Âm thanh này ngay lập tức phá hủy bầu không khí ở hiện trường. Không ít người đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy hai cô gái xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
- Là nữ võ thần.
Nhìn thấy hai cô gái này, có người nhận ra ngay tức khắc.
Chỉ thấy Vũ Băng Ngưng dẫn theo Lăng Tịch Mặc đi tới Vạn Phong Lĩnh. Cho dù hiện trường có hàng ngàn, hàng vạn lão tổ đạo thống thì Vũ Băng Ngưng cũng không hề e dè, sóng lưng thẳng tắp, đứng một cách lãnh ngạo.
Thế nhưng Lăng Tịch Mặc thì lại luống cuống, đứng tại chỗ không dám nhìn bất kỳ ai, cúi thấp đầu. Thế nhưng bất kể khi nào, nàng luôn đứng về phía Lý Thất Dạ.
- Băng Ngưng, ngươi chính là con dâu Mộc gia, nên chú ý từ ngữ.
Nhìn thấy là Vũ Băng Ngưng, Mộc Thiếu Thần không hề giận, chỉ nói chậm.
Vũ Băng Ngưng nhìn Mộc Thiếu Thần, nói lạnh lùng:
- Ngươi quá đề cao mình rồi. Chỉ bằng ngươi, ta coi không lọt mắt. Con dâu Mộc gia, ai muốn làm thì người đó làm đi.
Bị Vũ Băng Ngưng nói như vậy, Mộc Thiếu Thần biến sắc, sắc mặt khó coi. Từ khi hắn đi tới Vạn Thống Giới thì muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, không ai bì nổi. Thế mà hôm nay Vũ Băng Ngưng lại không nể mặt hắn như vậy, sắc mặt hắn không khó coi làm sao được?
- Làm càn ---
Lão tổ Chu Tương võ đình quát lạnh, nói lạnh lùng:
- Tông môn đại sự, sao có thể cho phép ngươi tùy hứng, mau chóng theo ta trở về tông môn.
- Lão tổ, đừng có dùng thân phận ép buộc ta.
Vũ Băng Ngưng lắc đầu, nói lạnh lùng:
- Thân phận của ngài so với Truy Phong lão tổ thì sao? Truy Phong lão tổ tới rồi mà ta còn không trở về, càng khỏi phải nói tới việc trở về cùng lão tổ ngài.
Lão tổ Chu Tương võ đình đỏ mặt. Thân là lão tổ, thế mà vãn bối như Vũ Băng Ngưng lại dám nói như vậy, đúng là khiêu khích quyền uy của hắn.
- Ngươi quá càn quấy rồi, chờ đó xem ta bắt ngươi trở về.
Vị lão tổ này lạnh mặt, đứng dậy.
- Sao hả, Chu Tương võ đình muốn lấy lớn hiếp nhỏ hay sao?
Khi vị lão tổ này đứng lên muốn ra tay thì Dương Minh Tu Đà phía sau Dương Minh tán nhân lập tức bước ra, nói chậm:
- Nếu như muốn ra tay thì để ta chơi với ngươi, cần gì phải làm khó tiểu bối.
- Dương Minh giáo muốn can thiệp vào chuyện riêng của Chu Tương võ đình sao?
Lão tổ Chu Tương võ đình nghiêm mặt, trầm giọng nói.
- Không dám, ta chỉ trả cho Vũ cô nương một món ân tình mà thôi.
Dương Minh Tu Đà cười lớn, nói rằng:
- Nếu như Chu Tương võ đình muốn ra tay thì trước tiên phải hỏi ông lão này một câu.
Dương Minh Tu Đà nói hào hùng. Đương nhiên, hắn nói hắn nợ Vũ Băng Ngưng món nợ ân tình, chính là năm đó tấn công Cuồng Đình, Vũ Băng Ngưng làm con tin nên bọn họ mới giữ được mạng.
- Hừ, họ Vũ đê tiện đã nương nhờ ma đầu, tự cam đọa lạc.
Lúc này, Vân Độ công chúa khinh thường nói:
- Ả không còn tư cách đứng ở nơi này...
"Đùng ---" Vân Độ công chúa còn chưa nói hết thì một bạt tay vả tới, ngay lập tức vả Vân Độ công chúa phun máu.
- Là ai, cút ra đây ---
Vân Độ công chúa bị vả mặt trước mặt mọi người, lập tức quát lên bén nhọn.
- Không chém ngươi đã là nương tay lắm rồi.
Lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên. Một người ung dung đi tới, vô cùng tùy ý, vô cùng tự tại.
- Là Lý Thất Dạ, đệ nhất hung nhân tới rồi.
Người này còn cách rất xa, thế nhưng khi mọi người nghe thấy âm thanh lười biếng này thì lập tức nhận ra người này là ai.
- Đệ nhất hung nhân tới rồi.
Nhất thời, vô số người nhìn về một phía, nhìn người đang chậm rãi đi tới, thật sự là Lý Thất Dạ.
Lúc này Lý Thất Dạ vẫn ung dung như trước, không hề đoái hoài tới thứ gì.
Thoạt nhìn thì Lý Thất Dạ đi rất chậm, thế nhưng tốc độ hết sức dọa người, chớp mắt đã đi lên Vạn Phong Lĩnh.
Đứng trên Vạn Phong Lĩnh, Lý Thất Dạ rất ung dung tự tại, giống như không phải đang đối mặt với thiên quân vạn mã, mà giống như hắn chỉ đang nhìn ngắm hoa trong vườn hoa sau nhà của mình vậy.
Lúc này trên người Lý Thất Dạ không hề có khí tức kinh thiên, cũng không hề có thần uy vô địch. Thế nhưng thái độ bình thản của hắn lại khiến biết bao người phải run rẩy, khiến biết bao người sởn da gà.
Bởi vì trước đó hắn từng tàn sát hơn ngàn lão tổ của tam đại đạo thống, tuyệt đối là một tên hung nhân.
Nhất thời, vô số người nín thở nhìn Lý Thất Dạ. Sự xuất hiện của hắn còn chấn động, còn khủng khiếp hơn cả khi Mộc Thiếu Thần tới. Nhất là những tu sĩ từng chứng kiến cảnh Lý Thất Dạ đại khai sát giới thì đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Lý Thất Dạ tới, lướt mắt nhìn, thần thái không hề giận dữ, cũng không hề căm tức, mà vô cùng bình tĩnh, hời hợt như mây gió. Thế nhưng khi ánh mắt của hắn lướt qua thì vô số người câm như hến, nhất là khi nghĩ tới việc Lý Thất Dạ giơ tay nhấc chân là tàn sát Chân Thần đăng thiên thì càng nhiều người chảy mồ hôi lạnh.
Lúc này, Lý Thất Dạ tùy ý nhìn Vân Độ công chúa.
Bị tát trước mặt nhiều người như vậy, Vân Độ công chúa vô cùng giận dữ. Nàng là công chúa Vân Độ đạo thống, có thể xem là cao cao tại thượng, cao quý không sao kể xiết. Huống chi hiện tai lão tổ mạnh nhất của Vân Độ đạo thống Vân Độ Ưng Thần cũng có mặt, thử hỏi có ai dám động tới nàng chứ?
Thế nhưng dưới tình huống như thế, Lý Thất Dạ vả nàng một bạt tay, để nàng cảm thấy vô cùng nhục nhã, giận hơn bao giờ hết, thậm chí còn nghiến răng nghiến lợi.
Thế nhưng không hiểu vì sao khi ánh mắt cực kỳ bình thản của Lý Thất Dạ lướt qua thì giống như có một chậu nước lạnh giội lên đỉnh đầu nàng, lập tức dập tắt lửa giận của nàng. Không hiểu vì sao, khi ánh mắt của Lý Thất Dạ nhìn tới thì nàng cảm thấy mình như một người đã chết, ít nhất trong mắt Lý Thất Dạ nàng như một người đã chết.
Lý Thất Dạ không tức, cũng không hề giận, chỉ bình thản nhìn tới, thế nhưng lại khiến Vân Độ công chúa lạnh gáy, phải lui về sau một bước. Nàng vốn vô cùng giận dữ, thế nhưng nháy mắt lại không giận nổi. Ngược lại bản năng của nàng cảm thấy sợ hãi, phải lui về sau một bước.
Lý Thất Dạ đứng nguyên tại chỗ, hời hợt nói rằng:
- Ta tới rồi, có cái gì thì cứ việc nói.
Vừa rồi mọi người đều luôn miệng muốn thảo phạt Lý Thất Dạ, có vô số đạo thống tỏ thái độ muốn chém Lý Thất Dạ thành muôn mảnh, giống như Lý Thất Dạ với họ có thù không đội trời chung.
Thế nhưng khi Lý Thất Dạ thật sự xuất hiện thì có vô số người tắt tiếng, những đạo thống vừa rồi đòi thảo phạt Lý Thất Dạ không nói tiếp nữa, mà chỉ là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
- Là nữ võ thần.
Nhìn thấy hai cô gái này, có người nhận ra ngay tức khắc.
Chỉ thấy Vũ Băng Ngưng dẫn theo Lăng Tịch Mặc đi tới Vạn Phong Lĩnh. Cho dù hiện trường có hàng ngàn, hàng vạn lão tổ đạo thống thì Vũ Băng Ngưng cũng không hề e dè, sóng lưng thẳng tắp, đứng một cách lãnh ngạo.
Thế nhưng Lăng Tịch Mặc thì lại luống cuống, đứng tại chỗ không dám nhìn bất kỳ ai, cúi thấp đầu. Thế nhưng bất kể khi nào, nàng luôn đứng về phía Lý Thất Dạ.
- Băng Ngưng, ngươi chính là con dâu Mộc gia, nên chú ý từ ngữ.
Nhìn thấy là Vũ Băng Ngưng, Mộc Thiếu Thần không hề giận, chỉ nói chậm.
Vũ Băng Ngưng nhìn Mộc Thiếu Thần, nói lạnh lùng:
- Ngươi quá đề cao mình rồi. Chỉ bằng ngươi, ta coi không lọt mắt. Con dâu Mộc gia, ai muốn làm thì người đó làm đi.
Bị Vũ Băng Ngưng nói như vậy, Mộc Thiếu Thần biến sắc, sắc mặt khó coi. Từ khi hắn đi tới Vạn Thống Giới thì muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, không ai bì nổi. Thế mà hôm nay Vũ Băng Ngưng lại không nể mặt hắn như vậy, sắc mặt hắn không khó coi làm sao được?
- Làm càn ---
Lão tổ Chu Tương võ đình quát lạnh, nói lạnh lùng:
- Tông môn đại sự, sao có thể cho phép ngươi tùy hứng, mau chóng theo ta trở về tông môn.
- Lão tổ, đừng có dùng thân phận ép buộc ta.
Vũ Băng Ngưng lắc đầu, nói lạnh lùng:
- Thân phận của ngài so với Truy Phong lão tổ thì sao? Truy Phong lão tổ tới rồi mà ta còn không trở về, càng khỏi phải nói tới việc trở về cùng lão tổ ngài.
Lão tổ Chu Tương võ đình đỏ mặt. Thân là lão tổ, thế mà vãn bối như Vũ Băng Ngưng lại dám nói như vậy, đúng là khiêu khích quyền uy của hắn.
- Ngươi quá càn quấy rồi, chờ đó xem ta bắt ngươi trở về.
Vị lão tổ này lạnh mặt, đứng dậy.
- Sao hả, Chu Tương võ đình muốn lấy lớn hiếp nhỏ hay sao?
Khi vị lão tổ này đứng lên muốn ra tay thì Dương Minh Tu Đà phía sau Dương Minh tán nhân lập tức bước ra, nói chậm:
- Nếu như muốn ra tay thì để ta chơi với ngươi, cần gì phải làm khó tiểu bối.
- Dương Minh giáo muốn can thiệp vào chuyện riêng của Chu Tương võ đình sao?
Lão tổ Chu Tương võ đình nghiêm mặt, trầm giọng nói.
- Không dám, ta chỉ trả cho Vũ cô nương một món ân tình mà thôi.
Dương Minh Tu Đà cười lớn, nói rằng:
- Nếu như Chu Tương võ đình muốn ra tay thì trước tiên phải hỏi ông lão này một câu.
Dương Minh Tu Đà nói hào hùng. Đương nhiên, hắn nói hắn nợ Vũ Băng Ngưng món nợ ân tình, chính là năm đó tấn công Cuồng Đình, Vũ Băng Ngưng làm con tin nên bọn họ mới giữ được mạng.
- Hừ, họ Vũ đê tiện đã nương nhờ ma đầu, tự cam đọa lạc.
Lúc này, Vân Độ công chúa khinh thường nói:
- Ả không còn tư cách đứng ở nơi này...
"Đùng ---" Vân Độ công chúa còn chưa nói hết thì một bạt tay vả tới, ngay lập tức vả Vân Độ công chúa phun máu.
- Là ai, cút ra đây ---
Vân Độ công chúa bị vả mặt trước mặt mọi người, lập tức quát lên bén nhọn.
- Không chém ngươi đã là nương tay lắm rồi.
Lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên. Một người ung dung đi tới, vô cùng tùy ý, vô cùng tự tại.
- Là Lý Thất Dạ, đệ nhất hung nhân tới rồi.
Người này còn cách rất xa, thế nhưng khi mọi người nghe thấy âm thanh lười biếng này thì lập tức nhận ra người này là ai.
- Đệ nhất hung nhân tới rồi.
Nhất thời, vô số người nhìn về một phía, nhìn người đang chậm rãi đi tới, thật sự là Lý Thất Dạ.
Lúc này Lý Thất Dạ vẫn ung dung như trước, không hề đoái hoài tới thứ gì.
Thoạt nhìn thì Lý Thất Dạ đi rất chậm, thế nhưng tốc độ hết sức dọa người, chớp mắt đã đi lên Vạn Phong Lĩnh.
Đứng trên Vạn Phong Lĩnh, Lý Thất Dạ rất ung dung tự tại, giống như không phải đang đối mặt với thiên quân vạn mã, mà giống như hắn chỉ đang nhìn ngắm hoa trong vườn hoa sau nhà của mình vậy.
Lúc này trên người Lý Thất Dạ không hề có khí tức kinh thiên, cũng không hề có thần uy vô địch. Thế nhưng thái độ bình thản của hắn lại khiến biết bao người phải run rẩy, khiến biết bao người sởn da gà.
Bởi vì trước đó hắn từng tàn sát hơn ngàn lão tổ của tam đại đạo thống, tuyệt đối là một tên hung nhân.
Nhất thời, vô số người nín thở nhìn Lý Thất Dạ. Sự xuất hiện của hắn còn chấn động, còn khủng khiếp hơn cả khi Mộc Thiếu Thần tới. Nhất là những tu sĩ từng chứng kiến cảnh Lý Thất Dạ đại khai sát giới thì đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Lý Thất Dạ tới, lướt mắt nhìn, thần thái không hề giận dữ, cũng không hề căm tức, mà vô cùng bình tĩnh, hời hợt như mây gió. Thế nhưng khi ánh mắt của hắn lướt qua thì vô số người câm như hến, nhất là khi nghĩ tới việc Lý Thất Dạ giơ tay nhấc chân là tàn sát Chân Thần đăng thiên thì càng nhiều người chảy mồ hôi lạnh.
Lúc này, Lý Thất Dạ tùy ý nhìn Vân Độ công chúa.
Bị tát trước mặt nhiều người như vậy, Vân Độ công chúa vô cùng giận dữ. Nàng là công chúa Vân Độ đạo thống, có thể xem là cao cao tại thượng, cao quý không sao kể xiết. Huống chi hiện tai lão tổ mạnh nhất của Vân Độ đạo thống Vân Độ Ưng Thần cũng có mặt, thử hỏi có ai dám động tới nàng chứ?
Thế nhưng dưới tình huống như thế, Lý Thất Dạ vả nàng một bạt tay, để nàng cảm thấy vô cùng nhục nhã, giận hơn bao giờ hết, thậm chí còn nghiến răng nghiến lợi.
Thế nhưng không hiểu vì sao khi ánh mắt cực kỳ bình thản của Lý Thất Dạ lướt qua thì giống như có một chậu nước lạnh giội lên đỉnh đầu nàng, lập tức dập tắt lửa giận của nàng. Không hiểu vì sao, khi ánh mắt của Lý Thất Dạ nhìn tới thì nàng cảm thấy mình như một người đã chết, ít nhất trong mắt Lý Thất Dạ nàng như một người đã chết.
Lý Thất Dạ không tức, cũng không hề giận, chỉ bình thản nhìn tới, thế nhưng lại khiến Vân Độ công chúa lạnh gáy, phải lui về sau một bước. Nàng vốn vô cùng giận dữ, thế nhưng nháy mắt lại không giận nổi. Ngược lại bản năng của nàng cảm thấy sợ hãi, phải lui về sau một bước.
Lý Thất Dạ đứng nguyên tại chỗ, hời hợt nói rằng:
- Ta tới rồi, có cái gì thì cứ việc nói.
Vừa rồi mọi người đều luôn miệng muốn thảo phạt Lý Thất Dạ, có vô số đạo thống tỏ thái độ muốn chém Lý Thất Dạ thành muôn mảnh, giống như Lý Thất Dạ với họ có thù không đội trời chung.
Thế nhưng khi Lý Thất Dạ thật sự xuất hiện thì có vô số người tắt tiếng, những đạo thống vừa rồi đòi thảo phạt Lý Thất Dạ không nói tiếp nữa, mà chỉ là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
/5110
|