Lý Thất Dạ mỉm cười, nói:
- Thời đại này khiến ta hơi bất ngờ, Tiên Đế mới sinh ra hơi đột nhiên, Cửu Giới xảy ra chuyện gì sao?
Mai Ngạo Tuyết lắc đầu, nói:
- Sau khi đại nhân rời khỏi thì Cửu Giới hưng thịnh, không thay đổi gì nhiều, chỉ có thiên địa linh khí trở nên nồng nặc hơn mà thôi. Theo ta thấy chuyện này có liên quan tới thế giới Hư Không. Thiên địa tinh khí ở thế giới Hư Không không gì sánh bằng, không ngừng uẩn nhưỡng thiên địa nhân kiệt, cũng uẩn nhưỡng luôn cả Cửu Giới.
Thế giới Hư Không mà Mai Ngạo Tuyết ní chính là thế giới bên trong Hư Không Môn. Lý Thất Dạ từng cường hóa thế giới này, biến nó trở thành thế giới độc nhất vô nhị. Không nói ngoa chứ thiên địa tinh khí ở thế giới Hư Không nồng nặc tới mức người khác khó tưởng tượng nổi. Nơi đó giống như một mảnh đại địa nguyên sơ, dư sức uẩn nhưỡng sinh linh Cửu Giới.
- Thì ra là như vậy.
Lý Thất Dạ gật đầu, cũng không tính bất ngờ. Dù sao thế giới bên trong Hư Không Môn được chính hắn cường hóa, cũng chính hắn khống chế. Có thể nói không ai hiểu thế giới bên trong Hư Không Môn bằng hắn.
Nếu như thế giới Hư Không Môn tẩm bổ Cửu Giới thì Cửu Giới hình thành thiên mệnh mới sớm hơn dự tính cũng hợp tình hợp lý.
Nhắc đến Cửu Giới, Lý Thất Dạ với Mai Ngạo Tuyết trò chuyện rất lâu, nói rất nhiều chuyện về Cửu Giới kể từ khi Lý Thất Dạ rời khỏi, cũng nói về một vài cố nhân.
Đồng thời Lý Thất Dạ cũng chỉ điểm Mai Ngạo Tuyết một hai, chỉ điểm về tình hình chung của mười ba châu, về hướng tu hành đại đạo ở mười ba châu.
Mặc dù Mai Ngạo Tuyết đã là Tiên Đế thế nhưng còn lâu mới hiểu biết mười ba châu bằng Lý Thất Dạ. Bởi vậy khi được Lý Thất Dạ chỉ điểm, Mai Ngạo Tuyết được ích lợi không nhỏ, cũng mường tượng ra hướng tu hành sau này, giống như xua mây thấy mặt trời.
- Đi đi, đi gặp Tiên Đế Tiễn Long thế gia các ngươi đi.
Sau khi trò chuyện xong, Lý Thất Dạ dặn dò Mai Ngạo Tuyết.
Mai Ngạo Tuyết đứng lên vái lại Lý Thất Dạ thật sâu, sau đó chào tạm biệt mọi người rồi mới rời khỏi, đi gặp Tiên Đế Tiễn Long thế gia!
- Các ngươi tu luyện đi, ta phải bế quan một thời gian ngắn.
Sau khi Mai Ngạo Tuyết rời khỏi, Lý Thất Dạ nói với mọi người.
Mọi người không dám quấy nhiễu Lý Thất Dạ. Đám Lý Sương Nhan canh cửa dùm Lý Thất Dạ, không cho phép bất cứ ai quấy rầy.
Trên thực tế Lý Thất Dạ không bế quan mà lén lút đi tới nơi thần bí nhất Kiêu Hoành châu. Nơi đây không có tiêu chí, cũng không có dấu vết, tất cả đều bị che đậy, không ai tìm được. Sự tồn tại của nơi này là một bí mật, không ai biết tới.
Sau khi Lý Thất Dạ tới nơi này thì lẳng lặng chờ đợi. Hắn đang chờ một người.
Cuối cùng, người Lý Thất Dạ chờ đợi cũng đến, mặc dù đến hơi muộn. Người này rất thần bí, hắn che đậy tất cả, không cho phép ai biết xuất thân của hắn, dung mạo của hắn, hành tung của hắn, hơi thở của hắn... tất cả đều bị che đậy, không có dấu vết. Cường giả suy tính hắn cũng không tính được kết quả, bởi vì hắn không cho phép bất cứ ai biết về hắn.
- Ngươi lại tới muộn.
Lý Thất Dạ nhìn người bí ẩn, cười nói:
- Dường như lần nào ngươi cũng tới muộn, còn ta thì luôn đúng giờ.
- Lúc này có rất nhiều cặp mắt đang theo dõi ngươi, đến đây rất khó khăn, chúng ta tránh gặp nhau đi.
Người bí ẩn nói.
- Ta biết, có lẽ đây là lần cuối cùng.
Lý Thất Dạ nói chậm:
- Vì vậy trước khi đi, ta có một số chuyện muốn bàn giao với ngươi, cũng là hậu chiêu mà ta để lại cho thế giới này.
- Ngươi muốn đi thế giới không tồn tại?
Mặc dù Lý Thất Dạ không nói rõ nhưng người bí ẩn cũng đoán được Lý Thất Dạ muốn làm gì. Dù sao bọn họ có thể sắp đặt ván cờ lớn như thế chứng tỏ hai người có cách nhìn giống nhau, đều là người nhìn xa trông rộng.
- Đúng, chuyện ta cần làm quá nhiều, không thể bị mười ba châu cản chân, tương lai ta muốn đi xa hơn nữa. Nếu như muốn chiến đến cùng, bất luận như thế nào ta cũng phải đi thế giới đó một chuyến. Trận chiến cuối cùng... không ai nắm chắc cả. Bằng không cũng không có nhiều người biến mất như thế.
Lý Thất Dạ nói chậm, vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc.
Lý Thất Dạ nói vậy, người bí ẩn cũng trầm mặc. Không ai biết gánh nặng của Lý Thất Dạ nặng như thế nào, bởi vì Lý Thất Dạ mới là người chiến đến cùng. Những người khác không làm được như thế, hắn cũng không làm được như thế, bởi vì sau lưng của hắn có quá nhiều cản trở, hắn không bằng Lý Thất Dạ, một trận chiến... chiến đến cùng!
- Chiến đến cùng, hoặc mãi mãi không có đáp án, mãi mãi không có kết thúc... từ hỗn độn tới nay, không ai có thể thành công!
Người bí ẩn nói.
- Ta biết! Thế nhưng ta vẫn làm vậy.
Lý Thất Dạ nói:
- Ta muốn đi xa hơn... gánh vác thế giới mới là chuyện ta cần làm. Chuyện này... phải có người đi làm. Nếu không ai đi làm thì còn biết hy vọng vào ai nữa? Hắc ám bá chủ, hay là lão tặc thiên? Hắc ám bá chủ chỉ là một đám nhu nhược mà thôi. Hôm nay bọn họ không dám đứng ra thì ngày sau cũng đừng mong bọn họ đứng ra!
- Hạng người ngay cả kỷ nguyên của mình cũng không dám gìn giữ thì trông chờ gì bọn họ chiến đến cùng? Bọn họ chỉ tìm cách sống sót mà thôi.
Lý Thất Dạ nói một cách lạnh lùng.
- Thôi vậy.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, người bí ẩn thở dài.
- Ngày sau ngươi phải đi một mình, e rằng không ai phối hợp với ngươi nữa.
Lý Thất Dạ nói chậm:
- Nếu là ngày xưa thì thôi, thế nhưng hiện giờ thì khác. Hắc ám bá chủ đang rục rịch, có lẽ hắc ám sẽ buông xuống sớm thôi.
- Ta biết.
Người bí ẩn gật đầu, hắn nhìn Lý Thất Dạ, nói chậm:
- Ngươi nên biết con đường này cần có Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh, cần có Cổ Thần gánh vác đại cục.
- Ta biết.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
- Khi cần thiết, Quy Phàm Cổ Thần có thể giúp ngươi một tay. Thế nhưng ngươi phải biết làm như vậy sẽ bại lộ một số chuyện. Vì vậy phải sử dụng cẩn thận. Còn Nhất Diệp tạm thời không thể giúp ngươi, hắn phải bế quan thâm thu.
- Ở cao quá lâu, cũng cần tiến bộ.
Người bí ẩn gật đầu, nói:
- Nếu như Nhất Diệp Tiên Vương có thể tiến bộ thì sẽ khác hẳn. Chúng ta còn thiếu Đại Đế Tiên Vương có thể một chọi một với hắc ám bá chủ.
- Bởi vậy Nhất Diệp mới khổ tu lần thứ hai. Nếu như chúng ta không có Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh có thể một chọi một với hắc ám bá chủ thì tình huống không lạc quan mấy, cũng nguy hiểm cho ngươi. Một khi hắc ám buông xuống, một mình ngươi rất khó chống đỡ đại cục.
Lý Thất Dạ nói.
- Thiên mệnh quy chân, chân ngã đăng tiên. Cho dù là Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh thì con đường phía trước cũng còn rất dài.
Người bí ẩn thổn thức:
- Mười hai thiên mệnh chỉ là bắt đầu mà thôi.
- Chân ngã vô song, chỉ có chân ngã mới thành tựu vô thượng, mới gánh nổi đại cục.
Lý Thất Dạ gật đầu:
- Thế nhưng chân ngã đăng tiên chỉ là lời an ủi. Cho dù thành tựu chân ngã thì cũng cách tiên rất xa. Thế gian vô tiên, không phải nói suông!
- Cần gì thành tiên.
Người bí ẩn cười nói:
- Chỉ cần đi tới hai bước này thì đã có thể gánh vác đại cục. Thế gian này, không tin còn có người mạnh hơn Luân Hồi Hoang Tổ.
- Khó nói lắm.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Có người ngủ đông rất sâu, cũng có người sa đọa vào hắc ám kiếm cách thay đổi! Vẫn câu nói cũ, dựa vào ngoại vật thì không phải người mạnh nhất. Kỷ nguyên trọng khí cũng thế, Thiên Bảo cũng vậy. Muốn siêu thoát, nhất định phải dựa vào chân ngã. Vì vậy trong hắc ám không ai có thể tiến xa hơn nữa.
- Không dựa vào ngoại vật, siêu thoát tất cả, thành tựu chân ngã, như vậy đã có thể xưng tiên.
Người thần bí nói.
- Tiên?
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói rằng:
- Thành tựu chân tiên, nói nghe dễ lắm nhưng có ai dám xưng tiên. Với tầm mắt của chúng ta, đó chỉ là ngụy tiên mà thôi!
Người bí ẩn thở dài. Thế nhân không biết có hắc ám phủ kín đỉnh đầu bọn họ, thế nhưng bọn họ biết tương lai rất gian nan.
- Ngươi trở nên đa sầu đa cảm từ khi nào vậy.
Lý Thất Dạ cười nói.
Người bí ẩn lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Ngươi với ta đổi vai thử xem, chưa chắc ngươi không phát sầu. Nhà ngươi chuyên môn ném rắc rối cho ta thu dọn.
- Yên tâm, sẽ có người giúp ngươi. Dù sao Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh không phải ngồi không. Giống như Nhất Diệp, chỉ cần hắn có thể tiến thêm một bước thì lực chiến đấu của hắn sẽ tăng lên một nấc thang.
Lý Thất Dạ nói.
- Ta cũng hy vọng Nhất Diệp Tiên Vương sớm ngày quy chân, như vậy mười ba châu sẽ có thêm một viên dũng tướng, sẽ trở thành rường cột chống đỡ mười ba châu.
Người bí ẩn nói.
- Tương lai không thể nói trước. Ta đã tiêu diệt hết những biến số không thể khống chế, không thể dự đoán, đã san bằng đường đi cho các ngươi, ít nhất khả năng có người đâm lén sau lưng các ngươi sẽ giảm tới mức thấp nhất.
Lý Thất Dạ nói chậm.
- Hi vọng như thế.
Người bí ẩn nói:
- Đáng tiếc, như Viêm Đế, như Minh Nhân không còn. Bằng không hôm nay mọi người hợp tác với nhau, nhất định dẹp yên hắc ám.
- Như vậy cũng không thay đổi được bao nhiêu. Dẹp yên hắc ám chỉ là một góc trong đại thế mà thôi. Minh Nhân có theo đuổi của hắn, hắn đã đi được rất xa. Phi Tiên Đế giống vậy, Hỗn Nguyên Thượng Đế cũng không khác gì.
Lý Thất Dạ nói chậm.
- Mỗi người đều có kiến giải khác nhau.
Người bí ẩn chỉ có thể nói như thế. Dù sao cái nhìn đại thế của mỗi người mỗi khác, vì vậy lựa chọn cũng khác. Có người giữ gìn kỷ nguyên, có người bước lên chung cực chinh chiến.
- Thời đại này khiến ta hơi bất ngờ, Tiên Đế mới sinh ra hơi đột nhiên, Cửu Giới xảy ra chuyện gì sao?
Mai Ngạo Tuyết lắc đầu, nói:
- Sau khi đại nhân rời khỏi thì Cửu Giới hưng thịnh, không thay đổi gì nhiều, chỉ có thiên địa linh khí trở nên nồng nặc hơn mà thôi. Theo ta thấy chuyện này có liên quan tới thế giới Hư Không. Thiên địa tinh khí ở thế giới Hư Không không gì sánh bằng, không ngừng uẩn nhưỡng thiên địa nhân kiệt, cũng uẩn nhưỡng luôn cả Cửu Giới.
Thế giới Hư Không mà Mai Ngạo Tuyết ní chính là thế giới bên trong Hư Không Môn. Lý Thất Dạ từng cường hóa thế giới này, biến nó trở thành thế giới độc nhất vô nhị. Không nói ngoa chứ thiên địa tinh khí ở thế giới Hư Không nồng nặc tới mức người khác khó tưởng tượng nổi. Nơi đó giống như một mảnh đại địa nguyên sơ, dư sức uẩn nhưỡng sinh linh Cửu Giới.
- Thì ra là như vậy.
Lý Thất Dạ gật đầu, cũng không tính bất ngờ. Dù sao thế giới bên trong Hư Không Môn được chính hắn cường hóa, cũng chính hắn khống chế. Có thể nói không ai hiểu thế giới bên trong Hư Không Môn bằng hắn.
Nếu như thế giới Hư Không Môn tẩm bổ Cửu Giới thì Cửu Giới hình thành thiên mệnh mới sớm hơn dự tính cũng hợp tình hợp lý.
Nhắc đến Cửu Giới, Lý Thất Dạ với Mai Ngạo Tuyết trò chuyện rất lâu, nói rất nhiều chuyện về Cửu Giới kể từ khi Lý Thất Dạ rời khỏi, cũng nói về một vài cố nhân.
Đồng thời Lý Thất Dạ cũng chỉ điểm Mai Ngạo Tuyết một hai, chỉ điểm về tình hình chung của mười ba châu, về hướng tu hành đại đạo ở mười ba châu.
Mặc dù Mai Ngạo Tuyết đã là Tiên Đế thế nhưng còn lâu mới hiểu biết mười ba châu bằng Lý Thất Dạ. Bởi vậy khi được Lý Thất Dạ chỉ điểm, Mai Ngạo Tuyết được ích lợi không nhỏ, cũng mường tượng ra hướng tu hành sau này, giống như xua mây thấy mặt trời.
- Đi đi, đi gặp Tiên Đế Tiễn Long thế gia các ngươi đi.
Sau khi trò chuyện xong, Lý Thất Dạ dặn dò Mai Ngạo Tuyết.
Mai Ngạo Tuyết đứng lên vái lại Lý Thất Dạ thật sâu, sau đó chào tạm biệt mọi người rồi mới rời khỏi, đi gặp Tiên Đế Tiễn Long thế gia!
- Các ngươi tu luyện đi, ta phải bế quan một thời gian ngắn.
Sau khi Mai Ngạo Tuyết rời khỏi, Lý Thất Dạ nói với mọi người.
Mọi người không dám quấy nhiễu Lý Thất Dạ. Đám Lý Sương Nhan canh cửa dùm Lý Thất Dạ, không cho phép bất cứ ai quấy rầy.
Trên thực tế Lý Thất Dạ không bế quan mà lén lút đi tới nơi thần bí nhất Kiêu Hoành châu. Nơi đây không có tiêu chí, cũng không có dấu vết, tất cả đều bị che đậy, không ai tìm được. Sự tồn tại của nơi này là một bí mật, không ai biết tới.
Sau khi Lý Thất Dạ tới nơi này thì lẳng lặng chờ đợi. Hắn đang chờ một người.
Cuối cùng, người Lý Thất Dạ chờ đợi cũng đến, mặc dù đến hơi muộn. Người này rất thần bí, hắn che đậy tất cả, không cho phép ai biết xuất thân của hắn, dung mạo của hắn, hành tung của hắn, hơi thở của hắn... tất cả đều bị che đậy, không có dấu vết. Cường giả suy tính hắn cũng không tính được kết quả, bởi vì hắn không cho phép bất cứ ai biết về hắn.
- Ngươi lại tới muộn.
Lý Thất Dạ nhìn người bí ẩn, cười nói:
- Dường như lần nào ngươi cũng tới muộn, còn ta thì luôn đúng giờ.
- Lúc này có rất nhiều cặp mắt đang theo dõi ngươi, đến đây rất khó khăn, chúng ta tránh gặp nhau đi.
Người bí ẩn nói.
- Ta biết, có lẽ đây là lần cuối cùng.
Lý Thất Dạ nói chậm:
- Vì vậy trước khi đi, ta có một số chuyện muốn bàn giao với ngươi, cũng là hậu chiêu mà ta để lại cho thế giới này.
- Ngươi muốn đi thế giới không tồn tại?
Mặc dù Lý Thất Dạ không nói rõ nhưng người bí ẩn cũng đoán được Lý Thất Dạ muốn làm gì. Dù sao bọn họ có thể sắp đặt ván cờ lớn như thế chứng tỏ hai người có cách nhìn giống nhau, đều là người nhìn xa trông rộng.
- Đúng, chuyện ta cần làm quá nhiều, không thể bị mười ba châu cản chân, tương lai ta muốn đi xa hơn nữa. Nếu như muốn chiến đến cùng, bất luận như thế nào ta cũng phải đi thế giới đó một chuyến. Trận chiến cuối cùng... không ai nắm chắc cả. Bằng không cũng không có nhiều người biến mất như thế.
Lý Thất Dạ nói chậm, vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc.
Lý Thất Dạ nói vậy, người bí ẩn cũng trầm mặc. Không ai biết gánh nặng của Lý Thất Dạ nặng như thế nào, bởi vì Lý Thất Dạ mới là người chiến đến cùng. Những người khác không làm được như thế, hắn cũng không làm được như thế, bởi vì sau lưng của hắn có quá nhiều cản trở, hắn không bằng Lý Thất Dạ, một trận chiến... chiến đến cùng!
- Chiến đến cùng, hoặc mãi mãi không có đáp án, mãi mãi không có kết thúc... từ hỗn độn tới nay, không ai có thể thành công!
Người bí ẩn nói.
- Ta biết! Thế nhưng ta vẫn làm vậy.
Lý Thất Dạ nói:
- Ta muốn đi xa hơn... gánh vác thế giới mới là chuyện ta cần làm. Chuyện này... phải có người đi làm. Nếu không ai đi làm thì còn biết hy vọng vào ai nữa? Hắc ám bá chủ, hay là lão tặc thiên? Hắc ám bá chủ chỉ là một đám nhu nhược mà thôi. Hôm nay bọn họ không dám đứng ra thì ngày sau cũng đừng mong bọn họ đứng ra!
- Hạng người ngay cả kỷ nguyên của mình cũng không dám gìn giữ thì trông chờ gì bọn họ chiến đến cùng? Bọn họ chỉ tìm cách sống sót mà thôi.
Lý Thất Dạ nói một cách lạnh lùng.
- Thôi vậy.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, người bí ẩn thở dài.
- Ngày sau ngươi phải đi một mình, e rằng không ai phối hợp với ngươi nữa.
Lý Thất Dạ nói chậm:
- Nếu là ngày xưa thì thôi, thế nhưng hiện giờ thì khác. Hắc ám bá chủ đang rục rịch, có lẽ hắc ám sẽ buông xuống sớm thôi.
- Ta biết.
Người bí ẩn gật đầu, hắn nhìn Lý Thất Dạ, nói chậm:
- Ngươi nên biết con đường này cần có Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh, cần có Cổ Thần gánh vác đại cục.
- Ta biết.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
- Khi cần thiết, Quy Phàm Cổ Thần có thể giúp ngươi một tay. Thế nhưng ngươi phải biết làm như vậy sẽ bại lộ một số chuyện. Vì vậy phải sử dụng cẩn thận. Còn Nhất Diệp tạm thời không thể giúp ngươi, hắn phải bế quan thâm thu.
- Ở cao quá lâu, cũng cần tiến bộ.
Người bí ẩn gật đầu, nói:
- Nếu như Nhất Diệp Tiên Vương có thể tiến bộ thì sẽ khác hẳn. Chúng ta còn thiếu Đại Đế Tiên Vương có thể một chọi một với hắc ám bá chủ.
- Bởi vậy Nhất Diệp mới khổ tu lần thứ hai. Nếu như chúng ta không có Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh có thể một chọi một với hắc ám bá chủ thì tình huống không lạc quan mấy, cũng nguy hiểm cho ngươi. Một khi hắc ám buông xuống, một mình ngươi rất khó chống đỡ đại cục.
Lý Thất Dạ nói.
- Thiên mệnh quy chân, chân ngã đăng tiên. Cho dù là Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh thì con đường phía trước cũng còn rất dài.
Người bí ẩn thổn thức:
- Mười hai thiên mệnh chỉ là bắt đầu mà thôi.
- Chân ngã vô song, chỉ có chân ngã mới thành tựu vô thượng, mới gánh nổi đại cục.
Lý Thất Dạ gật đầu:
- Thế nhưng chân ngã đăng tiên chỉ là lời an ủi. Cho dù thành tựu chân ngã thì cũng cách tiên rất xa. Thế gian vô tiên, không phải nói suông!
- Cần gì thành tiên.
Người bí ẩn cười nói:
- Chỉ cần đi tới hai bước này thì đã có thể gánh vác đại cục. Thế gian này, không tin còn có người mạnh hơn Luân Hồi Hoang Tổ.
- Khó nói lắm.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Có người ngủ đông rất sâu, cũng có người sa đọa vào hắc ám kiếm cách thay đổi! Vẫn câu nói cũ, dựa vào ngoại vật thì không phải người mạnh nhất. Kỷ nguyên trọng khí cũng thế, Thiên Bảo cũng vậy. Muốn siêu thoát, nhất định phải dựa vào chân ngã. Vì vậy trong hắc ám không ai có thể tiến xa hơn nữa.
- Không dựa vào ngoại vật, siêu thoát tất cả, thành tựu chân ngã, như vậy đã có thể xưng tiên.
Người thần bí nói.
- Tiên?
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói rằng:
- Thành tựu chân tiên, nói nghe dễ lắm nhưng có ai dám xưng tiên. Với tầm mắt của chúng ta, đó chỉ là ngụy tiên mà thôi!
Người bí ẩn thở dài. Thế nhân không biết có hắc ám phủ kín đỉnh đầu bọn họ, thế nhưng bọn họ biết tương lai rất gian nan.
- Ngươi trở nên đa sầu đa cảm từ khi nào vậy.
Lý Thất Dạ cười nói.
Người bí ẩn lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Ngươi với ta đổi vai thử xem, chưa chắc ngươi không phát sầu. Nhà ngươi chuyên môn ném rắc rối cho ta thu dọn.
- Yên tâm, sẽ có người giúp ngươi. Dù sao Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh không phải ngồi không. Giống như Nhất Diệp, chỉ cần hắn có thể tiến thêm một bước thì lực chiến đấu của hắn sẽ tăng lên một nấc thang.
Lý Thất Dạ nói.
- Ta cũng hy vọng Nhất Diệp Tiên Vương sớm ngày quy chân, như vậy mười ba châu sẽ có thêm một viên dũng tướng, sẽ trở thành rường cột chống đỡ mười ba châu.
Người bí ẩn nói.
- Tương lai không thể nói trước. Ta đã tiêu diệt hết những biến số không thể khống chế, không thể dự đoán, đã san bằng đường đi cho các ngươi, ít nhất khả năng có người đâm lén sau lưng các ngươi sẽ giảm tới mức thấp nhất.
Lý Thất Dạ nói chậm.
- Hi vọng như thế.
Người bí ẩn nói:
- Đáng tiếc, như Viêm Đế, như Minh Nhân không còn. Bằng không hôm nay mọi người hợp tác với nhau, nhất định dẹp yên hắc ám.
- Như vậy cũng không thay đổi được bao nhiêu. Dẹp yên hắc ám chỉ là một góc trong đại thế mà thôi. Minh Nhân có theo đuổi của hắn, hắn đã đi được rất xa. Phi Tiên Đế giống vậy, Hỗn Nguyên Thượng Đế cũng không khác gì.
Lý Thất Dạ nói chậm.
- Mỗi người đều có kiến giải khác nhau.
Người bí ẩn chỉ có thể nói như thế. Dù sao cái nhìn đại thế của mỗi người mỗi khác, vì vậy lựa chọn cũng khác. Có người giữ gìn kỷ nguyên, có người bước lên chung cực chinh chiến.
/5110
|