Nhất thời, khí tức khủng bố tràn khắp thiên địa. Hung địa này đã rất kinh khủng rồi, khi xung quanh còn có hung vật rình mò trong bóng tối thì càng khiến người ta cảm thấy như dấn thân vào biển thú khủng bố vậy, cảm giác này càng khiến người ta cảm thấy rợn người.
Những hung vật trốn trong lòng đất, núp trong bóng tối nhìn Lý Thất Dạ khoan thai đi tới, giống như đang nhìn một cục thịt mỡ ngon lành dâng tới cửa, có vô số hung vật thèm chảy nước dãi.
Chỉ trong thời gian ngắn, vùng thế giới này xuất hiện vô số ánh mắt thèm khát, có vô số hung vật rục rịch muốn lao tới giết chết Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ không muốn lãng phí thời gian với những hung vật này, "vù" một cái, Thái Sơ Thụ của Lý Thất Dạ xuất hiện, khai sáng ra một thế giới hoàn toàn mới, nắm giữ sức mạnh kỷ nguyên tuyên cổ vô thượng.
Đáng sợ nhất là, lúc này Thái Sơ Nguyên Mệnh xuất hiện, ba cái vòng xoáy không ngừng chuyển động trên đỉnh đầu Lý Thất Dạ, mười hai pháp tắc rũ xuống, vây quanh lấy Lý Thất Dạ.
Trong trạng thái này, tuy rằng Lý Thất Dạ không bùng nổ khí tức vô địch kinh thiên, thế nhưng như vậy đã đủ rồi. Lúc này hắn phất tay một cái là có thể hủy diệt một thế giới, nổ tung đại thế vô thượng, chúng thần vạn tiên đứng trước mặt hắn chỉ là sâu kiến mà thôi.
Tiếng "sa, sa, sa..." vang liên tục. Đây là tiếng rút lui nhẹ nhàng. Lúc này, những hung vật thèm thuồng Lý Thất Dạ vội vàng rút lui. Chúng nó không trốn sâu vào trong khe nứt thì cũng ẩn vào trong bóng tối, không dám có cử chỉ thèm thuồng Lý Thất Dạ nữa.
Tất cả hung vật đều cảm nhận được nguy hiểm khi Lý Thất Dạ đang trong trạng thái này. Tuy rằng chúng nó vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng khí tức của Lý Thất Dạ càng kinh khủng hơn, bản năng mách bảo chúng nó, người trước mắt không phải là cục thịt mỡ, trái lại, ở trước mặt người này, những hung vật chúng nó mới là thịt mỡ. Một khi ra tay thì sẽ bị hắn giết chết, thậm chí có thể sẽ bị hắn ăn mất.
Khi tất cả hung vật rút lui, Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt, hồn nhiên không thèm quan tâm.
Lý Thất Dạ khoan thai như đang đi dạo. Đi sâu vào Đế Vẫn từng bước một. Cũng không biết đi được bao lâu, cuối cùng Lý Thất Dạ cũng đi vào nơi sâu nhất Đế Vẫn.
Chỉ thấy hoàn cảnh trước mắt cực kỳ khủng bố, đại địa bị đánh nát hoàn toàn, ngàn vạn dặm đại địa bị đánh thành hố sâu, vô số tinh hà trên bầu trời bị hủy diệt, từng viên ngôi sao đổ nát, cũng có ngôi sao rớt xuống đại địa, chỉ còn lại cái xác.
Thậm chí, ở trong cái hố sâu này có khe rãnh bùng cháy. Ở cuối khe rãnh này, chỉ thấy có một ngọn lửa khổng lồ đang nhảy múa. Ngọn lửa này hòa tan bùn đất, đốt sâu vào trong lòng đất.
Nhìn cảnh tượng này, chắc chắn ai ai cũng phải hít lạnh. Bởi vì đây là có người đánh rớt mặt trời ở trên trời, cuối cùng mặt trời bị hút khô, chỉ còn sót lại một đống lửa như vậy mà thôi.
Ngoài ra, ở đây còn có vũ khí hỏng còn sót lại. Chỉ thấy một thanh cự thương cắm trên một ngôi sao tàn tạ. Thanh cự thương này dài ngàn vạn trượng, đã đứt gãy. Cũng có cự thuẫn chìm nổi trong vũ trụ, tấm cự thuẫn này vỡ nát chỉ còn sót lại một góc nhỏ, dù là như vậy, góc nhỏ này lại có thể đập vụn ngôi sao. Cũng có thiên kiếm cắm trong hố sâu dưới mặt đất, chỉ thấy thanh kiếm này rũ xuống phù văn pháp tắc, mỗi một sợi phù văn pháp tắc đều như thể có thể đè nát chư thiên...
Nếu như có ai đó nhìn thấy cảnh này thì nhất định sẽ giật mình sợ hãi. Bởi vì vũ khí hỏng còn sót lại ở nơi này đều là thần binh kinh thế hãi tục, chúng nó từng nổi tiếng khắp Tam Tiên Giới, chủ nhân của chúng nó đều là bất hủ trở lên!
Nhưng cuối cùng, dù mạnh mẽ như những tồn tại này thì cũng không thể còn sống trở ra, cuối cùng lưu lại từng món tàn binh, binh khí mạnh mẽ nhất của bọn họ đều bị nơi này phá nát.
Qua đây có thể tưởng tượng được bọn họ từng có một trận chiến lớn ở nơi này, đây là một hồi đại chiến khủng bố vô biên.
Thế nhưng ở nơi tịch diệt như thế này lại có một ngọn núi đứng sừng sững. Cho dù đại địa vỡ vụn, vũ trụ tan nát, thế nhưng ngọn núi này vẫn cứ đứng sừng sững tại chỗ, không hề bị ảnh hưởng. Như thể cho dù trôi qua vạn năm thì nó vẫn đứng sừng sững ở nơi này, tuyên cổ bất diệt.
Trên ngọn núi này có một tòa cổ điện. Tòa cổ điện này như được đúc từ thanh đồng, đơn giản xúc tích. Tòa cổ điện này không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, toàn bộ cổ điện nổi lên một tầng rỉ sét.
Ánh mắt của Lý Thất Dạ khóa chặt tòa cổ điện này, cười nhạt. Sau đó cất bước đi lên hư không, bước lên ngọn núi này, đi vào tòa cổ điện này.
Khi vừa đặt chân vào cung điện thì cảm giác rợn người ập tới. Cái rùng rợn này không phải là hàn ý phả vào mặt, mà là rùng rợn từ tận đáy lòng. Khi bước vào tòa cổ điện này, tuy không nhìn thấy thứ gì khủng bố, thế nhưng cũng đã khiến người khác phải rùng mình theo bản năng, da gà nổi khắp mình mẩy.
Lúc này, bản năng khiến ngươi cảm thấy sợ hãi, để ngươi biết rằng phía trước có nguy hiểm, hơn nữa còn là nguy hiểm vô cùng khủng bố.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại thờ ơ, khoan thai đi vào cung điện.
Nhìn bên ngoài thì tòa cổ điện này không lớn, thế nhưng khi đi vào bên trong cung điện thì sẽ phát hiện tòa cổ điện này vô cùng rộng rãi, giống như là một thế giới khác, cảm giác như thể đứng trong tinh không hắc ám.
Đi vào trong tòa cổ điện rộng rãi này, Lý Thất Dạ đi chưa được bao xa thì đã thấy phía trước có hào quang nhàn nhạt. Hào quang nhàn nhạt này vô cùng thánh khiết, như thể đang xua đuổi hắc ám của thế giới này vậy.
Lý Thất Dạ tới gần quan sát, chỉ thấy đó là một bộ trường bào. Bộ trường bào này màu xám trắng, từ kích cỡ của trường bào, có thể thấy chủ nhân của nó khi còn sống rất cao lớn.
Hiện tại trường bào không rớt trên mặt đất mà như thể có một người đang mặc trường bào ngồi ngã lưng. Thế nhưng bên trong trường bào trống trơn không có ai cả, cũng không có bộ hài cốt nào cả. Trường bào cứ duy trì tư thế như vậy, như thể có một luồng ý chí vĩnh viễn không tiêu tán.
Bộ trường bào này tỏa ra hào quang nhàn nhạt, tuy rằng hào quang này rất yếu ớt, thế nhưng lại thánh khiết vô thượng, có thể xua tán tất cả hắc ám, khiến cho hung vật ác ma không thể tới gần.
- Thánh Y...
Lý Thất Dạ nhìn bộ trường bào này, không cần đoán thì cũng biết là trường bào của ai.
Năm đó Đế Vẫn là hung địa do Thánh Y thủy tổ gọi địa chủ mà ra. Thánh Y thủy tổ bùng nổ một trận đại chiến vô cùng kinh thế ở trong hung địa này. Đây là một hồi đại chiến cấp thủy tổ.
Những hung vật trốn trong lòng đất, núp trong bóng tối nhìn Lý Thất Dạ khoan thai đi tới, giống như đang nhìn một cục thịt mỡ ngon lành dâng tới cửa, có vô số hung vật thèm chảy nước dãi.
Chỉ trong thời gian ngắn, vùng thế giới này xuất hiện vô số ánh mắt thèm khát, có vô số hung vật rục rịch muốn lao tới giết chết Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ không muốn lãng phí thời gian với những hung vật này, "vù" một cái, Thái Sơ Thụ của Lý Thất Dạ xuất hiện, khai sáng ra một thế giới hoàn toàn mới, nắm giữ sức mạnh kỷ nguyên tuyên cổ vô thượng.
Đáng sợ nhất là, lúc này Thái Sơ Nguyên Mệnh xuất hiện, ba cái vòng xoáy không ngừng chuyển động trên đỉnh đầu Lý Thất Dạ, mười hai pháp tắc rũ xuống, vây quanh lấy Lý Thất Dạ.
Trong trạng thái này, tuy rằng Lý Thất Dạ không bùng nổ khí tức vô địch kinh thiên, thế nhưng như vậy đã đủ rồi. Lúc này hắn phất tay một cái là có thể hủy diệt một thế giới, nổ tung đại thế vô thượng, chúng thần vạn tiên đứng trước mặt hắn chỉ là sâu kiến mà thôi.
Tiếng "sa, sa, sa..." vang liên tục. Đây là tiếng rút lui nhẹ nhàng. Lúc này, những hung vật thèm thuồng Lý Thất Dạ vội vàng rút lui. Chúng nó không trốn sâu vào trong khe nứt thì cũng ẩn vào trong bóng tối, không dám có cử chỉ thèm thuồng Lý Thất Dạ nữa.
Tất cả hung vật đều cảm nhận được nguy hiểm khi Lý Thất Dạ đang trong trạng thái này. Tuy rằng chúng nó vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng khí tức của Lý Thất Dạ càng kinh khủng hơn, bản năng mách bảo chúng nó, người trước mắt không phải là cục thịt mỡ, trái lại, ở trước mặt người này, những hung vật chúng nó mới là thịt mỡ. Một khi ra tay thì sẽ bị hắn giết chết, thậm chí có thể sẽ bị hắn ăn mất.
Khi tất cả hung vật rút lui, Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt, hồn nhiên không thèm quan tâm.
Lý Thất Dạ khoan thai như đang đi dạo. Đi sâu vào Đế Vẫn từng bước một. Cũng không biết đi được bao lâu, cuối cùng Lý Thất Dạ cũng đi vào nơi sâu nhất Đế Vẫn.
Chỉ thấy hoàn cảnh trước mắt cực kỳ khủng bố, đại địa bị đánh nát hoàn toàn, ngàn vạn dặm đại địa bị đánh thành hố sâu, vô số tinh hà trên bầu trời bị hủy diệt, từng viên ngôi sao đổ nát, cũng có ngôi sao rớt xuống đại địa, chỉ còn lại cái xác.
Thậm chí, ở trong cái hố sâu này có khe rãnh bùng cháy. Ở cuối khe rãnh này, chỉ thấy có một ngọn lửa khổng lồ đang nhảy múa. Ngọn lửa này hòa tan bùn đất, đốt sâu vào trong lòng đất.
Nhìn cảnh tượng này, chắc chắn ai ai cũng phải hít lạnh. Bởi vì đây là có người đánh rớt mặt trời ở trên trời, cuối cùng mặt trời bị hút khô, chỉ còn sót lại một đống lửa như vậy mà thôi.
Ngoài ra, ở đây còn có vũ khí hỏng còn sót lại. Chỉ thấy một thanh cự thương cắm trên một ngôi sao tàn tạ. Thanh cự thương này dài ngàn vạn trượng, đã đứt gãy. Cũng có cự thuẫn chìm nổi trong vũ trụ, tấm cự thuẫn này vỡ nát chỉ còn sót lại một góc nhỏ, dù là như vậy, góc nhỏ này lại có thể đập vụn ngôi sao. Cũng có thiên kiếm cắm trong hố sâu dưới mặt đất, chỉ thấy thanh kiếm này rũ xuống phù văn pháp tắc, mỗi một sợi phù văn pháp tắc đều như thể có thể đè nát chư thiên...
Nếu như có ai đó nhìn thấy cảnh này thì nhất định sẽ giật mình sợ hãi. Bởi vì vũ khí hỏng còn sót lại ở nơi này đều là thần binh kinh thế hãi tục, chúng nó từng nổi tiếng khắp Tam Tiên Giới, chủ nhân của chúng nó đều là bất hủ trở lên!
Nhưng cuối cùng, dù mạnh mẽ như những tồn tại này thì cũng không thể còn sống trở ra, cuối cùng lưu lại từng món tàn binh, binh khí mạnh mẽ nhất của bọn họ đều bị nơi này phá nát.
Qua đây có thể tưởng tượng được bọn họ từng có một trận chiến lớn ở nơi này, đây là một hồi đại chiến khủng bố vô biên.
Thế nhưng ở nơi tịch diệt như thế này lại có một ngọn núi đứng sừng sững. Cho dù đại địa vỡ vụn, vũ trụ tan nát, thế nhưng ngọn núi này vẫn cứ đứng sừng sững tại chỗ, không hề bị ảnh hưởng. Như thể cho dù trôi qua vạn năm thì nó vẫn đứng sừng sững ở nơi này, tuyên cổ bất diệt.
Trên ngọn núi này có một tòa cổ điện. Tòa cổ điện này như được đúc từ thanh đồng, đơn giản xúc tích. Tòa cổ điện này không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, toàn bộ cổ điện nổi lên một tầng rỉ sét.
Ánh mắt của Lý Thất Dạ khóa chặt tòa cổ điện này, cười nhạt. Sau đó cất bước đi lên hư không, bước lên ngọn núi này, đi vào tòa cổ điện này.
Khi vừa đặt chân vào cung điện thì cảm giác rợn người ập tới. Cái rùng rợn này không phải là hàn ý phả vào mặt, mà là rùng rợn từ tận đáy lòng. Khi bước vào tòa cổ điện này, tuy không nhìn thấy thứ gì khủng bố, thế nhưng cũng đã khiến người khác phải rùng mình theo bản năng, da gà nổi khắp mình mẩy.
Lúc này, bản năng khiến ngươi cảm thấy sợ hãi, để ngươi biết rằng phía trước có nguy hiểm, hơn nữa còn là nguy hiểm vô cùng khủng bố.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại thờ ơ, khoan thai đi vào cung điện.
Nhìn bên ngoài thì tòa cổ điện này không lớn, thế nhưng khi đi vào bên trong cung điện thì sẽ phát hiện tòa cổ điện này vô cùng rộng rãi, giống như là một thế giới khác, cảm giác như thể đứng trong tinh không hắc ám.
Đi vào trong tòa cổ điện rộng rãi này, Lý Thất Dạ đi chưa được bao xa thì đã thấy phía trước có hào quang nhàn nhạt. Hào quang nhàn nhạt này vô cùng thánh khiết, như thể đang xua đuổi hắc ám của thế giới này vậy.
Lý Thất Dạ tới gần quan sát, chỉ thấy đó là một bộ trường bào. Bộ trường bào này màu xám trắng, từ kích cỡ của trường bào, có thể thấy chủ nhân của nó khi còn sống rất cao lớn.
Hiện tại trường bào không rớt trên mặt đất mà như thể có một người đang mặc trường bào ngồi ngã lưng. Thế nhưng bên trong trường bào trống trơn không có ai cả, cũng không có bộ hài cốt nào cả. Trường bào cứ duy trì tư thế như vậy, như thể có một luồng ý chí vĩnh viễn không tiêu tán.
Bộ trường bào này tỏa ra hào quang nhàn nhạt, tuy rằng hào quang này rất yếu ớt, thế nhưng lại thánh khiết vô thượng, có thể xua tán tất cả hắc ám, khiến cho hung vật ác ma không thể tới gần.
- Thánh Y...
Lý Thất Dạ nhìn bộ trường bào này, không cần đoán thì cũng biết là trường bào của ai.
Năm đó Đế Vẫn là hung địa do Thánh Y thủy tổ gọi địa chủ mà ra. Thánh Y thủy tổ bùng nổ một trận đại chiến vô cùng kinh thế ở trong hung địa này. Đây là một hồi đại chiến cấp thủy tổ.
/5110
|