Lúc này Ngũ Hiền Nghị cũng sợ mất hồn mất vía, thế nhưng nghĩ tới chỗ dựa của mình, nghĩ tới những ngày qua không ai không nể mặt, không ai không tôn kính mình ba phần, để cho lá gan của Ngũ Hiền Nghị lớn hơn. Dù sao hắn cũng là người có chỗ dựa, hắn không tin Trường Sinh cốc không nể mặt hắn.
- Có gì muốn nói hả?
Bị Ngũ Hiền Nghị quát dừng tay, Lý Thất Dạ vẫn tóm cổ Hoàng Quyền Uy, cười tủm tỉm.
- Ta ra lệnh cho ngươi, lập tức buông Hoàng huynh xuống!
Ngũ Hiền Nghị nghiêm mặt, hất mặt lên trời, dáng vẻ khí thế khiếp người.
- Nếu như không buông thì sao?
Lý Thất Dạ mỉm cười.
- Không buông?
Ngũ Hiền Nghị hai mắt nghiêm lại, nói lạnh lùng:
- Không nể mặt mũi của ta thì sau này ngươi sẽ phải nếm mùi, đến khi đó ngay cả Trường Sinh cốc cũng không thể bảo vệ ngươi!
Nhớ tới ngày trước ở trước mặt Trường Sinh cốc hắn chỉ là một tên đệ tử bé nhỏ không đáng kể tới, bây giờ có cơ hội đạp lên Trường Sinh cốc, khiến cho lòng tự tin cùng lòng hư vinh của Ngũ Hiền Nghị bành trướng vô hạn.
- Nói như vậy, nhà ngươi có bản lĩnh thông thiên?
Lý Thất Dạ đánh giá Ngũ Hiền Nghị, cười nói:
- Thế nhưng tại sao ta lại nhìn không ra ngươi có bản lĩnh thông thiên nhỉ? Theo ta thấy thì ngươi chỉ là vô danh tiểu tốt mà thôi, đạo hạnh nông cạn, ngay cả đệ tử bình thường của Trường Sinh cốc cũng không bằng.
Câu nói này của Lý Thất Dạ chọc vào chỗ đau trong lòng của Ngũ Hiền Nghị. Hắn chỉ là một tên đệ tử bình thường mà thôi, cũng không phải là thiên tài nên đạo hạnh vốn nông cạn. Bây giờ hắn có thể dương oai diệu võ là nhờ ôm được bắp đùi mà thôi.
Bây giờ bị vạch trần trước mặt mọi người, giống như bộ mặt xấu xí nhất của hắn bị bại lộ trước mặt mọi người, khiến hắn vô cùng lúng túng.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ vạch trần Ngũ Hiền Nghị, không ít người phải mừng thầm. Bởi vì trước đây Ngũ Hiền Nghị không khác gì những đệ tử bình thường như bọn họ. Thế nhưng sau khi hắn ôm được bắp đùi thì coi thường bạn cũ bọn họ, vì vậy rất nhiều người cảm thấy gai mắt hắn lâu rồi.
Ngũ Hiền Nghị nhất thời đỏ mặt, tức giận run cầm cập. Hắn nghiêm mặt lại, hừ lạnh, lớn tiếng nói rằng:
- Cho dù đạo hạnh của ta nông cạn, thế nhưng có những người ngươi vĩnh viễn không thể trêu chọc nổi. Đừng nói ngươi mà ngay cả toàn bộ Trường Sinh đạo thống cũng không trêu chọc nổi.
- Người ta không trêu chọc nổi?
Lý Thất Dạ cười đậm, nói rằng:
- Khắp thế gian này, người ta trêu chọc không nổi rất hiếm thấy. Người này làm ta hứng thú rồi, vì vậy ta càng muốn trêu chọc.
- Khuyên ngươi đừng nên làm vậy, bằng không thì...
Ngũ Hiền Nghị nghiêm mặt lại.
Thế nhưng Ngũ Hiền Nghị còn chưa nói xong thì chỉ nghe "rắc" một cái, Hoàng Quyền Uy còn chưa kịp kêu thảm thì đã biến thành sương máu. Hoàng Quyền Uy thực sự chết oan uổng, còn chưa kịp phản ứng thì đã chết queo, thậm chí còn không hiểu vì sao mà chết.
Nhìn thấy Hoàng Quyền Uy biến thành sương máu, Ngũ Hiền Nghị há miệng thật to. Ngay cả hoàng đế Vạn Thọ quốc khi nhìn thấy hắn thì cũng rời khỏi long ỷ, đích thân tới đón hắn. Bây giờ Lý Thất Dạ không thèm nể mặt mũi hắn, khiến hắn đờ người, ngây ngốc đứng tại chỗ.
- Nếu như trên thế gian này thật sự có người mà ta không trêu chọc nổi thì ta trùng hợp rất muốn trêu chọc.
Sau khi Lý Thất Dạ biến Hoàng Quyền Uy thành sương máu thì vỗ tay một cái, nói hời hợt.
Lúc này Lý Thất Dạ cười nhạt đi về phía Ngũ Hiền Nghị.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đi về phía mình, Ngũ Hiền Nghị giật mình, lùi về sau mấy bước.
- Ngươi... ngươi... ngươi muốn làm gì?
Ngũ Hiền Nghị hét lớn.
- Ngươi nói thử xem?
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm.
- Lâu lắm ta không giết người, đột nhiên có chút ngứa tay, cho nên muốn hoạt động tay chân một chút.
- Ngươi... ngươi đừng có làm bậy.
Ngũ Hiền Nghị mặt mày trắng tái, quát lớn lên. Rất hiển nhiên, hắn cũng biết Lý Thất Dạ mạnh hơn mình rất nhiều.
- Nếu như ta làm bậy thì sao hả?
Lý Thất Dạ cười nói.
- Ngươi... ngươi phải biết rằng, tuy ta chỉ có một mình, thế nhưng Chu sư huynh của ta chính là tông đồ. Ngươi... ngươi... ngươi mà dám đụng tới ta thì sư huynh của ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Ngũ Hiền Nghị quát lớn.
- Tông đồ là gì? Ăn ngon không?
Lý Thất Dạ không thèm quan tâm.
Ngũ Hiền Nghị hoàn toàn biến sắc, kêu lớn lên:
- Chu sư huynh chính là tông đồ dưới trướng Mộc thiếu chủ, được Mộc thiếu chủ coi trọng. Ngươi nên biết, chúng ta là người của Mộc thiếu chủ, nếu như ngươi mà giết ta thì chính là đối nghịch với Mộc thiếu chủ. Mộc thiếu chủ đáng sợ như thế nào, không cần ta nhiều lời thì chắc ngươi cũng biết rõ.
Cuối cùng Ngũ Hiền Nghị cũng nhấc ra chỗ dựa sau lưng hắn. Lúc này hắn rất sợ, không thể không nói ra tên gọi của chỗ dựa hù dọa Lý Thất Dạ.
Sau khi Ngũ Hiền Nghị nói ra tên gọi của chỗ dựa thì cường giả thế hệ trước biến sắc. Lão tổ thế gia, chưởng môn đại giáo thì nghiêm mặt lại. Ngay cả Đan vương Phong Tiếu Trần cũng phải nghiêm mặt.
Nhất là khi Ngũ Hiền Nghị nói ra "Mộc thiếu chủ", rất nhiều người cảm thấy rét lạnh trong lòng. Thế nhưng cũng có nhiều người không biết "Mộc thiếu chủ", phần lớn người trẻ tuổi chỉ biết Ngũ Hiền Nghị đi theo sư huynh Chu Chí Khôn của hắn tìm được chỗ dựa rất lợi hại, ôm được bắp đùi to, ngay cả đại giáo cương quốc cũng phải nể mặt hắn ba phần.
- Mộc thiếu chủ là thần thánh phương nào?
Có vãn bối nhỏ giọng hỏi trưởng bối của mình.
- Xuỵt ---
Có trưởng bối ra hiệu cho vãn bối của mình im lại, thấp giọng nói:
- Không thể nói, cũng không thể nhắc, đây là một nhân vật không thể nhiều chuyện.
- Mộc thiếu chủ? Chưa từng nghe tới? Họ Mộc là cái giống gì?
Lý Thất Dạ hời hợt, cười nói.
- Ngươi... ngươi... ngươi chết chắc rồi!
Lần này Ngũ Hiền Nghị hoàn toàn biến sắc, kêu lớn:
- Ngươi... ngươi dám khinh nhờn Mộc thiếu chủ như vậy, tội đáng muôn chết, không thể tha thứ. Lời này truyền vào tai Mộc thiếu chủ, chắc chắn sẽ diệt cửu tộc...
Hiện tại Ngũ Hiền Nghị không chỉ sợ hãi Lý Thất Dạ mà còn bị lời nói của Lý Thất Dạ dọa phát khiếp, bởi vì Lý Thất Dạ dám khinh nhờn Mộc thiếu chủ. Nếu như lời này lọt vào tai Mộc thiếu chủ thì Mộc thiếu chủ nhất định sẽ nổi giận. Một khi Mộc thiếu chủ nổi giận, hậu quả khó mà tưởng nổi.
Thế nhưng Ngũ Hiền Nghị còn chưa nói hết thì Lý Thất Dạ chớp lóe, cần cổ của Ngũ Hiền Nghị bị Lý Thất Dạ tóm lấy, cả người bị Lý Thất Dạ nhấc lên.
- Khinh nhờn?
Lý Thất Dạ nói thảnh thơi:
- Cái gì gọi là khinh hờn? Chúng thần ở cửu thiên thập địa dám bất kính với ta, đó mới là khinh nhờn! Một con sâu kiếng mà cũng dám nhắc tới hai chữ khinh nhờn trước mặt ta ư? Mộc thiếu chủ gì chứ, ngay cả tư cách quỳ liếm giày trước mặt ta cũng không có thì nói gì tới hai chữ khinh nhờn.
---------------
- Có gì muốn nói hả?
Bị Ngũ Hiền Nghị quát dừng tay, Lý Thất Dạ vẫn tóm cổ Hoàng Quyền Uy, cười tủm tỉm.
- Ta ra lệnh cho ngươi, lập tức buông Hoàng huynh xuống!
Ngũ Hiền Nghị nghiêm mặt, hất mặt lên trời, dáng vẻ khí thế khiếp người.
- Nếu như không buông thì sao?
Lý Thất Dạ mỉm cười.
- Không buông?
Ngũ Hiền Nghị hai mắt nghiêm lại, nói lạnh lùng:
- Không nể mặt mũi của ta thì sau này ngươi sẽ phải nếm mùi, đến khi đó ngay cả Trường Sinh cốc cũng không thể bảo vệ ngươi!
Nhớ tới ngày trước ở trước mặt Trường Sinh cốc hắn chỉ là một tên đệ tử bé nhỏ không đáng kể tới, bây giờ có cơ hội đạp lên Trường Sinh cốc, khiến cho lòng tự tin cùng lòng hư vinh của Ngũ Hiền Nghị bành trướng vô hạn.
- Nói như vậy, nhà ngươi có bản lĩnh thông thiên?
Lý Thất Dạ đánh giá Ngũ Hiền Nghị, cười nói:
- Thế nhưng tại sao ta lại nhìn không ra ngươi có bản lĩnh thông thiên nhỉ? Theo ta thấy thì ngươi chỉ là vô danh tiểu tốt mà thôi, đạo hạnh nông cạn, ngay cả đệ tử bình thường của Trường Sinh cốc cũng không bằng.
Câu nói này của Lý Thất Dạ chọc vào chỗ đau trong lòng của Ngũ Hiền Nghị. Hắn chỉ là một tên đệ tử bình thường mà thôi, cũng không phải là thiên tài nên đạo hạnh vốn nông cạn. Bây giờ hắn có thể dương oai diệu võ là nhờ ôm được bắp đùi mà thôi.
Bây giờ bị vạch trần trước mặt mọi người, giống như bộ mặt xấu xí nhất của hắn bị bại lộ trước mặt mọi người, khiến hắn vô cùng lúng túng.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ vạch trần Ngũ Hiền Nghị, không ít người phải mừng thầm. Bởi vì trước đây Ngũ Hiền Nghị không khác gì những đệ tử bình thường như bọn họ. Thế nhưng sau khi hắn ôm được bắp đùi thì coi thường bạn cũ bọn họ, vì vậy rất nhiều người cảm thấy gai mắt hắn lâu rồi.
Ngũ Hiền Nghị nhất thời đỏ mặt, tức giận run cầm cập. Hắn nghiêm mặt lại, hừ lạnh, lớn tiếng nói rằng:
- Cho dù đạo hạnh của ta nông cạn, thế nhưng có những người ngươi vĩnh viễn không thể trêu chọc nổi. Đừng nói ngươi mà ngay cả toàn bộ Trường Sinh đạo thống cũng không trêu chọc nổi.
- Người ta không trêu chọc nổi?
Lý Thất Dạ cười đậm, nói rằng:
- Khắp thế gian này, người ta trêu chọc không nổi rất hiếm thấy. Người này làm ta hứng thú rồi, vì vậy ta càng muốn trêu chọc.
- Khuyên ngươi đừng nên làm vậy, bằng không thì...
Ngũ Hiền Nghị nghiêm mặt lại.
Thế nhưng Ngũ Hiền Nghị còn chưa nói xong thì chỉ nghe "rắc" một cái, Hoàng Quyền Uy còn chưa kịp kêu thảm thì đã biến thành sương máu. Hoàng Quyền Uy thực sự chết oan uổng, còn chưa kịp phản ứng thì đã chết queo, thậm chí còn không hiểu vì sao mà chết.
Nhìn thấy Hoàng Quyền Uy biến thành sương máu, Ngũ Hiền Nghị há miệng thật to. Ngay cả hoàng đế Vạn Thọ quốc khi nhìn thấy hắn thì cũng rời khỏi long ỷ, đích thân tới đón hắn. Bây giờ Lý Thất Dạ không thèm nể mặt mũi hắn, khiến hắn đờ người, ngây ngốc đứng tại chỗ.
- Nếu như trên thế gian này thật sự có người mà ta không trêu chọc nổi thì ta trùng hợp rất muốn trêu chọc.
Sau khi Lý Thất Dạ biến Hoàng Quyền Uy thành sương máu thì vỗ tay một cái, nói hời hợt.
Lúc này Lý Thất Dạ cười nhạt đi về phía Ngũ Hiền Nghị.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đi về phía mình, Ngũ Hiền Nghị giật mình, lùi về sau mấy bước.
- Ngươi... ngươi... ngươi muốn làm gì?
Ngũ Hiền Nghị hét lớn.
- Ngươi nói thử xem?
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm.
- Lâu lắm ta không giết người, đột nhiên có chút ngứa tay, cho nên muốn hoạt động tay chân một chút.
- Ngươi... ngươi đừng có làm bậy.
Ngũ Hiền Nghị mặt mày trắng tái, quát lớn lên. Rất hiển nhiên, hắn cũng biết Lý Thất Dạ mạnh hơn mình rất nhiều.
- Nếu như ta làm bậy thì sao hả?
Lý Thất Dạ cười nói.
- Ngươi... ngươi phải biết rằng, tuy ta chỉ có một mình, thế nhưng Chu sư huynh của ta chính là tông đồ. Ngươi... ngươi... ngươi mà dám đụng tới ta thì sư huynh của ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Ngũ Hiền Nghị quát lớn.
- Tông đồ là gì? Ăn ngon không?
Lý Thất Dạ không thèm quan tâm.
Ngũ Hiền Nghị hoàn toàn biến sắc, kêu lớn lên:
- Chu sư huynh chính là tông đồ dưới trướng Mộc thiếu chủ, được Mộc thiếu chủ coi trọng. Ngươi nên biết, chúng ta là người của Mộc thiếu chủ, nếu như ngươi mà giết ta thì chính là đối nghịch với Mộc thiếu chủ. Mộc thiếu chủ đáng sợ như thế nào, không cần ta nhiều lời thì chắc ngươi cũng biết rõ.
Cuối cùng Ngũ Hiền Nghị cũng nhấc ra chỗ dựa sau lưng hắn. Lúc này hắn rất sợ, không thể không nói ra tên gọi của chỗ dựa hù dọa Lý Thất Dạ.
Sau khi Ngũ Hiền Nghị nói ra tên gọi của chỗ dựa thì cường giả thế hệ trước biến sắc. Lão tổ thế gia, chưởng môn đại giáo thì nghiêm mặt lại. Ngay cả Đan vương Phong Tiếu Trần cũng phải nghiêm mặt.
Nhất là khi Ngũ Hiền Nghị nói ra "Mộc thiếu chủ", rất nhiều người cảm thấy rét lạnh trong lòng. Thế nhưng cũng có nhiều người không biết "Mộc thiếu chủ", phần lớn người trẻ tuổi chỉ biết Ngũ Hiền Nghị đi theo sư huynh Chu Chí Khôn của hắn tìm được chỗ dựa rất lợi hại, ôm được bắp đùi to, ngay cả đại giáo cương quốc cũng phải nể mặt hắn ba phần.
- Mộc thiếu chủ là thần thánh phương nào?
Có vãn bối nhỏ giọng hỏi trưởng bối của mình.
- Xuỵt ---
Có trưởng bối ra hiệu cho vãn bối của mình im lại, thấp giọng nói:
- Không thể nói, cũng không thể nhắc, đây là một nhân vật không thể nhiều chuyện.
- Mộc thiếu chủ? Chưa từng nghe tới? Họ Mộc là cái giống gì?
Lý Thất Dạ hời hợt, cười nói.
- Ngươi... ngươi... ngươi chết chắc rồi!
Lần này Ngũ Hiền Nghị hoàn toàn biến sắc, kêu lớn:
- Ngươi... ngươi dám khinh nhờn Mộc thiếu chủ như vậy, tội đáng muôn chết, không thể tha thứ. Lời này truyền vào tai Mộc thiếu chủ, chắc chắn sẽ diệt cửu tộc...
Hiện tại Ngũ Hiền Nghị không chỉ sợ hãi Lý Thất Dạ mà còn bị lời nói của Lý Thất Dạ dọa phát khiếp, bởi vì Lý Thất Dạ dám khinh nhờn Mộc thiếu chủ. Nếu như lời này lọt vào tai Mộc thiếu chủ thì Mộc thiếu chủ nhất định sẽ nổi giận. Một khi Mộc thiếu chủ nổi giận, hậu quả khó mà tưởng nổi.
Thế nhưng Ngũ Hiền Nghị còn chưa nói hết thì Lý Thất Dạ chớp lóe, cần cổ của Ngũ Hiền Nghị bị Lý Thất Dạ tóm lấy, cả người bị Lý Thất Dạ nhấc lên.
- Khinh nhờn?
Lý Thất Dạ nói thảnh thơi:
- Cái gì gọi là khinh hờn? Chúng thần ở cửu thiên thập địa dám bất kính với ta, đó mới là khinh nhờn! Một con sâu kiếng mà cũng dám nhắc tới hai chữ khinh nhờn trước mặt ta ư? Mộc thiếu chủ gì chứ, ngay cả tư cách quỳ liếm giày trước mặt ta cũng không có thì nói gì tới hai chữ khinh nhờn.
---------------
/5110
|