Mộc gia lại bố trí xuống thiên la địa võng, vô tận bẫy rập dẫn đệ nhất hung nhân mắc lừa. Mộc gia sẽ tranh thủ được không ít cơ hội, phần thắng cũng đề cao không ít.
Nếu như đệ nhất hung nhân không mắc mưu, đột nhiên ra tay, giết cho Mộc gia trở tay không kịp thì đây là điều bất lợi cực lớn đối với bọn hắn.
Lúc này Tôn Lãnh Ảnh đã tính trước, từ từ nói:
- Chỉ cần Mộc gia nguyện ý buông tay đánh cược một lần, mọi chuyện nếu suôn sẻ, ta tự có biện pháp dụ dỗ đệ nhất hung nhân chui đầu vào lưới. Mộc gia chỉ cần bố trí tốt thiên la địa võng là được.
- Tốt! Mộc gia chúng ta sẽ dốc toàn lực, đau dài không bằng đau ngắn!
Mộc gia lão tổ căn răng, trầm giọng nói.
Hiện tại Mộc gia bọn hắn không còn lựa chọn nào khác, đệ nhất hung nhân hùng hổ dọa người, khí thế kinh thiên. Có thể nói không phải ngươi chết thì ta mất mạng. Vào lúc này, nếu như Mộc gia không buông tay đánh cược một lần, về sau càng không có cơ hội.
Nếu như có Bách Nhật Đạo Nhân tương trợ mà Mộc gia cũng còn không nắm chắc lấy cơ hội này thì một ngày kia Bách Nhật Đạo Nhân rời khỏi Đế Thống giới, tương lai còn có ai có thể đối kháng lại đệ nhất hung nhân? Đến lúc đó, Mộc gia muốn phản kháng đệ nhất hung nhân chỉ sợ đã quá muộn, trở thành cá trên thớt mặc người chém giết.
- Mộc huynh yên tâm, ta tất sẽ có tương trợ to lớn, dốc hết khả năng có thể. Ngân Bí quân đoàn chúng ta chắc chắn sẽ hội quân với Mộc gia, vì tương lai mà đánh cược một lần, cùng Mộc gia cùng sinh cùng tử, cùng đệ nhất hung nhân không chết không ngớt.
Tôn Lãnh Ảnh nói ra những lời này rất có trọng lực, mỗi một câu một chữ đều rất có khí phách.
- Tốt! Vậy làm phiền Tôn huynh.
Mộc gia lão tổ hít một hơi thật sâu, ôm quyền với Tôn Lãnh Ảnh, trịnh trọng nói:
- Dụ dỗ đệ nhất hung nhân chui đầu vô lưới, sự tình bực này liền giao cho Tôn huynh.
- Mộc huynh xin yên tâm, ta tất sẽ có diệu kế.
Tôn Lãnh Ảnh gật đầu nói:
- Mộc gia cứ việc chuẩn bị tốt thiên la địa võng là được. Đến lúc đó, Bách Nhật tiền bối nhất định tự mình ra tay chém giết đệ nhất hung nhân. Từ nay về sau, Đế Thống giới là thiên hạ của hai người chúng ta.
- Tốt! Một lời đã định.
Mộc gia lão tổ gật đầu chắc chắn, rồi xoay người rời đi.
Tôn Lãnh Ảnh đưa mắt nhìn Mộc gia lão tổ đi xa, cuối cùng chậm rãi uống một ngụm trà, vẫn là trầm ổn trấn định, vẫn là bộ dạng đã tính từ trước đó.
- Mộc gia tất diệt.
Sau khi Mộc gia lão tổ rời đi hồi lâu, trong phòng vang lên một âm thanh trầm thấp.
- Hết thảy đều dựa theo kế hoạch tiến hành, Mộc gia tất diệt. Nếu Bách Nhật Đạo Nhân đồng quy vu tận với đệ nhất hung nhân thì càng thêm hoàn mỹ.
Tôn Lãnh Ảnh cũng không khỏi gật đầu, từ từ nói.
- Không có điều kiện vậy thì sáng tạo ra điều kiện. Chúng ta sẽ sáng tạo ra điều kiện để bọn chúng đồng quy vu tận.
Âm thanh trầm thấp lại vang lên lần nữa, người này không lộ diện cũng không biết đang ở chỗ nào.
- Điều này chỉ sợ rất khó.
Tôn Lãnh Ảnh thoáng do dự, từ từ nói:
- Đệ nhất hung nhân thâm bất khả trắc, Bách Nhật Đạo Nhân không nhất định là đối thủ của hắn. Cho dù thực lực của hai người tương đương, nhưng với cuộc chiến ở cấp độ bọn họ, điều kiện muốn hai người đồng quy vu tận chỉ sợ không nằm trong khả năng của chúng ta.
- Lãnh Ảnh, cần gì nói những lời như thế, không thử thì làm sao biết được kết quả.
Âm thanh trầm thấp lại nói:
- Dù sao chúng ta cũng sống đủ lâu rồi, cũng nên mạo hiểm một chút. Không mạo hiểm thì sao có thể thành công? Nếu như thành công, thu hoạch to lớn không cách nào tưởng tượng dược...
-...Đến lúc đó, Lý gia còn dám chọc chúng ta sao? Chẳng phải khi đó Lý gia phải ngoan ngoãn thu cái đuôi của mình lại, thiên hạ chính là của chúng ta, do chúng ta hiệu triệu Đế Thống giới, một lời nói ra ai dám không theo?
Âm thanh trầm thấp mạnh mẽ hưu lực, hắn nói chuyện vô cùng khí phạch. Đây hẳn cũng là một nhân vật cường đại vô cùng.
- Là đạo lý kia.
Tôn Lãnh Ảnh thoáng trầm mặc, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Chỉ là ta vẫn còn lo lắng, đệ nhất hung nhân quá tà môn, không người nào có thể biết được sâu cạn của hắn. Ta sợ là đệ nhất hung nhân không chỉ diệt Mộc gia và Bách Nhật Đạo Nhân. Đến lúc đó, ta và ngươi sợ rằng cũng không cách nào toàn thân trở ra.
- Thì tính sao?
Âm thanh trầm thấp thoáng cười, lại nói:
- Bất cứ chuyện gì cũng có phong hiểm của nó, phong hiểm cùng thu hoạch liên quan trực tiếp đến nhau. Phong hiểm càng lớn thu hoạch càng lớn. Đương nhiên cho dù kế hoạch của ta thất bại thì thế nào? Cùng lắm là cùng thân tuẫn đạo....
-...Hãy nghĩ thoáng ra một chút, Mộc gia bị diệt, tương lai là cửu bí đạo thống độc tôn thiên hạ, quản chi đệ nhất hung nhân có là địch nhân của chúng ta thì cửu bí đạo thống vẫn y nguyên là truyền thừa của chúng ta. Nếu như có thể làm cho cửu bí đạo thống độc tôn thiên hạ, coi như chúng ta chết cũng có ý nghĩa.
Lời này nói ra rất khí phách cũng vô cùng rộng rãi.
- Cũng chỉ có như thế.
Tôn Lãnh Ảnh nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
- Hết thảy đều trong tính toán của chúng ta.
Âm thanh trầm thấp đối với mưu lược của chính mình hết sức hài lòng.
- Chỉ sợ đệ nhất hung nhân không nằm trong tính toán của chúng ta.
Tôn Lãnh Ảnh nhẹ nhàng thở dài một hơi nói:
- Hắn so với chúng ta tưởng tượng còn cường đại hơn, khủng bố hơn rất nhiều. Hơn nữa, hắn làm việc đều không theo lẽ thường, luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người, làm cho người khác khó lòng đoán biết trước được.
- Đều không sao cả! Chỉ cần thiên la địa võng được bố trí chu toàn, còn sợ đệ nhất hung nhân không đến sao? Chỉ cần hắn nhảy vào trong cạm bẫy, chỉ cần xem Mộc gia và Bách Nhật Đạo Nhân có thể trảm hắn được hay không mà thôi. Ta và ngươi chỉ cần làm ngư ông đắc lợi.
- Được như thế thì tốt.
Tôn Lãnh Ảnh gật đầu, mặc dù nói ra như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn luôn tồn tại một bóng mờ. Đệ nhất hung nhân quá đáng sợ, hơn nữa không ai có thể phỏng đoán được hắn nghĩ gì.
- Nhân sinh, có sống có chết.
Âm thanh trầm thấp lại vang lên:
- Ta và ngươi đều không có khả năng trường sinh. Thế gian này cũng không có ai có thể sống thọ cùng trời đất. Đã không thể trường sinh, vậy thì trước khi chết sao không làm ra những chuyện đại sự kinh thiên động địa. Có như vậy mới không uổng công sống trên thế gian này. Tóm lại, ta đã sống đủ lâu rồi, nhưng không biết đệ nhất hung nhân đã sống đủ hay chưa!
Nói đến đây, người bí ẩn đại cười, khí phách vô cùng.
Nếu như đệ nhất hung nhân không mắc mưu, đột nhiên ra tay, giết cho Mộc gia trở tay không kịp thì đây là điều bất lợi cực lớn đối với bọn hắn.
Lúc này Tôn Lãnh Ảnh đã tính trước, từ từ nói:
- Chỉ cần Mộc gia nguyện ý buông tay đánh cược một lần, mọi chuyện nếu suôn sẻ, ta tự có biện pháp dụ dỗ đệ nhất hung nhân chui đầu vào lưới. Mộc gia chỉ cần bố trí tốt thiên la địa võng là được.
- Tốt! Mộc gia chúng ta sẽ dốc toàn lực, đau dài không bằng đau ngắn!
Mộc gia lão tổ căn răng, trầm giọng nói.
Hiện tại Mộc gia bọn hắn không còn lựa chọn nào khác, đệ nhất hung nhân hùng hổ dọa người, khí thế kinh thiên. Có thể nói không phải ngươi chết thì ta mất mạng. Vào lúc này, nếu như Mộc gia không buông tay đánh cược một lần, về sau càng không có cơ hội.
Nếu như có Bách Nhật Đạo Nhân tương trợ mà Mộc gia cũng còn không nắm chắc lấy cơ hội này thì một ngày kia Bách Nhật Đạo Nhân rời khỏi Đế Thống giới, tương lai còn có ai có thể đối kháng lại đệ nhất hung nhân? Đến lúc đó, Mộc gia muốn phản kháng đệ nhất hung nhân chỉ sợ đã quá muộn, trở thành cá trên thớt mặc người chém giết.
- Mộc huynh yên tâm, ta tất sẽ có tương trợ to lớn, dốc hết khả năng có thể. Ngân Bí quân đoàn chúng ta chắc chắn sẽ hội quân với Mộc gia, vì tương lai mà đánh cược một lần, cùng Mộc gia cùng sinh cùng tử, cùng đệ nhất hung nhân không chết không ngớt.
Tôn Lãnh Ảnh nói ra những lời này rất có trọng lực, mỗi một câu một chữ đều rất có khí phách.
- Tốt! Vậy làm phiền Tôn huynh.
Mộc gia lão tổ hít một hơi thật sâu, ôm quyền với Tôn Lãnh Ảnh, trịnh trọng nói:
- Dụ dỗ đệ nhất hung nhân chui đầu vô lưới, sự tình bực này liền giao cho Tôn huynh.
- Mộc huynh xin yên tâm, ta tất sẽ có diệu kế.
Tôn Lãnh Ảnh gật đầu nói:
- Mộc gia cứ việc chuẩn bị tốt thiên la địa võng là được. Đến lúc đó, Bách Nhật tiền bối nhất định tự mình ra tay chém giết đệ nhất hung nhân. Từ nay về sau, Đế Thống giới là thiên hạ của hai người chúng ta.
- Tốt! Một lời đã định.
Mộc gia lão tổ gật đầu chắc chắn, rồi xoay người rời đi.
Tôn Lãnh Ảnh đưa mắt nhìn Mộc gia lão tổ đi xa, cuối cùng chậm rãi uống một ngụm trà, vẫn là trầm ổn trấn định, vẫn là bộ dạng đã tính từ trước đó.
- Mộc gia tất diệt.
Sau khi Mộc gia lão tổ rời đi hồi lâu, trong phòng vang lên một âm thanh trầm thấp.
- Hết thảy đều dựa theo kế hoạch tiến hành, Mộc gia tất diệt. Nếu Bách Nhật Đạo Nhân đồng quy vu tận với đệ nhất hung nhân thì càng thêm hoàn mỹ.
Tôn Lãnh Ảnh cũng không khỏi gật đầu, từ từ nói.
- Không có điều kiện vậy thì sáng tạo ra điều kiện. Chúng ta sẽ sáng tạo ra điều kiện để bọn chúng đồng quy vu tận.
Âm thanh trầm thấp lại vang lên lần nữa, người này không lộ diện cũng không biết đang ở chỗ nào.
- Điều này chỉ sợ rất khó.
Tôn Lãnh Ảnh thoáng do dự, từ từ nói:
- Đệ nhất hung nhân thâm bất khả trắc, Bách Nhật Đạo Nhân không nhất định là đối thủ của hắn. Cho dù thực lực của hai người tương đương, nhưng với cuộc chiến ở cấp độ bọn họ, điều kiện muốn hai người đồng quy vu tận chỉ sợ không nằm trong khả năng của chúng ta.
- Lãnh Ảnh, cần gì nói những lời như thế, không thử thì làm sao biết được kết quả.
Âm thanh trầm thấp lại nói:
- Dù sao chúng ta cũng sống đủ lâu rồi, cũng nên mạo hiểm một chút. Không mạo hiểm thì sao có thể thành công? Nếu như thành công, thu hoạch to lớn không cách nào tưởng tượng dược...
-...Đến lúc đó, Lý gia còn dám chọc chúng ta sao? Chẳng phải khi đó Lý gia phải ngoan ngoãn thu cái đuôi của mình lại, thiên hạ chính là của chúng ta, do chúng ta hiệu triệu Đế Thống giới, một lời nói ra ai dám không theo?
Âm thanh trầm thấp mạnh mẽ hưu lực, hắn nói chuyện vô cùng khí phạch. Đây hẳn cũng là một nhân vật cường đại vô cùng.
- Là đạo lý kia.
Tôn Lãnh Ảnh thoáng trầm mặc, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Chỉ là ta vẫn còn lo lắng, đệ nhất hung nhân quá tà môn, không người nào có thể biết được sâu cạn của hắn. Ta sợ là đệ nhất hung nhân không chỉ diệt Mộc gia và Bách Nhật Đạo Nhân. Đến lúc đó, ta và ngươi sợ rằng cũng không cách nào toàn thân trở ra.
- Thì tính sao?
Âm thanh trầm thấp thoáng cười, lại nói:
- Bất cứ chuyện gì cũng có phong hiểm của nó, phong hiểm cùng thu hoạch liên quan trực tiếp đến nhau. Phong hiểm càng lớn thu hoạch càng lớn. Đương nhiên cho dù kế hoạch của ta thất bại thì thế nào? Cùng lắm là cùng thân tuẫn đạo....
-...Hãy nghĩ thoáng ra một chút, Mộc gia bị diệt, tương lai là cửu bí đạo thống độc tôn thiên hạ, quản chi đệ nhất hung nhân có là địch nhân của chúng ta thì cửu bí đạo thống vẫn y nguyên là truyền thừa của chúng ta. Nếu như có thể làm cho cửu bí đạo thống độc tôn thiên hạ, coi như chúng ta chết cũng có ý nghĩa.
Lời này nói ra rất khí phách cũng vô cùng rộng rãi.
- Cũng chỉ có như thế.
Tôn Lãnh Ảnh nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
- Hết thảy đều trong tính toán của chúng ta.
Âm thanh trầm thấp đối với mưu lược của chính mình hết sức hài lòng.
- Chỉ sợ đệ nhất hung nhân không nằm trong tính toán của chúng ta.
Tôn Lãnh Ảnh nhẹ nhàng thở dài một hơi nói:
- Hắn so với chúng ta tưởng tượng còn cường đại hơn, khủng bố hơn rất nhiều. Hơn nữa, hắn làm việc đều không theo lẽ thường, luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người, làm cho người khác khó lòng đoán biết trước được.
- Đều không sao cả! Chỉ cần thiên la địa võng được bố trí chu toàn, còn sợ đệ nhất hung nhân không đến sao? Chỉ cần hắn nhảy vào trong cạm bẫy, chỉ cần xem Mộc gia và Bách Nhật Đạo Nhân có thể trảm hắn được hay không mà thôi. Ta và ngươi chỉ cần làm ngư ông đắc lợi.
- Được như thế thì tốt.
Tôn Lãnh Ảnh gật đầu, mặc dù nói ra như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn luôn tồn tại một bóng mờ. Đệ nhất hung nhân quá đáng sợ, hơn nữa không ai có thể phỏng đoán được hắn nghĩ gì.
- Nhân sinh, có sống có chết.
Âm thanh trầm thấp lại vang lên:
- Ta và ngươi đều không có khả năng trường sinh. Thế gian này cũng không có ai có thể sống thọ cùng trời đất. Đã không thể trường sinh, vậy thì trước khi chết sao không làm ra những chuyện đại sự kinh thiên động địa. Có như vậy mới không uổng công sống trên thế gian này. Tóm lại, ta đã sống đủ lâu rồi, nhưng không biết đệ nhất hung nhân đã sống đủ hay chưa!
Nói đến đây, người bí ẩn đại cười, khí phách vô cùng.
/5110
|