Thế nhưng Lý Thất Dạ lại bình tĩnh thoải mái, cho dù có là thần dược quý giá cách mấy thì hắn cũng không hề giật mình. Tiên thảo tuyệt thế vô song cách mấy đi nữa thì trong mắt hắn cũng chỉ là một ngọn cỏ xinh đẹp mà thôi, căn bản không thể nào làm hắn giật mình.
Qua đây có thể tưởng tượng nội tình của Lý Thất Dạ đáng sợ như thế nào. Nội tình của hắn, Chân Đế không thể so sánh được.
Cuối cùng, Trường Sinh chân nhân cùng Lý Thất Dạ đi tới nơi sâu nhất Trường Sinh cốc. Nơi này là nơi phòng thủ nghiêm ngặt nhất Trường Sinh cốc, khiến người khác không thể vượt qua lôi trì nửa bước.
Nơi này, đừng nói là người ngoài, mà ngay cả lão tổ có địa vị cao thượng cũng không thể đi vào. Toàn bộ Trường Sinh cốc, người có thể đi vào nơi này ít ỏi không nhiều, năm đầu ngón tay có thể đếm được.
Có thể nói, một nửa người ngoài như Lý Thất Dạ có thể đi vào nơi này là chuyện ngoại lệ.
Nơi này tự nhiên hình thành, bất kể là suối hay là bầu trời hay là ngôi sao trên trời đều được hình thành một cách tự nhiên, như được thiên địa sinh ra, không có dấu vết nhân công.
- Đồn rằng thủy tổ của chúng ta không chạm vào một ngọn cây cọng cỏ nào ở nơi này, chỉ khảm nạm nó ở nơi này chứ không đánh bóng nó, cũng không phát triển nó.
Sau khi đi tới nơi này, Trường Sinh chân nhân nói.
- Nơi này đã là một bảo địa rất lợi hại, tự nhiên sinh thành, cần gì phải đánh bóng chứ. Cho dù thủy tổ ra tay đánh bóng nó thì cũng chỉ là vẽ rắn thêm chân mà thôi.
Lý Thất Dạ nói lạnh nhạt.
Lúc này, Lý Thất Dạ cùng Trường Sinh chân nhân đứng trước một gốc cây già. Nói chính xác hơn là một gốc cây già rất nhỏ. Cây già này chỉ cao ba tấc, rất thấp. Thế nhưng chạc cây của nó rất già, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng rồi nữa, khiến cho người ta không thể nhìn ra tuổi tác của nó.
Quan sát kỹ thêm một chút, ngươi sẽ phát hiện cây già này không hoàn chỉnh, giống như bị chặt khỏi một gốc cây nào đó, sau đó tự mình mọc rễ, bắt đầu sinh trưởng.
Lá cây của gốc cây già này không nhiều. Thế nhưng lá cây của nó rất xám bạc, giống như mỗi chiếc lá đều có mấy trăm vạn năm, thậm chí là mấy ngàn vạn năm tuổi. Dù trải qua thời gian dài như vậy, thế nhưng lá của nó lại không hề có vẻ khô vàng.
Cây già nhỏ bé như thế này, mới nhìn thì không ai có thể nhìn thấy thứ gì đặc biệt, thậm chí có thể nói rằng gốc cây già này hết sức bình thường.
Thế nhưng khi ngươi nhìn kỹ, hoặc ngươi có ánh mắt nhạy bén, thì ngươi sẽ phát hiện cây già nhỏ bé này nắm giữ sinh cơ vô tận. Bên trong thân thể già nua của nó giống như có cả một thế giới sinh cơ, sinh cơ mênh mồng cuồn cuộn, vô cùng vô tận.
- Đây chính là Trường Sinh Thảo mà ngươi muốn.
Lúc này, Trường Sinh chân nhân nhìn cây già, nói rằng:
- Hoặc như chúng ta gọi nó là Trường Sinh Thụ. Nó không có tên cụ thể, nó là căn cơ của Trường Sinh cốc. Từ khi thủy tổ thành lập Trường Sinh cốc đến nay, nó vẫn luôn ở nơi này.
- Ta biết, đây chính là thứ ta muốn tìm.
Lý Thất Dạ nhìn cây già, cười nhạt.
Trường Sinh Thảo này đương nhiên không phải là Trường Sinh Thảo trong Cửu Đại Thiên Bảo, nó không hề liên quan gì tới Trường Sinh Thảo trong Cửu Đại Thiên Bảo cả.
- Nếu như ngươi có thể mang nó đi thì nó chính là của ngươi.
Trường Sinh chân nhân nói:
- Cũng không phải chúng ta muốn làm khó ngươi, chỉ là xưa nay chưa có ai có thể mang nó đi cả. Đồn rằng, năm đó thủy tổ của chúng ta gặp nó thì nó đã sinh trưởng ở vùng thế giới này, thủy tổ của chúng ta cũng không có cách mang nó đi, chỉ có thể khảm nạm vùng thế giới này ở nơi đây mà thôi.
- Ta có thể hiểu.
Lý Thất Dạ nhìn cây già, cười nói:
- Nếu như nó không muốn, cho dù có là thủy tổ thì cũng không thể mang nó đi được. Năng lượng đằng sau nó nằm ngoài sức tưởng tượng của các ngươi, ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người.
- Thế nhưng, chỉ cần ta muốn thì không có thứ gì mà không mang đi được.
Lý Thất Dạ cười nhạt, bàn tay chạm vào cây già.
Khi bàn tay của Lý Thất Dạ chạm vào cây già thì nghe thấy tiếng "sa, sa, sa", chỉ thấy cây già đong đưa, giống như bị gió thổi lay động chập chùng.
Thấy vậy, Trường Sinh chân nhân giật mình, hai mắt trợn trừng. Bởi vì xưa nay chưa từng có ai có thể khiến Trường Sinh Thụ hưng phấn như vậy. Đừng nói là Chân Đế, ngay cả thủy tổ tới nơi này thì Trường Sinh Thụ cũng không hề phản ứng. Thế nhưng Lý Thất Dạ chỉ chạm nhẹ một cái mà đã khiến Trường Sinh Thụ hưng phấn tới như thế, đúng là quá khó tin.
Thế nhưng, nghĩ cẩn thận thì có chuyện gì mà chưa từng xảy ra với Lý Thất Dạ chứ? Chuyện khó tin mấy xảy ra với Lý Thất Dạ thì cũng rất là bình thường.
- Tới lúc hoàn chỉnh rồi.
Lý Thất Dạ mỉm cười. Lúc này hắn lấy ra một gốc cây già, cây già này lớn hơn Trường Sinh Thụ vô số lần.
Cây già mà Lý Thất Dạ lấy ra chính là Trường Sinh Thụ lấy được ở Cuồng Đình đạo thống. Khi Lý Thất Dạ lấy ra Trường Sinh Thụ thì cây Trường Sinh Thụ này phát sáng, nó cũng rất hưng phấn, đung đưa như gió thổi.
Lúc này, Lý Thất Dạ đặt cây già xuống đất.
Chỉ thấy hai cây Trường Sinh Thụ bắt đầu va vào nhau, bắt đầu hợp thể, nối liền với nhau.
Lúc này, nhìn kỹ thì sẽ phát hiện cả hai cây Trường Sinh Thụ đều tàn khuyết. Thế nhưng Trường Sinh Thụ của Lý Thất Dạ là cây chính, còn Trường Sinh Thụ của Trường Sinh cốc chỉ là bộ phận bị khiếm khuyết.
"Sa, sa, sa"
Hai cây Trường Sinh Thụ dung hợp với nhau. Lúc này, ngươi mới phát hiện bộ phận khiếm khuyết của chúng lại vừa khớp với nhau.
- Thì ra nó chỉ là một phần khiếm khuyết mà thôi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trường Sinh chân nhân rung động, ngơ ngác quan sát.
Trước đây rất lâu, thủy tổ Trường Sinh cốc đã từng suy đoán rằng Trường Sinh Thụ mà Trường Sinh cốc có được chỉ là một phần khiếm khuyết của một cây đại thụ nào đó mà thôi.
Thế nhưng thủy tổ Trường Sinh cốc không có cơ hội nhìn thấy cây chính, vì vậy chỉ dừng ở giai đoạn suy đoán, không thể nào chứng thực.
Hôm nay nhìn thấy cảnh tượng này, Trường Sinh chân nhân biết suy đoán của thủy tổ là chính xác. Tiếc là thủy tổ lại không thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này.
Cuối cùng, sau khi hai cây Trường Sinh Thụ dung hợp với nhau thì một cây Trường Sinh Thụ hoàn chỉnh xuất hiện trước mắt Lý Thất Dạ cùng Trường Sinh chân nhân.
Chỉ nghe "vù" một cái, Trường Sinh Thụ không chỉ tỏa ra tiên quang, mà còn buông xuống tiên đạo pháp tắc. Tiên đạo pháp tắc mảnh như sợi tơ, thế nhưng mỗi luồng tiên đạo pháp tắc đều lấp lánh đủ mọi màu sắc. Nhìn kỹ hơn thì sẽ thấy tiên đạo pháp tắc giống như do những thế giới nhỏ bé nối liền với nhau mà ra.
Qua đây có thể tưởng tượng nội tình của Lý Thất Dạ đáng sợ như thế nào. Nội tình của hắn, Chân Đế không thể so sánh được.
Cuối cùng, Trường Sinh chân nhân cùng Lý Thất Dạ đi tới nơi sâu nhất Trường Sinh cốc. Nơi này là nơi phòng thủ nghiêm ngặt nhất Trường Sinh cốc, khiến người khác không thể vượt qua lôi trì nửa bước.
Nơi này, đừng nói là người ngoài, mà ngay cả lão tổ có địa vị cao thượng cũng không thể đi vào. Toàn bộ Trường Sinh cốc, người có thể đi vào nơi này ít ỏi không nhiều, năm đầu ngón tay có thể đếm được.
Có thể nói, một nửa người ngoài như Lý Thất Dạ có thể đi vào nơi này là chuyện ngoại lệ.
Nơi này tự nhiên hình thành, bất kể là suối hay là bầu trời hay là ngôi sao trên trời đều được hình thành một cách tự nhiên, như được thiên địa sinh ra, không có dấu vết nhân công.
- Đồn rằng thủy tổ của chúng ta không chạm vào một ngọn cây cọng cỏ nào ở nơi này, chỉ khảm nạm nó ở nơi này chứ không đánh bóng nó, cũng không phát triển nó.
Sau khi đi tới nơi này, Trường Sinh chân nhân nói.
- Nơi này đã là một bảo địa rất lợi hại, tự nhiên sinh thành, cần gì phải đánh bóng chứ. Cho dù thủy tổ ra tay đánh bóng nó thì cũng chỉ là vẽ rắn thêm chân mà thôi.
Lý Thất Dạ nói lạnh nhạt.
Lúc này, Lý Thất Dạ cùng Trường Sinh chân nhân đứng trước một gốc cây già. Nói chính xác hơn là một gốc cây già rất nhỏ. Cây già này chỉ cao ba tấc, rất thấp. Thế nhưng chạc cây của nó rất già, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng rồi nữa, khiến cho người ta không thể nhìn ra tuổi tác của nó.
Quan sát kỹ thêm một chút, ngươi sẽ phát hiện cây già này không hoàn chỉnh, giống như bị chặt khỏi một gốc cây nào đó, sau đó tự mình mọc rễ, bắt đầu sinh trưởng.
Lá cây của gốc cây già này không nhiều. Thế nhưng lá cây của nó rất xám bạc, giống như mỗi chiếc lá đều có mấy trăm vạn năm, thậm chí là mấy ngàn vạn năm tuổi. Dù trải qua thời gian dài như vậy, thế nhưng lá của nó lại không hề có vẻ khô vàng.
Cây già nhỏ bé như thế này, mới nhìn thì không ai có thể nhìn thấy thứ gì đặc biệt, thậm chí có thể nói rằng gốc cây già này hết sức bình thường.
Thế nhưng khi ngươi nhìn kỹ, hoặc ngươi có ánh mắt nhạy bén, thì ngươi sẽ phát hiện cây già nhỏ bé này nắm giữ sinh cơ vô tận. Bên trong thân thể già nua của nó giống như có cả một thế giới sinh cơ, sinh cơ mênh mồng cuồn cuộn, vô cùng vô tận.
- Đây chính là Trường Sinh Thảo mà ngươi muốn.
Lúc này, Trường Sinh chân nhân nhìn cây già, nói rằng:
- Hoặc như chúng ta gọi nó là Trường Sinh Thụ. Nó không có tên cụ thể, nó là căn cơ của Trường Sinh cốc. Từ khi thủy tổ thành lập Trường Sinh cốc đến nay, nó vẫn luôn ở nơi này.
- Ta biết, đây chính là thứ ta muốn tìm.
Lý Thất Dạ nhìn cây già, cười nhạt.
Trường Sinh Thảo này đương nhiên không phải là Trường Sinh Thảo trong Cửu Đại Thiên Bảo, nó không hề liên quan gì tới Trường Sinh Thảo trong Cửu Đại Thiên Bảo cả.
- Nếu như ngươi có thể mang nó đi thì nó chính là của ngươi.
Trường Sinh chân nhân nói:
- Cũng không phải chúng ta muốn làm khó ngươi, chỉ là xưa nay chưa có ai có thể mang nó đi cả. Đồn rằng, năm đó thủy tổ của chúng ta gặp nó thì nó đã sinh trưởng ở vùng thế giới này, thủy tổ của chúng ta cũng không có cách mang nó đi, chỉ có thể khảm nạm vùng thế giới này ở nơi đây mà thôi.
- Ta có thể hiểu.
Lý Thất Dạ nhìn cây già, cười nói:
- Nếu như nó không muốn, cho dù có là thủy tổ thì cũng không thể mang nó đi được. Năng lượng đằng sau nó nằm ngoài sức tưởng tượng của các ngươi, ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người.
- Thế nhưng, chỉ cần ta muốn thì không có thứ gì mà không mang đi được.
Lý Thất Dạ cười nhạt, bàn tay chạm vào cây già.
Khi bàn tay của Lý Thất Dạ chạm vào cây già thì nghe thấy tiếng "sa, sa, sa", chỉ thấy cây già đong đưa, giống như bị gió thổi lay động chập chùng.
Thấy vậy, Trường Sinh chân nhân giật mình, hai mắt trợn trừng. Bởi vì xưa nay chưa từng có ai có thể khiến Trường Sinh Thụ hưng phấn như vậy. Đừng nói là Chân Đế, ngay cả thủy tổ tới nơi này thì Trường Sinh Thụ cũng không hề phản ứng. Thế nhưng Lý Thất Dạ chỉ chạm nhẹ một cái mà đã khiến Trường Sinh Thụ hưng phấn tới như thế, đúng là quá khó tin.
Thế nhưng, nghĩ cẩn thận thì có chuyện gì mà chưa từng xảy ra với Lý Thất Dạ chứ? Chuyện khó tin mấy xảy ra với Lý Thất Dạ thì cũng rất là bình thường.
- Tới lúc hoàn chỉnh rồi.
Lý Thất Dạ mỉm cười. Lúc này hắn lấy ra một gốc cây già, cây già này lớn hơn Trường Sinh Thụ vô số lần.
Cây già mà Lý Thất Dạ lấy ra chính là Trường Sinh Thụ lấy được ở Cuồng Đình đạo thống. Khi Lý Thất Dạ lấy ra Trường Sinh Thụ thì cây Trường Sinh Thụ này phát sáng, nó cũng rất hưng phấn, đung đưa như gió thổi.
Lúc này, Lý Thất Dạ đặt cây già xuống đất.
Chỉ thấy hai cây Trường Sinh Thụ bắt đầu va vào nhau, bắt đầu hợp thể, nối liền với nhau.
Lúc này, nhìn kỹ thì sẽ phát hiện cả hai cây Trường Sinh Thụ đều tàn khuyết. Thế nhưng Trường Sinh Thụ của Lý Thất Dạ là cây chính, còn Trường Sinh Thụ của Trường Sinh cốc chỉ là bộ phận bị khiếm khuyết.
"Sa, sa, sa"
Hai cây Trường Sinh Thụ dung hợp với nhau. Lúc này, ngươi mới phát hiện bộ phận khiếm khuyết của chúng lại vừa khớp với nhau.
- Thì ra nó chỉ là một phần khiếm khuyết mà thôi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trường Sinh chân nhân rung động, ngơ ngác quan sát.
Trước đây rất lâu, thủy tổ Trường Sinh cốc đã từng suy đoán rằng Trường Sinh Thụ mà Trường Sinh cốc có được chỉ là một phần khiếm khuyết của một cây đại thụ nào đó mà thôi.
Thế nhưng thủy tổ Trường Sinh cốc không có cơ hội nhìn thấy cây chính, vì vậy chỉ dừng ở giai đoạn suy đoán, không thể nào chứng thực.
Hôm nay nhìn thấy cảnh tượng này, Trường Sinh chân nhân biết suy đoán của thủy tổ là chính xác. Tiếc là thủy tổ lại không thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này.
Cuối cùng, sau khi hai cây Trường Sinh Thụ dung hợp với nhau thì một cây Trường Sinh Thụ hoàn chỉnh xuất hiện trước mắt Lý Thất Dạ cùng Trường Sinh chân nhân.
Chỉ nghe "vù" một cái, Trường Sinh Thụ không chỉ tỏa ra tiên quang, mà còn buông xuống tiên đạo pháp tắc. Tiên đạo pháp tắc mảnh như sợi tơ, thế nhưng mỗi luồng tiên đạo pháp tắc đều lấp lánh đủ mọi màu sắc. Nhìn kỹ hơn thì sẽ thấy tiên đạo pháp tắc giống như do những thế giới nhỏ bé nối liền với nhau mà ra.
/5110
|