Mặt khác, câu nói này của Truy Phong Thần Ẩu không chỉ nói cho Lý Thất Dạ nghe mà còn nói cho rất nhiều người nghe. Nếu như ai có tâm tư với Vũ Băng Ngưng, hoặc bất cứ môn phái nào muốn cưới Vũ Băng Ngưng thì phải bỏ ngay ý nghĩ đó.
Vì vậy, không ít tu sĩ thanh niên ái mộ Vũ Băng Ngưng nghe vậy đều biến sắc, bọn họ không hề cam lòng.
Lúc này, tất cả mọi người đều biết vì sao Vũ Băng Ngưng lại phản kháng mệnh lệnh của tông môn, hóa ra là vì nàng không đồng ý việc thông gia này. Thế nhưng, việc đạo thống thông gia không phải là một người đệ tử như nàng có thể phản kháng. Dù sao đây cũng chính là quyết định của Long Tượng võ thần, bất cứ ai cũng không thể phản kháng.
- Ngu xuẩn.
Nghe Truy Phong Thần Ẩu nói như vậy, Lý Thất Dạ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Vũ Băng Ngưng biến sắc, nàng biết chuyện này đã không thể thay đổi, lời nói của Truy Phong Thần Ẩu cũng chính là lời nói của Long Tượng võ thần.
Phải biết, ở Chu Tương võ đình không ai có địa vị cao hơn Long Tượng võ thần, hắn là chí cao vô thượng, một khi hắn đã quyết định chuyện gì thì không có ai có thể thay đổi, cũng không có ai dám phản kháng.
Nếu là trước kia, nàng phản kháng một hồi, với sự sủng ái của sư tôn cùng các vị lão tổ dành cho mình thì bọn họ sẽ chần chờ về chuyện này.
Thế nhưng một khi Long Tượng võ thần lên tiếng thì tất cả đều trở thành chắc chắn. Lời nói của Long Tượng võ thần giống như đế chỉ vô thượng, một khi lời nói ra khỏi miệng thì không gì thay đổi được, không ai có tư cách nghi vấn cùng làm trái, cho dù sư tôn sủng ái nàng cách mấy thì cũng sẽ không làm trái.
Cho dù nàng muốn làm trái thì cũng không thể làm nên chuyện gì trước mệnh lệnh của Long Tượng võ thần. Trước quyền uy tuyệt đối, sự phản kháng của nàng rất bất lực, rất yếu ớt, không đỡ nổi một đòn.
- Không ---
Vũ Băng Ngưng phủ nhận, lạnh lùng nói:
- Ta phản đối việc thông gia này, ta sẽ không gả vào Mộc gia, càng không gả cho Mộc thiếu chủ!
Tuy rằng Vũ Băng Ngưng biết mình phản đối cũng không có tác dụng, thế nhưng nàng vẫn muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Nghe Vũ Băng Ngưng nói như vậy, rất nhiều tu sĩ thanh niên ái mộ nàng không khỏi thở phào. Mặc dù Long Tượng võ thần đã lên tiếng, việc này đã thành sự thực, thế nhưng ít ra nữ võ thần cũng không đồng ý, chuyện này để rất nhiều người cảm thấy an ủi.
- Việc này ngươi không thể quyết định.
Truy Phong Thần Ẩu quát lạnh, lạnh lùng nói:
- Hôn nhân đại sự không phải là trò đùa, sao có thể cho phép ngươi làm chủ chứ! Xin mời truyền nhân quay trở về đạo thống.
Nghe Truy Phong Thần Ẩu ra lệnh, cường giả đi theo lập tức bao vây Vũ Băng Ngưng.
- Cháu gái, đắc tội rồi, đi theo chúng ta trở về đi.
Lúc này một vài ông lão có thực lực Chân Thần bao vây Vũ Băng Ngưng. Bất kể như thế nào, bọn họ phải mang Vũ Băng Ngưng trở về Chu Tương võ đình.
- Trần lão, chỉ bằng các vị thôi sao?
Vũ Băng Ngưng hừ lạnh, cầm chiến kích trong tay, chỉa thẳng trước ngực, chớp mắt chiến ý dâng trào. Nữ võ thần, không phải là hư danh.
Mấy ông lão hơi do dự, thế nhưng sau khi nhìn nhau một lát thì vẫn bao vây Vũ Băng Ngưng. Bọn họ tạo thành trận pháp, bọn họ muốn bắt sống Vũ Băng Ngưng thì cần phải nhờ vào đại trận để áp chế Vũ Băng Ngưng, bằng không muốn bắt sống nàng còn khó hơn lên trời.
Nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều người hít lạnh. Đây là muốn lật mặt với đạo thống của mình, phản bội đạo thống của mình, phản bội tông môn của mình.
Chuyện này, bất luận tu sĩ nào cũng cảm thấy rất khó quyết định. Dù sao, phản bội tông môn của mình là chuyện rất khó khăn, cũng là chuyện rất đau đớn. Một khi phản bội đạo thống của mình rồi, phản bội tông môn của mình rồi thì thế gian này sẽ không còn chỗ cho mình dừng chân nữa.
Nhất là loại đạo thống có thực lực số một số hai như Chu Tương võ đình. Một khi phản bội đạo thống như vậy thì cả Vạn Thống Giới sẽ không có ai dám thu nhận nàng, nếu làm trái thì sẽ trở thành kẻ thù với Chu Tương võ đình, trở thành kẻ thù với Long Tượng võ thần.
- Một đám ngu xuẩn.
Lý Thất Dạ cười cợt, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Thứ không biết trời cao đất dày!
Truy Phong Thần Ẩu âm u hừ lạnh, quải trượng đầu rồng trong tay đập mạnh xuống đất. Chỉ nghe một tiếng "đùng" thật lớn, toàn bộ ngọn núi rung chuyển. Nàng uy nghiêm nói:
- Lừa đi truyền nhân của Chu Tương võ đình, tội đáng muôn chết, hôm nay bổn tọa sẽ chấm dứt hậu hoạn, tiêu trừ một mối họa cho Vạn Thống Giới!
- Chỉ bằng ngươi sao?
Lý Thất Dạ còn chẳng thèm đứng lên, vẫn ngồi tại chỗ, mỉm cười.
- Tiểu nhi vô tri, dù ngươi có bản lĩnh ghê gớm cách mấy thì nơi này không phải là Cuồng Đình đạo thống, cũng không phải là Trường Sinh đạo thống!
Truy Phong Thần Ẩu lạnh lùng nói:
- Bắt ngươi, dư sức. Dám đối đầu với ta, tội không thể tha!
Nói xong thì tiến lên một bước.
Nghe Truy Phong Thần Ẩu nói vậy, tất cả mọi người hít lạnh. Xem ra Chu Tương võ đình thật sự quyết tâm diệt trừ Lý Thất Dạ. Mọi người không khỏi tập trung quan sát.
"Vèo ---"
Lúc này mấy ông lão triển khai một trận đồ, chỉ nghe "leng keng", từng thanh thiết trụ từ trên trời rơi xuống, phong tỏa bốn phương tám hướng, đoạn tuyệt đường lui của Vũ Băng Ngưng, không cho Vũ Băng Ngưng có cơ hội chạy trốn.
- Phá ---
Vũ Băng Ngưng hét dài, chiến kích trong tay đâm lên bầu trời tựa như cầu vồng, cực kỳ mạnh mẽ.
"Keng ---"
Mấy ông lão hét dài, đánh xuống một chiếc chuông vàng rất lớn, muốn nhốt Vũ Băng Ngưng.
"Ầm, ầm, ầm"
Cuối cùng chỉ nghe một tiếng "kuang", chiến kích của Vũ Băng Ngưng đánh nát chuông vàng. Chiến kích của Vũ Băng Ngưng hội tụ ánh sáng, đánh khắp bầu trời, muốn phá vỡ phong tỏa của đại trận.
- Phong ---
Nhìn thấy Vũ Băng Ngưng muốn phá trận rời đi, mấy vị lão giả hét lớn. "Đùng" một tiếng, một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, trấn áp bát phương.
Chỉ nghe "ầm", bàn tay khổng lồ trấn áp xuống, áp chế chiến kích của Vũ Băng Ngưng, không cho nàng bỏ chạy.
Khi bàn tay khổng lồ này vừa áp chế Vũ Băng Ngưng thì một cánh tay lặng lẽ xuất hiện phía sau Vũ Băng Ngưng, chỉ nghe một tiếng "ầm", cánh tay này đánh trúng Vũ Băng Ngưng, Vũ Băng Ngưng như bị sét đánh, ói ra một ngụm máu tươi, đạo hạnh toàn thân bị phong tỏa, không thể nhúc nhích, từ trên trời rớt xuống.
- Mang nàng đi.
Lúc này, một âm thanh lạnh lẽo vang lên, người này chính là Truy Phong Thần Ẩu.
Mọi người ngẩn ra, mọi người đều cho rằng Truy Phong Thần Ẩu muốn trấn áp Lý Thất Dạ, không ngờ nàng lại thình lình lật mặt, thình lình đánh lén Vũ Băng Ngưng.
Vì vậy, không ít tu sĩ thanh niên ái mộ Vũ Băng Ngưng nghe vậy đều biến sắc, bọn họ không hề cam lòng.
Lúc này, tất cả mọi người đều biết vì sao Vũ Băng Ngưng lại phản kháng mệnh lệnh của tông môn, hóa ra là vì nàng không đồng ý việc thông gia này. Thế nhưng, việc đạo thống thông gia không phải là một người đệ tử như nàng có thể phản kháng. Dù sao đây cũng chính là quyết định của Long Tượng võ thần, bất cứ ai cũng không thể phản kháng.
- Ngu xuẩn.
Nghe Truy Phong Thần Ẩu nói như vậy, Lý Thất Dạ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Vũ Băng Ngưng biến sắc, nàng biết chuyện này đã không thể thay đổi, lời nói của Truy Phong Thần Ẩu cũng chính là lời nói của Long Tượng võ thần.
Phải biết, ở Chu Tương võ đình không ai có địa vị cao hơn Long Tượng võ thần, hắn là chí cao vô thượng, một khi hắn đã quyết định chuyện gì thì không có ai có thể thay đổi, cũng không có ai dám phản kháng.
Nếu là trước kia, nàng phản kháng một hồi, với sự sủng ái của sư tôn cùng các vị lão tổ dành cho mình thì bọn họ sẽ chần chờ về chuyện này.
Thế nhưng một khi Long Tượng võ thần lên tiếng thì tất cả đều trở thành chắc chắn. Lời nói của Long Tượng võ thần giống như đế chỉ vô thượng, một khi lời nói ra khỏi miệng thì không gì thay đổi được, không ai có tư cách nghi vấn cùng làm trái, cho dù sư tôn sủng ái nàng cách mấy thì cũng sẽ không làm trái.
Cho dù nàng muốn làm trái thì cũng không thể làm nên chuyện gì trước mệnh lệnh của Long Tượng võ thần. Trước quyền uy tuyệt đối, sự phản kháng của nàng rất bất lực, rất yếu ớt, không đỡ nổi một đòn.
- Không ---
Vũ Băng Ngưng phủ nhận, lạnh lùng nói:
- Ta phản đối việc thông gia này, ta sẽ không gả vào Mộc gia, càng không gả cho Mộc thiếu chủ!
Tuy rằng Vũ Băng Ngưng biết mình phản đối cũng không có tác dụng, thế nhưng nàng vẫn muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Nghe Vũ Băng Ngưng nói như vậy, rất nhiều tu sĩ thanh niên ái mộ nàng không khỏi thở phào. Mặc dù Long Tượng võ thần đã lên tiếng, việc này đã thành sự thực, thế nhưng ít ra nữ võ thần cũng không đồng ý, chuyện này để rất nhiều người cảm thấy an ủi.
- Việc này ngươi không thể quyết định.
Truy Phong Thần Ẩu quát lạnh, lạnh lùng nói:
- Hôn nhân đại sự không phải là trò đùa, sao có thể cho phép ngươi làm chủ chứ! Xin mời truyền nhân quay trở về đạo thống.
Nghe Truy Phong Thần Ẩu ra lệnh, cường giả đi theo lập tức bao vây Vũ Băng Ngưng.
- Cháu gái, đắc tội rồi, đi theo chúng ta trở về đi.
Lúc này một vài ông lão có thực lực Chân Thần bao vây Vũ Băng Ngưng. Bất kể như thế nào, bọn họ phải mang Vũ Băng Ngưng trở về Chu Tương võ đình.
- Trần lão, chỉ bằng các vị thôi sao?
Vũ Băng Ngưng hừ lạnh, cầm chiến kích trong tay, chỉa thẳng trước ngực, chớp mắt chiến ý dâng trào. Nữ võ thần, không phải là hư danh.
Mấy ông lão hơi do dự, thế nhưng sau khi nhìn nhau một lát thì vẫn bao vây Vũ Băng Ngưng. Bọn họ tạo thành trận pháp, bọn họ muốn bắt sống Vũ Băng Ngưng thì cần phải nhờ vào đại trận để áp chế Vũ Băng Ngưng, bằng không muốn bắt sống nàng còn khó hơn lên trời.
Nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều người hít lạnh. Đây là muốn lật mặt với đạo thống của mình, phản bội đạo thống của mình, phản bội tông môn của mình.
Chuyện này, bất luận tu sĩ nào cũng cảm thấy rất khó quyết định. Dù sao, phản bội tông môn của mình là chuyện rất khó khăn, cũng là chuyện rất đau đớn. Một khi phản bội đạo thống của mình rồi, phản bội tông môn của mình rồi thì thế gian này sẽ không còn chỗ cho mình dừng chân nữa.
Nhất là loại đạo thống có thực lực số một số hai như Chu Tương võ đình. Một khi phản bội đạo thống như vậy thì cả Vạn Thống Giới sẽ không có ai dám thu nhận nàng, nếu làm trái thì sẽ trở thành kẻ thù với Chu Tương võ đình, trở thành kẻ thù với Long Tượng võ thần.
- Một đám ngu xuẩn.
Lý Thất Dạ cười cợt, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Thứ không biết trời cao đất dày!
Truy Phong Thần Ẩu âm u hừ lạnh, quải trượng đầu rồng trong tay đập mạnh xuống đất. Chỉ nghe một tiếng "đùng" thật lớn, toàn bộ ngọn núi rung chuyển. Nàng uy nghiêm nói:
- Lừa đi truyền nhân của Chu Tương võ đình, tội đáng muôn chết, hôm nay bổn tọa sẽ chấm dứt hậu hoạn, tiêu trừ một mối họa cho Vạn Thống Giới!
- Chỉ bằng ngươi sao?
Lý Thất Dạ còn chẳng thèm đứng lên, vẫn ngồi tại chỗ, mỉm cười.
- Tiểu nhi vô tri, dù ngươi có bản lĩnh ghê gớm cách mấy thì nơi này không phải là Cuồng Đình đạo thống, cũng không phải là Trường Sinh đạo thống!
Truy Phong Thần Ẩu lạnh lùng nói:
- Bắt ngươi, dư sức. Dám đối đầu với ta, tội không thể tha!
Nói xong thì tiến lên một bước.
Nghe Truy Phong Thần Ẩu nói vậy, tất cả mọi người hít lạnh. Xem ra Chu Tương võ đình thật sự quyết tâm diệt trừ Lý Thất Dạ. Mọi người không khỏi tập trung quan sát.
"Vèo ---"
Lúc này mấy ông lão triển khai một trận đồ, chỉ nghe "leng keng", từng thanh thiết trụ từ trên trời rơi xuống, phong tỏa bốn phương tám hướng, đoạn tuyệt đường lui của Vũ Băng Ngưng, không cho Vũ Băng Ngưng có cơ hội chạy trốn.
- Phá ---
Vũ Băng Ngưng hét dài, chiến kích trong tay đâm lên bầu trời tựa như cầu vồng, cực kỳ mạnh mẽ.
"Keng ---"
Mấy ông lão hét dài, đánh xuống một chiếc chuông vàng rất lớn, muốn nhốt Vũ Băng Ngưng.
"Ầm, ầm, ầm"
Cuối cùng chỉ nghe một tiếng "kuang", chiến kích của Vũ Băng Ngưng đánh nát chuông vàng. Chiến kích của Vũ Băng Ngưng hội tụ ánh sáng, đánh khắp bầu trời, muốn phá vỡ phong tỏa của đại trận.
- Phong ---
Nhìn thấy Vũ Băng Ngưng muốn phá trận rời đi, mấy vị lão giả hét lớn. "Đùng" một tiếng, một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, trấn áp bát phương.
Chỉ nghe "ầm", bàn tay khổng lồ trấn áp xuống, áp chế chiến kích của Vũ Băng Ngưng, không cho nàng bỏ chạy.
Khi bàn tay khổng lồ này vừa áp chế Vũ Băng Ngưng thì một cánh tay lặng lẽ xuất hiện phía sau Vũ Băng Ngưng, chỉ nghe một tiếng "ầm", cánh tay này đánh trúng Vũ Băng Ngưng, Vũ Băng Ngưng như bị sét đánh, ói ra một ngụm máu tươi, đạo hạnh toàn thân bị phong tỏa, không thể nhúc nhích, từ trên trời rớt xuống.
- Mang nàng đi.
Lúc này, một âm thanh lạnh lẽo vang lên, người này chính là Truy Phong Thần Ẩu.
Mọi người ngẩn ra, mọi người đều cho rằng Truy Phong Thần Ẩu muốn trấn áp Lý Thất Dạ, không ngờ nàng lại thình lình lật mặt, thình lình đánh lén Vũ Băng Ngưng.
/5110
|