Nhìn thấy khí chất ung dung cao quý của Binh Trì Hàm Ngọc, không ít người thán phục. Đồng thời phong tình quyến rũ của Binh Trì Hàm Ngọc cũng khiến không ít nam tử trẻ tuổi thần hồn điên đảo. Vưu vật trời sinh như vậy, có vô số người muốn chiếm đoạt nàng làm của riêng.
Khi Binh Trì Hàm Ngọc đến nơi thì Thang Hạc Tường, Quan Hải Đao Thánh cùng Tần Kiếm Dao cũng chào hỏi một câu.
- Chúc mừn Bát Trận Chân Đế lĩnh hội cổ trận.
Tần Kiếm Dao phong thái như tiên, nói rằng:
- Cổ trận vừa ra, chắc chắn sẽ giúp Cửu Bí đạo thống tăng thêm không ít phong thái.
- Lời này của Tần tiên tử khách khí rồi.
Binh Trì Hàm Ngọc quyến rũ tận xương, nói rằng:
- Tương lai đại thế thiên hạ còn cần Tần tiên tử dìu dắt một hai.
Tần Kiếm Dao nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm nữa.
- Bát Trận Chân Đế dùng tới cổ trận, sợ rằng ta chỉ có thể bỏ chạy mà thôi.
Sau khi chào hỏi thì Quan Hải Đao Thánh cười nói.
- Đao Thánh nói giỡn. Đao Thánh đao đạo cử thế vô song, Thiên Trập từng nói với ta, hắn rất tôn sùng đao đạo vô song của Đao Thánh.
Binh Trì Hàm Ngọc mặc dù là công chúa của Binh Trì thế gia, có tính cách tùy hứng của công chúa, thế nhưng ngay thời điểm quan trọng thì lại có biểu hiện tự nhiên hào phóng, tiến thối có độ.
Quan Hải Đao Thánh cười lớn, không coi là thật.
- Chúc mừng Thiên Trập huynh lĩnh hội cổ trận.
Ngay cả đối thủ cạnh tranh với Bát Trận Chân Đế như Thang Hạc Tường cũng hào phóng đi tới chúc mừng Binh Trì Hàm Ngọc.
- Hàm Ngọc công chúa thật sự quá lộng lẫy, cũng chỉ có nhân kiệt như Bát Trận Chân Đế thì mới có thể xứng với tuyệt thế nữ tử như nàng.
Có người suýt xoa, hâm mộ nói rằng.
Ngay khi đám người Tần Kiếm Dao, Binh Trì Hàm Ngọc chào hỏi lẫn nhau thì Lý Thất Dạ dẫn theo Liễu Sơ Tình đi tới bên cạnh hồ nước hoàng kim.
- Tân hoàng tới, tân hoàng tới.
Khi nhìn thấy Lý Thất Dạ, cũng không biết là ai thốt lên như vậy. Ngay lập tức, vô số ánh mắt đổ dồn lên người Lý Thất Dạ.
Nếu như là trước đây thì khi nhìn thấy Lý Thất Dạ, mọi người sẽ tỏ vẻ khinh thường, thậm chí còn thấp giọng khinh bỉ mấy câu. Chẳng hạn như hôn quân, chẳng hạn như bùn nhão không đắp được tường, chẳng hạn như phế vật... vân vân và mây mây...
Thế nhưng trải qua trận huyết tẩy ở thạch lâm thì tất cả mọi người nhận ra rằng tân hoàng không chỉ là một tên hôn quân, mà hắn còn là một tên bạo quân. Dưới thủ đoạn thiết huyết tàn bạo, rất nhiều người câm nín như hến, không có ai dám tùy tiện nói xấu tân hoàng.
Nhất thời, mọi người nín thở, nhìn chằm chằm tân hoàng. Mọi người muốn biết tân hoàng có thủ đoạn gì.
Đứng cạnh hồ nước, Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
- Hồ sâu như vậy, chẳng lẽ muốn ta bơi sang sao. Lỡ như ta chết đuối trong hồ thì biết phải làm sao bây giờ?
Tân hoàng thình lình nói như thế làm tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.
"Soạt, soạt, soạt, soạt"
Ngay khi tân hoàng vừa nói xong thì trong hồ nổi lên từng tôn hình người. Những tôn hình người này đều vô cùng cao lớn, chân đạp đại địa, đầu đội trời xanh, hồ nước chỉ có thể dâng lên tới rốn của những tôn hình người này mà thôi.
Khi những tôn hình người cao lớn này đứng thẳng thì thần uy khiếp người, hệt như những tôn thần linh vô địch thế gian đang đứng đó.
- Đó là gì...
Nhìn những tôn thần linh đứng trong hồ nước, thần uy khiếp người, bao trùm vạn vực, khiến cho không ít người hai mắt tròn xoe.
"Soạt" Có tiếng nước chảy vang lên, bên trong hồ vậy mà lại xuất hiện một cây cầu ngọc. Cây cầu ngọc này dùng thần ngọc quý báu điêu khắc, toàn bộ cầu ngọc đầy ắp khí hỗn độn. Cây cầu ngọc này bắt trên hồ nước, tựa như có thể nối thẳng tới tiên vực, mang tới cảm giác thần thánh không thể xâm phạm.
"Soạt..."
Ngay lúc này, tiếng nước inh ỏi, bọt nước tung tóe. Chỉ thấy những tôn thần linh cao lớn quỳ trong hồ nước, hai tay nâng cầu ngọc.
- Bệ hạ khởi giá...
Có tiếng quát khẽ vang lên, hệt như có thiên quân vạn mã đang bảo vệ. Trong nháy mắt, tất cả mọi người có ảo giác rằng, dường như có một vị hoàng đế chí cao vô thượng đang đi tuần, hắn bao trùm cửu thiên thập địa, chư thiên thần linh đều phải quỳ gối chào đón hắn, vô cùng rung động lòng người.
Một tiếng "bệ hạ khởi giá" làm rung động chư thiên, uy hiếp vạn vực. Trong nháy mắt, có vô số người đáy lòng sợ hãi, bản năng cảm thấy e sợ, khiến cho một ít người hai chân mềm nhũn, không kiềm chế được mà quỳ gối trên mặt đất.
Chư thiên thần linh đưa hai tay nâng cầu ngọc, quỳ gối xuống đất, thần uy vẫn tràn ngập như cũ. Đây không phải là thần uy vô thượng nhất của chúng, thế nhưng thần uy này cũng đủ đê khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Chính vì thế mới thể hiện được chí tôn vô thượng, bao trùm cửu thiên, vượt trên vạn thần, duy ngã độc tôn.
Cảnh tượng này thật sự quá chấn động lòng người. Phô trương như thế, nhìn khắp Cửu Bí đạo thống, thậm chí là toàn bộ Đế Thống Giới thì cũng không có mấy người có thể có được.
Cây cầu ngọc này bắt trên hồ nước, nối thẳng tới chính giữa hồ nước.
Lúc này, Lý Thất Dạ tùy ý bước lên cầu ngọc, còn Liễu Sơ Tình thì kéo cánh tay của Lý Thất Dạ, chậm rãi đi theo phía sau Lý Thất Dạ.
Khi Lý Thất Dạ đi trên cầu ngọc thì đám mây lơ lửng dưới chân. Lúc này hắn là tồn tại chí cao vô thượng, là vua của chúng thần, bao trùm cửu thiên, thống ngự vạn thế. Khi đứng trên cầu ngọc nhìn xuống thì cường giả vạn thế chẳng qua chỉ là sâu kiến mà thôi.
Cầu ngọc thần thánh chí cao như vậy, thế mà Lý Thất Dạ lại đi rất tùy ý, giống như đang đi dạo hóng gió, giống như đang đi trên một cây cầu đá bình thường tới mức không thể bình thường hơn.
Lúc này trên người Lý Thất Dạ không có thần uy kinh thiên hay khí thế ngập trời, mà bộ dáng của hắn rất tùy tiện, không hề khác người bình thường là mấy.
Nhưng, mặc dù hắn bình thường là thế, thế nhưng khi hắn đi trên cầu ngọc chí cao vô thượng thì lại có cảm giác rất hài hòa, không hề khiến người ta cảm thấy đường đột. Dường như cây cầu ngọc chí cao vô thượng này cũng chỉ có người bình thường như hắn mới có thể tùy ý đi lại.
Nhất thời, toàn bộ thế giới trở nên yên tĩnh. Mọi người ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, rất nhiều người không thể dứt khỏi cảnh tượng này, rất nhiều người bị thần uy cuồn cuộn vô tận chấn nhiếp.
Thử nghĩ mà xem, chư thiên thần linh quỳ gối đưa tay nâng cầu ngọc cung nghênh Lý Thất Dạ đi đến. Quyền uy như thế, nhìn khắp Cửu Bí đạo thống, thậm chí là toàn bộ Đế Thống Giới cũng không có mấy ai có thể làm được. Ngay cả khi Thái Thanh Hoàng còn sống thì cũng không có được thần uy vô thượng như thế.
Khi Binh Trì Hàm Ngọc đến nơi thì Thang Hạc Tường, Quan Hải Đao Thánh cùng Tần Kiếm Dao cũng chào hỏi một câu.
- Chúc mừn Bát Trận Chân Đế lĩnh hội cổ trận.
Tần Kiếm Dao phong thái như tiên, nói rằng:
- Cổ trận vừa ra, chắc chắn sẽ giúp Cửu Bí đạo thống tăng thêm không ít phong thái.
- Lời này của Tần tiên tử khách khí rồi.
Binh Trì Hàm Ngọc quyến rũ tận xương, nói rằng:
- Tương lai đại thế thiên hạ còn cần Tần tiên tử dìu dắt một hai.
Tần Kiếm Dao nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm nữa.
- Bát Trận Chân Đế dùng tới cổ trận, sợ rằng ta chỉ có thể bỏ chạy mà thôi.
Sau khi chào hỏi thì Quan Hải Đao Thánh cười nói.
- Đao Thánh nói giỡn. Đao Thánh đao đạo cử thế vô song, Thiên Trập từng nói với ta, hắn rất tôn sùng đao đạo vô song của Đao Thánh.
Binh Trì Hàm Ngọc mặc dù là công chúa của Binh Trì thế gia, có tính cách tùy hứng của công chúa, thế nhưng ngay thời điểm quan trọng thì lại có biểu hiện tự nhiên hào phóng, tiến thối có độ.
Quan Hải Đao Thánh cười lớn, không coi là thật.
- Chúc mừng Thiên Trập huynh lĩnh hội cổ trận.
Ngay cả đối thủ cạnh tranh với Bát Trận Chân Đế như Thang Hạc Tường cũng hào phóng đi tới chúc mừng Binh Trì Hàm Ngọc.
- Hàm Ngọc công chúa thật sự quá lộng lẫy, cũng chỉ có nhân kiệt như Bát Trận Chân Đế thì mới có thể xứng với tuyệt thế nữ tử như nàng.
Có người suýt xoa, hâm mộ nói rằng.
Ngay khi đám người Tần Kiếm Dao, Binh Trì Hàm Ngọc chào hỏi lẫn nhau thì Lý Thất Dạ dẫn theo Liễu Sơ Tình đi tới bên cạnh hồ nước hoàng kim.
- Tân hoàng tới, tân hoàng tới.
Khi nhìn thấy Lý Thất Dạ, cũng không biết là ai thốt lên như vậy. Ngay lập tức, vô số ánh mắt đổ dồn lên người Lý Thất Dạ.
Nếu như là trước đây thì khi nhìn thấy Lý Thất Dạ, mọi người sẽ tỏ vẻ khinh thường, thậm chí còn thấp giọng khinh bỉ mấy câu. Chẳng hạn như hôn quân, chẳng hạn như bùn nhão không đắp được tường, chẳng hạn như phế vật... vân vân và mây mây...
Thế nhưng trải qua trận huyết tẩy ở thạch lâm thì tất cả mọi người nhận ra rằng tân hoàng không chỉ là một tên hôn quân, mà hắn còn là một tên bạo quân. Dưới thủ đoạn thiết huyết tàn bạo, rất nhiều người câm nín như hến, không có ai dám tùy tiện nói xấu tân hoàng.
Nhất thời, mọi người nín thở, nhìn chằm chằm tân hoàng. Mọi người muốn biết tân hoàng có thủ đoạn gì.
Đứng cạnh hồ nước, Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
- Hồ sâu như vậy, chẳng lẽ muốn ta bơi sang sao. Lỡ như ta chết đuối trong hồ thì biết phải làm sao bây giờ?
Tân hoàng thình lình nói như thế làm tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.
"Soạt, soạt, soạt, soạt"
Ngay khi tân hoàng vừa nói xong thì trong hồ nổi lên từng tôn hình người. Những tôn hình người này đều vô cùng cao lớn, chân đạp đại địa, đầu đội trời xanh, hồ nước chỉ có thể dâng lên tới rốn của những tôn hình người này mà thôi.
Khi những tôn hình người cao lớn này đứng thẳng thì thần uy khiếp người, hệt như những tôn thần linh vô địch thế gian đang đứng đó.
- Đó là gì...
Nhìn những tôn thần linh đứng trong hồ nước, thần uy khiếp người, bao trùm vạn vực, khiến cho không ít người hai mắt tròn xoe.
"Soạt" Có tiếng nước chảy vang lên, bên trong hồ vậy mà lại xuất hiện một cây cầu ngọc. Cây cầu ngọc này dùng thần ngọc quý báu điêu khắc, toàn bộ cầu ngọc đầy ắp khí hỗn độn. Cây cầu ngọc này bắt trên hồ nước, tựa như có thể nối thẳng tới tiên vực, mang tới cảm giác thần thánh không thể xâm phạm.
"Soạt..."
Ngay lúc này, tiếng nước inh ỏi, bọt nước tung tóe. Chỉ thấy những tôn thần linh cao lớn quỳ trong hồ nước, hai tay nâng cầu ngọc.
- Bệ hạ khởi giá...
Có tiếng quát khẽ vang lên, hệt như có thiên quân vạn mã đang bảo vệ. Trong nháy mắt, tất cả mọi người có ảo giác rằng, dường như có một vị hoàng đế chí cao vô thượng đang đi tuần, hắn bao trùm cửu thiên thập địa, chư thiên thần linh đều phải quỳ gối chào đón hắn, vô cùng rung động lòng người.
Một tiếng "bệ hạ khởi giá" làm rung động chư thiên, uy hiếp vạn vực. Trong nháy mắt, có vô số người đáy lòng sợ hãi, bản năng cảm thấy e sợ, khiến cho một ít người hai chân mềm nhũn, không kiềm chế được mà quỳ gối trên mặt đất.
Chư thiên thần linh đưa hai tay nâng cầu ngọc, quỳ gối xuống đất, thần uy vẫn tràn ngập như cũ. Đây không phải là thần uy vô thượng nhất của chúng, thế nhưng thần uy này cũng đủ đê khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Chính vì thế mới thể hiện được chí tôn vô thượng, bao trùm cửu thiên, vượt trên vạn thần, duy ngã độc tôn.
Cảnh tượng này thật sự quá chấn động lòng người. Phô trương như thế, nhìn khắp Cửu Bí đạo thống, thậm chí là toàn bộ Đế Thống Giới thì cũng không có mấy người có thể có được.
Cây cầu ngọc này bắt trên hồ nước, nối thẳng tới chính giữa hồ nước.
Lúc này, Lý Thất Dạ tùy ý bước lên cầu ngọc, còn Liễu Sơ Tình thì kéo cánh tay của Lý Thất Dạ, chậm rãi đi theo phía sau Lý Thất Dạ.
Khi Lý Thất Dạ đi trên cầu ngọc thì đám mây lơ lửng dưới chân. Lúc này hắn là tồn tại chí cao vô thượng, là vua của chúng thần, bao trùm cửu thiên, thống ngự vạn thế. Khi đứng trên cầu ngọc nhìn xuống thì cường giả vạn thế chẳng qua chỉ là sâu kiến mà thôi.
Cầu ngọc thần thánh chí cao như vậy, thế mà Lý Thất Dạ lại đi rất tùy ý, giống như đang đi dạo hóng gió, giống như đang đi trên một cây cầu đá bình thường tới mức không thể bình thường hơn.
Lúc này trên người Lý Thất Dạ không có thần uy kinh thiên hay khí thế ngập trời, mà bộ dáng của hắn rất tùy tiện, không hề khác người bình thường là mấy.
Nhưng, mặc dù hắn bình thường là thế, thế nhưng khi hắn đi trên cầu ngọc chí cao vô thượng thì lại có cảm giác rất hài hòa, không hề khiến người ta cảm thấy đường đột. Dường như cây cầu ngọc chí cao vô thượng này cũng chỉ có người bình thường như hắn mới có thể tùy ý đi lại.
Nhất thời, toàn bộ thế giới trở nên yên tĩnh. Mọi người ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, rất nhiều người không thể dứt khỏi cảnh tượng này, rất nhiều người bị thần uy cuồn cuộn vô tận chấn nhiếp.
Thử nghĩ mà xem, chư thiên thần linh quỳ gối đưa tay nâng cầu ngọc cung nghênh Lý Thất Dạ đi đến. Quyền uy như thế, nhìn khắp Cửu Bí đạo thống, thậm chí là toàn bộ Đế Thống Giới cũng không có mấy ai có thể làm được. Ngay cả khi Thái Thanh Hoàng còn sống thì cũng không có được thần uy vô thượng như thế.
/5110
|