại chiến với Lan Đế. Bởi vì bọn họ chưa từng nhắc tới thắng thua của trận chiến đó, cũng không nhắc tới tình hình chiến đấu với người ngoài. Vì vậy không ai biết cụ thể trận chiến giữa Cổ Thần cùng Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh sẽ như thế nào.
- Sợ là Thế Đế sẽ thắng. Thế Đế không chỉ nắm giữ mười hai thiên mệnh mà hắn còn có Chân Tiên sáo trang nữa.
Có Thượng Thần lo lắng, nói.
- Cũng chưa chắc.
Có Thượng Thần đứng ngay về phía Quy Phàm Cổ Thần, nói:
- Phải biết, Quy Phàm Cổ Thần không chỉ là Cổ Thần, hắn là Cổ Thần có huyết thống của Nhân Vương. Mọi người đều gọi hắn là Lục Đạo Nhân Vương thứ hai.
- Đáng tiếc, Quy Phàm Cổ Thần không có Chân Tiên sáo trang, bằng không đây tuyệt đối là trận chiến kinh điển nhất, đặc sắc nhất giữa Cổ Thần cùng Đại Đế mười hai thiên mệnh.
Có một số ít Đại Đế Tiên Vương nhìn thấy tình hình này, không khỏi tiếc nuối.
Mặc dù từ nãy tới giờ Thế Đế vẫn chưa mặc Chân Tiên sáo trang, thế nhưng mọi người biết, khi cần thiết, Thế Đế nhất định sẽ mặc Chân Tiên sáo trang.
Một khi Thế Đế mặc Chân Tiên sáo trang thì sẽ khác hẳn. Mặc dù Thế Đế vẫn là Thế Đế, thế nhưng hắn không phải là Thế Đế bình thường. Một khi hắn mặc Chân Tiên sáo trang, tuyệt đối có thể đại diện cho sức mạnh vô địch cao nhất của Đại Đế Tiên Vương.
- Quy Phàm, ngươi muốn đánh nhau sao?
Bị Quy Phàm cản đường, Thế Đế nói một cách lạnh lùng.
- Đánh nhau thì sao?
Quy Phàm Cổ Thần cười lớn, nói:
- Thế Đế, ta chịu nổi, ngươi chịu nổi không? Thiên Tru treo cao, ngươi sợ không?
/5110
|