- Xem ra các ngươi vẫn còn tiềm lực chưa phát huy hết.
Lý Thất Dạ nhìn bốn người Mộc Kiếm Chân Đế, hời hợt nói:
- Cũng đúng, bằng không thì ta đã không cho các ngươi một cơ hội cuối cùng. Được rồi, dốc hết bản lãnh của các ngươi đi, một kích cuối cùng có thể gỡ lại chút thể diện cho các ngươi hay không thì phải xem bản lãnh của các ngươi. Sau một kích cuối cùng này ta sẽ trảm các ngươi, thu công về nhà.
Nhất thời, hiện trường yên tĩnh, thậm chí tất cả mọi người còn cảm thấy ngạt thở.
Mộc Kiếm Chân Đế chính là thiên tài lợi hại nhất Đế Thống Giới, là đại biểu cho hy vọng của thế hệ trẻ, là mặt trời vừa ló dạng buổi bình mình, thân là Chân Đế, thực lực của hắn không hề có hoài nghi.
Còn Hươu Khách Ông thì khỏi phải nói nhiều, hắn chính là người mạnh nhất trong bốn người, hắn không chỉ có tuổi thọ dài nhất, mà còn có thực lực mạnh nhất. Ở Đế Thống Giới, Hươu Khách Ông có thể tính là tồn tại số một số hai, dậm chân một cái thì Đế Thống Giới sẽ run rẩy ba chập.
Tứ Đại Bảo Vương, Quan Thụ Giả đều là Chân Thần bất hủ đứng đầu, bọn họ thực lực mạnh mẽ, nhìn khắp Đế Thống Giới không có mấy người có thể tranh hùng.
Có thể nói, Mộc Kiếm Chân Đế cũng vậy, Hươu Khách Ông cũng vậy, thậm chí là Tứ Đại Bảo Vương hay Quan Thụ Giả cũng vậy, ai trong bốn người bọn họ cũng đều là núi cao khiến người ta phải ngước nhìn, ai trong bốn người bọn họ cũng là cường giả tuyệt thế khiến vô số tu sĩ cường giả quỳ bái.
Thế nhưng hôm nay bốn người bọn họ liên thủ với nhau, thậm chí còn cho Lý Thất Dạ một kích trí mạng ngay khi Lý Thất Dạ không hề đề phòng. Thế nhưng bọn họ không chỉ không giết được Lý Thất Dạ mà trái lại còn bị Lý Thất Dạ đánh bay, bị Lý Thất Dạ đánh máu tươi đầy trời, suýt chút nữa là bị Lý Thất Dạ giết chết.
Chuyện này kinh khủng biết mấy, ai trong bốn người Mộc Kiếm Chân Đế cũng đã đủ khiến mọi tu sĩ cường giả ở Đế Thống Giới phải run rẩy sợ hãi, thế nhưng hôm nay bốn cường giả tuyệt thế như bọn họ liên thủ với nhau mà vẫn bị Lý Thất Dạ treo lên đánh, trước thực lực tuyệt đối của Lý Thất Dạ, bốn người bọn họ chỉ có thể bị nghiền ép.
Sự thật này khiến mọi người giật mình, cảnh tượng này khiến mọi người phải rùng mình. Ngay khi này, vô số người sau khi thấy được một màn này thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thậm chí ngay cả quần áo cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Cho dù lúc này Lý Thất Dạ đang ra tay với bốn người Mộc Kiếm Chân Đế, thế nhưng thần uy vô địch của Lý Thất Dạ đã để lại bóng ma không cách nào đánh tan trong lòng tất cả mọi người.
Kể từ hôm nay, nếu như hỏi ai là tồn tại cường đại nhất Đế Thống Giới, người đầu tiên mà mọi người nghĩ tới sẽ không phải là Bách Nhật đạo nhân đã trở thành trường tồn bất hủ, mà sẽ nghĩ ngay tới đệ nhất hung nhân.
Ngay khi này, Lý Thất Dạ tựa như một ngọn núi thần không ai có thể vượt qua đè nặng trong lòng bọn họ, dưới thần uy của Lý Thất Dạ, vô số tu sĩ cường giả cảm thấy tuyệt vọng, vô số tu sĩ cường giả cảm thấy sự cố gắng của mình, đạo hạnh của mình là vô nghĩa đến thế, đến cuối cuộc đời thì bọn họ cũng không thể vượt qua được Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ tựa như một tấm bia tuyên cổ bất hủ sừng sững trước mặt bọn họ, khiến bọn họ không thể nào vượt qua, khiến bọn họ mãi mãi sống tạm dưới bóng ma của Lý Thất Dạ.
Đối với chúng tu sĩ cường giả, chuyện này tuyệt vọng biết mấy, bất lực biết mấy.
Nhất thời, hiện trường yên tĩnh, vô số tu sĩ cường giả nín thở, không dám thở ra tiếng.
Nhất thời, rất nhiều người khi nhìn Lý Thất Dạ, ánh mắt của bọn họ thay đổi, ánh mắt của bọn họ có vẻ kính sợ cùng e dè, lúc này, trong suy nghĩ của rất nhiều người, đệ nhất hung nhân chính là tồn tại chí cao vô thượng.
Đừng nói tu sĩ cường giả khác mà lúc này ngay cả Mộc Kiếm Chân Đế, Hươu Khách Ông, Tứ Đại Bảo Vương, Quan Thụ Giả cũng đều sợ hãi.
Sự thực này quá tàn khốc với bọn họ. Đối với bọn họ, tàn khốc không phải là thua Lý Thất Dạ, mà là một tí sợ hãi vút qua nội tâm bọn họ, một tí sợ hãi này cắm rễ trong lòng bọn họ, đối với bọn họ, đây mới là chuyện kinh khủng nhất.
Sau khi tu sĩ đủ mạnh rồi thì rất ít chuyện có thể dao động đạo tâm của bọn họ, càng khỏi phải nói tới chuyện để đạo tâm của bọn họ sinh ma. Cường đại như bốn người Mộc Kiếm Chân Đế thì đạo tâm càng kiên định.
Thế nhưng bây giờ bốn người Mộc Kiếm Chân Đế sợ hãi, đạo tâm sinh ma, lúc này đạo tâm của bọn họ hoảng hốt, khiến bọn họ giật nảy mình, lập tức ổn định đạo tâm.
Lúc này, bốn người Mộc Kiếm Chân Đế nhìn nhau, cuối cùng bọn họ hít sâu.
- Liều mạng.
Thái độ của bốn người Mộc Kiếm Chân Đế kiên định như thép, lúc này bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác, bọn họ chỉ có thể huyết chiến đến cùng.
Hôm nay nếu như không đánh bại Lý Thất Dạ, không giết chết Lý Thất Dạ, không chiến thắng sợ hãi trong lòng bọn họ thì cho dù hôm nay bọn họ còn sống rời khỏi thì tâm ma vẫn sẽ trú trong đạo tâm của bọn họ, bọn họ sẽ phải sống dưới bóng ma của Lý Thất Dạ mãi mãi.
Cho nên lúc này không chỉ vì vinh dự cá nhân, vì tôn uy tông môn mà còn vì chiến thắng tâm ma trong lòng mình, bọn họ chỉ có thể huyết chiến đến cùng.
- Hôm nay, không chết không thôi!
Lúc này, hai mắt Mộc Kiếm Chân Đế bừng cháy, đế uy cuồn cuộn, giống như chúa tể thiên địa vạn vực.
Khi một tôn Chân Đế nói "không chết không khôi!" thì câu nói này nặng nề biết mấy, vang dội biết mấy.
Mộc Kiếm Chân Đế vừa nói như thế, không ít người run rẩy. Một tôn Chân Đế muốn liều chết một trận, thật là hào khí biết mấy, quyết tâm kiên định biết mấy.
Lúc này không ít người nhìn Mộc Kiếm Chân Đế, bất kể có thành kiến với hắn hay không thì lúc này cũng nổi lòng tôn kính. Một tôn Chân Đế liều chết một trận, đường hoàng tự ngạo, bất kể vị Chân Đế này là người như thế nào thì lúc này hắn đáng được mọi người tôn kính.
- Đúng, không chết không thôi.
Lý Thất Dạ cười nhạt, hời hợt nói:
- Các ngươi muốn sống rời khỏi hả, e rằng không thể được.
Lý Thất Dạ hời hợt khiến mọi người nín thở, lời nói này của hắn còn bá đạo hơn mọi hào ngôn tráng ngữ, còn tàn bạo hơn mọi lời nói độc địa.
Lúc này Mộc Kiếm Chân Đế không phản bác Lý Thất Dạ, hắn hít sâu một hơi, thực lực của Lý Thất Dạ bày ra đó, không chỉ bọn họ, mà tất cả mọi người đều thấy được.
Lý Thất Dạ nhìn bốn người Mộc Kiếm Chân Đế, hời hợt nói:
- Cũng đúng, bằng không thì ta đã không cho các ngươi một cơ hội cuối cùng. Được rồi, dốc hết bản lãnh của các ngươi đi, một kích cuối cùng có thể gỡ lại chút thể diện cho các ngươi hay không thì phải xem bản lãnh của các ngươi. Sau một kích cuối cùng này ta sẽ trảm các ngươi, thu công về nhà.
Nhất thời, hiện trường yên tĩnh, thậm chí tất cả mọi người còn cảm thấy ngạt thở.
Mộc Kiếm Chân Đế chính là thiên tài lợi hại nhất Đế Thống Giới, là đại biểu cho hy vọng của thế hệ trẻ, là mặt trời vừa ló dạng buổi bình mình, thân là Chân Đế, thực lực của hắn không hề có hoài nghi.
Còn Hươu Khách Ông thì khỏi phải nói nhiều, hắn chính là người mạnh nhất trong bốn người, hắn không chỉ có tuổi thọ dài nhất, mà còn có thực lực mạnh nhất. Ở Đế Thống Giới, Hươu Khách Ông có thể tính là tồn tại số một số hai, dậm chân một cái thì Đế Thống Giới sẽ run rẩy ba chập.
Tứ Đại Bảo Vương, Quan Thụ Giả đều là Chân Thần bất hủ đứng đầu, bọn họ thực lực mạnh mẽ, nhìn khắp Đế Thống Giới không có mấy người có thể tranh hùng.
Có thể nói, Mộc Kiếm Chân Đế cũng vậy, Hươu Khách Ông cũng vậy, thậm chí là Tứ Đại Bảo Vương hay Quan Thụ Giả cũng vậy, ai trong bốn người bọn họ cũng đều là núi cao khiến người ta phải ngước nhìn, ai trong bốn người bọn họ cũng là cường giả tuyệt thế khiến vô số tu sĩ cường giả quỳ bái.
Thế nhưng hôm nay bốn người bọn họ liên thủ với nhau, thậm chí còn cho Lý Thất Dạ một kích trí mạng ngay khi Lý Thất Dạ không hề đề phòng. Thế nhưng bọn họ không chỉ không giết được Lý Thất Dạ mà trái lại còn bị Lý Thất Dạ đánh bay, bị Lý Thất Dạ đánh máu tươi đầy trời, suýt chút nữa là bị Lý Thất Dạ giết chết.
Chuyện này kinh khủng biết mấy, ai trong bốn người Mộc Kiếm Chân Đế cũng đã đủ khiến mọi tu sĩ cường giả ở Đế Thống Giới phải run rẩy sợ hãi, thế nhưng hôm nay bốn cường giả tuyệt thế như bọn họ liên thủ với nhau mà vẫn bị Lý Thất Dạ treo lên đánh, trước thực lực tuyệt đối của Lý Thất Dạ, bốn người bọn họ chỉ có thể bị nghiền ép.
Sự thật này khiến mọi người giật mình, cảnh tượng này khiến mọi người phải rùng mình. Ngay khi này, vô số người sau khi thấy được một màn này thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thậm chí ngay cả quần áo cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Cho dù lúc này Lý Thất Dạ đang ra tay với bốn người Mộc Kiếm Chân Đế, thế nhưng thần uy vô địch của Lý Thất Dạ đã để lại bóng ma không cách nào đánh tan trong lòng tất cả mọi người.
Kể từ hôm nay, nếu như hỏi ai là tồn tại cường đại nhất Đế Thống Giới, người đầu tiên mà mọi người nghĩ tới sẽ không phải là Bách Nhật đạo nhân đã trở thành trường tồn bất hủ, mà sẽ nghĩ ngay tới đệ nhất hung nhân.
Ngay khi này, Lý Thất Dạ tựa như một ngọn núi thần không ai có thể vượt qua đè nặng trong lòng bọn họ, dưới thần uy của Lý Thất Dạ, vô số tu sĩ cường giả cảm thấy tuyệt vọng, vô số tu sĩ cường giả cảm thấy sự cố gắng của mình, đạo hạnh của mình là vô nghĩa đến thế, đến cuối cuộc đời thì bọn họ cũng không thể vượt qua được Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ tựa như một tấm bia tuyên cổ bất hủ sừng sững trước mặt bọn họ, khiến bọn họ không thể nào vượt qua, khiến bọn họ mãi mãi sống tạm dưới bóng ma của Lý Thất Dạ.
Đối với chúng tu sĩ cường giả, chuyện này tuyệt vọng biết mấy, bất lực biết mấy.
Nhất thời, hiện trường yên tĩnh, vô số tu sĩ cường giả nín thở, không dám thở ra tiếng.
Nhất thời, rất nhiều người khi nhìn Lý Thất Dạ, ánh mắt của bọn họ thay đổi, ánh mắt của bọn họ có vẻ kính sợ cùng e dè, lúc này, trong suy nghĩ của rất nhiều người, đệ nhất hung nhân chính là tồn tại chí cao vô thượng.
Đừng nói tu sĩ cường giả khác mà lúc này ngay cả Mộc Kiếm Chân Đế, Hươu Khách Ông, Tứ Đại Bảo Vương, Quan Thụ Giả cũng đều sợ hãi.
Sự thực này quá tàn khốc với bọn họ. Đối với bọn họ, tàn khốc không phải là thua Lý Thất Dạ, mà là một tí sợ hãi vút qua nội tâm bọn họ, một tí sợ hãi này cắm rễ trong lòng bọn họ, đối với bọn họ, đây mới là chuyện kinh khủng nhất.
Sau khi tu sĩ đủ mạnh rồi thì rất ít chuyện có thể dao động đạo tâm của bọn họ, càng khỏi phải nói tới chuyện để đạo tâm của bọn họ sinh ma. Cường đại như bốn người Mộc Kiếm Chân Đế thì đạo tâm càng kiên định.
Thế nhưng bây giờ bốn người Mộc Kiếm Chân Đế sợ hãi, đạo tâm sinh ma, lúc này đạo tâm của bọn họ hoảng hốt, khiến bọn họ giật nảy mình, lập tức ổn định đạo tâm.
Lúc này, bốn người Mộc Kiếm Chân Đế nhìn nhau, cuối cùng bọn họ hít sâu.
- Liều mạng.
Thái độ của bốn người Mộc Kiếm Chân Đế kiên định như thép, lúc này bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác, bọn họ chỉ có thể huyết chiến đến cùng.
Hôm nay nếu như không đánh bại Lý Thất Dạ, không giết chết Lý Thất Dạ, không chiến thắng sợ hãi trong lòng bọn họ thì cho dù hôm nay bọn họ còn sống rời khỏi thì tâm ma vẫn sẽ trú trong đạo tâm của bọn họ, bọn họ sẽ phải sống dưới bóng ma của Lý Thất Dạ mãi mãi.
Cho nên lúc này không chỉ vì vinh dự cá nhân, vì tôn uy tông môn mà còn vì chiến thắng tâm ma trong lòng mình, bọn họ chỉ có thể huyết chiến đến cùng.
- Hôm nay, không chết không thôi!
Lúc này, hai mắt Mộc Kiếm Chân Đế bừng cháy, đế uy cuồn cuộn, giống như chúa tể thiên địa vạn vực.
Khi một tôn Chân Đế nói "không chết không khôi!" thì câu nói này nặng nề biết mấy, vang dội biết mấy.
Mộc Kiếm Chân Đế vừa nói như thế, không ít người run rẩy. Một tôn Chân Đế muốn liều chết một trận, thật là hào khí biết mấy, quyết tâm kiên định biết mấy.
Lúc này không ít người nhìn Mộc Kiếm Chân Đế, bất kể có thành kiến với hắn hay không thì lúc này cũng nổi lòng tôn kính. Một tôn Chân Đế liều chết một trận, đường hoàng tự ngạo, bất kể vị Chân Đế này là người như thế nào thì lúc này hắn đáng được mọi người tôn kính.
- Đúng, không chết không thôi.
Lý Thất Dạ cười nhạt, hời hợt nói:
- Các ngươi muốn sống rời khỏi hả, e rằng không thể được.
Lý Thất Dạ hời hợt khiến mọi người nín thở, lời nói này của hắn còn bá đạo hơn mọi hào ngôn tráng ngữ, còn tàn bạo hơn mọi lời nói độc địa.
Lúc này Mộc Kiếm Chân Đế không phản bác Lý Thất Dạ, hắn hít sâu một hơi, thực lực của Lý Thất Dạ bày ra đó, không chỉ bọn họ, mà tất cả mọi người đều thấy được.
/5110
|