Trong thời gian ngắn, hịch văn của quân đoàn trưởng quân đoàn Trung Ương vang khắp Cửu Bí đạo thống, truyền khắp đại giáo cương quốc ở Cửu Bí đạo thống.
- Năm quân đoàn lớn phản chiến!
Trong một đêm, tin tức chấn động này truyền khắp Cửu Bí đạo thống. Tin tức cực kỳ chấn động này như một trận mưa lớn dội khắp Cửu Bí đạo thống.
Sau khi nghe được tin tức này, vô số đại giáo cương quốc chấn động, vô số lão tổ hít lạnh một hơi.
- Năm quân đoàn lớn làm phản, thảo phạt tân hoàng.
Khi nhận được hịch văn này, vô số người chấn động. Tiếng gió thay đổi quá nhanh, rất nhiều người trở tay không kịp.
Năm quân đoàn lớn làm phản khiến cho Cửu Bí đạo thống khiếp sợ. Trong nháy mắt, vô số ánh mắt cùng nhìn hoàng đình của Đấu Thánh vương triều, vô số ánh mắt nhìn lên Quát Thương sơn.
- Đấu Thánh vương triều sắp xong rồi.
Sau khi nghe thấy năm quân đoàn lớn phản chiến, rất nhiều người rùng mình, thì thào rằng.
- Tân hoàng xong đời rồi.
Ngay cả một ít lão tổ cũng cảm khái, nhẹ nhàng lắc đầu, nói rằng:
- Thái Thanh Hoàng tam thế xưng hoàng, biến Đấu Thánh vương triều thành một con quái vật khổng lồ. Thế nhưng tân hoàng đăng cơ được bao lâu? Một vương triều khổng lồ như vậy lại phải sụp đổ.
Trong thời gian ngắn, rất nhiều đại giáo cương quốc ở Cửu Bí đạo thống cảm khái. Đấu Thánh vương triều cường thịnh được như ngày hôm nay là vì Thái Thanh Hoàng đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Đây là thành quả mà Thái Thanh Hoàng khổ sở kinh doanh suốt tam thế.
Thế nhưng Thái Thanh Hoàng băng hà, tân hoàng đăng cơ chưa được mấy ngày thì Đấu Thánh vương triều đã chao đảo, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Sự cường thịnh của Đấu Thánh vương triều còn rõ ngay trước mắt, ngay ngày hôm qua. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà Đấu Thánh vương triều từ thịnh chuyển sang cực suy, từ Đấu Thánh vương triều mạnh mẽ vô địch trở thành một ngọn nến tàn trong gió, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
- Năm quân đoàn lớn làm phản...
Ngay khi vừa hay tin thì Trương Giáp Đệ lập tức báo cáo ngay với Lý Thất Dạ. Vẻ mặt của Trương Giáp Đệ hết sức khó coi, biết rằng đã không thể cứu vãn được nữa.
Nếu trước đó Lý Thất Dạ không phái năm quân đoàn lớn vây công Binh Trì thế gia thì dựa vào dư uy của Thái Thanh Hoàng, nói không chừng còn có thể vượt qua khó khăn. Bây giờ năm quân đoàn lớn làm phản, đại cục đã không thể cứu vãn được nữa, Đấu Thánh vương triều cũng trở nên lao đao.
- Không bất ngờ lắm.
Nghe vậy, Lý Thất Dạ không quan tâm, cười nói:
- Cũng không phải chỉ có năm quân đoàn lớn làm phản.
- Bệ hạ, bây giờ nên làm gì đây? Có thượng sách nào không?
Lúc này, ngay cả Chân Thần bất hủ như Trương Giáp Đệ cũng không có đối sách. Đấu Thánh vương triều đã không thể cứu vãn, tân hoàng cũng không còn cơ hội khống chế cục diện.
- Có thượng sách gì chứ, trời phải mưa, gái phải lấy chồng, tùy bọn họ đi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nếu như đòi đối sách thì, Giáp Đệ, chuẩn bị hành lý lên đường thôi.
- Bệ hạ muốn rút lui?
Trương Giáp Đệ đương nhiên không dám nói Lý Thất Dạ muốn chạy trốn.
- Nói văn nhã như thế làm gì, chạy trốn thì nói chạy trốn.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Phản quân công thành, không có cơ hội tử thủ. Đi đi, ngươi hãy chuẩn bị hạnh lý đi. Còn người trong hoàng cung thì tùy bọn họ, giải tán bọn họ đi.
- Bệ hạ muốn đi đâu?
Trương Giáp Đệ trầm mặc, không hề trách cứ Lý Thất Dạ. Chuyện tới nước này rồi, trách nhiệm của hắn chính là bảo vệ sự an toàn của Lý Thất Dạ.
- Không, không phải ta.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta đang nói ngươi, người nhà của ngươi, người bên cạnh của ngươi. Hãy trốn đi, nơi nào an toàn đi trốn đến nơi đó.
- Còn bệ hạ?
Trương Giáp Đệ ngạc nhiên.
- Ta hả, tùy tiện thôi. Nhìn phản quân đánh vào hoàng cung cũng là chuyện không tồi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Còn phần ta như thế nào thì phải xem tâm trạng của ta. Có tâm trạng thì chơi với bọn họ một chút, không có tâm trạng thì... giang sơn này cũng không phải là của ta, bọn họ muốn cướp thì cứ cho bọn họ cướp.
- Bệ hạ, một khi phản quân đánh vào hoàng cung thì bọn họ sẽ lấy mạng của ngài.
Trương Giáp Đệ hoảng hốt.
- Ta cũng muốn lắm.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta cũng muốn chết lắm, thế nhưng không có ai có thể giết ta được cả, đây là chuyện khiến ta rầu nhất.
- Không! Trách nhiệm của thuộc hạ là bảo vệ bệ hạ, bệ hạ không đi thì thuộc hạ cũng không đi!
Trương Giáp Đệ vội nói:
- Ta được tiên hoàng ủy thác, nhất định phải bảo vệ bệ hạ an toàn, nếu như bệ hạ có gì bất trắc thì...
- Trước nhất, bây giờ ta là hoàng đế, ta nói ngươi đi thì ngươi phải đi. Thứ hai, bất trắc gì chứ, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, chuyện đó sẽ không xảy ra được đâu.
Lý Thất Dạ cắt lời Trương Giáp Đệ, phủi tay nói rằng:
- Ngươi trở về chuẩn bị đi, bằng không, đại quân bao vây rồi thì sẽ có rất nhiều người trốn không thoát. Ai muốn đi thì cứ để bọn họ đi, đừng có ngăn cản bọn họ.
Trương Giáp Đệ trầm mặc, hắn không biết Lý Thất Dạ muốn làm gì. Cuối cùng hắn vái lạy Lý Thất Dạ, nghe theo mệnh lệnh của Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhắm mắt lại, hưởng thụ Binh Trì Ánh Kiếm xoa bóp, giống như đang ngủ.
- Ngươi cũng đi đi.
Sau một hồi lâu, Lý Thất Dạ nói chậm:
- Phản quân sắp sửa công thành, đi đi, rời khỏi hoàng thành, tìm một chỗ an toàn ổn định cuộc sống đi.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, cơ thể của Binh Trì Ánh Kiếm cứng lại. Sau khi hoàn hồn thì nàng quỳ lên mặt đất, cúi thấp trán, nói rằng:
- Nô tỳ đã gả vào hoàng cung, sống chính là người của bệ hạ, chết cũng là quỷ của bệ hạ, nô tỳ sẽ không bỏ lại bệ hạ chạy trốn đâu...
- Không có chuyện đó.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ở đâu ra sống là người của ta, chết là quỷ của ta chứ.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ hất tay, cười nói:
- Đây chỉ là trò chơi của kẻ trên mà thôi. Hôn nhân hoàng tộc chỉ là một tuồng kịch, chỉ là một trò cười mua vui mà thôi. Đi đi, nếu như ngươi coi hôn nhân hoàng tộc là thật thì bây giờ ta ban cho ngươi tự do, viết cho ngươi một tấm đế chỉ.
- Bệ hạ...
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, sắc mặt Binh Trì Ánh Kiếm trắng bệch.
- Đi đi.
Lý Thất Dạ không qun tâm, phất tay nói rằng:
- Đi bảo khố chọn một ít bảo vật đi, coi như là ta ban thưởng cho ngươi, đây cũng là duyên phận.
- Ta... ta... ta...
Sắc mặt Binh Trì Ánh Kiếm trắng bệch, nhất thời không nói ra lời. Mặc dù nàng thay Binh Trì Hàm Ngọc gả vào hoàng cung, thế nhưng đây là lựa chọn mà nàng cam tâm tình nguyện. Gả vào hoàng cung rồi, nàng cũng chấp nhận số mạng của mình. Thế nhưng bây giờ vương triều sắp sửa tan vỡ, nàng vậy mà phải chạy trốn.
- Năm quân đoàn lớn phản chiến!
Trong một đêm, tin tức chấn động này truyền khắp Cửu Bí đạo thống. Tin tức cực kỳ chấn động này như một trận mưa lớn dội khắp Cửu Bí đạo thống.
Sau khi nghe được tin tức này, vô số đại giáo cương quốc chấn động, vô số lão tổ hít lạnh một hơi.
- Năm quân đoàn lớn làm phản, thảo phạt tân hoàng.
Khi nhận được hịch văn này, vô số người chấn động. Tiếng gió thay đổi quá nhanh, rất nhiều người trở tay không kịp.
Năm quân đoàn lớn làm phản khiến cho Cửu Bí đạo thống khiếp sợ. Trong nháy mắt, vô số ánh mắt cùng nhìn hoàng đình của Đấu Thánh vương triều, vô số ánh mắt nhìn lên Quát Thương sơn.
- Đấu Thánh vương triều sắp xong rồi.
Sau khi nghe thấy năm quân đoàn lớn phản chiến, rất nhiều người rùng mình, thì thào rằng.
- Tân hoàng xong đời rồi.
Ngay cả một ít lão tổ cũng cảm khái, nhẹ nhàng lắc đầu, nói rằng:
- Thái Thanh Hoàng tam thế xưng hoàng, biến Đấu Thánh vương triều thành một con quái vật khổng lồ. Thế nhưng tân hoàng đăng cơ được bao lâu? Một vương triều khổng lồ như vậy lại phải sụp đổ.
Trong thời gian ngắn, rất nhiều đại giáo cương quốc ở Cửu Bí đạo thống cảm khái. Đấu Thánh vương triều cường thịnh được như ngày hôm nay là vì Thái Thanh Hoàng đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Đây là thành quả mà Thái Thanh Hoàng khổ sở kinh doanh suốt tam thế.
Thế nhưng Thái Thanh Hoàng băng hà, tân hoàng đăng cơ chưa được mấy ngày thì Đấu Thánh vương triều đã chao đảo, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Sự cường thịnh của Đấu Thánh vương triều còn rõ ngay trước mắt, ngay ngày hôm qua. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà Đấu Thánh vương triều từ thịnh chuyển sang cực suy, từ Đấu Thánh vương triều mạnh mẽ vô địch trở thành một ngọn nến tàn trong gió, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
- Năm quân đoàn lớn làm phản...
Ngay khi vừa hay tin thì Trương Giáp Đệ lập tức báo cáo ngay với Lý Thất Dạ. Vẻ mặt của Trương Giáp Đệ hết sức khó coi, biết rằng đã không thể cứu vãn được nữa.
Nếu trước đó Lý Thất Dạ không phái năm quân đoàn lớn vây công Binh Trì thế gia thì dựa vào dư uy của Thái Thanh Hoàng, nói không chừng còn có thể vượt qua khó khăn. Bây giờ năm quân đoàn lớn làm phản, đại cục đã không thể cứu vãn được nữa, Đấu Thánh vương triều cũng trở nên lao đao.
- Không bất ngờ lắm.
Nghe vậy, Lý Thất Dạ không quan tâm, cười nói:
- Cũng không phải chỉ có năm quân đoàn lớn làm phản.
- Bệ hạ, bây giờ nên làm gì đây? Có thượng sách nào không?
Lúc này, ngay cả Chân Thần bất hủ như Trương Giáp Đệ cũng không có đối sách. Đấu Thánh vương triều đã không thể cứu vãn, tân hoàng cũng không còn cơ hội khống chế cục diện.
- Có thượng sách gì chứ, trời phải mưa, gái phải lấy chồng, tùy bọn họ đi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nếu như đòi đối sách thì, Giáp Đệ, chuẩn bị hành lý lên đường thôi.
- Bệ hạ muốn rút lui?
Trương Giáp Đệ đương nhiên không dám nói Lý Thất Dạ muốn chạy trốn.
- Nói văn nhã như thế làm gì, chạy trốn thì nói chạy trốn.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Phản quân công thành, không có cơ hội tử thủ. Đi đi, ngươi hãy chuẩn bị hạnh lý đi. Còn người trong hoàng cung thì tùy bọn họ, giải tán bọn họ đi.
- Bệ hạ muốn đi đâu?
Trương Giáp Đệ trầm mặc, không hề trách cứ Lý Thất Dạ. Chuyện tới nước này rồi, trách nhiệm của hắn chính là bảo vệ sự an toàn của Lý Thất Dạ.
- Không, không phải ta.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta đang nói ngươi, người nhà của ngươi, người bên cạnh của ngươi. Hãy trốn đi, nơi nào an toàn đi trốn đến nơi đó.
- Còn bệ hạ?
Trương Giáp Đệ ngạc nhiên.
- Ta hả, tùy tiện thôi. Nhìn phản quân đánh vào hoàng cung cũng là chuyện không tồi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Còn phần ta như thế nào thì phải xem tâm trạng của ta. Có tâm trạng thì chơi với bọn họ một chút, không có tâm trạng thì... giang sơn này cũng không phải là của ta, bọn họ muốn cướp thì cứ cho bọn họ cướp.
- Bệ hạ, một khi phản quân đánh vào hoàng cung thì bọn họ sẽ lấy mạng của ngài.
Trương Giáp Đệ hoảng hốt.
- Ta cũng muốn lắm.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta cũng muốn chết lắm, thế nhưng không có ai có thể giết ta được cả, đây là chuyện khiến ta rầu nhất.
- Không! Trách nhiệm của thuộc hạ là bảo vệ bệ hạ, bệ hạ không đi thì thuộc hạ cũng không đi!
Trương Giáp Đệ vội nói:
- Ta được tiên hoàng ủy thác, nhất định phải bảo vệ bệ hạ an toàn, nếu như bệ hạ có gì bất trắc thì...
- Trước nhất, bây giờ ta là hoàng đế, ta nói ngươi đi thì ngươi phải đi. Thứ hai, bất trắc gì chứ, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, chuyện đó sẽ không xảy ra được đâu.
Lý Thất Dạ cắt lời Trương Giáp Đệ, phủi tay nói rằng:
- Ngươi trở về chuẩn bị đi, bằng không, đại quân bao vây rồi thì sẽ có rất nhiều người trốn không thoát. Ai muốn đi thì cứ để bọn họ đi, đừng có ngăn cản bọn họ.
Trương Giáp Đệ trầm mặc, hắn không biết Lý Thất Dạ muốn làm gì. Cuối cùng hắn vái lạy Lý Thất Dạ, nghe theo mệnh lệnh của Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhắm mắt lại, hưởng thụ Binh Trì Ánh Kiếm xoa bóp, giống như đang ngủ.
- Ngươi cũng đi đi.
Sau một hồi lâu, Lý Thất Dạ nói chậm:
- Phản quân sắp sửa công thành, đi đi, rời khỏi hoàng thành, tìm một chỗ an toàn ổn định cuộc sống đi.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, cơ thể của Binh Trì Ánh Kiếm cứng lại. Sau khi hoàn hồn thì nàng quỳ lên mặt đất, cúi thấp trán, nói rằng:
- Nô tỳ đã gả vào hoàng cung, sống chính là người của bệ hạ, chết cũng là quỷ của bệ hạ, nô tỳ sẽ không bỏ lại bệ hạ chạy trốn đâu...
- Không có chuyện đó.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ở đâu ra sống là người của ta, chết là quỷ của ta chứ.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ hất tay, cười nói:
- Đây chỉ là trò chơi của kẻ trên mà thôi. Hôn nhân hoàng tộc chỉ là một tuồng kịch, chỉ là một trò cười mua vui mà thôi. Đi đi, nếu như ngươi coi hôn nhân hoàng tộc là thật thì bây giờ ta ban cho ngươi tự do, viết cho ngươi một tấm đế chỉ.
- Bệ hạ...
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, sắc mặt Binh Trì Ánh Kiếm trắng bệch.
- Đi đi.
Lý Thất Dạ không qun tâm, phất tay nói rằng:
- Đi bảo khố chọn một ít bảo vật đi, coi như là ta ban thưởng cho ngươi, đây cũng là duyên phận.
- Ta... ta... ta...
Sắc mặt Binh Trì Ánh Kiếm trắng bệch, nhất thời không nói ra lời. Mặc dù nàng thay Binh Trì Hàm Ngọc gả vào hoàng cung, thế nhưng đây là lựa chọn mà nàng cam tâm tình nguyện. Gả vào hoàng cung rồi, nàng cũng chấp nhận số mạng của mình. Thế nhưng bây giờ vương triều sắp sửa tan vỡ, nàng vậy mà phải chạy trốn.
/5110
|