- Cử động này của tân hoàng tất có thâm ý.
Có lão tổ đại giáo suy đoán.
- Thâm ý cái đít.
Có người lắc đầu, nói rằng:
- Chết rồi thì còn thâm ý gì nữa chứ? Nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao thì chỉ có con đường chết, tất cả thâm ý đều không còn ý nghĩa nữa.
Lời này khiến lão tổ đại giáo nghẹn họng, không biết nói gì tiếp. Lời này đúng là có đạo lý, nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao thì chắc chắn phải chết, còn có thâm ý gì nữa chứ? Trăm ngàn vạn năm nay, chưa nghe ai có thể trốn khỏi Hồng Hoang Thiên Lao cả.
- Cử động này của tân hoàng đúng là lỗ mãng, chưa chuẩn bị gì mà đã nhảy vào rồi.
Lão tổ đại giáo cũng phải thừa nhận Lý Thất Dạ chưa chuẩn bị gì mà đã nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao thì đúng thật là tự tìm đường chết.
"Phanh, phanh, phanh"
Ngay khi Lý Thất Dạ nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao thì tiếng đạp không vang lên, chỉ thấy ba lão tổ chí tôn cùng Thánh các đồng thời chạy tới Cửu Liên Sơn.
Bọn họ ngây người nhìn Hồng Hoang Thiên Lao đen kịt, nhất thời, bọn họ đều giật mình. Khi bọn họ hai mặt nhìn nhau thì không ai biết nên nói gì mới phải.
Bọn họ vất vả từ xa chạy tới, chuẩn bị đầy đủ chạy thẳng tới chiến trường, chuẩn bị làm một vố lớn. Thế nhưng lúc này đối thủ của bọn họ lại đột nhiên tự sát, khiến bọn họ vồ hụt, mất đi mục tiêu. Cục diện này, thật sự khiến người ta bó tay hết cách.
Nhất thời, ba lão tổ chí tôn nhìn nhau, không biết nên làm gì mới phải, chẳng lẽ bọn họ cũng học theo Lý Thất Dạ nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao hay sao? Đương nhiên, bọn họ không có điên như vậy.
Bọn họ đã từng tận mắt nhìn thấy Thái Thanh Hoàng buộc kẻ thù của mình vào Hồng Hoang Thiên Lao. Những người bị đưa vào Hồng Hoang Thiên Lao này, không ai còn sống trở ra.
- Chậm đã, chờ một chút xem.
Cuối cùng, bên trong Thánh các truyền ra tiếng nói già nua.
Sau khi nghe quyết định này, ba lão tổ chí tôn không còn lựa chọn nào khác, đành phải dừng chân ở Cửu Liên Sơn, chờ đợi một hồi.
Ở bên trong Cửu Liên Sơn có một đôi mắt luôn luôn chú ý nơi này, đôi mắt này chính là Cửu Liên Sơn Nam Sơn tiều tử.
Lúc này Nam Sơn tiều tử hút thuốc xoạch xoạch, nhả ra làn khói làm nhòe khuôn mặt hắn. Thế nhưng, đôi mắt của hắn vẫn vô cùng sáng ngời, nhìn chằm chằm vào Hồng Hoang Thiên Lao.
- Có lẽ sẽ có kỳ tích xuất hiện. Hồng Hoang Thiên Lao thật sự cất giấu bí mật trường sinh sao?
Nam Sơn tiều tử hút thuốc, cuối cùng nhả ra một vòng khói, thì thào rằng.
Đôi mắt của Nam Sơn tiều tử nhìn chằm chằm Hồng Hoang Thiên Lao, không hề nhúc nhích. Trên thực tế hắn hy vọng Lý Thất Dạ còn sống trở ra, bởi vì hắn cũng muốn biết bí mật của Hồng Hoang Thiên Lao!
"Phanh..."
Lý Thất Dạ từ trên trời giáng xuống, nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao, hai chân chạm đất, tóe văng cát vàng.
Sau khi đứng vững thì Lý Thất Dạ đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy xung quanh khô vàng, đâu đâu cũng là cát vàng.
Nhìn kỹ cát vàng dưới chân một chút. Cát vàng ở nơi này khác với cát vàng sa mạc. Cát vàng ở nơi này là màu vàng sẫm, giống như bị lửa nung cháy, hoặc là bị ném vào trong chảo xào mạnh một phen, mỗi một hạt cát đều vàng sẫm khô khan.
Hơn nữa hạt cát ngoại trừ khô vàng ra thì còn có dấu hiệu kết tinh, nói cách khác, vỏ ngoài của cát vàng chính là tinh thể, thế nhưng bên trong vẫn là hạt cát.
Nếu như biết hàng, nhìn thấy tất cả cát vàng ở nơi đây đều y hệt như thế, thì chắc chắc sẽ hít lạnh một hơi, thậm chí là rùng mình.
Bởi vì chỉ có một cách có thể làm ra hiệu quả này... đốt bằng nhiệt độ cực kỳ cao.
Hơn nữa ngọn lửa bình thường không thể nào đốt ra được hiệu quả này. Từng có nhân vật vô địch đốt cháy đại địa, đốt đại địa thành một vùng hoang vu, hoặc đốt thành một vùng men sứ. Thế nhưng đại địa bị bọn họ đốt đều sẽ hòa tan, bất kể là bùn đất hay là cát đá thì cũng bị nung thành một khối, thậm chí là kết thành men sứ.
Thế nhưng ngọn lửa đốt cháy nơi này lại hết sức vừa đủ, bất kể là mặt đất hay là cát vàng đều bị đốt cháy như nhau, thậm chí cát vàng còn xuất hiện tình trạng kết tinh.
Nói cách khác, mỗi một hạt cát vàng đều bị thiêu đốt. Có thể làm được như này, không chỉ có thực lực cực kỳ vô địch, mà còn phải khống chế chân hỏa đến đỉnh phong. Muốn làm ra hiệu quả như thế này, sợ rằng ngay cả thủy tổ cũng chưa chắc có thể làm được. Cho dù có thể làm được thì cũng phải đốt lửa thật chậm, mất rất nhiều thời gian.
Thế nhưng đầy trời cát vàng trước mắt dường như được nào một lượt, có thể thấy khi đó xảy ra chuyện kinh khủng như thế nào, cần chân hỏa vô song như thế nào để tạo thành.
Lại nhìn lên trên trời, bầu trời tối tăm, cho dù ngươi có cường đại cách mấy, cho dù ngươi mở thiên nhãn chiếu sáng thì cũng không thể nhìn thấu bầu trời tối tăm này. Toàn bộ bầu trời như bị phong tỏa, còn nơi này là một lồng giam vô cùng lớn, bất kỳ thứ gì bị ném vào nơi này thì mãi mãi cũng đừng hòng ra ngoài.
Nhìn lồng giam đầy trời cát vàng, Lý Thất Dạ hít một hơi sâu. Không khí ở nơi này nóng bỏng, khi không khí khô khan này vào phổi thì mang tới cảm giác nóng rát, yết hầu giống như bị phỏng.
Lý Thất Dạ cẩn thận nhấm nháp không khí nóng bỏng này, từ không khí nóng bỏng này ngửi được một chút xíu mùi bùn đất. Bên trong mùi bùn đất này có chút xíu ướt át. Chút xíu thứ này rất khó cảm nhận được từ không khí nóng bỏng.
- Đúng là chỗ này.
Lý Thất Dạ thì thào:
- Xem ra lão đầu thật biết cách thừa nước đục thả câu, đưa cho ta một câu hỏi khó như thế, muốn ta phải thu thập đầy đủ hay sao?
Mỉm cười, Lý Thất Dạ nhìn bốn phía, sau khi xác định được phương hướng thì chậm rãi đi tới.
Cát vàng dưới chân mang tới cảm giác phỏng rát. Đi lại trên cát vàng, khoang miệng hô hấp bầu không khí khô khan, khiến người ta cảm thấy rất là khó chịu. Khiến người ta cảm thấy khó chịu hơn đó là cảm giác kiềm chế, khiến người ta cảm thấy mình mãi mãi bị nhốt trong lồng giam này, qua một thời gian thì sẽ làm con người ta phát điên.
Lý Thất Dạ một đường đi tới, trên đường không chỉ có đầy trời cát vàng, mà còn chôn vùi rất nhiều bạch cốt. Bạch cốt bị chôn vùi ở nơi này muôn hình muôn vẻ.
Có bạch cốt vô cùng cao lớn, chỉ xương ngón tay thôi thì đã dài tới mười trượng, có thể tưởng tượng khi nó còn sống là một sinh linh khổng lồ cỡ nào. Cũng có hài cốt nhỏ xíu, thế nhưng những hài cốt nhỏ xíu này sáng bóng kim loại, cũng có nghĩa khi còn sống những hài cốt này đều là sinh linh khủng bố, cho dù đã chết nhiều năm như vậy rồi thì hài cốt vẫn còn có thần tính.
Có lão tổ đại giáo suy đoán.
- Thâm ý cái đít.
Có người lắc đầu, nói rằng:
- Chết rồi thì còn thâm ý gì nữa chứ? Nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao thì chỉ có con đường chết, tất cả thâm ý đều không còn ý nghĩa nữa.
Lời này khiến lão tổ đại giáo nghẹn họng, không biết nói gì tiếp. Lời này đúng là có đạo lý, nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao thì chắc chắn phải chết, còn có thâm ý gì nữa chứ? Trăm ngàn vạn năm nay, chưa nghe ai có thể trốn khỏi Hồng Hoang Thiên Lao cả.
- Cử động này của tân hoàng đúng là lỗ mãng, chưa chuẩn bị gì mà đã nhảy vào rồi.
Lão tổ đại giáo cũng phải thừa nhận Lý Thất Dạ chưa chuẩn bị gì mà đã nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao thì đúng thật là tự tìm đường chết.
"Phanh, phanh, phanh"
Ngay khi Lý Thất Dạ nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao thì tiếng đạp không vang lên, chỉ thấy ba lão tổ chí tôn cùng Thánh các đồng thời chạy tới Cửu Liên Sơn.
Bọn họ ngây người nhìn Hồng Hoang Thiên Lao đen kịt, nhất thời, bọn họ đều giật mình. Khi bọn họ hai mặt nhìn nhau thì không ai biết nên nói gì mới phải.
Bọn họ vất vả từ xa chạy tới, chuẩn bị đầy đủ chạy thẳng tới chiến trường, chuẩn bị làm một vố lớn. Thế nhưng lúc này đối thủ của bọn họ lại đột nhiên tự sát, khiến bọn họ vồ hụt, mất đi mục tiêu. Cục diện này, thật sự khiến người ta bó tay hết cách.
Nhất thời, ba lão tổ chí tôn nhìn nhau, không biết nên làm gì mới phải, chẳng lẽ bọn họ cũng học theo Lý Thất Dạ nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao hay sao? Đương nhiên, bọn họ không có điên như vậy.
Bọn họ đã từng tận mắt nhìn thấy Thái Thanh Hoàng buộc kẻ thù của mình vào Hồng Hoang Thiên Lao. Những người bị đưa vào Hồng Hoang Thiên Lao này, không ai còn sống trở ra.
- Chậm đã, chờ một chút xem.
Cuối cùng, bên trong Thánh các truyền ra tiếng nói già nua.
Sau khi nghe quyết định này, ba lão tổ chí tôn không còn lựa chọn nào khác, đành phải dừng chân ở Cửu Liên Sơn, chờ đợi một hồi.
Ở bên trong Cửu Liên Sơn có một đôi mắt luôn luôn chú ý nơi này, đôi mắt này chính là Cửu Liên Sơn Nam Sơn tiều tử.
Lúc này Nam Sơn tiều tử hút thuốc xoạch xoạch, nhả ra làn khói làm nhòe khuôn mặt hắn. Thế nhưng, đôi mắt của hắn vẫn vô cùng sáng ngời, nhìn chằm chằm vào Hồng Hoang Thiên Lao.
- Có lẽ sẽ có kỳ tích xuất hiện. Hồng Hoang Thiên Lao thật sự cất giấu bí mật trường sinh sao?
Nam Sơn tiều tử hút thuốc, cuối cùng nhả ra một vòng khói, thì thào rằng.
Đôi mắt của Nam Sơn tiều tử nhìn chằm chằm Hồng Hoang Thiên Lao, không hề nhúc nhích. Trên thực tế hắn hy vọng Lý Thất Dạ còn sống trở ra, bởi vì hắn cũng muốn biết bí mật của Hồng Hoang Thiên Lao!
"Phanh..."
Lý Thất Dạ từ trên trời giáng xuống, nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao, hai chân chạm đất, tóe văng cát vàng.
Sau khi đứng vững thì Lý Thất Dạ đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy xung quanh khô vàng, đâu đâu cũng là cát vàng.
Nhìn kỹ cát vàng dưới chân một chút. Cát vàng ở nơi này khác với cát vàng sa mạc. Cát vàng ở nơi này là màu vàng sẫm, giống như bị lửa nung cháy, hoặc là bị ném vào trong chảo xào mạnh một phen, mỗi một hạt cát đều vàng sẫm khô khan.
Hơn nữa hạt cát ngoại trừ khô vàng ra thì còn có dấu hiệu kết tinh, nói cách khác, vỏ ngoài của cát vàng chính là tinh thể, thế nhưng bên trong vẫn là hạt cát.
Nếu như biết hàng, nhìn thấy tất cả cát vàng ở nơi đây đều y hệt như thế, thì chắc chắc sẽ hít lạnh một hơi, thậm chí là rùng mình.
Bởi vì chỉ có một cách có thể làm ra hiệu quả này... đốt bằng nhiệt độ cực kỳ cao.
Hơn nữa ngọn lửa bình thường không thể nào đốt ra được hiệu quả này. Từng có nhân vật vô địch đốt cháy đại địa, đốt đại địa thành một vùng hoang vu, hoặc đốt thành một vùng men sứ. Thế nhưng đại địa bị bọn họ đốt đều sẽ hòa tan, bất kể là bùn đất hay là cát đá thì cũng bị nung thành một khối, thậm chí là kết thành men sứ.
Thế nhưng ngọn lửa đốt cháy nơi này lại hết sức vừa đủ, bất kể là mặt đất hay là cát vàng đều bị đốt cháy như nhau, thậm chí cát vàng còn xuất hiện tình trạng kết tinh.
Nói cách khác, mỗi một hạt cát vàng đều bị thiêu đốt. Có thể làm được như này, không chỉ có thực lực cực kỳ vô địch, mà còn phải khống chế chân hỏa đến đỉnh phong. Muốn làm ra hiệu quả như thế này, sợ rằng ngay cả thủy tổ cũng chưa chắc có thể làm được. Cho dù có thể làm được thì cũng phải đốt lửa thật chậm, mất rất nhiều thời gian.
Thế nhưng đầy trời cát vàng trước mắt dường như được nào một lượt, có thể thấy khi đó xảy ra chuyện kinh khủng như thế nào, cần chân hỏa vô song như thế nào để tạo thành.
Lại nhìn lên trên trời, bầu trời tối tăm, cho dù ngươi có cường đại cách mấy, cho dù ngươi mở thiên nhãn chiếu sáng thì cũng không thể nhìn thấu bầu trời tối tăm này. Toàn bộ bầu trời như bị phong tỏa, còn nơi này là một lồng giam vô cùng lớn, bất kỳ thứ gì bị ném vào nơi này thì mãi mãi cũng đừng hòng ra ngoài.
Nhìn lồng giam đầy trời cát vàng, Lý Thất Dạ hít một hơi sâu. Không khí ở nơi này nóng bỏng, khi không khí khô khan này vào phổi thì mang tới cảm giác nóng rát, yết hầu giống như bị phỏng.
Lý Thất Dạ cẩn thận nhấm nháp không khí nóng bỏng này, từ không khí nóng bỏng này ngửi được một chút xíu mùi bùn đất. Bên trong mùi bùn đất này có chút xíu ướt át. Chút xíu thứ này rất khó cảm nhận được từ không khí nóng bỏng.
- Đúng là chỗ này.
Lý Thất Dạ thì thào:
- Xem ra lão đầu thật biết cách thừa nước đục thả câu, đưa cho ta một câu hỏi khó như thế, muốn ta phải thu thập đầy đủ hay sao?
Mỉm cười, Lý Thất Dạ nhìn bốn phía, sau khi xác định được phương hướng thì chậm rãi đi tới.
Cát vàng dưới chân mang tới cảm giác phỏng rát. Đi lại trên cát vàng, khoang miệng hô hấp bầu không khí khô khan, khiến người ta cảm thấy rất là khó chịu. Khiến người ta cảm thấy khó chịu hơn đó là cảm giác kiềm chế, khiến người ta cảm thấy mình mãi mãi bị nhốt trong lồng giam này, qua một thời gian thì sẽ làm con người ta phát điên.
Lý Thất Dạ một đường đi tới, trên đường không chỉ có đầy trời cát vàng, mà còn chôn vùi rất nhiều bạch cốt. Bạch cốt bị chôn vùi ở nơi này muôn hình muôn vẻ.
Có bạch cốt vô cùng cao lớn, chỉ xương ngón tay thôi thì đã dài tới mười trượng, có thể tưởng tượng khi nó còn sống là một sinh linh khổng lồ cỡ nào. Cũng có hài cốt nhỏ xíu, thế nhưng những hài cốt nhỏ xíu này sáng bóng kim loại, cũng có nghĩa khi còn sống những hài cốt này đều là sinh linh khủng bố, cho dù đã chết nhiều năm như vậy rồi thì hài cốt vẫn còn có thần tính.
/5110
|