"Đùng..." một cái, vạn giới như đổ nát. Chỉ thấy bàn chân lớn bị thạch thuẫn đập nát, chỉ nghe "ầm" một cái, chỉ thấy bàn chân vỡ diệt từng tấc một. Cuối cùng "đùng" một cái, toàn bộ bàn chân tan nát. Dưới sức mạnh hủy diệt kinh khủng này, tiếng nổ vang mãi không dứt, Thần Hành môn không ngừng rung chuyển, từng ngọn núi một như muốn rơi rụng khỏi bầu trời.
Sau khi thạch thuẫn đập nát bàn chân thì dư kình không biến mất, trong tiếng "đùng" rất lớn, chỉ thấy cự thuẫn đập mạnh xuống, dường như muốn đập nát toàn bộ đại thế của Thần Hành môn.
- Không hay...
Thấy vậy, các vị lão tổ của Thần Hành môn ngơ ngác gào lên.
Bọn họ biết, nếu như cự thuẫn đập nát đại thế của Thần Hành môn thì Thần Hành môn sẽ không thể nào thoát khỏi vận mệnh diệt môn. E rằng kể từ đây Thần Hành môn sẽ biến thành tro bụi.
Vì vậy các lão tổ của Thần Hành môn ra sức khởi động đại thế của Thần Hành môn, chân khí chảy cuồn cuộn vào trong đại thế, đại thế của Thần Hành môn lại phát sáng lóng lánh, sức mạnh cuồn cuộn lại dâng trào lên, muốn chống lại thạch thuẫn mà Lý Thất Dạ đập xuống.
"Phốc..."
Thạch thuẫn đập xuống, không ít lão tổ Thần Hành môn chịu đựng không nổi, chớp mắt bị đập thành sương máu, ngay cả kêu thảm cũng không kịp kêu.
- Bệ hạ, xin hãy hạ thủ lưu tình.
Lúc này có tiếng hét dài vang lên. "Đùng" một cái, một cỗ sức mạnh mênh mông như biển sao trời rót vào đại thế của Thần Hành môn. "Ầm" một cái, đại thế của Thần Hành môn gắng gượng chống đỡ thế công của thạch thuẫn.
Lúc này, chỉ nghe tiếng đổ nát "rầm rầm rầm" vang lên, chỉ thấy một vài ngọn núi của Thần Hành môn đã rơi rụng.
Ngay lúc này, có một người xông vào Thần Hành môn như một trận cuồng phong. Hắn khí thế ngập trời, giống như là một vị thần linh vô thượng, mỗi cái phất tay đều có sức mạnh hủy thiên diệt địa.
- Lão tổ tông...
Nhìn thấy ông lão xông tới như trận cuồng phong, lão tổ cùng đệ tử của Thần Hành môn mừng rỡ như điên.
- Phong lão đầu, ăn một thuẫn của ta cái đã.
Thấy Phong Thần chạy về, Lý Thất Dạ cười lớn, tiện tay đập thạch thuẫn.
Phong Thần vừa mới vất vả từ bên ngoài chạy về thì đột biến của Thần Hành môn đã hù hắn thòng tim, bây giờ nhìn thấy thạch thuẫn đập tới, hắn hoàn toàn biến sắc.
- Mở...
Phong Thần gào lớn, diễn biến ra đòn tấn công mạnh mẽ nhất của mình. Trong nháy mắt, Phong Thần tựa như hóa thành bão táp kinh khủng nhất thế gian. Trong tiếng nổ "ầm ầm ầm", chỉ thấy Phong Thần hóa thành một cơn bão táp cực kỳ đáng sợ, cơn bão táp vô cùng mạnh mẽ này có thể phá tan toàn bộ thế giới thành từng mảnh vụn chỉ trong chớp mắt.
Trong tiếng nổ "ầm ầm ầm", cơn bão táp kinh khủng này lao lên trên trời, tựa như muốn xé rách tất cả nhật nguyệt tinh thần trên bầu trời.
"Ầm..." một cái, cho dù bão táp mạnh mẽ cách mấy, bão táp khủng bố cách mấy thì khi thạch thuẫn đập trúng thì bão táp cũng bị đập nát tan, từng luồng gió mát giống như bị một tấm ba tiêu quạt bay đi mất.
Bão táp bị đánh tan, Phong Thần từ trên trời rớt xuống giống như một viên sao sa. Cuối cùng "ầm" một cái, cơ thể hắn đập lên trên một ngọn núi, lập tức đập nát ngọn núi này thành từng mảnh vụn.
Thấy vậy, tất cả lão tổ cùng đệ tử của Thần Hành môn đều ngơ ngác thất sắc. Phong Thần là lão tổ mạnh nhất Thần Hành môn, là một trong năm lão tổ chí tôn ở Cửu Bí đạo thống. Ở Cửu Bí đạo thống, ngoại trừ Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh ra thì không ai có thể ngồi ngang hàng với hắn nữa. Thế nhưng lúc này mạnh mẽ như hắn cũng không thể ngăn nổi một đòn của thạch thuẫn. Nếu như chuyện này truyền đi thì chắc chắn sẽ khiếp sợ toàn bộ Cửu Bí đạo thống, cũng khiếp sợ toàn bộ Đế Thống Giới.
"Rầm"
Đất đá bay lên trời, Phong Thần vất vả bò dậy khỏi đống đá vụn. Hắn mình mẩy máu me, toàn thân chỗ nào cũng bị thương nặng.
Nhìn thấy Phong Thần còn sống, lão tổ cùng đệ tử của Thần Hành môn mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu như chỉ một đòn mà đã giết chết lão tổ mạnh mẽ nhất của Thần Hành môn, như vậy thì thật sự khiến cho con người ta cảm thấy tuyệt vọng.
- Bệ hạ, xin hạ thủ lưu tình.
Phong Thần quỳ úp trên đất, lo lắng tái mặt, nói rằng:
- Đệ tử trong môn phái ngu xuẩn vô tri, xin bệ hạ niệm tình cũ, niệm tình liệt tổ liệt tông của Cửu Bí đạo thống mà tha thứ cho Thần Hành môn. Trên dưới Thần Hành môn cam nguyện nghe bệ hạ trừng phạt.
Lúc này, Phong Thần sợ hết hồn hết vía. Lúc này hắn mới nhận ra rằng, so với Thái Thanh Hoàng thì Lý Thất Dạ mới thật sự là người khủng bố, ngay cả Thái Thanh Hoàng cũng không thể mạnh tới mức độ như thế này được.
Lý Thất Dạ nhìn Phong Thần quỳ úp trên đất, mỉm cười, lắc đầu nói rằng:
- Đúng là một đảm ngu đần, không thấy máu tươi thì thật sự cho rằng thế gian cũng nông cạn như thế.
Lúc này, cho dù Lý Thất Dạ nói rất hời hợt, thế nhưng trên dưới Thần Hành môn đều nơm nớp lo sợ. Tất cả mọi người của Thần Hành môn đều quỳ úp trên đất, bất kể là đệ tử bình thường hay là lão tổ mạnh mẽ thì cũng đều đang quỳ úp trên đất, toàn thân run rẩy.
Lúc này bọn họ mới biết cái gì mới là khủng bố, cái gì mới là quái vật khổng lồ, còn bọn họ thì chỉ là sâu kiến mà thôi. Cho dù bọn họ có là ngũ cường của Cửu Bí đạo thống đi chăng nữa thì ở trước mặt Lý Thất Dạ cũng không đáng nhắc tới, cũng không đủ thành đạo.
Lúc này, người trẻ tuổi thoạt nhìn không hề bắt mắt này chỉ cần phất tay một cái thôi thì cũng có thể dồn bọn họ vào chỗ chết, trong lúc cười nói có thể dễ dàng biến Thần Hành môn thành tro bụi.
Có thể nói, dù Thần Hành môn có là quái vật khổng lồ trong mắt mọi người, dù Thần Thành môn có là một trong ngũ cường của Cửu Bí đạo thống thì ở trước mặt người trẻ tuổi bình thường này cũng chỉ là một hạt bụi trong thế gian mà thôi.
Lúc này các vị lão tổ của Thần Hành môn đều đang run rẩy, Thiên Hạc Chân Nhân thì càng hối hận không kịp. Lúc này hắn không lo lắng đến tính mạng của mình, mà là lo lắng cho Thần Hành môn. Thiên Hạc Chân Nhân không muốn vì sự ngu dốt của mình mà hủy diệt toàn bộ Thần Hành môn.
Tạo thành cục diện như ngày hôm nay, tất cả đều là lỗi lầm của hắn. Nếu như thật sự bởi vì cá nhân hắn ngu xuẩn mà hủy diệt toàn bộ Thần Hành môn thì hắn sẽ cảm thấy thẹn với liệt tổ liệt tông, cho dù hắn có xuống mồ thì cũng không có mặt mũi đối mặt với các đời tiên hiền của Thần Hành môn.
Sau khi thạch thuẫn đập nát bàn chân thì dư kình không biến mất, trong tiếng "đùng" rất lớn, chỉ thấy cự thuẫn đập mạnh xuống, dường như muốn đập nát toàn bộ đại thế của Thần Hành môn.
- Không hay...
Thấy vậy, các vị lão tổ của Thần Hành môn ngơ ngác gào lên.
Bọn họ biết, nếu như cự thuẫn đập nát đại thế của Thần Hành môn thì Thần Hành môn sẽ không thể nào thoát khỏi vận mệnh diệt môn. E rằng kể từ đây Thần Hành môn sẽ biến thành tro bụi.
Vì vậy các lão tổ của Thần Hành môn ra sức khởi động đại thế của Thần Hành môn, chân khí chảy cuồn cuộn vào trong đại thế, đại thế của Thần Hành môn lại phát sáng lóng lánh, sức mạnh cuồn cuộn lại dâng trào lên, muốn chống lại thạch thuẫn mà Lý Thất Dạ đập xuống.
"Phốc..."
Thạch thuẫn đập xuống, không ít lão tổ Thần Hành môn chịu đựng không nổi, chớp mắt bị đập thành sương máu, ngay cả kêu thảm cũng không kịp kêu.
- Bệ hạ, xin hãy hạ thủ lưu tình.
Lúc này có tiếng hét dài vang lên. "Đùng" một cái, một cỗ sức mạnh mênh mông như biển sao trời rót vào đại thế của Thần Hành môn. "Ầm" một cái, đại thế của Thần Hành môn gắng gượng chống đỡ thế công của thạch thuẫn.
Lúc này, chỉ nghe tiếng đổ nát "rầm rầm rầm" vang lên, chỉ thấy một vài ngọn núi của Thần Hành môn đã rơi rụng.
Ngay lúc này, có một người xông vào Thần Hành môn như một trận cuồng phong. Hắn khí thế ngập trời, giống như là một vị thần linh vô thượng, mỗi cái phất tay đều có sức mạnh hủy thiên diệt địa.
- Lão tổ tông...
Nhìn thấy ông lão xông tới như trận cuồng phong, lão tổ cùng đệ tử của Thần Hành môn mừng rỡ như điên.
- Phong lão đầu, ăn một thuẫn của ta cái đã.
Thấy Phong Thần chạy về, Lý Thất Dạ cười lớn, tiện tay đập thạch thuẫn.
Phong Thần vừa mới vất vả từ bên ngoài chạy về thì đột biến của Thần Hành môn đã hù hắn thòng tim, bây giờ nhìn thấy thạch thuẫn đập tới, hắn hoàn toàn biến sắc.
- Mở...
Phong Thần gào lớn, diễn biến ra đòn tấn công mạnh mẽ nhất của mình. Trong nháy mắt, Phong Thần tựa như hóa thành bão táp kinh khủng nhất thế gian. Trong tiếng nổ "ầm ầm ầm", chỉ thấy Phong Thần hóa thành một cơn bão táp cực kỳ đáng sợ, cơn bão táp vô cùng mạnh mẽ này có thể phá tan toàn bộ thế giới thành từng mảnh vụn chỉ trong chớp mắt.
Trong tiếng nổ "ầm ầm ầm", cơn bão táp kinh khủng này lao lên trên trời, tựa như muốn xé rách tất cả nhật nguyệt tinh thần trên bầu trời.
"Ầm..." một cái, cho dù bão táp mạnh mẽ cách mấy, bão táp khủng bố cách mấy thì khi thạch thuẫn đập trúng thì bão táp cũng bị đập nát tan, từng luồng gió mát giống như bị một tấm ba tiêu quạt bay đi mất.
Bão táp bị đánh tan, Phong Thần từ trên trời rớt xuống giống như một viên sao sa. Cuối cùng "ầm" một cái, cơ thể hắn đập lên trên một ngọn núi, lập tức đập nát ngọn núi này thành từng mảnh vụn.
Thấy vậy, tất cả lão tổ cùng đệ tử của Thần Hành môn đều ngơ ngác thất sắc. Phong Thần là lão tổ mạnh nhất Thần Hành môn, là một trong năm lão tổ chí tôn ở Cửu Bí đạo thống. Ở Cửu Bí đạo thống, ngoại trừ Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh ra thì không ai có thể ngồi ngang hàng với hắn nữa. Thế nhưng lúc này mạnh mẽ như hắn cũng không thể ngăn nổi một đòn của thạch thuẫn. Nếu như chuyện này truyền đi thì chắc chắn sẽ khiếp sợ toàn bộ Cửu Bí đạo thống, cũng khiếp sợ toàn bộ Đế Thống Giới.
"Rầm"
Đất đá bay lên trời, Phong Thần vất vả bò dậy khỏi đống đá vụn. Hắn mình mẩy máu me, toàn thân chỗ nào cũng bị thương nặng.
Nhìn thấy Phong Thần còn sống, lão tổ cùng đệ tử của Thần Hành môn mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu như chỉ một đòn mà đã giết chết lão tổ mạnh mẽ nhất của Thần Hành môn, như vậy thì thật sự khiến cho con người ta cảm thấy tuyệt vọng.
- Bệ hạ, xin hạ thủ lưu tình.
Phong Thần quỳ úp trên đất, lo lắng tái mặt, nói rằng:
- Đệ tử trong môn phái ngu xuẩn vô tri, xin bệ hạ niệm tình cũ, niệm tình liệt tổ liệt tông của Cửu Bí đạo thống mà tha thứ cho Thần Hành môn. Trên dưới Thần Hành môn cam nguyện nghe bệ hạ trừng phạt.
Lúc này, Phong Thần sợ hết hồn hết vía. Lúc này hắn mới nhận ra rằng, so với Thái Thanh Hoàng thì Lý Thất Dạ mới thật sự là người khủng bố, ngay cả Thái Thanh Hoàng cũng không thể mạnh tới mức độ như thế này được.
Lý Thất Dạ nhìn Phong Thần quỳ úp trên đất, mỉm cười, lắc đầu nói rằng:
- Đúng là một đảm ngu đần, không thấy máu tươi thì thật sự cho rằng thế gian cũng nông cạn như thế.
Lúc này, cho dù Lý Thất Dạ nói rất hời hợt, thế nhưng trên dưới Thần Hành môn đều nơm nớp lo sợ. Tất cả mọi người của Thần Hành môn đều quỳ úp trên đất, bất kể là đệ tử bình thường hay là lão tổ mạnh mẽ thì cũng đều đang quỳ úp trên đất, toàn thân run rẩy.
Lúc này bọn họ mới biết cái gì mới là khủng bố, cái gì mới là quái vật khổng lồ, còn bọn họ thì chỉ là sâu kiến mà thôi. Cho dù bọn họ có là ngũ cường của Cửu Bí đạo thống đi chăng nữa thì ở trước mặt Lý Thất Dạ cũng không đáng nhắc tới, cũng không đủ thành đạo.
Lúc này, người trẻ tuổi thoạt nhìn không hề bắt mắt này chỉ cần phất tay một cái thôi thì cũng có thể dồn bọn họ vào chỗ chết, trong lúc cười nói có thể dễ dàng biến Thần Hành môn thành tro bụi.
Có thể nói, dù Thần Hành môn có là quái vật khổng lồ trong mắt mọi người, dù Thần Thành môn có là một trong ngũ cường của Cửu Bí đạo thống thì ở trước mặt người trẻ tuổi bình thường này cũng chỉ là một hạt bụi trong thế gian mà thôi.
Lúc này các vị lão tổ của Thần Hành môn đều đang run rẩy, Thiên Hạc Chân Nhân thì càng hối hận không kịp. Lúc này hắn không lo lắng đến tính mạng của mình, mà là lo lắng cho Thần Hành môn. Thiên Hạc Chân Nhân không muốn vì sự ngu dốt của mình mà hủy diệt toàn bộ Thần Hành môn.
Tạo thành cục diện như ngày hôm nay, tất cả đều là lỗi lầm của hắn. Nếu như thật sự bởi vì cá nhân hắn ngu xuẩn mà hủy diệt toàn bộ Thần Hành môn thì hắn sẽ cảm thấy thẹn với liệt tổ liệt tông, cho dù hắn có xuống mồ thì cũng không có mặt mũi đối mặt với các đời tiên hiền của Thần Hành môn.
/5110
|