Tuy mọi người biết luận thực lực thì Bàn Long công tử không thể sánh bằng Lý Thất Dạ, thế nhưng nói không chừng tài lực của Bàn Long công tử có thể hơn được Lý Thất Dạ.
Vì vậy, bầu không khí lập tức thay đổi, bắt đầu có chút không khí so tiền của.
Nhìn thấy bầu không khí này, Kiếm Tôn lướt nhìn mọi người. Hắn lấy ra không nhiều chân tệ Chân Đế, lúc này hắn lại đổ thêm một đống chân tệ, tất cả đều là chân tệ Chân Đế.
Nhìn thấy Kiếm Tôn đổ thêm chân tệ, Bàn Long công tử cũng không hề yếu thế, cũng đổ thêm một núi chân tệ Chân Đế. Nhất thời, chân tệ của hai người bọn họ chất cao như một bức tường.
Nhìn thấy Kiếm Tôn cùng Bàn Long công tử đổ ra nhiều chân tệ Chân Đế như vậy, mọi người hít lạnh, đúng là ném ngàn vàng ra cửa sổ, hào khí không gì sánh bằng.
- Có tiền thật tốt.
Không ít người thán phục, thì thào rằng:
- Đây là đại đạo thống. Con số này, có đạo thống dốc hết toàn lực cũng không lấy ra nổi.
Lúc này, sau khi Kiếm Tôn cùng Bàn Long công tử đổ ra nhiều chân tệ như vậy thì hai người cùng nhìn Lý Thất Dạ.
Mới đầu bọn họ cũng không muốn so của, thế nhưng sau khi bầu không khí thay đổi thì bọn họ đều vội vàng đổ thêm chân tệ, đã không còn đơn giản là đi vào Tệ Thú Thành nữa mà đã biến tướng thành so giàu.
Lúc này khi hai người Kiếm Tôn cùng Bàn Long công tử nhìn Lý Thất Dạ, thái độ khiêu khích quá rõ. Vừa rồi hai người bọn họ bị Lý Thất Dạ uy hiếp phải chịu thua, bây giờ bọn họ muốn từ của cải tìm lại mặt mũi, muốn dùng chân tệ đè chết Lý Thất Dạ.
Theo bọn họ, cho dù thực lực không bằng Lý Thất Dạ, thế nhưng bọn họ muốn Lý Thất Dạ biết rằng, của cải cùng quyền thế của bọn họ hơn xa Lý Thất Dạ.
Nhìn thấy Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn khiêu khích nhìn Lý Thất Dạ, ánh mắt của mọi người cũng nhìn Lý Thất Dạ theo bọn họ.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại giống như không biết gì cả. Hắn nhắm mắt nằm lười biếng trên ghế thái sư, giống như đang ngủ, thậm chí còn chẳng thèm nhìn đám người Bàn Long công tử.
Còn Lăng Tịch Mặc thì nàng không dám nói gì. Con số trên trời như vậy, nàng nằm mơ cũng không dám mơ tới.
Vũ Băng Ngưng thì chỉ mỉm cười, không nói không rằng.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ không nhúc nhích, giống như không có chuyện gì cả. Bàn Long cùng Kiếm Tôn tuy rằng không nạt nộ Lý Thất Dạ, không khiêu khích Lý Thất Dạ, mà chỉ hừ lạnh một tiếng, thế nhưng thần thái rất ngạo nghễ, thái độ rất rõ ràng.
Tuy bọn họ không đánh lại Lý Thất Dạ, thế nhưng về mặt của cải thì bọn họ khinh thường Lý Thất Dạ, bọn họ có rất nhiều tiền.
- Hừ, không có tiền nên làm bộ ngủ.
Một vài tu sĩ trẻ tuổi sùng bái Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn, vì vậy bọn họ căm ghét Lý Thất Dạ.
Bây giờ thấy Lý Thất Dạ không có tiền thì có người cười lạnh, khinh thường rằng:
- Không có tiền thì cứ nói thật, giả bộ ngủ làm gì.
- Cũng không thể nói như vậy. Hắn chính là con kiến tiểu tử, từng lấy rất nhiều chân tệ cho kiến ăn.
Có người nhắc nhở.
- Đó chỉ là chân tệ cấp thấp mà thôi, sao đủ thành đạo. Bây giờ Bàn Long công tử lấy ra chân tệ Chân Đế, một viên có thể sánh bằng triệu viên, có thể so sánh sao? Hé, lại nói, so của cải thì hắn có thể so được với Bàn Long đạo thống như mặt trời ban trưa sao?
Là người hâm mộ trung thành của Bàn Long công tử, một tu sĩ trẻ tuổi cười lạnh.
Trên thực tế, lúc này có rất nhiều người nhìn Lý Thất Dạ, mọi người muốn thấy Lý Thất Dạ lấy tiền ra, muốn xem thử xem trận so giàu này có kết quả như thế nào. Nếu như Lý Thất Dạ không lấy tiền ra thì trận so giàu này quá vô vị.
- Không biết hắn có thể lấy ra nhiều tiền như vậy không.
Nhìn thấy chân tệ Chân Đế chất thành núi trước mặt Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn, có không ít người mong đợi, cùng nhìn Lý Thất Dạ.
- Từ việc hắn cho kiến ăn tới việc đi vào Mê Tiên Điện thì chắc không phải là người thiếu tiền. Thế nhưng muốn lấy ra chân tệ Chân Đế thì không chắc.
Có một lão tu sĩ phân tích:
- Dù sao chân tệ Chân Đế quá quý giá, tuy hắn là người cầm quyền Cuồng Đình, thế nhưng Cuồng Đình suy sụp quá lâu, rất lâu rồi bọn họ chưa có Chân Đế, sợ rằng chân tệ Chân Đế đã xài gần hết...
-... Còn thân phận thủ tịch đại đệ tử của Trường Sinh cốc thì khó nói. Hắn hình như chỉ là thủ tịch đại đệ tử trên danh nghĩa, giống như cố vấn vậy, Trường Sinh cốc không thể cho hắn nhiều chân tệ Chân Đế như vậy được. Tuy nói chân tệ Chân Đế của Bàn Long công tử không phải tốt nhất, thế nhưng cũng không hề kém. Hiện nay, ở Vạn Thống Giới, rất ít người lấy ra được nhiều chân tệ Chân Đế đến như vậy. Cho dù có lấy ra chân tệ Chân Đế thì số lượng cũng đếm trên đầu ngón tay.
Một vị cường giả thế hệ trước phân tích rất tỉ mỉ, rất có đạo lý.
- Xem ra hắn không bỏ được nhiều chân tệ Chân Đế như vậy, vì vậy mới giả chết.
Sau khi nghe phân tích như vậy, có người hừ lạnh, khinh thường rằng.
Thế nhưng, một ít người có thể thông cảm. Dù sao đám người Bàn Long công tử là đầu to, bọn họ có nhiều tiền như vậy là chuyện tất nhiên. Lý Thất Dạ không nhiều tiền như bọn họ thì cũng có thể thông cảm được.
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Lý Thất Dạ không nhiều tiền bằng Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn thì Lý Thất Dạ lười biếng mở mắt, giống như vừa tỉnh ngủ.
Lúc này Lý Thất Dạ nhìn lên bầu trời, nói rằng:
- Xem ra thời gian không còn nhiều lắm, tệ thú sắp sửa lên bờ.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ tùy ý ném cho Lăng Tịch Mặc một chiếc túi càn khôn nhỏ, nói rằng:
- Nha đầu, ta có chút tiền tiêu vặt, ném xuống đất, đưa cho tệ thú phí vất vả.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ ra tay, mọi người đều nhìn Lăng Tịch Mặc, mọi người đều nhìn túi càn khôn trong tay Lăng Tịch Mặc.
Lăng Tịch Mặc lần đầu gặp phải tình cảnh lớn như vậy nên vô cùng sốt sáng, khi đưa tay vào túi lấy chân tệ ra, đôi tay của nàng run lẩy bẩy.
Lăng Tịch Mặc lấy hết chân tệ trong túi ra ngoài, mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy có mỗi mười mấy chân tệ nằm trong lòng bàn tay.
- Xí, chỉ có mười mấy chân tệ, cho dù là chân tệ Chân Đế thì cũng không thể so sánh với Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn.
Có người đứng ngoài xa nhìn tới, khinh thường rằng.
- Đúng là không bằng Bàn Long công tử, quá ít... không đúng!
Có trưởng lão đại giáo đứng ngoài xa nhìn tới, ban đầu cảm thấy chân tệ của Lý Thất Dạ quá ít, thế nhưng khi nhìn lại thì cảm thấy không đúng.
- Không... đó không phải là chân tệ Chân Đế... đó... đó... đó là chân tệ Thủy Tổ!
Vị trưởng lão đại giáo này hét lên.
Vì vậy, bầu không khí lập tức thay đổi, bắt đầu có chút không khí so tiền của.
Nhìn thấy bầu không khí này, Kiếm Tôn lướt nhìn mọi người. Hắn lấy ra không nhiều chân tệ Chân Đế, lúc này hắn lại đổ thêm một đống chân tệ, tất cả đều là chân tệ Chân Đế.
Nhìn thấy Kiếm Tôn đổ thêm chân tệ, Bàn Long công tử cũng không hề yếu thế, cũng đổ thêm một núi chân tệ Chân Đế. Nhất thời, chân tệ của hai người bọn họ chất cao như một bức tường.
Nhìn thấy Kiếm Tôn cùng Bàn Long công tử đổ ra nhiều chân tệ Chân Đế như vậy, mọi người hít lạnh, đúng là ném ngàn vàng ra cửa sổ, hào khí không gì sánh bằng.
- Có tiền thật tốt.
Không ít người thán phục, thì thào rằng:
- Đây là đại đạo thống. Con số này, có đạo thống dốc hết toàn lực cũng không lấy ra nổi.
Lúc này, sau khi Kiếm Tôn cùng Bàn Long công tử đổ ra nhiều chân tệ như vậy thì hai người cùng nhìn Lý Thất Dạ.
Mới đầu bọn họ cũng không muốn so của, thế nhưng sau khi bầu không khí thay đổi thì bọn họ đều vội vàng đổ thêm chân tệ, đã không còn đơn giản là đi vào Tệ Thú Thành nữa mà đã biến tướng thành so giàu.
Lúc này khi hai người Kiếm Tôn cùng Bàn Long công tử nhìn Lý Thất Dạ, thái độ khiêu khích quá rõ. Vừa rồi hai người bọn họ bị Lý Thất Dạ uy hiếp phải chịu thua, bây giờ bọn họ muốn từ của cải tìm lại mặt mũi, muốn dùng chân tệ đè chết Lý Thất Dạ.
Theo bọn họ, cho dù thực lực không bằng Lý Thất Dạ, thế nhưng bọn họ muốn Lý Thất Dạ biết rằng, của cải cùng quyền thế của bọn họ hơn xa Lý Thất Dạ.
Nhìn thấy Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn khiêu khích nhìn Lý Thất Dạ, ánh mắt của mọi người cũng nhìn Lý Thất Dạ theo bọn họ.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại giống như không biết gì cả. Hắn nhắm mắt nằm lười biếng trên ghế thái sư, giống như đang ngủ, thậm chí còn chẳng thèm nhìn đám người Bàn Long công tử.
Còn Lăng Tịch Mặc thì nàng không dám nói gì. Con số trên trời như vậy, nàng nằm mơ cũng không dám mơ tới.
Vũ Băng Ngưng thì chỉ mỉm cười, không nói không rằng.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ không nhúc nhích, giống như không có chuyện gì cả. Bàn Long cùng Kiếm Tôn tuy rằng không nạt nộ Lý Thất Dạ, không khiêu khích Lý Thất Dạ, mà chỉ hừ lạnh một tiếng, thế nhưng thần thái rất ngạo nghễ, thái độ rất rõ ràng.
Tuy bọn họ không đánh lại Lý Thất Dạ, thế nhưng về mặt của cải thì bọn họ khinh thường Lý Thất Dạ, bọn họ có rất nhiều tiền.
- Hừ, không có tiền nên làm bộ ngủ.
Một vài tu sĩ trẻ tuổi sùng bái Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn, vì vậy bọn họ căm ghét Lý Thất Dạ.
Bây giờ thấy Lý Thất Dạ không có tiền thì có người cười lạnh, khinh thường rằng:
- Không có tiền thì cứ nói thật, giả bộ ngủ làm gì.
- Cũng không thể nói như vậy. Hắn chính là con kiến tiểu tử, từng lấy rất nhiều chân tệ cho kiến ăn.
Có người nhắc nhở.
- Đó chỉ là chân tệ cấp thấp mà thôi, sao đủ thành đạo. Bây giờ Bàn Long công tử lấy ra chân tệ Chân Đế, một viên có thể sánh bằng triệu viên, có thể so sánh sao? Hé, lại nói, so của cải thì hắn có thể so được với Bàn Long đạo thống như mặt trời ban trưa sao?
Là người hâm mộ trung thành của Bàn Long công tử, một tu sĩ trẻ tuổi cười lạnh.
Trên thực tế, lúc này có rất nhiều người nhìn Lý Thất Dạ, mọi người muốn thấy Lý Thất Dạ lấy tiền ra, muốn xem thử xem trận so giàu này có kết quả như thế nào. Nếu như Lý Thất Dạ không lấy tiền ra thì trận so giàu này quá vô vị.
- Không biết hắn có thể lấy ra nhiều tiền như vậy không.
Nhìn thấy chân tệ Chân Đế chất thành núi trước mặt Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn, có không ít người mong đợi, cùng nhìn Lý Thất Dạ.
- Từ việc hắn cho kiến ăn tới việc đi vào Mê Tiên Điện thì chắc không phải là người thiếu tiền. Thế nhưng muốn lấy ra chân tệ Chân Đế thì không chắc.
Có một lão tu sĩ phân tích:
- Dù sao chân tệ Chân Đế quá quý giá, tuy hắn là người cầm quyền Cuồng Đình, thế nhưng Cuồng Đình suy sụp quá lâu, rất lâu rồi bọn họ chưa có Chân Đế, sợ rằng chân tệ Chân Đế đã xài gần hết...
-... Còn thân phận thủ tịch đại đệ tử của Trường Sinh cốc thì khó nói. Hắn hình như chỉ là thủ tịch đại đệ tử trên danh nghĩa, giống như cố vấn vậy, Trường Sinh cốc không thể cho hắn nhiều chân tệ Chân Đế như vậy được. Tuy nói chân tệ Chân Đế của Bàn Long công tử không phải tốt nhất, thế nhưng cũng không hề kém. Hiện nay, ở Vạn Thống Giới, rất ít người lấy ra được nhiều chân tệ Chân Đế đến như vậy. Cho dù có lấy ra chân tệ Chân Đế thì số lượng cũng đếm trên đầu ngón tay.
Một vị cường giả thế hệ trước phân tích rất tỉ mỉ, rất có đạo lý.
- Xem ra hắn không bỏ được nhiều chân tệ Chân Đế như vậy, vì vậy mới giả chết.
Sau khi nghe phân tích như vậy, có người hừ lạnh, khinh thường rằng.
Thế nhưng, một ít người có thể thông cảm. Dù sao đám người Bàn Long công tử là đầu to, bọn họ có nhiều tiền như vậy là chuyện tất nhiên. Lý Thất Dạ không nhiều tiền như bọn họ thì cũng có thể thông cảm được.
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Lý Thất Dạ không nhiều tiền bằng Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn thì Lý Thất Dạ lười biếng mở mắt, giống như vừa tỉnh ngủ.
Lúc này Lý Thất Dạ nhìn lên bầu trời, nói rằng:
- Xem ra thời gian không còn nhiều lắm, tệ thú sắp sửa lên bờ.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ tùy ý ném cho Lăng Tịch Mặc một chiếc túi càn khôn nhỏ, nói rằng:
- Nha đầu, ta có chút tiền tiêu vặt, ném xuống đất, đưa cho tệ thú phí vất vả.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ ra tay, mọi người đều nhìn Lăng Tịch Mặc, mọi người đều nhìn túi càn khôn trong tay Lăng Tịch Mặc.
Lăng Tịch Mặc lần đầu gặp phải tình cảnh lớn như vậy nên vô cùng sốt sáng, khi đưa tay vào túi lấy chân tệ ra, đôi tay của nàng run lẩy bẩy.
Lăng Tịch Mặc lấy hết chân tệ trong túi ra ngoài, mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy có mỗi mười mấy chân tệ nằm trong lòng bàn tay.
- Xí, chỉ có mười mấy chân tệ, cho dù là chân tệ Chân Đế thì cũng không thể so sánh với Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn.
Có người đứng ngoài xa nhìn tới, khinh thường rằng.
- Đúng là không bằng Bàn Long công tử, quá ít... không đúng!
Có trưởng lão đại giáo đứng ngoài xa nhìn tới, ban đầu cảm thấy chân tệ của Lý Thất Dạ quá ít, thế nhưng khi nhìn lại thì cảm thấy không đúng.
- Không... đó không phải là chân tệ Chân Đế... đó... đó... đó là chân tệ Thủy Tổ!
Vị trưởng lão đại giáo này hét lên.
/5110
|