Hắn chính là Lý Thất Dạ, là một viên đạo tâm tuyên cổ bất động!
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lý Thất Dạ mới tỉnh dậy khỏi nhập định. Lúc này, mặc dù hắn đã thu hồi Thái Sơ Thụ, thế nhưng trên người hắn vẫn tỏa ra một chút ánh sáng. Mỗi một điểm ánh sáng của hắn đều như thể mang tới hy vọng hoàn toàn mới cho thế giới này, mang tới ánh rạng đông hoàn toàn mới cho thế giới này.
Lúc này, mỗi cái phất tay của Lý Thất Dạ đều có sức mạnh hủy thiên diệt địa, có sức mạnh đánh nát kỷ nguyên.
Từ từ, ánh sáng biến mất, Lý Thất Da thu hồi khí tức khủng bố, phản phác quy chân, từ từ khiến cho người ta cảm thấy hắn là một viên đá ngọc, tự nhiên mà thành, không hề trải qua điêu khắc.
Sau khi Lý Thất Dạ thu hồi tất cả khí tức thì cười nhạt. Lúc này, chỉ có bá chủ đứng trên đỉnh cao thì mới có thể nhìn ra một hai ảo diệu của hắn.
Lý Thất Dạ đi ra ngoài, Trương Kiến Xuyên đã chờ ngoài cửa. Hắn vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ thì vội vàng đi tới, nói nhỏ rằng:
- Bệ hạ, chưởng môn cùng chư vị lão tổ tới đây bái kiến.
- Há, chắc không ít người đến đây đúng rồi.
Nghe vậy, Lý Thất Dạ cười nhạt.
- Đến không ít.
Trương Kiến Xuyên do dự một hồi, cuối cùng nói nhỏ:
- Kính xin bệ hạ khoan dung một hai.
Nhìn Trương Kiến Xuyên, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Nói vậy là có chuyện sắp xảy ra rồi.
- Chỉ là thuộc hạ suy đoán lung tung mà thôi.
Trương Kiến Xuyên cười gượng, sau đó nói nhỏ:
- Lão tổ tông còn ở đế đô, thuộc hạ... thuộc hạ cũng không dám nói loạn.
Mặc dù Trương Kiến Xuyên nói vậy, thế nhưng là người phụ trách hệ thống tình báo của Thần Hành môn, hắn rất mẫn cảm với rất nhiều việc. Vì vậy lúc này hắn đã nhìn ra cái gì đó, thế nhưng lại không dám nói ra, hơn nữa có nói thì hắn cũng không có sức để thay đổi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, không nói, cũng không quan tâm. Trương Kiến Xuyên không dám nói nữa, vội vàng dẫn đường cho Lý Thất Dạ.
Khi Lý Thất Dạ đi đến đại sảnh thì phòng khách đã chật ních người ngồi. Người có thể ngồi, đều là lão tổ nặng ký của Thần Hành môn. Ngoại trừ những lão tổ đang ngồi trong đại sảnh ra thì bên ngoài đại sảnh còn có rất nhiều đệ tử Thần Hành môn đang khoanh tay đứng thẳng.
Sau khi Lý Thất Dạ đi tới thì ánh mắt của mọi người đều dồn lên người Lý Thất Dạ, quan sát Lý Thất Dạ. Ánh mắt của mỗi người đều không như nhau, có xem thường, có cười gằn, cũng có tò mò...
- Bệ hạ, quấy rầy ngươi thanh tu.
Sau khi Lý Thất Dạ đi tới thì chưởng môn Thần Hành môn Thiên Hạc Chân Nhân mỉm cười ôm quyền với Lý Thất Dạ.
Lúc này Thiên Hạc Chân Nhân vẫn ngồi yên trên ghế lớn, chỉ khách khí ôm quyền với Lý Thất Dạ mà thôi, không hề đứng dậy nghênh đón.
Nếu đổi lại là trước đây, khi Lý Thất Dạ vẫn còn là hoàng đế của Cửu Bí đạo thống thì Thiên Hạc Chân Nhân chắc chắn sẽ ngay lập tức quỳ lạy ra đất.
Thế nhưng bây giờ tân hoàng chỉ là quân mất nước, Thiên Hạc Chân Nhân cũng vậy, lão tổ Thần Hành môn cũng vậy, thậm chí ngay cả đệ tử Thần Hành môn cũng không coi tân hoàng ra gì. Trong mắt bọn họ, tân hoàng chỉ là quân mất nước, chó mất chủ, là một tên hôn quân vô năng mà thôi.
Lý Thất Dạ ngồi xuống, ánh mắt đảo quanh, nhìn mọi người ở nơi này một lần. Chỉ thấy Phi Hoa Thánh Nữ cùng Hạc Phi công tử đứng ở bên cạnh Thiên Hạc Chân Nhân.
Phi Hoa Thánh Nữ lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, ánh mắt hiện vẻ xem thường. Còn Hạc Phi công tử thì khóe miệng cười gằn, ánh mắt nhìn Lý Thất Dạ lộ ra sát ý.
Lúc này Trương Kiến Xuyên không nói gì cả, chỉ yên lặng đứng sang một bên. Lúc này hắn có lòng nhưng không có sức, Thần Hành môn không chỉ có chưởng môn có mặt, mà ngay cả các vị lão tổ cũng đều có mặt ở nơi này. Đệ tử đời thứ ba như hắn ở trước mặt các vị lão tổ chẳng hề có tiếng nói gì cả.
- Đều đến đông đủ rồi.
Lý Thất Dạ ngồi tại chỗ, lười biếng cười nói.
- Bệ hạ đã ở tệ môn lâu như vậy mà các vị lão tổ cũng chưa từng nhìn thấy bệ hạ lần nào, hôm nay đặc biệt tới đây để ra mắt.
Trên thực tế có một vài lão tổ đã nhìn thấy Lý Thất Dạ lâu rồi, khi Lý Thất Dạ đăng cơ, bọn họ từng đi theo Phong Thần đến bái, chỉ là trước giờ Lý Thất Dạ không quan tâm tới bọn họ mà thôi. Huống chi, tân hoàng đăng cơ, mời khách khắp thiên hạ, ai mà có thể nhớ kỹ từng người một chứ.
- Vị này là Thiểm Vân lão tổ, là người có bộ pháp nhanh nhất Thần Hành môn chúng ta. Vị này là Độc Giao lão tổ, là lão tổ phụ trách truyền đạo của Thần Hành môn chúng ta. Vị này là Thiên Hành lão tổ, là...
Thiên Hạc Chân Nhân mặt mày tươi cười giới thiệu từng người một với Lý Thất Dạ.
- Được rồi, khách sáo như vậy miễn đi.
Khi Thiên Hạc Chân Nhân định giới thiệu người tiếp theo thì Lý Thất Dạ phủi tay, ngắt lời hắn, lười biếng nói rằng:
- Chớ có bày cái vẻ dối trá này trước mặt ta, có việc mau nói, có rắm mau thả, mọi người đều rất bận, chớ có vòng vo.
Lý Thất Dạ vừa nói thế, tất cả lão tổ có mặt ở nơi này đều biến sắc, không ít lão tổ lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ.
Còn phần đệ tử Thần Hành môn thì càng giận dữ nhìn Lý Thất Dạ.
Lão tổ Thần Hành môn có mặt ở nơi này đều có thân phận cao quý, không chỉ ở Thần Hành môn bọn họ, mà ngay cả Cửu Bí đạo thống, thậm chí là Đế Thống Giới, bọn họ cũng là nhân vật có cân nặng.
Thiên Hạc Chân Nhân giới thiệu bọn họ với Lý Thất Dạ là đã cho Lý Thất Dạ mặt mũi rồi, vậy mà Lý Thất Dạ lại không hề khách khí cắt lời, đúng là không nể mặt bọn họ, đúng là không coi bọn họ ra gì.
Chuyện như thế, Thần Hành môn làm sao mà nuốt trôi cơn giận này cho nổi. Huống chi, trong mắt bọn họ thì Lý Thất Dạ bây giờ chỉ là một con chó mất chủ còn cần Thần Hành môn che chở, thế mà hắn lại dám kiêu ngạo như thế!
Nhất thời, không ít ánh mắt đổ dồn về Lý Thất Dạ, bên trong những ánh mắt này đều ngùn ngụt lửa giận, khiến cho bầu không khí ở nơi này trở nên sốt sắng hơn.
- Việc này...
Thiên Hạc Chân Nhân cười gượng một cái, sau đó đanh mắt lại, khuôn mặt tươi cười như hoa cũng bắt đầu lạnh lẽo.
Lúc này, Thiên Hạc Chân Nhân gật đầu với Phi Hoa Thánh Nữ.
- Hôm nay chúng ta tới đây chỉ có một chuyện mà thôi.
Phi Hoa Thánh Nữ đứng dậy, nói lạnh lùng:
- Chúng ta chỉ có một yêu cầu, ngươi hãy giao ra hôn khế, chỉ cần ngươi chịu giao ra hôn khê thì đối với ngươi sẽ trăm lợi mà không hại.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lý Thất Dạ mới tỉnh dậy khỏi nhập định. Lúc này, mặc dù hắn đã thu hồi Thái Sơ Thụ, thế nhưng trên người hắn vẫn tỏa ra một chút ánh sáng. Mỗi một điểm ánh sáng của hắn đều như thể mang tới hy vọng hoàn toàn mới cho thế giới này, mang tới ánh rạng đông hoàn toàn mới cho thế giới này.
Lúc này, mỗi cái phất tay của Lý Thất Dạ đều có sức mạnh hủy thiên diệt địa, có sức mạnh đánh nát kỷ nguyên.
Từ từ, ánh sáng biến mất, Lý Thất Da thu hồi khí tức khủng bố, phản phác quy chân, từ từ khiến cho người ta cảm thấy hắn là một viên đá ngọc, tự nhiên mà thành, không hề trải qua điêu khắc.
Sau khi Lý Thất Dạ thu hồi tất cả khí tức thì cười nhạt. Lúc này, chỉ có bá chủ đứng trên đỉnh cao thì mới có thể nhìn ra một hai ảo diệu của hắn.
Lý Thất Dạ đi ra ngoài, Trương Kiến Xuyên đã chờ ngoài cửa. Hắn vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ thì vội vàng đi tới, nói nhỏ rằng:
- Bệ hạ, chưởng môn cùng chư vị lão tổ tới đây bái kiến.
- Há, chắc không ít người đến đây đúng rồi.
Nghe vậy, Lý Thất Dạ cười nhạt.
- Đến không ít.
Trương Kiến Xuyên do dự một hồi, cuối cùng nói nhỏ:
- Kính xin bệ hạ khoan dung một hai.
Nhìn Trương Kiến Xuyên, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Nói vậy là có chuyện sắp xảy ra rồi.
- Chỉ là thuộc hạ suy đoán lung tung mà thôi.
Trương Kiến Xuyên cười gượng, sau đó nói nhỏ:
- Lão tổ tông còn ở đế đô, thuộc hạ... thuộc hạ cũng không dám nói loạn.
Mặc dù Trương Kiến Xuyên nói vậy, thế nhưng là người phụ trách hệ thống tình báo của Thần Hành môn, hắn rất mẫn cảm với rất nhiều việc. Vì vậy lúc này hắn đã nhìn ra cái gì đó, thế nhưng lại không dám nói ra, hơn nữa có nói thì hắn cũng không có sức để thay đổi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, không nói, cũng không quan tâm. Trương Kiến Xuyên không dám nói nữa, vội vàng dẫn đường cho Lý Thất Dạ.
Khi Lý Thất Dạ đi đến đại sảnh thì phòng khách đã chật ních người ngồi. Người có thể ngồi, đều là lão tổ nặng ký của Thần Hành môn. Ngoại trừ những lão tổ đang ngồi trong đại sảnh ra thì bên ngoài đại sảnh còn có rất nhiều đệ tử Thần Hành môn đang khoanh tay đứng thẳng.
Sau khi Lý Thất Dạ đi tới thì ánh mắt của mọi người đều dồn lên người Lý Thất Dạ, quan sát Lý Thất Dạ. Ánh mắt của mỗi người đều không như nhau, có xem thường, có cười gằn, cũng có tò mò...
- Bệ hạ, quấy rầy ngươi thanh tu.
Sau khi Lý Thất Dạ đi tới thì chưởng môn Thần Hành môn Thiên Hạc Chân Nhân mỉm cười ôm quyền với Lý Thất Dạ.
Lúc này Thiên Hạc Chân Nhân vẫn ngồi yên trên ghế lớn, chỉ khách khí ôm quyền với Lý Thất Dạ mà thôi, không hề đứng dậy nghênh đón.
Nếu đổi lại là trước đây, khi Lý Thất Dạ vẫn còn là hoàng đế của Cửu Bí đạo thống thì Thiên Hạc Chân Nhân chắc chắn sẽ ngay lập tức quỳ lạy ra đất.
Thế nhưng bây giờ tân hoàng chỉ là quân mất nước, Thiên Hạc Chân Nhân cũng vậy, lão tổ Thần Hành môn cũng vậy, thậm chí ngay cả đệ tử Thần Hành môn cũng không coi tân hoàng ra gì. Trong mắt bọn họ, tân hoàng chỉ là quân mất nước, chó mất chủ, là một tên hôn quân vô năng mà thôi.
Lý Thất Dạ ngồi xuống, ánh mắt đảo quanh, nhìn mọi người ở nơi này một lần. Chỉ thấy Phi Hoa Thánh Nữ cùng Hạc Phi công tử đứng ở bên cạnh Thiên Hạc Chân Nhân.
Phi Hoa Thánh Nữ lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, ánh mắt hiện vẻ xem thường. Còn Hạc Phi công tử thì khóe miệng cười gằn, ánh mắt nhìn Lý Thất Dạ lộ ra sát ý.
Lúc này Trương Kiến Xuyên không nói gì cả, chỉ yên lặng đứng sang một bên. Lúc này hắn có lòng nhưng không có sức, Thần Hành môn không chỉ có chưởng môn có mặt, mà ngay cả các vị lão tổ cũng đều có mặt ở nơi này. Đệ tử đời thứ ba như hắn ở trước mặt các vị lão tổ chẳng hề có tiếng nói gì cả.
- Đều đến đông đủ rồi.
Lý Thất Dạ ngồi tại chỗ, lười biếng cười nói.
- Bệ hạ đã ở tệ môn lâu như vậy mà các vị lão tổ cũng chưa từng nhìn thấy bệ hạ lần nào, hôm nay đặc biệt tới đây để ra mắt.
Trên thực tế có một vài lão tổ đã nhìn thấy Lý Thất Dạ lâu rồi, khi Lý Thất Dạ đăng cơ, bọn họ từng đi theo Phong Thần đến bái, chỉ là trước giờ Lý Thất Dạ không quan tâm tới bọn họ mà thôi. Huống chi, tân hoàng đăng cơ, mời khách khắp thiên hạ, ai mà có thể nhớ kỹ từng người một chứ.
- Vị này là Thiểm Vân lão tổ, là người có bộ pháp nhanh nhất Thần Hành môn chúng ta. Vị này là Độc Giao lão tổ, là lão tổ phụ trách truyền đạo của Thần Hành môn chúng ta. Vị này là Thiên Hành lão tổ, là...
Thiên Hạc Chân Nhân mặt mày tươi cười giới thiệu từng người một với Lý Thất Dạ.
- Được rồi, khách sáo như vậy miễn đi.
Khi Thiên Hạc Chân Nhân định giới thiệu người tiếp theo thì Lý Thất Dạ phủi tay, ngắt lời hắn, lười biếng nói rằng:
- Chớ có bày cái vẻ dối trá này trước mặt ta, có việc mau nói, có rắm mau thả, mọi người đều rất bận, chớ có vòng vo.
Lý Thất Dạ vừa nói thế, tất cả lão tổ có mặt ở nơi này đều biến sắc, không ít lão tổ lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ.
Còn phần đệ tử Thần Hành môn thì càng giận dữ nhìn Lý Thất Dạ.
Lão tổ Thần Hành môn có mặt ở nơi này đều có thân phận cao quý, không chỉ ở Thần Hành môn bọn họ, mà ngay cả Cửu Bí đạo thống, thậm chí là Đế Thống Giới, bọn họ cũng là nhân vật có cân nặng.
Thiên Hạc Chân Nhân giới thiệu bọn họ với Lý Thất Dạ là đã cho Lý Thất Dạ mặt mũi rồi, vậy mà Lý Thất Dạ lại không hề khách khí cắt lời, đúng là không nể mặt bọn họ, đúng là không coi bọn họ ra gì.
Chuyện như thế, Thần Hành môn làm sao mà nuốt trôi cơn giận này cho nổi. Huống chi, trong mắt bọn họ thì Lý Thất Dạ bây giờ chỉ là một con chó mất chủ còn cần Thần Hành môn che chở, thế mà hắn lại dám kiêu ngạo như thế!
Nhất thời, không ít ánh mắt đổ dồn về Lý Thất Dạ, bên trong những ánh mắt này đều ngùn ngụt lửa giận, khiến cho bầu không khí ở nơi này trở nên sốt sắng hơn.
- Việc này...
Thiên Hạc Chân Nhân cười gượng một cái, sau đó đanh mắt lại, khuôn mặt tươi cười như hoa cũng bắt đầu lạnh lẽo.
Lúc này, Thiên Hạc Chân Nhân gật đầu với Phi Hoa Thánh Nữ.
- Hôm nay chúng ta tới đây chỉ có một chuyện mà thôi.
Phi Hoa Thánh Nữ đứng dậy, nói lạnh lùng:
- Chúng ta chỉ có một yêu cầu, ngươi hãy giao ra hôn khế, chỉ cần ngươi chịu giao ra hôn khê thì đối với ngươi sẽ trăm lợi mà không hại.
/5110
|