Bằng không, một phế vật như hắn làm sao có thể được Thái Thanh Hoàng cưng chìu, dung túng như thế chứ?
Bây giờ tiếp xúc, cảm thấy tên tiểu tử này không ngu ngốc như đã tưởng, thậm chí còn điên cuồng hơn cả bọn hắn. Có vài chuyện ngay cả nhân vật như bọn hắn cũng không nghĩ tới, vậy mà tên tiểu tử này lại nghĩ rất thấu triệt.
- Đi thôi, đi theo lão phu về Thần Hành môn.
Cuối cùng, Phong Thần nói chậm.
- Về Thần Hành môn các ngươi làm gì?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đương nhiên, hoàng đế ta đây vẫn có tác dụng với Thần Hành môn các ngươi, là một tấm thẻ đánh bạc rất nặng ký.
Lý Thất Dạ nói không sai. Hoàng đế như hắn trong tay Thần Hành môn đúng là một thẻ đánh bạc. Giữ thiên tử, ra lệnh chư hầu, đạo lý này ai cũng biết.
- Hừ...
Phong Thần hừ lạnh, nói rằng:
- Ngươi cả nghĩ rồi. Nếu như thả ngươi ra ngoài thì sợ rằng ngươi sẽ chết không có chỗ chôn. Vạn Trận quốc, Binh Trì thế gia, thậm chí ngay cả Đấu Thánh vương triều của nhà ngươi, có ai mà không muốn dồn ngươi vào chỗ chết chứ. Ngươi mà không chết thì bọn họ sẽ ăn ngủ không yên.
Phong Thần nói rất có đạo lý. Đối với đám người Bát Trận Chân Đế, chỉ cần Lý Thất Dạ một ngày chưa chết thì bọn họ sẽ không yên tâm, bọn họ sẽ rất khó danh chính ngôn thuận nắm giữ quyền lực, càng không thể nào danh chính ngôn thuận lên ngôi hoàng đế. Lý Thất Dạ còn sống thì bọn họ chính là bè lũ soán ngôi!
- Không sao cả.
Lý Thất Dạ nhún vai, nhìn Phong Thần, sờ sờ cằm, nói chậm:
- Tự bản thân là biết là được rồi. Thần Hành môn các ngươi có một thư khố đúng không, một thư khố rất là lớn!
- Ngươi muốn làm gì?
Nghe Lý Thất Dạ hỏi vậy, Phong Thần đanh mắt, nói lạnh lùng.
- Yên tâm, ta không có hứng thú với bí Hành hay là bí kíp võ công của các ngươi. Nếu như ta có hứng thú với bí kíp võ công thì trong bảo tàng của hoàng cung có vô số thứ để ta chọn.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta chỉ muốn xem tông quyển trong thư khố của các ngươi mà thôi, đều là sách giải trí cả. Nếu như được thì ta có thể đi Thần Hành môn các ngươi một chuyến.
Phong Thần nhìn Lý Thất Dạ, hắn không biết hồ lô của tiểu tử này bán thuốc gì, nói chậm:
- Ngươi muốn tìm cái gì?
- Không tìm gì cả.
Lý Thất Dạ nhún vai, nói rằng:
- Chỉ là đọc nhiều sách, tăng kiến thức. Phải biết rằng, kiến thức mới là sức mạnh. Giống như Thần Hành môn của các ngươi lập nghiệp bằng cách tìm hiểu tin tức, tìm hiểu bí mật. Những thứ này đã tích lũy vô số nội tình cho các ngươi.
Lý Thất Dạ nói vậy làm Phong Thần có hơi bất ngờ, thế nhưng hắn cũng thừa nhận Lý Thất Dạ nói có lý.
- Nếu như ngươi muốn tin tức ở các nơi thì ta có thể cho ngươi một phần, tin mới nhất.
Phong Thần hào phóng nói rằng.
- Ta không có hứng thú với tin tức hiện nay, đại thế thiên hạ, không cần nhìn cũng biết.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta có hứng thú với bí ẩn trong quá khứ, càng xa xôi, càng bí ẩn thì càng có giá trị với ta. Nói đơn giản là muốn tìm hiểu lịch sử, bất kể là chính sử hay là dã sử!
Phong Thần nghe vậy thì không khỏi nhìn Lý Thất Dạ thêm mấy lần. Thần Hành môn bọn họ đúng thật là lập nghiệp bằng cách tìm hiểu tin tức, đào móc bí ẩn. Thế nhưng hiện nay đã thay đổi rất nhiều, càng có nhiều theo đuổi sức mạnh cường đại, theo đuổi đạo hạnh cao thâm, đã không còn nhiều đệ tử cảm thấy hứng thú với tông quyển cổ cấp nữa.
- Có thể, ngươi muốn xem thì cứ xem.
Cuối cùng, Phong Thần đáp ứng Lý Thất Dạ.
- Đúng rồi, nha đầu của các ngươi tên gì.
Đứng lên, Lý Thất Dạ phủi tay, cười nói.
- Phi Hoa Thánh Nữ!
Phong Thần nói lạnh lùng, khi nói câu này, hắn có hơi giận dỗi.
Phi Hoa Thánh Nữ không chỉ là đệ tử có huyết thống cao quý nhất của Thần Hành môn, mà còn là một trong những đệ tử có tiềm lực nhất, chư lão trong tông môn đều coi trọng nàng. Cho dù tương lai nàng không chấp chưởng Thần Hành môn thì cũng có cơ hội trở thành một đời Chân Thần bất hủ, thậm chí tương lai sẽ có ngày vượt qua lão tổ chí tôn như hắn.
Hạt giống tốt như vậy, Thần Hành môn đương nhiên muốn giữ lại bồi dưỡng. Thế nhưng ngày đó Thái Thanh Hoàng cưỡng ép bọn hắn gả nữ đệ tử có huyết thống tốt nhất của bọn họ vào hoàng cung làm thái tử phi.
Khi đó Phong Thần đương nhiên không muốn, làm gì có ai muốn gả đệ tử tốt nhất của mình cho tên phế vật như Lý Thất Dạ chứ!
Thế nhưng khi đó khiếp sợ thần uy của Thái Thanh Hoàng, lại nghĩ tới ân nghĩa dẫn dắt của Thái Thanh Hoàng năm xưa, vì vậy hắn là người đầu tiên đồng ý.
Đương nhiên, thế cuộc khi đó bọn họ cũng không thể nào từ chối được. Nếu như khi đó có ai đứng ra phản đối thì Thái Thanh Hoàng tuyệt đối sẽ bắn chết chim đầu đàn. Khi đó Thái Thanh Hoàng vẫn còn sống, Tôn Lãnh Ảnh cùng Ngân Bí quân đoàn vẫn còn. Một khi Thái Thanh Hoàng giận dữ thì hậu quả khó mà tưởng tượng.
Thế nhưng hôm nay đã khác, Thái Thanh Hoàng đã chết, Tôn Lãnh Ảnh thoái ẩn, Ngân Bí quân đoàn cũng biến mất. Huống chi bây giờ giang sơn cũng mất rồi, Lý Thất Dạ đã trở thành quân mất nước.
Dưới tình huống như vậy, chỉ là một vua mất nước nhỏ yếu vô năng thì làm sao có thể xứng với Phi Hoa Thánh Nữ chứ? Nếu là ngày trước, hắn vẫn còn là hoàng đế thì còn có thể nói Phi Hoa Thánh Nữ trèo cao. Còn bây giờ, một tên vua mất nước mà thôi, e rằng Phi Hoa Thánh Nữ không lọt mắt hắn.
- Sao hả, muốn đổi ý?
Lý Thất Dạ nhìn dáng vẻ giận dỗi của Phong Thần, cười lớn.
- Con người quý ở chỗ tự biết lấy mình.
Phong Thần nói lạnh lùng.
Phong Thần đương nhiên khó chịu trong lòng rồi. Bây giờ Lý Thất Dạ căn bản không xứng với Phi Hoa Thánh Nữ! Thế nhưng Phong Thần vẫn là người có điểm mấu chốt, là người nói chuyện biết giữ lời. Hắn đã đáp ứng Thái Thanh Hoàng, lại còn ký hôn khế, hắn không tiện đổi ý, cũng không tiện phủ nhận hôn sự này.
Bất kể Phong Thần tính toán như thế nào thì hắn vẫn là người có điểm mấu chốt, vẫn là người biết giữ chữ tín.
Khi đó không còn lựa chọn nào khác nên mới đồng ý hôn sự này. Hôm nay đã khác trước, hắn đương nhiên không thích hôn sự này, đây chẳng khác gì một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu cả.
- Tự biết lấy mình là cái gì?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Trong mắt ta thánh nữ của các ngươi chỉ là một nha hoàn mà thôi. Nếu như đưa tới làm tiểu thiếp của ta thì phải hầu hạ ta thật tốt vào. Thắp đèn đọc sách cổ, phòng cũ lạnh lẽ, ta cũng cần một nha đầu giúp ta rửa chân ấm giường.
Bây giờ tiếp xúc, cảm thấy tên tiểu tử này không ngu ngốc như đã tưởng, thậm chí còn điên cuồng hơn cả bọn hắn. Có vài chuyện ngay cả nhân vật như bọn hắn cũng không nghĩ tới, vậy mà tên tiểu tử này lại nghĩ rất thấu triệt.
- Đi thôi, đi theo lão phu về Thần Hành môn.
Cuối cùng, Phong Thần nói chậm.
- Về Thần Hành môn các ngươi làm gì?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đương nhiên, hoàng đế ta đây vẫn có tác dụng với Thần Hành môn các ngươi, là một tấm thẻ đánh bạc rất nặng ký.
Lý Thất Dạ nói không sai. Hoàng đế như hắn trong tay Thần Hành môn đúng là một thẻ đánh bạc. Giữ thiên tử, ra lệnh chư hầu, đạo lý này ai cũng biết.
- Hừ...
Phong Thần hừ lạnh, nói rằng:
- Ngươi cả nghĩ rồi. Nếu như thả ngươi ra ngoài thì sợ rằng ngươi sẽ chết không có chỗ chôn. Vạn Trận quốc, Binh Trì thế gia, thậm chí ngay cả Đấu Thánh vương triều của nhà ngươi, có ai mà không muốn dồn ngươi vào chỗ chết chứ. Ngươi mà không chết thì bọn họ sẽ ăn ngủ không yên.
Phong Thần nói rất có đạo lý. Đối với đám người Bát Trận Chân Đế, chỉ cần Lý Thất Dạ một ngày chưa chết thì bọn họ sẽ không yên tâm, bọn họ sẽ rất khó danh chính ngôn thuận nắm giữ quyền lực, càng không thể nào danh chính ngôn thuận lên ngôi hoàng đế. Lý Thất Dạ còn sống thì bọn họ chính là bè lũ soán ngôi!
- Không sao cả.
Lý Thất Dạ nhún vai, nhìn Phong Thần, sờ sờ cằm, nói chậm:
- Tự bản thân là biết là được rồi. Thần Hành môn các ngươi có một thư khố đúng không, một thư khố rất là lớn!
- Ngươi muốn làm gì?
Nghe Lý Thất Dạ hỏi vậy, Phong Thần đanh mắt, nói lạnh lùng.
- Yên tâm, ta không có hứng thú với bí Hành hay là bí kíp võ công của các ngươi. Nếu như ta có hứng thú với bí kíp võ công thì trong bảo tàng của hoàng cung có vô số thứ để ta chọn.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta chỉ muốn xem tông quyển trong thư khố của các ngươi mà thôi, đều là sách giải trí cả. Nếu như được thì ta có thể đi Thần Hành môn các ngươi một chuyến.
Phong Thần nhìn Lý Thất Dạ, hắn không biết hồ lô của tiểu tử này bán thuốc gì, nói chậm:
- Ngươi muốn tìm cái gì?
- Không tìm gì cả.
Lý Thất Dạ nhún vai, nói rằng:
- Chỉ là đọc nhiều sách, tăng kiến thức. Phải biết rằng, kiến thức mới là sức mạnh. Giống như Thần Hành môn của các ngươi lập nghiệp bằng cách tìm hiểu tin tức, tìm hiểu bí mật. Những thứ này đã tích lũy vô số nội tình cho các ngươi.
Lý Thất Dạ nói vậy làm Phong Thần có hơi bất ngờ, thế nhưng hắn cũng thừa nhận Lý Thất Dạ nói có lý.
- Nếu như ngươi muốn tin tức ở các nơi thì ta có thể cho ngươi một phần, tin mới nhất.
Phong Thần hào phóng nói rằng.
- Ta không có hứng thú với tin tức hiện nay, đại thế thiên hạ, không cần nhìn cũng biết.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta có hứng thú với bí ẩn trong quá khứ, càng xa xôi, càng bí ẩn thì càng có giá trị với ta. Nói đơn giản là muốn tìm hiểu lịch sử, bất kể là chính sử hay là dã sử!
Phong Thần nghe vậy thì không khỏi nhìn Lý Thất Dạ thêm mấy lần. Thần Hành môn bọn họ đúng thật là lập nghiệp bằng cách tìm hiểu tin tức, đào móc bí ẩn. Thế nhưng hiện nay đã thay đổi rất nhiều, càng có nhiều theo đuổi sức mạnh cường đại, theo đuổi đạo hạnh cao thâm, đã không còn nhiều đệ tử cảm thấy hứng thú với tông quyển cổ cấp nữa.
- Có thể, ngươi muốn xem thì cứ xem.
Cuối cùng, Phong Thần đáp ứng Lý Thất Dạ.
- Đúng rồi, nha đầu của các ngươi tên gì.
Đứng lên, Lý Thất Dạ phủi tay, cười nói.
- Phi Hoa Thánh Nữ!
Phong Thần nói lạnh lùng, khi nói câu này, hắn có hơi giận dỗi.
Phi Hoa Thánh Nữ không chỉ là đệ tử có huyết thống cao quý nhất của Thần Hành môn, mà còn là một trong những đệ tử có tiềm lực nhất, chư lão trong tông môn đều coi trọng nàng. Cho dù tương lai nàng không chấp chưởng Thần Hành môn thì cũng có cơ hội trở thành một đời Chân Thần bất hủ, thậm chí tương lai sẽ có ngày vượt qua lão tổ chí tôn như hắn.
Hạt giống tốt như vậy, Thần Hành môn đương nhiên muốn giữ lại bồi dưỡng. Thế nhưng ngày đó Thái Thanh Hoàng cưỡng ép bọn hắn gả nữ đệ tử có huyết thống tốt nhất của bọn họ vào hoàng cung làm thái tử phi.
Khi đó Phong Thần đương nhiên không muốn, làm gì có ai muốn gả đệ tử tốt nhất của mình cho tên phế vật như Lý Thất Dạ chứ!
Thế nhưng khi đó khiếp sợ thần uy của Thái Thanh Hoàng, lại nghĩ tới ân nghĩa dẫn dắt của Thái Thanh Hoàng năm xưa, vì vậy hắn là người đầu tiên đồng ý.
Đương nhiên, thế cuộc khi đó bọn họ cũng không thể nào từ chối được. Nếu như khi đó có ai đứng ra phản đối thì Thái Thanh Hoàng tuyệt đối sẽ bắn chết chim đầu đàn. Khi đó Thái Thanh Hoàng vẫn còn sống, Tôn Lãnh Ảnh cùng Ngân Bí quân đoàn vẫn còn. Một khi Thái Thanh Hoàng giận dữ thì hậu quả khó mà tưởng tượng.
Thế nhưng hôm nay đã khác, Thái Thanh Hoàng đã chết, Tôn Lãnh Ảnh thoái ẩn, Ngân Bí quân đoàn cũng biến mất. Huống chi bây giờ giang sơn cũng mất rồi, Lý Thất Dạ đã trở thành quân mất nước.
Dưới tình huống như vậy, chỉ là một vua mất nước nhỏ yếu vô năng thì làm sao có thể xứng với Phi Hoa Thánh Nữ chứ? Nếu là ngày trước, hắn vẫn còn là hoàng đế thì còn có thể nói Phi Hoa Thánh Nữ trèo cao. Còn bây giờ, một tên vua mất nước mà thôi, e rằng Phi Hoa Thánh Nữ không lọt mắt hắn.
- Sao hả, muốn đổi ý?
Lý Thất Dạ nhìn dáng vẻ giận dỗi của Phong Thần, cười lớn.
- Con người quý ở chỗ tự biết lấy mình.
Phong Thần nói lạnh lùng.
Phong Thần đương nhiên khó chịu trong lòng rồi. Bây giờ Lý Thất Dạ căn bản không xứng với Phi Hoa Thánh Nữ! Thế nhưng Phong Thần vẫn là người có điểm mấu chốt, là người nói chuyện biết giữ lời. Hắn đã đáp ứng Thái Thanh Hoàng, lại còn ký hôn khế, hắn không tiện đổi ý, cũng không tiện phủ nhận hôn sự này.
Bất kể Phong Thần tính toán như thế nào thì hắn vẫn là người có điểm mấu chốt, vẫn là người biết giữ chữ tín.
Khi đó không còn lựa chọn nào khác nên mới đồng ý hôn sự này. Hôm nay đã khác trước, hắn đương nhiên không thích hôn sự này, đây chẳng khác gì một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu cả.
- Tự biết lấy mình là cái gì?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Trong mắt ta thánh nữ của các ngươi chỉ là một nha hoàn mà thôi. Nếu như đưa tới làm tiểu thiếp của ta thì phải hầu hạ ta thật tốt vào. Thắp đèn đọc sách cổ, phòng cũ lạnh lẽ, ta cũng cần một nha đầu giúp ta rửa chân ấm giường.
/5110
|