Thế nhưng, ngay cả khi đang ở trạng thái vô địch này, một quyền của Lý Thất Dạ đấm tới, Tứ Đại Bảo Vương cùng Quan Thụ Giả bị đánh thành sương máu, còn Hươu Khách Ông thì bị Lý Thất Dạ rút xương sống lưng, trong bốn người bọn họ chỉ có mỗi mình Mộc Kiếm Chân Đế là được cứu.
Ba chết một trốn, kết quả này quá rung động, sự vô địch của đệ nhất hung nhân giống như bàn tay vô hình bóp nghẹn yết hầu của mọi người, khiến người ta phải kính sợ.
Lúc này, rất nhiều người không có gan nhìn Lý Thất Dạ, chỉ cần Lý Thất Dạ đứng đó thôi thì bọn họ cũng rùng mình cúi đầu xuống ngay, không dám nhìn dù chỉ một cái, hai chân bất giác run rẩy cầm cập.
- Quá mạnh...
Ngay cả Chân Thần bất hủ cổ lão cường đại cũng rùng mình, mặt mày trắng tái, thì thào nói.
Đừng nói trạng thái vô địch sau khi bốn người Mộc Kiếm Chân Đế dung hợp với nhau, mà chỉ riêng tồn tại như Hươu Khách Ông thôi thì ở Đế Thống Giới cũng không có mấy người rồi, có thể nói, chỉ bằng một mình Hươu Khách Ông thôi thì đã đứng trên đỉnh cao Đế Thống Giới, Đế Thống Giới không có mấy người có thể chống lại.
Thế nhưng kết quả của bọn họ như thế nào? Quan Thụ Giả, Tứ Đại Bảo Vương bị đánh thành sương máu, còn Hươu Khách Ông thì bị rút xương sống lưng. Tồn tại cường đại như Hươu Khách Ông khi lọt vào tay Lý Thất Dạ thì cũng trở thành thịt cá, mặc người mổ xẻ.
Tàn khốc như thế, khủng bố như thế, khiến một số Chân Thần bất hủ sợ bể mật, cho bọn họ mười lá gan đi nữa thì bọn họ cũng không dám đối địch với đệ nhất hung nhân.
- Vô địch...
Nhìn đệ nhất hung nhân ung dung hời hợt, lúc này, trong lòng mọi người chỉ có từ này để hình dung đệ nhất hung nhân.
Thế nhưng khi từ "vô địch" xuất hiện trên người đệ nhất hung nhân thì nó không phải là từ ngữ nịnh hót ba hoa, mà là sự thật, một sự thật đanh thép.
Vô địch, đây là sự thật!
Trước đó, nếu như nói đến người mạnh nhất Đế Thống Giới thì phản ứng đầu tiên của mọi người đó chính là Bách Nhật đạo nhân đã trở thành trường tồn bất hủ.
Thế nhưng nếu như bây giờ hỏi ai là người mạnh nhất Đế Thống Giới thì bất kể ai khi trả lời câu hỏi này đều sẽ do dự.
Bách Nhật đạo nhân trở thành trường tồn bất hủ, mọi người chỉ nghe bằng tai, chứ chưa tận mắt nhìn thấy Bách Nhật đạo nhân vô địch.
Thế nhưng mọi người lại tận mắt nhìn thấy sự vô địch của đệ nhất hung nhân.
Mặc dù mọi người biết trường tồn bất hủ có nghĩa gì, nhất là Chân Thần bất hủ càng hiểu rõ trường tồn bất hủ là tồn tại kinh khủng đến dường nào.
Thế nhưng khi vấn đề này bày ra trước mặt mọi người thì mọi người vẫn do dự, Bách Nhật đạo nhân cùng đệ nhất hung nhân ai mạnh ai yếu, mọi người không thể đưa ra đáp án ngay được.
- Đệ nhất hung nhân sẽ đánh nhau với trường tồn bất hủ như Bách Nhật đạo nhân chứ?
Sau khi hoàn hồn hồi lâu, có cường giả thì thào.
Bốn người Mộc Kiếm Chân Đế ba chết một trốn, lúc này, mọi người thấy rằng, ở Đế Thống Giới chỉ có Bách Nhật đạo nhân là có tư cách đánh với đệ nhất hung nhân một trận, những người còn lại không có tư cách khiêu chiến đệ nhất hung nhân, cho dù có người khiêu chiến đệ nhất hung nhân đi nữa thì cũng chỉ là tự tìm đường chết.
- Nhanh thôi, trận chiến giữa đệ nhất hung nhân cùng Bách Nhật đạo nhân sắp đến rồi, không lâu nữa đâu.
Có Chân Thần bất hủ nhìn trời, nói chậm.
- Thật?
Có cường giả nửa tin nửa ngờ, dù sao, trận chiến giữa cường giả cấp bậc như thế sẽ không phát sinh dễ dàng đến như vậy.
- Bách Nhật đạo nhân đã ra tay rồi, hắn ra tay cứu Mộc Kiếm Chân Đế, cũng có nghĩa hắn chắc chắn sẽ quyết liệt với đệ nhất hung nhân đến cùng.
Có Chân Thần bất hủ nhìn trời, mặt mày nặng nề.
Vừa rồi thình lình có bàn tay thò tới, ngay khoảnh khắc sinh tử cứu thoát Mộc Kiếm Chân Đế đang trọng thương, khi bàn tay này thò tới thì khí tức bất hủ lan tràn.
Đây là Bách Nhật đạo nhân ra tay, ngay khoảnh khắc sinh tử, cũng chỉ có tồn tại như Bách Nhật đạo nhân mới có thể cứu Mộc Kiếm Chân Đế, những người còn lại chỉ là tìm đường chết mà thôi.
- Trận chiến tranh giành vị trí đệ nhất Đế Thống Giới nha.
Nghe vậy, không ít tu sĩ cường giả hoàn hồn, thì thào nói.
Nhất thời, mọi người nhìn nhau, không dám coi thường nữa.
Bất luận là đệ nhất hung nhân hay là Bách Nhật đạo nhân, trong lòng mọi người bọn họ đều là tồn tại hết sức kinh khủng.
- Kết thúc rồi.
Sau khi giết chết Hươu Khách Ông, Lý Thất Dạ vẫn ung dung hời hợt, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cho dù ba người Hươu Khách Ông bị hắn giết là Chân Thần bất hủ đỉnh phong đi nữa thì hắn cũng bình tĩnh tự tại, dường như đây là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể đến, thần thái này khiến mọi người rùng mình.
"Ông..."
Ngay lúc này, tiên quang trong Minh Lạc thành đã tới cực hạn, đã tới lúc sáng rực rỡ nhất.
Khi tiên quang sáng rực rỡ nhất thì tiên quang từ cực thịnh chuyển suy, tiên quang bắt đầu phai mờ, tiên quang khắp thành bắt đầu chập chờn, giống như muốn dập tắt.
- May mà không làm hỏng đại sự của ta.
Nhìn thấy tiên quang chập chờn, Lý Thất Dạ nhíu mắt, bước một bước, bước vào bên trong Minh Lạc thành.
Sau khi bước vào trong Minh Lạc thành, chỉ thấy Lý Thất Dạ vung hai tay, tiên quang trong Minh Lạc thành như bị hút mạnh, từng sợi tiên quang hội tụ lại giữa hai tay Lý Thất Dạ,
Nhìn thấy tiên quang hội tụ giữa hai tay Lý Thất Dạ, mọi người nín thở, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
- Thật sự có tiên thạch, tiên thạch ở ngay bên trong Minh Lạc thành.
Nhìn thấy tiên quang chập chờn giữa hai tay Lý Thất Dạ, giống như có sinh mệnh, có người nói nhỏ.
Lúc này, bên ngoài Minh Lạc thành tụ tập đông đảo đại giáo, đông đảo cao thủ cường giả, Chân Thần bất hủ từ xa ngàn tỉ dặm đi đến nơi này, mục đích đến đây của bọn họ chính là vì tiên thạch.
Lúc này, dù bọn họ biết rõ tiên thạch ở ngay bên trong Minh Lạc thành, cho dù biết tiên thạch sắp sửa xuất thế, thế nhưng không ai dám ôm ý đồ với nó, không ai dám có ý định tranh giành.
Mọi người biết, lúc này, tiên thạch chắc chắn là của đệ nhất hung nhân, không ai dám cướp đoạt.
Cho dù có ném viên tiên thạch này xuống đất đi nữa thì cũng không ai dám nhặt, nó đã là đồ của đệ nhất hung nhân rồi, ai mà ôm ý đồ với nó thì chính là tự tìm đường chết!
"Ông ông ông..."
Khi tất cả tiên quang hội tụ hết vào tay Lý Thất Dạ thì tiên quang dập dờn như có sinh mạng, cho dù chỉ là một sợi tiên quang, một hạt ánh sáng thì cũng đều có vẻ rất hoạt bát, giống như tinh linh vậy.
Ba chết một trốn, kết quả này quá rung động, sự vô địch của đệ nhất hung nhân giống như bàn tay vô hình bóp nghẹn yết hầu của mọi người, khiến người ta phải kính sợ.
Lúc này, rất nhiều người không có gan nhìn Lý Thất Dạ, chỉ cần Lý Thất Dạ đứng đó thôi thì bọn họ cũng rùng mình cúi đầu xuống ngay, không dám nhìn dù chỉ một cái, hai chân bất giác run rẩy cầm cập.
- Quá mạnh...
Ngay cả Chân Thần bất hủ cổ lão cường đại cũng rùng mình, mặt mày trắng tái, thì thào nói.
Đừng nói trạng thái vô địch sau khi bốn người Mộc Kiếm Chân Đế dung hợp với nhau, mà chỉ riêng tồn tại như Hươu Khách Ông thôi thì ở Đế Thống Giới cũng không có mấy người rồi, có thể nói, chỉ bằng một mình Hươu Khách Ông thôi thì đã đứng trên đỉnh cao Đế Thống Giới, Đế Thống Giới không có mấy người có thể chống lại.
Thế nhưng kết quả của bọn họ như thế nào? Quan Thụ Giả, Tứ Đại Bảo Vương bị đánh thành sương máu, còn Hươu Khách Ông thì bị rút xương sống lưng. Tồn tại cường đại như Hươu Khách Ông khi lọt vào tay Lý Thất Dạ thì cũng trở thành thịt cá, mặc người mổ xẻ.
Tàn khốc như thế, khủng bố như thế, khiến một số Chân Thần bất hủ sợ bể mật, cho bọn họ mười lá gan đi nữa thì bọn họ cũng không dám đối địch với đệ nhất hung nhân.
- Vô địch...
Nhìn đệ nhất hung nhân ung dung hời hợt, lúc này, trong lòng mọi người chỉ có từ này để hình dung đệ nhất hung nhân.
Thế nhưng khi từ "vô địch" xuất hiện trên người đệ nhất hung nhân thì nó không phải là từ ngữ nịnh hót ba hoa, mà là sự thật, một sự thật đanh thép.
Vô địch, đây là sự thật!
Trước đó, nếu như nói đến người mạnh nhất Đế Thống Giới thì phản ứng đầu tiên của mọi người đó chính là Bách Nhật đạo nhân đã trở thành trường tồn bất hủ.
Thế nhưng nếu như bây giờ hỏi ai là người mạnh nhất Đế Thống Giới thì bất kể ai khi trả lời câu hỏi này đều sẽ do dự.
Bách Nhật đạo nhân trở thành trường tồn bất hủ, mọi người chỉ nghe bằng tai, chứ chưa tận mắt nhìn thấy Bách Nhật đạo nhân vô địch.
Thế nhưng mọi người lại tận mắt nhìn thấy sự vô địch của đệ nhất hung nhân.
Mặc dù mọi người biết trường tồn bất hủ có nghĩa gì, nhất là Chân Thần bất hủ càng hiểu rõ trường tồn bất hủ là tồn tại kinh khủng đến dường nào.
Thế nhưng khi vấn đề này bày ra trước mặt mọi người thì mọi người vẫn do dự, Bách Nhật đạo nhân cùng đệ nhất hung nhân ai mạnh ai yếu, mọi người không thể đưa ra đáp án ngay được.
- Đệ nhất hung nhân sẽ đánh nhau với trường tồn bất hủ như Bách Nhật đạo nhân chứ?
Sau khi hoàn hồn hồi lâu, có cường giả thì thào.
Bốn người Mộc Kiếm Chân Đế ba chết một trốn, lúc này, mọi người thấy rằng, ở Đế Thống Giới chỉ có Bách Nhật đạo nhân là có tư cách đánh với đệ nhất hung nhân một trận, những người còn lại không có tư cách khiêu chiến đệ nhất hung nhân, cho dù có người khiêu chiến đệ nhất hung nhân đi nữa thì cũng chỉ là tự tìm đường chết.
- Nhanh thôi, trận chiến giữa đệ nhất hung nhân cùng Bách Nhật đạo nhân sắp đến rồi, không lâu nữa đâu.
Có Chân Thần bất hủ nhìn trời, nói chậm.
- Thật?
Có cường giả nửa tin nửa ngờ, dù sao, trận chiến giữa cường giả cấp bậc như thế sẽ không phát sinh dễ dàng đến như vậy.
- Bách Nhật đạo nhân đã ra tay rồi, hắn ra tay cứu Mộc Kiếm Chân Đế, cũng có nghĩa hắn chắc chắn sẽ quyết liệt với đệ nhất hung nhân đến cùng.
Có Chân Thần bất hủ nhìn trời, mặt mày nặng nề.
Vừa rồi thình lình có bàn tay thò tới, ngay khoảnh khắc sinh tử cứu thoát Mộc Kiếm Chân Đế đang trọng thương, khi bàn tay này thò tới thì khí tức bất hủ lan tràn.
Đây là Bách Nhật đạo nhân ra tay, ngay khoảnh khắc sinh tử, cũng chỉ có tồn tại như Bách Nhật đạo nhân mới có thể cứu Mộc Kiếm Chân Đế, những người còn lại chỉ là tìm đường chết mà thôi.
- Trận chiến tranh giành vị trí đệ nhất Đế Thống Giới nha.
Nghe vậy, không ít tu sĩ cường giả hoàn hồn, thì thào nói.
Nhất thời, mọi người nhìn nhau, không dám coi thường nữa.
Bất luận là đệ nhất hung nhân hay là Bách Nhật đạo nhân, trong lòng mọi người bọn họ đều là tồn tại hết sức kinh khủng.
- Kết thúc rồi.
Sau khi giết chết Hươu Khách Ông, Lý Thất Dạ vẫn ung dung hời hợt, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cho dù ba người Hươu Khách Ông bị hắn giết là Chân Thần bất hủ đỉnh phong đi nữa thì hắn cũng bình tĩnh tự tại, dường như đây là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể đến, thần thái này khiến mọi người rùng mình.
"Ông..."
Ngay lúc này, tiên quang trong Minh Lạc thành đã tới cực hạn, đã tới lúc sáng rực rỡ nhất.
Khi tiên quang sáng rực rỡ nhất thì tiên quang từ cực thịnh chuyển suy, tiên quang bắt đầu phai mờ, tiên quang khắp thành bắt đầu chập chờn, giống như muốn dập tắt.
- May mà không làm hỏng đại sự của ta.
Nhìn thấy tiên quang chập chờn, Lý Thất Dạ nhíu mắt, bước một bước, bước vào bên trong Minh Lạc thành.
Sau khi bước vào trong Minh Lạc thành, chỉ thấy Lý Thất Dạ vung hai tay, tiên quang trong Minh Lạc thành như bị hút mạnh, từng sợi tiên quang hội tụ lại giữa hai tay Lý Thất Dạ,
Nhìn thấy tiên quang hội tụ giữa hai tay Lý Thất Dạ, mọi người nín thở, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
- Thật sự có tiên thạch, tiên thạch ở ngay bên trong Minh Lạc thành.
Nhìn thấy tiên quang chập chờn giữa hai tay Lý Thất Dạ, giống như có sinh mệnh, có người nói nhỏ.
Lúc này, bên ngoài Minh Lạc thành tụ tập đông đảo đại giáo, đông đảo cao thủ cường giả, Chân Thần bất hủ từ xa ngàn tỉ dặm đi đến nơi này, mục đích đến đây của bọn họ chính là vì tiên thạch.
Lúc này, dù bọn họ biết rõ tiên thạch ở ngay bên trong Minh Lạc thành, cho dù biết tiên thạch sắp sửa xuất thế, thế nhưng không ai dám ôm ý đồ với nó, không ai dám có ý định tranh giành.
Mọi người biết, lúc này, tiên thạch chắc chắn là của đệ nhất hung nhân, không ai dám cướp đoạt.
Cho dù có ném viên tiên thạch này xuống đất đi nữa thì cũng không ai dám nhặt, nó đã là đồ của đệ nhất hung nhân rồi, ai mà ôm ý đồ với nó thì chính là tự tìm đường chết!
"Ông ông ông..."
Khi tất cả tiên quang hội tụ hết vào tay Lý Thất Dạ thì tiên quang dập dờn như có sinh mạng, cho dù chỉ là một sợi tiên quang, một hạt ánh sáng thì cũng đều có vẻ rất hoạt bát, giống như tinh linh vậy.
/5110
|