Cũng không biết qua bao lâu, gió thổi tới hiu hiu, Lý Thất Dạ giống như vừa mới dậy khỏi cơn mơ. Khi hắn mở mắt thì hầu gái vẫn đang ở bên cạnh, có hầu gái đang quạt gió cho hắn, có hầu gái đang lột vỏ trái cây cho hắn, cũng có hầu gái đang pha trà cho hắn.
Giống như chưa có chuyện gì xảy ra hết, giống như tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, không hề ngạc nhiên, chỉ cười nhạt một tiếng mà thôi.
Gió nhẹ thổi chậm, thị nữ vẫn giữ nguyên tiết tấu quạt gió cho Lý Thất Dạ, bên tai thỉnh thoảng có tiếng pha trà "ùng ục, ùng ục".
Cứ như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì hết, những hầu gái này không hay biết đã xảy ra chuyện gì, thậm chí có thể vừa rồi chỉ là giấc mơ của Lý Thất Dạ mà thôi.
Thế nhưng, vừa rồi không phải là mơ, là chuyện có thật đã xảy ra.
Lý Thất Dạ mỉm cười, vẫn nằm trên ghế đại sư, không hỏi thăm, cũng không tìm tòi. Trên thực tế, đến cảnh giới này, những hầu gái này căn bản không hề hay biết.
Ngay lúc này, Trương Giáp Đệ vội vã chạy tới, khom người vái lạy Lý Thất Dạ, nói rằng:
- Điện hạ, bệ hạ muốn gặp ngươi, ngay bây giờ.
- Hoàng thượng chết rồi hả? Bây giờ truyền ngôi hả?
Lý Thất Dạ cười nói.
- Ách...
Trương Giáp Đệ tắt tiếng, hết biết nói gì. Đi theo chủ nhân như thế này, hắn không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung tâm trạng bây giờ nữa, đúng thật là điên rồi.
Ngay cả hầu gái hầu hạ ở bên cạnh cũng tái mặt. Lời nói này chính là tội lớn phản thiên, sẽ rơi đầu, sẽ diệt tộc.
Trương Giáp Đệ đành phải rũ mắt nhìn xuống, nói rằng:
- Thuộc hạ không biết, mời điện hà khởi hành.
- Được rồi, quá nhạt nhẽo.
Lý Thất Dạ lắc đầu mỉm cười, nói rằng:
- Dứt khoát để ta làm hoàng đế là được, cần gì nhiều nghi lễ phiền phức như thế làm gì, quấy nhiễu nhã hứng của ta.
Trương Giáp Đệ cười khổ, gặp phải chủ nhân điên cuồng như thế này, hắn chỉ có thể tự cầu phúc, chỉ có thể làm tốt bổn phận của mình.
Được Trương Giáp Đệ dẫn đường, Lý Thất Dạ đi tới nơi ở của Thái Thanh Hoàng.
Thái Thanh Hoàng vẫn nằm trên giường, vẫn thoi thóp, giống như có thể chết bất cứ lúc nào. Thái Thanh Hoàng đã là đèn cạn dầu, nhưng không biết hắn đã dùng tiên dược gì mà luôn giữ được hơi thở cuối cùng, chèo chống cho tới hiện tại.
Thái Thanh Hoàng ở đâu thì Tôn Lãnh Ảnh ở đó. Thái Thanh Hoàng nằm trên giường, Tôn Lãnh Ảnh đứng trong bóng tối giống như một con rắn độc nấp trong bóng râm, chỉ cần hắn không ra tay thì không ai có thể nhìn thấy sự tồn tại của hắn.
Trong phòng ngoại trừ Thái Thanh Hoàng cùng Tôn Lãnh Ảnh ra thì còn có năm ông lão đang đứng. Năm ông lão này cao thấp không đồng đều, thế nhưng trên người bọn họ đều có sức mạnh kinh thiên khiếp địa, năm người bọn họ giống như năm vị thần khổng lồ. Gian phòng này rất lớn, thế nhưng khi năm người bọn họ đứng chung với nhau thì tạo cảm giác rất chen chúc, khiến người ta cảm thấy nặng nề.
Đây không phải bởi vì vóc người của năm người bọn họ cao lớn, mà là bởi vì sức mạnh cuồng bá trên người bọn họ khiến cho có cảm giác bọn họ giống như những vị thần khổng lồ.
Năm người này đều là bất hủ vô cùng mạnh mẽ. Tuy rằng bọn họ không thể sánh bằng Thái Thanh Hoàng, thế nhưng cũng vô cùng khủng bố. Sức mạnh mà bọn họ nắm giữ không phải Chân Thần bất hủ như Trương Giáp Đệ có thể so sánh.
- Hài tử, ngươi tới rồi, hãy gặp chí tôn của ngũ đại truyền thừa nào.
Sau khi Lý Thất Dạ tới thì Thái Thanh Hoàng vẫy tay với Lý Thất Dạ, hiền lành nói rằng.
Lý Thất Dạ cười cợt, nhìn năm ông lão này, gật đầu, sau đó bệ vệ ngồi lên chiếc ghế gần đó.
- Phong Thần, đây chính là hài tử mà bổn tọa đã nói với các ngươi, gọi là Lý Thất Dạ.
Thái Thanh Hoàng hiền lạnh giới thiệu với ông lão đứng ở vị trí thứ năm, nói rằng:
- Ta với hắn có duyên phận rất sâu nặng.
Lúc này vẻ mặt Thái Thanh Hoàng nhìn Lý Thất Dạ muốn hiền lành bao nhiêu thì hiền lành bấy nhiêu, dáng dấp cưng chiều. Kẻ không biết sẽ cho rằng Lý Thất Dạ là con trai của Thái Thanh Hoàng. Dáng dấp của hắn, căn bản không phải là dáng dấp mới quen Lý Thất Dạ được mấy ngày.
Nhất thời, năm ông lão đều nhìn Lý Thất Dạ. Năm ông lão này đều là Chân Thần bất hủ vô cùng mạnh mẽ, đừng nói là Cửu Bí đạo thống, mà ngay cả ở Đế Thống Giới thì cũng là đại nhân vật có thể hù dọa bát phương, là tồn tại có thể một tay che trời.
Lúc này, năm người bọn họ như năm vị thần khổng lồ nhìn Lý Thất Dạ, muốn nhìn thấu Lý Thất Dạ.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại làm như không thấy ánh mắt của năm Chân Thần bất hủ, ngồi lười biếng, hơn nữa còn ngồi rất cẩu thả, không hề có phong thái như thái tử. Lúc này, Lý Thất Dạ đang ngồi ở đó giống như một tên lưu manh tắc ké.
Thái độ của Lý Thất Dạ làm năm Chân Thần bất hủ nhìn nhau.
Nói thật, khi Thái Thanh Hoàng gọi bọn họ tới, nói bọn họ biết đã lập thái tử, trong lòng bọn họ cực kỳ rung động. Đương nhiên chuyện này cũng không quá bất ngờ, dù sao thời gian của Thái Thanh Hoàng không còn nhiều, tuổi thọ đã hết, sắp tử vong, vì vậy trước khi chết hắn lập thái tử là chuyện tất nhiên.
Ban đầu bọn họ còn tưởng rằng Thái Thanh Hoàng chọn nhân kiệt nào đó của Đấu Thánh vương triều, hoặc chọn lão tổ mạnh mẽ nào đó của Đấu Thánh vương triều làm người thừa kế. Thế nhưng không ngờ Thái Thanh Hoàng lại chọn một tên tiểu bối mà bọn họ chưa từng nghe nói tới kế thừa ngôi vị hoàng đế của hắn.
Nhìn thấy vẻ mặt cưng chiều của Thái Thanh Hoàng, phản ứng đầu tiên của năm người bọn họ đó là, Lý Thất Dạ chính là con riêng của Thái Thanh Hoàng.
Phải biết rằng Thái Thanh Hoàng luôn luôn thiết huyết vô tình, là một kẻ tàn nhẫn lãnh khốc, chưa từng có ai nhìn thấy bộ mặt nhân từ của hắn.
Bây giờ vẻ mặt Thái Thanh Hoàng nhìn Lý Thất Dạ là hiền lành như thế, là cưng chiều như thế, giống như cha già có con, giống như đang cưng chiều con trai út của mình vậy.
Vấn đề đó là, người trong thiên hạ đều biết Thái Thanh Hoàng chỉ có một đứa con gái, hơn nữa còn là chuyện rất lâu về trước. Ở thời đại trước, Thái Thanh Hoàng thật sự có một cô con gái, thế nhưng con gái của hắn kinh diễm vô song, đã trở thành Chân Đế, cuối cùng rời khỏi Đế Thống Giới, đi lên Tiên Thống Giới, từ đó không còn tin tức.
Bây giờ bọn họ nhìn vẻ mặt cưng chiều của Thái Thanh Hoàng, bọn họ đều nhất trí cho rằng Lý Thất Dạ chính là con riêng của Thái Thanh Hoàng. Tuy rằng người trong thiên hạ đều biết Thái Thanh Hoàng không có con trai, thế nhưng có ai dám đảm bảo rằng Thái Thanh Hoàng không có con riêng chứ?
Giống như chưa có chuyện gì xảy ra hết, giống như tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, không hề ngạc nhiên, chỉ cười nhạt một tiếng mà thôi.
Gió nhẹ thổi chậm, thị nữ vẫn giữ nguyên tiết tấu quạt gió cho Lý Thất Dạ, bên tai thỉnh thoảng có tiếng pha trà "ùng ục, ùng ục".
Cứ như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì hết, những hầu gái này không hay biết đã xảy ra chuyện gì, thậm chí có thể vừa rồi chỉ là giấc mơ của Lý Thất Dạ mà thôi.
Thế nhưng, vừa rồi không phải là mơ, là chuyện có thật đã xảy ra.
Lý Thất Dạ mỉm cười, vẫn nằm trên ghế đại sư, không hỏi thăm, cũng không tìm tòi. Trên thực tế, đến cảnh giới này, những hầu gái này căn bản không hề hay biết.
Ngay lúc này, Trương Giáp Đệ vội vã chạy tới, khom người vái lạy Lý Thất Dạ, nói rằng:
- Điện hạ, bệ hạ muốn gặp ngươi, ngay bây giờ.
- Hoàng thượng chết rồi hả? Bây giờ truyền ngôi hả?
Lý Thất Dạ cười nói.
- Ách...
Trương Giáp Đệ tắt tiếng, hết biết nói gì. Đi theo chủ nhân như thế này, hắn không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung tâm trạng bây giờ nữa, đúng thật là điên rồi.
Ngay cả hầu gái hầu hạ ở bên cạnh cũng tái mặt. Lời nói này chính là tội lớn phản thiên, sẽ rơi đầu, sẽ diệt tộc.
Trương Giáp Đệ đành phải rũ mắt nhìn xuống, nói rằng:
- Thuộc hạ không biết, mời điện hà khởi hành.
- Được rồi, quá nhạt nhẽo.
Lý Thất Dạ lắc đầu mỉm cười, nói rằng:
- Dứt khoát để ta làm hoàng đế là được, cần gì nhiều nghi lễ phiền phức như thế làm gì, quấy nhiễu nhã hứng của ta.
Trương Giáp Đệ cười khổ, gặp phải chủ nhân điên cuồng như thế này, hắn chỉ có thể tự cầu phúc, chỉ có thể làm tốt bổn phận của mình.
Được Trương Giáp Đệ dẫn đường, Lý Thất Dạ đi tới nơi ở của Thái Thanh Hoàng.
Thái Thanh Hoàng vẫn nằm trên giường, vẫn thoi thóp, giống như có thể chết bất cứ lúc nào. Thái Thanh Hoàng đã là đèn cạn dầu, nhưng không biết hắn đã dùng tiên dược gì mà luôn giữ được hơi thở cuối cùng, chèo chống cho tới hiện tại.
Thái Thanh Hoàng ở đâu thì Tôn Lãnh Ảnh ở đó. Thái Thanh Hoàng nằm trên giường, Tôn Lãnh Ảnh đứng trong bóng tối giống như một con rắn độc nấp trong bóng râm, chỉ cần hắn không ra tay thì không ai có thể nhìn thấy sự tồn tại của hắn.
Trong phòng ngoại trừ Thái Thanh Hoàng cùng Tôn Lãnh Ảnh ra thì còn có năm ông lão đang đứng. Năm ông lão này cao thấp không đồng đều, thế nhưng trên người bọn họ đều có sức mạnh kinh thiên khiếp địa, năm người bọn họ giống như năm vị thần khổng lồ. Gian phòng này rất lớn, thế nhưng khi năm người bọn họ đứng chung với nhau thì tạo cảm giác rất chen chúc, khiến người ta cảm thấy nặng nề.
Đây không phải bởi vì vóc người của năm người bọn họ cao lớn, mà là bởi vì sức mạnh cuồng bá trên người bọn họ khiến cho có cảm giác bọn họ giống như những vị thần khổng lồ.
Năm người này đều là bất hủ vô cùng mạnh mẽ. Tuy rằng bọn họ không thể sánh bằng Thái Thanh Hoàng, thế nhưng cũng vô cùng khủng bố. Sức mạnh mà bọn họ nắm giữ không phải Chân Thần bất hủ như Trương Giáp Đệ có thể so sánh.
- Hài tử, ngươi tới rồi, hãy gặp chí tôn của ngũ đại truyền thừa nào.
Sau khi Lý Thất Dạ tới thì Thái Thanh Hoàng vẫy tay với Lý Thất Dạ, hiền lành nói rằng.
Lý Thất Dạ cười cợt, nhìn năm ông lão này, gật đầu, sau đó bệ vệ ngồi lên chiếc ghế gần đó.
- Phong Thần, đây chính là hài tử mà bổn tọa đã nói với các ngươi, gọi là Lý Thất Dạ.
Thái Thanh Hoàng hiền lạnh giới thiệu với ông lão đứng ở vị trí thứ năm, nói rằng:
- Ta với hắn có duyên phận rất sâu nặng.
Lúc này vẻ mặt Thái Thanh Hoàng nhìn Lý Thất Dạ muốn hiền lành bao nhiêu thì hiền lành bấy nhiêu, dáng dấp cưng chiều. Kẻ không biết sẽ cho rằng Lý Thất Dạ là con trai của Thái Thanh Hoàng. Dáng dấp của hắn, căn bản không phải là dáng dấp mới quen Lý Thất Dạ được mấy ngày.
Nhất thời, năm ông lão đều nhìn Lý Thất Dạ. Năm ông lão này đều là Chân Thần bất hủ vô cùng mạnh mẽ, đừng nói là Cửu Bí đạo thống, mà ngay cả ở Đế Thống Giới thì cũng là đại nhân vật có thể hù dọa bát phương, là tồn tại có thể một tay che trời.
Lúc này, năm người bọn họ như năm vị thần khổng lồ nhìn Lý Thất Dạ, muốn nhìn thấu Lý Thất Dạ.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại làm như không thấy ánh mắt của năm Chân Thần bất hủ, ngồi lười biếng, hơn nữa còn ngồi rất cẩu thả, không hề có phong thái như thái tử. Lúc này, Lý Thất Dạ đang ngồi ở đó giống như một tên lưu manh tắc ké.
Thái độ của Lý Thất Dạ làm năm Chân Thần bất hủ nhìn nhau.
Nói thật, khi Thái Thanh Hoàng gọi bọn họ tới, nói bọn họ biết đã lập thái tử, trong lòng bọn họ cực kỳ rung động. Đương nhiên chuyện này cũng không quá bất ngờ, dù sao thời gian của Thái Thanh Hoàng không còn nhiều, tuổi thọ đã hết, sắp tử vong, vì vậy trước khi chết hắn lập thái tử là chuyện tất nhiên.
Ban đầu bọn họ còn tưởng rằng Thái Thanh Hoàng chọn nhân kiệt nào đó của Đấu Thánh vương triều, hoặc chọn lão tổ mạnh mẽ nào đó của Đấu Thánh vương triều làm người thừa kế. Thế nhưng không ngờ Thái Thanh Hoàng lại chọn một tên tiểu bối mà bọn họ chưa từng nghe nói tới kế thừa ngôi vị hoàng đế của hắn.
Nhìn thấy vẻ mặt cưng chiều của Thái Thanh Hoàng, phản ứng đầu tiên của năm người bọn họ đó là, Lý Thất Dạ chính là con riêng của Thái Thanh Hoàng.
Phải biết rằng Thái Thanh Hoàng luôn luôn thiết huyết vô tình, là một kẻ tàn nhẫn lãnh khốc, chưa từng có ai nhìn thấy bộ mặt nhân từ của hắn.
Bây giờ vẻ mặt Thái Thanh Hoàng nhìn Lý Thất Dạ là hiền lành như thế, là cưng chiều như thế, giống như cha già có con, giống như đang cưng chiều con trai út của mình vậy.
Vấn đề đó là, người trong thiên hạ đều biết Thái Thanh Hoàng chỉ có một đứa con gái, hơn nữa còn là chuyện rất lâu về trước. Ở thời đại trước, Thái Thanh Hoàng thật sự có một cô con gái, thế nhưng con gái của hắn kinh diễm vô song, đã trở thành Chân Đế, cuối cùng rời khỏi Đế Thống Giới, đi lên Tiên Thống Giới, từ đó không còn tin tức.
Bây giờ bọn họ nhìn vẻ mặt cưng chiều của Thái Thanh Hoàng, bọn họ đều nhất trí cho rằng Lý Thất Dạ chính là con riêng của Thái Thanh Hoàng. Tuy rằng người trong thiên hạ đều biết Thái Thanh Hoàng không có con trai, thế nhưng có ai dám đảm bảo rằng Thái Thanh Hoàng không có con riêng chứ?
/5110
|