Chiếc bóng của tiểu nha đầu trên lụa vàng nhạt dần, sương mù như tơ như sợi, như muốn chui vào trong ao nước, tan dần trong ao nước. Mới đó, nó đã hòa tan làm một thể với ao nước, hoặc nói đang từ từ hòa tan làm một thể với hành tinh này.
- Ta cần rất nhiều thời gian để tái tạo thân thể.
Giọng nói của tiểu nha đầu vang lên từ trong ao nước.
- Nếu như vậy thì ta cũng nên rời khỏi.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
- Ta đã thực hiện hứa hẹn, tương lai ngươi nên tuân thủ hứa hẹn của ngươi.
- Hừ, ta sẽ! Ta nói được là làm được.
Tiểu nha đầu hừ nhẹ. Giọng nói của nàng vang vọng khắp ao hồ, dường như muốn nhấn mạnh nàng rất không hài lòng về Lý Thất Dạ.
- Vậy thì tốt.
Lý Thất Dạ gật đầu, xoay người rời khỏi.
- Ta tên Long Tiểu.
Khi Lý Thất Dạ rời khỏi, đằng sau vang tới giọng của tiểu nha đầu.
- Sau này gọi ta là Long Tiểu, đừng gọi tiểu nha đầu, ngươi phải nhớ kỹ!
- Ta tên Lý Thất Dạ, tin rằng ngươi sẽ không quên!
Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi.
Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi, lụa vàng cũng từ từ chìm vào trong hồ, chiếc bóng trên lụa vàng cũng nhạt dần, cuối cùng biến mất không còn tăm tích, tiểu nha đầu cũng tan biến theo. Tương lai khi nào có thể nghênh đón tân sinh, e rằng không ai biết được.
Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi đại tinh thì không chờ Hoàng Long cùng Bá Hổ mà quay về Thiên Thần thư viện. Hoàng Long cùng Bá Hổ không cần Lý Thất Dạ chờ, bởi vì chuyện này liên quan tới khởi nguyên của hai tộc bọn họ nên Lý Thất Dạ không thể giúp đỡ được mà phải dựa vào chính bản thân bọn họ. Vì vậy, Lý Thất Dạ chỉ đường cho bọn họ cũng coi như hoàn thành hứa hẹn.
Sau khi Lý Thất Dạ quay trở lại Thiên Thần thư viện thì cho người gọi Đào Đình. Hắn sắp sửa rời khỏi nhưng có chút không nỡ Đào Đình, nha đầu này có duyên với hắn.
Sau khi Đào Đình nhìn thấy Lý Thất Dạ thì rất gò bó, không biết nên đặt tay ở đâu, thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng Lý Thất Dạ.
Trên thực tế cũng không thể trách Đào Đình, lúc này ở Thiên Thần thư viện có mấy người gặp Lý Thất Dạ mà không gò bó chứ? Bây giờ Đào Đình biết Lý Thất Dạ là tồn tại chí cao vô thượng, ngự trị trên tất cả, ngay cả Đại Đế Tiên Vương cũng phải cung kính với hắn thì huống gì là nàng.
Đào Đình giống như đang nằm mơ. Bởi vì tiểu nhân vật như nàng, đừng nói tiếp cận Đại Đế Tiên Vương, ngay cả gặp mặt lão tổ Thiên Thần thư viện thì cũng không đủ tư cách chứ đừng nói chi tồn tại chí cao vô thượng như Lý Thất Dạ.
Thử nghĩ mà xem, trước đây nàng còn gọi Lý Thất Dạ là "đạo huynh". Giờ nghĩ lại, Đào Đình không khỏi đổ mồ hôi lạnh. May mà Lý Thất Dạ là đại nhân nên có đại lượng, không tính toán với nàng.
Nhìn dáng vẻ gò bó của Đào Đình, Lý Thất Dạ không khỏi cười nhẹ. Nhìn dung nhan của Đào Đình, hắn không khỏi nhớ nới một người bạn cũ, một người bạn cũ đã biến mất.
- Ngồi đi.
Lý Thất Dạ khoát tay thật nhẹ.
Đào Đình không dám nói gì, chỉ yên lặng ngồi sang một bên. Trước mặt tồn tại chí cao vô thượng như Lý Thất Dạ, có thể ngồi ghế cũng là một điều hãnh diện.
- Sau khi tốt nghiệp thì ngươi tính đi đâu?
Khi Đào Đình cúi thấp trán thì Lý Thất Dạ hỏi rằng.
Đào Đình kinh ngạc một lát, nàng không ngờ Lý Thất Dạ lại hỏi như thế. Trước khi tới đây nàng đã suy nghĩ rất nhiều, thế nhưng hiện tại không thể dùng tới.
- Ta, ta...
Đào Đình nhìn Lý Thất Dạ một lát, trong nhất thời không thể trả lời được. Mặc dù chỉ còn vài năm nữa là nàng tốt nghiệp, thế nhưng hỏi nàng sau khi tốt nghiệp sẽ đi đâu thì nàng có phần mờ mịt.
- Ta... ta sẽ về làng.
Đào Đình kinh ngạc một hồi, cuối cùng chỉ có thể trả lời như thế.
Trên thực tế, ngoại trừ về thôn thì Đào Đình cũng không biết sẽ đi đâu. Đào Đình không giống như những học sinh tới từ đại giáo cường quốc, những học sinh đó đến thư viện với mục tiêu rõ ràng, hơn nữa những học sinh đó sau khi tốt nghiệp đều quay trở lại tông môn hay vương triều của bọn họ.
Có thể nói, Đào Đình bước vào con đường tu hành rất ngẫu nhiên. Nàng không có theo đuổi rõ ràng trong tương lai. Cho nên nàng nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có thể quay trở lại Đào thôn.
Mặc dù học sinh tốt nghiệp Thiên Thần thư viện rất có giá trị, nhất là học sinh có thành tích không tệ như Đào Đình sẽ được rất nhiều đại giáo cường quốc nhận làm đệ tử. Bởi vì học sinh xuất thân rể cỏ như thế này thường có tiềm lực rất mạnh, tương lai rất triển vọng. Cũng bởi như vậy nên rất nhiều đại giáo cường quốc đều muốn cướp đoạt học sinh xuất thân rể cỏ nhưng có thành tích tốt, ngay cả đế thống tiên môn cũng đồng ý nhận học sinh như vậy.
Thế nhưng Đào Đình không có dã tâm lớn, chưa từng nghĩ tới chuyện sau khi tốt nghiệp sẽ đi vào đại giáo cương quốc, bay lên thiên địa cao xa hơn.
Vì vậy, Đào Đình nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn muốn về Đào thôn. Bởi vì nơi đó mới là nhà của nàng, mặc dù nơi đó chỉ là một thôn làng nhỏ, không thể so sánh với bất kỳ môn phái nào, thậm chí không sánh nổi với một môn phái bé nhỏ. Thế nhưng, Đào thôn là nhà của nàng, trở lại Đào thôn, nàng cảm thấy ấm áp, cảm nhận được cảm giác trở về nhà.
- Về nhà cũng tốt, thế gian có chỗ nào tốt hơn nhà mình chứ.
Lý Thất Dạ cười nhẹ nhàng, nói:
- Nhà, tốt hơn tất cả, đáng để lưu luyến.
Đào Đình muốn nói gì đó, thế nhưng nàng không biết nên nói như thế nào mới phải.
Lý Thất Dạ lấy ra một món đồ, đưa tới trước mặt Đào Đình, nói:
- Ngươi có duyên với ta, sắp chia tay ta không có thứ gì đưa ngươi, sáo trang này coi như quà chia tay của ta.
Sáo trang Lý Thất Dạ đưa cho Đào Đình không phải thứ gì khác mà chính là Bạch sáo trang gồm tám vạn tám ngàn tám trăm tám mươi tám đạo phôi lấy được từ Cuồng Thần hung địa.
- Cái này ---
Nhìn đống đạo phôi lít nha lít nhít, Đào Đình không khỏi hít lạnh. Bạch sáo trang mấy vạn đạo phôi, cả đời nàng chưa từng thấy, nhưng dù chưa từng thấy thì nàng cũng biết thứ này là bảo vật vô giá.
- Ta, ta, ta...
Sáo trang quý giá như vậy, Đào Đình choáng váng, không dám nhận. Sáo trang này quá quý, cho dù nàng cố gắng cả đời cũng chưa chắc có được bảo vật như vậy.
- Nhận đi.
Lý Thất Dạ nói chậm:
- Thứ này cũng là duyên phận, cũng là tạo hóa.
Nói tới đây, hắn than thầm một tiếng.
Đào Đình không nói gì nữa, tồn tại chí cao vô thượng như Lý Thất Dạ một khi đã lấy bảo vật này ra thì sẽ không thu hồi lại.
Sau khi Đào Đình nhận Bạch sáo trang, nàng hít sâu một hơi, vái lạy Lý Thất Dạ.
- Đi đi, nỗ lực vào, tương lai còn có rất nhiều thư có thể học tập.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng xua tay, nói.
Đào Đình muốn nói gì, thế nhưng dù nàng có ngàn câu vạn chữ muốn thì cũng không thể nào nói ra thành lời, cũng không biết nên nói gì mới phải, dù sao thì thân phận của bọn họ cách nhau quá xa. Lúc này Lý Thất Dạ là tồn tại chí cao vô thượng, còn nàng chỉ là một nhân vật nhỏ bé lặng lẽ vô danh mà thôi.
Khi Đào Đình lui ra ngoài, Lý Thất Dạ trầm mặt một lát thì gọi Đào Đình, nói chậm:
- Tương lai không yên bình, thế đạo nhiều gian khó. Nếu như có ngày tai nạn tới thì miếu nhỏ trong thôn các ngươi có thể giúp các ngươi một hai. Tương lai nên đi đâu, hãy hỏi đạo tâm của mình.
Lý Thất Dạ nói vậy làm Đào Đình rung động. Cuối cùng nàng vái lạy, nói nhẹ:
- Cám ơn lão sư.
Sau đó mới từ từ lui ra.
Nhìn Đào Đình rời khỏi, Lý Thất Dạ thở dài, cuối cùng mới thu hồi cảm giác đa sầu đa cảm.
Sau khi Đào Đình rời khỏi, Lý Thất Dạ cũng gọi ba học sinh tới thư phòng, cũng chính là Dạ Hân Tuyết, Kim Hoàn Thiết Tí, còn có Cửu U Cuồng Ngao Lưu Kim Thắng.
Sau khi nhìn thấy Lý Thất Dạ, ba người bọn họ cùng vái, cùng gọi "lão sư".
Dạ Hân Tuyết cùng Kim Hoàn Thiết Tí đều có vẻ câu nệ, không biết nên nói gì mới phải. Lưu Kim Thắng thì lạnh nhạt, có vẻ tự nhiên hơn. Dù sao thì Lưu Kim Thắng đã sớm biết Lý Thất Dạ rất đáng sợ.
- Lão sư ta đây muốn bỏ ngang, sau này học viện sẽ sắp xếp giáo viên tới dạy các ngươi.
Lý Thất Dạ cười nói.
Mặc dù hắn làm lão sư có chút ngẫu nhiên, thế nhưng đám người Dạ Hân Tuyết coi như có duyên với hắn.
- Kim Thắng, ngươi có tính toán gì không?
Nhìn Lưu Kim Thắng, Lý Thất Dạ cười hỏi.
Cửu U Cuồng Ngao Lưu Kim Thắng là Cổ Thần mười một đồ đằng, có thể chém giết Thượng Thần mạnh mẽ như Cửu Kiếm Thượng Thần, hắn đã không cần thiết ở lại Thiên Thần thư viện làm học sinh. Ngày đó hắn trở lại làm học sinh Thiên Thần thư viện chỉ vì che giấu tai mắt, hắn quay lại Thiên Thần thư viện chỉ vì chữa thương mà thôi.
- Ta muốn ở lại Thiên Thần thư viện dạy học, trồng cây...
Lưu Kim Thắng nở nụ cười vô cùng hiếm thấy.
Quyết định này không phải nhất thời. Hắn có quyết định này từ lâu rồi.
- Dạy học ở Thiên Thần thư viện cũng là lựa chọn không tệ.
Lý Thất Dạ gật đầu, tán thành lựa chọn của Lưu Kim Thắng.
Lưu Kim Thắng cảm khái:
- Ta thu hoạch rất nhiều thứ ở Thiên Thần thư viện, không có Thiên Thần thư viện thì sẽ không có Cửu U Cuồng Ngao mà chỉ có Lưu Kim Thắng. Chỉ là năm đó tuổi trẻ khí thịnh, không muốn thừa nhận, tự cho rằng bản thân thiên phú vô song, đi tới chỗ nào thì tỏa sáng hào quang chỗ nấy...
-... Ta từng học tập ở Thiên Thần thư viện, Thiên Thần thư viện cũng cứu mạng già của ta. Cũng tới lúc ta đền đáp Thiên Thần thư viện, để lại một chút tài sản cho hậu nhân.
Nói tới đây, hắn không khỏi mỉm cười.
Lần này Thiên Thần thư viện gặp gỡ tai nạn lớn làm Lưu Kim Thắng có rất nhiều cảm xúc. Khi Thiên Thần thư viện gặp nạn, có rất nhiều Thượng Thần Tiên Vương cắt đầu uống máu chỉ vì đền đáp Thiên Thần thư viện.
Hắn đọc sách ở Thiên Thần thư viện, Thiên Thần thư viện chưa từng yêu cầu hắn đền đáp. Hôm nay hắn đã bước lên đỉnh cao, cũng đã tới lúc hắn đền đáp Thiên Thần thư viện.
- Ta cần rất nhiều thời gian để tái tạo thân thể.
Giọng nói của tiểu nha đầu vang lên từ trong ao nước.
- Nếu như vậy thì ta cũng nên rời khỏi.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
- Ta đã thực hiện hứa hẹn, tương lai ngươi nên tuân thủ hứa hẹn của ngươi.
- Hừ, ta sẽ! Ta nói được là làm được.
Tiểu nha đầu hừ nhẹ. Giọng nói của nàng vang vọng khắp ao hồ, dường như muốn nhấn mạnh nàng rất không hài lòng về Lý Thất Dạ.
- Vậy thì tốt.
Lý Thất Dạ gật đầu, xoay người rời khỏi.
- Ta tên Long Tiểu.
Khi Lý Thất Dạ rời khỏi, đằng sau vang tới giọng của tiểu nha đầu.
- Sau này gọi ta là Long Tiểu, đừng gọi tiểu nha đầu, ngươi phải nhớ kỹ!
- Ta tên Lý Thất Dạ, tin rằng ngươi sẽ không quên!
Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi.
Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi, lụa vàng cũng từ từ chìm vào trong hồ, chiếc bóng trên lụa vàng cũng nhạt dần, cuối cùng biến mất không còn tăm tích, tiểu nha đầu cũng tan biến theo. Tương lai khi nào có thể nghênh đón tân sinh, e rằng không ai biết được.
Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi đại tinh thì không chờ Hoàng Long cùng Bá Hổ mà quay về Thiên Thần thư viện. Hoàng Long cùng Bá Hổ không cần Lý Thất Dạ chờ, bởi vì chuyện này liên quan tới khởi nguyên của hai tộc bọn họ nên Lý Thất Dạ không thể giúp đỡ được mà phải dựa vào chính bản thân bọn họ. Vì vậy, Lý Thất Dạ chỉ đường cho bọn họ cũng coi như hoàn thành hứa hẹn.
Sau khi Lý Thất Dạ quay trở lại Thiên Thần thư viện thì cho người gọi Đào Đình. Hắn sắp sửa rời khỏi nhưng có chút không nỡ Đào Đình, nha đầu này có duyên với hắn.
Sau khi Đào Đình nhìn thấy Lý Thất Dạ thì rất gò bó, không biết nên đặt tay ở đâu, thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng Lý Thất Dạ.
Trên thực tế cũng không thể trách Đào Đình, lúc này ở Thiên Thần thư viện có mấy người gặp Lý Thất Dạ mà không gò bó chứ? Bây giờ Đào Đình biết Lý Thất Dạ là tồn tại chí cao vô thượng, ngự trị trên tất cả, ngay cả Đại Đế Tiên Vương cũng phải cung kính với hắn thì huống gì là nàng.
Đào Đình giống như đang nằm mơ. Bởi vì tiểu nhân vật như nàng, đừng nói tiếp cận Đại Đế Tiên Vương, ngay cả gặp mặt lão tổ Thiên Thần thư viện thì cũng không đủ tư cách chứ đừng nói chi tồn tại chí cao vô thượng như Lý Thất Dạ.
Thử nghĩ mà xem, trước đây nàng còn gọi Lý Thất Dạ là "đạo huynh". Giờ nghĩ lại, Đào Đình không khỏi đổ mồ hôi lạnh. May mà Lý Thất Dạ là đại nhân nên có đại lượng, không tính toán với nàng.
Nhìn dáng vẻ gò bó của Đào Đình, Lý Thất Dạ không khỏi cười nhẹ. Nhìn dung nhan của Đào Đình, hắn không khỏi nhớ nới một người bạn cũ, một người bạn cũ đã biến mất.
- Ngồi đi.
Lý Thất Dạ khoát tay thật nhẹ.
Đào Đình không dám nói gì, chỉ yên lặng ngồi sang một bên. Trước mặt tồn tại chí cao vô thượng như Lý Thất Dạ, có thể ngồi ghế cũng là một điều hãnh diện.
- Sau khi tốt nghiệp thì ngươi tính đi đâu?
Khi Đào Đình cúi thấp trán thì Lý Thất Dạ hỏi rằng.
Đào Đình kinh ngạc một lát, nàng không ngờ Lý Thất Dạ lại hỏi như thế. Trước khi tới đây nàng đã suy nghĩ rất nhiều, thế nhưng hiện tại không thể dùng tới.
- Ta, ta...
Đào Đình nhìn Lý Thất Dạ một lát, trong nhất thời không thể trả lời được. Mặc dù chỉ còn vài năm nữa là nàng tốt nghiệp, thế nhưng hỏi nàng sau khi tốt nghiệp sẽ đi đâu thì nàng có phần mờ mịt.
- Ta... ta sẽ về làng.
Đào Đình kinh ngạc một hồi, cuối cùng chỉ có thể trả lời như thế.
Trên thực tế, ngoại trừ về thôn thì Đào Đình cũng không biết sẽ đi đâu. Đào Đình không giống như những học sinh tới từ đại giáo cường quốc, những học sinh đó đến thư viện với mục tiêu rõ ràng, hơn nữa những học sinh đó sau khi tốt nghiệp đều quay trở lại tông môn hay vương triều của bọn họ.
Có thể nói, Đào Đình bước vào con đường tu hành rất ngẫu nhiên. Nàng không có theo đuổi rõ ràng trong tương lai. Cho nên nàng nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có thể quay trở lại Đào thôn.
Mặc dù học sinh tốt nghiệp Thiên Thần thư viện rất có giá trị, nhất là học sinh có thành tích không tệ như Đào Đình sẽ được rất nhiều đại giáo cường quốc nhận làm đệ tử. Bởi vì học sinh xuất thân rể cỏ như thế này thường có tiềm lực rất mạnh, tương lai rất triển vọng. Cũng bởi như vậy nên rất nhiều đại giáo cường quốc đều muốn cướp đoạt học sinh xuất thân rể cỏ nhưng có thành tích tốt, ngay cả đế thống tiên môn cũng đồng ý nhận học sinh như vậy.
Thế nhưng Đào Đình không có dã tâm lớn, chưa từng nghĩ tới chuyện sau khi tốt nghiệp sẽ đi vào đại giáo cương quốc, bay lên thiên địa cao xa hơn.
Vì vậy, Đào Đình nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn muốn về Đào thôn. Bởi vì nơi đó mới là nhà của nàng, mặc dù nơi đó chỉ là một thôn làng nhỏ, không thể so sánh với bất kỳ môn phái nào, thậm chí không sánh nổi với một môn phái bé nhỏ. Thế nhưng, Đào thôn là nhà của nàng, trở lại Đào thôn, nàng cảm thấy ấm áp, cảm nhận được cảm giác trở về nhà.
- Về nhà cũng tốt, thế gian có chỗ nào tốt hơn nhà mình chứ.
Lý Thất Dạ cười nhẹ nhàng, nói:
- Nhà, tốt hơn tất cả, đáng để lưu luyến.
Đào Đình muốn nói gì đó, thế nhưng nàng không biết nên nói như thế nào mới phải.
Lý Thất Dạ lấy ra một món đồ, đưa tới trước mặt Đào Đình, nói:
- Ngươi có duyên với ta, sắp chia tay ta không có thứ gì đưa ngươi, sáo trang này coi như quà chia tay của ta.
Sáo trang Lý Thất Dạ đưa cho Đào Đình không phải thứ gì khác mà chính là Bạch sáo trang gồm tám vạn tám ngàn tám trăm tám mươi tám đạo phôi lấy được từ Cuồng Thần hung địa.
- Cái này ---
Nhìn đống đạo phôi lít nha lít nhít, Đào Đình không khỏi hít lạnh. Bạch sáo trang mấy vạn đạo phôi, cả đời nàng chưa từng thấy, nhưng dù chưa từng thấy thì nàng cũng biết thứ này là bảo vật vô giá.
- Ta, ta, ta...
Sáo trang quý giá như vậy, Đào Đình choáng váng, không dám nhận. Sáo trang này quá quý, cho dù nàng cố gắng cả đời cũng chưa chắc có được bảo vật như vậy.
- Nhận đi.
Lý Thất Dạ nói chậm:
- Thứ này cũng là duyên phận, cũng là tạo hóa.
Nói tới đây, hắn than thầm một tiếng.
Đào Đình không nói gì nữa, tồn tại chí cao vô thượng như Lý Thất Dạ một khi đã lấy bảo vật này ra thì sẽ không thu hồi lại.
Sau khi Đào Đình nhận Bạch sáo trang, nàng hít sâu một hơi, vái lạy Lý Thất Dạ.
- Đi đi, nỗ lực vào, tương lai còn có rất nhiều thư có thể học tập.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng xua tay, nói.
Đào Đình muốn nói gì, thế nhưng dù nàng có ngàn câu vạn chữ muốn thì cũng không thể nào nói ra thành lời, cũng không biết nên nói gì mới phải, dù sao thì thân phận của bọn họ cách nhau quá xa. Lúc này Lý Thất Dạ là tồn tại chí cao vô thượng, còn nàng chỉ là một nhân vật nhỏ bé lặng lẽ vô danh mà thôi.
Khi Đào Đình lui ra ngoài, Lý Thất Dạ trầm mặt một lát thì gọi Đào Đình, nói chậm:
- Tương lai không yên bình, thế đạo nhiều gian khó. Nếu như có ngày tai nạn tới thì miếu nhỏ trong thôn các ngươi có thể giúp các ngươi một hai. Tương lai nên đi đâu, hãy hỏi đạo tâm của mình.
Lý Thất Dạ nói vậy làm Đào Đình rung động. Cuối cùng nàng vái lạy, nói nhẹ:
- Cám ơn lão sư.
Sau đó mới từ từ lui ra.
Nhìn Đào Đình rời khỏi, Lý Thất Dạ thở dài, cuối cùng mới thu hồi cảm giác đa sầu đa cảm.
Sau khi Đào Đình rời khỏi, Lý Thất Dạ cũng gọi ba học sinh tới thư phòng, cũng chính là Dạ Hân Tuyết, Kim Hoàn Thiết Tí, còn có Cửu U Cuồng Ngao Lưu Kim Thắng.
Sau khi nhìn thấy Lý Thất Dạ, ba người bọn họ cùng vái, cùng gọi "lão sư".
Dạ Hân Tuyết cùng Kim Hoàn Thiết Tí đều có vẻ câu nệ, không biết nên nói gì mới phải. Lưu Kim Thắng thì lạnh nhạt, có vẻ tự nhiên hơn. Dù sao thì Lưu Kim Thắng đã sớm biết Lý Thất Dạ rất đáng sợ.
- Lão sư ta đây muốn bỏ ngang, sau này học viện sẽ sắp xếp giáo viên tới dạy các ngươi.
Lý Thất Dạ cười nói.
Mặc dù hắn làm lão sư có chút ngẫu nhiên, thế nhưng đám người Dạ Hân Tuyết coi như có duyên với hắn.
- Kim Thắng, ngươi có tính toán gì không?
Nhìn Lưu Kim Thắng, Lý Thất Dạ cười hỏi.
Cửu U Cuồng Ngao Lưu Kim Thắng là Cổ Thần mười một đồ đằng, có thể chém giết Thượng Thần mạnh mẽ như Cửu Kiếm Thượng Thần, hắn đã không cần thiết ở lại Thiên Thần thư viện làm học sinh. Ngày đó hắn trở lại làm học sinh Thiên Thần thư viện chỉ vì che giấu tai mắt, hắn quay lại Thiên Thần thư viện chỉ vì chữa thương mà thôi.
- Ta muốn ở lại Thiên Thần thư viện dạy học, trồng cây...
Lưu Kim Thắng nở nụ cười vô cùng hiếm thấy.
Quyết định này không phải nhất thời. Hắn có quyết định này từ lâu rồi.
- Dạy học ở Thiên Thần thư viện cũng là lựa chọn không tệ.
Lý Thất Dạ gật đầu, tán thành lựa chọn của Lưu Kim Thắng.
Lưu Kim Thắng cảm khái:
- Ta thu hoạch rất nhiều thứ ở Thiên Thần thư viện, không có Thiên Thần thư viện thì sẽ không có Cửu U Cuồng Ngao mà chỉ có Lưu Kim Thắng. Chỉ là năm đó tuổi trẻ khí thịnh, không muốn thừa nhận, tự cho rằng bản thân thiên phú vô song, đi tới chỗ nào thì tỏa sáng hào quang chỗ nấy...
-... Ta từng học tập ở Thiên Thần thư viện, Thiên Thần thư viện cũng cứu mạng già của ta. Cũng tới lúc ta đền đáp Thiên Thần thư viện, để lại một chút tài sản cho hậu nhân.
Nói tới đây, hắn không khỏi mỉm cười.
Lần này Thiên Thần thư viện gặp gỡ tai nạn lớn làm Lưu Kim Thắng có rất nhiều cảm xúc. Khi Thiên Thần thư viện gặp nạn, có rất nhiều Thượng Thần Tiên Vương cắt đầu uống máu chỉ vì đền đáp Thiên Thần thư viện.
Hắn đọc sách ở Thiên Thần thư viện, Thiên Thần thư viện chưa từng yêu cầu hắn đền đáp. Hôm nay hắn đã bước lên đỉnh cao, cũng đã tới lúc hắn đền đáp Thiên Thần thư viện.
/5110
|