- Nói như vậy đại sư huynh vô địch khắp thế gian, quét ngang Vạn Thống giới.
Lúc này, Phạm Diệu Chân giống như fan cuồng nhiệt, rất sùng bái Lý Thất Dạ, gần như chảy cả nước dãi, chỉ thiếu mỗi việc cọ mặt trên đùi Lý Thất Dạ mà thôi.
- Chỉ Vạn Thống Giới thôi thì tính làm chi, chỉ là một cái ổ nhỏ giữa thiên địa mà thôi.
Lý Thất Dạ nói hời hợt:
- Chỉ cần ta vừa ra tay thì sẽ quét sạch vạn giới, vô địch vạn cổ, Chân Đế thủy tổ, không đủ thành đạo.
Lý Thất Dạ nói vậy, nếu như có người khác ở đây thì nhất định sẽ cho rằng Lý Thất Dạ ăn nói ngông cuồng, miệng mồm phét lác.
- Đại sư huynh lợi hại như vậy, chẳng phải sau này ta hành tẩu giang hồ thì có thể đi ngang hay sao. Ai dám đụng tới một cọng lông của ta, ta khai tên đại sư huynh, chẳng phải dọa bọn họ đái ra quần hay sao.
Nói tới đây, Phạm Diệu Chân hưng phấn, múa tay múa chân.
"Đùng" ngay khi Phạm Diệu Chân hưng phấn thì Lý Thất Dạ vỗ lên cặp mông đẫy đà của nàng.
- Ngươi làm gì thế.
Bị Lý Thất Dạ đánh lén, Phạm Diệu Chân sợ bắn người. Nàng lùi ra đằng sau một bước dài, cảnh giác nhìn Lý Thất Dạ.
Nàng dù sao cũng là con gái, bị đàn ông vỗ mông bất ngờ, không xấu hổ mới là lạ.
- Hóa ra ngươi không phải ngu thật.
Lý Thất Dạ vỗ tay cười lớn:
- Mông rất có thịt, mềm mại đàn hồi.
- Ngươi mới ngu ấy.
Phạm Diệu Chân đỏ mặt, hung dữ trừng mắt Lý Thất Dạ, có phần tức tối.
- Cho nên nếu như ngươi còn giả ngu thì ta không chỉ đánh mông của ngươi mà ta còn cởi trần truồng ngươi, xem ngươi có còn giả ngu với ta nữa hay không.
Lý Thất Dạ cười nói.
Phạm Diệu Chân giận nghiến răng, hung dữ trừng Lý Thất Dạ, cắu gắt:
- Chẳng trách các tỷ muội đều nói ngươi là đại lưu manh, đúng là không biết xấu hổ!
- Ngươi nói đúng, ta thật sự là đại lưu manh, không biết xấu hổ, ai cũng sợ hãi, ngươi cũng nên sợ ta đi.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
Lúc này, đôi mắt to tròn của Phạm Diệu Chân xoay chuyển, cười duyên nói rằng:
- Đại sư huynh đại nhân có đại lượng, tiểu muội thất lễ mạo phạm, kính mong đại sư huynh tha lỗi.
Nói tới đây, nàng cúi mình thật sâu, dáng dấp hối lỗi.
Rất hiển nhiên, Phạm Diệu Chân thật sự có ý định thăm dò Lý Thất Dạ, muốn sờ thấu gốc gác của Lý Thất Dạ. Làm đại sư tỷ Bách Hoa cốc, nàng thật sự muốn biết đại sư huynh có lai lịch như thế nào.
Phạm Diệu Chân rất tin tưởng khả năng của sư phụ mình, nàng biết sư phụ sẽ không tùy tiện đưa người nào đó tới Trường Sinh cốc làm thủ tịch đệ tử. Vì vậy Phạm Diệu Chân rất tò mò, Lý Thất Dạ rốt cuộc có thần thông thì mà lại có thể lọt vào pháp nhãn của sư tôn nàng.
Được Phạm Diệu Chân xin lỗi, Lý Thất Dạ vẫn ngồi vững tại chỗ, thản nhiên đón nhận cái cúi đầu của Phạm Diệu Chân.
- Đại sư huynh, bọn tỷ muội Bách Hoa cốc rất tò mò, rất muốn hiểu thêm về đại sư huynh, muốn nhìn thấy tư thế oai hùng của đại sư huynh, muốn xem qua thần thông vô thượng của đại sư huynh...
Phạm Diệu Chân chớp chớp hai con mắt to tròn như biết nói, dáng vẻ rất đáng yêu.
- Ta hơi mệt, ngày khác đi.
Lý Thất Dạ từ từ nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng khoát tay.
Lý Thất Dạ ra lệnh đuổi khách, Phạm Diệu Chân không sợ hãi. Nàng cúi người nói rằng:
- Mời đại sư huynh nghỉ ngơi thật tốt, chờ khi nào đại sư huynh có thời gian thì tiểu muội sẽ trở lại thỉnh an.
Nói xong thì từ từ lui ra.
Phạm Diệu Chân tuy nhí nhảnh thế nhưng nàng cũng hết sức thông minh, rất biết tiến thối. Tới lúc mấu chốt thì hành sử vẫn luôn đúng mực.
Sau khi Phạm Diệu Chân lui khỏi thì Lý Thất Dạ ngồi xếp bằng tại chỗ, giống như đang ngủ, nhập định thần du, hít thở đều đặn. Lúc này hắn tựa như được sinh cơ mênh mông bao phủ, tựa như không còn Trường Sinh cốc, không còn Bách Hoa cốc, tất cả dường như đều biến mất.
Bên trong mệnh cung của Lý Thất Dạ, chỉ thấy Thái Sơ Chi Thụ cao lớn khỏe mạnh, tuy chưa thể khẳng định Thái Sơ Chi Thụ lớn chọc trời, thế nhưng nó cũng râm mát một phương. Khi gió nhẹ đu đưa, tiếng lá sàn sạt vang lên không ngừng.
Đương nhiên Thái Sơ Chi Thụ sẽ còn trưởng thành, tương lai nó chắc chắn sẽ cao lớn đủ để chọc thủng trời cao. Lúc này, Thái Sơ Chi Thụ nở một đóa hoa, hoa này không tên, cũng không quá lớn, vẻ ngoài bình thường không hề đặc biệt. Thế nhưng khi nhìn kỹ thì sẽ phát hiện nhụy hoa hô hấp đạo mang, nhụy hoa của nó khác với nhụy hoa bình thường, nó được tạo thành bởi đại đạo pháp tắc.
Nhụy hoa mỏng như sợi chỉ, do từng luồng pháp tắc đại đạo cấu thành, từng luồng pháp tắc đạo đạo đều rất thâm ảo, dường như từng luồng pháp tắc đại đạo nhỏ bé ấy bao hàm đại đạo của vạn thế, làm người ta bỏ ra cả đời cũng không thể hiểu thấu.
Hoa đại đạo nở chỉ là bắt đầu. Hoa nở kết trái chỉ là một quá trình Lý Thất Dạ sáng chế đại đạo mà thôi. Quả đại đạo cũng không phải duy nhất. Vì vậy con đường Lý Thất Dạ sáng tạo hệ thống đại đạo vẫn còn rất dài.
Đóa hoa đại đạo này nở, sức mạnh thái sơ lan tràn, dường như vạn pháp bắt nguồn từ đây, vạn đạo kết thúc ở đây. Khi đóa hoa đại đạo này kết trái, là lúc một đại đạo chín muồi, chắc chắn sẽ vô cùng kinh người.
Lý Thất Dạ hấp khí, thần du thái hư. Trong khoảnh khắc này, hắn dường như hòa tan vào thiên địa, dường như hòa tan vào vạn vực. Trong khoảnh khắc này, người ta có một ảo giác rằng, dường như hắn không phải hòa tan vào thiên địa mà là thiên địa do hắn sáng tạo ra, vạn vật do hắn sáng tạo ra, mọi thứ trên thế gian do hắn sáng tạo ra. Thậm chí ngay cả thời gian, không gian đều do hắn sáng tạo ra. Hắn chính là khởi nguyên của tất cả mọi thứ...
Trường Sinh cốc, ngày qua yên tĩnh. Bởi vì đệ tử Trường Sinh cốc rất say mê đan đạo dược lý, thế nên Trường Sinh cốc thiếu bớt mất phần sát phạt.
Nhất là Bách Hoa cốc thì lại càng yên tĩnh. Ngoại trừ một số ít nữ đệ tử tìm đạo ngộ pháp thì phần lớn là đọc dược thư, tìm hiểu đan đạo, phân loại bách dược...
Lý Thất Dạ đồng ý ở lại Bách Hoa cốc cũng bởi vì nơi này ngày qua yên bình. Tuy rằng Phạm Diệu Chân mấy lần tới bái phỏng, thế nhưng Phạm Diệu Chân biết tiến thối. Mấy ngày qua Lý Thất Dạ không bước ra khỏi cửa, một lòng ngộ đạo nên nàng cũng không quấy rầy Lý Thất Dạ, thậm chí còn căn dặn đệ tử chớ tới quấy rầy Lý Thất Dạ.
Có một hôm Lý Thất Dạ tỉnh dậy, hắn rời khỏi đình viện, bắt đầu đi dạo Bách Hoa cốc.
Tuy rằng các nữ đệ tử Bách Hoa cốc đã chấp nhận sự thật có đàn ông vào ở Bách Hoa cốc, thế nhưng khi các nữ đệ tử nhìn thấy Lý Thất Dạ thì vẫn cười khẽ, to gan hơn một chút thì thấp giọng bàn tán đôi câu.
Có không ít nữ đệ tử tò mò về Lý Thất Dạ, thế nhưng cốc chủ chưa về nên mọi người không thể biết được tình huống cụ thể.
Lý Thất Dạ đi dạo trong Bách Hoa cốc, thích ý tự tại, không hề cảm thấy xa lạ, giống như đang đi dạo hậu hoa viên của nhà mình, vô cùng tùy ý.
Lúc này, Phạm Diệu Chân giống như fan cuồng nhiệt, rất sùng bái Lý Thất Dạ, gần như chảy cả nước dãi, chỉ thiếu mỗi việc cọ mặt trên đùi Lý Thất Dạ mà thôi.
- Chỉ Vạn Thống Giới thôi thì tính làm chi, chỉ là một cái ổ nhỏ giữa thiên địa mà thôi.
Lý Thất Dạ nói hời hợt:
- Chỉ cần ta vừa ra tay thì sẽ quét sạch vạn giới, vô địch vạn cổ, Chân Đế thủy tổ, không đủ thành đạo.
Lý Thất Dạ nói vậy, nếu như có người khác ở đây thì nhất định sẽ cho rằng Lý Thất Dạ ăn nói ngông cuồng, miệng mồm phét lác.
- Đại sư huynh lợi hại như vậy, chẳng phải sau này ta hành tẩu giang hồ thì có thể đi ngang hay sao. Ai dám đụng tới một cọng lông của ta, ta khai tên đại sư huynh, chẳng phải dọa bọn họ đái ra quần hay sao.
Nói tới đây, Phạm Diệu Chân hưng phấn, múa tay múa chân.
"Đùng" ngay khi Phạm Diệu Chân hưng phấn thì Lý Thất Dạ vỗ lên cặp mông đẫy đà của nàng.
- Ngươi làm gì thế.
Bị Lý Thất Dạ đánh lén, Phạm Diệu Chân sợ bắn người. Nàng lùi ra đằng sau một bước dài, cảnh giác nhìn Lý Thất Dạ.
Nàng dù sao cũng là con gái, bị đàn ông vỗ mông bất ngờ, không xấu hổ mới là lạ.
- Hóa ra ngươi không phải ngu thật.
Lý Thất Dạ vỗ tay cười lớn:
- Mông rất có thịt, mềm mại đàn hồi.
- Ngươi mới ngu ấy.
Phạm Diệu Chân đỏ mặt, hung dữ trừng mắt Lý Thất Dạ, có phần tức tối.
- Cho nên nếu như ngươi còn giả ngu thì ta không chỉ đánh mông của ngươi mà ta còn cởi trần truồng ngươi, xem ngươi có còn giả ngu với ta nữa hay không.
Lý Thất Dạ cười nói.
Phạm Diệu Chân giận nghiến răng, hung dữ trừng Lý Thất Dạ, cắu gắt:
- Chẳng trách các tỷ muội đều nói ngươi là đại lưu manh, đúng là không biết xấu hổ!
- Ngươi nói đúng, ta thật sự là đại lưu manh, không biết xấu hổ, ai cũng sợ hãi, ngươi cũng nên sợ ta đi.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
Lúc này, đôi mắt to tròn của Phạm Diệu Chân xoay chuyển, cười duyên nói rằng:
- Đại sư huynh đại nhân có đại lượng, tiểu muội thất lễ mạo phạm, kính mong đại sư huynh tha lỗi.
Nói tới đây, nàng cúi mình thật sâu, dáng dấp hối lỗi.
Rất hiển nhiên, Phạm Diệu Chân thật sự có ý định thăm dò Lý Thất Dạ, muốn sờ thấu gốc gác của Lý Thất Dạ. Làm đại sư tỷ Bách Hoa cốc, nàng thật sự muốn biết đại sư huynh có lai lịch như thế nào.
Phạm Diệu Chân rất tin tưởng khả năng của sư phụ mình, nàng biết sư phụ sẽ không tùy tiện đưa người nào đó tới Trường Sinh cốc làm thủ tịch đệ tử. Vì vậy Phạm Diệu Chân rất tò mò, Lý Thất Dạ rốt cuộc có thần thông thì mà lại có thể lọt vào pháp nhãn của sư tôn nàng.
Được Phạm Diệu Chân xin lỗi, Lý Thất Dạ vẫn ngồi vững tại chỗ, thản nhiên đón nhận cái cúi đầu của Phạm Diệu Chân.
- Đại sư huynh, bọn tỷ muội Bách Hoa cốc rất tò mò, rất muốn hiểu thêm về đại sư huynh, muốn nhìn thấy tư thế oai hùng của đại sư huynh, muốn xem qua thần thông vô thượng của đại sư huynh...
Phạm Diệu Chân chớp chớp hai con mắt to tròn như biết nói, dáng vẻ rất đáng yêu.
- Ta hơi mệt, ngày khác đi.
Lý Thất Dạ từ từ nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng khoát tay.
Lý Thất Dạ ra lệnh đuổi khách, Phạm Diệu Chân không sợ hãi. Nàng cúi người nói rằng:
- Mời đại sư huynh nghỉ ngơi thật tốt, chờ khi nào đại sư huynh có thời gian thì tiểu muội sẽ trở lại thỉnh an.
Nói xong thì từ từ lui ra.
Phạm Diệu Chân tuy nhí nhảnh thế nhưng nàng cũng hết sức thông minh, rất biết tiến thối. Tới lúc mấu chốt thì hành sử vẫn luôn đúng mực.
Sau khi Phạm Diệu Chân lui khỏi thì Lý Thất Dạ ngồi xếp bằng tại chỗ, giống như đang ngủ, nhập định thần du, hít thở đều đặn. Lúc này hắn tựa như được sinh cơ mênh mông bao phủ, tựa như không còn Trường Sinh cốc, không còn Bách Hoa cốc, tất cả dường như đều biến mất.
Bên trong mệnh cung của Lý Thất Dạ, chỉ thấy Thái Sơ Chi Thụ cao lớn khỏe mạnh, tuy chưa thể khẳng định Thái Sơ Chi Thụ lớn chọc trời, thế nhưng nó cũng râm mát một phương. Khi gió nhẹ đu đưa, tiếng lá sàn sạt vang lên không ngừng.
Đương nhiên Thái Sơ Chi Thụ sẽ còn trưởng thành, tương lai nó chắc chắn sẽ cao lớn đủ để chọc thủng trời cao. Lúc này, Thái Sơ Chi Thụ nở một đóa hoa, hoa này không tên, cũng không quá lớn, vẻ ngoài bình thường không hề đặc biệt. Thế nhưng khi nhìn kỹ thì sẽ phát hiện nhụy hoa hô hấp đạo mang, nhụy hoa của nó khác với nhụy hoa bình thường, nó được tạo thành bởi đại đạo pháp tắc.
Nhụy hoa mỏng như sợi chỉ, do từng luồng pháp tắc đại đạo cấu thành, từng luồng pháp tắc đạo đạo đều rất thâm ảo, dường như từng luồng pháp tắc đại đạo nhỏ bé ấy bao hàm đại đạo của vạn thế, làm người ta bỏ ra cả đời cũng không thể hiểu thấu.
Hoa đại đạo nở chỉ là bắt đầu. Hoa nở kết trái chỉ là một quá trình Lý Thất Dạ sáng chế đại đạo mà thôi. Quả đại đạo cũng không phải duy nhất. Vì vậy con đường Lý Thất Dạ sáng tạo hệ thống đại đạo vẫn còn rất dài.
Đóa hoa đại đạo này nở, sức mạnh thái sơ lan tràn, dường như vạn pháp bắt nguồn từ đây, vạn đạo kết thúc ở đây. Khi đóa hoa đại đạo này kết trái, là lúc một đại đạo chín muồi, chắc chắn sẽ vô cùng kinh người.
Lý Thất Dạ hấp khí, thần du thái hư. Trong khoảnh khắc này, hắn dường như hòa tan vào thiên địa, dường như hòa tan vào vạn vực. Trong khoảnh khắc này, người ta có một ảo giác rằng, dường như hắn không phải hòa tan vào thiên địa mà là thiên địa do hắn sáng tạo ra, vạn vật do hắn sáng tạo ra, mọi thứ trên thế gian do hắn sáng tạo ra. Thậm chí ngay cả thời gian, không gian đều do hắn sáng tạo ra. Hắn chính là khởi nguyên của tất cả mọi thứ...
Trường Sinh cốc, ngày qua yên tĩnh. Bởi vì đệ tử Trường Sinh cốc rất say mê đan đạo dược lý, thế nên Trường Sinh cốc thiếu bớt mất phần sát phạt.
Nhất là Bách Hoa cốc thì lại càng yên tĩnh. Ngoại trừ một số ít nữ đệ tử tìm đạo ngộ pháp thì phần lớn là đọc dược thư, tìm hiểu đan đạo, phân loại bách dược...
Lý Thất Dạ đồng ý ở lại Bách Hoa cốc cũng bởi vì nơi này ngày qua yên bình. Tuy rằng Phạm Diệu Chân mấy lần tới bái phỏng, thế nhưng Phạm Diệu Chân biết tiến thối. Mấy ngày qua Lý Thất Dạ không bước ra khỏi cửa, một lòng ngộ đạo nên nàng cũng không quấy rầy Lý Thất Dạ, thậm chí còn căn dặn đệ tử chớ tới quấy rầy Lý Thất Dạ.
Có một hôm Lý Thất Dạ tỉnh dậy, hắn rời khỏi đình viện, bắt đầu đi dạo Bách Hoa cốc.
Tuy rằng các nữ đệ tử Bách Hoa cốc đã chấp nhận sự thật có đàn ông vào ở Bách Hoa cốc, thế nhưng khi các nữ đệ tử nhìn thấy Lý Thất Dạ thì vẫn cười khẽ, to gan hơn một chút thì thấp giọng bàn tán đôi câu.
Có không ít nữ đệ tử tò mò về Lý Thất Dạ, thế nhưng cốc chủ chưa về nên mọi người không thể biết được tình huống cụ thể.
Lý Thất Dạ đi dạo trong Bách Hoa cốc, thích ý tự tại, không hề cảm thấy xa lạ, giống như đang đi dạo hậu hoa viên của nhà mình, vô cùng tùy ý.
/5110
|