Thủy tổ Dương Minh giáo Vương Dương Minh xuất thân từ Quang Minh Thánh Viện, có thể nói là được truyền thừa y bát của Viễn Hoang Thánh Nhân. Viễn Hoang Thánh Nhân có thể coi là thủy tổ của thủy tổ bọn họ, xứng đáng để Dương Minh tán nhân sùng kính.
- Quang Minh phổ chiếu, soi sáng vạn vực, phổ độ bát phương.
Nghe Dương Minh tán nhân nói vậy, Lý Thất Dạ cười đậm.
- Có gì không đúng hả? Viễn Hoang Thánh Nhân chính là thủy tổ được vạn thế tán thành, ánh sáng của hắn từng soi sáng Tam Tiên Giới một quãng thời gian rất dài.
Dương Minh tán nhân rất bất mãn thái độ của Lý Thất Dạ, không khỏi trừng Lý Thất Dạ.
- Quang minh cũng được, hắc ám cũng được, chỉ là đối lập mà thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
- Lòng có quang minh thì có thể phổ chiếu vạn thế, lòng có hắc ám thì có thể tàn sát một kỷ nguyên. Không có quang minh thì làm sao có hắc ám. Không có hắc ám thì làm sao có quang minh. Có ai biết rằng, như thế nào mới là quang minh, như thế nào mới là hắc ám. Có lẽ, ngươi không biết, quang minh chính là thuốc bổ của một quả tim hắc ám.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ cười đậm. Viễn Hoang Thánh Nhân là một cái tên rất đáng để nhắc tới, là một cái tên rất thú vị. Đương nhiên đây chỉ là tên gọi mà thôi, còn người đứng đằng sau là ai thì càng thú vị hơn.
- Toàn nói hưu nói vượn.
Dương Minh tán nhận tức giận trừng Lý Thất Dạ. Cũng không trách nàng được, dù sao đối với Dương Minh giáo thì Viễn Hoang Thánh Nhân chính là thủy tổ của thủy tổ bọn họ, bọn họ vẫn luôn kính nể Viễn Hoang Thánh Nhân.
- Ta chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, không tranh luận. Dù sao bí ẩn trong dòng chảy thời gian, đẳng cấp như Dương Minh tán nhân không có khả năng tiếp xúc.
- Ta có hứng thú nghe lắm.
Trường Sinh chân nhân cười khẽ, nói rằng:
- Có lẽ Viễn Hoang Thánh Nhân có một số lời đồn không muốn người khác biết. Dù sao, có một vài truyền thuyết cách chúng ta quá xa, nên đã không còn chân thật nữa.
Nói tới đây, nàng nháy mắt.
- Nhiều chuyện.
Dương Minh tán nhân lườm Trường Sinh chân nhân, bất mãn Trường Sinh chân nhân.
Trường Sinh chân nhân không quan tâm, ôm vai Dương Minh tán nhân, cười khẽ:
- Nếu như muội muội thật sự muốn biết thì có thể đi theo đồ đệ của ta, làm ấm giường cho đồ đệ của ta, thổi chút gió bên gối, nói không chừng sẽ có thu hoạch không nhỏ.
Nói tới đây, nàng ám muội trừng mắt.
Dương Minh tán nhân tức giận trừng Trường Sinh chân nhân, bất giác lại lộ ra phong thái nghiêng nước nghiêng thành, khiến người ta muốn ôm vào lòng ngắt nhéo một phen.
Sau khi Dương Minh tán nhân thu mắt lại thì nhìn Lý Thất Dạ, nói chậm:
- Ngươi đi Đế Thống Giới, là coi nó là bàn đạp, hay là có mục đích nào khác?
Dương Minh tán nhân không hề nghi ngờ thực lực của Lý Thất Dạ. Nàng tin rằng không lâu nữa Lý Thất Dạ sẽ đăng lâm Tiên Thống Giới.
Trên thực tế Dương Minh tán nhân rất chắc chắn chuyện Lý Thất Dạ đăng lâm Tiên Thống Giới. Bởi vì từ xưa tới nay, nhân vật kinh diễm đều sẽ lên Tiên Thống Giới.
Đương nhiên, cho dù nhân vật vô địch cách mấy, muốn một bước đi từ Vạn Thống Giới lên Tiên Thống Giới, là chuyện rất khó khăn. Đừng nói Chân Đế, mà ngay cả thủy tổ cũng rất khó làm được. Vì vậy, rất nhiều lúc, Chân Đế sẽ đi lên Đế Thống Giới trước, coi Đế Thống Giới làm bàn đạp, khi đủ mạnh rồi thì sẽ đi lên Tiên Thống Giới.
Theo Dương Minh tán nhân thấy, Lý Thất Dạ kinh diễm không thua gì người xưa, ngày khác chắc chắn có tư cách đi lên Tiên Thống Giới. Cũng chính vì vậy Dương Minh tán nhân mới hỏi như thế.
- Sao hả, ngươi muốn đi theo ta à?
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm:
- Đương nhiên, lời nói vừa rồi của ta vẫn còn hiệu lực, nếu như ngươi muốn đi theo ta, ta có thể nhận lấy ngươi.
- Bớt nằm mơ.
Dương Minh tán nhân tức giận nghiến răng. Hai thầy trò bọn họ đúng là có ý muốn đối nghịch với nàng mà.
- Ngươi chỉ qua đường thôi sao?
Ngay cả Trường Sinh chân nhân cũng ngạc nhiên. Trường Sinh chân nhân biết Lý Thất Dạ chỉ là khách qua đường của thế giới này mà thôi.
Giống như hắn xuất hiện ở Vạn Thống Giới là vì Tam Tiên Thụ. Bây giờ hắn đi lên Đế Thống Giới, chẳng lẽ chỉ qua đường một chuyến thôi sao? Chỉ lấy đó làm bàn đạp để đi lên Tiên Thống Giới?
- Thuận tiện làm một số chuyện.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
- Chỉ tiện tay làm thôi, có một số việc không thể cưỡng cầu được.
Tuy rằng Lý Thất Dạ nói rất hời hợt, không nói rằng mình sẽ làm gì. Thế nhưng, Trường Sinh chân nhân biết Lý Thất Dạ đi Đế Thống Giới tuyệt đối không đơn giản như vậy, tuyệt đối không chỉ là khách qua đường.
- Chúc ngươi thành công.
Trường Sinh chân nhân nắm tay Lý Thất Dạ, nói chân thành.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nhìn ra đằng xa. Đương nhiên, hắn đi Đế Thống Giới cũng không phải là vì Mộc gia. Nếu như chỉ có Mộc gia thôi thì không có giá trị để hắn đi Đế Thống Giới.
Nhìn Trường Sinh chân nhân cùng Lý Thất Dạ, hai thầy trò không giống thầy trò, Dương Minh tán nhân hiểu, Lý Thất Dạ cùng Dương Minh tán nhân không phải là quan hệ thầy trò.
Tuy rằng Dương Minh tán nhân cùng Trường Sinh chân nhân thường có xung đột nhỏ với nhau, nhưng trên thực tế hai nàng có thể xem như là tri kỉ với nhau, không ai hiểu các nàng hơn bản thân mình.
Vì vậy Dương Minh tán nhân biết, Lý Thất Dạ cùng Trường Sinh chân nhân có lẽ không phải là quan hệ thầy trò.
Ngay lúc này, có đệ tử Dương Minh giáo tới bẩm báo: "Giáo chủ, chư lão đã chuẩn bị kỹ càng."
Nghe bẩm báo, Dương Minh tán nhân nhìn Lý Thất Dạ.
- Đi thôi, đã tới lúc khởi hành rồi.
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, mỉm cười.
- Nên khởi hành.
Trường Sinh chân nhân lẩm bẩm, trong lòng thở dài.
Bên trong một thung lũng ở Dương Minh giáo có chư vị lão tổ Dương Minh giáo tọa trấn.
Đây là một thung lũng khá hoang vu. Mặc dù Dương Minh giáo là thiên đường, mọi nơi đều là thắng cảnh, thế nhưng thung lũng này rất là hoang vu.
Chỉ thấy nơi này có rất nhiều nham thạch lớn nhỏ không đồng nhất nằm xen kẽ với nhau. Có rất nhiều nham thạch phơi ra đại địa, bị gió quạt nắng thiêu. Những viên nham thạch này trải qua nghìn vạn năm gió quạt nắng thiêu, trải qua thời gian mài mòn, thế nhưng chúng nó lại không hề thay đổi quá nhiều.
Ở bên trong thung lũng hoang vu này có rất nhiều nham thạch thiên nhiên phơi ra ngoài, có một số khối đá tảng nằm loạn xạ trên đất, có rất nhiều chỗ cỏ dại rậm rạp.
Quan sát cẩn thận thì ngươi sẽ phát hiện nơi đây từng là một mỏ đá rất lớn, thế nhưng sau này bị bỏ hoang.
Bên trong thung lũng này có một thạch trận rất lớn, thạch trận này chiếm hết một góc của thung lũng.
- Quang Minh phổ chiếu, soi sáng vạn vực, phổ độ bát phương.
Nghe Dương Minh tán nhân nói vậy, Lý Thất Dạ cười đậm.
- Có gì không đúng hả? Viễn Hoang Thánh Nhân chính là thủy tổ được vạn thế tán thành, ánh sáng của hắn từng soi sáng Tam Tiên Giới một quãng thời gian rất dài.
Dương Minh tán nhân rất bất mãn thái độ của Lý Thất Dạ, không khỏi trừng Lý Thất Dạ.
- Quang minh cũng được, hắc ám cũng được, chỉ là đối lập mà thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
- Lòng có quang minh thì có thể phổ chiếu vạn thế, lòng có hắc ám thì có thể tàn sát một kỷ nguyên. Không có quang minh thì làm sao có hắc ám. Không có hắc ám thì làm sao có quang minh. Có ai biết rằng, như thế nào mới là quang minh, như thế nào mới là hắc ám. Có lẽ, ngươi không biết, quang minh chính là thuốc bổ của một quả tim hắc ám.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ cười đậm. Viễn Hoang Thánh Nhân là một cái tên rất đáng để nhắc tới, là một cái tên rất thú vị. Đương nhiên đây chỉ là tên gọi mà thôi, còn người đứng đằng sau là ai thì càng thú vị hơn.
- Toàn nói hưu nói vượn.
Dương Minh tán nhận tức giận trừng Lý Thất Dạ. Cũng không trách nàng được, dù sao đối với Dương Minh giáo thì Viễn Hoang Thánh Nhân chính là thủy tổ của thủy tổ bọn họ, bọn họ vẫn luôn kính nể Viễn Hoang Thánh Nhân.
- Ta chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, không tranh luận. Dù sao bí ẩn trong dòng chảy thời gian, đẳng cấp như Dương Minh tán nhân không có khả năng tiếp xúc.
- Ta có hứng thú nghe lắm.
Trường Sinh chân nhân cười khẽ, nói rằng:
- Có lẽ Viễn Hoang Thánh Nhân có một số lời đồn không muốn người khác biết. Dù sao, có một vài truyền thuyết cách chúng ta quá xa, nên đã không còn chân thật nữa.
Nói tới đây, nàng nháy mắt.
- Nhiều chuyện.
Dương Minh tán nhân lườm Trường Sinh chân nhân, bất mãn Trường Sinh chân nhân.
Trường Sinh chân nhân không quan tâm, ôm vai Dương Minh tán nhân, cười khẽ:
- Nếu như muội muội thật sự muốn biết thì có thể đi theo đồ đệ của ta, làm ấm giường cho đồ đệ của ta, thổi chút gió bên gối, nói không chừng sẽ có thu hoạch không nhỏ.
Nói tới đây, nàng ám muội trừng mắt.
Dương Minh tán nhân tức giận trừng Trường Sinh chân nhân, bất giác lại lộ ra phong thái nghiêng nước nghiêng thành, khiến người ta muốn ôm vào lòng ngắt nhéo một phen.
Sau khi Dương Minh tán nhân thu mắt lại thì nhìn Lý Thất Dạ, nói chậm:
- Ngươi đi Đế Thống Giới, là coi nó là bàn đạp, hay là có mục đích nào khác?
Dương Minh tán nhân không hề nghi ngờ thực lực của Lý Thất Dạ. Nàng tin rằng không lâu nữa Lý Thất Dạ sẽ đăng lâm Tiên Thống Giới.
Trên thực tế Dương Minh tán nhân rất chắc chắn chuyện Lý Thất Dạ đăng lâm Tiên Thống Giới. Bởi vì từ xưa tới nay, nhân vật kinh diễm đều sẽ lên Tiên Thống Giới.
Đương nhiên, cho dù nhân vật vô địch cách mấy, muốn một bước đi từ Vạn Thống Giới lên Tiên Thống Giới, là chuyện rất khó khăn. Đừng nói Chân Đế, mà ngay cả thủy tổ cũng rất khó làm được. Vì vậy, rất nhiều lúc, Chân Đế sẽ đi lên Đế Thống Giới trước, coi Đế Thống Giới làm bàn đạp, khi đủ mạnh rồi thì sẽ đi lên Tiên Thống Giới.
Theo Dương Minh tán nhân thấy, Lý Thất Dạ kinh diễm không thua gì người xưa, ngày khác chắc chắn có tư cách đi lên Tiên Thống Giới. Cũng chính vì vậy Dương Minh tán nhân mới hỏi như thế.
- Sao hả, ngươi muốn đi theo ta à?
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm:
- Đương nhiên, lời nói vừa rồi của ta vẫn còn hiệu lực, nếu như ngươi muốn đi theo ta, ta có thể nhận lấy ngươi.
- Bớt nằm mơ.
Dương Minh tán nhân tức giận nghiến răng. Hai thầy trò bọn họ đúng là có ý muốn đối nghịch với nàng mà.
- Ngươi chỉ qua đường thôi sao?
Ngay cả Trường Sinh chân nhân cũng ngạc nhiên. Trường Sinh chân nhân biết Lý Thất Dạ chỉ là khách qua đường của thế giới này mà thôi.
Giống như hắn xuất hiện ở Vạn Thống Giới là vì Tam Tiên Thụ. Bây giờ hắn đi lên Đế Thống Giới, chẳng lẽ chỉ qua đường một chuyến thôi sao? Chỉ lấy đó làm bàn đạp để đi lên Tiên Thống Giới?
- Thuận tiện làm một số chuyện.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
- Chỉ tiện tay làm thôi, có một số việc không thể cưỡng cầu được.
Tuy rằng Lý Thất Dạ nói rất hời hợt, không nói rằng mình sẽ làm gì. Thế nhưng, Trường Sinh chân nhân biết Lý Thất Dạ đi Đế Thống Giới tuyệt đối không đơn giản như vậy, tuyệt đối không chỉ là khách qua đường.
- Chúc ngươi thành công.
Trường Sinh chân nhân nắm tay Lý Thất Dạ, nói chân thành.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nhìn ra đằng xa. Đương nhiên, hắn đi Đế Thống Giới cũng không phải là vì Mộc gia. Nếu như chỉ có Mộc gia thôi thì không có giá trị để hắn đi Đế Thống Giới.
Nhìn Trường Sinh chân nhân cùng Lý Thất Dạ, hai thầy trò không giống thầy trò, Dương Minh tán nhân hiểu, Lý Thất Dạ cùng Dương Minh tán nhân không phải là quan hệ thầy trò.
Tuy rằng Dương Minh tán nhân cùng Trường Sinh chân nhân thường có xung đột nhỏ với nhau, nhưng trên thực tế hai nàng có thể xem như là tri kỉ với nhau, không ai hiểu các nàng hơn bản thân mình.
Vì vậy Dương Minh tán nhân biết, Lý Thất Dạ cùng Trường Sinh chân nhân có lẽ không phải là quan hệ thầy trò.
Ngay lúc này, có đệ tử Dương Minh giáo tới bẩm báo: "Giáo chủ, chư lão đã chuẩn bị kỹ càng."
Nghe bẩm báo, Dương Minh tán nhân nhìn Lý Thất Dạ.
- Đi thôi, đã tới lúc khởi hành rồi.
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, mỉm cười.
- Nên khởi hành.
Trường Sinh chân nhân lẩm bẩm, trong lòng thở dài.
Bên trong một thung lũng ở Dương Minh giáo có chư vị lão tổ Dương Minh giáo tọa trấn.
Đây là một thung lũng khá hoang vu. Mặc dù Dương Minh giáo là thiên đường, mọi nơi đều là thắng cảnh, thế nhưng thung lũng này rất là hoang vu.
Chỉ thấy nơi này có rất nhiều nham thạch lớn nhỏ không đồng nhất nằm xen kẽ với nhau. Có rất nhiều nham thạch phơi ra đại địa, bị gió quạt nắng thiêu. Những viên nham thạch này trải qua nghìn vạn năm gió quạt nắng thiêu, trải qua thời gian mài mòn, thế nhưng chúng nó lại không hề thay đổi quá nhiều.
Ở bên trong thung lũng hoang vu này có rất nhiều nham thạch thiên nhiên phơi ra ngoài, có một số khối đá tảng nằm loạn xạ trên đất, có rất nhiều chỗ cỏ dại rậm rạp.
Quan sát cẩn thận thì ngươi sẽ phát hiện nơi đây từng là một mỏ đá rất lớn, thế nhưng sau này bị bỏ hoang.
Bên trong thung lũng này có một thạch trận rất lớn, thạch trận này chiếm hết một góc của thung lũng.
/5110
|