- Ngươi muốn chạy trốn như chó mất chủ rồi bị ta ở phía sau một kiếm chém chết, hay ưỡn thẳng lồng ngực chính diện đón một kiếm của ta?
Lý Thất Dạ vẫy nhẹ kiếm trúc, vô cùng tùy ý.
Nét mặt của Phiền Quý Hưng vô cùng khó coi. Hắn rõ, mình không phải là đối thủ của Lý Thất Dạ, bởi vì kiếm của Lý Thất Dạ quá nhanh.
Còn phần thực lực của Lý Thất Dạ mạnh bao nhiêu đã không còn quan trọng, quan trọng là kiếm của hắn quá nhanh, nhanh tới mức không thể nào tưởng tượng nổi. Một kiếm chém ra là lấy đi một tính mạng, làm người ta không thấy rõ chiêu kiếm của hắn, càng khỏi phải nói tới việc ngăn cản.
Võ công trong thiên hạ, chỉ có nhanh là không thể phá được. Phiền Quý Hưng phát lạnh, tốc độ tới cực hạn thì có thể phá hủy tất cả công pháp, bất luận ảo diệu nào cũng không thể triển khai.
- Nữ hiền chất, ngươi phải giúp ta chút sức.
Phiền Quý Hưng như gặp đại địch, nhìn Lý Thất Dạ, hai mắt không dám chớp, bởi vì hắn sợ Lý Thất Dạ bất ngờ xuất kiếm.
- Dựa vào đâu phải giúp ngươi?
Vũ Băng Ngưng lạnh lùng nói nhẹ:
- Lại nói, Mộc gia uy phong lẫm liệt, không ai địch nổi, chỉ là một kẻ thù mà thôi, Phiền lão cần gì ta ra tay giúp đỡ chứ.
Nét mặt của Phiền Quý Hưng hết sức khó coi, hắn cầu viện Vũ Băng Ngưng, thế nhưng lại bị cự tuyệt.
- Nữ hiền chất, chớ quên quan hệ của hai nhà, chúng ta nên cùng chung mối thù.
Phiền Quý Hưng vội vàng nói:
- Nếu như tương lai có ta giúp đỡ, nữ hiền chất nhất định cao quý không gì bằng...
- Đừng chét vàng lên mặt mình nữa.
Vũ Băng Ngưng cắt lời hắn, lạnh nhạt nói:
- Ta không ra tay giết ngươi đã là đại ân đại đức rồi, ngươi hãy tự cầu phúc đi.
Thái độ của Vũ Băng Ngưng làm không ít người giật mình. Rất nhiều người nhìn nhau, xem ra có một số việc không hề giống tưởng tượng của mọi người.
- Ngươi ---
Không ngờ mình lại bị Vũ Băng Ngưng quát nạt trước mặt mọi người, mặt già của Phiền Quý Hưng càng khó coi hơn, hắn nói rằng:
- Nữ hiền chất, nếu như ngươi cứ cố chấp làm theo ý mình thì sẽ tổn hại tới hữu nghị của hai nhà, hậu quả sợ rằng ngươi không thể gánh nổi.
- Lão nô, có tin ta quất chết ngươi ngay bây giờ không?
Vũ Băng Ngưng nhíu mắt, lộ ra sát ý, lạnh lùng nói:
- Ngươi thật sự cho rằng Mộc gia là đệ nhất thiên hạ hay sao? Hôm nay ta tự giay giết ngươi, cho dù Mộc gia thông thiên thì có thể cứu nổi ngươi không?
Phiền Quý Hưng hoàn toàn biến sắc, nhìn thấy ánh mắt của Vũ Băng Ngưng lộ ra sát cơ, không khỏi lùi về sau mấy bước. Rất rõ ràng, Vũ Băng Ngưng không phải đang nói giỡn, mà là thật.
- Việc nhỏ như thế này, cần gì ngươi phải ra tay, để cho ta.
Lý Thất Dạ cười nhạt, tiến tới một bước, mỉm cười nói với Phiền Quý Hưng:
- Ra tay đi, cho ngươi một cơ hội, có thể ngăn cản được một chiêu kiếm của ta thì sẽ tha ngươi một mạng. Bằng không thì ai tới cũng không thể cứu được ngươi. Đừng nói Mộc gia, cho dù ông trời tới thì cũng không thể cứu nổi ngươi.
Nét mặt của Phiền Quý Hưng khó coi tới cực điểm. Câu nói này của Lý Thất Dạ là miệt thị hắn một cách trần trụi, dường như trong mắt Lý Thất Dạ hắn là cá nằm trên thớt, mặc cho Lý Thất Dạ chặt chém.
- Tiểu bối, nhà ngươi ngông cuồng quá rồi.
Phiền Quý Hưng tức giận tột độ, quát lên:
- Ngươi thật sự cho rằng mình vô địch thiên hạ hay sao?
- Không kém là bao.
Lý Thất Dạ lười biếng nói rằng:
- Ít nhất một kiếm giết ngươi là không thành vấn đề, đừng nhiều lời, ra tay đi.
- Làm thật sao.
Nhìn thấy chuyện phát triển tới mức này, rất nhiều người hít sâu, biết Lý Thất Dạ quyết tâm muốn giết Phiền Quý Hưng.
- Ngươi nói thật chứ?
Bị Lý Thất Dạ miệt thị như vậy, tuy rằng Phiền Quý Hưng vô cùng phẫn nộ, thế nhưng Lý Thất Dạ cũng để hắn cảm thấy hy vọng.
- Thật hơn cả trân châu.
Lý Thất Dạ cườ nhạt:
- Chuẩn bị tiếp kiếm đi. Nếu như ngươi có thể đỡ được chiêu kiếm này thì ngươi có thể tự do rời khỏi nơi này.
- Được, tự ngươi nói đó.
Phiền Quý Hưng nói.
- Không sai.
Lý Thất Dạ vẫy kiếm trúc, nói chậm:
- Một chiêu kiếm là đủ.
- Lão phu không tin ngay cả một chiêu kiếm cũng không đỡ được.
Phiền Quý Hưng quát lạnh. Trong nháy mắt, "vù" một tiếng, trên người hắn phủ thêm một lớp áo lông vũ.
"Đùng ---" Trong chớp mắt, áo lông vũ trên người Phiền Quý Hưng dâng trào vô tận đế quang, giống như được Chân Đế gia trì, chân khí mênh mông cuồn cuộn, giống như có thể nhấn chìm thiên địa trong nháy mắt.
Lúc này, ánh sáng trên người Phiền Quý Hưng vô cùng chói mắt, đồng thời còn dâng trào đế uy không dứt. Chỉ nghe một tiếng ngâm vang "chíp", chỉ thấy áo lông vũ trên người Phiền Quý Hưng xuất hiện đồ án, chỉ thấy một con chim xanh bay lên không, như muốn bay lên cửu thiên.
- Là đế y sao?
Nhìn thấy áo lông vũ trên người Phiền Quý Hưng tỏa ra uy Chân Đế, có chim xanh bay lên cửu thiên, khí thế bàng bạc khiến mọi người giật mình.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung lại áo lông vũ của Phiền Quý Hưng, người biết hàng lập tức nhận ra đây là đế y.
- Là đế y do Chân Đế may, có sức mạnh của Chân Đế.
Có lão tổ đạo thống biết hàng, nói chậm:
- Áo này lấy lông của thanh loan rồi pha trộn với lông của trăm loại chim để may, hơn nữa còn được may bởi Chân Đế, vô cùng lợi hại, là một chiếc áo phòng ngự rất mạnh mẽ.
"Keng" Khi đế y khoác lên trên người thì lúc này Phiền Quý Hưng đã cầm lấy một tấm cữ thuẫn, cự thuẫn này chế từ thần kim, dập dờn ánh sáng, hút mất linh hồn của mọi người.
Mình mặc đế y, tay cầm cự thuẫn, như vậy Phiền Quý Hưng đã có hai tầng phòng thủ.
Đế y trên người hắn đúng là may bởi Chân Đế, từng là áo lông vũ mà một vị Chân Đế của Mộc gia khoác, về sau Mộc gia nhớ tình Phiền Quý Hưng có công, vì vậy ban thưởng một chiếc đế y.
Đế y này phòng thủ rất mạnh, đừng nói binh khí của Chân Thần mà ngay cả binh khí của Chân Thần đăng thiên cũng rất khó công phá.
Hơn nữa cự thuẫn trong tay của hắn còn có sức phỏng thủ mạnh hơn. Cho dù cự thuẫn này không sánh bằng đế y, thế nhưng cũng là thần thuẫn được tạo bởi Chân Thần đăng thiên.
- Lợi hại, không hổ là người của Mộc gia.
Nhìn thấy Phiền Quý Hưng tay cầm cự thuẫn, mình mặc đế ý, mọi người cảm thấy ước ao. Đổi lại là đạo thống của bọn họ, người nắm giữ được bảo vật như vậy thì ít nhất cũng phải là lão tổ.
- Được, lão phu sẽ đỡ một kiếm của ngươi ---
Phàn Quý Hưng quát lớn. Hắn tay cầm cự thuẫn, mình mặc đế y, hắn không tin ngay cả một chiêu kiếm mà hắn cũng không đỡ nổi.
Lý Thất Dạ vẫy nhẹ kiếm trúc, vô cùng tùy ý.
Nét mặt của Phiền Quý Hưng vô cùng khó coi. Hắn rõ, mình không phải là đối thủ của Lý Thất Dạ, bởi vì kiếm của Lý Thất Dạ quá nhanh.
Còn phần thực lực của Lý Thất Dạ mạnh bao nhiêu đã không còn quan trọng, quan trọng là kiếm của hắn quá nhanh, nhanh tới mức không thể nào tưởng tượng nổi. Một kiếm chém ra là lấy đi một tính mạng, làm người ta không thấy rõ chiêu kiếm của hắn, càng khỏi phải nói tới việc ngăn cản.
Võ công trong thiên hạ, chỉ có nhanh là không thể phá được. Phiền Quý Hưng phát lạnh, tốc độ tới cực hạn thì có thể phá hủy tất cả công pháp, bất luận ảo diệu nào cũng không thể triển khai.
- Nữ hiền chất, ngươi phải giúp ta chút sức.
Phiền Quý Hưng như gặp đại địch, nhìn Lý Thất Dạ, hai mắt không dám chớp, bởi vì hắn sợ Lý Thất Dạ bất ngờ xuất kiếm.
- Dựa vào đâu phải giúp ngươi?
Vũ Băng Ngưng lạnh lùng nói nhẹ:
- Lại nói, Mộc gia uy phong lẫm liệt, không ai địch nổi, chỉ là một kẻ thù mà thôi, Phiền lão cần gì ta ra tay giúp đỡ chứ.
Nét mặt của Phiền Quý Hưng hết sức khó coi, hắn cầu viện Vũ Băng Ngưng, thế nhưng lại bị cự tuyệt.
- Nữ hiền chất, chớ quên quan hệ của hai nhà, chúng ta nên cùng chung mối thù.
Phiền Quý Hưng vội vàng nói:
- Nếu như tương lai có ta giúp đỡ, nữ hiền chất nhất định cao quý không gì bằng...
- Đừng chét vàng lên mặt mình nữa.
Vũ Băng Ngưng cắt lời hắn, lạnh nhạt nói:
- Ta không ra tay giết ngươi đã là đại ân đại đức rồi, ngươi hãy tự cầu phúc đi.
Thái độ của Vũ Băng Ngưng làm không ít người giật mình. Rất nhiều người nhìn nhau, xem ra có một số việc không hề giống tưởng tượng của mọi người.
- Ngươi ---
Không ngờ mình lại bị Vũ Băng Ngưng quát nạt trước mặt mọi người, mặt già của Phiền Quý Hưng càng khó coi hơn, hắn nói rằng:
- Nữ hiền chất, nếu như ngươi cứ cố chấp làm theo ý mình thì sẽ tổn hại tới hữu nghị của hai nhà, hậu quả sợ rằng ngươi không thể gánh nổi.
- Lão nô, có tin ta quất chết ngươi ngay bây giờ không?
Vũ Băng Ngưng nhíu mắt, lộ ra sát ý, lạnh lùng nói:
- Ngươi thật sự cho rằng Mộc gia là đệ nhất thiên hạ hay sao? Hôm nay ta tự giay giết ngươi, cho dù Mộc gia thông thiên thì có thể cứu nổi ngươi không?
Phiền Quý Hưng hoàn toàn biến sắc, nhìn thấy ánh mắt của Vũ Băng Ngưng lộ ra sát cơ, không khỏi lùi về sau mấy bước. Rất rõ ràng, Vũ Băng Ngưng không phải đang nói giỡn, mà là thật.
- Việc nhỏ như thế này, cần gì ngươi phải ra tay, để cho ta.
Lý Thất Dạ cười nhạt, tiến tới một bước, mỉm cười nói với Phiền Quý Hưng:
- Ra tay đi, cho ngươi một cơ hội, có thể ngăn cản được một chiêu kiếm của ta thì sẽ tha ngươi một mạng. Bằng không thì ai tới cũng không thể cứu được ngươi. Đừng nói Mộc gia, cho dù ông trời tới thì cũng không thể cứu nổi ngươi.
Nét mặt của Phiền Quý Hưng khó coi tới cực điểm. Câu nói này của Lý Thất Dạ là miệt thị hắn một cách trần trụi, dường như trong mắt Lý Thất Dạ hắn là cá nằm trên thớt, mặc cho Lý Thất Dạ chặt chém.
- Tiểu bối, nhà ngươi ngông cuồng quá rồi.
Phiền Quý Hưng tức giận tột độ, quát lên:
- Ngươi thật sự cho rằng mình vô địch thiên hạ hay sao?
- Không kém là bao.
Lý Thất Dạ lười biếng nói rằng:
- Ít nhất một kiếm giết ngươi là không thành vấn đề, đừng nhiều lời, ra tay đi.
- Làm thật sao.
Nhìn thấy chuyện phát triển tới mức này, rất nhiều người hít sâu, biết Lý Thất Dạ quyết tâm muốn giết Phiền Quý Hưng.
- Ngươi nói thật chứ?
Bị Lý Thất Dạ miệt thị như vậy, tuy rằng Phiền Quý Hưng vô cùng phẫn nộ, thế nhưng Lý Thất Dạ cũng để hắn cảm thấy hy vọng.
- Thật hơn cả trân châu.
Lý Thất Dạ cườ nhạt:
- Chuẩn bị tiếp kiếm đi. Nếu như ngươi có thể đỡ được chiêu kiếm này thì ngươi có thể tự do rời khỏi nơi này.
- Được, tự ngươi nói đó.
Phiền Quý Hưng nói.
- Không sai.
Lý Thất Dạ vẫy kiếm trúc, nói chậm:
- Một chiêu kiếm là đủ.
- Lão phu không tin ngay cả một chiêu kiếm cũng không đỡ được.
Phiền Quý Hưng quát lạnh. Trong nháy mắt, "vù" một tiếng, trên người hắn phủ thêm một lớp áo lông vũ.
"Đùng ---" Trong chớp mắt, áo lông vũ trên người Phiền Quý Hưng dâng trào vô tận đế quang, giống như được Chân Đế gia trì, chân khí mênh mông cuồn cuộn, giống như có thể nhấn chìm thiên địa trong nháy mắt.
Lúc này, ánh sáng trên người Phiền Quý Hưng vô cùng chói mắt, đồng thời còn dâng trào đế uy không dứt. Chỉ nghe một tiếng ngâm vang "chíp", chỉ thấy áo lông vũ trên người Phiền Quý Hưng xuất hiện đồ án, chỉ thấy một con chim xanh bay lên không, như muốn bay lên cửu thiên.
- Là đế y sao?
Nhìn thấy áo lông vũ trên người Phiền Quý Hưng tỏa ra uy Chân Đế, có chim xanh bay lên cửu thiên, khí thế bàng bạc khiến mọi người giật mình.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung lại áo lông vũ của Phiền Quý Hưng, người biết hàng lập tức nhận ra đây là đế y.
- Là đế y do Chân Đế may, có sức mạnh của Chân Đế.
Có lão tổ đạo thống biết hàng, nói chậm:
- Áo này lấy lông của thanh loan rồi pha trộn với lông của trăm loại chim để may, hơn nữa còn được may bởi Chân Đế, vô cùng lợi hại, là một chiếc áo phòng ngự rất mạnh mẽ.
"Keng" Khi đế y khoác lên trên người thì lúc này Phiền Quý Hưng đã cầm lấy một tấm cữ thuẫn, cự thuẫn này chế từ thần kim, dập dờn ánh sáng, hút mất linh hồn của mọi người.
Mình mặc đế y, tay cầm cự thuẫn, như vậy Phiền Quý Hưng đã có hai tầng phòng thủ.
Đế y trên người hắn đúng là may bởi Chân Đế, từng là áo lông vũ mà một vị Chân Đế của Mộc gia khoác, về sau Mộc gia nhớ tình Phiền Quý Hưng có công, vì vậy ban thưởng một chiếc đế y.
Đế y này phòng thủ rất mạnh, đừng nói binh khí của Chân Thần mà ngay cả binh khí của Chân Thần đăng thiên cũng rất khó công phá.
Hơn nữa cự thuẫn trong tay của hắn còn có sức phỏng thủ mạnh hơn. Cho dù cự thuẫn này không sánh bằng đế y, thế nhưng cũng là thần thuẫn được tạo bởi Chân Thần đăng thiên.
- Lợi hại, không hổ là người của Mộc gia.
Nhìn thấy Phiền Quý Hưng tay cầm cự thuẫn, mình mặc đế ý, mọi người cảm thấy ước ao. Đổi lại là đạo thống của bọn họ, người nắm giữ được bảo vật như vậy thì ít nhất cũng phải là lão tổ.
- Được, lão phu sẽ đỡ một kiếm của ngươi ---
Phàn Quý Hưng quát lớn. Hắn tay cầm cự thuẫn, mình mặc đế y, hắn không tin ngay cả một chiêu kiếm mà hắn cũng không đỡ nổi.
/5110
|