Nhìn thấy đồ vật trong bùn đất, Tống Vũ Hạo như bị sét đánh, hắn ngây ngốc một lúc mới khôi phục tinh thần, Tống Vũ Hạo kích động, hắn đào một cách điên cuồng.
- Đó là cái gì?
Nhìn thấy trong đất có ánh lửa, lúc này tất cả mọi người đều nhìn qua.
Trong khoảng thời gian ngắn Tống Vũ Hạo đã đào ra hố to, trong tay cầm một hỏa cầu tròn tròn.
Nếu nhìn kỹ đó không phải là hỏa cầu, đây là một con hỏa trùng, nó giống như thân tằm nhưng không phải con tằm.
Mọi người nhìn thấy đám trùng này liền ngây ngốc.
- Này, này, đây là Đông Hỏa Trùng!
Nhìn thấy Tống Vũ Hạo nâng hỏa cầu, có người kinh hô thật lớn.
- Nhiều Đông Hỏa Trùng như vậy, chỉ sợ có hơn ngàn con đấy.
Mọi người nhìn thấy đám Đông Hỏa Trùng đang chen chúc với nhau trong hỏa cầu, lập tức có người kêu to.
- Thật không tưởng tượng nổi.
Trong khoảng thời gian ngắn có người không tin vào mắt mình, không ngờ khu vực nhỏ như thế lại có nhiều Đông Hỏa Trùng như vậy, đây quả thực là chuyện không có khả năng.
Trong khoảng khắc mọi người đều nhìn qua Lý Thất Dạ, tất cả mọi người không rõ tại sao có nhiều Đông Hỏa Trùng lại chen chúc trong khu vực nhỏ này.
Đương nhiên người ở đây không hiểu, gốc cây già chính là tiên dược vô song, chỉ cần nó xuất hiện ở đâu thì nơi đó sẽ có nhiều Đông Hỏa Trùng liều mạng chen chúc vào khu vực đó, cho nên nói hấp dẫn Đông Hỏa Trùng vào khu vực này không phải là Xích Diên Thảo, mà là gốc cây già.
- Đông Hỏa Trùng, thật sự là Đông Hỏa Trùng, mẫu thân của ta được cứu rồi!
Tống Vũ Hạo nâng hỏa cầu có ngàn con Đông Hỏa Trùng lên, hắn kích động toàn thân run rẩy, kích động chảy cả nước mắt.
Thật vất vả Tống Vũ Hạo phục hồi tinh thần lại, hắn lại lấy ra vài con Đông Hỏa Trùng sau đó giao tất cả Đông Hỏa Trùng cho Lý Thất Dạ, nói ra:
- Vị công tử này, ta chỉ cần sáu con Đông Hỏa Trùng, cứu, cứu mạng mẫu thân, còn, còn lại là của ngươi.
Lý Thất Dạ không thèm nhìn đống Đông Hỏa Trùng, nói ra:
- Xem như ban cho ngươi, ta không cần đám trùng này.
- Làm, làm, làm sao có thể, quá, quá quý trọng.
Tống Vũ Hạo ngây ngốc nói lắp bắp.
- Ta bảo ngươi thu thì thu đi.
Lý Thất Dạ nói.
Trong khoảng thời gian ngắn Tống Vũ Hạo ngạc nhiên không nhỏ, thậm chí có thể nói hắn không dám nghĩ tới chuyện này.
Hắn bất chấp nguy hiểm đến hỏa nguyên chi địa tìm kiếm Đông Hỏa Trùng để cứu mạng mẫu thân, đối với hắn mà nói, hắn chỉ cần vài con Đông Hỏa Trùng là cảm thấy mỹ mãn, hiện tại Lý Thất Dạ ban cho hắn hơn ngàn con Đông Hỏa Trùng, đây là chuyện hắn không dám tin nổi.
Những người khác dùng ánh mắt không tưởng tượng nổi nhìn Lý Thất Dạ, thủ bút này quá lớn, Đông Hỏa Trùng là thứ quý hiếm, hiện tại hơn một ngàn con Đông Hỏa Trùng, đây chính là tài phú cực lớn, mà Lý Thất Dạ tiện tay ban cho người xa lạ mới gặp một lần, đây là phách lực cỡ nào, nhiều người còn không dám tin nổi.
- Đại ân đại đức của công tử, Vũ Hạo nguyện ý làm trâu làm ngựa cho công tử.
Sau khi phục hồi tinh thần, Tống Vũ Hạo kích động chảy nước mắt, hắn quỳ xuống dập đầu với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ thản nhiên nhận đại lễ của Tống Vũ Hạo, cuối cùng phất tay, nói:
- Đứng lên đi.
Tống Vũ Hạo đứng lên, nội tâm hắn cảm thấy ân tình của Lý Thất Dạ với hắn nặng như núi!
Nhìn thấy Tống Vũ Hạo đào ra nhiều Đông Hỏa Trùng như thế, sắc mặt Ngô Luyện khó xem tới cực điểm, đến bây giờ người của hắn không đào được con Đông Hỏa Trùng nào, mà Lý Thất Dạ tùy tiện đào hơn ngàn Đông Hỏa Trùng, không cần nói cũng biết thắng thua thế nào.
- Hiện tại ngươi nên gặm sạch đống bùn đất ở đây được rồi.
Vào lúc này Lý Thất Dạ nhìn Ngô Luyện, khoan thai nói.
Sắc mặt Ngô Luyện lúc đỏ lúc trắng, thập phần khó chịu nổi, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
- Chúng ta chưa đào xong, gấp cái gì.
- Được rồi, ta là người kiên nhẫn, ta lại chờ một chút, nhưng ngươi phải nhớ gặm sạch bùn đất, không ăn xong ta sẽ nhét vào miệng của ngươi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
- Nhanh, đào ba ngàn thước cho ta, nhất định phải móc Đông Hỏa Trùng ra!
Sắc mặt Ngô Luyện hết sức khó coi, hắn quát lớn với người của mình.
Tuy đệ tử Ngô gia dốc sức liều mạng đào nhưng không đào ra con Đông Hỏa Trùng nào, thậm chí bóng dáng Đông Hỏa Trùng cũng không nhìn thấy, càng như thế sắc mặt Ngô Luyện càng khó coi.
- Thắng bại đã định.
Có người thấy Ngô Luyện không nhận thua thì nói thầm.
- Đúng đấy, thua là thua, thua không nổi còn đánh cuộc gì, mất hết mặt mũi Vạn Thọ Quốc.
Ở đây không ít người đã sớm bát mãn với Ngô Luyện, cho nên càng không khách khí châm chọc khiêu khích.
Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt Ngô Luyện đỏ lên, thập phần khó chịu nhưng không thể xuống đài được.
- Thời gian cũng đến rồi, bây giờ là lúc các ngươi gặm bùn.
Lý Thất Dạ cười nói nhìn đám người Ngô Luyện.
Lúc này đệ tử Ngô gia đã đào ra cái hố to, bùn đất chồng chất thành núi.
- Ai nói đã đến giờ?
Ngô Luyện lớn tiếng nói:
- Chúng ta vừa đào không bao lâu, đào một ngày cũng được, đào một năm cũng được, đào một trăm năm cũng không thành vấn đề, cho nên chúng ta đánh cược chưa chấm dứt, đào tới khi nào nhìn thấy Đông Hỏa Trùng mới thôi.
Vào lúc này Ngô Luyện trực tiếp đùa nghịch thủ đoạn.
Thấy Ngô Luyện đùa nghịch như vậy, rất nhiều tu sĩ ở đây khinh thường, thậm chí trong lòng càng cười nhạo Ngô Luyện, chỉ không nói thành lời mà thôi.
- Như thế nào? Thua không nổi thì cứ nói thẳng đi, đặt cược nhỏ như vậy còn không thua nổi, thật sự là mất mặt Vạn Thọ Quốc, Vạn Thọ Quốc có đệ tử như ngươi đã mất mặt tận nhà.
Lý Thất Dạ cười nói.
Lý Thất Dạ nói xong câu này, sắc mặt Ngô Luyện khó coi tới cực điểm, hắn hung ác nói:
- Tiểu tử, ngươi vũ nhục ta có thể, nhưng không thể vũ nhục Vạn Thọ Quốc, vũ nhục Vạn Thọ Quốc, Vạn Thọ Quốc chúng ta thề bất lưỡng lập với ngươi.
Ngô Luyện vừa nói như vậy, mọi người đều biết hắn mượn đề tài để nói chuyện của mình, chẳng qua muốn chụp mũ Lý Thất Dạ để chuyển lực chú ý của mọi người.
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn Lý Thất Dạ, người thông minh đều biết nếu thật bị Ngô Luyện chụp mũ vũ nhục Vạn Thọ Quốc, chuyện này sẽ náo lớn rồi.
Dù sao người nào cugnx không muốn đối địch với Vạn Thọ Quốc, dù sao Vạn Thọ Quốc chính là quái vật khổng lồ, đắc tội với nó là không thông minh.
- Vũ nhục Vạn Thọ Quốc thì thế nào?
Lý Thất Dạ không quan tâm, tiếp tục nói:
- Vạn Thọ Quốc có bao cỏ như ngươi cũng chẳng cao lớn bao nhiêu đâu.
Lời này làm Tống Vũ Hạo đứng bên cạnh cũng kêu to một tiếng, hắn vội vàng kéo tay áo Lý Thất Dạ, ám chỉ Lý Thất Dạ không ai nhóm lửa thiêu thân.
- Không biết sống chết!
Ngô Luyện hung ác, quát lớn:
- Dám nhục Vạn Thọ Quốc, giết không tha!
Thua đánh cược, Ngô Luyện đã sớm tìm chuyện chuyển dời lực chú ý của mọi người, hiện tại Lý Thất Dạ không biết sống chết vũ nhục Vạn Thọ Quốc, hắn bắt cơ hội tốt này để thu thập Lý Thất Dạ.
Kể từ đó mọi người sẽ quên chuyện vừa rồi, hắn cũng có thể tiêu diệt Lý Thất Dạ, đây là kế sách một mũi tên trúng hai con chim.
- Đó là cái gì?
Nhìn thấy trong đất có ánh lửa, lúc này tất cả mọi người đều nhìn qua.
Trong khoảng thời gian ngắn Tống Vũ Hạo đã đào ra hố to, trong tay cầm một hỏa cầu tròn tròn.
Nếu nhìn kỹ đó không phải là hỏa cầu, đây là một con hỏa trùng, nó giống như thân tằm nhưng không phải con tằm.
Mọi người nhìn thấy đám trùng này liền ngây ngốc.
- Này, này, đây là Đông Hỏa Trùng!
Nhìn thấy Tống Vũ Hạo nâng hỏa cầu, có người kinh hô thật lớn.
- Nhiều Đông Hỏa Trùng như vậy, chỉ sợ có hơn ngàn con đấy.
Mọi người nhìn thấy đám Đông Hỏa Trùng đang chen chúc với nhau trong hỏa cầu, lập tức có người kêu to.
- Thật không tưởng tượng nổi.
Trong khoảng thời gian ngắn có người không tin vào mắt mình, không ngờ khu vực nhỏ như thế lại có nhiều Đông Hỏa Trùng như vậy, đây quả thực là chuyện không có khả năng.
Trong khoảng khắc mọi người đều nhìn qua Lý Thất Dạ, tất cả mọi người không rõ tại sao có nhiều Đông Hỏa Trùng lại chen chúc trong khu vực nhỏ này.
Đương nhiên người ở đây không hiểu, gốc cây già chính là tiên dược vô song, chỉ cần nó xuất hiện ở đâu thì nơi đó sẽ có nhiều Đông Hỏa Trùng liều mạng chen chúc vào khu vực đó, cho nên nói hấp dẫn Đông Hỏa Trùng vào khu vực này không phải là Xích Diên Thảo, mà là gốc cây già.
- Đông Hỏa Trùng, thật sự là Đông Hỏa Trùng, mẫu thân của ta được cứu rồi!
Tống Vũ Hạo nâng hỏa cầu có ngàn con Đông Hỏa Trùng lên, hắn kích động toàn thân run rẩy, kích động chảy cả nước mắt.
Thật vất vả Tống Vũ Hạo phục hồi tinh thần lại, hắn lại lấy ra vài con Đông Hỏa Trùng sau đó giao tất cả Đông Hỏa Trùng cho Lý Thất Dạ, nói ra:
- Vị công tử này, ta chỉ cần sáu con Đông Hỏa Trùng, cứu, cứu mạng mẫu thân, còn, còn lại là của ngươi.
Lý Thất Dạ không thèm nhìn đống Đông Hỏa Trùng, nói ra:
- Xem như ban cho ngươi, ta không cần đám trùng này.
- Làm, làm, làm sao có thể, quá, quá quý trọng.
Tống Vũ Hạo ngây ngốc nói lắp bắp.
- Ta bảo ngươi thu thì thu đi.
Lý Thất Dạ nói.
Trong khoảng thời gian ngắn Tống Vũ Hạo ngạc nhiên không nhỏ, thậm chí có thể nói hắn không dám nghĩ tới chuyện này.
Hắn bất chấp nguy hiểm đến hỏa nguyên chi địa tìm kiếm Đông Hỏa Trùng để cứu mạng mẫu thân, đối với hắn mà nói, hắn chỉ cần vài con Đông Hỏa Trùng là cảm thấy mỹ mãn, hiện tại Lý Thất Dạ ban cho hắn hơn ngàn con Đông Hỏa Trùng, đây là chuyện hắn không dám tin nổi.
Những người khác dùng ánh mắt không tưởng tượng nổi nhìn Lý Thất Dạ, thủ bút này quá lớn, Đông Hỏa Trùng là thứ quý hiếm, hiện tại hơn một ngàn con Đông Hỏa Trùng, đây chính là tài phú cực lớn, mà Lý Thất Dạ tiện tay ban cho người xa lạ mới gặp một lần, đây là phách lực cỡ nào, nhiều người còn không dám tin nổi.
- Đại ân đại đức của công tử, Vũ Hạo nguyện ý làm trâu làm ngựa cho công tử.
Sau khi phục hồi tinh thần, Tống Vũ Hạo kích động chảy nước mắt, hắn quỳ xuống dập đầu với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ thản nhiên nhận đại lễ của Tống Vũ Hạo, cuối cùng phất tay, nói:
- Đứng lên đi.
Tống Vũ Hạo đứng lên, nội tâm hắn cảm thấy ân tình của Lý Thất Dạ với hắn nặng như núi!
Nhìn thấy Tống Vũ Hạo đào ra nhiều Đông Hỏa Trùng như thế, sắc mặt Ngô Luyện khó xem tới cực điểm, đến bây giờ người của hắn không đào được con Đông Hỏa Trùng nào, mà Lý Thất Dạ tùy tiện đào hơn ngàn Đông Hỏa Trùng, không cần nói cũng biết thắng thua thế nào.
- Hiện tại ngươi nên gặm sạch đống bùn đất ở đây được rồi.
Vào lúc này Lý Thất Dạ nhìn Ngô Luyện, khoan thai nói.
Sắc mặt Ngô Luyện lúc đỏ lúc trắng, thập phần khó chịu nổi, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
- Chúng ta chưa đào xong, gấp cái gì.
- Được rồi, ta là người kiên nhẫn, ta lại chờ một chút, nhưng ngươi phải nhớ gặm sạch bùn đất, không ăn xong ta sẽ nhét vào miệng của ngươi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
- Nhanh, đào ba ngàn thước cho ta, nhất định phải móc Đông Hỏa Trùng ra!
Sắc mặt Ngô Luyện hết sức khó coi, hắn quát lớn với người của mình.
Tuy đệ tử Ngô gia dốc sức liều mạng đào nhưng không đào ra con Đông Hỏa Trùng nào, thậm chí bóng dáng Đông Hỏa Trùng cũng không nhìn thấy, càng như thế sắc mặt Ngô Luyện càng khó coi.
- Thắng bại đã định.
Có người thấy Ngô Luyện không nhận thua thì nói thầm.
- Đúng đấy, thua là thua, thua không nổi còn đánh cuộc gì, mất hết mặt mũi Vạn Thọ Quốc.
Ở đây không ít người đã sớm bát mãn với Ngô Luyện, cho nên càng không khách khí châm chọc khiêu khích.
Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt Ngô Luyện đỏ lên, thập phần khó chịu nhưng không thể xuống đài được.
- Thời gian cũng đến rồi, bây giờ là lúc các ngươi gặm bùn.
Lý Thất Dạ cười nói nhìn đám người Ngô Luyện.
Lúc này đệ tử Ngô gia đã đào ra cái hố to, bùn đất chồng chất thành núi.
- Ai nói đã đến giờ?
Ngô Luyện lớn tiếng nói:
- Chúng ta vừa đào không bao lâu, đào một ngày cũng được, đào một năm cũng được, đào một trăm năm cũng không thành vấn đề, cho nên chúng ta đánh cược chưa chấm dứt, đào tới khi nào nhìn thấy Đông Hỏa Trùng mới thôi.
Vào lúc này Ngô Luyện trực tiếp đùa nghịch thủ đoạn.
Thấy Ngô Luyện đùa nghịch như vậy, rất nhiều tu sĩ ở đây khinh thường, thậm chí trong lòng càng cười nhạo Ngô Luyện, chỉ không nói thành lời mà thôi.
- Như thế nào? Thua không nổi thì cứ nói thẳng đi, đặt cược nhỏ như vậy còn không thua nổi, thật sự là mất mặt Vạn Thọ Quốc, Vạn Thọ Quốc có đệ tử như ngươi đã mất mặt tận nhà.
Lý Thất Dạ cười nói.
Lý Thất Dạ nói xong câu này, sắc mặt Ngô Luyện khó coi tới cực điểm, hắn hung ác nói:
- Tiểu tử, ngươi vũ nhục ta có thể, nhưng không thể vũ nhục Vạn Thọ Quốc, vũ nhục Vạn Thọ Quốc, Vạn Thọ Quốc chúng ta thề bất lưỡng lập với ngươi.
Ngô Luyện vừa nói như vậy, mọi người đều biết hắn mượn đề tài để nói chuyện của mình, chẳng qua muốn chụp mũ Lý Thất Dạ để chuyển lực chú ý của mọi người.
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn Lý Thất Dạ, người thông minh đều biết nếu thật bị Ngô Luyện chụp mũ vũ nhục Vạn Thọ Quốc, chuyện này sẽ náo lớn rồi.
Dù sao người nào cugnx không muốn đối địch với Vạn Thọ Quốc, dù sao Vạn Thọ Quốc chính là quái vật khổng lồ, đắc tội với nó là không thông minh.
- Vũ nhục Vạn Thọ Quốc thì thế nào?
Lý Thất Dạ không quan tâm, tiếp tục nói:
- Vạn Thọ Quốc có bao cỏ như ngươi cũng chẳng cao lớn bao nhiêu đâu.
Lời này làm Tống Vũ Hạo đứng bên cạnh cũng kêu to một tiếng, hắn vội vàng kéo tay áo Lý Thất Dạ, ám chỉ Lý Thất Dạ không ai nhóm lửa thiêu thân.
- Không biết sống chết!
Ngô Luyện hung ác, quát lớn:
- Dám nhục Vạn Thọ Quốc, giết không tha!
Thua đánh cược, Ngô Luyện đã sớm tìm chuyện chuyển dời lực chú ý của mọi người, hiện tại Lý Thất Dạ không biết sống chết vũ nhục Vạn Thọ Quốc, hắn bắt cơ hội tốt này để thu thập Lý Thất Dạ.
Kể từ đó mọi người sẽ quên chuyện vừa rồi, hắn cũng có thể tiêu diệt Lý Thất Dạ, đây là kế sách một mũi tên trúng hai con chim.
/5110
|