Mặc dù từ đầu tới cuối Hươu Khách ông không hề xuất hiện, thế nhưng không ai dám tùy tiện đi vào cánh rừng quấy rầy Hươu Khách Ông. Dù sao thì Hươu Khách Ông uy danh lan xa, lỡ như chọc giận hắn thì chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?
"Thùng, thùng, thùng"
Ngay khi Hươu Khách Ông tới không được bao lâu thì đột nhiên từng đợt trống trận vang lên.
- Khai chiến sao?
Nghe thấy tiếng trống, mọi người còn tưởng rằng có người muốn đánh Minh Lạc thành.
Thế nhưng khi mọi người ngẩng đầu nhìn lên thì không phải có người đánh vào Minh Lạc thành, mà là trên trời có một chiếc đế thuyền chậm rãi lái tới.
Trên đế thuyền, tiếng trống trận "thùng, thùng, thùng" không dứt. Chỉ thấy đế thuyền bày biện một cái đế trống, một hán tử trung niên đang ra sức gõ đế trống.
Tiếng trống trận này vang vọng đất trời, hết sức bá khí.
Chiếc đế thuyền này hết sức xa hoa, mà có lẽ hai chữ "xa hoa" đã không đủ để hình dung nó nữa rồi, mà là xa xỉ.
Chiếc thuyền này được đóng bởi tiên mộc trân quý, trên thuyền treo đủ loại cổ vật như phương thạch, cổ ngõa, bách thú đồ... những món cổ vật này nếu không lan tỏa Chân Đế oai thì cũng cuồn cuộn khí tức bất hủ.
Những món cổ vật này đều là đồ vật của Chân Đế vô địch hoặc Chân Thần bất hủ vô song, thế nhưng lại chỉ được dùng làm vật bày biện mà thôi.
Trên đế thuyền có treo một tấm đế kỳ, thông thường, chỉ có người trở thành Chân Đế thì mới có thể treo đế kỳ.
- Là Mộc Kiếm Chân Đế sao?
Nhìn thấy chiếc đế thuyền này, có người vô thức kêu lên. Thế nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trên tấm đế kỳ treo trên chiếc đế thuyền này có một chữ "Lư".
Theo mọi người biết, Đế Thống Giới có Đoạn Ngọc Chân Đế, có Mộc Kiếm Chân Đế, nhưng không có vị Chân Đế nào họ Lư cả.
- Đây là Chân Đế nào thế, vậy mà lại có lực lượng kinh khủng như vậy, sợ rằng còn hơn cả Đoạn Ngọc Chân Đế cùng Mộc Kiếm Chân Đế.
Nhìn thấy lực lượng gia trì trên đế thuyền, tất cả mọi người giật mình.
Lúc này, mọi người nhìn qua, chỉ thấy trên đế thuyền có một chiếc đế tọa, đế tọa được đặt trên cao, giống như bao trùm bên trên đám mây.
Lẽ thường, người dám dựng đế tọa chắc chắn phải là nhân vật không tầm thường, chắc chắn phải là một tôn Chân Đế.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy trên đế tọa là một người thanh niên. Người thanh niên này mặc áo gấm, thần thái ngạo mạn, dáng vẻ cao cao tại thượng, thậm chí hắn còn khinh thường nhìn thoáng qua chúng sinh, tròng mắt treo cao trên trời, giống như là hoàng đế trên chín tầng trời vậy.
Người thanh niên này vô cùng ngạo mạn, từ cử chỉ của hắn thì có thể thấy hắn hết sức huênh hoang, cũng rất bá đạo phách lối.
Sau lưng người thanh niên này có bốn, năm ông lão, nhìn kỹ thì đều là Chân Thần bất hủ, hơn nữa còn đều là tồn tại hết sức mạnh mẽ. Tuy nhiên những Chân Thần bất hủ này lại đứng sau lưng thanh niên, coi mình là người dưới.
Thông thường, người có thể phô trương như vậy, dám ngồi đế tọa, lại dùng Chân Thần bất hủ làm người hầu thì chắc chắn là tồn tại hết sức nghịch thiên, hết sức phi phàm, không ai sánh bằng.
Dù sao, luận phô trương thì ngay cả tồn tại như Đoạn Ngọc Chân Đế, Mộc Kiếm Chân Đế cũng không dám dùng Chân Thần bất hủ làm người hầu.
Dù sao, mỗi Chân Thần bất hủ đều có địa vị vô cùng quan trọng, tồn tại như bọn họ, đừng nói là người bình thường, mà ngay cả Chân Đế cũng không dám bắt bọn họ làm người hầu.
Nếu như thật sự có người dùng Chân Thần bất hủ làm người hầu thì chắc chắn phải là thủy tổ.
Thế nhưng theo mọi người thấy thì người thanh niên này không phải Chân Đế vô địch, mặc dù trên người hắn tỏa ra khí thế rất mạnh, thế nhưng lại không mạnh bằng những Chân Thần bất hủ đằng sau hắn.
Nhìn thấy màn này, tất cả mọi người sững sờ, một người thanh niên không mạnh bằng Chân Thần bất hủ, thế mà lại dùng Chân Thần bất hủ làm người hầu.
- Bộ Đế Thống Giới có Lư gia nghịch thiên vô địch à?
Nhất thời, tất cả mọi người nghi ngờ.
Mọi người vắt hết óc, thế nhưng càng nghĩ thì càng không nghĩ ra có Lư gia nào nghịch thiên vô địch cả.
- Người thanh niên đó là ai vậy?
Nhìn thấy người thanh niên này, tất cả mọi người sững sờ. Một người có thể dùng Chân Thần bất hủ làm người hầu thì chắc chắn phải có địa vị kinh thiên mới phải. Thế nhưng mọi người lại không nhận ra người thanh niên này, không ai biết lai lịch của người thanh niên này.
"Đùng..."
Cuối cùng, đế thuyền dừng trên phế tích bên ngoài Minh Lạc thành.
- Tô Mặc Bạch, Cát Vũ Thành, đã tới rồi thì hãy tới đây uống một chén.
Khi đế thuyền bay vào phế tích thì người thanh niên này mở miệng nói chuyện, cử chỉ hết sức cuồng vọng.
Lãnh Điện Kiếm Thần Tô Mặc Bạch chính là đại đệ tử của Mộc Kiếm Chân Đế, trong thế hệ trẻ có danh vọng rất cao. Còn Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành thì không cần phải nói, hắn với Mộc Kiếm Chân Đế ngồi ngang hàng với nhau, từng kết bái huynh đệ với Mộc Kiếm Chân Đế, rất nhiều người ở Đế Thống Giới phải hành lễ vãn bối với hắn.
Thế nhưng bây giờ người thanh niên này lại gọi thẳng tên của Lãnh Điện Kiếm Thần cùng Văn Trúc Thiên Vương, giọng điệu rất coi thường, cứ như hắn có địa vị cao hơn Lãnh Điện Kiếm Thần cùng Văn Trúc Thiên Vương rất nhiều.
- Lư huynh giá lâm, thất nghênh, thất nghênh.
Lúc này, bên trên Văn Trúc Kim Thạch Thụ vang lên tiếng nói uy vũ, chỉ thấy một đoàn hào quang bay xuống, chỉ thấy Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành đáp lên đế thuyền, toàn thân hắn lan tỏa hào quang, bất hủ oai tràn ngập, như thể mọc ra hai cái cánh ánh sáng, khiến người ta không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn.
- Mặc Bạch may mắn được gặp lại Lư huynh, ngày đó ở Mộc gia vội vàng từ biệt, thật là đáng tiếc.
Lãnh Điện Kiếm Thần Tô Mặc Bạch cũng bay lên đế thuyền, ôm quyền, cử chỉ đúng mực.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người hít lạnh, nhất thời, tất cả mọi người nhìn nhau, mọi người giật mình, rốt cuộc người trẻ tuổi này có lai lịch như thế nào.
Văn Trúc Thiên Vương cùng Lãnh Điện Kiếm Thần bị gọi thẳng tên nhưng không hề tức giận, hơn nữa lại còn khách khí với người thanh niên này như thế nữa.
- Tốt, vậy thì hôm nay chúng ta hãy uống thật sảng khoái, ta đã chuẩn bị rượu ngon rồi.
Người thanh niên này mặt mày kiêu ngạo.
Nói xong, người thanh niên này đảo mắt nhìn cánh rừng của Hươu Khách Ông cùng Tử Kim Hồ Lô của Tứ Đại Bảo Vương, ôm quyền nói:
- Hươu Khách Ông tiền bối, Tứ Đại Bảo Vương, đã lâu không gặp, Lư Vĩ Quân có lời chào hỏi.
Mặc dù người thanh niên này chào hỏi Hươu Khách Ông với Tứ Đại Bảo Vương, thế nhưng cử chỉ của hắn lại không hề kính trọng Hươu Khách Ông cùng Tứ Đại Bảo Vương.
"Thùng, thùng, thùng"
Ngay khi Hươu Khách Ông tới không được bao lâu thì đột nhiên từng đợt trống trận vang lên.
- Khai chiến sao?
Nghe thấy tiếng trống, mọi người còn tưởng rằng có người muốn đánh Minh Lạc thành.
Thế nhưng khi mọi người ngẩng đầu nhìn lên thì không phải có người đánh vào Minh Lạc thành, mà là trên trời có một chiếc đế thuyền chậm rãi lái tới.
Trên đế thuyền, tiếng trống trận "thùng, thùng, thùng" không dứt. Chỉ thấy đế thuyền bày biện một cái đế trống, một hán tử trung niên đang ra sức gõ đế trống.
Tiếng trống trận này vang vọng đất trời, hết sức bá khí.
Chiếc đế thuyền này hết sức xa hoa, mà có lẽ hai chữ "xa hoa" đã không đủ để hình dung nó nữa rồi, mà là xa xỉ.
Chiếc thuyền này được đóng bởi tiên mộc trân quý, trên thuyền treo đủ loại cổ vật như phương thạch, cổ ngõa, bách thú đồ... những món cổ vật này nếu không lan tỏa Chân Đế oai thì cũng cuồn cuộn khí tức bất hủ.
Những món cổ vật này đều là đồ vật của Chân Đế vô địch hoặc Chân Thần bất hủ vô song, thế nhưng lại chỉ được dùng làm vật bày biện mà thôi.
Trên đế thuyền có treo một tấm đế kỳ, thông thường, chỉ có người trở thành Chân Đế thì mới có thể treo đế kỳ.
- Là Mộc Kiếm Chân Đế sao?
Nhìn thấy chiếc đế thuyền này, có người vô thức kêu lên. Thế nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trên tấm đế kỳ treo trên chiếc đế thuyền này có một chữ "Lư".
Theo mọi người biết, Đế Thống Giới có Đoạn Ngọc Chân Đế, có Mộc Kiếm Chân Đế, nhưng không có vị Chân Đế nào họ Lư cả.
- Đây là Chân Đế nào thế, vậy mà lại có lực lượng kinh khủng như vậy, sợ rằng còn hơn cả Đoạn Ngọc Chân Đế cùng Mộc Kiếm Chân Đế.
Nhìn thấy lực lượng gia trì trên đế thuyền, tất cả mọi người giật mình.
Lúc này, mọi người nhìn qua, chỉ thấy trên đế thuyền có một chiếc đế tọa, đế tọa được đặt trên cao, giống như bao trùm bên trên đám mây.
Lẽ thường, người dám dựng đế tọa chắc chắn phải là nhân vật không tầm thường, chắc chắn phải là một tôn Chân Đế.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy trên đế tọa là một người thanh niên. Người thanh niên này mặc áo gấm, thần thái ngạo mạn, dáng vẻ cao cao tại thượng, thậm chí hắn còn khinh thường nhìn thoáng qua chúng sinh, tròng mắt treo cao trên trời, giống như là hoàng đế trên chín tầng trời vậy.
Người thanh niên này vô cùng ngạo mạn, từ cử chỉ của hắn thì có thể thấy hắn hết sức huênh hoang, cũng rất bá đạo phách lối.
Sau lưng người thanh niên này có bốn, năm ông lão, nhìn kỹ thì đều là Chân Thần bất hủ, hơn nữa còn đều là tồn tại hết sức mạnh mẽ. Tuy nhiên những Chân Thần bất hủ này lại đứng sau lưng thanh niên, coi mình là người dưới.
Thông thường, người có thể phô trương như vậy, dám ngồi đế tọa, lại dùng Chân Thần bất hủ làm người hầu thì chắc chắn là tồn tại hết sức nghịch thiên, hết sức phi phàm, không ai sánh bằng.
Dù sao, luận phô trương thì ngay cả tồn tại như Đoạn Ngọc Chân Đế, Mộc Kiếm Chân Đế cũng không dám dùng Chân Thần bất hủ làm người hầu.
Dù sao, mỗi Chân Thần bất hủ đều có địa vị vô cùng quan trọng, tồn tại như bọn họ, đừng nói là người bình thường, mà ngay cả Chân Đế cũng không dám bắt bọn họ làm người hầu.
Nếu như thật sự có người dùng Chân Thần bất hủ làm người hầu thì chắc chắn phải là thủy tổ.
Thế nhưng theo mọi người thấy thì người thanh niên này không phải Chân Đế vô địch, mặc dù trên người hắn tỏa ra khí thế rất mạnh, thế nhưng lại không mạnh bằng những Chân Thần bất hủ đằng sau hắn.
Nhìn thấy màn này, tất cả mọi người sững sờ, một người thanh niên không mạnh bằng Chân Thần bất hủ, thế mà lại dùng Chân Thần bất hủ làm người hầu.
- Bộ Đế Thống Giới có Lư gia nghịch thiên vô địch à?
Nhất thời, tất cả mọi người nghi ngờ.
Mọi người vắt hết óc, thế nhưng càng nghĩ thì càng không nghĩ ra có Lư gia nào nghịch thiên vô địch cả.
- Người thanh niên đó là ai vậy?
Nhìn thấy người thanh niên này, tất cả mọi người sững sờ. Một người có thể dùng Chân Thần bất hủ làm người hầu thì chắc chắn phải có địa vị kinh thiên mới phải. Thế nhưng mọi người lại không nhận ra người thanh niên này, không ai biết lai lịch của người thanh niên này.
"Đùng..."
Cuối cùng, đế thuyền dừng trên phế tích bên ngoài Minh Lạc thành.
- Tô Mặc Bạch, Cát Vũ Thành, đã tới rồi thì hãy tới đây uống một chén.
Khi đế thuyền bay vào phế tích thì người thanh niên này mở miệng nói chuyện, cử chỉ hết sức cuồng vọng.
Lãnh Điện Kiếm Thần Tô Mặc Bạch chính là đại đệ tử của Mộc Kiếm Chân Đế, trong thế hệ trẻ có danh vọng rất cao. Còn Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành thì không cần phải nói, hắn với Mộc Kiếm Chân Đế ngồi ngang hàng với nhau, từng kết bái huynh đệ với Mộc Kiếm Chân Đế, rất nhiều người ở Đế Thống Giới phải hành lễ vãn bối với hắn.
Thế nhưng bây giờ người thanh niên này lại gọi thẳng tên của Lãnh Điện Kiếm Thần cùng Văn Trúc Thiên Vương, giọng điệu rất coi thường, cứ như hắn có địa vị cao hơn Lãnh Điện Kiếm Thần cùng Văn Trúc Thiên Vương rất nhiều.
- Lư huynh giá lâm, thất nghênh, thất nghênh.
Lúc này, bên trên Văn Trúc Kim Thạch Thụ vang lên tiếng nói uy vũ, chỉ thấy một đoàn hào quang bay xuống, chỉ thấy Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành đáp lên đế thuyền, toàn thân hắn lan tỏa hào quang, bất hủ oai tràn ngập, như thể mọc ra hai cái cánh ánh sáng, khiến người ta không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn.
- Mặc Bạch may mắn được gặp lại Lư huynh, ngày đó ở Mộc gia vội vàng từ biệt, thật là đáng tiếc.
Lãnh Điện Kiếm Thần Tô Mặc Bạch cũng bay lên đế thuyền, ôm quyền, cử chỉ đúng mực.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người hít lạnh, nhất thời, tất cả mọi người nhìn nhau, mọi người giật mình, rốt cuộc người trẻ tuổi này có lai lịch như thế nào.
Văn Trúc Thiên Vương cùng Lãnh Điện Kiếm Thần bị gọi thẳng tên nhưng không hề tức giận, hơn nữa lại còn khách khí với người thanh niên này như thế nữa.
- Tốt, vậy thì hôm nay chúng ta hãy uống thật sảng khoái, ta đã chuẩn bị rượu ngon rồi.
Người thanh niên này mặt mày kiêu ngạo.
Nói xong, người thanh niên này đảo mắt nhìn cánh rừng của Hươu Khách Ông cùng Tử Kim Hồ Lô của Tứ Đại Bảo Vương, ôm quyền nói:
- Hươu Khách Ông tiền bối, Tứ Đại Bảo Vương, đã lâu không gặp, Lư Vĩ Quân có lời chào hỏi.
Mặc dù người thanh niên này chào hỏi Hươu Khách Ông với Tứ Đại Bảo Vương, thế nhưng cử chỉ của hắn lại không hề kính trọng Hươu Khách Ông cùng Tứ Đại Bảo Vương.
/5110
|